Chương 2: Hôm nay là ngày mấy?
"Tô Trà, em có ở nhà không?"
Giống như là xuyên qua thời không, thanh âm xa xôi có chút xa lạ rồi lại quen thuộc truyền đến, Tô Trà mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời cầm theo một túi bánh bao hấp.
Anh vốn cau mày, phảng phất có hơi không vui, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Tô Trà mở cửa phòng ngủ ra, càng kinh ngạc một hồi.
Cô gái đứng ở cửa, vẫn là cái dáng dấp tinh xảo đẹp đẽ kia, nhưng so với bình thường mộc mạc trắng xám, thì lúc này cô gái eo lưng ưỡn lên thẳng tắp, toàn thân có loại ý nhị khó tả và... Áp lực làm người thở không nổi?
Tóc cô hơi rối tung, có chút loạn, lại mang theo vẻ đẹp ngổn ngang.
Chỉ mặc áo choàng màu trắng đơn giản, lộ ra bắp đùi thẳng tắp, mắt cá chân tinh tế, ngay cả giày cũng không mang.
Trang điểm đơn giản, tỏa ra hơi thở mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng như yêu tinh, khiến người ta không ngừng được muốn ôm cô vào lòng.
Anh giật mình trong lòng, rõ ràng đối với cô bé này không có quá nhiều yêu thương, nhưng lúc này vẫn cứ không nhịn được đi tới nói: "Vì sao em không xỏ giày, sàn nhà lạnh như vậy, cẩn thận cảm mạo..."
"Địch Diệu?"
Tô Trà đột nhiên gọi anh, anh đi tới trước gót chân cô, trên mặt dao động ra ý cười: "Hả? Sao vậy, nhớ anh rồi?"
Anh nói, đưa tay đã muốn ôm Tô Trà.
Tô Trà trực tiếp đẩy anh ta ra.
Điều này làm cho Địch Diệu nhất thời kinh ngạc đứng ở nơi đó.
Tô Trà xoay người, con mắt ẩn nhẫn, cơ thể lại đang run rẩy, bàn tay đều đang phát run.
Đó là hưng phấn.
Cô không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới!
Mình lại có thể trở lại đời thứ nhất!
Cái đời thứ nhất làm cho cô vừa hối hận, cũng nghiến răng nghiến lợi muốn mấy người bị báo ứng kia!
Tô Trà sống hai đời, đời thứ nhất, cô chính là một cô gái Tô Trà bình thường, tuy rằng dung mạo xinh đẹp, vận mệnh lại bi thảm, Địch Diệu trước mặt chính là một trong những kẻ cầm đầu hại cô.
Nếu không phải là do bọn họ, Tô Trà sẽ không ở đời thứ hai phí hết tâm tư bò đến vị trí cao nhất như vậy.
Đời thứ nhất Tô Trà chết rồi, được sống lại trên người một trưởng công chúa thời cổ đại, nơi đó có võ lâm và triều đình, cô dựa vào vận may và tu luyện võ công, còn có năng lực hơn người, bò đến vị trí thái hậu quyền nghiêng thiên hạ.
Tuổi còn trẻ, cũng đã là người phụ nữ chí cao vô thượng đệ nhất thiên hạ.
Thế nhưng, trong vô số nửa đêm mộng về, cô đều không thể quên được đời thứ nhất của mình, đời thứ nhất mà mình chết thê thảm.
Cắn nát hàm răng cũng muốn báo thù.
Còn có người đàn ông ngã xuống ở trước mặt mình kia, cũng là căn nguyên làm cô hối hận.
Cũng bởi vì như thế, dù cho cô ở cổ đại cũng không có thành thân.
Có điều mạng tốt, đứa trẻ được cho làm con nuôi cuối cùng trở thành Hoàng Đế, mà cô liền trở thành thái hậu.
Cô nhớ được bản thân ở đời thứ hai sống không tới ba mươi tuổi, vì sao chỉ chớp mắt tỉnh lại, trở về đời thứ nhất?
"Tô Trà?"
Địch Diệu hiểu ra, thẹn quá thành giận nhìn bóng lưng Tô Trà: "Em đẩy anh làm gì?"
Người phụ nữ này rõ ràng ở trước mặt anh nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, ngày hôm nay làm sao dám đẩy anh ra?
Nghe thấy giọng nói này, Tô Trà lập tức lạnh lùng quay mặt sang, trong vẻ mặt lạnh lùng đó còn mang theo một phần sát ý chưa rút đi, Địch Diệu nhất thời không điều tra, chỉ cảm thấy biểu cảm Tô Trà trong chớp mắt làm anh có chút sợ.
Giọng anh bất giác lại thấp xuống: "Tô Trà, em sao vậy? Nghe nói tối hôm qua em uống rượu, có phải là còn chưa ăn điểm tâm, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Hôm nay là ngày mấy?"
Tô Trà không có trả lời câu hỏi của anh ta, trái lại hỏi một câu khá là đột ngột.
/1063
|