Chương 18: Mua vải trắng
Ba Tô - Tô Minh Triết rất nhanh liền gửi tiền tới.
Ông có thẻ của Tô Trà, bây giờ chuyển khoản cũng tiện lợi, không cần nhọc lòng.
Có điều tiền này, ông khẳng định là dùng tiền riêng của mình, số tiền lớn như vậy, ông là không thể nói cho vợ mình.
Tô Trà cũng không định làm ông khó xử, hai tháng này không bị người vợ đương nhiệm của ông phát hiện là được, qua hai tháng cô liền trả 10 ngàn cho Tô Minh Triết.
Cô nói ra được liền tất nhiên phải làm được.
Cầm tiền Tô Minh Triết cho, Tô Trà đi vào phòng tắm nhỏ tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo đến thị trường mua bán.
Muốn chọn mua vải vóc, khẳng định là phải đi thị trường đặc biệt.
Tô Trà ở trung tâm thành phố, trên thực tế cũng là bởi vì trường học ở chỗ này, vì vậy giao thông nơi này vẫn rất tiện lợi.
Vĩnh Cổ Thành không tính là nhỏ, thành phố cũng rất phồn hoa, cơ bản cái gì cũng có, ở phụ cận chỗ Tô Trà ở thì có một thị trường mua bán to lớn.
Bên trong có rất nhiều hàng hóa đủ loại kiểu dáng, trên căn bản là những món yêu thích của các tiểu thương bán sỉ.
Đồ vật bên trong hàng đẹp giá rẻ, nhưng cũng không có nghĩa là không có hàng tốt.
Nhưng trước đây Tô Trà chưa từng đi, cô chỉ có thể dựa vào bản năng của mình đi kiếm.
Thị trường sát bên kiến trúc cao to, đi vào từ lối đi ngầm ở giữa tòa nhà, là một thị trường ngầm rộng lớn.
Ngày hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người.
Nơi này xếp hàng hóa đủ loại kiểu dáng, nhà cửa, thiết bị gia dụng, thường thấy nhất là thị trường bán buôn quần áo, không thiếu gì cả.
Tô Trà có dung mạo xinh đẹp như vậy, một cô gái mặc thường phục đi qua đám đông, là thứ mà các thương gia kia thích nhất, nhìn thấy cô đi qua, trên căn bản đều sẽ bắt chuyện hai tiếng.
Nhưng hôm nay biểu cảm Tô Trà lạnh nhạt, dù cho ăn mặc bình thường, nhưng khi cô đi qua đám người, trên người luôn có một loại khí thế khó hiểu, thậm chí người đi đường xung quanh đều sẽ theo bản năng tách ra, mơ hồ nhường ra một con đường cho Tô Trà, việc này liền làm người có vẻ hơi kinh ngạc.
Những Thương gia kia nhìn Tô Trà cũng có chút nói thầm, không nhiệt tình chào mời giống như ngày thường.
Thông qua thị trường quần áo, Tô Trà rất nhanh đi tới phía sau chợ buôn bán vải.
Vải vóc bình thường đều là rèm cửa sổ làm chủ, thỉnh thoảng có người tự cắt vải và tự may, có điều đều chiếm số ít, người bây giờ, đều quen mua trực tiếp.
Tô Trà rất nhanh đứng ở một cửa tiệm xem ra có bề ngoài xấu xí.
Cô liếc mắt liền thấy thấy tiệm này có những vải bông trắng mà tiệm khác không có, đặt ở tận cùng bên trong cửa hàng, nếu không phải là phẩm chất không bình thường, ánh mắt Tô Trà đủ nhạy cảm, đều suýt chút nữa bỏ qua.
Vải bông trắng là một trong những vải vóc cơ bản nhất của nước Hoa, thợ có tay nghề ổn, quần áo làm ra thường được bán trong các cửa hàng cao cấp, cái này vẫn là vải bằng bông trắng thật mới làm được.
Tô Trà không biết giá thị trường của vải bông trắng, nhưng so sánh với các loại vải khác cũng không rẻ.
Bà chủ tiệm này là một người phụ nữ mặc áo choàng hoa cũ, phía dưới mặc một chiếc quần cắt xén màu cam, mang giày xăng-̣đan, da dẻ ngăm đen, tóc tai rối bời, vô cùng bất nhã gác chân lên, còn hút thuốc.
Nếu là bởi vì hình tượng của bà ta, những vị khách hàng này hơn một nửa đều không muốn dừng lại nửa bước ở cửa tiệm của bà ta.
Lúc Tô Trà dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn hướng vải bông trắng bày bên trong thì bà chủ kia hơi kinh ngạc nhìn Tô Trà hai cái, lập tức phun ra một cái vòng khói, nở nụ cười: "Cô gái nhỏ rất có mắt nhìn nha, tôi để tuốt bên trong như thế cũng có thể nhìn thấy."
Tô Trà cũng không dư thừa phí lời, trực tiếp chỉ vào vải bông trắng bên trong nói: "Cái này bán bao nhiêu tiền 1 mét?"
Loại vải bông này đều là bán theo mét, bao nhiêu mét thì đều là do mình cân nhắc.
Bà chủ hơi kinh ngạc, "Một cô gái nhỏ như cô mua vải bông trắng làm cái gì?"
/1063
|