Nặc Đính là được Đường gia cho mượn mười triệu?
Sắc mặt Sở Thiên khẽ biến, nhưng lại không quá tin tưởng, chậm rãi nói:
- Dù thế nào thì Đường gia cũng là danh môn vọng tộc, có địa vị xã hội và kinh tế chính trị ảnh hưởng rất lớn, bọn họ còn đi thông đồng với phần tử khủng bố?
Phàm Gian khẽ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói:
- Phàm Gian cũng không biết tin đồn là thật hay giả, có điều dùng những lời mà Thiếu soái thường xuyên nói, và sửa lại một chút, không có lập trường vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Sở Thiên cười lên một cách sảng khoái, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm nghị nói:
- Xem ra, đêm nay sau khi chuyện thành công, tôi phải đến Vân Nam rồi!
Hắn muốn tự mình đi tìm Oánh Tử Tử, cũng muốn thuận tiện tiêu diệt Nặc Đính!
Chu gia tiểu viện!
Chu Long Kiếm vuốt vuốt hai khối ngọc thạch, có ánh sáng long lanh, bóng loáng đẹp đẽ!
Lý Thần Châu và Châu Vinh đều đứng bên cạnh!
Một lát sau, khóe miệng Chu Long Kiếm mới giương lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Vinh, hai khối ngọc phỉ thúy này nhẵn nhụi bóng loáng, thanh tú tao nhã, đẹp đẽ, tinh khiết không tì vết, là ngọc tốt khó tìm, giá cả tuyệt đối là xa xỉ!
Trên mặt Châu Vinh rất cung kính, nhẹ nhàng nói:
- Lão gia thích là tốt rồi, Đường gia nói, nếu hai khối ngọc phỉ thúy này ở trong tay ông ấy thì đó chính là sự chà đạp, không chừng một ngày nào đó sẽ ném xuống ao mất, nhưng khi ở trong tay lão gia, mới là bảo ngọc!
Chu Long Kiếm cười mấy tiếng sảng khoái, ý vị thâm trường nói:
-T ính nết của lão Đường vẫn không thay đổi!
Châu Vinh nắm bắt thời cơ tỏ rõ cõi lòng của Đường Đại Long, nói:
- Đường gia vẫn luôn cảm thấy, lão gia là người mà ông ấy kính trọng nhất!
Chu Long Kiếm cười cười không nói gì, vẻ mặt có chút chuyển biến, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Vậy thì, biến cố tối hôm qua ở Hàng Châu giải thích thế nào đây?
Trên mặt Lý Thần Châu trở nên khẩn trương, ánh mắt quét qua Châu Vinh, cảm thấy lo lắng thay cho gã!
Châu Vinh Phát nhìn ánh mắt uy nghiêm của Chu Long Kiếm trong lòng không ngăn được run nhẹ, liền cẩn thận từng li từng tí nói:
- Đây chỉ là sự hiểu lầm, Đường gia đã giải thích rõ ràng với Thiếu soái, Thiếu soái cũng đã nhận hậu lễ của Đường gia rồi, sự việc cũng đã qua rồi, về sau nhất định sẽ không xay ra việc như thế này nữa! Xin lão gia yên tâm.
Nghe được sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, sắc mặt Chu Long Kiến mới hòa hoãn đi, nhắc nhở:
- Đã giải quyết được là tốt, Sở Thiên là người như thế nào, các người đã từng giao chiến với hắn, có lẽ trong lòng đã rõ. Hiện tại toàn bộ phương bắc đều nằm trong tay hắn, hắn muốn tiêu diệt các ngươi, còn không phải chỉ cần hai câu nói!
Châu Vinh Phát mang theo vẻ mặt cung kính gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng, vẫn là nảy ra hai chữ kia: tuổi trẻ!
Châu Vinh Phát ngây người một lát, sau đó liền ra sân bay, chuẩn bị về để báo cáo tin tức cho Đường Đại Long!
Sau khi Châu Vinh Phát đi khỏi, trong lòng Chu Long Kiến luôn có chút bất an, nhưng có chỗ nào không đúng lại không thể nói ra được!
Lý Thần Châu đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, có chút trầm tư, mở miệng nói:
- Lão gia, có điểm không thích hợp! Khi nào thì Sở Thiên đã trở nên dễ nói chuyện như vậy, tiểu tử đó làm sao có thể để yên được?
Chu Long Kiến gật đầu, châm rãi nói:
- Thần Châu, gọi điện thăm dò Sở Thiên!
Lý Thần Châu đi đến bên cạnh, nhấc điện thoại bấm số của Sở Thiên!
Một lát sau, Lý Thần Châu mang theo bộ dáng tươi cười đi đến xích đu bên cạnh Chu Long Kiến, cung kính nói:
- Lão gia yên tâm, Sở Thiên nói. Đã cầm của Đường Đại Long hai trăm triệu thì sẽ tuyệt đối không giết ông ta. Tôi nghe ra, đó không phải là lời nói dối!
Chu Long Kiếm yên tâm, nằm lên xích đu, hát khẽ một giai điệu không rõ tên!
Lúc này, Sở Thiên cũng đang nằm ở trên đồng cỏ, trên mặt là vẻ tươi cười khó đoán!
Chạng vạng tối ở Hàng Châu, bầu trời âm u, không khí giống như ngưng kết, làm cho người ta tâm phiền ý loạn, cực kì nặng nề.
Đường Đại Long đứng trước cửa sổ, thì thào tự nói:
- Mẹ nó, vào lúc này, chẳng lẽ vẫn còn mưa? Cũng quá kì lạ đi?
Châu Vinh Phát đứng ở phía sau, cười nhẹ, nói:
- Lão gia, đây gọi là rửa sạch, xóa hết những bụi bặm để quay về sự chất phác đấy ạ!
Đường Đại Long phá lên cười, quay đầu lại nói:
- Đúng vậy, rửa sạch, xóa hết bụi bặm, đêm nay tổ chức tiệc ăn mừng!
Châu Vinh Phát gật đầu, tâm tình của gã cũng rất vui sướng!
- Có điều, Vinh Phát, hãy nhớ “Binh bất yếm trá”!
Đường Đại Long tuy cao hứng, nhưng không quên phòng bị. Cẩn thận mới có thể lái được vạn cái thuyền
- Hay là cử vài người giám sát động tĩnh của Soái quân, đặc biệt là phía Thượng Hải!
Càng ở trên con đường đánh giết lâu năm, gặp nhiều trường hợp đẫm máu, thì càng sợ chết. Khi mới ra đời lăn lộn, Đường Đại Long thấy chết không sờn, trong cuộc chiến đấu luôn là người xông lên phía trên cùng, dao kề bên hút hai hơi thuốc phiện vẫn còn hưng phấn. Hiện tại, có tiền có thế rồi, cũng hiểu được còn sống mới có thể hưởng thụ được!
Bầu trời càng ngày càng âm u. Rốt cục vào lúc tám giờ tối, mưa to!
Gió lạnh như đao, lấy mặt đất làm cái thớt gỗ lớn, xem con người như là thịt cá.
Yến Tử Lâu tuy bị mưa to bao phủ, nhưng ngọn đèn vẫn xuyên qua và chiếu rọi đến cửa sổ và cửa ra vào, lại sáng ngời ấm áp!
Yến Tử Lâu mới tu sửa lại tường thành, nói là phòng thủ kiên cố không hề quá đáng!
Tường vây quanh cao to giống như bức bình phong thiên nhiên, ngăn cản những nguy hiểm ngoài thế giới.
Đường Đại Long chỉ cần đi vào Yến Tử Lâu, thì từ trong đáy lòng cảm thấy được an toàn, hơn trăm tên vệ sĩ bên người đều là những trợ thủ giỏi giang, trung thành, hơn trăm khẩu súng, còn có thuốc nổ cũng khó phá được tường vây. Trong lòng ông ta tin tưởng chắc chắn, nếu có người muốn đánh vào Yến Tử Lâu, nếu không phải là một nghìn người bất tử thì không thể làm được việc đó!
Châu Vinh Phát còn đặt cho một cái tên dễ nghe: Thành Hàng Châu!
Một cỗ xe ba gác từ phía bắc đến, bốn người đàn ông dùng hết sức đẩy nó, chầm chậm hướng về phía Yến Tử Lâu đi đến, bánh xe nhấp nhô nghiền nát đất đá trên đường đi. Nước mưa không ngừng chảy qua, cũng nghiền nát không gian tĩnh mịch.
Trên xe có đặt một cỗ qua tài, một bộ quan tài còn chưa sơn xong, nắp quan tài màu xanh trắng, thân hòm thì màu đen đỏ!
Lúc bốn người đàn ông đẩy đến trước cửa Yến Tử Lâu, liền bỏ lại xe đẩy và quan tài, giống như chim sẻ sợ cành cong thối lui theo hướng vừa đến.
Thủ vệ ở Yến Tử Lâu nhìn thấy có người mang quan tài tới cửa, trên mặt lập tức nổi lên vẻ phẫn nộ, cầm đao đuổi theo xuống dưới. Nhưng bốn người đàn ông đó khi đến thì thong thả, nhưng khi rút lui thì lại cực nhanh, còn không đợi thủ vệ mở ra cánh cửa sắt nặng nề, bốn người đã biến mất không tung tích, mưa tầm tã còn đem dấu chân của bọn họ xóa sạch không để lại dấu vết.
- Mẹ kiếp, thực xui xẻo!
Một tên thủ vệ mặt đầy râu gào lên:
- Cư nhiên dám mang quan tài đến Yến Tử Lâu, tao mà điều tra ra thì sẽ giết cả nhà của nó!
Còn một tên thủ vệ không nói gì, mà dùng tốc độ cực nhanh chạy vào Yến Tử lâu bẩm báo với Châu Vinh!
Châu Vinh Phát đang uống rượu cùng Đường Đại Long, sau khi nghe thủ vệ bẩm báo, trong nội tâm bắt đầu lộp bộp, nhưng trên mặt lại không để lộ gì. Lúc này không thể làm hỏng sự hào hứng của mọi người, vì vậy nói vài tiếng:
- Thật có lỗi!
Rồi theo thủ vệ đi ra ngoài, đi theo sau còn có hơn mười người khác!
Hơn mười chiếc ô xòe ra giống như hơn mười cây nấm di động, Châu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí đi vào những chỗ không có nước mưa, gã lo lắng giày của mình bị vấy bẩn, đây là đôi giày vừa mới mua được hai ngày.
Giày da làm thủ công, giá cả xa xỉ, với những gia đình nghèo khổ thì giá trị của nó bằng tiền sinh hoạt hai năm của họ!
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra, hơn mười tên thủ vệ canh phòng nhìn chằm chằm xuống dưới lầu bao quát cả phía xa xa!
Ra tới cửa, Châu Vinh Phát trước tiên dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng của mình quét qua xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, mới tới gần quan tài. Đương nhiên gã sẽ không dại gì mà đích thân mở ra, mà nói với tên thủ vệ bên cạnh:
- Mở nó ra!
Hai tên thủ vệ chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là đưa cái ô cho người bên cạnh, sau đó duỗi tay ra đẩy nắp quan tài!
Khi mà bọn chúng mở quan tài, tát cả mọi người vô thức đều lui ra phía sau nửa bước, cũng không phải sợ nguy hiểm gì, mà là lo lắng sẽ nhìn thấy cái gì đó đáng sợ. Nghìn năm qua, mọi người Thiên triều đối với việc mở nắp quan tài từ đáy lòng đều có cảm giác sợ hãi!
Một tiếng “Trát’ nhẹ vang lên, nắp quan tài được mở ra một góc!
Hai gã thủ về gần như đồng thời ‘A” lên một tiếng, không phải là bị dọa kinh hãi, cũng không phải là tiếng kêu thảm thiết, mà là kinh ngạc!
Châu Vinh Phát có chút sững sờ, lập tức cũng quay đầu lại nhìn, cũng “A” nhẹ lên một tiếng. Trong quan tài không phải là một thi thể có bộ mặt bị biến dạng, cũng không phải là thuốc nổ hay ám khí gì, mà là một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành!
Cô gái này tuy nhắm mắt, không nhúc nhích, nhưng dung nhan thì vẫn làm say lòng người, đến hơi thở cũng quyến rũ!
Không ai không thừa nhận vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người của cô gái! Không có ai không sinh ra ý thương tiếc!
Cho dù người con gái đó là người chết, nhưng cũng là thi thể xinh đẹp làm cho người ta động tâm!
Châu Vinh Phát cũng không ngoại lệ, nhìn thấy những hạt mưa to thi nhau rơi vào trong qua tài, không ngăn được hô lên:
- Trước tiên hãy mang vào trước đã!
Lúc này, gã đã quên đây là một sự việc quỷ dị!
Khi quan tài được đẩy chầm chậm đến giữa hai cánh cửa sắt nặng nề, một tiếng rên nhẹ vang lên!
Tiếng rên nhẹ quái dị, làm cho người ta sởn tóc gáy!
Nắp quan tài xanh trắng bỗng nhiên bay ra ngoài,đập lên người của mấy kẻ đi đầu, khiến cho bọn chúng ngã xuống đất kêu rên đến mức không dậy nổi
Châu Vinh Phát sững sờ, lập tức phản ứng lại, nhưng đã quá muộn, cô gái xinh đẹp đã ngồi dậy, tay phải vung lên, một sợi dây thép lóe sáng đâm vào lồng ngực Châu Vinh Phát, sau đó văng về phía bên phải, thân thể Châu Vinh Phát nện xuống mấy cái như người mở ô.
Châu Vinh Phát không chết ngay, thậm chí gã còn có thời gian suy nghĩ, hơn nữa rất dễ dáng nghĩ tới sai lầm chết người mà mình đã phạm phải!
Đến Kinh thành để xin lỗi Sở Thiên, chuyện này thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút không thật.
Loại người đấu tranh vào sinh ra tử như Sở Thiên, không dễ dàng để có được địa vị ngày hôm nay. Lần này làm sao dễ dàng tiếp nhận thất bại ở Hàng Châu cơ chứ?
Nghĩ đến điểm này, Châu Vinh Phát từ trong đáy lòng cảm thấy đau đớn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Gã đã chết, nhưng cái chết rất đau đớn! Chết không nhắm mắt!
Mấy người đằng sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, dây thép đã nhanh chóng xẹt qua cổ họng bọn họ,
Máu tươi nháy mắt theo miệng vết cắt phun ra, bắn tung tóe lên thân quan tài đen đỏ, có vẻ âm thầm quỷ dị.
Bên ngoài tường vây của Yến Tử Lâu, có pháo hoa vụt lên trên nền trời mưa gió. Bốn phía đang im lặng lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập, khí thế kinh người. Thủ vệ ở tường thành phát hiện, bên ngoài mấy trăm mét đang có không ít người lao đến, ít nhất cũng có một nghìn người.
Tuy nước mưa làm mắt nhìn không rõ, đường lầy lội, nhưng động tác của bọn chúng cũng rất nhanh chóng, sau một lát đã tiếp cận năm mươi mét!
Ba mươi mấy tên thủ vệ ở tường thành vừa nhanh chóng hô to vừa rút súng ngắn ra bắn tỉa!
Sắc mặt Sở Thiên khẽ biến, nhưng lại không quá tin tưởng, chậm rãi nói:
- Dù thế nào thì Đường gia cũng là danh môn vọng tộc, có địa vị xã hội và kinh tế chính trị ảnh hưởng rất lớn, bọn họ còn đi thông đồng với phần tử khủng bố?
Phàm Gian khẽ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói:
- Phàm Gian cũng không biết tin đồn là thật hay giả, có điều dùng những lời mà Thiếu soái thường xuyên nói, và sửa lại một chút, không có lập trường vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Sở Thiên cười lên một cách sảng khoái, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm nghị nói:
- Xem ra, đêm nay sau khi chuyện thành công, tôi phải đến Vân Nam rồi!
Hắn muốn tự mình đi tìm Oánh Tử Tử, cũng muốn thuận tiện tiêu diệt Nặc Đính!
Chu gia tiểu viện!
Chu Long Kiếm vuốt vuốt hai khối ngọc thạch, có ánh sáng long lanh, bóng loáng đẹp đẽ!
Lý Thần Châu và Châu Vinh đều đứng bên cạnh!
Một lát sau, khóe miệng Chu Long Kiếm mới giương lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Vinh, hai khối ngọc phỉ thúy này nhẵn nhụi bóng loáng, thanh tú tao nhã, đẹp đẽ, tinh khiết không tì vết, là ngọc tốt khó tìm, giá cả tuyệt đối là xa xỉ!
Trên mặt Châu Vinh rất cung kính, nhẹ nhàng nói:
- Lão gia thích là tốt rồi, Đường gia nói, nếu hai khối ngọc phỉ thúy này ở trong tay ông ấy thì đó chính là sự chà đạp, không chừng một ngày nào đó sẽ ném xuống ao mất, nhưng khi ở trong tay lão gia, mới là bảo ngọc!
Chu Long Kiếm cười mấy tiếng sảng khoái, ý vị thâm trường nói:
-T ính nết của lão Đường vẫn không thay đổi!
Châu Vinh nắm bắt thời cơ tỏ rõ cõi lòng của Đường Đại Long, nói:
- Đường gia vẫn luôn cảm thấy, lão gia là người mà ông ấy kính trọng nhất!
Chu Long Kiếm cười cười không nói gì, vẻ mặt có chút chuyển biến, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Vậy thì, biến cố tối hôm qua ở Hàng Châu giải thích thế nào đây?
Trên mặt Lý Thần Châu trở nên khẩn trương, ánh mắt quét qua Châu Vinh, cảm thấy lo lắng thay cho gã!
Châu Vinh Phát nhìn ánh mắt uy nghiêm của Chu Long Kiếm trong lòng không ngăn được run nhẹ, liền cẩn thận từng li từng tí nói:
- Đây chỉ là sự hiểu lầm, Đường gia đã giải thích rõ ràng với Thiếu soái, Thiếu soái cũng đã nhận hậu lễ của Đường gia rồi, sự việc cũng đã qua rồi, về sau nhất định sẽ không xay ra việc như thế này nữa! Xin lão gia yên tâm.
Nghe được sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, sắc mặt Chu Long Kiến mới hòa hoãn đi, nhắc nhở:
- Đã giải quyết được là tốt, Sở Thiên là người như thế nào, các người đã từng giao chiến với hắn, có lẽ trong lòng đã rõ. Hiện tại toàn bộ phương bắc đều nằm trong tay hắn, hắn muốn tiêu diệt các ngươi, còn không phải chỉ cần hai câu nói!
Châu Vinh Phát mang theo vẻ mặt cung kính gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng, vẫn là nảy ra hai chữ kia: tuổi trẻ!
Châu Vinh Phát ngây người một lát, sau đó liền ra sân bay, chuẩn bị về để báo cáo tin tức cho Đường Đại Long!
Sau khi Châu Vinh Phát đi khỏi, trong lòng Chu Long Kiến luôn có chút bất an, nhưng có chỗ nào không đúng lại không thể nói ra được!
Lý Thần Châu đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, có chút trầm tư, mở miệng nói:
- Lão gia, có điểm không thích hợp! Khi nào thì Sở Thiên đã trở nên dễ nói chuyện như vậy, tiểu tử đó làm sao có thể để yên được?
Chu Long Kiến gật đầu, châm rãi nói:
- Thần Châu, gọi điện thăm dò Sở Thiên!
Lý Thần Châu đi đến bên cạnh, nhấc điện thoại bấm số của Sở Thiên!
Một lát sau, Lý Thần Châu mang theo bộ dáng tươi cười đi đến xích đu bên cạnh Chu Long Kiến, cung kính nói:
- Lão gia yên tâm, Sở Thiên nói. Đã cầm của Đường Đại Long hai trăm triệu thì sẽ tuyệt đối không giết ông ta. Tôi nghe ra, đó không phải là lời nói dối!
Chu Long Kiếm yên tâm, nằm lên xích đu, hát khẽ một giai điệu không rõ tên!
Lúc này, Sở Thiên cũng đang nằm ở trên đồng cỏ, trên mặt là vẻ tươi cười khó đoán!
Chạng vạng tối ở Hàng Châu, bầu trời âm u, không khí giống như ngưng kết, làm cho người ta tâm phiền ý loạn, cực kì nặng nề.
Đường Đại Long đứng trước cửa sổ, thì thào tự nói:
- Mẹ nó, vào lúc này, chẳng lẽ vẫn còn mưa? Cũng quá kì lạ đi?
Châu Vinh Phát đứng ở phía sau, cười nhẹ, nói:
- Lão gia, đây gọi là rửa sạch, xóa hết những bụi bặm để quay về sự chất phác đấy ạ!
Đường Đại Long phá lên cười, quay đầu lại nói:
- Đúng vậy, rửa sạch, xóa hết bụi bặm, đêm nay tổ chức tiệc ăn mừng!
Châu Vinh Phát gật đầu, tâm tình của gã cũng rất vui sướng!
- Có điều, Vinh Phát, hãy nhớ “Binh bất yếm trá”!
Đường Đại Long tuy cao hứng, nhưng không quên phòng bị. Cẩn thận mới có thể lái được vạn cái thuyền
- Hay là cử vài người giám sát động tĩnh của Soái quân, đặc biệt là phía Thượng Hải!
Càng ở trên con đường đánh giết lâu năm, gặp nhiều trường hợp đẫm máu, thì càng sợ chết. Khi mới ra đời lăn lộn, Đường Đại Long thấy chết không sờn, trong cuộc chiến đấu luôn là người xông lên phía trên cùng, dao kề bên hút hai hơi thuốc phiện vẫn còn hưng phấn. Hiện tại, có tiền có thế rồi, cũng hiểu được còn sống mới có thể hưởng thụ được!
Bầu trời càng ngày càng âm u. Rốt cục vào lúc tám giờ tối, mưa to!
Gió lạnh như đao, lấy mặt đất làm cái thớt gỗ lớn, xem con người như là thịt cá.
Yến Tử Lâu tuy bị mưa to bao phủ, nhưng ngọn đèn vẫn xuyên qua và chiếu rọi đến cửa sổ và cửa ra vào, lại sáng ngời ấm áp!
Yến Tử Lâu mới tu sửa lại tường thành, nói là phòng thủ kiên cố không hề quá đáng!
Tường vây quanh cao to giống như bức bình phong thiên nhiên, ngăn cản những nguy hiểm ngoài thế giới.
Đường Đại Long chỉ cần đi vào Yến Tử Lâu, thì từ trong đáy lòng cảm thấy được an toàn, hơn trăm tên vệ sĩ bên người đều là những trợ thủ giỏi giang, trung thành, hơn trăm khẩu súng, còn có thuốc nổ cũng khó phá được tường vây. Trong lòng ông ta tin tưởng chắc chắn, nếu có người muốn đánh vào Yến Tử Lâu, nếu không phải là một nghìn người bất tử thì không thể làm được việc đó!
Châu Vinh Phát còn đặt cho một cái tên dễ nghe: Thành Hàng Châu!
Một cỗ xe ba gác từ phía bắc đến, bốn người đàn ông dùng hết sức đẩy nó, chầm chậm hướng về phía Yến Tử Lâu đi đến, bánh xe nhấp nhô nghiền nát đất đá trên đường đi. Nước mưa không ngừng chảy qua, cũng nghiền nát không gian tĩnh mịch.
Trên xe có đặt một cỗ qua tài, một bộ quan tài còn chưa sơn xong, nắp quan tài màu xanh trắng, thân hòm thì màu đen đỏ!
Lúc bốn người đàn ông đẩy đến trước cửa Yến Tử Lâu, liền bỏ lại xe đẩy và quan tài, giống như chim sẻ sợ cành cong thối lui theo hướng vừa đến.
Thủ vệ ở Yến Tử Lâu nhìn thấy có người mang quan tài tới cửa, trên mặt lập tức nổi lên vẻ phẫn nộ, cầm đao đuổi theo xuống dưới. Nhưng bốn người đàn ông đó khi đến thì thong thả, nhưng khi rút lui thì lại cực nhanh, còn không đợi thủ vệ mở ra cánh cửa sắt nặng nề, bốn người đã biến mất không tung tích, mưa tầm tã còn đem dấu chân của bọn họ xóa sạch không để lại dấu vết.
- Mẹ kiếp, thực xui xẻo!
Một tên thủ vệ mặt đầy râu gào lên:
- Cư nhiên dám mang quan tài đến Yến Tử Lâu, tao mà điều tra ra thì sẽ giết cả nhà của nó!
Còn một tên thủ vệ không nói gì, mà dùng tốc độ cực nhanh chạy vào Yến Tử lâu bẩm báo với Châu Vinh!
Châu Vinh Phát đang uống rượu cùng Đường Đại Long, sau khi nghe thủ vệ bẩm báo, trong nội tâm bắt đầu lộp bộp, nhưng trên mặt lại không để lộ gì. Lúc này không thể làm hỏng sự hào hứng của mọi người, vì vậy nói vài tiếng:
- Thật có lỗi!
Rồi theo thủ vệ đi ra ngoài, đi theo sau còn có hơn mười người khác!
Hơn mười chiếc ô xòe ra giống như hơn mười cây nấm di động, Châu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí đi vào những chỗ không có nước mưa, gã lo lắng giày của mình bị vấy bẩn, đây là đôi giày vừa mới mua được hai ngày.
Giày da làm thủ công, giá cả xa xỉ, với những gia đình nghèo khổ thì giá trị của nó bằng tiền sinh hoạt hai năm của họ!
Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra, hơn mười tên thủ vệ canh phòng nhìn chằm chằm xuống dưới lầu bao quát cả phía xa xa!
Ra tới cửa, Châu Vinh Phát trước tiên dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng của mình quét qua xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, mới tới gần quan tài. Đương nhiên gã sẽ không dại gì mà đích thân mở ra, mà nói với tên thủ vệ bên cạnh:
- Mở nó ra!
Hai tên thủ vệ chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là đưa cái ô cho người bên cạnh, sau đó duỗi tay ra đẩy nắp quan tài!
Khi mà bọn chúng mở quan tài, tát cả mọi người vô thức đều lui ra phía sau nửa bước, cũng không phải sợ nguy hiểm gì, mà là lo lắng sẽ nhìn thấy cái gì đó đáng sợ. Nghìn năm qua, mọi người Thiên triều đối với việc mở nắp quan tài từ đáy lòng đều có cảm giác sợ hãi!
Một tiếng “Trát’ nhẹ vang lên, nắp quan tài được mở ra một góc!
Hai gã thủ về gần như đồng thời ‘A” lên một tiếng, không phải là bị dọa kinh hãi, cũng không phải là tiếng kêu thảm thiết, mà là kinh ngạc!
Châu Vinh Phát có chút sững sờ, lập tức cũng quay đầu lại nhìn, cũng “A” nhẹ lên một tiếng. Trong quan tài không phải là một thi thể có bộ mặt bị biến dạng, cũng không phải là thuốc nổ hay ám khí gì, mà là một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành!
Cô gái này tuy nhắm mắt, không nhúc nhích, nhưng dung nhan thì vẫn làm say lòng người, đến hơi thở cũng quyến rũ!
Không ai không thừa nhận vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người của cô gái! Không có ai không sinh ra ý thương tiếc!
Cho dù người con gái đó là người chết, nhưng cũng là thi thể xinh đẹp làm cho người ta động tâm!
Châu Vinh Phát cũng không ngoại lệ, nhìn thấy những hạt mưa to thi nhau rơi vào trong qua tài, không ngăn được hô lên:
- Trước tiên hãy mang vào trước đã!
Lúc này, gã đã quên đây là một sự việc quỷ dị!
Khi quan tài được đẩy chầm chậm đến giữa hai cánh cửa sắt nặng nề, một tiếng rên nhẹ vang lên!
Tiếng rên nhẹ quái dị, làm cho người ta sởn tóc gáy!
Nắp quan tài xanh trắng bỗng nhiên bay ra ngoài,đập lên người của mấy kẻ đi đầu, khiến cho bọn chúng ngã xuống đất kêu rên đến mức không dậy nổi
Châu Vinh Phát sững sờ, lập tức phản ứng lại, nhưng đã quá muộn, cô gái xinh đẹp đã ngồi dậy, tay phải vung lên, một sợi dây thép lóe sáng đâm vào lồng ngực Châu Vinh Phát, sau đó văng về phía bên phải, thân thể Châu Vinh Phát nện xuống mấy cái như người mở ô.
Châu Vinh Phát không chết ngay, thậm chí gã còn có thời gian suy nghĩ, hơn nữa rất dễ dáng nghĩ tới sai lầm chết người mà mình đã phạm phải!
Đến Kinh thành để xin lỗi Sở Thiên, chuyện này thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút không thật.
Loại người đấu tranh vào sinh ra tử như Sở Thiên, không dễ dàng để có được địa vị ngày hôm nay. Lần này làm sao dễ dàng tiếp nhận thất bại ở Hàng Châu cơ chứ?
Nghĩ đến điểm này, Châu Vinh Phát từ trong đáy lòng cảm thấy đau đớn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Gã đã chết, nhưng cái chết rất đau đớn! Chết không nhắm mắt!
Mấy người đằng sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, dây thép đã nhanh chóng xẹt qua cổ họng bọn họ,
Máu tươi nháy mắt theo miệng vết cắt phun ra, bắn tung tóe lên thân quan tài đen đỏ, có vẻ âm thầm quỷ dị.
Bên ngoài tường vây của Yến Tử Lâu, có pháo hoa vụt lên trên nền trời mưa gió. Bốn phía đang im lặng lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập, khí thế kinh người. Thủ vệ ở tường thành phát hiện, bên ngoài mấy trăm mét đang có không ít người lao đến, ít nhất cũng có một nghìn người.
Tuy nước mưa làm mắt nhìn không rõ, đường lầy lội, nhưng động tác của bọn chúng cũng rất nhanh chóng, sau một lát đã tiếp cận năm mươi mét!
Ba mươi mấy tên thủ vệ ở tường thành vừa nhanh chóng hô to vừa rút súng ngắn ra bắn tỉa!
/781
|