Thông tin ba ngàn Soái Quân tối mai sẽ quyết chiến sinh tử với đệ tử Đường Môn không những khiến Triệu Quát và Khương Trung mắt trợn mồm há, mà cả Đường Vinh ở tận Thâm Quyến và Chu Long Kiếm ở kinh thành đều hơi kinh ngạc, bọn họ không hiểu lũ Soái quân bại trận sao lại có dũng khí để quyết chiến, hơn nữa lại còn chọn địa điểm chém giết là ở ngoại ô Hàng Châu nữa.
Sau khi Đường Vinh biết tin liền hạ lệnh xuống cho Khương Trung:
- Đánh!
Từ này đã trực tiếp nói lên niềm tin và quyết tâm của Đường Vinh, sau khi Triệu Quát và Khương Trung nhìn nhau cười liền nhanh chóng hành động, hai việc dường như cùng được tiến hành một lúc, một bên thì đưa lễ lên để tạo quan hệ tốt với chính phủ và cảnh sát, một bên thì phái đi nhiều nhân viên tình báo theo dõi gắt gao động tĩnh của Soái quân tại Thượng Hải.
Hơn sáu ngàn đệ tử Đường Môn cũng bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thừa dịp được hoàng hôn yểm trợ, Triệu Quát và Khương Trung còn đặc biệt đi kiểm tra vùng rộng lớn ở ngoại ô dù sao nơi đây cũng là chiến trường, tất nhiên phải ghi nhớ rõ địa hình mới có thể khiến cho sức chiến đấu của đệ tử Đường Môn phát huy tới cùng, tuy bọn họ coi nhẹ Soái quân nhưng cũng không cho thấy họ không cẩn trọng.
Trên một quả đồi nào đó, Triệu Quát Và Khương Trung dường như nhìn thấy một khu rừng cách đó tầm năm trăm mét, liền lập tức nhìn nhau cười. Triệu Quát nói trước:
- Tổng quản Khương, nếu chúng ta mai phục hơn ngàn người bên đó, đợi lúc chúng ta và Soái quân đánh hăng say rồi thì sẽ cho kị binh nhảy ra tập kích Soái quân, ông nghĩ thế nào?
Khương Trung cười cười gật đầu đáp:
- Triệu đường chủ đúng là kế sách hay, nhưng mai phục hơn ngàn người thì có vẻ nhiều rồi dễ bị lộ, theo như diện tích và mật độ của rừng thì tôi nghĩ năm trăm tinh binh là ok rồi, số người của Soái quân vốn đã ít hơn chúng ta, lại có tên chỉ huy yếu ớt.
- Vì vậy năm trăm tinh binh mà đánh ra, tất nhiên có thể đả kích nặng nề bọn chúng, ít nhất cũng làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn chúng.
Triệu Quát hơi suy tư rồi gật đầu, đầy khen ngợi cười đáp:
- Tổng quản Khương nói quả không sai, hai phe chém giết tới sức cùng lực kiệt rồi thì năm trăm người cũng đủ đánh bại bọn chúng, được rồi tối nay tôi sẽ cho anh em mai phục đưa cho bọn chúng một con dao tốt nhất thức ăn ngon nhất và tướng lĩnh giỏi nhất để hoàng hôn ngày mai lập công.
Khương Trung cứ cho rằng Triệu Quát rất khó chiều, không ngờ vẫn có thể nghe thủng những câu nói của mình, chẳng trách Đường Vinh cho gã trấn thủ Hàng Châu, bèn khẽ thở dài:
- Vậy thì vất vả cho Triệu đường chủ rồi, hy vọng trận chiến ngày mai nhất định khiến Đường Môn danh chấn Thiên Triều, và Triệu đường chủ sẽ trở thành công thần của Đường Môn, lão phu phải chúc mừng cậu trước rồi.
Triệu Quát khẽ cười rồi vẫy tay gọi Đại Hổ tới thản nhiên nói:
- Đại Hổ, cậu thông báo cho Triệu Tử Long dẫn theo năm trăm tinh binh nhất định trong khoảng hai giờ tới ba giờ sáng nay vào mai phục tại cánh rừng bên phải kia, không được sớm cũng không được muộn. Còn nữa cậu phái người đóng đinh ở điểm cuối của Soái quân và tinh hình dọc đường.
Sớm quá sợ người ta biết muộn quá thì sợ không đủ thời gian chỉnh đốn.
Đại Hổ vội nhận lệnh đi làm.
Sự cẩn thận của Triệu Quát khác với người thường, gã lập tức gội Tiểu Long tới bình thản nói:
- Tiểu Long, cậu dẫn theo năm mươi anh em theo dõi tỉ mỉ xung quanh chiến trường, trong phạm vi năm km ta chỉ sợ Soái quân đã mai phục trước nắm giữ hành động của chúng ta, tới lúc đó thì kị binh không còn tác dụng nữa.
Tiểu Long gật đầu rồi chạy đi.
Khương Trung trong lòng một lần nữa thầm khen ngợi sự cẩn thận của Triệu Quát.
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị về, một cơn gió lanh đột nhiên thổi qua cuộn theo mấy chiếc lá khô rơi trên vai Khương Trung, những bụi bẩn trên chiếc lá bán bẩn vào áo khoác trắng của gã, gã lập tức cau mày sắc mặt cũng có vài phần trầm xuống, sau khi lấy khăn tay lau sạch rồi sau đó vẻ tức giận bước lên xe.
Khương Trung thấy hành động của gã thì trong lòng hơi hồi hộp.
Lúc này tại Thiền Đình hóng mát.
Sở Thiên chậm rãi cắn mấy xâu gáo còn, đối diện là người ăn mặc như khách hành hương Vương Trung Thiên, đi cùng đương nhiên có hai anh em Soái Quân, tất cả bọn họ đều chờ Sở Thiên mở miệng, sau mấy viên gáo rơi vào bụng thì Sở Thiên mới không chút bận tâm nói:
- Ba trăm anh em tất cả đều tới Hàng Châu rồi đúng không?
Vương Trung Thiên không hề do dự đáp:
- Đều tới cả rồi.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta nói:
- Đang ở đâu?
Nghe tới câu hỏi này Vương Trung Thiên khẽ thở dài cười khổ đáp:
- Có người thì trong thành có người thì ở ngoài thành, sau khi Đường Môn nhận được chiến thư thì phòng bị lại cảnh trở nên nghiêm ngặt, đường lớn ngõ nhỏ đều có tai mắt của chúng nên chúng tôi tạm thời không dám tập trung, chỉ sợ gây sự chú ý cho Đường Môn.
Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm thản nhiên nói:
- Không thể tập trung thực sự là vấn đề, tám người hoặc tám mươi người vẫn là yếu ớt chỉ có tám trăm người có thể cùng chúng ta ra sa trường mới có thể gây đả kích nặng nề cho địch. Vương Trung Thiên giờ anh liên lạc với các nhóm nhỏ bảo họ chia nhỏ ra để tới tập trung tại Thanh Tâm Thiền Tự.
Cô Kiếm thầm khen ngợi, tới giờ mới biết được dụng ý tá túc tại chùa của Sở Thiên.
Vương Trung Thiên trịnh trọng gật đầu.
Cô Kiếm nhìn quanh núi đồi bát ngát mờ mịt, còn cả mấy chục phòng ốc khó có thể nhìn rõ. Trong lòng khẽ rung động rồi bỗng nhiên thốt lên vài câu:
- Nếu như tôi là người chỉ huy của địch, trước khi quyết chiến tôi sẽ cho người xem xét tình hình xung quanh nơi quyết chiến, tránh kẻ thù ngầm tiến vào hoặc kế hoạch bị bại lộ.
Sở Thiên ném hai quả gáo vào miệng rồi nhai cả miệng vẻ ngon ngọt khiến người ta thích thú, thản nhiên nói:
- Chia thời gian, chia đoàn tiến vào chùa với mấy nén hương, người ở đây nhiều, tám trăm người tiến vào chùa cơ bản là gây sự chú ý của người khác, đợi sau khi các người tới được chùa tôi sẽ có chỗ ẩn nấp cho họ.
Vương Trung Thiên lập tức cho người đi chuẩn bị.
Đợi anh ta đi khỏi, Cô Kiếm hơi kinh ngạc:
- Chỗ ẩn nấp?
Điều này cũng không tránh khỏi nghi ngờ, Thanh Tâm Thiền Tự tuy đủ lớn cũng có thể tạm thời che mắt được đệ tử Đường Môn, nhưng muốn có phòng trống chứa tới tám trăm người thì không thể được. Càng huống hồ hành động lớn như vậy tất nhiên sẽ gây sự hiếu kỳ cho người khác, từ đó có thể dẫn tới sựu chú ý của đệ tử Đường Môn vậy là sẽ thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên biết những lo lắng của anh ta, liền đứng dậy duỗi lưng một cái rồi thản nhiên nói:
- Ở nơi phật môn thánh địa muốn có nơi ẩn nấp tất nhiên là phải tìm phật tổ rồi.
Cô Kiếm càng sửng sốt nói:
- Tìm phật tổ á?
Mười lăm phút sau tại thiện phòng thư thái.
Vị tăng tiếp khách sau khi thấy rượu Wishkey bị Sở Thiên uống thì sắc mặt giống như mây đen tháng sáu, nhưng thấy Sở Thiên lấy ra ba ngàn đại dương thì gã liền coi Sở Thiên như phật tổ, thậm chí vẻ mặt xuân phong lấy ra trứng cá muối từ trong góc tối tươi cười nói:
- Rượu thịt qua lòng hết, phật tổ giữ trong tâm.
Vị hòa thượng này tuy rất thế tục nhưng rất đáng yêu.
Sở Thiên khẽ cười mời gã tới uống rượu, trà lá đương nhiên là Bích Loa Xuân của hắn, với Sở Thiên mà nói cùng với đồ đệ của phật tổ trò chuyện vui vẻ thì vẫn vui hơn nhiều so với tên cáo già Chu Long Kiếm, chí ít sự giả dối của người trước cũng khiến bạn vui lòng còn sự giả dối của Chu Long Kiếm thì khiến bạn cảm thấy nham hiểm độc địa.
Hương trà bốn phía, Sở Thiên đưa trà cho Tri Khách Tăng rồi khẽ cười nói:
- Sư phụ cuộc sống của ông vui như vậy còn có ý nghĩa hơn nhiều so với người trần thế.
Tăng tiếp khách cười nhạt nói:
- Đều là phật tổ phù hộ.
Sở thiên không cho ý kiến cười cười nhìn cánh cửa sổ của thiện phòng một chút, ánh nắng hắt vào dịu dàng mà ấm áp bèn vẻ lười biếng dựa trên ghế đầy thâm ý nói:
- Đại sư gần đây tôi muốn bế quan tu luyện vài ngày, không biết gần đây có nơi nào bí mật không nhỉ?
Tăng tiếp khác trầm tư, Sở Thiên biết muốn để phật tổ hiển linh thì nhất định phải có thành ý nên lấy ra từ trong túi năm ngàn đại dương đút vào túi vị tăng rồi thản nhiên nói:
- Đại sư à đây là tiền hương nhang dầu vừng cho phật tổ, quấy nhiễu thánh địa phật môn hẳn cũng cần phải tích chút công đức, hy vọng đại sư không từ chối lòng thành tâm hướng phật này.
Mắt vị Tăng hơi liếc nhìn, biết thành ý đủ dày rồi mới cười đáp:
- Sau núi cách đây nửa dặm ở vách đá có một động lớn, trước đây là nơi viên tịch của mười hai chủ trì, từ sau khi chùa có hương khói thịnh vượng thì chủ trì hiện giờ sửa nơi viên tịch này thành hậu viện của chùa còn xây dựng luôn cả tháp xá lợi.
- Tất cả các chủ trì xá lợi đều chuyển qua đó, vì vậy động phía sau đều trống hết.
Sở Thiên không đổi sắc bình thản hỏi:
- Động này rộng không? Có thể chứa được mấy người vậy?
Tăng tiếp khác thiếu chút thì bật cười, dường như là cười câu hỏi ngây thơ của Sở Thiên, sau khi uống hết nửa cốc trà nói:
- Mấy người á? Mấy ngàn người cũng được ý? Dù sao cũng là nơi chủ trì viên tịch, trước kia không có cách nào để xây dựng nó gọn gàng tráng lệ nhưng không gian rộng lớn thì có thể làm được, thời chiến còn làm hầm trú ẩn đấy.
Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động nhấc ầm trà rót cho gã.
Sau khi Đường Vinh biết tin liền hạ lệnh xuống cho Khương Trung:
- Đánh!
Từ này đã trực tiếp nói lên niềm tin và quyết tâm của Đường Vinh, sau khi Triệu Quát và Khương Trung nhìn nhau cười liền nhanh chóng hành động, hai việc dường như cùng được tiến hành một lúc, một bên thì đưa lễ lên để tạo quan hệ tốt với chính phủ và cảnh sát, một bên thì phái đi nhiều nhân viên tình báo theo dõi gắt gao động tĩnh của Soái quân tại Thượng Hải.
Hơn sáu ngàn đệ tử Đường Môn cũng bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thừa dịp được hoàng hôn yểm trợ, Triệu Quát và Khương Trung còn đặc biệt đi kiểm tra vùng rộng lớn ở ngoại ô dù sao nơi đây cũng là chiến trường, tất nhiên phải ghi nhớ rõ địa hình mới có thể khiến cho sức chiến đấu của đệ tử Đường Môn phát huy tới cùng, tuy bọn họ coi nhẹ Soái quân nhưng cũng không cho thấy họ không cẩn trọng.
Trên một quả đồi nào đó, Triệu Quát Và Khương Trung dường như nhìn thấy một khu rừng cách đó tầm năm trăm mét, liền lập tức nhìn nhau cười. Triệu Quát nói trước:
- Tổng quản Khương, nếu chúng ta mai phục hơn ngàn người bên đó, đợi lúc chúng ta và Soái quân đánh hăng say rồi thì sẽ cho kị binh nhảy ra tập kích Soái quân, ông nghĩ thế nào?
Khương Trung cười cười gật đầu đáp:
- Triệu đường chủ đúng là kế sách hay, nhưng mai phục hơn ngàn người thì có vẻ nhiều rồi dễ bị lộ, theo như diện tích và mật độ của rừng thì tôi nghĩ năm trăm tinh binh là ok rồi, số người của Soái quân vốn đã ít hơn chúng ta, lại có tên chỉ huy yếu ớt.
- Vì vậy năm trăm tinh binh mà đánh ra, tất nhiên có thể đả kích nặng nề bọn chúng, ít nhất cũng làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn chúng.
Triệu Quát hơi suy tư rồi gật đầu, đầy khen ngợi cười đáp:
- Tổng quản Khương nói quả không sai, hai phe chém giết tới sức cùng lực kiệt rồi thì năm trăm người cũng đủ đánh bại bọn chúng, được rồi tối nay tôi sẽ cho anh em mai phục đưa cho bọn chúng một con dao tốt nhất thức ăn ngon nhất và tướng lĩnh giỏi nhất để hoàng hôn ngày mai lập công.
Khương Trung cứ cho rằng Triệu Quát rất khó chiều, không ngờ vẫn có thể nghe thủng những câu nói của mình, chẳng trách Đường Vinh cho gã trấn thủ Hàng Châu, bèn khẽ thở dài:
- Vậy thì vất vả cho Triệu đường chủ rồi, hy vọng trận chiến ngày mai nhất định khiến Đường Môn danh chấn Thiên Triều, và Triệu đường chủ sẽ trở thành công thần của Đường Môn, lão phu phải chúc mừng cậu trước rồi.
Triệu Quát khẽ cười rồi vẫy tay gọi Đại Hổ tới thản nhiên nói:
- Đại Hổ, cậu thông báo cho Triệu Tử Long dẫn theo năm trăm tinh binh nhất định trong khoảng hai giờ tới ba giờ sáng nay vào mai phục tại cánh rừng bên phải kia, không được sớm cũng không được muộn. Còn nữa cậu phái người đóng đinh ở điểm cuối của Soái quân và tinh hình dọc đường.
Sớm quá sợ người ta biết muộn quá thì sợ không đủ thời gian chỉnh đốn.
Đại Hổ vội nhận lệnh đi làm.
Sự cẩn thận của Triệu Quát khác với người thường, gã lập tức gội Tiểu Long tới bình thản nói:
- Tiểu Long, cậu dẫn theo năm mươi anh em theo dõi tỉ mỉ xung quanh chiến trường, trong phạm vi năm km ta chỉ sợ Soái quân đã mai phục trước nắm giữ hành động của chúng ta, tới lúc đó thì kị binh không còn tác dụng nữa.
Tiểu Long gật đầu rồi chạy đi.
Khương Trung trong lòng một lần nữa thầm khen ngợi sự cẩn thận của Triệu Quát.
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị về, một cơn gió lanh đột nhiên thổi qua cuộn theo mấy chiếc lá khô rơi trên vai Khương Trung, những bụi bẩn trên chiếc lá bán bẩn vào áo khoác trắng của gã, gã lập tức cau mày sắc mặt cũng có vài phần trầm xuống, sau khi lấy khăn tay lau sạch rồi sau đó vẻ tức giận bước lên xe.
Khương Trung thấy hành động của gã thì trong lòng hơi hồi hộp.
Lúc này tại Thiền Đình hóng mát.
Sở Thiên chậm rãi cắn mấy xâu gáo còn, đối diện là người ăn mặc như khách hành hương Vương Trung Thiên, đi cùng đương nhiên có hai anh em Soái Quân, tất cả bọn họ đều chờ Sở Thiên mở miệng, sau mấy viên gáo rơi vào bụng thì Sở Thiên mới không chút bận tâm nói:
- Ba trăm anh em tất cả đều tới Hàng Châu rồi đúng không?
Vương Trung Thiên không hề do dự đáp:
- Đều tới cả rồi.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta nói:
- Đang ở đâu?
Nghe tới câu hỏi này Vương Trung Thiên khẽ thở dài cười khổ đáp:
- Có người thì trong thành có người thì ở ngoài thành, sau khi Đường Môn nhận được chiến thư thì phòng bị lại cảnh trở nên nghiêm ngặt, đường lớn ngõ nhỏ đều có tai mắt của chúng nên chúng tôi tạm thời không dám tập trung, chỉ sợ gây sự chú ý cho Đường Môn.
Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm thản nhiên nói:
- Không thể tập trung thực sự là vấn đề, tám người hoặc tám mươi người vẫn là yếu ớt chỉ có tám trăm người có thể cùng chúng ta ra sa trường mới có thể gây đả kích nặng nề cho địch. Vương Trung Thiên giờ anh liên lạc với các nhóm nhỏ bảo họ chia nhỏ ra để tới tập trung tại Thanh Tâm Thiền Tự.
Cô Kiếm thầm khen ngợi, tới giờ mới biết được dụng ý tá túc tại chùa của Sở Thiên.
Vương Trung Thiên trịnh trọng gật đầu.
Cô Kiếm nhìn quanh núi đồi bát ngát mờ mịt, còn cả mấy chục phòng ốc khó có thể nhìn rõ. Trong lòng khẽ rung động rồi bỗng nhiên thốt lên vài câu:
- Nếu như tôi là người chỉ huy của địch, trước khi quyết chiến tôi sẽ cho người xem xét tình hình xung quanh nơi quyết chiến, tránh kẻ thù ngầm tiến vào hoặc kế hoạch bị bại lộ.
Sở Thiên ném hai quả gáo vào miệng rồi nhai cả miệng vẻ ngon ngọt khiến người ta thích thú, thản nhiên nói:
- Chia thời gian, chia đoàn tiến vào chùa với mấy nén hương, người ở đây nhiều, tám trăm người tiến vào chùa cơ bản là gây sự chú ý của người khác, đợi sau khi các người tới được chùa tôi sẽ có chỗ ẩn nấp cho họ.
Vương Trung Thiên lập tức cho người đi chuẩn bị.
Đợi anh ta đi khỏi, Cô Kiếm hơi kinh ngạc:
- Chỗ ẩn nấp?
Điều này cũng không tránh khỏi nghi ngờ, Thanh Tâm Thiền Tự tuy đủ lớn cũng có thể tạm thời che mắt được đệ tử Đường Môn, nhưng muốn có phòng trống chứa tới tám trăm người thì không thể được. Càng huống hồ hành động lớn như vậy tất nhiên sẽ gây sự hiếu kỳ cho người khác, từ đó có thể dẫn tới sựu chú ý của đệ tử Đường Môn vậy là sẽ thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên biết những lo lắng của anh ta, liền đứng dậy duỗi lưng một cái rồi thản nhiên nói:
- Ở nơi phật môn thánh địa muốn có nơi ẩn nấp tất nhiên là phải tìm phật tổ rồi.
Cô Kiếm càng sửng sốt nói:
- Tìm phật tổ á?
Mười lăm phút sau tại thiện phòng thư thái.
Vị tăng tiếp khách sau khi thấy rượu Wishkey bị Sở Thiên uống thì sắc mặt giống như mây đen tháng sáu, nhưng thấy Sở Thiên lấy ra ba ngàn đại dương thì gã liền coi Sở Thiên như phật tổ, thậm chí vẻ mặt xuân phong lấy ra trứng cá muối từ trong góc tối tươi cười nói:
- Rượu thịt qua lòng hết, phật tổ giữ trong tâm.
Vị hòa thượng này tuy rất thế tục nhưng rất đáng yêu.
Sở Thiên khẽ cười mời gã tới uống rượu, trà lá đương nhiên là Bích Loa Xuân của hắn, với Sở Thiên mà nói cùng với đồ đệ của phật tổ trò chuyện vui vẻ thì vẫn vui hơn nhiều so với tên cáo già Chu Long Kiếm, chí ít sự giả dối của người trước cũng khiến bạn vui lòng còn sự giả dối của Chu Long Kiếm thì khiến bạn cảm thấy nham hiểm độc địa.
Hương trà bốn phía, Sở Thiên đưa trà cho Tri Khách Tăng rồi khẽ cười nói:
- Sư phụ cuộc sống của ông vui như vậy còn có ý nghĩa hơn nhiều so với người trần thế.
Tăng tiếp khách cười nhạt nói:
- Đều là phật tổ phù hộ.
Sở thiên không cho ý kiến cười cười nhìn cánh cửa sổ của thiện phòng một chút, ánh nắng hắt vào dịu dàng mà ấm áp bèn vẻ lười biếng dựa trên ghế đầy thâm ý nói:
- Đại sư gần đây tôi muốn bế quan tu luyện vài ngày, không biết gần đây có nơi nào bí mật không nhỉ?
Tăng tiếp khác trầm tư, Sở Thiên biết muốn để phật tổ hiển linh thì nhất định phải có thành ý nên lấy ra từ trong túi năm ngàn đại dương đút vào túi vị tăng rồi thản nhiên nói:
- Đại sư à đây là tiền hương nhang dầu vừng cho phật tổ, quấy nhiễu thánh địa phật môn hẳn cũng cần phải tích chút công đức, hy vọng đại sư không từ chối lòng thành tâm hướng phật này.
Mắt vị Tăng hơi liếc nhìn, biết thành ý đủ dày rồi mới cười đáp:
- Sau núi cách đây nửa dặm ở vách đá có một động lớn, trước đây là nơi viên tịch của mười hai chủ trì, từ sau khi chùa có hương khói thịnh vượng thì chủ trì hiện giờ sửa nơi viên tịch này thành hậu viện của chùa còn xây dựng luôn cả tháp xá lợi.
- Tất cả các chủ trì xá lợi đều chuyển qua đó, vì vậy động phía sau đều trống hết.
Sở Thiên không đổi sắc bình thản hỏi:
- Động này rộng không? Có thể chứa được mấy người vậy?
Tăng tiếp khác thiếu chút thì bật cười, dường như là cười câu hỏi ngây thơ của Sở Thiên, sau khi uống hết nửa cốc trà nói:
- Mấy người á? Mấy ngàn người cũng được ý? Dù sao cũng là nơi chủ trì viên tịch, trước kia không có cách nào để xây dựng nó gọn gàng tráng lệ nhưng không gian rộng lớn thì có thể làm được, thời chiến còn làm hầm trú ẩn đấy.
Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động nhấc ầm trà rót cho gã.
/781
|