Sáng sớm, ánh sáng mặt trời đầu tiên mới nhô lên!
Sở Thiên thức dậy vặn eo xoay cổ, ở trong chăn là thân hình mềm mại ấm áp của Tiêu Tư Nhu, dung nhan mỹ lệ thoáng hồng có vẻ thỏa mãn.
Sở Thiên vừa mới xuống giường, chân Tiêu Tư Nhiên đột nhiên duỗi ra, vòng qua eo Sở Thiên, ôn nhu nói:
- Sao sớm như vậy đã dậy rồi?
Sở Thiên nắm lấy mắt cá chân trắng nõn bóng loáng của Tiêu Tư Nhiên, nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn cười nói:
- Nếu như anh giống các em, hàng ngày đều vô ưu vô lo, anh đảm bảo sẽ ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hàng ngày sẽ không dậy sớm.
Tiêu Tư Nhu bĩu môi, rút chân vào trong ổ chăn ấm áp.
Sở Thiên mặc quần áo chỉnh tề, thì nhìn thấy tin tức tình báo được đặt ở trên bàn.
Tối hôm qua Phàm Gian đã báo cho mình tin tức biến cố ở Hàng Châu, còn đưa cho đầy đủ tư liệu. Nhưng Sở Thiên không để ý đến, không cho là đúng nở nụ cười, cho rằng tất cả đều nằm trong bàn tay mình, nhưng không nghĩ đến Hoàng Thiên Hùng chống cự không được đã chạy mất, về phần chạy đi đâu, tạm thời không ai biết.
Trong lòng hắn biết rõ, Đường Đại Long và Đường Môn chắc chắn có thỏa thuận với nhau. Nếu không không thể cùng tấn công vào buổi tối! Nhưng Sở Thiên không lập tức triệu tập binh lực phản công, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa cơ mà vào mới là cách tốt nhất để đối phó với Đường Đại Long.
Sở Thiên đi đến đại sảnh, Phàm Gian đã đang đợi ở đó!
Ngay sau đó, nét mặt Sở Thiên trở nên kiên nghị, tự tin, còn có lạnh nhạt, giống như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó hắn!
Phàm Gian vốn dĩ có chút lo lắng nhưng khi nhìn thấy nét mặt đó của hắn thì trở nên thả lỏng và bình tĩnh hơn.
Khả Nhi lập tức bưng bữa sáng đến, cô biết rõ Sở Thiên có thói quen vừa ăn sáng vừa nói chuyện. Như vậy có thể làm cho não suy nghĩ nhanh hơn, tư duy rõ ràng hơn! Rất nhiều quyết định của Soái quân đều là những quyết định được đưa ra từ sữa đậu nành và cháo hoa đó.
Khi Sở Thiên múc cháo, trong miệng nói ra mấy chữ:
- Phàm Gian, nói!
Phàm Gian thở ra một hơi, không chút suy nghĩ mở miệng:
- Thiếu soái, Đường Đại Long cử Châu Vinh Hoa suốt đêm đến kinh thành, muốn xin lỗi Thiếu soái, xung đột tối hôm qua đơn giản chỉ là hiểu lầm. Bây giờ đang chờ ở ngoài cửa, chúng ta có gặp hay không?
Sở Thiên đưa muỗng cháo vào miệng, sau khi cháo chảy xuống yết hầu, mới chậm rãi mở miệng:
- Đường Đại Long chắc là thấy tôi không chết, mới nghĩ ra cách đền bù, nếu tôi chết rồi, thì bây giờ ông ta chắc đang đốt pháo hoa ăn mừng rồi, thậm chí còn hả hê khóc lên vài câu ấy chứ!
- Vậy em đuổi Chu Vinh về!
Phàm Gian bình tĩnh nói:
- Cho ông ta biết đã sai là sai rồi!
Sở Thiên đặt thìa xuống, dựa vào ghế, lắc đầu nói:
- Không, gặp xem sao!
Phàm Gian có chút sững sờ, lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Châu Vinh cẩn thận từng tí một bước vào, trên mặt mang theo vẻ cung kính và biết lỗi.
Sau khi Sở Thiên nhìn thấy anh ta, cũng không có đứng dậy chào đón, mà tùy tiện ngồi trên ghế, trực tiếp hỏi:
- Chu sư gia, lặn lội đường xa, tàu xe mệt mỏi, đọan đường này thật là vất vả rồi!
Châu Vinh nhìn thấy Sở Thiên ngồi nói chuyện cùng mình, cũng không hề cảm thấy không vui, vẫn cung kính như trước nói:
-Thiếu soái, mấy tháng không gặp, khí sắc vẫn y nguyên không hề giảm, tại hạ và Đường gia đều nhớ bộ dạng uy vũ của Thiếu soái!
Sở Thiên nghe mấy lời khách sáo của Châu Vinh, không ngăn được cười rộ lên, nói:
- Chu sư gia đừng nịnh bợ nữa, về chuyện tối hôm qua, có gì muốn giải thích thì hãy nắm lấy thời gian, giải thích khiến tôi hài lòng, vậy thì coi như xong; giải thích làm tôi không hài lòng, nên thế nào thì vẫn là như thế!
Châu Vinh cũng là người có kinh nghiệm trên giang hồ, thấy Sở Thiên muốn đi thẳng vào vấn đề, trong lòng lại thấy thoải mái hơn, móc chi phiếu từ trong túi ra, cười nói:
- Thiếu soái, để biểu thị thành ý của Đường gia, xin Thiếu soái vui lòng nhận lấy phần lễ mọn này!
Sở Thiên cầm lấy nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Vinh nói;
- Đường gia xuống bút rất lớn nha, đưa ra chính là hai trăm triệu! Soái quân vất vả kinh doanh ở Hàng Châu nửa năm cũng không có được con số trước mặt này, xem ra Đường gia thật sự rất có thành ý!
Châu Vinh nghe thấy khẩu khí của Sở Thiên, biết rõ sự việc đã phát triển theo chiều hướng tốt, vì vậy cười nói:
- Đường gia từ trước đến nay đối xử chân thành với mọi người, xung đột tối hôm qua thật sự là hiểu lầm, có điều cũng không thể trách Đường gia tức giận như vậy, bởi vì Đường chủ Hoàng của quý bang đã làm cho sự tình thực sự quá rối rắm!
Sơ Thiên nhìn chằm chằm vào Châu Vinh, bình tĩnh nói:
- Nói xem, anh ta quá đáng như thế nào?
Chu Vinh vụng trộm nhìn Sở Thiên vài lần, thấy sắc mặt hắn không hề giận dữ, vì vậy cố lấy dũng khí nói:
- Vợ và con gái nuôi của Đường gia đi chùa Bình An thắp hương, trên đường đi qua địa bàn của Soái quân, Đường chủ Hoàng thấy người nàng xinh đẹp nên đùa giỡn, mấy thủ hạ của Đường gia tiến lên ngăn cản liền bị anh ta cho người đánh trọng thương, sau đó anh ta cướp vợ và con gái nuôi của Đường gia đi, đợi đến khi Đường gia đi đòi người, đã bị Đường chủ Hoàng lăng nhục!
- Thiếu soái, người nói Đường gia có nên tức giận hay không?
Thần sắc của Châu Vinh biểu lộ ra đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nói:
- Đổi lại là Thiếu soái, có tức giận hay không?
Phàm Gian sững sờ, không ngăn được từ đáy lòng khen ngợi Đường Đại Long, lý do không thể phản bác lại như vậy bọn chúng cũng tìm ra, người trong giang hồ kị nhất là chiếm lấy nữ nhân và con gái của người khác!
Ngô Tam Quế đã vì nữ nhân, ngay cả cổng thành cũng mở ra! Người đời sau tuy mắng ông ta là Hán gian, nhưng trong nội tâm của bất kì ai cũng không thể không thừa nhận, ông ta là nam nhân!
Sở Thiên cắn bánh bao, không lên tiếng. Hắn biết rõ đây là cái bẫy mà Đường Đại Long lập ra, để cho Hoàng Thiên Hùng chui đầu vào, nhưng không nghĩ rằng cái bao cỏ Hoàng Thiên Hùng kia lại thật sự rơi vào cái bẫy của Đường Đại Long.
Châu Vinh cho rằng Sở Thiên đã bị mình đả động rồi, khóe miệng giương lên ý cười, nói tiếp:
- Đường gia phẫn nộ mới cho các anh em đánh vào địa bàn của Soái quân, cho dù là như vậy, vẫn tha cho Đường chủ Hoàng con đường sống. Nếu Thiếu soái không tin, có thể mời Đường chủ Hoàng ra đối chất!
Châu Vinh đúng là lão hồ ly, biết dùng phương thức hữu hiệu đó là lấy lùi làm tiến, huống hồ Hoàng Thiên Hùng đã chạy đến Vân Nam rồi!
Sở Thiên ăn xong bánh bao, dùng khăn tay lau sạch tay, nhàn nhạt nói:
- Hoàng Thiên Hùng chưa quay về Soái quân, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhưng lời của Châu sư gia, Sở Thiên luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, phiền Châu sư gia trở về nói với Đường gia, phần hậu lễ này tôi nhận. Chuyện tối hôm qua tạm thời không đề cập tới, ngày nào đó bắt được Hoàng Thiên Hùng về, tôi sẽ tự mình xin lỗi Đường gia!
Trên mặt Châu Vinh lộ ra vẻ vui mừng, cung kính nói:
- Tôi thay mặt Đường gia cảm ơn Thiếu soái trước, may mà Thiếu soái hiểu rõ mọi việc, nếu không sẽ khiến cho hai bên phải đổ máu, làm cho kẻ thù khoái chí!
Sở Thiên gặt đầu, quay đầu nói với Phàm Gian:
- Phàm Gian, Châu sư gia dù sao cũng đã đến kinh thành, cậu bớt chút thời gian cùng anh ấy đi dạo!
Phàm Gian cung kính đáp:
- Vâng!
Chu Vinh lại khoát tay, khách khí đáp:
- Cảm ơn ý tốt của Thiếu soái, tiếc rằng số tôi vất vả, cần phải trở về báo cáo với Đường gia, để ông ấy biết Thiếu soái an minh, đỡ phải để Đường gia ở Hàng Châu lo lắng!
Sở Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Được rồi, vậy chúc Châu sư gia thuận buồm xuôi gió! Phàm Gian, tiễn Châu sư gia!
Châu Vinh chắp tay cáo từ, Phàm Gian đi phía sau tiễn anh ta!
Ra khỏi hoa viên Tiềm Long, Châu Vinh Hoa lên xe, cười nhẹ nhìn lại hoa viên Tiềm Long, khinh thường nhổ ra ba chữ:
- Tuổi trẻ ah!
Tuổi trẻ nhiều lúc đại diện cho nhiệt huyết, lý tưởng. Nhưng trong miệng Châu Vinh thì “tuổi trẻ” lại đại biểu cho không thành thục, không có lý trí!
Châu Vinh không nghĩ rằng đến kinh thành lại xử lý được sự việc thuận lợi như vậy. Hai trăm triệu cùng với một cái cớ đã lừa được Sở Thiên, làm cho hắn về sau không đề phòng.
Cục diện Hàng Châu, là bảo trì bộ dáng hiện tại hay là khôi phục cục diện giằng co, Sở Thiên vậy mà lại không nêu ra. Mặc kệ trước, trước tiên phải chiếm lại Hàng Châu một lần nữa rồi hãy nói sau, về sau Sở Thiên muốn chen chân trở về, cũng không dễ dàng như vậy.
Sở Thiên vừa ăn sạch sẽ bữa sáng của mình, Phàm Gian đã trở quay trở lại!
Sở Thiên đứng ở bên cạnh, đem chi phiếu đặt trong tay Phàm Gian, nói:
- Ở Hàng Châu, Đường Đại Long có bao nhiêu người?
Phàm Gian đem chi phiếu cất kỹ, sau một lát bấm đốt ngón tay, nói ra con số đại khái:
- Bên người Đường Đại Long có hơn trăm người cận vệ, sáu đường khẩu, số quân tinh nhuệ trong bang khoảng một nghìn hai trăm người, còn thêm số quân không tinh nhuệ nữa khoảng gần hai nghìn người!
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt rơi ở bên ngoài, nhàn nhạt nói:
- Để cho Hải Tử, Quang Tử cùng Hắc Tiến điều năm trăm quân tinh nhuệ, kinh thành cử ra trăm tử sĩ, đi theo Dương Phi Dương và Phong Vô Tình. Tôi tự mình đi Hàng Châu diệt Đường Đại Long!
Phàm Gian ngây ngẩn cả người, không nhịn được hỏi:
- Bao giờ?
Trên mặt Sở Thiên hiện lên sát ý, bình tĩnh nói:
- Đêm nay! Khi bọn Đường Đại Long đốt pháo ăn mừng, chính là lúc chuông tiễn bọn chúng vào cõi chết được đánh lên!
- Đêm nay?
Phàm gian lặp lại lời của Sở Thiên!
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhẹ nhàng gặt đầu, nói:
- Đêm nay! Mặt khác cậu báo cho Đường chủ Đằng, toàn bộ anh em ở Giang Triết không thể điều động. Đường Đại Long không phải người ngu, ông ta sẽ giám sát Soái quân ở Giang Triết, tôi không muốn đánh lén trở thành huyết chiến!
Khi hai bên có số người tương đương nhau, lại để cho Đường Đại Long lấy khỏe ứng mệt, huyết chiến khó tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương!
Trên mặt Phàm Gian lộ ra vẻ khiếp sợ, cậu ta vuốt tờ chi phiếu hai trăm trong ngực, lập tức nở nụ cười, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Phàm Gian đã hiểu! Lấy chi phiếu của chúng, làm cho chúng có tư tưởng không đề phòng, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa dịp bọn chúng không để ý lẻn vào, đánh thẳng vào địch, tránh để chúng có chi viện!
Sở Thiên nở nụ cười, sau đó dùng lực vỗ lên bả vai Phàm Gian, nói:
- Phàm Gian, quả nhiên là người thông minh, nói tất cả đều hoàn toàn chính xác! Không thừa cơ diệt Đường Đại Long, tôi làm sao có tâm tư tiêu diệt tổ chức Đột Đột, nằm ở cái giường hẹp, cớ gì lại để cho người khác ngủ yên?
Phàm Gian gật gật đầu, lập tức nhớ tới chuyện quan trọng, nói:
- Thiếu soái, còn có hai việc, Hoàng Thiên Hùng bỏ chạy đến Vân Nam, gia nhập với đội quân của anh em kết nghĩa Thiên Lang rồi. Mặt khác, Nặc Đính mấy ngày nay cũng sẽ đến Vân Nam giao dịch!
Sở Thiên thần sắc ngưng trọng, ánh mắt tản ra sự uy nghiêm, chậm rãi nói:
- Hoàng Thiên Hùng không đáng lo, có cơ hội sẽ thu nhận lại. Vấn đề là Nặc Đính lấy tiền ở đâu? Maria vẫn còn trong tay chúng ta, Nặc Đính đỡ Sa Thành thượng vị, cũng vì hội Hắc Long bị tiêu diệt và Sa Cầm Tú quay về mà tan vỡ, dựa theo đạo lý, ông ta hiện tại phải nhanh chóng mở nắp nồi a!
Phàm Gian nhìn khắp bốn phía, nhìn không thấy có người mới thấp giọng nói:
- Thiếu soái, nghe đồn là do Đường gia cho Nặc Đính mượn mười triệu!
Sở Thiên thức dậy vặn eo xoay cổ, ở trong chăn là thân hình mềm mại ấm áp của Tiêu Tư Nhu, dung nhan mỹ lệ thoáng hồng có vẻ thỏa mãn.
Sở Thiên vừa mới xuống giường, chân Tiêu Tư Nhiên đột nhiên duỗi ra, vòng qua eo Sở Thiên, ôn nhu nói:
- Sao sớm như vậy đã dậy rồi?
Sở Thiên nắm lấy mắt cá chân trắng nõn bóng loáng của Tiêu Tư Nhiên, nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn cười nói:
- Nếu như anh giống các em, hàng ngày đều vô ưu vô lo, anh đảm bảo sẽ ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hàng ngày sẽ không dậy sớm.
Tiêu Tư Nhu bĩu môi, rút chân vào trong ổ chăn ấm áp.
Sở Thiên mặc quần áo chỉnh tề, thì nhìn thấy tin tức tình báo được đặt ở trên bàn.
Tối hôm qua Phàm Gian đã báo cho mình tin tức biến cố ở Hàng Châu, còn đưa cho đầy đủ tư liệu. Nhưng Sở Thiên không để ý đến, không cho là đúng nở nụ cười, cho rằng tất cả đều nằm trong bàn tay mình, nhưng không nghĩ đến Hoàng Thiên Hùng chống cự không được đã chạy mất, về phần chạy đi đâu, tạm thời không ai biết.
Trong lòng hắn biết rõ, Đường Đại Long và Đường Môn chắc chắn có thỏa thuận với nhau. Nếu không không thể cùng tấn công vào buổi tối! Nhưng Sở Thiên không lập tức triệu tập binh lực phản công, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa cơ mà vào mới là cách tốt nhất để đối phó với Đường Đại Long.
Sở Thiên đi đến đại sảnh, Phàm Gian đã đang đợi ở đó!
Ngay sau đó, nét mặt Sở Thiên trở nên kiên nghị, tự tin, còn có lạnh nhạt, giống như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó hắn!
Phàm Gian vốn dĩ có chút lo lắng nhưng khi nhìn thấy nét mặt đó của hắn thì trở nên thả lỏng và bình tĩnh hơn.
Khả Nhi lập tức bưng bữa sáng đến, cô biết rõ Sở Thiên có thói quen vừa ăn sáng vừa nói chuyện. Như vậy có thể làm cho não suy nghĩ nhanh hơn, tư duy rõ ràng hơn! Rất nhiều quyết định của Soái quân đều là những quyết định được đưa ra từ sữa đậu nành và cháo hoa đó.
Khi Sở Thiên múc cháo, trong miệng nói ra mấy chữ:
- Phàm Gian, nói!
Phàm Gian thở ra một hơi, không chút suy nghĩ mở miệng:
- Thiếu soái, Đường Đại Long cử Châu Vinh Hoa suốt đêm đến kinh thành, muốn xin lỗi Thiếu soái, xung đột tối hôm qua đơn giản chỉ là hiểu lầm. Bây giờ đang chờ ở ngoài cửa, chúng ta có gặp hay không?
Sở Thiên đưa muỗng cháo vào miệng, sau khi cháo chảy xuống yết hầu, mới chậm rãi mở miệng:
- Đường Đại Long chắc là thấy tôi không chết, mới nghĩ ra cách đền bù, nếu tôi chết rồi, thì bây giờ ông ta chắc đang đốt pháo hoa ăn mừng rồi, thậm chí còn hả hê khóc lên vài câu ấy chứ!
- Vậy em đuổi Chu Vinh về!
Phàm Gian bình tĩnh nói:
- Cho ông ta biết đã sai là sai rồi!
Sở Thiên đặt thìa xuống, dựa vào ghế, lắc đầu nói:
- Không, gặp xem sao!
Phàm Gian có chút sững sờ, lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Châu Vinh cẩn thận từng tí một bước vào, trên mặt mang theo vẻ cung kính và biết lỗi.
Sau khi Sở Thiên nhìn thấy anh ta, cũng không có đứng dậy chào đón, mà tùy tiện ngồi trên ghế, trực tiếp hỏi:
- Chu sư gia, lặn lội đường xa, tàu xe mệt mỏi, đọan đường này thật là vất vả rồi!
Châu Vinh nhìn thấy Sở Thiên ngồi nói chuyện cùng mình, cũng không hề cảm thấy không vui, vẫn cung kính như trước nói:
-Thiếu soái, mấy tháng không gặp, khí sắc vẫn y nguyên không hề giảm, tại hạ và Đường gia đều nhớ bộ dạng uy vũ của Thiếu soái!
Sở Thiên nghe mấy lời khách sáo của Châu Vinh, không ngăn được cười rộ lên, nói:
- Chu sư gia đừng nịnh bợ nữa, về chuyện tối hôm qua, có gì muốn giải thích thì hãy nắm lấy thời gian, giải thích khiến tôi hài lòng, vậy thì coi như xong; giải thích làm tôi không hài lòng, nên thế nào thì vẫn là như thế!
Châu Vinh cũng là người có kinh nghiệm trên giang hồ, thấy Sở Thiên muốn đi thẳng vào vấn đề, trong lòng lại thấy thoải mái hơn, móc chi phiếu từ trong túi ra, cười nói:
- Thiếu soái, để biểu thị thành ý của Đường gia, xin Thiếu soái vui lòng nhận lấy phần lễ mọn này!
Sở Thiên cầm lấy nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Vinh nói;
- Đường gia xuống bút rất lớn nha, đưa ra chính là hai trăm triệu! Soái quân vất vả kinh doanh ở Hàng Châu nửa năm cũng không có được con số trước mặt này, xem ra Đường gia thật sự rất có thành ý!
Châu Vinh nghe thấy khẩu khí của Sở Thiên, biết rõ sự việc đã phát triển theo chiều hướng tốt, vì vậy cười nói:
- Đường gia từ trước đến nay đối xử chân thành với mọi người, xung đột tối hôm qua thật sự là hiểu lầm, có điều cũng không thể trách Đường gia tức giận như vậy, bởi vì Đường chủ Hoàng của quý bang đã làm cho sự tình thực sự quá rối rắm!
Sơ Thiên nhìn chằm chằm vào Châu Vinh, bình tĩnh nói:
- Nói xem, anh ta quá đáng như thế nào?
Chu Vinh vụng trộm nhìn Sở Thiên vài lần, thấy sắc mặt hắn không hề giận dữ, vì vậy cố lấy dũng khí nói:
- Vợ và con gái nuôi của Đường gia đi chùa Bình An thắp hương, trên đường đi qua địa bàn của Soái quân, Đường chủ Hoàng thấy người nàng xinh đẹp nên đùa giỡn, mấy thủ hạ của Đường gia tiến lên ngăn cản liền bị anh ta cho người đánh trọng thương, sau đó anh ta cướp vợ và con gái nuôi của Đường gia đi, đợi đến khi Đường gia đi đòi người, đã bị Đường chủ Hoàng lăng nhục!
- Thiếu soái, người nói Đường gia có nên tức giận hay không?
Thần sắc của Châu Vinh biểu lộ ra đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nói:
- Đổi lại là Thiếu soái, có tức giận hay không?
Phàm Gian sững sờ, không ngăn được từ đáy lòng khen ngợi Đường Đại Long, lý do không thể phản bác lại như vậy bọn chúng cũng tìm ra, người trong giang hồ kị nhất là chiếm lấy nữ nhân và con gái của người khác!
Ngô Tam Quế đã vì nữ nhân, ngay cả cổng thành cũng mở ra! Người đời sau tuy mắng ông ta là Hán gian, nhưng trong nội tâm của bất kì ai cũng không thể không thừa nhận, ông ta là nam nhân!
Sở Thiên cắn bánh bao, không lên tiếng. Hắn biết rõ đây là cái bẫy mà Đường Đại Long lập ra, để cho Hoàng Thiên Hùng chui đầu vào, nhưng không nghĩ rằng cái bao cỏ Hoàng Thiên Hùng kia lại thật sự rơi vào cái bẫy của Đường Đại Long.
Châu Vinh cho rằng Sở Thiên đã bị mình đả động rồi, khóe miệng giương lên ý cười, nói tiếp:
- Đường gia phẫn nộ mới cho các anh em đánh vào địa bàn của Soái quân, cho dù là như vậy, vẫn tha cho Đường chủ Hoàng con đường sống. Nếu Thiếu soái không tin, có thể mời Đường chủ Hoàng ra đối chất!
Châu Vinh đúng là lão hồ ly, biết dùng phương thức hữu hiệu đó là lấy lùi làm tiến, huống hồ Hoàng Thiên Hùng đã chạy đến Vân Nam rồi!
Sở Thiên ăn xong bánh bao, dùng khăn tay lau sạch tay, nhàn nhạt nói:
- Hoàng Thiên Hùng chưa quay về Soái quân, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhưng lời của Châu sư gia, Sở Thiên luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, phiền Châu sư gia trở về nói với Đường gia, phần hậu lễ này tôi nhận. Chuyện tối hôm qua tạm thời không đề cập tới, ngày nào đó bắt được Hoàng Thiên Hùng về, tôi sẽ tự mình xin lỗi Đường gia!
Trên mặt Châu Vinh lộ ra vẻ vui mừng, cung kính nói:
- Tôi thay mặt Đường gia cảm ơn Thiếu soái trước, may mà Thiếu soái hiểu rõ mọi việc, nếu không sẽ khiến cho hai bên phải đổ máu, làm cho kẻ thù khoái chí!
Sở Thiên gặt đầu, quay đầu nói với Phàm Gian:
- Phàm Gian, Châu sư gia dù sao cũng đã đến kinh thành, cậu bớt chút thời gian cùng anh ấy đi dạo!
Phàm Gian cung kính đáp:
- Vâng!
Chu Vinh lại khoát tay, khách khí đáp:
- Cảm ơn ý tốt của Thiếu soái, tiếc rằng số tôi vất vả, cần phải trở về báo cáo với Đường gia, để ông ấy biết Thiếu soái an minh, đỡ phải để Đường gia ở Hàng Châu lo lắng!
Sở Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Được rồi, vậy chúc Châu sư gia thuận buồm xuôi gió! Phàm Gian, tiễn Châu sư gia!
Châu Vinh chắp tay cáo từ, Phàm Gian đi phía sau tiễn anh ta!
Ra khỏi hoa viên Tiềm Long, Châu Vinh Hoa lên xe, cười nhẹ nhìn lại hoa viên Tiềm Long, khinh thường nhổ ra ba chữ:
- Tuổi trẻ ah!
Tuổi trẻ nhiều lúc đại diện cho nhiệt huyết, lý tưởng. Nhưng trong miệng Châu Vinh thì “tuổi trẻ” lại đại biểu cho không thành thục, không có lý trí!
Châu Vinh không nghĩ rằng đến kinh thành lại xử lý được sự việc thuận lợi như vậy. Hai trăm triệu cùng với một cái cớ đã lừa được Sở Thiên, làm cho hắn về sau không đề phòng.
Cục diện Hàng Châu, là bảo trì bộ dáng hiện tại hay là khôi phục cục diện giằng co, Sở Thiên vậy mà lại không nêu ra. Mặc kệ trước, trước tiên phải chiếm lại Hàng Châu một lần nữa rồi hãy nói sau, về sau Sở Thiên muốn chen chân trở về, cũng không dễ dàng như vậy.
Sở Thiên vừa ăn sạch sẽ bữa sáng của mình, Phàm Gian đã trở quay trở lại!
Sở Thiên đứng ở bên cạnh, đem chi phiếu đặt trong tay Phàm Gian, nói:
- Ở Hàng Châu, Đường Đại Long có bao nhiêu người?
Phàm Gian đem chi phiếu cất kỹ, sau một lát bấm đốt ngón tay, nói ra con số đại khái:
- Bên người Đường Đại Long có hơn trăm người cận vệ, sáu đường khẩu, số quân tinh nhuệ trong bang khoảng một nghìn hai trăm người, còn thêm số quân không tinh nhuệ nữa khoảng gần hai nghìn người!
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt rơi ở bên ngoài, nhàn nhạt nói:
- Để cho Hải Tử, Quang Tử cùng Hắc Tiến điều năm trăm quân tinh nhuệ, kinh thành cử ra trăm tử sĩ, đi theo Dương Phi Dương và Phong Vô Tình. Tôi tự mình đi Hàng Châu diệt Đường Đại Long!
Phàm Gian ngây ngẩn cả người, không nhịn được hỏi:
- Bao giờ?
Trên mặt Sở Thiên hiện lên sát ý, bình tĩnh nói:
- Đêm nay! Khi bọn Đường Đại Long đốt pháo ăn mừng, chính là lúc chuông tiễn bọn chúng vào cõi chết được đánh lên!
- Đêm nay?
Phàm gian lặp lại lời của Sở Thiên!
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhẹ nhàng gặt đầu, nói:
- Đêm nay! Mặt khác cậu báo cho Đường chủ Đằng, toàn bộ anh em ở Giang Triết không thể điều động. Đường Đại Long không phải người ngu, ông ta sẽ giám sát Soái quân ở Giang Triết, tôi không muốn đánh lén trở thành huyết chiến!
Khi hai bên có số người tương đương nhau, lại để cho Đường Đại Long lấy khỏe ứng mệt, huyết chiến khó tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương!
Trên mặt Phàm Gian lộ ra vẻ khiếp sợ, cậu ta vuốt tờ chi phiếu hai trăm trong ngực, lập tức nở nụ cười, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Phàm Gian đã hiểu! Lấy chi phiếu của chúng, làm cho chúng có tư tưởng không đề phòng, tránh mũi nhọn sắc bén, thừa dịp bọn chúng không để ý lẻn vào, đánh thẳng vào địch, tránh để chúng có chi viện!
Sở Thiên nở nụ cười, sau đó dùng lực vỗ lên bả vai Phàm Gian, nói:
- Phàm Gian, quả nhiên là người thông minh, nói tất cả đều hoàn toàn chính xác! Không thừa cơ diệt Đường Đại Long, tôi làm sao có tâm tư tiêu diệt tổ chức Đột Đột, nằm ở cái giường hẹp, cớ gì lại để cho người khác ngủ yên?
Phàm Gian gật gật đầu, lập tức nhớ tới chuyện quan trọng, nói:
- Thiếu soái, còn có hai việc, Hoàng Thiên Hùng bỏ chạy đến Vân Nam, gia nhập với đội quân của anh em kết nghĩa Thiên Lang rồi. Mặt khác, Nặc Đính mấy ngày nay cũng sẽ đến Vân Nam giao dịch!
Sở Thiên thần sắc ngưng trọng, ánh mắt tản ra sự uy nghiêm, chậm rãi nói:
- Hoàng Thiên Hùng không đáng lo, có cơ hội sẽ thu nhận lại. Vấn đề là Nặc Đính lấy tiền ở đâu? Maria vẫn còn trong tay chúng ta, Nặc Đính đỡ Sa Thành thượng vị, cũng vì hội Hắc Long bị tiêu diệt và Sa Cầm Tú quay về mà tan vỡ, dựa theo đạo lý, ông ta hiện tại phải nhanh chóng mở nắp nồi a!
Phàm Gian nhìn khắp bốn phía, nhìn không thấy có người mới thấp giọng nói:
- Thiếu soái, nghe đồn là do Đường gia cho Nặc Đính mượn mười triệu!
/781
|