Trong màn đêm tối tăm, chiếc BMW xé gió lao đi với tốc độ điên cuồng. Điểm đến là nhà Thành Nam.
Một cảm giác vô cùng lạ lẫm đang dần lan tỏa khắp người hắn. Vui mừng có, hi vọng cũng có, và cả sự chờ mong một điều kỳ diệu sẽ xảy đến với mình. Loại cảm xúc này, đã lâu lắm rồi hắn không có.
Ngồi bên cạnh hắn, Minh Vi cũng cảm thấy hồi hộp không kém. Cô cũng vui mừng khi thấy hắn sắp tìm lại được thứ quý giá nhất của mình.
Hắn cùng Minh Vi bước vào phòng khách thì đã thấy Thành Nam đang ngồi ở sofa, đối diện là một người phụ nữ cỡ trung niên.
Đợi cho hai người ngồi xuống ghế, Thành Nam liền lên tiếng ngay:
-Sáng nay tôi đến nhà Hoàng Khắc Nam nhưng không có ai ở nhà. Người phụ nữ này đứng trước cửa nhà một mực đòi gặp cho bằng được ông ta. Bà ấy nói có con gái bị chết đuối cách đây hơn nửa năm và Khắc Nam đã chấp nhận bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cái xác. Dựa vào tấm ảnh của cô gái và lời miêu tả từ bà ấy, có thể biết được cô gái và Thanh Du có khá nhiều điểm tương đồng.
Thành Nam liếc mắt sang người phụ nữ. Bà ấy liền hiểu ý đưa cho hắn tấm hình chụp con gái mình.
-Ông ta mua xác chết không lẽ để thế thân cho Thanh Du?- Minh Vi cau mày
-Anh cũng nghĩ như vậy. Bởi vì ngày hôm sau chính là ngày xảy ra vụ hỏa hoạn. Chiều nay anh đã đi thăm dò. Cái xác cháy đen thui nên được đưa đi dám định ADN để xác nhận danh tính. Người dám định khi đó xác nhận cái xác không phải Hoàng Thanh Du. Nhưng vì được nhận một số tiền lớn nên ông ta chấp thuận làm giả kết quả dám định. Đây là tờ kết quả dám định chính xác. Anh cũng đã xác nhận nó là thật.
Thành Nam vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy dám định ADN. Trên đó có ghi rất rõ ADN của cái xác cháy đen được tìm thấy trong ngôi nhà không trùng khớp với ADN của Hoàng Thanh Du. Minh Vi xem thật kĩ tờ giấy nhiều lần, cuối cùng quay ra hỏi hắn:
-Anh! Giờ chúng ta phải làm gì đây?
Thiên Duy vẫn trầm tư từ đầu đến cuối. Đối với việc này hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Nếu như việc này là do Hoàng Khắc Nam sắp xếp, ông ta sẽ không thể để sơ suất như vậy. Nhưng tất cả đều là sự thật. Không lẽ Khắc Nam cố tình để cho hắn biết được con gái ông ta vẫn chưa chết? Vậy thì ông ta đổ nhiều công sức và tiền bạc giấu giếm bao nhiêu năm để làm gì?
-Còn có một thứ cần phải xác nhận.
———
Đêm.
Bãi tha ma ở ngoại ô thành phố bỗng nhộn nhịp hẳn lên. Người xe xình xịch ra vào. Dưới một gốc cây lớn cạnh vườn hoa, năm sáu người đàn ông đang ra sức đào mộ.
-Đào nhanh lên!- Thành Nam lên tiếng thúc giục
Sau một thời gian kịch liệt đào bới, chiếc quan tài đã dần hiện ra.
Khi nắp quan tài sắp được mở, mọi người đều hồi hộp. Kẻ thì sợ run chân run tay đòi đi vệ sinh liên tục, người lại trố mắt vươn cổ nhìn vào bên trong xem nó như thế nào.
Nhưng sau khi mở nắp quan tài, tâm trạng của ai nấy đều ngay lập tức thay đổi như màu da tắc kè hoa. Kẻ thì thở phào nhẹ nhõm, người lại thất vọng tràn trề.
-Chúng ta thực sự đã bị lừa.- Minh Vi nhìn Thiên Duy và Thành Nam
-Về!
Tất cả đều nhanh nhẹn theo sau hắn. Không ai dám chậm chân ở lại nơi này thêm.
———
Chủ nhật, mọi người đều tụ tập đông đủ ở nhà, ai làm việc nấy.
-Chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn.- Minh Vi vừa bắn trứng vừa than thở
Trong khi đó, Thành Nam lại ngập chìm trong đống tài liệu chất cao như núi, đầu óc rối bù. Nhìn cậu ta lôi thôi như bà mấy con.
-Em không lo làm việc còn kêu ca gì chứ?
-Mấy cái đó đâu thuộc lĩnh vực của em. Chẳng có gì hay ho.
-Mấy người...chỉ giỏi bắt nạt tôi. Thật quá đáng mà.
Thành Nam ngoác mồm kêu trời, căm phẫn nhìn cái kẻ đang bắt chân chữ ngũ đọc sách uống cà phê. Nhưng khi miệng cậu ta sắp tới được mang tai thì một tách cà phê thơm ngon liền xuất hiện ngay trước mắt.
-Linh Nhi! Đúng là chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh.- Thành Nam cảm xúc dâng trào cầm tay Linh Nhi
-E hèm...
Một ánh mắt "nảy lửa" bắn tới làm cậu ta suýt cháy đen, vội vàng bỏ tay nó ra cười hề hề.
-Nhìn anh cười như một lũ đười ươi. Nhạt thếch.- Minh Vi phán một câu xanh rờn
Thành Nam muốn bùng cháy.
-Thôi! Dẹp hết đi! Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài.
Minh Vi bật dậy, ném chiếc smartphone qua một bên rồi chạy lại lôi kéo Thiên Duy.
-Tuyệt vời!- Thành Nam hô hào
-Em đi một mình đi.
Hắn vẫn không chịu nhích mông khỏi cái ghế một mi-li-mét nào.
-Anh mà không chịu thì em sẽ nói ra chuyện đó cho mọi người cùng biết đấy.- Minh Vi làm mặt ngầu ra vẻ cool cool
-Chuyện gì vậy?- Cả nó và Thành Nam đều như mèo thấy mỡ
-Đi đâu?
Hắn ngay lập tức thay đổi ý định.
Một cảm giác vô cùng lạ lẫm đang dần lan tỏa khắp người hắn. Vui mừng có, hi vọng cũng có, và cả sự chờ mong một điều kỳ diệu sẽ xảy đến với mình. Loại cảm xúc này, đã lâu lắm rồi hắn không có.
Ngồi bên cạnh hắn, Minh Vi cũng cảm thấy hồi hộp không kém. Cô cũng vui mừng khi thấy hắn sắp tìm lại được thứ quý giá nhất của mình.
Hắn cùng Minh Vi bước vào phòng khách thì đã thấy Thành Nam đang ngồi ở sofa, đối diện là một người phụ nữ cỡ trung niên.
Đợi cho hai người ngồi xuống ghế, Thành Nam liền lên tiếng ngay:
-Sáng nay tôi đến nhà Hoàng Khắc Nam nhưng không có ai ở nhà. Người phụ nữ này đứng trước cửa nhà một mực đòi gặp cho bằng được ông ta. Bà ấy nói có con gái bị chết đuối cách đây hơn nửa năm và Khắc Nam đã chấp nhận bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cái xác. Dựa vào tấm ảnh của cô gái và lời miêu tả từ bà ấy, có thể biết được cô gái và Thanh Du có khá nhiều điểm tương đồng.
Thành Nam liếc mắt sang người phụ nữ. Bà ấy liền hiểu ý đưa cho hắn tấm hình chụp con gái mình.
-Ông ta mua xác chết không lẽ để thế thân cho Thanh Du?- Minh Vi cau mày
-Anh cũng nghĩ như vậy. Bởi vì ngày hôm sau chính là ngày xảy ra vụ hỏa hoạn. Chiều nay anh đã đi thăm dò. Cái xác cháy đen thui nên được đưa đi dám định ADN để xác nhận danh tính. Người dám định khi đó xác nhận cái xác không phải Hoàng Thanh Du. Nhưng vì được nhận một số tiền lớn nên ông ta chấp thuận làm giả kết quả dám định. Đây là tờ kết quả dám định chính xác. Anh cũng đã xác nhận nó là thật.
Thành Nam vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy dám định ADN. Trên đó có ghi rất rõ ADN của cái xác cháy đen được tìm thấy trong ngôi nhà không trùng khớp với ADN của Hoàng Thanh Du. Minh Vi xem thật kĩ tờ giấy nhiều lần, cuối cùng quay ra hỏi hắn:
-Anh! Giờ chúng ta phải làm gì đây?
Thiên Duy vẫn trầm tư từ đầu đến cuối. Đối với việc này hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Nếu như việc này là do Hoàng Khắc Nam sắp xếp, ông ta sẽ không thể để sơ suất như vậy. Nhưng tất cả đều là sự thật. Không lẽ Khắc Nam cố tình để cho hắn biết được con gái ông ta vẫn chưa chết? Vậy thì ông ta đổ nhiều công sức và tiền bạc giấu giếm bao nhiêu năm để làm gì?
-Còn có một thứ cần phải xác nhận.
———
Đêm.
Bãi tha ma ở ngoại ô thành phố bỗng nhộn nhịp hẳn lên. Người xe xình xịch ra vào. Dưới một gốc cây lớn cạnh vườn hoa, năm sáu người đàn ông đang ra sức đào mộ.
-Đào nhanh lên!- Thành Nam lên tiếng thúc giục
Sau một thời gian kịch liệt đào bới, chiếc quan tài đã dần hiện ra.
Khi nắp quan tài sắp được mở, mọi người đều hồi hộp. Kẻ thì sợ run chân run tay đòi đi vệ sinh liên tục, người lại trố mắt vươn cổ nhìn vào bên trong xem nó như thế nào.
Nhưng sau khi mở nắp quan tài, tâm trạng của ai nấy đều ngay lập tức thay đổi như màu da tắc kè hoa. Kẻ thì thở phào nhẹ nhõm, người lại thất vọng tràn trề.
-Chúng ta thực sự đã bị lừa.- Minh Vi nhìn Thiên Duy và Thành Nam
-Về!
Tất cả đều nhanh nhẹn theo sau hắn. Không ai dám chậm chân ở lại nơi này thêm.
———
Chủ nhật, mọi người đều tụ tập đông đủ ở nhà, ai làm việc nấy.
-Chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn.- Minh Vi vừa bắn trứng vừa than thở
Trong khi đó, Thành Nam lại ngập chìm trong đống tài liệu chất cao như núi, đầu óc rối bù. Nhìn cậu ta lôi thôi như bà mấy con.
-Em không lo làm việc còn kêu ca gì chứ?
-Mấy cái đó đâu thuộc lĩnh vực của em. Chẳng có gì hay ho.
-Mấy người...chỉ giỏi bắt nạt tôi. Thật quá đáng mà.
Thành Nam ngoác mồm kêu trời, căm phẫn nhìn cái kẻ đang bắt chân chữ ngũ đọc sách uống cà phê. Nhưng khi miệng cậu ta sắp tới được mang tai thì một tách cà phê thơm ngon liền xuất hiện ngay trước mắt.
-Linh Nhi! Đúng là chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh.- Thành Nam cảm xúc dâng trào cầm tay Linh Nhi
-E hèm...
Một ánh mắt "nảy lửa" bắn tới làm cậu ta suýt cháy đen, vội vàng bỏ tay nó ra cười hề hề.
-Nhìn anh cười như một lũ đười ươi. Nhạt thếch.- Minh Vi phán một câu xanh rờn
Thành Nam muốn bùng cháy.
-Thôi! Dẹp hết đi! Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài.
Minh Vi bật dậy, ném chiếc smartphone qua một bên rồi chạy lại lôi kéo Thiên Duy.
-Tuyệt vời!- Thành Nam hô hào
-Em đi một mình đi.
Hắn vẫn không chịu nhích mông khỏi cái ghế một mi-li-mét nào.
-Anh mà không chịu thì em sẽ nói ra chuyện đó cho mọi người cùng biết đấy.- Minh Vi làm mặt ngầu ra vẻ cool cool
-Chuyện gì vậy?- Cả nó và Thành Nam đều như mèo thấy mỡ
-Đi đâu?
Hắn ngay lập tức thay đổi ý định.
/70
|