Chương 17: Tình cha con phai nhạt
Ba Tô sửng sốt.
Anh không nghĩ tới Tô Trà gọi điện thoại đến hỏi mình càng là bởi vì chuyện này.
Hơn nữa trong giọng của con gái không có cẩn thận từng li từng tí một và nhớ nhung như trước kia, trái lại nhiều hơn một loại —— lạnh lùng và xa cách?
Chẳng biết vì sao, ba Tô nghe thấy không hiểu sao cũng có chút xấu hổ, anh nhớ tới, mình dường như rất lâu không có chủ động gọi điện thoại cho đứa con gái này.
"A... A... con cần, mượn bao nhiêu?"
Có thể là bởi vì tầng cảm giác áy náy này, ba Tô càng trực tiếp hỏi cô mượn bao nhiêu, đều chưa hề nghĩ tới phải thương lượng với người vợ bây giờ của mình một chút.
Có điều anh lại tiếp theo nghi ngờ nói: "Con vay tiền làm gì? Là phí sinh hoạt không đủ sao?"
Đứa con gái nhỏ này của ông, bây giờ đang học lớp 12, cũng không biết học tập... Học tập như thế nào rồi?
Ba Tô nhất thời không nói gì, ông phát hiện mình cũng không biết con gái học tập là tốt hay xấu.
"Con có chút việc cần dùng, ba yên tâm, không phải nợ tiền ai, cũng không phải làm chuyện xấu, con chỉ là cần dùng để học ít thứ."
Tô Trà trực tiếp bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng của ông, trong lúc nhất thời ba Tô có chút lúng túng: "Con cũng không phải..."
Ông là thật sự sợ Tô Trà ở bên ngoài làm chuyện gì đó không hay mới cần vay tiền.
"Con... Muốn mượn bao nhiêu?"
Vốn là nói muốn mượn, thế nhưng ba Tô nghĩ lại nghĩ, con gái của mình, nói gì mà cho mượn chứ.
Tô Trà xem xét ý tứ ông, nói ra một con số: "Năm ngàn."
Năm ngàn, phí sinh hoạt năm tháng.
Đối với ba Tô bây giờ mà nói, là nửa tháng tiền lương của ông.
Ba Tô có chút thành tích, tiền lương không tính thấp, nhưng bình thường phần lớn giao cho vợ mình, nhưng Tô Trà biết, ông khẳng định có tiền riêng.
Đương nhiên nếu như ông nói chuyện này cho vợ, như vậy tiền này Tô Trà cơ bản có thể kết luận không mượn được.
Bây giờ chỉ có một mình ông, còn có chút hi vọng.
Cô cũng không quá hi vọng hỏi mượn ba Tô, có điều người này dù sao cũng là ba của mình, cô cũng không tìm được người khác, hơn nữa, cô sẽ trả.
Mà từ thời khắc cô xem ba Tô là người để mượn tiền, cô cũng đã rõ ràng, người ba này, đã phân chia một cái ranh giới phân biệt rõ ràng, nếu không phải cần thiết, giữa bọn họ sẽ không lại có thêm chuyện gì trọng đại để gặp nhau.
"Năm ngàn?"
Dù là ba Tô, cũng bị con số này dọa sợ hết hồn.
Đối với học sinh bây giờ mà nói, năm ngàn đồng, là một khoản tiền lớn.
Nhưng đối với ba Tô mà nói, có lẽ nó không quá quan trọng, nhưng vừa nghĩ tới Tô Trà muốn dùng một số tiền lớn như thế, ông liền có chút cau mày: "Con đến cùng là muốn làm gì?"
"Con nói rồi, học tập một số thứ, nhiều nhất hai tháng, con sẽ trả gấp đôi cho ba."
Nghe thấy hai chữ gấp đôi, mặt ba Tô nóng lên, lắp bắp nói: "Cũng không phải cần con trả, ba cho con là được."
Tô Trà trầm mặc một chút, "Cảm ơn."
Khách sáo mà xa cách, cho dù là ba Tô cũng đều nghe được.
Thời gian mấy chục năm, người ba này ở trong ấn tượng của cô đã không khắc sâu, thậm chí mà nói, đời trước ở hoàng gia, cô cũng không có trải nghiệm tình yêu gì của ba, Hoàng Đế già có quá nhiều con gái, trưởng công chúa là cô đây không hề bắt mắt chút nào.
Bây giờ cô căn bản liền không đòi hỏi những thứ đồ này.
Chỉ là bây giờ sống lại trở về, phát hiện mình đối với ba Tô còn có loại cảm giác cay đắng, có lẽ là còn lưu lại loại không cam lòng kia.
Dù sao cô chỉ có người ba này.
Người mẹ bên kia cơ bản có thể cho rằng là người xa lạ.
"Ba là ba con, con nói cảm ơn gì chứ?"
Câu nói này của Tô Trà có chút chọc vào tâm trí ba Tô, tuy rằng người vợ đương nhiệm bên kia đối với đứa con gái này không quá thân thiện, bình thường ông cũng phải bận tâm tới suy nghĩ của người vợ và đứa con trai này, nhưng con gái dù sao cũng là một miếng thịt, chỉ là nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là phai nhạt.
/1063
|