Đêm khuya vắng người, thiện phòng thư thái.
Sở Thiên nằm trong bồn tắm mát xa, nâng cốc Whiskey mà vị tăng tiếp khách tìm được trong tủ lạnh, nhìn tấm bản đồ Hàng Châu vừa được treo lên, cùng với ánh mắt chuyển động trên khóe miệng càng hiện rõ vẻ đau khổ, tình báo từ các nơi truyền tới cho thấy tất cả các kế hoạch đều đang từng bước tiến hành, có nghĩa là trận quyết chiến sắp diễn ra.
Ngày kia, hoàng hôn ngày kia, trận quyết chiến sẽ chính thức bắt đầu.
Hàng Châu sẽ trở thành cơn ác mộng của Đường Môn.
Hàng Châu sẽ là nấm mồ của đệ tử Đường Môn.
Nhấp mấy ngụm Whiskey, Sở Thiên bắt đầu tìm kiếm chiến địa có lợi, hắn chuẩn bị tiêu diệt một loạt đệ tử Đường Môn như vậy sẽ làm cho trong vòng hai năm Đường Môn sẽ không thể nào tái chiến nữa, Lão Mao vẫn thường xuyên nhấn mạnh: “Đối với kẻ địch, đánh thương mười ngón tay không bằng chặt một ngón, đánh tan mười sư không bằng là tiêu diệt một sư.”
Sự thật đã chứng minh đây là chiến thuật lợi hại nhất trong các chiến thuật của Lão Mao.
Sao lại phải áp dụng trận tiêu diệt chứ? Nguyên nhân thứ nhất, chỉ có trận tiêu diệt mới có thể gây cho kẻ địch chấn động lớn nhất cũng mới có thể tiêu diệt được sức chiến đấu căn bản của chúng. Nguyên nhân thứ hai, chỉ có thể trận tiêu diệt mới có thể lấy được tiếp viện mà ta thiếu từ đối phương, nhờ đó tăng cường lực lượng của bên ta, đạt được mục đích chiến tranh của mình.
Nửa chén rượu mạnh trong bụng, người lắc lư trong sự hưng phấn và bình tĩnh, đầu óc lại càng trở nên minh mẫn. Nhân lúc còn tỉnh táo Sở Thiên vươn bàn tay ướt áp kẹp lấy hai tờ giấy mỏng, đó là tư liệu của Triệu Quát - người phụ trách tại Hàng Châu, hắn không những thu thập thông tin điều động của Đường Môn mà thu thập cả tài liệu của đối thủ.
Biết người biết mình mới có thể trăm trận trăm thắng!
Triệu Quát bốn mươi tuổi, người Sơn Đông không hút thuốc không uống rượu không nổi cáu càng không gần nữ sắc, là sư của Bồ Sơn Thiếu Lâm Tự, sức lớn đến nỗi có thể đánh vỡ đá lớn trăm cân, là người cẩn thận, mười tám năm trước giết người vô số bị Đường Vinh bắt lại rồi phóng thích, vì vậy mà mang ơn Đường Vinh, từ sau khi ra nhập Đường Môn lập được không ít công lao.
Sở Thiên đầy hứng thú xem qua tư liệu của Triệu Quát, dường như có thể xếp gã vào hạng đối thủ có kỷ luật tác phong cẩn thận nghiêm túc, như vậy thì thuộc hạ của gã cũng sẽ nghiêm minh kỷ luật. Là một kẻ địch nghiêm túc đáng sợ, trận này dường như có khó khăn, nhưng khi hắn nhìn tới bức ảnh dán đằng sau thì lập tức nở nụ cười.
Đó là bức ảnh cuộc sống Triệu Quát bước ra khỏi xe, đó là chiếc xe Hummer chống đạn đắt tiền, thân và bánh xe đều sạch sẽ sáng sủa, mấy tên vệ sĩ không tầm thường đứng bên cạnh xe, trên người mỗi tên vệ sĩ đều là những thứ đồ hàng hiệu thế giới, đến kính mắt cũng là hàng Armani.
Còn đồ của Triệu Quát cũng đầy rực rỡ nhẹ và mỏng vừa người kết hợp với đôi dày da Canada và cả chiếc đồng hồ Rolex giản dị mà không tầm thường trên tay trái rất có khí thế, càng khiến Sở Thiên chú ý hơn là trên tay gã còn có một chiếc nhẫn được khảm viên kim cương to hơn cả hạt nhãn.
Lịch sự là việc tốt nhưng cũng là việc xấu.
Sở Thiên ngửa đầu uống nốt rượu trong cốc.
Tiếng chuông du dương một tiếng lại một tiếng giống như sóng biển lan rộng trên đất.
Sở Thiên đứng ở sau núi Thanh Tâm Thiền Tự nhìn cảnh trời đất xa xăm.
Như thể là thức giấc, mặt trời từ phía đường chân trời chầm chậm nhô lên, lúc đầu chỉ là một đốm nhỏ lại bị tầng tầng may mù thấm nhuộm mặt biển lung linh càng giống như hỏa xà nhảy múa cuồng loạn, hải âu dường như đang bị thiêu đốt bay qua hòn đỏ tiếng kêu chào đón hy vọng sắp tới.
Mặt trời trong tiếng kêu đó từ mặt biển từ trong sương mù lấy xu thể vô biên của mình tung người bật dậy tỏa ra ánh sáng.
Bảo điện Đại Hùng của Thanh Tâm Thiền Tự ngập trong ánh bình minh đồ sộ sừng sững mà tráng lệ nghiêm trang.
Sở Thiên khẽ thở dài thản nhiên nói:
- Cảnh sắc tuy đẹp nhưng lòng người nặng trĩu.
Cô Kiếm áo trắng phất phơ đứng phía sau không hề sợ hãi nói:
- Cảnh vật đẹp hay xấu có liên quan rất lớn với tâm tình người đang ngắm cảnh, tâm trạng mà tốt thì nơi hoang vu cũng có thể nhìn thành thơ tình họa ý, nhưng tâm trạng mà không tốt thì phong cảnh có tuyệt mỹ thì cũng chỉ là nơi khỉ ho cò gáy mà thôi, hay chăng cảm thấy giết chóc nhiều mà run sợ?
Sở thiên chậm rãi gật đầu:
- Sáu ngàn mạng người.
Cô Kiếm trầm tư hồi lâu giọng sắc bén hỏi:
- Có thể không giết không?
Sở Thiên lắc đầu, không giết thì về sau sẽ phải chết nhiều anh em hơn nữa.
Cô Kiếm bước lên trước vài bước chỉ vào ánh mặt trời diễm lệ rồi thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng giống như mặt trời trên biển này, bất luận là u ám sương mù hay trời trong nắng ấm thì mặt trời hàng ngày đều theo vòng tuần huàn mọc đằng đông và lặn đằng tây, đã lựa chọn con đường Hắc Đạo, lựa chọn máu tanh và chết chóc, vậy thì đạo nghĩa bắt buộc phải hiểu là không cho phép chùn bước.
Trái tim buồn phiền của Sở Thiên liền trở nên bình thản, thực ra hắn không phải không hiểu cái đạo lý này nhưng có lúc lời nói của những người bên cạnh lại có thể thuyết phục được mình, nhìn bầu trời phía Đông chìm trong ánh mặt trời đỏ chói, áo bay theo gió vạn vật đều dưới chân mình, Sở Thiên mắt hào tình vạn trượng nhìn khắp núi non sông nước.
Đã vậy thì nam nhi phải đón sóng đón gió sao có thể lùi bước được?
Nghĩ tới đây Sở Thiên khẽ phất tay:
- Đi, đi xem xét địa hình!
Hai mươi phút sau, đích thân Sở Tiên lái xe ra khỏi Thiền Tự, lượn lách nửa vòng lớn mới tới cánh rừng đón gió ở ngoại ô, dưới ánh nắng mặt trời ngoài cánh rừng là khoảng đất trống lối liền với ngoại ô, bên trái là một quả đồi nhỏ hơn nữa sườn đồi liên miên, bên phải cách khoảng năm trăm mét là rừng thưa.
Sở Thiên nhìn cánh rừng bên phải, chắp tay sau lưng bước đi, tự nhiên cười nói:
- Cô Kiếm, nếu anh là chỉ huy của Đường Môn. Lúc anh nhận được tin trận quyết chiến ở ngoại thành thì anh sẽ làm gì?
Cô Kiếm đưa ánh mắt lợi hại nhìn qua địa hình rồi thản nhiên nói:
- Nếu tôi mà là người chỉ huy thì trước nửa ngày sẽ cho mai phục năm trăm người ở cánh rừng bên phải, đợi lúc Soái quân và Đường Môn giao chiến quyết liệt thì cho tám trăm kỵ binh xông ra, đến lúc đó không những tăng thêm sức chiến đấu cho Đường Môn mà cũng làm tan rã ý chí chiến đấu của Soái quân.
Sở Thiên khẽ cười bình tĩnh nói:
- Hoàn toàn giống với những gì em nghĩ!
Cô Kiếm suy nghĩ giây lát chậm rãi nói:
- Có cần đập nát quỷ kế của bọn địch?
Sở Thiên khẽ lắc đầu, trong lòng hắn sớm đã có quyết sách rồi, bèn từ chối cho ý kiến cười nói:
- Không cần đâu, cứ để cho bọn chúng yên tâm không lo lắng mà mai phục, ẽ trước khi khai chiến hai tiếng đồng hồ em sẽ dụ giết hết toàn bộ đệ tử Đường Môn mai phục, đến lúc đó kẻ khóc chính là Đường Môn.
Cô Kiếm gật đầu, vẻ tàn khốc trên mặt không chút thay đổi.
Sở Thiên vỗ vỗ đầu cho tỉnh, tối qua chiếc giường của vị tăng tiếp khách mềm tới mức không ngủ được, nói:
- Tám trăm Soái quân thế chỗ mai phục được không? Ta lấy ba ngàn Soái quân đấu với sáu ngàn bang chúng Đường Môn thì cần ở họ chính là hiệu quả kỳ diệu, nếu không trận quyết chiến nhất định bị đánh rất tàn khốc, thậm chí còn bị Đường Môn tách ra làm cho toàn bộ kế hoạch thất bại.
Cô Kiếm thản nhiên đáp:
- Bọn Vương Trung Thiên đã tới rồi!
Sở Thiên gật đầu vẻ bình tĩnh nói:
- Để họ tới gặp em!
Ánh sáng mặt trời dịu dàng bóng loáng trong lúc bao trùm lên người Sở Thiên thì cũng chiếu rọi vào khoảnh sân phân đường Hàng Châu của Đường Môn, lúc này đường chủ Triệu Quát đang ngây ngô nhìn ánh mặt trời, trước mặt gã là bữa sáng phong phú, món điểm tâm tinh tế với mùi thơm ngây ngất, tuy đã hơi đói nhưng gã vẫn kiên trì ngồi đợi Khương Trung tới.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có tiếng bước chân phía ngoài cửa.
Triệu Quát vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Trung dẫn theo mấy người bước nhanh vào, bèn vội đứng dậy chào, bước lên vài bước bắt tay Khương Trung nở nụ cười nói:
- Tổng quản Khương vất vả rồi, trên đường có thuận lợi không? Có phải thiếu chủ có chỉ thị gì muốn ông đích thân mang tới?
Khương Trung cười sảng khoái, tay bắt có lực mà phóng khoáng rồi nhiệt tình đáp:
- Triệu đường chủ khách khí rồi, thiếu chủ vì muốn Triệu đường chủ có trận quyết chiến càng tốt hơn nên phái tôi tới để nhận chỉ huy của ông, Triệu đường chủ có chỉ lệnh gì thì cứ việc nói, Khương Trung nhất định toàn lực ứng phó.
Triệu Quát cũng cười lớn buông tay nói:
- Tổng quản Khương ông mới khách khí đấy, nào tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện ông thấy thế nào?
Khương Trung là người làm người ta liếc nhìn là biết ngay dã tâm rất lớn, lúc muốn diệt bỏ người khác thì là người không chút dung tình, tuy ông ta cười cười nói nói nhưng bộ dạng lại đầy sát khí, dáng người bình thường nhưng lại cho thấy một loại khí khái năng lực phi thường, hơn nữa cử chỉ có lực đều cho thấy sự tự tin mạnh mẽ của ông ta. Vì vậy Triệu Quát không dám đắc tội, huống hồ ông ta lại là tâm phúc của Đường Vinh?
Hai người vẫn chưa ăn được vài miếng thì hai tên đệ tủa Đường Môn từ cửa lớn đi vào, thấy Triệu Quát và Khương Trung đang ăn sáng thì tuy có vội nhưng cũng không dám mở miệng. Bọn họ đều biết rõ tác phong của Triệu Quát, khi fã hưởng thụ món ngon thì không được phép quấy rầy, nếu không bị mắng và bị đánh là điều đương nhiên.
Người không uống rượu không gần nữ sắc, còn những thứ ham mê còn lại thì vô cùng cứng nhắc.
Khương Trung tuy thấy hai tên đệ tử có việc muốn báo cáo nhưng thấy Triệu Quát không có phản ứng gì hết thì cũng chỉ kìm nén những nghi vấn trong lòng. Cho dù mình là đến để đốc chiến, mình là tổng quản của Đường gia hay mình là tâm phúc của Đường Vinh thì Hàng Châu vẫn là thiên hạ của Triệu Quát, thế nào thì cũng phải nể mặt gã.
Mười lăm phút sau, bữa sáng cơ bản đã hoàn tất.
Triệu Quát gọi người mang nước nóng để rửa tay rồi dùng khăn nóng lau miệng, không sợ người khác làm phiền mà lau người sạch sẽ, sau đó mới quay đầu nhìn hai tên thuộc hạ đắc lực, thản nhiên nói:
- Đại Hổ, Tiểu Long, có việc gì thế?
Đại Hổ bước lên vài bước, đưa tư liệu trong tay ra, cung kính đáp:
- Triệu đường chủ, theo như tin tình báo thu thập được từ Thượng Hải thì ba ngàn Soái quân sẽ đi ra từ Thượng Hải để tới Hàng Châu quyết chiến với chúng ta, chắc hai ngày này sẽ tới Hàng Châu, tôi đã xác nhận tính chính xác của báo cáo.
Sau khi Đại Hổ nói xong, Tiểu Long cũng bước lên cũng đưa ra tư liệu đáp:
- Không cần đối chiếu tin tình báo nữa, đó là sự thật. Đây là thư quyết chiến của Soái quân, bọn họ tuyên bố tối mai mười giờ Soái quân sẽ đợi Đường Môn tại ngoại ô, đến lúc đó hai bên sẽ tiến hành quyến chiến tới lúc chết mới thôi!
Triệu Quát khẽ nhíu mày cầm lấy tư liệu đọc.
Sở Thiên nằm trong bồn tắm mát xa, nâng cốc Whiskey mà vị tăng tiếp khách tìm được trong tủ lạnh, nhìn tấm bản đồ Hàng Châu vừa được treo lên, cùng với ánh mắt chuyển động trên khóe miệng càng hiện rõ vẻ đau khổ, tình báo từ các nơi truyền tới cho thấy tất cả các kế hoạch đều đang từng bước tiến hành, có nghĩa là trận quyết chiến sắp diễn ra.
Ngày kia, hoàng hôn ngày kia, trận quyết chiến sẽ chính thức bắt đầu.
Hàng Châu sẽ trở thành cơn ác mộng của Đường Môn.
Hàng Châu sẽ là nấm mồ của đệ tử Đường Môn.
Nhấp mấy ngụm Whiskey, Sở Thiên bắt đầu tìm kiếm chiến địa có lợi, hắn chuẩn bị tiêu diệt một loạt đệ tử Đường Môn như vậy sẽ làm cho trong vòng hai năm Đường Môn sẽ không thể nào tái chiến nữa, Lão Mao vẫn thường xuyên nhấn mạnh: “Đối với kẻ địch, đánh thương mười ngón tay không bằng chặt một ngón, đánh tan mười sư không bằng là tiêu diệt một sư.”
Sự thật đã chứng minh đây là chiến thuật lợi hại nhất trong các chiến thuật của Lão Mao.
Sao lại phải áp dụng trận tiêu diệt chứ? Nguyên nhân thứ nhất, chỉ có trận tiêu diệt mới có thể gây cho kẻ địch chấn động lớn nhất cũng mới có thể tiêu diệt được sức chiến đấu căn bản của chúng. Nguyên nhân thứ hai, chỉ có thể trận tiêu diệt mới có thể lấy được tiếp viện mà ta thiếu từ đối phương, nhờ đó tăng cường lực lượng của bên ta, đạt được mục đích chiến tranh của mình.
Nửa chén rượu mạnh trong bụng, người lắc lư trong sự hưng phấn và bình tĩnh, đầu óc lại càng trở nên minh mẫn. Nhân lúc còn tỉnh táo Sở Thiên vươn bàn tay ướt áp kẹp lấy hai tờ giấy mỏng, đó là tư liệu của Triệu Quát - người phụ trách tại Hàng Châu, hắn không những thu thập thông tin điều động của Đường Môn mà thu thập cả tài liệu của đối thủ.
Biết người biết mình mới có thể trăm trận trăm thắng!
Triệu Quát bốn mươi tuổi, người Sơn Đông không hút thuốc không uống rượu không nổi cáu càng không gần nữ sắc, là sư của Bồ Sơn Thiếu Lâm Tự, sức lớn đến nỗi có thể đánh vỡ đá lớn trăm cân, là người cẩn thận, mười tám năm trước giết người vô số bị Đường Vinh bắt lại rồi phóng thích, vì vậy mà mang ơn Đường Vinh, từ sau khi ra nhập Đường Môn lập được không ít công lao.
Sở Thiên đầy hứng thú xem qua tư liệu của Triệu Quát, dường như có thể xếp gã vào hạng đối thủ có kỷ luật tác phong cẩn thận nghiêm túc, như vậy thì thuộc hạ của gã cũng sẽ nghiêm minh kỷ luật. Là một kẻ địch nghiêm túc đáng sợ, trận này dường như có khó khăn, nhưng khi hắn nhìn tới bức ảnh dán đằng sau thì lập tức nở nụ cười.
Đó là bức ảnh cuộc sống Triệu Quát bước ra khỏi xe, đó là chiếc xe Hummer chống đạn đắt tiền, thân và bánh xe đều sạch sẽ sáng sủa, mấy tên vệ sĩ không tầm thường đứng bên cạnh xe, trên người mỗi tên vệ sĩ đều là những thứ đồ hàng hiệu thế giới, đến kính mắt cũng là hàng Armani.
Còn đồ của Triệu Quát cũng đầy rực rỡ nhẹ và mỏng vừa người kết hợp với đôi dày da Canada và cả chiếc đồng hồ Rolex giản dị mà không tầm thường trên tay trái rất có khí thế, càng khiến Sở Thiên chú ý hơn là trên tay gã còn có một chiếc nhẫn được khảm viên kim cương to hơn cả hạt nhãn.
Lịch sự là việc tốt nhưng cũng là việc xấu.
Sở Thiên ngửa đầu uống nốt rượu trong cốc.
Tiếng chuông du dương một tiếng lại một tiếng giống như sóng biển lan rộng trên đất.
Sở Thiên đứng ở sau núi Thanh Tâm Thiền Tự nhìn cảnh trời đất xa xăm.
Như thể là thức giấc, mặt trời từ phía đường chân trời chầm chậm nhô lên, lúc đầu chỉ là một đốm nhỏ lại bị tầng tầng may mù thấm nhuộm mặt biển lung linh càng giống như hỏa xà nhảy múa cuồng loạn, hải âu dường như đang bị thiêu đốt bay qua hòn đỏ tiếng kêu chào đón hy vọng sắp tới.
Mặt trời trong tiếng kêu đó từ mặt biển từ trong sương mù lấy xu thể vô biên của mình tung người bật dậy tỏa ra ánh sáng.
Bảo điện Đại Hùng của Thanh Tâm Thiền Tự ngập trong ánh bình minh đồ sộ sừng sững mà tráng lệ nghiêm trang.
Sở Thiên khẽ thở dài thản nhiên nói:
- Cảnh sắc tuy đẹp nhưng lòng người nặng trĩu.
Cô Kiếm áo trắng phất phơ đứng phía sau không hề sợ hãi nói:
- Cảnh vật đẹp hay xấu có liên quan rất lớn với tâm tình người đang ngắm cảnh, tâm trạng mà tốt thì nơi hoang vu cũng có thể nhìn thành thơ tình họa ý, nhưng tâm trạng mà không tốt thì phong cảnh có tuyệt mỹ thì cũng chỉ là nơi khỉ ho cò gáy mà thôi, hay chăng cảm thấy giết chóc nhiều mà run sợ?
Sở thiên chậm rãi gật đầu:
- Sáu ngàn mạng người.
Cô Kiếm trầm tư hồi lâu giọng sắc bén hỏi:
- Có thể không giết không?
Sở Thiên lắc đầu, không giết thì về sau sẽ phải chết nhiều anh em hơn nữa.
Cô Kiếm bước lên trước vài bước chỉ vào ánh mặt trời diễm lệ rồi thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng giống như mặt trời trên biển này, bất luận là u ám sương mù hay trời trong nắng ấm thì mặt trời hàng ngày đều theo vòng tuần huàn mọc đằng đông và lặn đằng tây, đã lựa chọn con đường Hắc Đạo, lựa chọn máu tanh và chết chóc, vậy thì đạo nghĩa bắt buộc phải hiểu là không cho phép chùn bước.
Trái tim buồn phiền của Sở Thiên liền trở nên bình thản, thực ra hắn không phải không hiểu cái đạo lý này nhưng có lúc lời nói của những người bên cạnh lại có thể thuyết phục được mình, nhìn bầu trời phía Đông chìm trong ánh mặt trời đỏ chói, áo bay theo gió vạn vật đều dưới chân mình, Sở Thiên mắt hào tình vạn trượng nhìn khắp núi non sông nước.
Đã vậy thì nam nhi phải đón sóng đón gió sao có thể lùi bước được?
Nghĩ tới đây Sở Thiên khẽ phất tay:
- Đi, đi xem xét địa hình!
Hai mươi phút sau, đích thân Sở Tiên lái xe ra khỏi Thiền Tự, lượn lách nửa vòng lớn mới tới cánh rừng đón gió ở ngoại ô, dưới ánh nắng mặt trời ngoài cánh rừng là khoảng đất trống lối liền với ngoại ô, bên trái là một quả đồi nhỏ hơn nữa sườn đồi liên miên, bên phải cách khoảng năm trăm mét là rừng thưa.
Sở Thiên nhìn cánh rừng bên phải, chắp tay sau lưng bước đi, tự nhiên cười nói:
- Cô Kiếm, nếu anh là chỉ huy của Đường Môn. Lúc anh nhận được tin trận quyết chiến ở ngoại thành thì anh sẽ làm gì?
Cô Kiếm đưa ánh mắt lợi hại nhìn qua địa hình rồi thản nhiên nói:
- Nếu tôi mà là người chỉ huy thì trước nửa ngày sẽ cho mai phục năm trăm người ở cánh rừng bên phải, đợi lúc Soái quân và Đường Môn giao chiến quyết liệt thì cho tám trăm kỵ binh xông ra, đến lúc đó không những tăng thêm sức chiến đấu cho Đường Môn mà cũng làm tan rã ý chí chiến đấu của Soái quân.
Sở Thiên khẽ cười bình tĩnh nói:
- Hoàn toàn giống với những gì em nghĩ!
Cô Kiếm suy nghĩ giây lát chậm rãi nói:
- Có cần đập nát quỷ kế của bọn địch?
Sở Thiên khẽ lắc đầu, trong lòng hắn sớm đã có quyết sách rồi, bèn từ chối cho ý kiến cười nói:
- Không cần đâu, cứ để cho bọn chúng yên tâm không lo lắng mà mai phục, ẽ trước khi khai chiến hai tiếng đồng hồ em sẽ dụ giết hết toàn bộ đệ tử Đường Môn mai phục, đến lúc đó kẻ khóc chính là Đường Môn.
Cô Kiếm gật đầu, vẻ tàn khốc trên mặt không chút thay đổi.
Sở Thiên vỗ vỗ đầu cho tỉnh, tối qua chiếc giường của vị tăng tiếp khách mềm tới mức không ngủ được, nói:
- Tám trăm Soái quân thế chỗ mai phục được không? Ta lấy ba ngàn Soái quân đấu với sáu ngàn bang chúng Đường Môn thì cần ở họ chính là hiệu quả kỳ diệu, nếu không trận quyết chiến nhất định bị đánh rất tàn khốc, thậm chí còn bị Đường Môn tách ra làm cho toàn bộ kế hoạch thất bại.
Cô Kiếm thản nhiên đáp:
- Bọn Vương Trung Thiên đã tới rồi!
Sở Thiên gật đầu vẻ bình tĩnh nói:
- Để họ tới gặp em!
Ánh sáng mặt trời dịu dàng bóng loáng trong lúc bao trùm lên người Sở Thiên thì cũng chiếu rọi vào khoảnh sân phân đường Hàng Châu của Đường Môn, lúc này đường chủ Triệu Quát đang ngây ngô nhìn ánh mặt trời, trước mặt gã là bữa sáng phong phú, món điểm tâm tinh tế với mùi thơm ngây ngất, tuy đã hơi đói nhưng gã vẫn kiên trì ngồi đợi Khương Trung tới.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có tiếng bước chân phía ngoài cửa.
Triệu Quát vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Trung dẫn theo mấy người bước nhanh vào, bèn vội đứng dậy chào, bước lên vài bước bắt tay Khương Trung nở nụ cười nói:
- Tổng quản Khương vất vả rồi, trên đường có thuận lợi không? Có phải thiếu chủ có chỉ thị gì muốn ông đích thân mang tới?
Khương Trung cười sảng khoái, tay bắt có lực mà phóng khoáng rồi nhiệt tình đáp:
- Triệu đường chủ khách khí rồi, thiếu chủ vì muốn Triệu đường chủ có trận quyết chiến càng tốt hơn nên phái tôi tới để nhận chỉ huy của ông, Triệu đường chủ có chỉ lệnh gì thì cứ việc nói, Khương Trung nhất định toàn lực ứng phó.
Triệu Quát cũng cười lớn buông tay nói:
- Tổng quản Khương ông mới khách khí đấy, nào tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện ông thấy thế nào?
Khương Trung là người làm người ta liếc nhìn là biết ngay dã tâm rất lớn, lúc muốn diệt bỏ người khác thì là người không chút dung tình, tuy ông ta cười cười nói nói nhưng bộ dạng lại đầy sát khí, dáng người bình thường nhưng lại cho thấy một loại khí khái năng lực phi thường, hơn nữa cử chỉ có lực đều cho thấy sự tự tin mạnh mẽ của ông ta. Vì vậy Triệu Quát không dám đắc tội, huống hồ ông ta lại là tâm phúc của Đường Vinh?
Hai người vẫn chưa ăn được vài miếng thì hai tên đệ tủa Đường Môn từ cửa lớn đi vào, thấy Triệu Quát và Khương Trung đang ăn sáng thì tuy có vội nhưng cũng không dám mở miệng. Bọn họ đều biết rõ tác phong của Triệu Quát, khi fã hưởng thụ món ngon thì không được phép quấy rầy, nếu không bị mắng và bị đánh là điều đương nhiên.
Người không uống rượu không gần nữ sắc, còn những thứ ham mê còn lại thì vô cùng cứng nhắc.
Khương Trung tuy thấy hai tên đệ tử có việc muốn báo cáo nhưng thấy Triệu Quát không có phản ứng gì hết thì cũng chỉ kìm nén những nghi vấn trong lòng. Cho dù mình là đến để đốc chiến, mình là tổng quản của Đường gia hay mình là tâm phúc của Đường Vinh thì Hàng Châu vẫn là thiên hạ của Triệu Quát, thế nào thì cũng phải nể mặt gã.
Mười lăm phút sau, bữa sáng cơ bản đã hoàn tất.
Triệu Quát gọi người mang nước nóng để rửa tay rồi dùng khăn nóng lau miệng, không sợ người khác làm phiền mà lau người sạch sẽ, sau đó mới quay đầu nhìn hai tên thuộc hạ đắc lực, thản nhiên nói:
- Đại Hổ, Tiểu Long, có việc gì thế?
Đại Hổ bước lên vài bước, đưa tư liệu trong tay ra, cung kính đáp:
- Triệu đường chủ, theo như tin tình báo thu thập được từ Thượng Hải thì ba ngàn Soái quân sẽ đi ra từ Thượng Hải để tới Hàng Châu quyết chiến với chúng ta, chắc hai ngày này sẽ tới Hàng Châu, tôi đã xác nhận tính chính xác của báo cáo.
Sau khi Đại Hổ nói xong, Tiểu Long cũng bước lên cũng đưa ra tư liệu đáp:
- Không cần đối chiếu tin tình báo nữa, đó là sự thật. Đây là thư quyết chiến của Soái quân, bọn họ tuyên bố tối mai mười giờ Soái quân sẽ đợi Đường Môn tại ngoại ô, đến lúc đó hai bên sẽ tiến hành quyến chiến tới lúc chết mới thôi!
Triệu Quát khẽ nhíu mày cầm lấy tư liệu đọc.
/781
|