Gương mặt nàng vẫn giữ nguyên nét băng lãnh, xem như chưa từng nghe thấy gì, khiến Mộc Tử Lăng cười khổ không thôi, rõ ràng chiêu này ta dùng đi dùng lại nhiều lần bách phát bách trúng, vậy mà cô ả này không đỗ, quái lạ lắm thay.
- Băng Băng, ta nhiều lúc hoài nghi cô nương phải chăn được được băng tuyết tạc nên á.
Mộc Tử Lăng làm ra bộ mặt hoài nghi nhìn nàng.
- Ngươi đã nói đủ chưa? Mấy chiêu này ngươi đùa giỡn với mấy tiểu cô nương miệng còn hôi sữa có lẽ thành công, nhưng đối với ta thì vô dụng. Mau mau vào vấn đề chính đi thôi.
- Hắc hắc…thiên hạ này đúng chỉ có cô nương biết rõ Mộc Tử Lăng ta nghĩ gì trong đầu…e hèm…không giấu gì cô nương Tử Lăng lần này trở lại chính là muốn hỏi cô nương điều kiện lúc trước còn hiệu lực hay không?
Mộc Tử Lăng cười cười hướng Tư Đồ Băng Băng nói.
- Ngươi muốn gia nhập Thanh Huyền Môn chúng ta sao? nếu lần này ngươi hẹn ta đến chỉ đễ nói những lời này e là không được rồi, điều kiện lúc trước ngươi không trân trọng nắm giữ, giờ thì quên đi thôi.
Tư Đồ Băng Băng đứng dậy định rời đi.
Nàng khước từ khiến Mộc Tử Lăng chết lặng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vội đứng lên.
- Băng Băng không phải lúc trước từng nói luôn mở rộng cửa với ta sao? giờ cô nương từ chối là sao chứ! .
- Ngươi con hỏi? thử hỏi thế gian này ai dám thu nhận Hoàng Kim Viên Vương đây!
- Hơn nữa ngươi cũng không phải tự nguyện gia nhập Thanh Huyền Môn, e là ngươi đại họa lâm đầu đến chân, tìm nơi nương tựa mà thôi.
Cô gái này thật đáng sợ! Câu nói của Tư Đồ Băng Băng làm Mộc Tử Lăng không khỏi kinh ngạc, khí trời mùa xuân mát mẻ mà lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trong lòng không khỏi nghi ngờ thiếu nữ này, rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu về hắn.
- Sắc xuân thanh tỉnh, vạn vật sinh sôi. Ngươi vẫn còn hai đường để đi, lựa chọn như thế nào do ngươi quyết định…từ hôm nay ta và ngươi chưa từng quen biết. Lần Sau gặp lại có thể là bạn là thù ngươi cứ từ từ chọn lựa.
Từ Đồ Băng Băng dừng lại suy nghĩ chuyện gì đó, chân khẻ xoay người lại nhìn Mộc Tử Lăng rồi ném một tiểu đỉnh cho hắn, nói:
- Vật hoàn cố chủ vậy.
Rồi tiếp tục bước đi.
Tay chụp lấy tiểu đỉnh, tai nghe những lời này của Tư Đồ Băng Băng, hắn liến nghĩ ngay đến một chuyện gì đó, trên môi nở một nụ cười, hướng bóng lưng nàng nói:
- Đa tạ! .
Tư Đồ Băng như không nghe thấy lời hắn, bóng dáng thướt tha dần khuất dần trong rừng trúc.
Tổng đàn Thanh Huyền Môn, một ngày tươi mát, ánh dương quang dần hiện lên sau ngọn núi, hàng trăm người tụ tập thành nhiều nhóm, cười cười nói nói vang vọng khắp nơi. Mộc Tử Lăng một mình cô độc đứng một góc, hắn đang chờ một sự kiện trọng đại do Thanh Huyền Môn chủ trì.
- Các vị huynh đệ, tỷ muội mời mọi người cùng ta tiến vào khảo thi tuyển chọn môn đồ.
Một gã đệ tử áo bào xám nói rồi hắn nhanh chóng đi vào trong trở lại.
Từng nhóm người chậm chạp nối bước theo gã đạo sỉ áo xám, bước quá đại môn Thành Huyền Phái.
Vạn vật sinh ra, sinh trưởng, trưởng thành rồi chết đi, tạo thành một chu kỳ tuần hoàn, giống xuân hạ thu đông bốn mùa. Hôm nay cũng thế, mùa xuân cũng là diệp các môn các phái tiến hành chọn môn đồ, tuyển ra những người ưu tú có nền móng vững vàng nhất, đào tạo thành gốc rễ cho môn phái sử dụng.
Thiên hạ bình dân nói đến Thanh Huyền thường thì không ai biết nó là gì, nhưng với những người tu luyện Kinh Quốc thì đấy chính là thánh địa tu luyện của cường giả. Truyền thuyết kể lại rằng, Doanh Quốc có một vị nho sinh tên Từ Nhị nhặt được một quyển Thiên Thư, ông này từ đó bỏ nho, dùng hết tinh lực treo cổ tầm đạo. Sau mấy chục năm Từ Nhị cũng đạt tiểu thành tựu, trên người một thân tinh thông đạo pháp, thiện chiêm tinh phong thủy, đan đạo lại càng cao thâm. Hoàng đế Doanh Quốc là Thủy Hoàng hết sức trọng dùng ông ta, và vô cùng kỳ vọng vào đan đạo của Từ Nhị có thể giúp mình trường sinh bất tử, hoặc ít nhất có thể giúp ông ta có thể sống lâu đến khi hoàn thành giấc mộng thiên thu bá nghiệp tạo ra một đại lục mang tên Doanh Quốc, nhưng không biết có phải vì đan đạo của Từ Nhị không ra gì, hay là ông trời trêu đùa Thủy Hoàng, trong một lần ông ta dùng thuốc thì hộc huyết chết ngay trên long ngai, Từ Nhị hay tin đại họa lâm đầu gián xuống, kinh sợ đến quần áo cũng không kịp thu xếp, lên ngựa một đường chạy thẳng đến phương nam, có người cho rằng thời bấy giờ chinh nam đại tướng Triệu Đạt mưu phản đã hối lộ Từ Nhị thuốc chết Thủy Hoàng, chuyện này về sau lại nói.
Thủy Hoàng vừa băng hà, Triệu Đạt mưu phản, lập ra nhà nước Triệu Quốc. Từ Nhị một đường chạy đến nước Triệu, với tài năng của mình, lão dùng danh nghĩa thần tiên lừa đão bá tánh, khiến bá tánh tin rằng Triệu Đạt là chân mệnh thiên tử, có thể giúp người dân phương nam thoát khỏi ách nô lệ của Doanh Quốc, nên Triệu Đạt vô cùng sủng ái Từ Nhị, phong tặng Quốc Sư còn tưởng thưởng cho một ngọn núi tên Thất Thủ làm đạo tràng, từ đó Thanh Huyền Nhất mạch ra đời.
Sự thật Từ Nhị vốn có một chút tài lẽ là phong thủy, xem thấy Thất Thủ Sơn là long mạch của phương nam, nên lão lừa dối Triệu Vũ Đế Triệu Đạt, nói đây là vùng đất ngũ quỷ sát trận, là quỷ mạch có thể khiến Triệu Quốc sớm ngày sụp đổ. Lão tình nguyện xã thân không ngại tiêu tốn tinh lực trấn áp sát trận, duy trùy Triệu Quốc thiên thu không ngã. Triệu Đế cảm động với tinh thần của Từ Nhị liền nghe theo lão thế là Triệu Quốc không tới một trăm ba mươi năm, trải quá năm đời rưỡi hoàng đế thì bị Lưu Quốc thôn tính, còn Thanh Huyền Môn mỗi ngày càng phong quang vô hạng, đến ngày nay đã là tu chân đệ nhất phái đại lục Thương Thiên.
Mộc Tử Lăng hòa cùng mọi người tiến vào nội môn. Thanh Huyền Môn cũng không xa lạ, ít nhất hắn từng cư ngụ nơi đây một thời gian ngắn, nhưng khu vực chánh điện thì chưa từng biết qua, bây giờ nhìn hàng chục kiến trúc trùng điệp nguy nga tráng lệ, thể hiện uy thế mà một đại môn phái phải có. Hàng trăm cổ thụ hình thù kỳ dị được sắp xếp một cách hài hòa không lấn át đi các tòa điện các, mây trắng vật vờ lượn lờ khắp nơi, chính giữa sân lớn một chiếc hồ lớn nước xanh thăm thẳm, hàng trăm đóa sen bồng bềnh trên mắt hồ, thỉnh thoảng vài chú Lý Ngư lượn lờn trồi lên đớp móng, ba cây tiểu kiều xinh xinh bắt ngang trên hồ, tạo thành ba lối nhỏ kết nối với chánh điện, ở giữa ba cây câu đối diện chánh điện đặt bảy đại đỉnh bằng đồng mang theo ý nghĩa thất tinh liên châu, khói hương từ các đỉnh nghi ngút bay, tạo thành vô số những xoắn ốc, làm cho không khí vô cùng tươi mát tinh thuần, Mộc Tử Lăng không khỏi tặc lưỡi khen thầm thánh địa Kinh Quốc, mũi tham lam hít nhiều một chút không khí, tinh thần vô cùng thoải mái.
- Các vị xin dừng lại nghe ta một lời.
- Đây là Trích Tinh Lâu, là do một vị tổ sư tế luyện mà thành.
Đạo sỉ đốt nhiên dừng lại trước một tòa tháp nói.
- Đây cũng chính là thử thách của các vị phải vượt qua, người nào trong số các vị có thể vượt qua ba mươi bật thang của Trích Tinh Lâu thì có thể chính thức trở thành Thanh Huyền Môn hạ. Ta xin tuyên bố đại hội tuyển sinh chính thức bắt đầu.
- Băng Băng, ta nhiều lúc hoài nghi cô nương phải chăn được được băng tuyết tạc nên á.
Mộc Tử Lăng làm ra bộ mặt hoài nghi nhìn nàng.
- Ngươi đã nói đủ chưa? Mấy chiêu này ngươi đùa giỡn với mấy tiểu cô nương miệng còn hôi sữa có lẽ thành công, nhưng đối với ta thì vô dụng. Mau mau vào vấn đề chính đi thôi.
- Hắc hắc…thiên hạ này đúng chỉ có cô nương biết rõ Mộc Tử Lăng ta nghĩ gì trong đầu…e hèm…không giấu gì cô nương Tử Lăng lần này trở lại chính là muốn hỏi cô nương điều kiện lúc trước còn hiệu lực hay không?
Mộc Tử Lăng cười cười hướng Tư Đồ Băng Băng nói.
- Ngươi muốn gia nhập Thanh Huyền Môn chúng ta sao? nếu lần này ngươi hẹn ta đến chỉ đễ nói những lời này e là không được rồi, điều kiện lúc trước ngươi không trân trọng nắm giữ, giờ thì quên đi thôi.
Tư Đồ Băng Băng đứng dậy định rời đi.
Nàng khước từ khiến Mộc Tử Lăng chết lặng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vội đứng lên.
- Băng Băng không phải lúc trước từng nói luôn mở rộng cửa với ta sao? giờ cô nương từ chối là sao chứ! .
- Ngươi con hỏi? thử hỏi thế gian này ai dám thu nhận Hoàng Kim Viên Vương đây!
- Hơn nữa ngươi cũng không phải tự nguyện gia nhập Thanh Huyền Môn, e là ngươi đại họa lâm đầu đến chân, tìm nơi nương tựa mà thôi.
Cô gái này thật đáng sợ! Câu nói của Tư Đồ Băng Băng làm Mộc Tử Lăng không khỏi kinh ngạc, khí trời mùa xuân mát mẻ mà lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trong lòng không khỏi nghi ngờ thiếu nữ này, rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu về hắn.
- Sắc xuân thanh tỉnh, vạn vật sinh sôi. Ngươi vẫn còn hai đường để đi, lựa chọn như thế nào do ngươi quyết định…từ hôm nay ta và ngươi chưa từng quen biết. Lần Sau gặp lại có thể là bạn là thù ngươi cứ từ từ chọn lựa.
Từ Đồ Băng Băng dừng lại suy nghĩ chuyện gì đó, chân khẻ xoay người lại nhìn Mộc Tử Lăng rồi ném một tiểu đỉnh cho hắn, nói:
- Vật hoàn cố chủ vậy.
Rồi tiếp tục bước đi.
Tay chụp lấy tiểu đỉnh, tai nghe những lời này của Tư Đồ Băng Băng, hắn liến nghĩ ngay đến một chuyện gì đó, trên môi nở một nụ cười, hướng bóng lưng nàng nói:
- Đa tạ! .
Tư Đồ Băng như không nghe thấy lời hắn, bóng dáng thướt tha dần khuất dần trong rừng trúc.
Tổng đàn Thanh Huyền Môn, một ngày tươi mát, ánh dương quang dần hiện lên sau ngọn núi, hàng trăm người tụ tập thành nhiều nhóm, cười cười nói nói vang vọng khắp nơi. Mộc Tử Lăng một mình cô độc đứng một góc, hắn đang chờ một sự kiện trọng đại do Thanh Huyền Môn chủ trì.
- Các vị huynh đệ, tỷ muội mời mọi người cùng ta tiến vào khảo thi tuyển chọn môn đồ.
Một gã đệ tử áo bào xám nói rồi hắn nhanh chóng đi vào trong trở lại.
Từng nhóm người chậm chạp nối bước theo gã đạo sỉ áo xám, bước quá đại môn Thành Huyền Phái.
Vạn vật sinh ra, sinh trưởng, trưởng thành rồi chết đi, tạo thành một chu kỳ tuần hoàn, giống xuân hạ thu đông bốn mùa. Hôm nay cũng thế, mùa xuân cũng là diệp các môn các phái tiến hành chọn môn đồ, tuyển ra những người ưu tú có nền móng vững vàng nhất, đào tạo thành gốc rễ cho môn phái sử dụng.
Thiên hạ bình dân nói đến Thanh Huyền thường thì không ai biết nó là gì, nhưng với những người tu luyện Kinh Quốc thì đấy chính là thánh địa tu luyện của cường giả. Truyền thuyết kể lại rằng, Doanh Quốc có một vị nho sinh tên Từ Nhị nhặt được một quyển Thiên Thư, ông này từ đó bỏ nho, dùng hết tinh lực treo cổ tầm đạo. Sau mấy chục năm Từ Nhị cũng đạt tiểu thành tựu, trên người một thân tinh thông đạo pháp, thiện chiêm tinh phong thủy, đan đạo lại càng cao thâm. Hoàng đế Doanh Quốc là Thủy Hoàng hết sức trọng dùng ông ta, và vô cùng kỳ vọng vào đan đạo của Từ Nhị có thể giúp mình trường sinh bất tử, hoặc ít nhất có thể giúp ông ta có thể sống lâu đến khi hoàn thành giấc mộng thiên thu bá nghiệp tạo ra một đại lục mang tên Doanh Quốc, nhưng không biết có phải vì đan đạo của Từ Nhị không ra gì, hay là ông trời trêu đùa Thủy Hoàng, trong một lần ông ta dùng thuốc thì hộc huyết chết ngay trên long ngai, Từ Nhị hay tin đại họa lâm đầu gián xuống, kinh sợ đến quần áo cũng không kịp thu xếp, lên ngựa một đường chạy thẳng đến phương nam, có người cho rằng thời bấy giờ chinh nam đại tướng Triệu Đạt mưu phản đã hối lộ Từ Nhị thuốc chết Thủy Hoàng, chuyện này về sau lại nói.
Thủy Hoàng vừa băng hà, Triệu Đạt mưu phản, lập ra nhà nước Triệu Quốc. Từ Nhị một đường chạy đến nước Triệu, với tài năng của mình, lão dùng danh nghĩa thần tiên lừa đão bá tánh, khiến bá tánh tin rằng Triệu Đạt là chân mệnh thiên tử, có thể giúp người dân phương nam thoát khỏi ách nô lệ của Doanh Quốc, nên Triệu Đạt vô cùng sủng ái Từ Nhị, phong tặng Quốc Sư còn tưởng thưởng cho một ngọn núi tên Thất Thủ làm đạo tràng, từ đó Thanh Huyền Nhất mạch ra đời.
Sự thật Từ Nhị vốn có một chút tài lẽ là phong thủy, xem thấy Thất Thủ Sơn là long mạch của phương nam, nên lão lừa dối Triệu Vũ Đế Triệu Đạt, nói đây là vùng đất ngũ quỷ sát trận, là quỷ mạch có thể khiến Triệu Quốc sớm ngày sụp đổ. Lão tình nguyện xã thân không ngại tiêu tốn tinh lực trấn áp sát trận, duy trùy Triệu Quốc thiên thu không ngã. Triệu Đế cảm động với tinh thần của Từ Nhị liền nghe theo lão thế là Triệu Quốc không tới một trăm ba mươi năm, trải quá năm đời rưỡi hoàng đế thì bị Lưu Quốc thôn tính, còn Thanh Huyền Môn mỗi ngày càng phong quang vô hạng, đến ngày nay đã là tu chân đệ nhất phái đại lục Thương Thiên.
Mộc Tử Lăng hòa cùng mọi người tiến vào nội môn. Thanh Huyền Môn cũng không xa lạ, ít nhất hắn từng cư ngụ nơi đây một thời gian ngắn, nhưng khu vực chánh điện thì chưa từng biết qua, bây giờ nhìn hàng chục kiến trúc trùng điệp nguy nga tráng lệ, thể hiện uy thế mà một đại môn phái phải có. Hàng trăm cổ thụ hình thù kỳ dị được sắp xếp một cách hài hòa không lấn át đi các tòa điện các, mây trắng vật vờ lượn lờ khắp nơi, chính giữa sân lớn một chiếc hồ lớn nước xanh thăm thẳm, hàng trăm đóa sen bồng bềnh trên mắt hồ, thỉnh thoảng vài chú Lý Ngư lượn lờn trồi lên đớp móng, ba cây tiểu kiều xinh xinh bắt ngang trên hồ, tạo thành ba lối nhỏ kết nối với chánh điện, ở giữa ba cây câu đối diện chánh điện đặt bảy đại đỉnh bằng đồng mang theo ý nghĩa thất tinh liên châu, khói hương từ các đỉnh nghi ngút bay, tạo thành vô số những xoắn ốc, làm cho không khí vô cùng tươi mát tinh thuần, Mộc Tử Lăng không khỏi tặc lưỡi khen thầm thánh địa Kinh Quốc, mũi tham lam hít nhiều một chút không khí, tinh thần vô cùng thoải mái.
- Các vị xin dừng lại nghe ta một lời.
- Đây là Trích Tinh Lâu, là do một vị tổ sư tế luyện mà thành.
Đạo sỉ đốt nhiên dừng lại trước một tòa tháp nói.
- Đây cũng chính là thử thách của các vị phải vượt qua, người nào trong số các vị có thể vượt qua ba mươi bật thang của Trích Tinh Lâu thì có thể chính thức trở thành Thanh Huyền Môn hạ. Ta xin tuyên bố đại hội tuyển sinh chính thức bắt đầu.
/15
|