Chính văn Chương 28: Con mắt đều trợn trừng
Bách Khôn dừng một chút, ánh mắt liền lướt qua chỗ ở trên lầu của Tô Trà: "Thiếu gia vừa mới lên đó."
Tô Trà nhất thời hiểu được, nhìn Bách Khôn một chút, chợt nói: "Anh là tài xế của anh ấy à?"
Bách Khôn nhếch miệng giả cười: "Có thể xem là vậy."
Nói thật, đối với cái người tên Tô Trà này, cảm giác của anh là không tốt lắm.
Tô Trà là không quen biết anh, thế nhưng anh thân là trợ lý bên người của Bạc Mục Diệc, đã sớm đã điều tra xong hết thảy tư liệu của Tô Trà, cũng biết thiếu gia theo đuổi cô lâu như vậy, phản ứng của cô vẫn lạnh nhạt.
Tuy rằng đào góc tường nghe tới không phải từ ngữ tốt đẹp gì, nhưng cái Tô Trà này cũng thực quá không thức thời.
Thiếu gia nhà anh có nhan sắc có thân hình còn có nhiều tiền! Cô ta là con mắt mù mới coi trọng một kẻ rác rưởi vô dụng như vậy?
Lén sau lưng cô ở bên ngoài quyến rũ người khác thì thôi, còn bày ra khuôn mặt sợ hãi đối với thiếu gia của mình.
Bách Khôn đều biết thiếu gia vì thế mà tức giận rất nhiều thứ, thế nhưng dù anh tức giận, cũng sẽ không phát ra, xui xẻo mãi mãi là những thuộc hạ bọn họ này...
Quan trọng nhất là, thiếu gia cũng như thiếu một sợi gân, lại đi chọn Tô Trà.
Thường thường bám lấy cô ta, mỗi một lần bám lấy liền tức giận một lần.
Tối hôm qua uống rượu say gọi điện thoại đến, thiếu gia không nói hai lời trực tiếp ném chuyện làm ăn đang thảo luận đi đón cô ta.
Bách Khôn đều đang suy nghĩ Tô Trà đến cùng cho thiếu gia uống cái thuốc mê hồn gì.
Có điều sáng nay khi trở về, kỳ tích Bách Khôn lại nhìn thấy thiếu gia có loại—— rạng rỡ hiếm thấy?
Sau đó nhận được một cú điện thoại, anh lại rời khỏi, khi trở về liền vô cùng vui vẻ tuyên bố, sau này Tô Trà là bạn gái của anh.
Bách Khôn ngay lập tức cảm thấy không đúng, cái thái độ kia của Tô Trà anh cũng không phải không biết, làm sao có khả năng đột nhiên liền chuyển biến?
Nhưng biết không đúng là một chuyện, Bách Khôn cũng không thế nào hỏi, bởi vì tính khí thiếu gia nhà mình, đúng là quá không dễ hầu hạ, còn dám hỏi anh những vấn đề này, đó là muốn bị đuổi việc rồi.
Ngày hôm nay mới sáng sớm liền muốn tìm đến Tô Trà, cũng không gọi điện thoại, vào lúc này đi tới tìm người, Bách Khôn lại nhìn thấy Tô Trà xách theo đồ đạc từ bên ngoài trở về.
Anh cũng không dám tưởng tượng Bạc Mục Diệc đi tới nhìn thấy Tô Trà không ở nhà liền muốn phát lửa bao lớn.
Tô Trà cũng nhạy cảm cảm thấy cái tài xế này xem ra đối với cô có cảm giác không quá tốt, từ khi làm thái hậu cô nhìn người liền nhiều hơn mấy phần chính xác, cũng lịch sự nhếch nhếch khóe môi, thuận thế hỏi: "Mục Diệc đâu?"
Cô xưng hô làm Bách Khôn cảm thấy là lạ, xưng hô thật giống như rất tự nhiên thân mật, tuy rằng trong lòng có chút không rõ, nhưng Bách Khôn vẫn cứ nhanh chóng nói: "Đi tới tìm cô, cho rằng cô ở nhà."
Tô Trà ngây ra một hồi, lập tức bất đắc dĩ cười cười: "Muốn tới tìm tôi vì sao không biết gọi điện thoại trước?"
Cô nói xong lời này, xoay người đi lên lầu.
Kết quả còn chưa đi hai bước, vừa vặn liền nhìn thấy Bạc Mục Diệc sầm mặt lại từ trên lầu đi xuống.
Người đàn ông mặc áo che gió màu đen mặt mày âm trầm, vóc người cao to thon dài kiên cường tràn ngập một loại sát khí khát máu, như là chu vi trăm dặm không cho phép người tới gần, cho dù đẹp trai khiến người ta ảm đạm phai mờ, nhưng vẫn cứ nhìn ra được dáng vẻ đối phương hận không thể ăn thịt người, khiến người ta nơm nớp lo sợ căn bản không dám tới gần.
Nhưng mà, Tô Trà lại là ánh mắt sáng lên, vô cùng mềm mại gọi một tiếng: "Mục Diệc!"
Lập tức ba bước cũng thành hai bước, nhấc theo đồ vật chạy chậm về phía Bạc Mục Diệc.
Người đàn ông vốn khí thế lạnh lẽo nhìn thấy Tô Trà, hai mắt sáng như sao nhất thời liền sáng lên, khóe môi còn chưa kịp cong lên, liền nhìn thấy Tô Trà chạy đến trước mặt anh nhảy một cái, làm anh sợ đến mức luống cuống tay chân lập tức ôm chặt Tô Trà nhảy lên treo bên hông anh.
Con mắt Bách Khôn nhất thời liền trợn trừng.
/1063
|