Trịnh Tây Bắc và Cao Ngọc Bình nghe tiếng bước chân ấy bất giác cũng nhìn theo hướng vọng ra tiếng, chỉ thấy một người bịt mặt từ từ bước tới. Trinh Tây Bắc giật mình vì chàng đã nhận ra đó chính là Giáo chủ bịt mặt, đồ đệ của “Huyết nương tử”. Chớp nhoáng, y đã đến trước mặt Trịnh Tây Bắc. Giáo chủ bịt mặt ấy nhìn chàng lom khom rồi hỏi :
- Các hạ còn nhận ra ta không?
Trịnh Tây Bắc thản nhiên mỉm cười :
- Tại hạ làm sao quên được, không biết Giáo chủ tìm đến đây có phải vì tại hạ không?
- Có thể nói như thế mà cũng có thể nói không phải như thế.
- Lời ấy tại hạ phải hiểu sao đây?
Giáo chủ bịt mặt cười nhạt một tiếng nói lại :
- Xin hỏi các hạ, vị cô nương này là ai đây?
- Nàng là muội muội của tại hạ, tên là Cao Ngọc Bình.
- A! Là Cao cô nương, thế thì ta nói chuyện không có gì ngại cả chứ?
Giáo chủ bịt mặt xuất hiện ở đây đã là kỳ quái, lời nói mơ hồ khó đoán, Trịnh Tây Bắc đáp luôn :
- Cứ nói thẳng chẳng có gì ngại.
- Như vậy, ta rất yên tâm, xin hỏi Cao cô nương, trước đây vài ngày, có phải cô nương có đã có đến Hoàng Sơn phái?
Câu hỏi của Giáo chủ bịt mặt khiến Trịnh Tây Bắc giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn Cao Ngọc Bình.
Cao Ngọc Bình đáp :
- Không sai, nhưng không biết Giáo chủ hỏi như vậy để làm gì?
Giáo chủ bịt mặt;
- Được rồi, ta xin hỏi cô nương một câu nữa, câu này có quan hệ đến chuyện Trịnh Tây Bắc làm mất “Thiên Địa huyết bài” đấy!
Trịnh Tây Bắc cả kinh buột miệng :
- Các hạ... làm sao biết chuyện tại hạ làm mất “Thiên Địa huyết bài”?
- Ta gặp “Bạch Mi Tiên Ông” và ta chợt nhớ ra các hạ đã từng tới Hoàng Sơn phái.
Hắn hơi chậm lời một chút, hỏi lại :
- Có việc này ta muốn được Cao cô nương chứng minh.
- Mời nói!
- Khi quái nhân lưng gù hại chết Trình Phụng, cô nương có mặt ở đó không?
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Cái gì? Cao cô nương cũng có mặt ở nơi đó ư?
- Không, ý của ta là ở việc sau đó, cô nương đã đến đó, sau khi quái nhân lưng gù giết chết Trình Phụng, cô nương có biết chứ?
- Đúng vậy, nhưng khi ta đến Trình chưởng môn đã bị phát độc chết.
- Khi cô nương ra khỏi “Lạc Nhật phong” ta có thấy cô nương, vì vậy khi “Bạch Mi Tiên Ông” kể lại chuyện mất “Thiên Địa huyết bài”, ta mới nhớ ra một sự việc.
Cao Ngọc Bình hỏi :
- Là việc gì?
- Cô nương nhìn thấy khi Trình chưởng môn bị hại không?
- Không!
- Thế khi cô nương rời bỏ Hoàng Sơn, cô nương có nhìn thấy gì không?
- Nhìn thấy cái gì?
- Thí dụ như nhìn thấy một người nào đó...
- Một người ư?
Nàng chau mày trầm tư một lúc rồi đáp :
- Ta quả có nhìn thấy một người khi ta vào hậu viện, ta thoáng thấy một nữ nhân áo xanh vụt qua.
- A!
Giáo chủ bịt mặt và Trịnh Tây Bắc đồng thời cùng “A” một tiếng, Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Võ công đối phương theo cô nương phán đoán ra sao?
- Quyết không kém hơn ca ca Trịnh Tây Bắc và ta, có thể còn cao hơn nữa!
Giáo chủ bịt mặt gật đầu lại hỏi :
- Phải chăng Cao cô nương là môn hạ “Kim Chủy môn”.
- Từng là môn hạ.
- Thể thì chắc cô nương hiểu rõ nội tình của “Kim Chủy môn” chứ gì?
- Có thể tạm nói là như thế.
- Trong “Kim Chủy môn” cô nương có nhận ra một nhân vật khả nghi không?
- Nhân vật khả nghi à? Giáo chủ ám chỉ...
- Không biết ca ca Trịnh Tây Bắc nói qua với cô nương là võ lâm Trung Nguyên có sáu cao thủ mất tích chưa?
- Nói rồi!
- Phải chăng bị “Kim Chủy môn” bắt giữ?
- Điểm ấy, ta không biết, Giáo chủ cho rằng họ bị Môn chủ “Kim Chủy môn” bắt giữ hoặc giết hại ư?
- Họ bị giam giữ trong “Kim Chủy môn”?
- Nhân vật khả nghi không biết có hay không, nhưng sáu cao thủ võ lâm Trung Nguyên mất tích không có khả năng bị bắt giữ hoặc bị ám hại.
- Vì sao cô nương dám quả quyết?
- Vì vài năm trước đây, ta từng nghe Môn chủ nhắc đến một chuyện, Môn chủ nói muốn tiêu diệt võ lâm Trung Nguyên chỉ cần giết chết trước mười người!
Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Mười người nào?
- Cái ấy ta hoàn toàn không biết!
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Đúng rồi, là mười người, cộng cả Thiếu Lâm “Nhất Nguyên đại sư”, Võ Đang “Kim Chỉ đạo nhân” tất cả là mười!
Giáo chủ bịt mặt ngơ ngẩn :
- Không sai rồi, là mười người... nói thế sáu cao thủ võ lâm Trung Nguyên mất tích không phải do “Kim Chủy môn” gây ra.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Thế thì do ai?
Giáo chủ bịt mặt cười gằn một tiếng :
- Sự việc có một khả năng, tất cả cao thủ ấy bị “Thần Bí chủ nhân” hãm hại.
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc bật kêu lên, giả định ấy khiến chàng quá sức kinh hoàng. “Thần Bí chủ nhân” là kỳ nhân trên đời, việc gì phải hại sáu cao thủ kia? Đúng vậy, điều ấy không thể có khả năng, Trịnh Tây Bắc động tâm, buông thõng :
- Không thể được!
- Vì sao lại không thể được?
- “Thần Bí chủ nhân” không cần thiết phải hãm hại bọn họ!
- Đúng vậy “Thần Bí chủ nhân” không cần thiết gì phải hãm hại họ, trừ phi bên trong còn có bí ẩn gì khác.
Giáo chủ bịt mặt gượng cười :
- Sự việc chân tướng như thế nào, cuối cùng rồi sẽ có lúc minh bạch, tự nhiên, điều suy đoán ấy có phần xúc phạm tới “Thần Bí chủ nhân” nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Trịnh Tây Bắc trầm tư một lúc như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra. Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Không biết nhị vị ở đây có việc gì?
Trịnh Tây Bắc gượng cười :
- Chờ chết!
- Chờ chết? Tại sao vậy?
- Tại hạ và Cao muội muội đây bị một cao thủ điểm huyệt dùng thủ pháp đặc biệt điểm vào huyệt đạo, trong vòng mười hai giờ nữa kinh mạch sẽ ngưng kết mà chết.
- Lời... lời ấy là nói thật chứ?
- Tại hạ nỡ nào đem sinh mạng ra nói đùa?
Chàng lại cười khổ nói tiếp :
- Tại hạ có một việc muốn nhờ Giáo chủ giúp đỡ.
- Xin cứ nói.
- Xin Giáo chủ báo với “Bạch Mi Tiên Ông”, nếu thật như tại hạ bỏ mạng nơi hoang dã này xin đừng cho mẫu thân tại hạ biết.
- Sao? Các hạ tin chắc chắn sẽ chết sao?
- Chứ tại hạ biết làm sao nữa đây?
- Không biết trong thiên hạ có ai có khả năng giải huyệt được chăng?
- Cứ theo Cao muội muội nói trong thiên hạ không có người nào giải được.
Giáo chủ bịt mặt nói :
- Ta không tin thiên hạ mênh mông này lại không tìm ra người có khả năng giải huyệt.
- Nếu có đi nữa, thời gian cũng còn quá ngắn, chúng ta chỉ sống có mười hai giờ nữa, trừ phi có phép lạ xảy ra, nếu không chẳng còn cách nào khác.
Dứt lời chàng thở dài não ruột. Giáo chủ bịt mặt nói :
- Cứ theo ta biết, danh gia giải huyệt trong thiên hạ chỉ có một người. Rất tiếc người ấy đã mất tích cùng lúc với sư phụ ta rối.
- Người ấy là ai vậy?
- “Huyết trì chủ nhân”
Trịnh Tây Bắc muốn nhảy lên. “Huyết trì chủ nhân” là danh gia về giải huyệt, thế thì con gái là Lôi Ngọc Quyên có lẽ cũng rất giỏi về thủ pháp giải huyệt mới đúng. Tâm niệm chuyển động, lòng khao khát thèm sống nổi dậy, chàng phấn chấn tinh thần nói liền :
- Ông ta đã thất tung mất tích nhưng còn có một hậu nhân, biết đâu cũng giỏi giải huyệt, nhưng từ đây đến “Huyết trì” cũng mất cả ngày, Giáo chủ có thể giúp chúng ta được không?
- Giúp cách nào?
- Đem chúng ta đến “Huyết trì”. Tại hạ sẽ chỉ đường cho.
- Đương nhiên là được.
Liền đó Giáo chủ bịt mặt kẹp hai người vào hai bên nách, búng chân bật đi, chớp mắt đã vọt thân phi hành mấy dặm. Đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vọng lên, một thanh âm nữ nhân dội lại :
- Dừng chân!
Âm thanh vọng đến khiến Giáo chủ bịt mặt và Trịnh Tây Bắc kinh hoàng. Giáo chủ bịt mặt vội dừng chân nhìn tới, chỉ thấy trong rừng vọt ra một diễm nữ áo đỏ. Giáo chủ bịt mặt buông hai người xuống, Trịnh Tây Bắc kêu to :
- Lôi muội muội, chúng ta chính đang đi tìm muội muội đây.
Trịnh Tây Bắc nói tới đó đột nhiên ngưng bặt vì chàng nhìn thấy nét mặt Lôi Ngọc Quỳnh lạnh như băng và đầy sát khí. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, tự cảm thấy lo lắng. Sát khí trên mặt Lôi Ngọc Quỳnh càng lúc càng dễ sợ, nàng bước đến gần Giáo chủ bịt mặt, tình hình ấy khiến Giáo chủ bịt mặt phải lùi một bước, cúi xuống hỏi Trịnh Tây Bắc :
- Cô nương ấy là ai vậy?
- Con gái của “Huyết trì chủ nhân”!
Giáo chủ bịt mặt hơi giật mình, giữa lúc ấy Lôi Ngọc Quỳnh đã bước đến gần, chỉ còn cách độ năm bước, nàng dừng bước lạnh lẽo hỏi :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi tìm ta làm gì?
Trịnh Tây Bắc nghe câu hỏi lạnh nhạt của nàng càng thêm ngơ ngẩn vì âm thanh tuy bình thường nhưng rất lạnh lẽo. Chàng cố trấn định tinh thần đáp :
- Ca ca bị người dung độc thủ điểm huyệt, hy vọng muội muội có thể giải được cứu ca ca khỏi chết.
- Vì vậy ngươi mới tìm ta?
- Đúng!
Lôi Ngọc Quỳnh cười lạt :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi cho rằng ta là vị Bồ Tát chuyên cứu mạng người ư? Khi ngươi cần tới ta liền tìm ta cứu người? Báo cho ngươi biết, ta cũng tới đây tìm ngươi đấy.
Trịnh Tây Bắc kinh dị :
- Tìm ta? Có chuyện gì?
- Giết ngươi!
Câu gằn giọng đầy sát khí ấy khiến Trịnh Tây Bắc, Giáo chủ bịt mặt, Cao Ngọc Bình đồng thời hoảng sợ vì trong âm giọng đó chẳng có chút gì là đùa giỡn. Trịnh Tây Bắc run giọng :
- Muội muội... muốn giết ca ca ư?
- Đúng vậy!
- Tại sao?
- Tự ngươi phải biết rõ rồi chứ?
Tiếng nói chưa dứt, thân thể mềm mại của nàng bay vọt tới về phía Trịnh Tây Bắc, một chưởng đột ngột quét tới. Trịnh Tây Bắc không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chàng với nàng đang yêu nhau thắm thiết cớ sao nàng lại có thái độ như thế? Sự thực đã có gì xảy ra?
Đang lúc Trịnh Tây Bắc trầm tư, chưởng lực nội gia của Lôi Ngọc Quỳnh quét tới, trước mắt chàng sắp táng mạng dưới tay nàng... Giáo chủ bị mặt gầm lên :
- Dừng tay lại!
Nhân ảnh y bật tung tới đỡ luôn chưởng phong của Lôi Ngọc Quỳnh. Tuy đã đỡ được chưởng ấy nhưng bị bức bách lùi lại liên tiếp ba bốn b ước. Giáo chủ chấn kinh.
Bấy giờ sát cơ Lôi Ngọc Quỳnh càng dữ, nàng quát :
- Ngươi muốn tìm chết ư?
Cùng với tiếng quát kinh người ấy, nàng lướt thân đến bên Giáo chủ bịt mặt. Trịnh Tây Bắc vội phi thân đến chắn ngang người Giáo chủ lạnh lùng quát :
- Lôi cô nương, cô nương định giết ta ư?
- Đúng vậy!
- Xin hỏi Trịnh Tây Bắc ta có làm gì không phải với cô nương?
- Ngươi là thứ khéo mồm khéo miệng, đa ngôn xảo trá, sao ta lại không muốn giết?
Cùng với tiếng quát nang lướt chân tới Trịnh Tây Bắc, chưởng phong lại ào ạt quét ra. Giáo chủ bịt mặt nàng gào to :
- Cô nương, sao cô nương lại vô lý đến thế?
Y xuất thủ một chưởng, lại đẩy chưởng phong của nàng ra.
- Các hạ còn nhận ra ta không?
Trịnh Tây Bắc thản nhiên mỉm cười :
- Tại hạ làm sao quên được, không biết Giáo chủ tìm đến đây có phải vì tại hạ không?
- Có thể nói như thế mà cũng có thể nói không phải như thế.
- Lời ấy tại hạ phải hiểu sao đây?
Giáo chủ bịt mặt cười nhạt một tiếng nói lại :
- Xin hỏi các hạ, vị cô nương này là ai đây?
- Nàng là muội muội của tại hạ, tên là Cao Ngọc Bình.
- A! Là Cao cô nương, thế thì ta nói chuyện không có gì ngại cả chứ?
Giáo chủ bịt mặt xuất hiện ở đây đã là kỳ quái, lời nói mơ hồ khó đoán, Trịnh Tây Bắc đáp luôn :
- Cứ nói thẳng chẳng có gì ngại.
- Như vậy, ta rất yên tâm, xin hỏi Cao cô nương, trước đây vài ngày, có phải cô nương có đã có đến Hoàng Sơn phái?
Câu hỏi của Giáo chủ bịt mặt khiến Trịnh Tây Bắc giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn Cao Ngọc Bình.
Cao Ngọc Bình đáp :
- Không sai, nhưng không biết Giáo chủ hỏi như vậy để làm gì?
Giáo chủ bịt mặt;
- Được rồi, ta xin hỏi cô nương một câu nữa, câu này có quan hệ đến chuyện Trịnh Tây Bắc làm mất “Thiên Địa huyết bài” đấy!
Trịnh Tây Bắc cả kinh buột miệng :
- Các hạ... làm sao biết chuyện tại hạ làm mất “Thiên Địa huyết bài”?
- Ta gặp “Bạch Mi Tiên Ông” và ta chợt nhớ ra các hạ đã từng tới Hoàng Sơn phái.
Hắn hơi chậm lời một chút, hỏi lại :
- Có việc này ta muốn được Cao cô nương chứng minh.
- Mời nói!
- Khi quái nhân lưng gù hại chết Trình Phụng, cô nương có mặt ở đó không?
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Cái gì? Cao cô nương cũng có mặt ở nơi đó ư?
- Không, ý của ta là ở việc sau đó, cô nương đã đến đó, sau khi quái nhân lưng gù giết chết Trình Phụng, cô nương có biết chứ?
- Đúng vậy, nhưng khi ta đến Trình chưởng môn đã bị phát độc chết.
- Khi cô nương ra khỏi “Lạc Nhật phong” ta có thấy cô nương, vì vậy khi “Bạch Mi Tiên Ông” kể lại chuyện mất “Thiên Địa huyết bài”, ta mới nhớ ra một sự việc.
Cao Ngọc Bình hỏi :
- Là việc gì?
- Cô nương nhìn thấy khi Trình chưởng môn bị hại không?
- Không!
- Thế khi cô nương rời bỏ Hoàng Sơn, cô nương có nhìn thấy gì không?
- Nhìn thấy cái gì?
- Thí dụ như nhìn thấy một người nào đó...
- Một người ư?
Nàng chau mày trầm tư một lúc rồi đáp :
- Ta quả có nhìn thấy một người khi ta vào hậu viện, ta thoáng thấy một nữ nhân áo xanh vụt qua.
- A!
Giáo chủ bịt mặt và Trịnh Tây Bắc đồng thời cùng “A” một tiếng, Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Võ công đối phương theo cô nương phán đoán ra sao?
- Quyết không kém hơn ca ca Trịnh Tây Bắc và ta, có thể còn cao hơn nữa!
Giáo chủ bịt mặt gật đầu lại hỏi :
- Phải chăng Cao cô nương là môn hạ “Kim Chủy môn”.
- Từng là môn hạ.
- Thể thì chắc cô nương hiểu rõ nội tình của “Kim Chủy môn” chứ gì?
- Có thể tạm nói là như thế.
- Trong “Kim Chủy môn” cô nương có nhận ra một nhân vật khả nghi không?
- Nhân vật khả nghi à? Giáo chủ ám chỉ...
- Không biết ca ca Trịnh Tây Bắc nói qua với cô nương là võ lâm Trung Nguyên có sáu cao thủ mất tích chưa?
- Nói rồi!
- Phải chăng bị “Kim Chủy môn” bắt giữ?
- Điểm ấy, ta không biết, Giáo chủ cho rằng họ bị Môn chủ “Kim Chủy môn” bắt giữ hoặc giết hại ư?
- Họ bị giam giữ trong “Kim Chủy môn”?
- Nhân vật khả nghi không biết có hay không, nhưng sáu cao thủ võ lâm Trung Nguyên mất tích không có khả năng bị bắt giữ hoặc bị ám hại.
- Vì sao cô nương dám quả quyết?
- Vì vài năm trước đây, ta từng nghe Môn chủ nhắc đến một chuyện, Môn chủ nói muốn tiêu diệt võ lâm Trung Nguyên chỉ cần giết chết trước mười người!
Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Mười người nào?
- Cái ấy ta hoàn toàn không biết!
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Đúng rồi, là mười người, cộng cả Thiếu Lâm “Nhất Nguyên đại sư”, Võ Đang “Kim Chỉ đạo nhân” tất cả là mười!
Giáo chủ bịt mặt ngơ ngẩn :
- Không sai rồi, là mười người... nói thế sáu cao thủ võ lâm Trung Nguyên mất tích không phải do “Kim Chủy môn” gây ra.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Thế thì do ai?
Giáo chủ bịt mặt cười gằn một tiếng :
- Sự việc có một khả năng, tất cả cao thủ ấy bị “Thần Bí chủ nhân” hãm hại.
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc bật kêu lên, giả định ấy khiến chàng quá sức kinh hoàng. “Thần Bí chủ nhân” là kỳ nhân trên đời, việc gì phải hại sáu cao thủ kia? Đúng vậy, điều ấy không thể có khả năng, Trịnh Tây Bắc động tâm, buông thõng :
- Không thể được!
- Vì sao lại không thể được?
- “Thần Bí chủ nhân” không cần thiết phải hãm hại bọn họ!
- Đúng vậy “Thần Bí chủ nhân” không cần thiết gì phải hãm hại họ, trừ phi bên trong còn có bí ẩn gì khác.
Giáo chủ bịt mặt gượng cười :
- Sự việc chân tướng như thế nào, cuối cùng rồi sẽ có lúc minh bạch, tự nhiên, điều suy đoán ấy có phần xúc phạm tới “Thần Bí chủ nhân” nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Trịnh Tây Bắc trầm tư một lúc như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra. Giáo chủ bịt mặt hỏi :
- Không biết nhị vị ở đây có việc gì?
Trịnh Tây Bắc gượng cười :
- Chờ chết!
- Chờ chết? Tại sao vậy?
- Tại hạ và Cao muội muội đây bị một cao thủ điểm huyệt dùng thủ pháp đặc biệt điểm vào huyệt đạo, trong vòng mười hai giờ nữa kinh mạch sẽ ngưng kết mà chết.
- Lời... lời ấy là nói thật chứ?
- Tại hạ nỡ nào đem sinh mạng ra nói đùa?
Chàng lại cười khổ nói tiếp :
- Tại hạ có một việc muốn nhờ Giáo chủ giúp đỡ.
- Xin cứ nói.
- Xin Giáo chủ báo với “Bạch Mi Tiên Ông”, nếu thật như tại hạ bỏ mạng nơi hoang dã này xin đừng cho mẫu thân tại hạ biết.
- Sao? Các hạ tin chắc chắn sẽ chết sao?
- Chứ tại hạ biết làm sao nữa đây?
- Không biết trong thiên hạ có ai có khả năng giải huyệt được chăng?
- Cứ theo Cao muội muội nói trong thiên hạ không có người nào giải được.
Giáo chủ bịt mặt nói :
- Ta không tin thiên hạ mênh mông này lại không tìm ra người có khả năng giải huyệt.
- Nếu có đi nữa, thời gian cũng còn quá ngắn, chúng ta chỉ sống có mười hai giờ nữa, trừ phi có phép lạ xảy ra, nếu không chẳng còn cách nào khác.
Dứt lời chàng thở dài não ruột. Giáo chủ bịt mặt nói :
- Cứ theo ta biết, danh gia giải huyệt trong thiên hạ chỉ có một người. Rất tiếc người ấy đã mất tích cùng lúc với sư phụ ta rối.
- Người ấy là ai vậy?
- “Huyết trì chủ nhân”
Trịnh Tây Bắc muốn nhảy lên. “Huyết trì chủ nhân” là danh gia về giải huyệt, thế thì con gái là Lôi Ngọc Quyên có lẽ cũng rất giỏi về thủ pháp giải huyệt mới đúng. Tâm niệm chuyển động, lòng khao khát thèm sống nổi dậy, chàng phấn chấn tinh thần nói liền :
- Ông ta đã thất tung mất tích nhưng còn có một hậu nhân, biết đâu cũng giỏi giải huyệt, nhưng từ đây đến “Huyết trì” cũng mất cả ngày, Giáo chủ có thể giúp chúng ta được không?
- Giúp cách nào?
- Đem chúng ta đến “Huyết trì”. Tại hạ sẽ chỉ đường cho.
- Đương nhiên là được.
Liền đó Giáo chủ bịt mặt kẹp hai người vào hai bên nách, búng chân bật đi, chớp mắt đã vọt thân phi hành mấy dặm. Đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vọng lên, một thanh âm nữ nhân dội lại :
- Dừng chân!
Âm thanh vọng đến khiến Giáo chủ bịt mặt và Trịnh Tây Bắc kinh hoàng. Giáo chủ bịt mặt vội dừng chân nhìn tới, chỉ thấy trong rừng vọt ra một diễm nữ áo đỏ. Giáo chủ bịt mặt buông hai người xuống, Trịnh Tây Bắc kêu to :
- Lôi muội muội, chúng ta chính đang đi tìm muội muội đây.
Trịnh Tây Bắc nói tới đó đột nhiên ngưng bặt vì chàng nhìn thấy nét mặt Lôi Ngọc Quỳnh lạnh như băng và đầy sát khí. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, tự cảm thấy lo lắng. Sát khí trên mặt Lôi Ngọc Quỳnh càng lúc càng dễ sợ, nàng bước đến gần Giáo chủ bịt mặt, tình hình ấy khiến Giáo chủ bịt mặt phải lùi một bước, cúi xuống hỏi Trịnh Tây Bắc :
- Cô nương ấy là ai vậy?
- Con gái của “Huyết trì chủ nhân”!
Giáo chủ bịt mặt hơi giật mình, giữa lúc ấy Lôi Ngọc Quỳnh đã bước đến gần, chỉ còn cách độ năm bước, nàng dừng bước lạnh lẽo hỏi :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi tìm ta làm gì?
Trịnh Tây Bắc nghe câu hỏi lạnh nhạt của nàng càng thêm ngơ ngẩn vì âm thanh tuy bình thường nhưng rất lạnh lẽo. Chàng cố trấn định tinh thần đáp :
- Ca ca bị người dung độc thủ điểm huyệt, hy vọng muội muội có thể giải được cứu ca ca khỏi chết.
- Vì vậy ngươi mới tìm ta?
- Đúng!
Lôi Ngọc Quỳnh cười lạt :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi cho rằng ta là vị Bồ Tát chuyên cứu mạng người ư? Khi ngươi cần tới ta liền tìm ta cứu người? Báo cho ngươi biết, ta cũng tới đây tìm ngươi đấy.
Trịnh Tây Bắc kinh dị :
- Tìm ta? Có chuyện gì?
- Giết ngươi!
Câu gằn giọng đầy sát khí ấy khiến Trịnh Tây Bắc, Giáo chủ bịt mặt, Cao Ngọc Bình đồng thời hoảng sợ vì trong âm giọng đó chẳng có chút gì là đùa giỡn. Trịnh Tây Bắc run giọng :
- Muội muội... muốn giết ca ca ư?
- Đúng vậy!
- Tại sao?
- Tự ngươi phải biết rõ rồi chứ?
Tiếng nói chưa dứt, thân thể mềm mại của nàng bay vọt tới về phía Trịnh Tây Bắc, một chưởng đột ngột quét tới. Trịnh Tây Bắc không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chàng với nàng đang yêu nhau thắm thiết cớ sao nàng lại có thái độ như thế? Sự thực đã có gì xảy ra?
Đang lúc Trịnh Tây Bắc trầm tư, chưởng lực nội gia của Lôi Ngọc Quỳnh quét tới, trước mắt chàng sắp táng mạng dưới tay nàng... Giáo chủ bị mặt gầm lên :
- Dừng tay lại!
Nhân ảnh y bật tung tới đỡ luôn chưởng phong của Lôi Ngọc Quỳnh. Tuy đã đỡ được chưởng ấy nhưng bị bức bách lùi lại liên tiếp ba bốn b ước. Giáo chủ chấn kinh.
Bấy giờ sát cơ Lôi Ngọc Quỳnh càng dữ, nàng quát :
- Ngươi muốn tìm chết ư?
Cùng với tiếng quát kinh người ấy, nàng lướt thân đến bên Giáo chủ bịt mặt. Trịnh Tây Bắc vội phi thân đến chắn ngang người Giáo chủ lạnh lùng quát :
- Lôi cô nương, cô nương định giết ta ư?
- Đúng vậy!
- Xin hỏi Trịnh Tây Bắc ta có làm gì không phải với cô nương?
- Ngươi là thứ khéo mồm khéo miệng, đa ngôn xảo trá, sao ta lại không muốn giết?
Cùng với tiếng quát nang lướt chân tới Trịnh Tây Bắc, chưởng phong lại ào ạt quét ra. Giáo chủ bịt mặt nàng gào to :
- Cô nương, sao cô nương lại vô lý đến thế?
Y xuất thủ một chưởng, lại đẩy chưởng phong của nàng ra.
/74
|