Ánh trăng mập mờ, tia sáng lẳng lặng rọi xuống, Kiều Phong tập trung nhìn vào, thiếu niên đang cười dài ở phía đối diện kia, không phải là “Mộc” công tử thì là ai?
Mặc dù tâm lờ mờ đã đoán được người râu quai nón kia là “Mộc” công tử giả trang, nhưng khi thấy hắn kéo chòm râu xuống, Kiều Phong vẫn không khỏi sửng sốt, lập tức hoàn hồn cười nói,
“Thật không biết Mộc công tử đến tột cùng là có dụng ý gì?”.
Mộ Dung Phục chắp tay đáp lễ,
“Thực không dám dấu giếm, tại hạ không phải họ Mộc”. Thấy Kiều Phong quả nhiên lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, lại nói tiếp,
“Tại hạ họ Mộ Dung tên Phục, cũng chính là Cô Tô Mộ Dung Phục”.
Kiều Phong kinh hãi, nương theo ánh trăng cẩn thận đánh giá Mộ Dung Phục, sau một lúc lâu mới vội chắp tay thở dài,
“Thì ra đúng là Mộ Dung công tử, nghe đại danh… đã lâu, hôm nay lại may mắn gặp được, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên”.
Mộ Dung Phục mặc dù cũng không coi trọng cái danh xưng này lắm, nhưng hôm nay được Kiều Phong khen ngợi, trong lòng cũng rất là hưởng thụ, cười nói,
“Cái gì ‘Nam Mộ Dung’, chẳng qua là do bằng hữu giang hồ đặt ra để thêm vài phần tôn trọng mà thôi. Tại hạ ẩn núp ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nhiều năm, cũng bất quá là muốn vì Đại Tống góp chút sức lực mà mình đủ khả năng làm thôi”.
Kiều Phong nghe một lời của y, trong lòng càng kinh ngạc. Dưới ánh trăng bạc, chỉ thấy Mộ Dung Phục sắc mặt lạnh băng, ánh mắt tựa như khe núi sâu thẳm không thể đoán được, nhìn không ra một tia giả dối, lại nói đến thanh danh địa vị của Cô Tô Mộ Dung công tử trong võ lâm, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng, trong lòng không khỏi nghiêm nghị kính phục vài phần, chắp tay nói,
“Mộ Dung công tử vì Đại Tống chịu nhục, Kiều Phong sâu sắc kính nể”.
Mộ Dung Phục đã sớm nghe nói ‘Bắc Kiều Phong’, hiện giờ lại gặp được chân nhân, thấy hắn ba phần dũng cảm tràn đầy khí chất hiên ngang, lường trước người này tất không phải vật trong ao, nếu có thể thừa dịp này kết giao, tương lai có thể phục vụ mục đích phục quốc. Nói cách khác, mặc dù là không ra tay tương trợ, cũng có thể làm cho mình miễn bớt đi một kình địch lợi hại.
Mà Kiều Phong từ lâu đã hâm mộ thanh danh của Cô Tô Mộ Dung, chỉ là không có duyên gặp mặt, trong lòng rất tiếc nuối. Hôm nay ở trong rừng, gặp được thiếu niên kiếm pháp siêu quần với tính tình khiêm tốn này đã đầy thưởng thức rồi, đột nhiên nghe thấy người trước mắt chính là Mộ Dung Phục, Kiều Phong cảm thấy mừng rỡ.
Hai người tương giao, Mộ Dung Phục âm thầm tính toán, Kiều Phong thì lại thật tâm thật lòng.
Chờ lúc hai người kết bạn xong trở lại chỗ nghỉ ngơi, trời cũng đã gần sáng. Trên đường đi về, Mộ Dung Phục liền nói cho Kiều Phong, việc y ẩn nấp ở Tây Hạ rất ít người biết được, hy vọng hắn có thể giữ bí mật, miễn để lộ tin tức này, ngày sau y sẽ không tiện làm việc. Kiều Phong chỉ nói Mộ Dung Phục mấy năm nay chịu nhục ẩn nấp ở Tây Hạ, quả nhiên là vì Đại Tống xuất lực, trong lòng khâm phục rất nhiều không khỏi càng thêm kính trọng, lập tức một hơi đáp ứng.
Hai người trở lại đống lửa, Mộ Dung Phục trước tiên bế Đoàn Dự ra khỏi vòng độc dược kia, mới vừa đi tới tàng cây, còn không kịp đặt hắn xuống, Đoàn Dự mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Phục gần trong gang tấc, phản xạ thối lui về phía sau, cả người từ trong lòng Mộ Dung Phục chật vật ngã xuống đất.
“Ngươi muốn làm gì?”. Đoàn Dự vuốt vuốt cái mông, cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ.
Mộ Dung Phục cười ra tiếng, thân mình ngồi xổm xuống nhìn cái người đang ngồi trên mặt đất mà trừng mắt căm tức, y cười dài,
“Ngươi đoán xem?”.
Ba chữ cực kỳ ngắn gọn cực kỳ bình thường, nhưng từ trong miệng Mộ Dung Phục nói ra, Đoàn Dự lại cảm thấy ghê tởm khác thường. Còn không kịp nghĩ nhiều, Đoàn Dự ngôn ngữ nhanh hơn cả ý thức, thốt lên,
“Ngươi là đồ vô sỉ!”.
Mộ Dung Phục nghe vậy nhíu mày, con ngươi đen như mực hiện lên một tia trêu tức,
“Ta vô sỉ? Ngươi nói thật nghe xem, ta vô sỉ như thế nào?”. Thân thủ xoa xoa khuôn mặt Đoàn Dự, ngón tay dọc theo gương mặt trượt xuống nắm lấy cằm hắn, nâng mặt hắn lên, y tự tiếu phi tiếu,
“Đoàn thế tử tuy thân hình tuyệt hảo, nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ. Nếu đợi thêm mười năm nữa, tại hạ mới có thể bắt đầu phát sinh một chút tâm vô sỉ đó”. Dừng một chút, thấy vẻ mặt Đoàn Dự đỏ bừng, ngón tay cái Mộ Dung Phục nhẹ nhàng niết đôi môi hồng nhuận của hắn, lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận,
“Đáng tiếc, với dung mạo này, nếu sinh ra là nữ nhân, chắc chắn sẽ là tuyệt sắc khuynh thành…”.
Còn chưa nói xong, Đoàn Dự tức giận không nhịn được mà đánh một quyền vào mặt Mộ Dung Phục, nhưng nắm tay của hắn trước khi đụng vào chóp mũi đã bị y thoải mái đỡ được.
Đoàn Dự hất tay ra, nhảy người lên nhấc chân đá, thân mình Mộ Dung Phục chợt lách qua làm cho hắn đạp vào khoảng không. Đoàn Dự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người nọ lại vô sự phảng phất ý cười doanh diệu. Nụ cười đó lọt vào đáy mắt Đoàn Dự, hắn hét lớn một tiếng,
“Ta liều mạng với ngươi!”. Toàn bộ thân mình lao thẳng về phía trước, đâm đầu vào ngực Mộ Dung Phục, dụng cả tay chân, hết đánh tới đá, dùng hết toàn lực tấn công.
Chỉ tiếc Đoàn Dự vốn nhỏ hơn Mộ Dung Phục rất nhiều, hiện giờ cả người như vậy, không thể đánh ngã Mộ Dung Phục, thân mình lại trực tiếp rơi vào lòng y, bị y ôm lấy cổ,
“Lại yêu thương nhung nhớ ta a?”. Mộ Dung Phục một tay ôm Đoàn Dự, một tay ghì chặt thân thể hắn làm tay chân hắn không nhúc nhích được, trong mắt người ở bên ngoài, tư thế của hai người giống như là thân mật ôm nhau khắng khít.
“Hiền đệ thân thể không khoẻ sao? Khuôn mặt sao lại nóng như vậy?”. Thanh âm Mộ Dung Phục không lớn lắm, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai đám người Kiều Phong ở bên kia,
“Vi huynh đã sớm nói không cho ngươi đi theo, ngươi lại cứng đầu không nghe. Đến, vi huynh ôm ngươi thuận khí, giúp ngươi cảm thấy đỡ hơn”.
“Ngươi… “. Đoàn Dự tức giận đến không thể nói được gì, tay chân bị cố định không thể tránh ra, thẹn quá hóa giận liền há mồm hướng khuôn mặt Mộ Dung Phục mà táp tới, có khả năng hắn không thấy máu sẽ không bỏ qua.
Mộ Dung Phục khẽ nhướng mắt, thấy Kiều Phong đang đi tới, ngón tay lặng lẽ dời xuống hông Đoàn Dự điểm một cái, người trong lòng thân mình lập tức mềm nhũn, đầu có vẻ không còn khí lực mà tựa vào vai Mộ Dung Phục.
“Mộ Dung Phục, ngươi là tên đê tiện vô sỉ âm hiểm giả dối…”.
Đoàn Dự cả người vô lực tựa vào lòng Mộ Dung Phục, duy nhất chỉ có cái miệng là có thể tự do hành động, hắn há mồm mắng, nhưng vừa nói được một câu, chỉ nghe thấy Mộ Dung Phục thấp giọng cười,
“Kiều Phong đã tới, ngươi nếu muốn mất mặt trước hắn thì cứ nói thêm chút nữa đi”.
Đoàn Dự bỗng nhiên câm miệng. Đối việc kết bái nghĩa huynh trong tương lai, hắn vẫn hy vọng mình có thể để lại trong lòng Kiều Phong ấn tượng tốt một chút—— huống hồ Mộ Dung Phục y tính cách âm hiểm, mình không nói gì, y cũng có bản lĩnh làm mình bị bại không đáng một đồng.
Mộ Dung Phục đưa tay vỗ vỗ lưng hắn khen ngợi, thuận tiện không quên bổ sung một câu trước khi Kiều Phong đến gần,
“Lần sau nếu mắng thì nên đổi từ, nghe ngấy cả rồi”.
Đoàn Dự sau khi ở trong lòng nguyền rủa Mộ Dung Phục đi xuống địa ngục mới rầu rĩ trầm mặc.
Kiều Phong đi tới hướng Mộ Dung Phục chắp tay hỏi thăm,
“Mộ… Mộc huynh đệ, lệnh đệ thân thể không được khoẻ sao?”.
Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự vỗ nhẹ lưng hắn, vẻ mặt mỉm cười trước mắt nghiễm nhiên là một vị đại ca tốt bụng,
“Có thể là lúc ở trong rừng bị chút lạnh. Kiều huynh không cần lo lắng, tại hạ trên người có dược, lát nữa sẽ uy hắn uống, cũng không có gì đáng ngại”.
Kiều Phong gật đầu, vừa muốn mở miệng nói, chỉ nghe thấy đệ tử Cái Bang ở bên kia kinh hô, “Mã Phó bang chủ đến, thật sự là Mã Phó bang chủ!”
Không thể cùng Mộ Dung Phục nhàn thoại, Kiều Phong sau khi chắp tay tạ lỗi liền quay người đi về phía đối diện.
Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự đứng tại chỗ, xa xa nhìn thấy đệ tử Cái Bang vây lấy một lão hán thân hình thấp lùn từ trong rừng đi tới. Lão hán mặc một bộ thanh bố sam, chỗ khuỷu tay đầy vết vá chằng chịt. Mặt dài, trán dô, đầu rối tung vướng đầy lá.
Mộ Dung Phục nhíu mày, thấy Kiều Phong và đệ tử Cái Bang tiến lên cung kính hành lễ, đang suy nghĩ có nên đi chào hay không, chợt nghe Kiều Phong cao giọng hô,
“Mộc huynh đệ”.
Mộ Dung Phục trong lòng biết hắn cố ý giới thiệu y cho Phó bang chủ —— sau chuyện kia, Kiều Phong hẳn đã xem hắn là tri kỷ. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự tiến lên hơi xoay người hành lễ, ngữ khí khách sáo,
“Kính đại danh Cái Bang Mã Phó bang chủ đã lâu, như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh (vinh hạnh ba kiếp). Chỉ là hiền đệ bị bệnh trong người, không tiện hành lễ, nhiều chỗ đắc tội, mong tiền bối bao dung lượng thứ”.
Sau khi nói xong, thấy Mộ Dung Phục thái độ khiêm tốn lại ngầm khen Mã Phó bang chủ, Mã Đại Nguyên kia nghe được lời dễ nghe, gật đầu cười nói,
“Mộc công tử không cần để ý, bọn ta chẳng qua chỉ là ăn mày mà thôi”.
Mộ Dung Phục dương môi cười cười, lui ra đứng một bên.
Đoàn Dự nằm trong lòng Mộ Dung Phục, xuyên qua vai y đánh giá Mã Đại Nguyên một lúc lâu, ghé vào lỗ tai y thì thầm,
“Người này bộ dạng giống hệt củ khoai tây, bộ dáng lùn một cục, giọng thì lại khác hẳn với người thường”.
Mộ Dung Phục vừa định phì cười, lại thấy đám người Kiều Phong cách đó không xa, không khỏi chú mục bọn họ, Mộ Dung Phục nín cười,
“Ta đã nói sao lại đột nhiên im lặng, thì ra chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.”
Đoàn Dự trừng mắt lườm y, lúc này mới nhớ tới mình vẫn bị y ôm vào lòng, mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng quát,
“Giải huyệt đạo cho ta”.
Mộ Dung Phục cong môi cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, một trận gió lớn cuốn theo lá cây thổi qua, mang theo thanh âm chói tai của Vân Trung Hạc,
“Bọn người các ngươi đều có mặt ở đây, vừa lúc tiện cho ta một lần giết sạch”.
Mặc dù tâm lờ mờ đã đoán được người râu quai nón kia là “Mộc” công tử giả trang, nhưng khi thấy hắn kéo chòm râu xuống, Kiều Phong vẫn không khỏi sửng sốt, lập tức hoàn hồn cười nói,
“Thật không biết Mộc công tử đến tột cùng là có dụng ý gì?”.
Mộ Dung Phục chắp tay đáp lễ,
“Thực không dám dấu giếm, tại hạ không phải họ Mộc”. Thấy Kiều Phong quả nhiên lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, lại nói tiếp,
“Tại hạ họ Mộ Dung tên Phục, cũng chính là Cô Tô Mộ Dung Phục”.
Kiều Phong kinh hãi, nương theo ánh trăng cẩn thận đánh giá Mộ Dung Phục, sau một lúc lâu mới vội chắp tay thở dài,
“Thì ra đúng là Mộ Dung công tử, nghe đại danh… đã lâu, hôm nay lại may mắn gặp được, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên”.
Mộ Dung Phục mặc dù cũng không coi trọng cái danh xưng này lắm, nhưng hôm nay được Kiều Phong khen ngợi, trong lòng cũng rất là hưởng thụ, cười nói,
“Cái gì ‘Nam Mộ Dung’, chẳng qua là do bằng hữu giang hồ đặt ra để thêm vài phần tôn trọng mà thôi. Tại hạ ẩn núp ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nhiều năm, cũng bất quá là muốn vì Đại Tống góp chút sức lực mà mình đủ khả năng làm thôi”.
Kiều Phong nghe một lời của y, trong lòng càng kinh ngạc. Dưới ánh trăng bạc, chỉ thấy Mộ Dung Phục sắc mặt lạnh băng, ánh mắt tựa như khe núi sâu thẳm không thể đoán được, nhìn không ra một tia giả dối, lại nói đến thanh danh địa vị của Cô Tô Mộ Dung công tử trong võ lâm, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng, trong lòng không khỏi nghiêm nghị kính phục vài phần, chắp tay nói,
“Mộ Dung công tử vì Đại Tống chịu nhục, Kiều Phong sâu sắc kính nể”.
Mộ Dung Phục đã sớm nghe nói ‘Bắc Kiều Phong’, hiện giờ lại gặp được chân nhân, thấy hắn ba phần dũng cảm tràn đầy khí chất hiên ngang, lường trước người này tất không phải vật trong ao, nếu có thể thừa dịp này kết giao, tương lai có thể phục vụ mục đích phục quốc. Nói cách khác, mặc dù là không ra tay tương trợ, cũng có thể làm cho mình miễn bớt đi một kình địch lợi hại.
Mà Kiều Phong từ lâu đã hâm mộ thanh danh của Cô Tô Mộ Dung, chỉ là không có duyên gặp mặt, trong lòng rất tiếc nuối. Hôm nay ở trong rừng, gặp được thiếu niên kiếm pháp siêu quần với tính tình khiêm tốn này đã đầy thưởng thức rồi, đột nhiên nghe thấy người trước mắt chính là Mộ Dung Phục, Kiều Phong cảm thấy mừng rỡ.
Hai người tương giao, Mộ Dung Phục âm thầm tính toán, Kiều Phong thì lại thật tâm thật lòng.
Chờ lúc hai người kết bạn xong trở lại chỗ nghỉ ngơi, trời cũng đã gần sáng. Trên đường đi về, Mộ Dung Phục liền nói cho Kiều Phong, việc y ẩn nấp ở Tây Hạ rất ít người biết được, hy vọng hắn có thể giữ bí mật, miễn để lộ tin tức này, ngày sau y sẽ không tiện làm việc. Kiều Phong chỉ nói Mộ Dung Phục mấy năm nay chịu nhục ẩn nấp ở Tây Hạ, quả nhiên là vì Đại Tống xuất lực, trong lòng khâm phục rất nhiều không khỏi càng thêm kính trọng, lập tức một hơi đáp ứng.
Hai người trở lại đống lửa, Mộ Dung Phục trước tiên bế Đoàn Dự ra khỏi vòng độc dược kia, mới vừa đi tới tàng cây, còn không kịp đặt hắn xuống, Đoàn Dự mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Phục gần trong gang tấc, phản xạ thối lui về phía sau, cả người từ trong lòng Mộ Dung Phục chật vật ngã xuống đất.
“Ngươi muốn làm gì?”. Đoàn Dự vuốt vuốt cái mông, cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ.
Mộ Dung Phục cười ra tiếng, thân mình ngồi xổm xuống nhìn cái người đang ngồi trên mặt đất mà trừng mắt căm tức, y cười dài,
“Ngươi đoán xem?”.
Ba chữ cực kỳ ngắn gọn cực kỳ bình thường, nhưng từ trong miệng Mộ Dung Phục nói ra, Đoàn Dự lại cảm thấy ghê tởm khác thường. Còn không kịp nghĩ nhiều, Đoàn Dự ngôn ngữ nhanh hơn cả ý thức, thốt lên,
“Ngươi là đồ vô sỉ!”.
Mộ Dung Phục nghe vậy nhíu mày, con ngươi đen như mực hiện lên một tia trêu tức,
“Ta vô sỉ? Ngươi nói thật nghe xem, ta vô sỉ như thế nào?”. Thân thủ xoa xoa khuôn mặt Đoàn Dự, ngón tay dọc theo gương mặt trượt xuống nắm lấy cằm hắn, nâng mặt hắn lên, y tự tiếu phi tiếu,
“Đoàn thế tử tuy thân hình tuyệt hảo, nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ. Nếu đợi thêm mười năm nữa, tại hạ mới có thể bắt đầu phát sinh một chút tâm vô sỉ đó”. Dừng một chút, thấy vẻ mặt Đoàn Dự đỏ bừng, ngón tay cái Mộ Dung Phục nhẹ nhàng niết đôi môi hồng nhuận của hắn, lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận,
“Đáng tiếc, với dung mạo này, nếu sinh ra là nữ nhân, chắc chắn sẽ là tuyệt sắc khuynh thành…”.
Còn chưa nói xong, Đoàn Dự tức giận không nhịn được mà đánh một quyền vào mặt Mộ Dung Phục, nhưng nắm tay của hắn trước khi đụng vào chóp mũi đã bị y thoải mái đỡ được.
Đoàn Dự hất tay ra, nhảy người lên nhấc chân đá, thân mình Mộ Dung Phục chợt lách qua làm cho hắn đạp vào khoảng không. Đoàn Dự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người nọ lại vô sự phảng phất ý cười doanh diệu. Nụ cười đó lọt vào đáy mắt Đoàn Dự, hắn hét lớn một tiếng,
“Ta liều mạng với ngươi!”. Toàn bộ thân mình lao thẳng về phía trước, đâm đầu vào ngực Mộ Dung Phục, dụng cả tay chân, hết đánh tới đá, dùng hết toàn lực tấn công.
Chỉ tiếc Đoàn Dự vốn nhỏ hơn Mộ Dung Phục rất nhiều, hiện giờ cả người như vậy, không thể đánh ngã Mộ Dung Phục, thân mình lại trực tiếp rơi vào lòng y, bị y ôm lấy cổ,
“Lại yêu thương nhung nhớ ta a?”. Mộ Dung Phục một tay ôm Đoàn Dự, một tay ghì chặt thân thể hắn làm tay chân hắn không nhúc nhích được, trong mắt người ở bên ngoài, tư thế của hai người giống như là thân mật ôm nhau khắng khít.
“Hiền đệ thân thể không khoẻ sao? Khuôn mặt sao lại nóng như vậy?”. Thanh âm Mộ Dung Phục không lớn lắm, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai đám người Kiều Phong ở bên kia,
“Vi huynh đã sớm nói không cho ngươi đi theo, ngươi lại cứng đầu không nghe. Đến, vi huynh ôm ngươi thuận khí, giúp ngươi cảm thấy đỡ hơn”.
“Ngươi… “. Đoàn Dự tức giận đến không thể nói được gì, tay chân bị cố định không thể tránh ra, thẹn quá hóa giận liền há mồm hướng khuôn mặt Mộ Dung Phục mà táp tới, có khả năng hắn không thấy máu sẽ không bỏ qua.
Mộ Dung Phục khẽ nhướng mắt, thấy Kiều Phong đang đi tới, ngón tay lặng lẽ dời xuống hông Đoàn Dự điểm một cái, người trong lòng thân mình lập tức mềm nhũn, đầu có vẻ không còn khí lực mà tựa vào vai Mộ Dung Phục.
“Mộ Dung Phục, ngươi là tên đê tiện vô sỉ âm hiểm giả dối…”.
Đoàn Dự cả người vô lực tựa vào lòng Mộ Dung Phục, duy nhất chỉ có cái miệng là có thể tự do hành động, hắn há mồm mắng, nhưng vừa nói được một câu, chỉ nghe thấy Mộ Dung Phục thấp giọng cười,
“Kiều Phong đã tới, ngươi nếu muốn mất mặt trước hắn thì cứ nói thêm chút nữa đi”.
Đoàn Dự bỗng nhiên câm miệng. Đối việc kết bái nghĩa huynh trong tương lai, hắn vẫn hy vọng mình có thể để lại trong lòng Kiều Phong ấn tượng tốt một chút—— huống hồ Mộ Dung Phục y tính cách âm hiểm, mình không nói gì, y cũng có bản lĩnh làm mình bị bại không đáng một đồng.
Mộ Dung Phục đưa tay vỗ vỗ lưng hắn khen ngợi, thuận tiện không quên bổ sung một câu trước khi Kiều Phong đến gần,
“Lần sau nếu mắng thì nên đổi từ, nghe ngấy cả rồi”.
Đoàn Dự sau khi ở trong lòng nguyền rủa Mộ Dung Phục đi xuống địa ngục mới rầu rĩ trầm mặc.
Kiều Phong đi tới hướng Mộ Dung Phục chắp tay hỏi thăm,
“Mộ… Mộc huynh đệ, lệnh đệ thân thể không được khoẻ sao?”.
Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự vỗ nhẹ lưng hắn, vẻ mặt mỉm cười trước mắt nghiễm nhiên là một vị đại ca tốt bụng,
“Có thể là lúc ở trong rừng bị chút lạnh. Kiều huynh không cần lo lắng, tại hạ trên người có dược, lát nữa sẽ uy hắn uống, cũng không có gì đáng ngại”.
Kiều Phong gật đầu, vừa muốn mở miệng nói, chỉ nghe thấy đệ tử Cái Bang ở bên kia kinh hô, “Mã Phó bang chủ đến, thật sự là Mã Phó bang chủ!”
Không thể cùng Mộ Dung Phục nhàn thoại, Kiều Phong sau khi chắp tay tạ lỗi liền quay người đi về phía đối diện.
Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự đứng tại chỗ, xa xa nhìn thấy đệ tử Cái Bang vây lấy một lão hán thân hình thấp lùn từ trong rừng đi tới. Lão hán mặc một bộ thanh bố sam, chỗ khuỷu tay đầy vết vá chằng chịt. Mặt dài, trán dô, đầu rối tung vướng đầy lá.
Mộ Dung Phục nhíu mày, thấy Kiều Phong và đệ tử Cái Bang tiến lên cung kính hành lễ, đang suy nghĩ có nên đi chào hay không, chợt nghe Kiều Phong cao giọng hô,
“Mộc huynh đệ”.
Mộ Dung Phục trong lòng biết hắn cố ý giới thiệu y cho Phó bang chủ —— sau chuyện kia, Kiều Phong hẳn đã xem hắn là tri kỷ. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự tiến lên hơi xoay người hành lễ, ngữ khí khách sáo,
“Kính đại danh Cái Bang Mã Phó bang chủ đã lâu, như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh (vinh hạnh ba kiếp). Chỉ là hiền đệ bị bệnh trong người, không tiện hành lễ, nhiều chỗ đắc tội, mong tiền bối bao dung lượng thứ”.
Sau khi nói xong, thấy Mộ Dung Phục thái độ khiêm tốn lại ngầm khen Mã Phó bang chủ, Mã Đại Nguyên kia nghe được lời dễ nghe, gật đầu cười nói,
“Mộc công tử không cần để ý, bọn ta chẳng qua chỉ là ăn mày mà thôi”.
Mộ Dung Phục dương môi cười cười, lui ra đứng một bên.
Đoàn Dự nằm trong lòng Mộ Dung Phục, xuyên qua vai y đánh giá Mã Đại Nguyên một lúc lâu, ghé vào lỗ tai y thì thầm,
“Người này bộ dạng giống hệt củ khoai tây, bộ dáng lùn một cục, giọng thì lại khác hẳn với người thường”.
Mộ Dung Phục vừa định phì cười, lại thấy đám người Kiều Phong cách đó không xa, không khỏi chú mục bọn họ, Mộ Dung Phục nín cười,
“Ta đã nói sao lại đột nhiên im lặng, thì ra chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.”
Đoàn Dự trừng mắt lườm y, lúc này mới nhớ tới mình vẫn bị y ôm vào lòng, mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng quát,
“Giải huyệt đạo cho ta”.
Mộ Dung Phục cong môi cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, một trận gió lớn cuốn theo lá cây thổi qua, mang theo thanh âm chói tai của Vân Trung Hạc,
“Bọn người các ngươi đều có mặt ở đây, vừa lúc tiện cho ta một lần giết sạch”.
/60
|