Chính văn Chương 27: Xe của anh
Nói chung, một bậc thầy thêu giỏi vẫn là một bậc thầy thiết kế.
Rất nhiều đồ án thêu, đều là muốn bọn họ thêu theo mẫu mà họ đã vẽ trước, tiếp theo còn phải đóng mộc ở dưới đáy vải.
Những việc này đối với Tô Trà mà nói vấn đề cũng không lớn, trước đây ở cổ đại cô đã thêu không ít việc, hơn nữa ở phương diện này rất có thiên phú.
Vải vóc chỉ là một lớp bông trắng đơn giản, cần được điều chỉnh, còn cần mình may.
Tô Trà nhìn áo trắng T-shirt đơn giản trên người mình một chút, trong lòng có chủ ý.
Trang phục quá mức phức tạp, bây giờ Tô Trà cũng không chế tác ra được, bởi vì công cụ không đủ, thế nhưng áo trắng T-shirt đơn giản vẫn là có thể.
Cô đầu tiên là suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định trước tiên vẽ một hình con chim bói cá.
Chim bói cá có thể nói là một mẫu thêu khá đơn giản, cũng khá là phổ biến, cô cắt một mảnh vải trắng thích hợp, sau đó vẽ các điểm mấu chốt, mất cả một buổi trưa, chỉ vẻn vẹn thêu được đầu chim.
Nếu là có quay video, liền có thể nhìn thấy ngón tay dài nhỏ của Tô Trà giống như là đang tạo ra ma thuật, cái kim nhỏ kia qua lại ở đầu ngón tay của cô, không giống như là đang thêu đồ, mà giống như là đang khiêu vũ.
Nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Cái con chim bói cá kia xem ra cũng không hề khác gì chim nhỏ bình thường, nhưng lúc này chỉ mới một cái đầu mà thôi, lại có một loại cảm giác như nổi lên mặt vải.
Chim bói cá nhếch miệng giống như là đang kêu to, Tô Trà chọn dùng vạch đen làm chủ, sử dụng chỉ màu khác thay đổi dần xuống, thì có thêm một loại cảm giác sinh động.
Bởi vì vẫn là vải trắng bình thường, vì vậy hiệu quả không quá tốt, nếu là trang phục lụa nguyên chất, hiệu quả tuyệt đối không cần phải nói.
Làm lâu như vậy, có thể có kết quả này, Tô Trà rất là thoả mãn.
Cô quả nhiên là kế thừa ký ức ở cổ đại, đối với phương pháp thêu thời Đường hiểu rõ rõ ràng ràng.
Có hiệu quả này làm Tô Trà rất là thoả mãn, nhìn đồng hồ, giật giật cái cổ, mới phát hiện cái cổ đã có chút trở nên cứng đờ.
Cứ như thế vùi đầu thêu một buổi trưa, khẳng định là mệt mỏi.
Sáu giờ, bởi vì là tháng 5, sắc trời đã dần dần đen, Tô Trà ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, quyết định đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trong phòng cô có nồi, nhưng tài nghệ nấu nướng của cô từ trước đến giờ không hề tốt đẹp gì, đặc biệt là hiện giờ trôi qua thời gian mấy chục năm, tuy rằng ký ức vẫn còn, nhưng cô đối với những thứ đồ này vẫn cảm thấy mới lạ rất nhiều.
Huống chi, xuống bếp?
—— cô làm sao có thể xuống bếp!
Tô Trà quyết đoán quyết định đi ra ngoài ăn cơm.
Kỳ thực lề đường cũng không có món gì ăn ngon, thêm vào trên người không có bao nhiêu tiền cũng không thể làm cho cô xa xỉ, cô tùy tiện ăn một chút thức ăn nhanh liền đi.
Mùi vị bây giờ không quan trọng, lấp đầy bụng là được rồi.
Trên đường nghĩ bây giờ thiếu chút đồ, cô lại tiến vào siêu thị một chuyến, chờ mua xong đồ vật trở lại dưới lầu, đã là bảy giờ rưỡi.
Nơi ở của cô chính là nhà dân bình thường, không coi là khu nhỏ, dù sao tùy tiện ai cũng có thể vào.
Kết quả Tô Trà liền nhìn thấy dưới lầu có thêm một chiếc xe sang bình thường rất hiếm thấy.
Coi như là loại chưa từng thấy như Tô Trà này đều có thể nhìn ra cái xe kia không tầm thường, hơn nữa —— buổi sáng Bạc Mục Diệc chính là ngồi chiếc xe này đi.
Vừa nghĩ tới là Bạc Mục Diệc, khóe môi Tô Trà liền không khống chế được cong lên, cô đi tới, tìm tòi bên trong xe, ngược lại là nhìn thấy một người đàn ông áo đen thanh tú cầm điếu thuốc đang chuẩn bị xuống xe.
Đối phương vừa nhìn thấy cô, tàn thuốc đều suýt chút nữa rơi trên đất, lắp ba lắp bắp hô một tiếng: "Tô... Tô tiểu thư, sao cô lại ở đây?"
Tô Trà sửng sốt một chút: "Anh biết tôi?"
Cô rất xác định cô chưa từng gặp người này.
/1063
|