Biên giới Kinh Quốc và Tống Quốc, hai binh đoàn dàn trận tạo thành tình thế đối đầu, xem ra cuộc chiến này nhất định phải đánh xuống. Đại Lục Thương Thiên từ trước khi có sự tồn tại của Kinh Quốc tức vùng đất phía nam đại lục thuộc bán đảo Đông Dương hiện nay, thì đã từng tồn tại một quốc gia tên gọi Triệu Quốc, lãnh thổ Triệu Quốc rộng lớn vô ngần, nó kéo dài đến dãy núi Tây Lĩnh ở phía bắc, phía tây đến tận Ngũ Hồ, có thể nói quốc gia phương nam này chiếm hữu một nữa diện tích Tống Quốc ngày nay. Hoàng Đế đời thứ nhất Triệu Quốc Triệu Đạt từng dám công khai ngang hàng với triều đình Lưu Quốc ở phương bắc và không chấp nhận xưng thần cùng Cảnh Đế tức vị Hoàng Đế đã tạo nên thịnh thế Lưu Quốc ở phương bắc. Triệu Quốc cổ đại nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng thật ra lòng dân không thuận vời Triệu Quốc vì họ cho rằng họ Triệu vốn xuất thân ở triều Đình Doanh Quốc phương bắc nên kiểu gì thì bọn hắn cũng chỉ là bọn cướp nước, Triệu Quốc có thiên thời địa lợi nhưng không có nhân hòa trải qua sáu đời Hoàng Đế cuối cùng cũng rơi vào Lưu Quốc trong tay. Mãi đến sau một nghìn năm bị đô hộ Hoàng Đế Kinh Quốc đời thứ nhất mới đánh đuổi được Lưu Quốc ra khỏi phương nam, lập nên triều đình Kinh Quốc ngày nay, nhưng đáng buồn thay lãnh thổ của Triệu Gia Đế Quốc đã không còn được như xưa, dù các đời Kinh Đế không ngừng mỡ rộng quy mô đánh chiếm các tiểu quốc ở phía nam, nhưng cũng không bù đắp được những thứ đã mất năm xưa.
Dù Kinh Quốc lãnh thổ không lớn, nhưng các triều đại phương bắc luôn thèm muốn vùng đất phía nam này, nó là con đường huyết mạch, tây có thể lấn Tượng Quốc, sui theo hướng tây nam có thể đánh xuống vương triều Ang Ca, rồi từ đó có thể không cần đi qua dãy núi Thông Thiên lớn nhất đại lục, tiến công các quốc gia phía tây Đại Lục Thương Thiên, những lý do này đủ làm cho Tống Quốc không ngại hao tốn bao nhiêu tiền của vật lực mở ra vô số các cuộc Nam Chinh. Kinh Quốc tuy nhân số không đông nhưng lại được chiếu cố địa lợi nên miễn cưỡng chống lại xâm lăng của Triệu Quốc mấy trăm năm qua, xem như ông trời có mắt chưa tuyệt đường người phương nam, nhưng cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến giành lại cố thổ, từ đây có thể thấy người phương nam quá xem trọng xuất thân Lạc Long của mình nên mới dẫn tới cảnh bị Tống Quốc đè đầu cưỡi cổ mấy trăm năm.
Một triều đại muốn vững mạnh thì nó phải không ngừng thu hút nhân tài, nhưng một quốc gia lại được hình thành từ quá nhiều dân tộc, con người lại tồn tại một vài tật xấu như ích kỹ, tự đại… luôn cho dân tộc mình là số một, bài trừ xem thường các tộc khác, bọn họ dần bế quan tỏa cảng tự phong tỏa mình với thế bên ngoài, dẫn đến lạc hậu trong nước, triều đình thiếu hụt nhân tài, rồi bắt đầu tạo thành vô số hệ lụy kết cục quốc gia rơi vào suy thoái rồi diệt vong.
Nếu nhìn nhận khách quang hơn, người dân không quang tâm đất nước mình dân tộc nào thống trị, chỉ cần người đứng đầu là vị hoàng đế cao cao tại thượng, ngồi trên ngai vàng kia có làm cho con dân mình ấm no, không lo ăn, không lo mặc thì đấy mới là triều đại tốt. Vậy từ đâu đã tạo nên quang điểm bài xích dân tộc, xin thưa chính do những người ăn no rửng mỡ chi nằm ườn đọc sách, luận chính sự, chúng ta gọi là văn quan, cao hơn nữa là những đại nho thánh hiền, với những luận điểm ngu ngốc của mình tạo thành tư tưởng trăm nghìn năm của trong đầu người dân thôi.
Hai quốc gia giao tranh tất có người thắng cuộc, nhưng lần này thì khác, cuộc chiến đánh xuống vô cùng hoa lệ, đột nhiên từ đâu một Cự Viên cao hơn mười mét không phân biết địch ta lao vào vòng chiến, chém giết cho song phương tổn thất nghiêm trọng rồi chuồn mất, không để lại một dấu vết nào, như thể nó chưa từng xuất hiện qua. Hai vị đế vương hai triều sợ mất mật, không dám nghĩ đến Nam Chinh hay bắc chiến gì nữa, rõ ràng chuyện xấu lại hóa thành chuyện tốt cho nhân dân hai quốc gia, thật một chuyện bi hài.
Mộc gia chi án đã hơn một năm, chiến tranh đánh xuống khiến mọi người cũng chẳng còn nhớ nhung gì đến nó. Mộc Tử Lăng sải bước leo lên Thành Huyền Sơn, tổng phái Thanh Huyền Môn. Hôm nay hắn muốn gặp một người, một người mà một năm trước để lại ấn tượng không nhỏ cho hắn.
Trúc Diệp Phong gió thổi hây hây, tiếng lá trúc xào xạc kết hợp phong cảnh tạo thành cảnh sắc vô cùng đẹp trong mắt người xem. Mộc Tử Lăng bước đến Phong Trúc Đình, tại đây có một thiếu nữ áo xanh đã không biết từ bao giờ chờ đợi hắn.
- Tư Đồ cô nương đã đến lâu?
Hắn ngồi xuống đối mặt nàng, nói.
Một năm qua Mộc Tử Lăng đã trải qua vô số chuyện, kinh sợ có, thống khoái có…..nhưng chỉ nơi đây, bên cạnh cô gái này hắn cảm nhận được an toàn trong tâm hồn.
- Cũng không lâu.
Cô gái trả lời hắn.
Nàng tên Tư Đồ Băng Băng, chính cô gái một năm trước hắn diện kiến ở Thanh Huyền Môn. Lúc đó nàng chỉ hỏi hắn về Mộc gia chi án, hắn căn bản giấu giếm rất nhiều điều, nàng nào không biết suy nghĩ của hắn. Chung đụng bốn tháng nàng vạch trận bí mật của hắn, khiến hắn định giết nàng diệt khẩu, nhưng rồi biết nàng không ác ý với mình hắn lại buông tay. Mộc Tử Lăng không biết nàng âm mưu gì, nhưng căn bản hắn cũng không muốn giết người cứu mình, liền thu xếp rời khỏi Thanh Huyền Môn, trước khi đi nàng chỉ nói cùng hắn một câu “ta luôn mở rộng cửa đón chờ công tử trở lại”.
Giữa nam và nữ có một sự cuốn hút lẫn nhau, có lẽ ông trời ngay từ lúc tạo vạn vật đã tạo âm dương nhị khí, luôn luôn bài xích nhau, cũng luôn tương hòa nhau. Nam nữ cũng thế, ở cô gái này Mộc Tử Lăng cảm thấy bình yên, dù rằng môn phái của nàng có thù hận với hắn.
- Gã đó thế nào rồi? nàng lạnh nhạt hỏi Mộc Tử Lăng.
- Bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm thể xác này của ta.
Mộc Tử Lăng không mặn không nhạt trả lời nàng.
- Ngươi cam tâm để hắn đoạt xá chính mình sao.
Thiếu nữ lại hỏi hắn.
- Ta luôn không ngừng chiến đấu đấy chứ
Mộc Tử Lăng lời lẽ không cam tâm nói.
- Lần này ta trở lại đây, quyết định nhận lời cô nương. Chỉ có cô nương mới có thể áp chế tên đó, thật đáng buồn cười, cuộc sống của ta cuối cùng lại lệ thuộc vào một người đàn bà.
Mộc Tử Lăng cười, nụ cười mang theo bi đát, không cam lòng.
- Nếu ngươi không cam tâm, ngươi có thể đến nơi kia, bọn họ cũng có thể giúp ngươi cơ mà!
Tư Đồ Băng Băng vẫn giữ nguyên khuông mặt băng lãnh nói với hắn.
- Tư Đồ cô nương có biết vì sao ta trở lại nơi đây không?
Hắn đột nhiên đưa tay muốn tháo xuống miếng vải trên mặt nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng ánh lên giận dữ, hắn lại buông tay xuống, thở dài nói.
- Ta không nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra, nhưng có lẽ ta đã có tình cảm với nàng! .
Dù Kinh Quốc lãnh thổ không lớn, nhưng các triều đại phương bắc luôn thèm muốn vùng đất phía nam này, nó là con đường huyết mạch, tây có thể lấn Tượng Quốc, sui theo hướng tây nam có thể đánh xuống vương triều Ang Ca, rồi từ đó có thể không cần đi qua dãy núi Thông Thiên lớn nhất đại lục, tiến công các quốc gia phía tây Đại Lục Thương Thiên, những lý do này đủ làm cho Tống Quốc không ngại hao tốn bao nhiêu tiền của vật lực mở ra vô số các cuộc Nam Chinh. Kinh Quốc tuy nhân số không đông nhưng lại được chiếu cố địa lợi nên miễn cưỡng chống lại xâm lăng của Triệu Quốc mấy trăm năm qua, xem như ông trời có mắt chưa tuyệt đường người phương nam, nhưng cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến giành lại cố thổ, từ đây có thể thấy người phương nam quá xem trọng xuất thân Lạc Long của mình nên mới dẫn tới cảnh bị Tống Quốc đè đầu cưỡi cổ mấy trăm năm.
Một triều đại muốn vững mạnh thì nó phải không ngừng thu hút nhân tài, nhưng một quốc gia lại được hình thành từ quá nhiều dân tộc, con người lại tồn tại một vài tật xấu như ích kỹ, tự đại… luôn cho dân tộc mình là số một, bài trừ xem thường các tộc khác, bọn họ dần bế quan tỏa cảng tự phong tỏa mình với thế bên ngoài, dẫn đến lạc hậu trong nước, triều đình thiếu hụt nhân tài, rồi bắt đầu tạo thành vô số hệ lụy kết cục quốc gia rơi vào suy thoái rồi diệt vong.
Nếu nhìn nhận khách quang hơn, người dân không quang tâm đất nước mình dân tộc nào thống trị, chỉ cần người đứng đầu là vị hoàng đế cao cao tại thượng, ngồi trên ngai vàng kia có làm cho con dân mình ấm no, không lo ăn, không lo mặc thì đấy mới là triều đại tốt. Vậy từ đâu đã tạo nên quang điểm bài xích dân tộc, xin thưa chính do những người ăn no rửng mỡ chi nằm ườn đọc sách, luận chính sự, chúng ta gọi là văn quan, cao hơn nữa là những đại nho thánh hiền, với những luận điểm ngu ngốc của mình tạo thành tư tưởng trăm nghìn năm của trong đầu người dân thôi.
Hai quốc gia giao tranh tất có người thắng cuộc, nhưng lần này thì khác, cuộc chiến đánh xuống vô cùng hoa lệ, đột nhiên từ đâu một Cự Viên cao hơn mười mét không phân biết địch ta lao vào vòng chiến, chém giết cho song phương tổn thất nghiêm trọng rồi chuồn mất, không để lại một dấu vết nào, như thể nó chưa từng xuất hiện qua. Hai vị đế vương hai triều sợ mất mật, không dám nghĩ đến Nam Chinh hay bắc chiến gì nữa, rõ ràng chuyện xấu lại hóa thành chuyện tốt cho nhân dân hai quốc gia, thật một chuyện bi hài.
Mộc gia chi án đã hơn một năm, chiến tranh đánh xuống khiến mọi người cũng chẳng còn nhớ nhung gì đến nó. Mộc Tử Lăng sải bước leo lên Thành Huyền Sơn, tổng phái Thanh Huyền Môn. Hôm nay hắn muốn gặp một người, một người mà một năm trước để lại ấn tượng không nhỏ cho hắn.
Trúc Diệp Phong gió thổi hây hây, tiếng lá trúc xào xạc kết hợp phong cảnh tạo thành cảnh sắc vô cùng đẹp trong mắt người xem. Mộc Tử Lăng bước đến Phong Trúc Đình, tại đây có một thiếu nữ áo xanh đã không biết từ bao giờ chờ đợi hắn.
- Tư Đồ cô nương đã đến lâu?
Hắn ngồi xuống đối mặt nàng, nói.
Một năm qua Mộc Tử Lăng đã trải qua vô số chuyện, kinh sợ có, thống khoái có…..nhưng chỉ nơi đây, bên cạnh cô gái này hắn cảm nhận được an toàn trong tâm hồn.
- Cũng không lâu.
Cô gái trả lời hắn.
Nàng tên Tư Đồ Băng Băng, chính cô gái một năm trước hắn diện kiến ở Thanh Huyền Môn. Lúc đó nàng chỉ hỏi hắn về Mộc gia chi án, hắn căn bản giấu giếm rất nhiều điều, nàng nào không biết suy nghĩ của hắn. Chung đụng bốn tháng nàng vạch trận bí mật của hắn, khiến hắn định giết nàng diệt khẩu, nhưng rồi biết nàng không ác ý với mình hắn lại buông tay. Mộc Tử Lăng không biết nàng âm mưu gì, nhưng căn bản hắn cũng không muốn giết người cứu mình, liền thu xếp rời khỏi Thanh Huyền Môn, trước khi đi nàng chỉ nói cùng hắn một câu “ta luôn mở rộng cửa đón chờ công tử trở lại”.
Giữa nam và nữ có một sự cuốn hút lẫn nhau, có lẽ ông trời ngay từ lúc tạo vạn vật đã tạo âm dương nhị khí, luôn luôn bài xích nhau, cũng luôn tương hòa nhau. Nam nữ cũng thế, ở cô gái này Mộc Tử Lăng cảm thấy bình yên, dù rằng môn phái của nàng có thù hận với hắn.
- Gã đó thế nào rồi? nàng lạnh nhạt hỏi Mộc Tử Lăng.
- Bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm thể xác này của ta.
Mộc Tử Lăng không mặn không nhạt trả lời nàng.
- Ngươi cam tâm để hắn đoạt xá chính mình sao.
Thiếu nữ lại hỏi hắn.
- Ta luôn không ngừng chiến đấu đấy chứ
Mộc Tử Lăng lời lẽ không cam tâm nói.
- Lần này ta trở lại đây, quyết định nhận lời cô nương. Chỉ có cô nương mới có thể áp chế tên đó, thật đáng buồn cười, cuộc sống của ta cuối cùng lại lệ thuộc vào một người đàn bà.
Mộc Tử Lăng cười, nụ cười mang theo bi đát, không cam lòng.
- Nếu ngươi không cam tâm, ngươi có thể đến nơi kia, bọn họ cũng có thể giúp ngươi cơ mà!
Tư Đồ Băng Băng vẫn giữ nguyên khuông mặt băng lãnh nói với hắn.
- Tư Đồ cô nương có biết vì sao ta trở lại nơi đây không?
Hắn đột nhiên đưa tay muốn tháo xuống miếng vải trên mặt nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng ánh lên giận dữ, hắn lại buông tay xuống, thở dài nói.
- Ta không nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra, nhưng có lẽ ta đã có tình cảm với nàng! .
/15
|