Đoạt Mộng

Chương 52 - Nguyên nhân

/113


"Khải Khải?" Phó Lập Quần nói, "Mấy người đang làm gì đấy?"

Trần Diệp Khải: "Thảo luận mấy chuyện trong chuyên ngành thôi."

Chu Thăng lập tức chen vào: "Thôi để sau lại nói ha."

Khung cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy hơi kỳ quái, cơ mà việc Trần Diệp Khải ở cùng chỗ với Chu Thăng đã thế lại có cả Dư Hạo ở đây.... Tình địch đàm phán à?? Nhớ đến một đống drama mới xem mấy bữa trước, trên mặt Phó Lập Quần hiện ra biểu tình quỷ dị.

Dư Hạo chần chờ nhìn về phía Chu Thăng, Chu Thăng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Dư Hạo biết Chu Thăng đã quyết định nói ra mọi chuyện.

Trần Diệp Khải cười cười, nói: "Cảm ơn Chu Thăng."

"Không có gì." Chu Thăng đáp.

Lông mày Trần Diệp Khải giương nhẹ lên, vì có Phó Lập Quần ở đây nên vấn đề này cũng được lắng xuống, anh nói với mọi người trong phòng: "Ra ngoài ăn cơm không? Anh mời."

"Được luôn!" Phó Lập Quần lập tức nói, "Tiện đóng hộp cho em một bữa cơm chiều! Em còn mỗi 300 đồng, sống sao được trong một tháng đây!"

Bầu không khí quỷ dị trong phòng ngủ lây lan đến cả bữa ăn, Dư Hạo cực kỳ thấp thỏm, không nhịn được quay ra nhìn sắc mặt của Chu Thăng, hy vọng Chu Thăng có thể đưa ra cho y chỉ thị hoặc ám chỉ gì đó, làm sao để có thể hóa giải nghi ngờ trong lòng Trần Diệp Khải. Nhưng Chu Thăng nào có thèm nhìn y, vẻ mặt hắn vẫn bình thản nói chuyện với Phó Lập Quần, còn thoải mải hỏi cậu ta làm hòa với người yêu kiểu gì.

Trần Diệp Khải thì khôi phục trạng thái bình thường, có vẻ như chưa có gì xảy ra hết. Tuy nhiên, hai ngày nay, tin tức về việc anh từ chức ở học viện đã được truyền đi khắp nơi, cũng có không ít người lén bàn luận về chuyện Trần Diệp Khải với Dư Hạo nảy sinh tình cảm thầy trò, nào là chui vào rừng cây nhỏ để hẹn hò thì bị bắt gặp vân vân mây mây, chuyện tình này được bọn họ kể lại sống động như thật. Trần Diệp Khải đối với mấy tin tức dưa lê dưa chuột trong trường chẳng quan tâm, cũng chẳng thèm đi giải thích.

Trong chuyện này, Phó Lập Quần lại là người mờ mịt nhất, mấy hôm trước trong lớp có người đến hỏi hắn vụ Trần Diệp Khải với Dư Hạo, Phó Lập Quần trực tiếp làm cho tên kia câm miệng, nếu không Chu Thăng mà biết được thì hắn sẽ bị tẩn một trận ra trò. Ngay lúc này đây, ở trong phòng ngủ, sau nhìn thấy tư thái của Dư Hạo, Trần Diệp Khải, Chu Thăng, Phó Lập Quần cũng cảm thấy có chút hold không nổi, chỉ lo chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

"Chị San không bị cảm động phát khóc chứ?" Chu Thăng hỏi Phó Lập Quần.

"Đúng đúng." Phó Lập Quần vội vàng trả lời, "Để tao kể cho mày chuyện lúc ý."

Phó Lập Quần chỉ có thể cực kỳ nỗ lực đóng vai nhân vật hòa giải, lăn đi lộn lại kể về chuyện mình làm Sầm San rung động như nào, cuối cùng ba người nghe xong cùng nhau vỗ tay.

"Cũng ổn đấy chứ nhỉ!" Dư Hạo mở miệng nói, sau đó lại nhìn Chu Thăng ra hiệu, Chu Thăng lại làm bộ không nhìn thấy.

"Chúc mừng hai đứa nhé." Trần Diệp Khải cười cười nói.

Ba người đã rất buồn ngủ, một người ngồi máy bay 11 tiếng do trước đó bị trễ chuyến bay, hai người còn lại thì cố gắng lắm mới gắng gượng qua một đêm.

Phó Lập Quần: "Mấy người không ngủ hả?"

Trần Diệp Khải xua xua tay, bảo Phó Lập Quần gói đồ ăn lại để đến chiều, rồi đứng dậy đi tính tiền.

Phó Lập Quần nói: "Nhìn xem, mệt vậy chịu được nữa không? Về mà ngủ đi còn gì!"

"Còn có chút việc nhỏ." Chu Thăng nghiêm túc nói, "Lát về phòng sau."

Phó Lập Quần: "Có cần giúp đỡ gì không người anh em?" Nói xong lại nhìn về phía Dư Hạo, an ủi: "Có chuyện gì thì nói, đừng cứ giữ trong lòng nhé."

Dư Hạo nghe được lời này, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng Chu Thăng vẫn giữ vẻ trầm mặc, một lúc sau, y ngẩng đầu nhìn Phó Lập Quần, thật lòng nói: "Cảm ơn anh trai nhé."

Dư Hạo lại bắt đầu thấp thỏm, Trần Diệp Khải sau khi thanh toán xong có vẻ tinh thần phấn chấn hẳn ra, nói: "Chúng ta nói chuyện tiếp về hạng mục lúc chiều nhé, Lập Quần, mai gặp."

Phó Lập Quần chỉ đành đứng dậy rời đi, Trần Diệp Khải nói: "Đổi địa điểm nói chuyện ha?"

"Cho bọn em mười phút." Chu Thăng giơ tay ra hiệu, khi nghe được lời này, Trần Diệp Khải biết mình đã chạm đến được chân tướng, anh sảng khoái gật đầu, nói: "Tìm một quán cà phê gia đình nào để ngồi đi."

Trong Flower Café, Chu Thăng mua hai ly chocolate nóng: "Đừng uống cà phê, lát nữa không ngủ được."

Dư Hạo lại bắt đầu thấp thỏm, không nhịn được nhìn Trần Diệp Khải.

"Giờ có hai cách." Chu Thăng suy nghĩ một chút, Chu Thăng mất bình tĩnh vò đầu, nói: "Một, khởi động phương án dự phòng, nói cho anh ấy sự thật, sau khi cứu anh ấy xong thì dùng vòng Kim Ô, xóa đi kí ức này."

"Cậu chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?" Dư Hạo hỏi, "Lỡ như ấn vào trán không có tác dụng thì phải làm sao?"

Y vẫn luôn cảm thấy lần trước khi Chu Thăng cố gắng xóa trí nhớ của mình, thật sự quá mức đơn giản với vô căn cứ, nhìn qua cũng thấy chẳng đáng tin cậy, chẳng có tí uy lực nào.

Chu Thăng giải thích: "Ấn trán cậu, chỉ là bước khởi động thôi, mục đích là để ép cậu về mộng của mình và quên đi ký ức về tôi."

"Vậy quên đi kiểu gì?" Dư Hạo lại hỏi.

Chu Thăng nói: "Thông qua việc phá bỏ và di dời, nhưng điều đầu tiên là phải lấy được sự chấp thuận của chủ nhân cơ, lúc đấy tôi sẽ dạy cậu, chắc là cũng không có vấn đề gì lớn đâu."

Dư Hạo gật gật đầu, Chu Thăng lại nói: "Cách thứ hai, tôi còn có một biện pháp, anh ấy nhất định sẽ thua."

"Cái gì?" Dư Hạo nói: "Đã đến bước này rồi cậu có biện pháp bẻ lái hả?"

Chu Thăng ngồi sát Dư Hạo, thấp giọng nói: "Chỉ cần chúng ta giả ngu giả dốt đến cùng, liều chết cũng không nhận, anh ấy cũng chẳng có cách nào."

Dư Hạo lại quay đầu liếc Trần Diệp Khải ở đằng xa, nói nhỏ: "Anh ấy sẽ không bỏ đi nghi ngờ đâu, huống hồ lúc ở trong phòng ngủ đã nói 'cảm ơn' rồi, đây là thừa nhận còn gì!"

Trần Diệp Khải gọi một tách trà nóng, đang ngồi ở gần cửa sổ ở đằng xa, những bông hoa trong quán café nở rộ, kết hợp với ánh nắng đầu hè sau giờ ngọ chiếu đến, cảnh sắc cực kỳ hoàn mỹ.

"Thì rút lời thôi!" Chu Thăng nói, "Sau này chúng ta nghĩ kĩ rồi nói sự thật cho anh ấy cũng được, nhưng trước tiên phải đến một nơi. Tý nữa, hai chúng ta mỗi người một đầu, bê anh ấy đến cổng bệnh viện Nhân Nhân số 4. Đừng làm gì khác, đừng bận tâm nhiều, ép anh ấy đi vào trong là được...."

Dư Hạo lập tức hiểu ra, bệnh viện Nhân Dân số 4 là viện tâm thần! Chu Thăng này hành động cũng ác độc quá, cứ như vậy thì Trần Diệp Khải cũng chỉ có thể nghĩ rằng lúc này hai người họ chỉ đang thương lượng cách làm sao để bê anh đi vào trong viện tâm thần thôi. Sau đó, bất kể có bị giám định là tâm thần hay không, Trần Diệp Khải cũng sẽ không dám cố gắng truy cứu chuyện này ở bên ngoài nữa.



Dư Hạo chỉ cảm thấy, mỗi lần đi tới đường cùng là Chu Thăng đều có thể nghĩ ra được một biện pháp cho y hy vọng, thực sự là thần thánh mà. Như vậy xem ra, Trần Diệp Khải với Chu Thăng quyết chiến một trận, cuối cùng thì Chu Thăng vẫn hơn một chút.

"Biện pháp này có thể giải quyết được phiền phức trước mắt." Chu Thăng liếc nhìn Trần Diệp Khải, lại hạ giọng nói với Dư Hạo, "Nhưng không giải quyết được về sau này, bao gồm cả chuyện của cô Lương, cậu tự quyết định đi."

Chu Thăng nhìn Dư Hạo, Dư Hạo nghĩ thầm, tôi có thể quyết định thế nào được? Trên thực tế, ngay từ đầu việc giúp đỡ Trần Diệp Khải này đã làm khó cho y, từ lập trường của y đã khó khăn rồi. Chu Thăng một mặt biểu hiện ra loại cảm giác nào đó giống như ghen tuông với anh, như có như không, mặt khác lại khiến Dư Hạo cảm thấy rằng hắn muốn nói 'tôi là vì cậu nên mới cứu anh ta'.

"Tôi không quyết định được." Dư Hạo thành thật mà nói, "Tôi sao có thể thay cậu hạ quyết định chứ? Đây là của người phúc ta [1]."

[1] Nghĩa bóng: Ban phát hay sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác để lấy ơn cho mình. Câu gần nghĩa: Lấy xôi làng đãi ăn mày.

"Của người phúc ta?!" Chu Thăng vẻ mặt khó tin được, nói: "Hóa ra cậu vẫn luôn nghĩ tôi như vậy à? Dư Hạo!? Cậu có ý gì? Ăn nói cho hẳn hoi vào!"

"Tôi sai rồi!" Dư Hạo ý thức được bệnh cũ của mình lại tái phát, vội nói, "Tôi.... Xin lỗi mà, Chu Thăng, đừng giận nhé! Được rồi, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm bản thân...."

Chu Thăng kiềm chế sự tức giận, không kiên nhẫn nói: "Được, bây giờ cũng chẳng phải lúc tranh luận với cậu, sao cậu không nhìn lại mọi chuyện bằng góc độ khác đi? Khi gặp một vấn đề mà bản thân cậu không cách nào quyết định được, cậu đồng ý để tôi đưa ra quyết định thay sao?"

Dư Hạo nói: "Đương nhiên rồi."

Đối với Dư Hạo mà nói, nếu có thể đem hết quyền quyết định những việc quan trọng cho Chu Thăng, Chu Thăng cũng đồng ý giúp cậu quyết định, cậu ngược lại rất vui vẻ.

"Chẳng thể nào đâu." Chu Thăng đứng dậy nói, "Tôi đi làm điếu thuốc, cậu cứ từ từ suy nghĩ."

Chu Thăng đi ra ngoài quán café, ngồi dưới ánh mặt trời hút thuốc, Dư Hạo lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Chu Thăng, mãi đến khi Chu Thăng trở lại, Dư Hạo quyết định nói ra ý tưởng của mình cho Chu Thăng.

"Tôi cảm thấy thầy Trần rất tốt." Dư Hạo nói, "Chu Thăng, anh ấy cũng đã giúp chúng ta nhiều rồi, không thể lơ đi được."

"Ừ." Chu Thăng tỉnh táo lên một chút, gật đầu.

Dư Hạo nói tiếp: "Nói cho anh ấy đi."

"Tôi cũng nghiêng về việc nói cho anh ấy hơn." Chu Thăng uống cạn ly chocolate nóng, đáp: "Nhưng đây không phải là thay tôi hạ quyết định, bởi vì cậu cũng vào mộng của anh ta, trước tiên phải trưng cầu ý kiến cậu."

Trần Diệp Khải đợi gần đến nửa tiếng, Chu Thăng với Dư Hạo thương lượng xong xuôi cũng đi đến.

"Bàn bạc xong rồi chứ?" Trần Diệp Khải nói. "Anh sẽ không nói những gì không nên nói, anh biết việc này có phần phức tạp, các em cũng có thể tin tưởng tôi có chọn lọc, nói những gì có thể nói."

"Đổi địa điểm đi." Chu Thăng nói.

Dư Hạo đột nhiên nhận ra, việc y với Chu Thăng 'thảo luận' nãy giờ căn bản cũng chẳng liên quan nhiều đến chính sự, chủ yếu toàn là nói về việc 'có nhất trí với ý kiến của người kia không', chuyện tiếp theo giải quyết ra sao, bọn họ cũng chưa từng lập kế hoạch trước. Nhưng nhìn vẻ mặt này của Chu Thăng, tựa như hắn đã sớm dự liệu được có ngày hôm nay.

Chu Thăng đưa hai người đến khách sạn họ ở hôm trước, đang chuẩn bị vào đặt phòng, Trần Diệp Khải lại chủ động nói: "Vào ngủ hả? Để anh."

"Em không mang chứng minh thư." Chu Thăng nghĩ nghĩ.

"Anh có." Trần Diệp Khải lúc nào cũng đem theo chứng minh thư theo người, anh chủ động đổi sang khách sạn 5 sao, mang hai người đến quầy lễ tân nhận phòng, suốt khoảng thời gian này, cả ba người đều im lặng, chỉ sau khi bước vào thang máy, Trần Diệp Khải mới nói một câu.

"Trong giấc mộng của người nằm mơ, kẻ bị mơ thấy đã tỉnh."

Dư Hạo và Chu Thăng cùng nhau nhìn Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải nói: "Từ khi Long Sinh rời đi, anh như sống trong giấc mộng phù du, cảm ơn hai đứa."

"Đinh" một tiếng, thang máy báo đã đến nơi, Chu Thăng nói: "Chưa chắc, anh cũng phải tự đấu tranh thôi."

"Woa!" Dư Hạo bị căn phòng làm cho rung động, trước giờ y chưa từng đến khách sạn nào tốt như vậy. Căn phòng này cũng không quá mức xa xỉ, có hai cái giường lớn, ánh sáng cũng đầy đủ, Trần Diệp Khải mở tủ lạnh, lấy đồ uống đưa cho hai người.

Trần Diệp Khải ngồi xuống, nhìn Chu Thăng với Dư Hạo, chờ mong hai người sẽ nói gì đó.

"Cậu ngủ ở đây." Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo ngủ ở một cái giường, sau đó quay ra nói với Trần Diệp Khải: "Anh ngủ ở cái kia." Sau đó đi vào nhà tắm: "Tôi đi tắm cái, tối hôm qua không tắm rồi."

Sáng nay Dư Hạo cũng có tắm qua, cũng không cần tắm lại, y trèo lên giường nằm. Trần Diệp Khải cởi áo len, mở từng cúc áo sơ mi, nói: "Nóng nhỉ."

Hai người nằm lên giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Dư Hạo đã nhanh chóng lơ mơ, y phải cố gắng lắm mới chống đỡ được.

"Dư Hạo này." Trần Diệp Khải mặc áo sơ mi ngắn tay, nằm nghiêng nhìn y.

"Dạ?" Dư Hạo cũng nghiêng đầu nhìn lại anh.

Trần Diệp Khải cũng chỉ yên lặng như vậy mà nhìn Dư Hạo, Dư Hạo nhỏ giọng nói: "Hãy tìm một công việc mà anh nguyện ý dành cả đời cho nó. Ở bên người mà anh thực sự yêu thương, không bị danh lợi, không bị thế tục quấy nhiễu, không bị tiền bạc đè nặng. Đừng đau khổ vì những lựa chọn hay vì bị bỏ rơi, hãy chân chính đi tìm tự do cho riêng mình. "

"Lời này là anh nói." Dư Hạo nói.

"Đây là lý tưởng của anh." Trần Diệp Khải nói. "Nhưng anh lại chẳng thể làm được."

Dư Hạo: "Rồi sẽ có một ngày anh làm được thôi, khi tốt nghiệp trung học, em cũng nghĩ đến việc chuyển đến nơi khác để bắt đầu lại từ đầu, nhưng em nghĩ, bắt đầu một cuộc sống mới với việc em đang ở đâu thì chẳng liên quan gì."

"Đúng nhỉ." Trần Diệp Khải thở dài, nói, "Cuối cùng, hết thảy mọi thứ, chỉ được quyết định khi nội tâm em bảo được, em là một cậu bé mạnh mẽ và đáng yêu, em có thể tự đứng dậy được, Dư Hạo.... anh muốn hỏi.... mà thôi."

"Nói đi." Dư Hạo nói, "Hỏi gì cũng được ạ."

"Nếu như...." Trần Diệp Khải như vừa hạ quyết định cái gì đó, nói, "Anh biết như vậy là vô duyên, nhưng nếu như em là Long Sinh, trong ngày cuối cùng ấy...."

Dư Hạo chợt nhớ, y cũng đã từng ở trong 'thời khắc cuối cùng' kia, trong lòng y cũng chẳng hận thù ai hết, "Em nghĩ, vào lúc đó khi cậu ấy lựa chọn nơi đó, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy còn yêu anh, em hiểu được Long Sinh mà."

Trần Diệp Khải: "....."



"Anh nói, cậu ấy không có cảm giác an toàn nào." Dư Hạo bất đắc dĩ cười cười, nói, "Đó là đương nhiên rồi, bởi vì anh quá ưu tú, việc này... hơi khó để hình dung, đại khái thì sự ưu tú này cũng gây khó chịu, từ tư tưởng, từ kiến thức, từ góc độ này mà nhìn nhận vấn đề, thì sẽ khó có thể cảm nhận được, liệu bản thân có thể xứng với sự ưu tú của anh."

"Từ trước đến giờ anh vẫn như vậy." Trần Diệp Khải gật đầu nói.

"Em hiểu." Dư Họa nói, "Thầy Trần, anh có tiền, lại học giỏi, cũng có phong độ, anh là niềm tự hào của nhiều người, điều kiện gia đình cũng tốt, người yêu cũng tốt, nhưng với rất nhiều chuyện, thật sự anh cũng chẳng hề để ý đến, nói thẳng ra là thờ ơ."

"Ừ." Trần Diệp Khải không thể không thừa nhận, "Rất nhiều khi anh dùng thái độ khách khí với người ngoài, điều này cũng không phản ánh được thái độ thật sự của anh với họ."

Trần Diệp Khải trở mình, nằm ngửa nhìn lên trần nhà.

Tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng, sau đó là âm thanh của máy sấy truyền đên, một lát sau, Chu Thăng tay cầm bông ngoáy tai ngoáy ngoáy, mặc áo choàng của khách sạn đi ra, nhìn Dư Hao nói: "Tôi đã giặt xong quần áo với đồ lót của mình rồi."

Dư Hạo nhìn thấy lồng ngực màu tiểu mạch cùng với cẳng chân dài dưới lớp áo choàng lớn của Chu Thăng, nghĩ thầm, cậu cậu cậu.... ở bên trong cậu không mặc gì hả??!!

Trần Diệp Khải nói: "Hiện tại có thể nói anh mọi chuyện rồi chứ?"

"Nói ngắn gọn, chúng em là thần bảo vệ mộng cảnh." Chu Thăng đi đến mép giường Dư Hạo, nói với Trần Diệp Khải, "Anh có thể coi chúng em như Super Heros gì đấy, trách nhiệm của chúng em chính là giúp đỡ nhưng người phàm tục, giải quyết những vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Nhưng việc này được quyết định bởi độ tín nhiệm của anh đối với chúng em. Em là Tôn Ngộ Không, Dư Hạo đây, là Đại Thiên Sứ, cứ tưởng tượng một chút đi?"

Trần Diệp Khải rất nghe lời, cố gắng tưởng tượng ra.

Chu Thăng lại nói: "Khải Khải, anh càng tin tưởng bọn em thì sức mạnh của bọn em khi ở trong mộng cảnh của anh càng lớn."

Dư Hạo: "..."

Lúc Chu Thăng nhắc đến 'Super Heros' chỉ là thuận miệng nói, câu này khiến Dư Hạo suýt chút nữa mất khống chế mà cười sặc. Mà Trần Diệp Khải lại cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt này sinh ra một bầu không khí vô cùng hoang đường.

Trần Diệp Khải chẳng hề nghi ngờ lời nói của Chu Thăng, đáp: "Cũng như việc anh cho rằng Dư Hạo biết bơi sao?"

"Đúng." Chu Thăng cầm lấy chai coca lạnh, uống hai ngụm, nói: "Muốn cứu rỗi, xét đến cùng vẫn phải dựa vào chính anh. Anh cảm thấy Lâm Tầm là kiểu người cường đại đến mức không thể thắng nổi ư?"

Trần Diệp Khải nói: "Đương nhiên không rồi."

Chu Thăng với Dư Hạo trao đổi ánh mắt, Chu Thăng nói: "Vậy anh không sợ ông ta."

"Đúng thế." Trần Diệp Khải nói, "Chỉ có Long Sinh, một khe hở anh cũng chẳng bước qua được, nhưng sau khi nghe Dư Hạo nói, đại khái anh cũng có thể hiểu được chính mình."

Dư Hạo: "Hiện tại, sự tồn tại trong giếng đã xác nhận là Long Sinh."

"Người trông cửa có lẽ là Lâm Tầm." Chu Thăng nói, "Có điều, nếu như Khải Khải không sợ ông ta thì không khó đối phó nữa."

Trần Diệp Khải cau mày nghe hai người đối thoại.

Dư Hạo đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: "Thầy Trần, buổi tối ngày hôm đó vì sao anh lại muốn làm vậy? Có thể nói cho em không?"

Trần Diệp Khải hít sâu một hơi, đáp: "Trước khi Long Sinh tự sát, thầy Lâm có tìm em ấy nói chuyện, nhưng mà, anh... vẫn không biết hóa ra Long Sinh với Lâm Tầm đã gặp mặt, cho đến ngày đó, ở quán cà phê, chính là ngày em bị dội cà phê ấy.... trong vô tình, anh đã nghe được chuyện này từ miệng của cô Lương."

Dư Hạo rùng mình một cái, tức khắc đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cứ thế mà xâu chuỗi ra.

"Đợi chút!" Chu Thăng lập tức nói, "Khải Khải! Cụ thể là như thế nào! Đừng giấu giếm gì! Nói toàn bộ sự việc cho bọn em đi, việc này cực kỳ quan trọng!"

Trần Diệp Khải uể oải nói: "Anh tin là Lâm Tầm đã can thiệp vào tâm lý của Long Sinh..."

"Vì sao?" Chu Thăng nói, "Chuyện này liên quan gì đến lão ta?!"

Trần Diệp Khải nói: "Ông ấy cực kỳ ghét Long Sinh, lúc đầu ông là người phản đối kịch liệt chuyện bọn anh ở bên nhau, không muốn anh với Long Sinh kết hôn, việc này làm anh vẫn cân nhắc mãi, ông ấy cũng luôn khuyên Long Sinh rời bỏ anh."

"Chậm đã." Dư Hạo mơ mơ hồ hồ nhớ ra cái gì, y nhìn về phía Trần Diệp Khải, luôn cảm thấy đã biết được nhiều hơn về manh mối....

Chu Thăng: "Ông ta vì muốn chia rẽ anh nên dùng phương thức can thiệp tâm lý, thuyết phục Long Sinh tự sát ấy à?!"

"Long Sinh có bệnh trầm cảm." Trần Diệp Khải đã cực kỳ hỗn loạn, nói, "Đây là bệnh sinh lý, khi bệnh tình tái phát, chết đi đối với họ chính là một loại giải thoát, dưới loại đau đớn này, tác động của bất kỳ thao tác tâm lý nào sẽ được phóng đại lên.... Anh......"

Trạng thái tâm lý của Trần Diệp Khải hiện tại đã có chút mất ổn định, phải ngồi một lúc mới có thể hồi phục lại.

Chu Thăng: "Dư Hạo?"

Dư Hạo vẫn luôn suy nghĩ, không nói gì.

Chu Thăng chưa nghe qua đoạn ghi âm kia ở trong văn phòng, mà Dư Hạo thì lại từng nghe!

Ngày đó trong quán cà phê, Lương Kim Mẫn với Trần Diệp Khải ngồi nói chuyện, mà đoạn ghi âm Lâm Tầm đưa ra, trong đó có một đoạn Trần Diệp Khải nói: "Thế mà trong kiếp này, em lại có thể gặp được một đứa trẻ giống Long Sinh đến như vậy...."

Dựa theo tình cảnh mà đoán, những lời này được nói ra, tất nhiên là Lương Kim Mẫn đã nói ra những suy đoán của bà trước đó cho Trần Diệp Khải, Dư Hạo bắt đầu cố gắng để tái hiện lại toàn bộ cuộc trò chuyện trong tâm trí mình ---- Lương Kim Mẫn hẹn Trần Diệp Khải ra ngoài, đầu tiên Trần Diệp Khải chủ động nhắc tới Dư Hạo với Lương Kim Mẫn, sau đó Lương Kim Mẫn an ủi mấy câu, nói về chuyện cũ xảy ra bốn năm trước.

"Đoạn ghi âm đó." Dư Hạo liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái, lập tức Chu Thăng hiểu ra, cực kỳ chuẩn xác mà tóm được mấu chốt.

"Lâm Tầm biết cuộc trò chuyện bí mật này của hai người à?" Chu Thăng hỏi.

Trần Diệp Khải cũng hơi hoang mang, chân mày cau lại, có vẻ như cũng đang suy nghĩ cái gì.

Chu Thăng: "Cuộc trò chuyện đó của hai người bị nghe lén rồi!"

[02/08/2021]

/113

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status