Màn đêm từ từ buông xuống, chờ Kiều Phong và đệ tử Cái Bang đi vào giấc ngủ, Mộ Dung Phục mới ôm lấy Đoàn Dự nhẹ nhàng đặt xuống dưới tàng cây, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ rãi chút bột phấn quanh người hắn, sau đó y nâng kiếm tung người, nháy mắt đã vô tung vô ảnh.
Mộ Dung Phục vừa rời khỏi, Kiều Phong bỗng nhiên mở mắt. Tiến lên đứng cách một bước xem xét Đoàn Dự, thấy quanh hắn rãi một vòng bột trắng như ẩn như hiện, hiển nhiên là độc dược, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nhất định là Mộc công tử có việc rời đi, lại lo lắng đám người mình, liền đem độc này rãi bốn phía tránh người khác tiếp cận Đoàn Dự.
Đang nghĩ vậy, vừa vặn thấy một con trùng nhỏ tiến vào bột phấn, nháy mắt thân mình run rẩy hai cái rồi cứng ngắc, trên lưng Kiều Phong toát ra một tầng mồ hôi.
Nếu không phải hắn không thể ngủ được, vừa vặn nhìn thấy động tác của y, hắn chắc cũng không biết được bên người tiểu huynh đệ Đoàn Dự này có tẩm kịch độc.
Trong trường hợp đó Kiều Phong chỉ có thể nghĩ rằng Mộ Dung Phục rất thương đệ đệ, không muốn hắn vô ý rơi vào tay kẻ xấu, cho nên hành động như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng hắn không ngờ rằng Mộ Dung Phục lại có một toan tính khác.
Mộ Dung Phục từ nhỏ đã coi ‘phục quốc’ là nhiệm vụ của mình, chỉ cần có thể đạt được mong muốn trong lòng, đả kích ngấm ngầm hay công khai với y mà nói cũng không khác biệt. Bình độc dược này cũng là lúc xuất môn tùy tay mang theo, mặc dù Mộ Dung Phục tâm cao khí ngạo xưa nay khinh thường việc dùng độc, nhưng sau hôm nay, tứ đại ác nhân và Cái Bang sẽ gặp nhau, nếu có bất hòa mà hai bên náo loạn thì sẽ không phải là việc nhỏ, nếu kích động Tây Hạ Nhất Phẩm Đường ra mặt, sẽ phải đề cập đến Tống triều và Tây Hạ. Mà trước mắt Mộ Dung Phục tự biết quân lương trù bị không đủ, trong tay ngoài Bao Bất Đồng ra thì cũng chẳng nhiều người ủng hộ cho lắm, nếu lúc này hai nước giao chiến, thì dù Mộ Dung Phục có muốn ngư ông đắc lợi cũng sẽ không thể nào đạt được.
Cho nên, chỉ còn cách ngăn cuộc gặp mặt này, kéo dài thời gian hai nước giao chiến—— chỉ khi nào mình đã sẵn sàng thì khai chiến trở lại, đó mới là biện pháp tốt nhất.
Dưới chân Mộ Dung Phục càng thêm lưu loát, nháy mắt đã cách xa nơi ngủ của Đoàn Dự khoảng vài dặm. Ước chừng bốn bề vắng lặng, Mộ Dung Phục mới bước vào một chỗ phía sau gốc cây, cuối thấp thân mình sờ soạng lên mặt một hồi lâu rồi mới đi ra, y nghiễm nhiên đã trở thành một thanh niên có chòm râu quai nón.
Sau khi phi thân được một đoạn, Mộ Dung Phục dừng lại trên một sườn núi, từ trong ngực lấy ra một cây sáo nhỏ rồi đặt lên môi thổi.
Chỉ trong giây lát, một bóng người vụt qua, từ trên trời đáp xuống phía sau Mộ Dung Phục,
“Hơn nửa đêm mà còn gọi? Trách không được ở Tây Hạ không thấy bóng dáng của ngươi, thì ra là chạy đến nơi này”. Người vừa tới thanh âm bén nhọn chói tai vang vọng khắp rừng.
“Vân Trung Hạc”. Mộ Dung Phục xoay thân mình nhìn về phía người nọ, ánh mắt lạnh như băng lộ ra một tia áp bách vô hình,
“Đệ tử Cái Bang là do ngươi giết?”.
Người nọ chính là ‘Cùng Hung Cực Ác’ Vân Trung Hạc của tứ đại ác nhân.
Thì ra Nam Hải Ngạc Thần Nhạc Lão Tam và Diệp Nhị Nương rời khỏi Đại Lý nhưng không trở về Tây Hạ. Hai người ở Đại Tống đi vòng vòng rêu rao khắp nơi, một bên tùy ý giết người một bên thong thả du sơn ngoạn thủy. Mà Vân Trung Hạc ở Tây Hạ đã mất hết kiên nhẫn, lại tránh không được sự truy vấn của Đoàn Diên Khánh, cho nên đã chạy khỏi Tây Hạ Nhất Phẩm Đường. Cũng không biết sao, nửa đường gặp người của Cái Bang, hai bên cãi nhau dẫn đến đánh nhau. Vân Trung Hạc ở Tây Hạ đã sớm ngứa tay ngứa chân, hiện giờ lại gặp phải đám đệ tử Cái Bang tự đun đầu vào chỗ chết, không phải là muốn làm hắn thỏa mãn sao? Đánh một trận xong, lông tóc Vân Trung Hạc còn chưa bị thương, mấy tên đệ tử Cái Bang kia đã đi vào cõi chết.
Buổi chiều hôm đó Nam Hải Ngạc Thần sớm dùng phương thức đưa tin đặc biệt của tứ đại ác nhân, đem vụ việc của đệ tử Cái Bang cấp báo cho Vân Trung Hạc. Bây giờ lại thấy Mộ Dung Phục đến chất vấn, Vân Trung Hạc cũng không từ chối, một hơi thừa nhận,
“Giết mấy tên… tiểu lâu la kia, còn chưa đủ cho ta xỉa răng”.
Mộ Dung Phục cũng không quản chuyện của tứ đại ác nhân, chỉ nói,
“Ngày mai, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên tới”.
Vân Trung Hạc nghe vậy cười hắc hắc, nhưng trong lời nói lại không có nửa phen ý cười,
“Đương nhiên phải đi. Nếu không đi, đám ăn mày kia còn bảo là Vân Trung Hạc ta sợ bọn nó”.
Mộ Dung Phục cong môi cười lạnh, lời nói tràn đầy mỉa mai,
“Đám ăn mày kia ngươi tất nhiên không cần sợ, nhưng Tây Hạ lúc này đúng là được đám cao thủ các ngươi truyền thụ võ nghệ, ngươi ra khỏi Nhất Phẩm Đường mà Đoàn Diên Khánh cũng không biết chuyện, cũng không thông báo Hách Liên tướng quân, lại lỗ mãng giết người của Cái Bang, nếu có thể giải quyết riêng thì cũng không sao. Nhưng nếu vì thế mà khiến cho Tây Hạ và Đại Tống khai chiến, ngươi cũng biết rồi chứ, hiện tại binh lực Tây Hạ không mạnh, chuyện liên quan đến an nguy quốc gia này, Vân Trung Hạc ngươi có thể đảm đương nổi không?”.
Vân Trung Hạc liếc Mộ Dung Phục một cái, cười khinh miệt,
“Lý Diên Tông, ngươi ít lời một chút đi. Chẳng lẽ chỉ vì việc giết vài tên ăn mày mà cũng đáng cho ngươi hơn nửa đêm chạy đến giáo huấn ta ư? Ta với ngươi mặc dù cùng nước, nhưng cũng không cùng chí hướng. Cuộc hẹn ngày mai, ta nhất định phải đi, đến lúc đó ta cho bọn hắn biết sự lợi hại của Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc ta. Về phần Tây Hạ và Đại Tống có khai chiến hay không, ta không quan tâm”.
Mộ Dung Phục thấy hắn nói vậy, biết chắc là hắn chưa biết thân phận Tây Hạ Nhất Phẩm Đường của mình, liền thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ trong lòng, việc giang hồ xưa nay như gió truyền lưu, chuyện tứ đại ác nhân bị Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chiêu mộ, chắc chắn không giấu được bao lâu. Bất quá cứ lo việc trước mắt cái đã, dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều một chút mới có thể nhân lúc chiến sự phát sinh mà ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục xoay người muốn đi, lại bị Vân Trung Hạc hô to hỏi,
“Đợi đã, tại sao ngươi lại ở biên giới Tống triều?”.
Mộ Dung Phục cũng không quay đầu lại nói,
“Ta có việc của ta, không tới phiên ngươi hỏi”. Vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên tai một trận dị động, Mộ Dung Phục nhíu mày,
“Đi mau, có người!”.
Thì ra là Kiều Phong một đường theo đuôi Mộ Dung Phục. Nhưng ban đêm đường rừng không dễ đi, Mộ Dung Phục lại nửa đường biến mất một lần để cải trang, cho nên Kiều Phong mới tụt lại phía sau. Hiện tại mặc dù hắn đã đến nơi, nhưng vẫn còn cách đến nửa dặm. Chỉ là cánh rừng lặng yên không một tiếng động, hành động của Kiều Phong lại động gió vang đến, rơi vào tai người có nội lực thâm hậu như Mộ Dung Phục lại càng rõ ràng.
Vân Trung Hạc thấy Mộ Dung Phục không chút khách khí ra lệnh, liền tức khí không chịu rời đi. Cuối cùng, Mộ Dung Phục đành phải xuất chiêu tiến lên tấn công hắn, hai ba chiêu bức hắn rời đi.
Bên này Vân Trung Hạc vừa rời khỏi, bên kia Kiều Phong đã gần ngay trước mắt. Trong màn đêm, Kiều Phong chỉ thấy phía xa có một thân ảnh bay đi, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng. Đến khi lại gần chút nữa, chỉ thấy một thanh niên bóng dáng mơ hồ đứng phía trước. Kiều Phong tiến tới chắp tay hỏi,
“Không biết các hạ đêm khuya thế này đang làm cái gì?”.
Mộ Dung Phục nghiêng người nhìn Kiều Phong, trong lòng biết nếu quay người lại, chắc chắn sẽ bị hắn nhìn được toàn bộ dung mạo. Mà bộ dáng của mình lúc này, thật sự không phải diện mạo của người Hán.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục không nói lời nào, rút thanh linh trường kiếm ra khỏi vỏ, tấn công Kiều Phong.
Chỉ vì buổi chiều ở trong rừng cũng đã thấy Kiều Phong ra chiêu, Mộ Dung Phục nghĩ thầm, Kiều Phong tính tình dũng cảm chắc chắn võ công không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã danh dương tứ hải, vang khắp thiên hạ, cái danh ‘Bắc Kiều Phong’ này quả thực không phải tin đồn vô căn cứ. Giờ phút này hắn nhìn không ra thân phận của mình, không bằng mượn cơ hội này thử hắn một lần, tại đây xem võ học của ai hơn?
Thấy trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục chĩa tới, Kiều Phong đạp hai bước, thân mình lách qua một bên tránh đi, kiếm vòng quanh sát đầu vai hắn, Mộ Dung Phục tay phải quay về thủ thế, tay trái vươn lên, từ bên phải cánh tay chụp lên ngực Kiều Phong. Kiều Phong lùi lại mấy bước, vừa không để Mộ Dung Phục phản chiêu, cũng không để hắn đến gần đả thương mình.
Mộ Dung Phục sau khi nghênh diện thử hắn mấy chiêu, thu kiếm hỏi,
“Vì sao không đánh trả? Là xem thường tại hạ, không muốn cùng tại hạ tỷ thí?”.
Kiều Phong vội chắp tay cười nói,
“Huynh đệ hiểu lầm. Nếu nói là tỷ thí, sao lại có đạo lý ‘xem thường’? Chỉ là hôm nay sắc trời đã tối, bây giờ không phải là lúc để tỷ thí”. Hơi tạm dừng, thấy sắc mặt suy nghĩ của Mộ Dung Phục, lúc này mới nói tiếp,
“Tại hạ còn một chuyện muốn thỉnh giáo huynh đệ”. Thấy Mộ Dung Phục vuốt cằm không nói gì, hắn liền hỏi,
“Xin hỏi huynh đệ đã trễ thế này còn ở trong rừng làm cái gì? Tại hạ đuổi theo một vị bằng hữu tới chỗ này, không biết huynh đệ có gặp qua không?”.
Mộ Dung Phục nghe thấy câu hỏi rõ ràng là đang thử hắn, đang muốn tìm từ gạt hắn, một ý niệm bỗng nảy lên, Mộ Dung Phục lại nghĩ ra một kế, cười nói,
“Không biết vị bằng hữu mà huynh đài đang đuổi theo là người phương nào?”.
Kiều Phong thấy con ngươi Mộ Dung Phục sáng tỏ, vẻ mặt khẽ cười không mang địch ý, lập tức thả lỏng cảnh giác,
“Vị bằng hữu kia họ Mộc, huynh đệ cũng biết sao?”. Vừa dứt lời, chỉ thấy người đối diện kéo mặt nạ trên mặt xuống, hướng mình ảm đạm cười hỏi,
“Bằng hữu họ Mộc trong miệng Kiều huynh chính là tại hạ”.
Mộ Dung Phục vừa rời khỏi, Kiều Phong bỗng nhiên mở mắt. Tiến lên đứng cách một bước xem xét Đoàn Dự, thấy quanh hắn rãi một vòng bột trắng như ẩn như hiện, hiển nhiên là độc dược, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nhất định là Mộc công tử có việc rời đi, lại lo lắng đám người mình, liền đem độc này rãi bốn phía tránh người khác tiếp cận Đoàn Dự.
Đang nghĩ vậy, vừa vặn thấy một con trùng nhỏ tiến vào bột phấn, nháy mắt thân mình run rẩy hai cái rồi cứng ngắc, trên lưng Kiều Phong toát ra một tầng mồ hôi.
Nếu không phải hắn không thể ngủ được, vừa vặn nhìn thấy động tác của y, hắn chắc cũng không biết được bên người tiểu huynh đệ Đoàn Dự này có tẩm kịch độc.
Trong trường hợp đó Kiều Phong chỉ có thể nghĩ rằng Mộ Dung Phục rất thương đệ đệ, không muốn hắn vô ý rơi vào tay kẻ xấu, cho nên hành động như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng hắn không ngờ rằng Mộ Dung Phục lại có một toan tính khác.
Mộ Dung Phục từ nhỏ đã coi ‘phục quốc’ là nhiệm vụ của mình, chỉ cần có thể đạt được mong muốn trong lòng, đả kích ngấm ngầm hay công khai với y mà nói cũng không khác biệt. Bình độc dược này cũng là lúc xuất môn tùy tay mang theo, mặc dù Mộ Dung Phục tâm cao khí ngạo xưa nay khinh thường việc dùng độc, nhưng sau hôm nay, tứ đại ác nhân và Cái Bang sẽ gặp nhau, nếu có bất hòa mà hai bên náo loạn thì sẽ không phải là việc nhỏ, nếu kích động Tây Hạ Nhất Phẩm Đường ra mặt, sẽ phải đề cập đến Tống triều và Tây Hạ. Mà trước mắt Mộ Dung Phục tự biết quân lương trù bị không đủ, trong tay ngoài Bao Bất Đồng ra thì cũng chẳng nhiều người ủng hộ cho lắm, nếu lúc này hai nước giao chiến, thì dù Mộ Dung Phục có muốn ngư ông đắc lợi cũng sẽ không thể nào đạt được.
Cho nên, chỉ còn cách ngăn cuộc gặp mặt này, kéo dài thời gian hai nước giao chiến—— chỉ khi nào mình đã sẵn sàng thì khai chiến trở lại, đó mới là biện pháp tốt nhất.
Dưới chân Mộ Dung Phục càng thêm lưu loát, nháy mắt đã cách xa nơi ngủ của Đoàn Dự khoảng vài dặm. Ước chừng bốn bề vắng lặng, Mộ Dung Phục mới bước vào một chỗ phía sau gốc cây, cuối thấp thân mình sờ soạng lên mặt một hồi lâu rồi mới đi ra, y nghiễm nhiên đã trở thành một thanh niên có chòm râu quai nón.
Sau khi phi thân được một đoạn, Mộ Dung Phục dừng lại trên một sườn núi, từ trong ngực lấy ra một cây sáo nhỏ rồi đặt lên môi thổi.
Chỉ trong giây lát, một bóng người vụt qua, từ trên trời đáp xuống phía sau Mộ Dung Phục,
“Hơn nửa đêm mà còn gọi? Trách không được ở Tây Hạ không thấy bóng dáng của ngươi, thì ra là chạy đến nơi này”. Người vừa tới thanh âm bén nhọn chói tai vang vọng khắp rừng.
“Vân Trung Hạc”. Mộ Dung Phục xoay thân mình nhìn về phía người nọ, ánh mắt lạnh như băng lộ ra một tia áp bách vô hình,
“Đệ tử Cái Bang là do ngươi giết?”.
Người nọ chính là ‘Cùng Hung Cực Ác’ Vân Trung Hạc của tứ đại ác nhân.
Thì ra Nam Hải Ngạc Thần Nhạc Lão Tam và Diệp Nhị Nương rời khỏi Đại Lý nhưng không trở về Tây Hạ. Hai người ở Đại Tống đi vòng vòng rêu rao khắp nơi, một bên tùy ý giết người một bên thong thả du sơn ngoạn thủy. Mà Vân Trung Hạc ở Tây Hạ đã mất hết kiên nhẫn, lại tránh không được sự truy vấn của Đoàn Diên Khánh, cho nên đã chạy khỏi Tây Hạ Nhất Phẩm Đường. Cũng không biết sao, nửa đường gặp người của Cái Bang, hai bên cãi nhau dẫn đến đánh nhau. Vân Trung Hạc ở Tây Hạ đã sớm ngứa tay ngứa chân, hiện giờ lại gặp phải đám đệ tử Cái Bang tự đun đầu vào chỗ chết, không phải là muốn làm hắn thỏa mãn sao? Đánh một trận xong, lông tóc Vân Trung Hạc còn chưa bị thương, mấy tên đệ tử Cái Bang kia đã đi vào cõi chết.
Buổi chiều hôm đó Nam Hải Ngạc Thần sớm dùng phương thức đưa tin đặc biệt của tứ đại ác nhân, đem vụ việc của đệ tử Cái Bang cấp báo cho Vân Trung Hạc. Bây giờ lại thấy Mộ Dung Phục đến chất vấn, Vân Trung Hạc cũng không từ chối, một hơi thừa nhận,
“Giết mấy tên… tiểu lâu la kia, còn chưa đủ cho ta xỉa răng”.
Mộ Dung Phục cũng không quản chuyện của tứ đại ác nhân, chỉ nói,
“Ngày mai, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên tới”.
Vân Trung Hạc nghe vậy cười hắc hắc, nhưng trong lời nói lại không có nửa phen ý cười,
“Đương nhiên phải đi. Nếu không đi, đám ăn mày kia còn bảo là Vân Trung Hạc ta sợ bọn nó”.
Mộ Dung Phục cong môi cười lạnh, lời nói tràn đầy mỉa mai,
“Đám ăn mày kia ngươi tất nhiên không cần sợ, nhưng Tây Hạ lúc này đúng là được đám cao thủ các ngươi truyền thụ võ nghệ, ngươi ra khỏi Nhất Phẩm Đường mà Đoàn Diên Khánh cũng không biết chuyện, cũng không thông báo Hách Liên tướng quân, lại lỗ mãng giết người của Cái Bang, nếu có thể giải quyết riêng thì cũng không sao. Nhưng nếu vì thế mà khiến cho Tây Hạ và Đại Tống khai chiến, ngươi cũng biết rồi chứ, hiện tại binh lực Tây Hạ không mạnh, chuyện liên quan đến an nguy quốc gia này, Vân Trung Hạc ngươi có thể đảm đương nổi không?”.
Vân Trung Hạc liếc Mộ Dung Phục một cái, cười khinh miệt,
“Lý Diên Tông, ngươi ít lời một chút đi. Chẳng lẽ chỉ vì việc giết vài tên ăn mày mà cũng đáng cho ngươi hơn nửa đêm chạy đến giáo huấn ta ư? Ta với ngươi mặc dù cùng nước, nhưng cũng không cùng chí hướng. Cuộc hẹn ngày mai, ta nhất định phải đi, đến lúc đó ta cho bọn hắn biết sự lợi hại của Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc ta. Về phần Tây Hạ và Đại Tống có khai chiến hay không, ta không quan tâm”.
Mộ Dung Phục thấy hắn nói vậy, biết chắc là hắn chưa biết thân phận Tây Hạ Nhất Phẩm Đường của mình, liền thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ trong lòng, việc giang hồ xưa nay như gió truyền lưu, chuyện tứ đại ác nhân bị Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chiêu mộ, chắc chắn không giấu được bao lâu. Bất quá cứ lo việc trước mắt cái đã, dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều một chút mới có thể nhân lúc chiến sự phát sinh mà ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục xoay người muốn đi, lại bị Vân Trung Hạc hô to hỏi,
“Đợi đã, tại sao ngươi lại ở biên giới Tống triều?”.
Mộ Dung Phục cũng không quay đầu lại nói,
“Ta có việc của ta, không tới phiên ngươi hỏi”. Vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên tai một trận dị động, Mộ Dung Phục nhíu mày,
“Đi mau, có người!”.
Thì ra là Kiều Phong một đường theo đuôi Mộ Dung Phục. Nhưng ban đêm đường rừng không dễ đi, Mộ Dung Phục lại nửa đường biến mất một lần để cải trang, cho nên Kiều Phong mới tụt lại phía sau. Hiện tại mặc dù hắn đã đến nơi, nhưng vẫn còn cách đến nửa dặm. Chỉ là cánh rừng lặng yên không một tiếng động, hành động của Kiều Phong lại động gió vang đến, rơi vào tai người có nội lực thâm hậu như Mộ Dung Phục lại càng rõ ràng.
Vân Trung Hạc thấy Mộ Dung Phục không chút khách khí ra lệnh, liền tức khí không chịu rời đi. Cuối cùng, Mộ Dung Phục đành phải xuất chiêu tiến lên tấn công hắn, hai ba chiêu bức hắn rời đi.
Bên này Vân Trung Hạc vừa rời khỏi, bên kia Kiều Phong đã gần ngay trước mắt. Trong màn đêm, Kiều Phong chỉ thấy phía xa có một thân ảnh bay đi, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng. Đến khi lại gần chút nữa, chỉ thấy một thanh niên bóng dáng mơ hồ đứng phía trước. Kiều Phong tiến tới chắp tay hỏi,
“Không biết các hạ đêm khuya thế này đang làm cái gì?”.
Mộ Dung Phục nghiêng người nhìn Kiều Phong, trong lòng biết nếu quay người lại, chắc chắn sẽ bị hắn nhìn được toàn bộ dung mạo. Mà bộ dáng của mình lúc này, thật sự không phải diện mạo của người Hán.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục không nói lời nào, rút thanh linh trường kiếm ra khỏi vỏ, tấn công Kiều Phong.
Chỉ vì buổi chiều ở trong rừng cũng đã thấy Kiều Phong ra chiêu, Mộ Dung Phục nghĩ thầm, Kiều Phong tính tình dũng cảm chắc chắn võ công không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã danh dương tứ hải, vang khắp thiên hạ, cái danh ‘Bắc Kiều Phong’ này quả thực không phải tin đồn vô căn cứ. Giờ phút này hắn nhìn không ra thân phận của mình, không bằng mượn cơ hội này thử hắn một lần, tại đây xem võ học của ai hơn?
Thấy trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục chĩa tới, Kiều Phong đạp hai bước, thân mình lách qua một bên tránh đi, kiếm vòng quanh sát đầu vai hắn, Mộ Dung Phục tay phải quay về thủ thế, tay trái vươn lên, từ bên phải cánh tay chụp lên ngực Kiều Phong. Kiều Phong lùi lại mấy bước, vừa không để Mộ Dung Phục phản chiêu, cũng không để hắn đến gần đả thương mình.
Mộ Dung Phục sau khi nghênh diện thử hắn mấy chiêu, thu kiếm hỏi,
“Vì sao không đánh trả? Là xem thường tại hạ, không muốn cùng tại hạ tỷ thí?”.
Kiều Phong vội chắp tay cười nói,
“Huynh đệ hiểu lầm. Nếu nói là tỷ thí, sao lại có đạo lý ‘xem thường’? Chỉ là hôm nay sắc trời đã tối, bây giờ không phải là lúc để tỷ thí”. Hơi tạm dừng, thấy sắc mặt suy nghĩ của Mộ Dung Phục, lúc này mới nói tiếp,
“Tại hạ còn một chuyện muốn thỉnh giáo huynh đệ”. Thấy Mộ Dung Phục vuốt cằm không nói gì, hắn liền hỏi,
“Xin hỏi huynh đệ đã trễ thế này còn ở trong rừng làm cái gì? Tại hạ đuổi theo một vị bằng hữu tới chỗ này, không biết huynh đệ có gặp qua không?”.
Mộ Dung Phục nghe thấy câu hỏi rõ ràng là đang thử hắn, đang muốn tìm từ gạt hắn, một ý niệm bỗng nảy lên, Mộ Dung Phục lại nghĩ ra một kế, cười nói,
“Không biết vị bằng hữu mà huynh đài đang đuổi theo là người phương nào?”.
Kiều Phong thấy con ngươi Mộ Dung Phục sáng tỏ, vẻ mặt khẽ cười không mang địch ý, lập tức thả lỏng cảnh giác,
“Vị bằng hữu kia họ Mộc, huynh đệ cũng biết sao?”. Vừa dứt lời, chỉ thấy người đối diện kéo mặt nạ trên mặt xuống, hướng mình ảm đạm cười hỏi,
“Bằng hữu họ Mộc trong miệng Kiều huynh chính là tại hạ”.
/60
|