Rõ ràng Trần Diệp Khải cũng không biết rõ sự tình bên trong, nên anh lập tức chấn động. Chu Thăng nói: "Chiều hôm đó bọn anh ở quán cà phê còn nói cái gì nữa?"
Chu Thăng: "Có phải Lương Kim Mẫn đã bị Lâm Tầm bạo hành gia đình trong thời gian dài không? Muốn ly hôn? Còn muốn thu thập chứng cớ, tìm anh để tố giác loại người cặn bã này?"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Sau khi Lâm Tầm nghe lén bọn anh nói chuyện, qua mấy ngày thì lại tiếp tục bạo hành Lương Kim Mẫn, đêm hôm 30, ông ta dự định giết người diệt khẩu, vì thế tạo ra hiện trường giả là vụ tai nạn xe cộ..."
Trần Diệp Khải: "Việc này anh với Hoàng Đình cũng đã nghi ngờ! Nhưng bọn anh đều không có chứng cớ."
Chu Thăng: "Tại sao Lương Kim Mẫn không thắt dây an toàn?"
"Đúng rồi!" Dư Hạo nói, "Em ngồi thử chiếc xe kia rồi, không cài dây an toàn thì hệ thống sẽ kêu lên."
Chu Thăng nói như bắn liên thanh: "Hơn phân nửa là lão già đấy đánh Lương Kim Mẫn bất tỉnh ở nhà, hoặc là hạ thuốc, khiến bà ấy hôn mê rồi bế lên xe, sau đó tự thắt dây an toàn của mình lại rồi phi xe lên đường cao tốc, phanh một cái, xong việc, bọn anh đã xem camera giám sát chưa?"
"Không có camera giám sát!" Trần Diệp Khải gần như gào lên, "Tiểu khu ông ta đang ở là tòa nhà mới giải phóng của trường học, các ga-ra đều tách biệt nhau."
"Vậy đúng rồi." Chu Thăng nói, "Em cũng không tò mò bọn anh đã nói chuyện gì, tóm lại, lão già đấy sợ mọi việc trước kia bị bại lộ, muốn giết Lương Kim Mẫn để diệt khẩu, cho nên Lương Kim Mẫn biết không ít chuyện đâu!"
Bên trong phòng lâm vào trạng thái trầm mặc khủng bố.
Dư Hạo lại nói: "Thầy Trần, anh cũng từng bị Lâm Tầm tác động tâm lý qua ạ?"
Trần Diệp Khải: "..."
Chu Thăng chửi một câu thô tục, nói với Trần Diệp Khải: "Chắc là không ít nhỉ, giúp sư mẫu anh nhồi một đống thiên lý vào đầu cơ mà, bọn anh cũng không chỉ gặp mặt một lần đúng không?"
Trần Diệp Khải nói: "Anh đã hỏi ông ấy, nhưng sau đấy lại gặp mặt bọn em, nên chỉ có một cơ hội để nói chuyện, không đến nửa giờ. Ngày hôm đó là ngày mùng 1 đầu năm, buổi tối ngày bọn em đến rồi về ấy."
Dư Hạo lập tức chấn kinh tột độ, ngày hôm đó bọn y ở bệnh viện chơi game cùng Trần Diệp Khải rất lâu. Sau đó Dư Hạo còn đưa cho Trần Diệp Khải hộp cơm, nhìn thấy anh quỳ gối khóc bên giường bệnh Lương Kim Mẫn.
Chu Thăng lẩm bẩm nói: "Không phải đâu, Khải Khải, em nhớ là hôm đấy anh vẫn giới thiệu thầy Lâm cho chúng em mà?"
Trần Diệp Khải nói: "Lúc ấy thân phận của bọn em là học sinh, hơn nữa việc ông ta tác động tâm lý đối với Long Sinh chỉ là suy đoán của cô Lương, nên anh chỉ có thể nói như vậy, chứ trong lúc đó em muốn anh nói như thế nào? Trên thực tế, sau ngày anh hẹn cô Lương ở quán cà phê, hết thảy biểu hiện của Lâm Tầm đều cực kì bình thường, lúc đó anh còn có chút hoài nghi là do cảm xúc của sư mẫu không ổn định... Mà cho đến lúc sau khi các em rời đi, buổi tối hôm đó, ở bên trong phòng bệnh, anh không nhịn nổi đem tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối nói ra rồi hỏi ông ta, mà ngày hôm đấy, anh không hề biết rằng vụ tai nạn giao thông kia là ý định của lão ta... Không, thực ra hiện tại anh cũng không thể xác định được."
"Chuyện này không quan trọng." Chu Thăng vừa nói ra khỏi miệng lập tức xin lỗi, "Thực xin lỗi, Khải Khải, ý của em là, chuyện này không phải xếp hạng ưu tiên cao với thấp, trước mắt việc em đang muốn xác định chính là anh sẽ không sợ lão già ấy, chứ nhỡ đâu lão ta lại xuất hiện trong mộng thì bọn em biết đối phó như thế nào."
"Lâm Tầm ư?" Trần Diệp Khải cười khổ nói, "Anh còn muốn giết ông ta, em nói xem anh có sợ ông ta không?"
Dư Hạo cũng đang suy nghĩ vấn đề này, y lại hỏi: "Ngày hôm đó bọn anh ở bệnh viện, ông ta nói gì thế?"
Trần Diệp Khải mệt mỏi nói: "Cụ thể chi tiết anh không nhớ rõ, nhưng ông ta luôn ngông cuồng, cảm giác giống như trên thế giới này không ai có thể lay động được, niềm tin của ông ta quá mạnh mẽ."
Chu Thăng lẩm bẩm nói: "Em bắt đầu hối hận vì đã nói nhiều như vậy cho anh nghe."
Dư Hạo: "Vậy... muốn đánh bại Lâm Tầm thì phải làm như thế nào?"
Chu Thăng: "Nổ súng vào lão già đấy, hoặc là trực tiếp lao lên đấm, cái gì cũng có thể."
Trần Diệp Khải nói: "Hiện tại anh chỉ muốn giết ông ta, anh không sợ thầy ấy. Nhưng mong bọn em có thể hiểu giúp anh, từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh vẫn luôn đi theo Lâm Tầm, thực tế cho đến bây giờ, tâm tình của anh vẫn rất phức tạp..."
Chu Thăng: "Oh my god, tôi đang cực kì hối hận vì cuộc nói chuyện ngày hôm nay."
Dư Hạo đương nhiên biết ý tứ của Chu Thăng, việc này tương đương với việc một lần nữa ám chỉ tâm lý với Trần Diệp Khải, điều này sẽ dẫn tới việc Lâm Tầm trong mộng của anh trở nên cực kì khó đánh.
Trần Diệp Khải: "Ông ấy đã từng là người mà anh tôn trọng nhất..."
"Thôi! Thôi!" Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời biến sắc nói.
Dư Hạo: "Anh không cần tạo cho mình ám thị tâm lý đâu [1]!"
[1] Ám Thị: Dùng tác động tâm lý làm cho người khác tiếp nhận một cách thụ động những ý nghĩ, ý định của mình.
Chu Thăng: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những ấn tượng của anh về Lâm Tầm, toàn bộ đều phải dừng lại! Để tránh việc tự mình ám thị, khiến cảnh trong mộng phát sinh nhiều thay đổi hơn."
Trần Diệp Khải: "Được."
"Anh sợ ông ta à?" Dư Hạo liên tục xác nhận.
"Anh không sợ." Trần Diệp Khải nói, "Em cảm thấy anh sợ ông ấy ư?"
Dư Hạo nghĩ thầm, có lẽ buổi tối ngày hôm đó Trần Diệp Khải đã có dũng khí phá phủ trầm châu [2], thế nên không có gì phải sợ cả.
[2] Phá phủ trầm châu- đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
"Không sao đâu." Dư Hạo hướng Chu Thăng nói, "Tôi cảm thấy khó nhất vẫn là Long Sinh, người giữ cửa không thể so với Long Sinh, cậu ta vẫn khó đối phó hơn."
Trần Diệp Khải lại lâm vào trầm mặc.
Chu Thăng dùng bông ngoáy hết nước trong tai ra, lại nói với Trần Diệp Khải: "Bây giờ chúng ta đến cùng nhau đi, đoạt lại Đồ Đằng ở trong nội tâm sâu thẳm của anh."
"Đồ Đằng?" Trần Diệp Khải hỏi.
"Tinh thần bên trong thế giới, cội nguồn sức mạnh của anh." Chu Thăng nói, "Từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, anh vì bản thân mà tạo dựng lên nó, cũng vì nó mà giữ vững niềm tin, anh cảm thấy nó sẽ là cái gì?"
"Anh... Anh không biết." Trần Diệp Khải lẩm bẩm nói, "Nếu như có thứ như vậy, anh nghĩ, có lẽ là lý tưởng tương lai mà anh từng mơ mộng đi."
"Cụ thể hóa đi." Chu Thăng giải thích nói, "Giải thích nó bằng cách cụ thể hóa, đồ vật xuất hiện trong mộng, đều có thực thể."
Trần Diệp Khải chìm vào suy tư, cuối cùng, Chu Thăng lại nói: "Không phải gấp, vừa nghĩ vừa tìm xem, chỉ cần nhận định tốt kẻ thù là có thể đối phó được, người giữ cửa Lâm Tầm, cùng nhau cố gắng mà giải quyết đi. Còn Long Sinh..."
Dư Hạo nói: "Hình như tôi cùng cậu ta đã ở phía trước đồ đằng rồi."
"Vậy thì, bình tĩnh đợi đáp án công bố thôi." Chu Thăng nói, "Cậu phụ trách tìm ra đồ đằng, còn phải nhỡ kỹ những gì chúng ta đã bàn đấy."
Dư Hạo nhớ tới lá thư kia, gật gật đầu.
Trần Diệp Khải hiểu rõ, nói: "Được rồi."
"Việc còn lại, chờ anh tỉnh rồi lại nói." Chu Thăng nằm lên giường, Dư Hạo đột nhiên khẩn trương, nghiêng đầu nhìn Chu Thăng.
Chu Thăng: "???"
Dư Hạo và Chu Thăng cùng ngủ trên một chiếc giường đơn, đã thế Chu Thăng còn mặc đúng một cái áo ngủ màu trắng!
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Làm sao?"
Đây không phải lần đầu tiên Dư Hạo cùng Chu Thăng ngủ trên một chiếc giường, hồi về nhà Chu Thăng ăn Tết, hai người cũng ngủ chung rồi, nhưng Chu Thăng toàn cởi trần mặc quần đùi đi ngủ, chưa bao giờ như thế này.
"Không có gì." Dư Hạo hít sâu, cố hết sức nằm thẳng, để bản thân đừng có làm ra phản ứng kỳ quái nào.
"Ngủ đi." Chu Thăng nói, "Có chuyện gì nói trong mộng, Dư Hạo, cố gắng tự bảo vệ bản thân, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức."
"Ừ." Dư Hạo đã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, nhưng càng mệt mỏi, càng không tự giác mà sinh ra xúc động, chỉ muốn quay người ôm lấy Chu Thăng. Đó là sau khi thần kinh giao cảm bị ức chế [3], thần kinh giao cảm càng làm tăng sự hưng phấn của phản ứng tự nhiên. Y cảm giác được cánh tay của mình đang đến gần ngực Chu Thăng, mà làn da của Chu Thăng trông vừa trơn nhẵn lại còn cực kỳ tinh tế, trên người hắn còn mang theo mùi hương sữa tắm vừa rồi, khiến huyết mạch của y trương phồng lên.
[3] Hệ thần kinh giao cảm là hệ thần kinh thực vật, điều hòa hoạt động của các cơ quan nội tạng, mạch máu, mồ hôi, các hoạt động dinh dưỡng của cơ thể,... Các hoạt động này được thực hiện một cách tự động, không theo ý muốn chủ quan của con người.
Vòng Kim Ô tản ra ánh sáng mãnh liệt, địa điểm Dư Hạo xuất hiện lại là bên trong mộng cảnh của Chu Thăng, cây cầu thông đến vòng Kim Ô.
"Có chuyện gì vậy?" Dư Hạo nói.
"Anh ấy chưa ngủ." Chu Thăng vẫn còn nhiều tinh lực, giải thích cho Dư Hạo, "Chờ lát nữa anh ấy ngủ rồi, chúng ta sẽ bị vòng Kim Ô hút vào."
Dư Hạo tự hỏi tại sao Trần Diệp Khải lại chưa ngủ, cũng có thể do quá kích động nên nhất thời không thể đi vào giấc ngủ. Y thử tung cánh ra, bay lên, nói: "Đúng rồi, ngoại trừ hai chúng ta, những thứ khác có thể đi xuyên qua vòng Kim Ô không?"
"Cái gì cơ?" Chu Thăng không hiểu rõ lắm.
Dư Hạo: "Tướng Quân trong mộng của tôi, con rồng kia trong mộng của cậu, có thể rời khỏi giấc mộng của chúng ta hay không?"
Chu Thăng: "Hả? Những thứ trong mộng của anh ấy không thể sang đây, nhưng đồ vật của chúng ta lại có thể đi vào nhỉ, tôi cũng chưa từng nghĩ đến cái này."
Từ phản ứng của Chu Thăng, Dư Hạo phát hiện bản thân đã đưa ra vấn đề mà Chu Thăng từ trước đến nay chưa nghĩ tới. Nhưng chuyện này cũng không tính là đao to búa lớn gì, lấy trí thông minh của Chu Thăng ra, sớm muộn gì cũng nghĩ ra mà thôi.
Dư Hạo tung cánh bay lượn trên biển mây, tìm kiếm con rồng mà ngày đó Chu Thăng triệu hoán từ trong tầng mây ra, Chu Thăng thì ở lại trên cầu, rơi vào trầm tư. Dư Hạo nhìn xung quanh, binh lính của y thì thôi vậy, giả sử con rồng có thể đến Chichen Izta, như thế thì sẽ tạo được tác dụng không nhỏ.
"Đừng có chạy lung tung!" Chu Thăng lấy lại tinh thần, quát về phía Dư Hạo, Dư Hạo liền bay về.
"Mang theo ấn tượng trong thế giới ý thức của chúng ta đến trong mộng người khác đi." Chu Thăng nói, "Theo suy đoán của tôi chắc là được."
"Nhưng cái này được quyết định bởi ấn tượng của chủ nhân mộng cảnh với chúng ta." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Chu Thăng nói tiếp, "Giống như khiến Thi Nê cảm thấy tôi là Tôn Ngộ Không, còn cậu là Chirst, cái nguyên lý này, thử nghiệm trước trong giấc mộng của tôi xem thế nào."
Chu Thăng đẩy Dư Hạo đến trước vòng Kim Ô, nói: "Về lại trong mộng của cậu đi."
Bên trong vòng Kim Ô bắn ra ánh sáng thông đến mộng Dư Hạo, cửa truyền tống xuất hiện, khi Dư Hạo đi xuyên qua vòng Kim Ô, Chu Thăng còn nói: "Tưởng tượng nơi này có một cây cầu, đi thông xuống mặt đất."
Dư Hạo cố gắng tưởng tượng ra, Chu Thăng vẫn kiên nhẫn chờ, quả nhiên trước mắt Dư Hạo xuất hiện một cây cầu, kéo dài từ trong vòng Kim Ô lên kinh thành đầy nắng, nhưng cầu nối này chỉ xuất hiện được một đoạn ngắn.
Dư Hạo: "Không được."
Sau đó mặc cho y lại tưởng tượng như thế nào, đều không thể kéo chiều dài của nhịp cầu ra, vì thế trên mặt trời trong mộng xuất hiện một đoạn cầu nối ngắn ngủn treo lơ lửng.
"Tưởng tượng." Chu Thăng nói, "Liên hệ cùng với hiện thực, nhịp cầu tượng trưng cho ý nghĩa gì? Cầu thang cũng được."
Dư Hạo đột nhiên nhớ tới những thứ y đọc được trên sách, nhịp cầu cùng cầu thang tượng trưng cho dục vọng không được thỏa mãn, vì thế y liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái. Đoạn tài liệu kia y đọc được trong phần tham khảo của nội dung chính học kỳ sau, Chu Thăng vẫn chưa đọc qua.
Chu Thăng: "Cố lên."
Dư Hạo nhớ đến thế giới hiện thực, lúc này bản thân cùng Chu Thăng chỉ mặc áo tắm dài, đắp chung một cái chăn, nằm ở trên giường.
Mình không phải người có dục vọng quá mạnh... Nhưng mà không sao. Dư Hạo hít sâu, sắc mặt hơi ửng hồng, có khi cách này lại có hiệu quả. Quả nhiên trong đầu y lại mở ra ảo tưởng, tưởng tượng cảnh bản thân xoay người ôm lấy cơ thể Chu Thăng, lại tiến thêm một bước tưởng tượng ra thân thể của Chu Thăng dưới lớp áo giáp, cây cầu kia liền bắt đầu kéo dài, thông đến đại địa.
"Thành công!" Chu Thăng nói: "Làm tốt lắm."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo đột nhiên hiểu hàm nghĩa trong đó, cây cầu này kết nối thế giới tinh thần của y và Chu Thăng, đồng nghĩa ẩn dụ với việc quan hệ hai người bọn họ ở thế giới hiện thực lại tiến thêm một bước, có lẽ cũng có thể lý giải, Dư Hạo hi vọng có thể phát triển thêm một bước quan hệ với Chu Thăng.
Như cây cầu thông đến mặt trời này, dựa theo kết cấu của bậc thang cùng với lý giải của Dư Hạo, nó cực kì không vững chắc mà dưới đáy lại không có điểm tựa, giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
"Làm cho nó ổn định hơn đi." Chu Thăng nói, "Tăng thêm vật liệu."
"Không được, tôi hết sức rồi." Dư Hạo có chút bực bội nói.
Chu Thăng nói: "Phải có niềm tin, tất cả đều có khả năng."
"Tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Dư Hạo dở khóc dở cười, cũng không muốn giải thích cho Chu Thăng, cây cầu kia xuất hiện dựa trên cơ sở tưởng tượng về dục vọng của y đối với Chu Thăng.
Chu Thăng đành phải từ bỏ, nói: "Vậy thử triệu hoán bọn kia thử xem, nhưng đừng có tưởng tượng ra cảnh cây cầu kia sụp đổ đấy."
"Không đâu." Dư Hạo một tay đỡ trán, nói, "Tôi nghĩ tạm thời nó sẽ tồn tại như thế, không sập nổi đâu, trừ khi trong thế giới hiện thực xảy ra chuyện khác, cầu nối tượng trưng cho một loại dục vọng nào đó."
"A? Thế đây là dục vọng gì của cậu?" Chu Thăng lấy lại tinh thần, hoài nghi mà nhìn Dư Hạo.
"Tôi không muốn nói!" Dư Hạo nói, "Đừng hỏi!"
Chu Thăng: "???"
Ngay sau đó, vệ sĩ NPC trong mộng Dư Hạo bắt đầu bước lên cây cầu này, trước khi đi vào vòng Kim Ô, Dư Hạo nói: "Các vị... Tôi có chút việc, muốn nhờ các người."
Nói chuyện với NPC trong mộng của mình cũng khá kỳ quái, giống như bản thân tự đối thoại với chính mình, Chu Thăng nhìn không được, nói: "Cậu khách khí với bản thân như thế làm cái gì? Các anh em! Theo tôi!"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng kéo Dư Hạo, xoay người tiến vào trong vòng Kim Ô.
Huyền phù của Chu Thăng trôi nổi trên biển mây, nâng đỡ lấy không gian vòng Kim Ô, đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người, cùng lúc đó mà cây cầu bắt đầu huyễn hóa, diện tích kéo dài đến hàng trăm hecta, dài đến mức vô tận từ biển mây đến sân trời, ở giữa sân trời vẫn là vòng Kim Ô tỏa ra hỏa quang kim sắc [4].
[4] Ánh sáng màu vàng.
Dư Hạo quay đầu nhìn xung quanh, Chu Thăng ra hiệu cho y nhìn, binh lính NPC thứ nhất tiến vào trong mộng Chu Thăng, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, binh sĩ xếp hàng ra, tập hợp ở quảng trường trên không trung, tập kết thành phương trận.
"Thành công!" Dư Hạo kinh hỉ nói.
Chu Thăng bên trong biển mây huýt sáo một cái, tầng mây chồng chất như ngọn núi bị phá vỡ, hắc long phương Tây vươn đôi cánh bén nhọn, trên cánh vẫn còn mây bay lượn lờ, đột nhiên lao ra! Lúc Dư Hạo gặp lại nó, không khỏi lùi về phía sau nửa bước, Chu Thăng đặt tay lên vai y, trấn an lại.
Lần trước Dư Hạo bay lượn trên không trung, đột nhiên thấy nó nên trở tay không kịp, nhưng cũng không có cảm giác áp bách cường đại như bây giờ. Hiện tại đứng trên quảng trường, Hắc Long lượn quanh quảng trường xoay mấy vòng, lúc lao xuống, tất cả binh lính NPC cùng Dư Hạo đều cùng khẩn trương lên trong nháy mắt, nhao nhao giương cung cài tên, chĩa mũi tên lên bầu trời, nhìn là biết sắp sửa có một cuộc đại chiến.
Chu Thăng: "Cậu đừng sợ nó! Đấy là một bộ phận của tôi."
Dư Hạo khó khăn bình tĩnh lại, mãi cho đến khi đám thị vệ sôi nổi lui về, Hắc Long mới thong thả đáp xuống quảng trường, nghiêng đầu nhìn Dư Hạo chăm chú.
"Rốt cuộc nó là cái gì của cậu?" Dư Hạo nói: "Một đoạn ký ức?"
Dư Hạo nhớ tới con Hắc Long lượn quanh mình trong mộng, nó tượng trưng cho ký ức ở đập chứa nước, như vậy đối với Chu Thăng...
"Nó là thú tính của tôi." Chu Thăng thuận miệng nói, "Có lẽ là hình ảnh cụ thể hóa cho sự xúc động cùng phẫn nộ của tôi, cậu có ánh sáng bảo hộ ở trong mộng của tôi thì sợ cái gì?"
Hắc Long kia vẫn luôn nhìn Dư Hạo, khiến Dư Hạo không được tự nhiên, y thử tránh khỏi ánh mắt của Hắc Long, lại cảm thấy dù ở vị trí nào thì con quái vật khổng lồ nguy hiểm này cũng đều dùng con ngươi vàng óng của nó để quan sát y.
"Bây giờ nghĩ xem, làm thế nào đem chúng nó vào trong mộng Khải Khải được." Chu Thăng không hề quan tâm Hắc Long kia, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hiện ra bên trong vòng Kim Ô.
Dư Hạo quay đầu lại nhìn, trên quảng trường xuất hiện một cái tế đàn thật lớn, chính giữa tế đàn là vòng Kim Ô, bên trong quảng trường, một bên là Hắc Long to lớn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đằng sau là gần hai ngàn hộ vệ mặc áo giáp Trung Quốc cổ đại đang dàn phương trận, giống như đang chờ đợi cử hành một nghi thức thần bí nào đó.
Dư Hạo: "Nhưng chỉ sau khi mặc trời mọc, thông đạo mới có thể thực sự mở ra. Nếu không chúng ta sẽ không tìm thấy thế giới Khải Khải bên trong mặt trời, con đường này tạm thời đang bị phong bế."
Chu Thăng nâng tay lên, quang hỏa vòng Kim Ô bao trùm toàn thân áo giáp của hắn, bày ra kim sắc mỹ lệ huyền ảo, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, nhưng mà thực ra cái này cũng vô dụng thôi? Nếu mặt trời mọc, còn cần viện binh làm gì? Khi ở trong thế giới hắc ám mới cần bọn chúng mà... A, còn có trận chiến nữa." Chu Thăng quay đầu nhìn lại, bản thân giật nảy mình, thiên quân vạn mã ở quảng trường dưới tế đàn, im lặng như tờ, chờ đợi hai người hạ lệnh.
"Hỏi vòng Kim Ô xem, có thể nghĩ biện pháp khác không?" Dư Hạo nói.
"Đang hỏi đây." Chu Thăng nâng tay lên, câu thông với vòng Kim Ô, đáp, "Tôi không hiểu lời của vòng Kim Ô cho lắm, nó nói, phải lập được một cái thông đạo mới..."
Chưa nói xong câu, bỗng nhiên trên vòng Kim Ô xuất hiện cảnh tượng ở Chichen Itza, hai người trở tay không kịp, hô to một tiếng, đồng thời bị hút vào.
"Tên khốn khiếp này bây giờ đã ngủ rồi!"
Cảnh tượng trước mắt Dư Hạo là một đen kịt một màu, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng Chu Thăng phẫn nộ kêu to.
"Không phải em bảo anh ngủ đi à?" Tay chân Trần Diệp Khải có chút luống cuống.
"Thôi thôi." Chu Thăng một tay đỡ trán, không muốn lại giải thích, nói, "Đi nhanh đi."
Hai người lại xuất hiện ở trên cầu trong mộng cảnh như trước khi rời khỏi. Chu Thăng khiêng gậy Như Ý, buồn bực ngán ngẩm dẫn Trần Diệp Khải theo, đi trong thông đạo ở Chichen Itza. Sau khi bọn họ tiến vào mộng cảnh, có đi qua một cái cửa đá, xuyên qua một cây cầu trên vách núi cheo leo, trực tiếp xông lên hàng người đá, tất cả đều không ngoài dự tính, đều bị gậy Như Ý của Chu Thăng quét bay, đánh cho nát nhừ.
"Còn bao xa?" Chu Thăng nhìn xung quanh, nói: "Em nghi là chúng ta đi nhầm đường."
Bộ dáng Chu Thăng vẫn như cũ, trong tay cầm gậy Như Ý, thăm dò địa hình khắp nơi.
"Đây không phải Chichen Itza thật." Trần Diệp Khải nói, "Chỉ là Chichen Itza trong ấn tượng của anh."
"Em hiểu." Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải đi vào một cái vực sâu vạn trượng trước, vách núi đối diện xuất hiện một cái cổng thật lớn, trên cửa lít nha lít nhít, dày đặc chữ tiếng Anh phát sáng, còn có rất nhiều biểu đồ, Chu Thăng ngẩng đầu nhìn lên, Trần Diệp Khải nói: "Đấy là luận văn tốt nghiệp của anh."
"Vắt ngang giữa một cái vực sâu." Chu Thăng nói, "Nó đại diện cho việc anh mãi vẫn chưa tốt nghiệp à?"
Trần Diệp Khải: "Anh nghĩ, cái này tượng trưng cho sự hối hận nhỉ? Hi vọng tốt nghiệp thuận lợi, lại không chú ý tới trước mặt có vực sâu, cứ thế bước lên phía trước một bước, sau đó rơi xuống."
Một khi Trần Diệp Khải nghĩ thông suốt, anh lập tức khôi phục bình tĩnh, bắt đầu phân tích tất cả hàm nghĩa đại biểu trong mộng, tuy rằng việc bản thân tự phân tích chính mình hơi kỳ quái, nhưng Chu Thăng không thể không bội phục Trần Diệp Khải, từ kiến thức chuyên môn mở rộng ra, Trần Diệp Khải biết rất nhiều.
Âm thanh ầm ầm nổ vang, ánh sáng trước mắt Dư Hạo lập lòe, tiếp theo tất cả ánh sáng đều vụt tắt, y lần nữa lại quay trở về trung tâm giếng trời Chichen Itza.
Nhưng Trung Xuyên Long Sinh vốn phải xuất hiện ở đây lại không thấy!
Trong giếng trời chỉ có Dư Hạo, trói buộc trên người y cũng đã biến mất, y vẫn mặc cái áo sơ mi trắng của Long Sinh như cũ. Bốn phía im lặng đến khủng bố, duy chỉ có tượng Vũ Xà Thần hoàng kim đứng lặng ở một góc, yên tĩnh nhìn mình.
"Tướng Quân?" Dư Hạo nhìn quanh.
Khẩu súng kia còn trên mặt đất, Dư Hạo khom người nhặt nó lên, nhét vào trong túi quần, cẩn thận chú ý ngó nhìn xung quanh.
Không có người trả lời, chắc khi bọn y bị truyền tống thì Chu Thăng đã bị tách ra nơi khác, Dư Hạo nhớ rõ Chu Thăng đã nói với y, lần trước khi tách rời, bọn hắn đã rời khỏi thủy đạo, cũng bị đẩy vào một khu vực rộng lớn khác.
Y đi đến cạnh giếng, từ trên miệng giếng nhìn xuống, bên trong tối đen như mực, dường như dưới đáy giếng có thứ gì đang tỏa ra ánh sáng lập lòe ma quái.
Dư Hạo xoay người, thử vươn tay nắm chặt một cái, trong tay y liền xuất hiện cây trượng dài, ấn tượng của Trần Diệp Khải phát huy tác dụng rồi! Y lại thử giương cánh, cánh của y cũng theo đó xuất hiện, tỏa ra ánh sáng trắng bạc.
Bây giờ có thể bay, nhưng đỉnh giếng trời lại giống như một cái cống thoát nước được giăng đầy lưới, nước ở bên ngoài còn chảy xuống lọt qua lưới chảy thẳng xuống, y thử bay lên, nhưng cũng không có cách nào chọc thủng lưới để xuyên ra ngoài.
Chu Thăng: "Có phải Lương Kim Mẫn đã bị Lâm Tầm bạo hành gia đình trong thời gian dài không? Muốn ly hôn? Còn muốn thu thập chứng cớ, tìm anh để tố giác loại người cặn bã này?"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Sau khi Lâm Tầm nghe lén bọn anh nói chuyện, qua mấy ngày thì lại tiếp tục bạo hành Lương Kim Mẫn, đêm hôm 30, ông ta dự định giết người diệt khẩu, vì thế tạo ra hiện trường giả là vụ tai nạn xe cộ..."
Trần Diệp Khải: "Việc này anh với Hoàng Đình cũng đã nghi ngờ! Nhưng bọn anh đều không có chứng cớ."
Chu Thăng: "Tại sao Lương Kim Mẫn không thắt dây an toàn?"
"Đúng rồi!" Dư Hạo nói, "Em ngồi thử chiếc xe kia rồi, không cài dây an toàn thì hệ thống sẽ kêu lên."
Chu Thăng nói như bắn liên thanh: "Hơn phân nửa là lão già đấy đánh Lương Kim Mẫn bất tỉnh ở nhà, hoặc là hạ thuốc, khiến bà ấy hôn mê rồi bế lên xe, sau đó tự thắt dây an toàn của mình lại rồi phi xe lên đường cao tốc, phanh một cái, xong việc, bọn anh đã xem camera giám sát chưa?"
"Không có camera giám sát!" Trần Diệp Khải gần như gào lên, "Tiểu khu ông ta đang ở là tòa nhà mới giải phóng của trường học, các ga-ra đều tách biệt nhau."
"Vậy đúng rồi." Chu Thăng nói, "Em cũng không tò mò bọn anh đã nói chuyện gì, tóm lại, lão già đấy sợ mọi việc trước kia bị bại lộ, muốn giết Lương Kim Mẫn để diệt khẩu, cho nên Lương Kim Mẫn biết không ít chuyện đâu!"
Bên trong phòng lâm vào trạng thái trầm mặc khủng bố.
Dư Hạo lại nói: "Thầy Trần, anh cũng từng bị Lâm Tầm tác động tâm lý qua ạ?"
Trần Diệp Khải: "..."
Chu Thăng chửi một câu thô tục, nói với Trần Diệp Khải: "Chắc là không ít nhỉ, giúp sư mẫu anh nhồi một đống thiên lý vào đầu cơ mà, bọn anh cũng không chỉ gặp mặt một lần đúng không?"
Trần Diệp Khải nói: "Anh đã hỏi ông ấy, nhưng sau đấy lại gặp mặt bọn em, nên chỉ có một cơ hội để nói chuyện, không đến nửa giờ. Ngày hôm đó là ngày mùng 1 đầu năm, buổi tối ngày bọn em đến rồi về ấy."
Dư Hạo lập tức chấn kinh tột độ, ngày hôm đó bọn y ở bệnh viện chơi game cùng Trần Diệp Khải rất lâu. Sau đó Dư Hạo còn đưa cho Trần Diệp Khải hộp cơm, nhìn thấy anh quỳ gối khóc bên giường bệnh Lương Kim Mẫn.
Chu Thăng lẩm bẩm nói: "Không phải đâu, Khải Khải, em nhớ là hôm đấy anh vẫn giới thiệu thầy Lâm cho chúng em mà?"
Trần Diệp Khải nói: "Lúc ấy thân phận của bọn em là học sinh, hơn nữa việc ông ta tác động tâm lý đối với Long Sinh chỉ là suy đoán của cô Lương, nên anh chỉ có thể nói như vậy, chứ trong lúc đó em muốn anh nói như thế nào? Trên thực tế, sau ngày anh hẹn cô Lương ở quán cà phê, hết thảy biểu hiện của Lâm Tầm đều cực kì bình thường, lúc đó anh còn có chút hoài nghi là do cảm xúc của sư mẫu không ổn định... Mà cho đến lúc sau khi các em rời đi, buổi tối hôm đó, ở bên trong phòng bệnh, anh không nhịn nổi đem tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối nói ra rồi hỏi ông ta, mà ngày hôm đấy, anh không hề biết rằng vụ tai nạn giao thông kia là ý định của lão ta... Không, thực ra hiện tại anh cũng không thể xác định được."
"Chuyện này không quan trọng." Chu Thăng vừa nói ra khỏi miệng lập tức xin lỗi, "Thực xin lỗi, Khải Khải, ý của em là, chuyện này không phải xếp hạng ưu tiên cao với thấp, trước mắt việc em đang muốn xác định chính là anh sẽ không sợ lão già ấy, chứ nhỡ đâu lão ta lại xuất hiện trong mộng thì bọn em biết đối phó như thế nào."
"Lâm Tầm ư?" Trần Diệp Khải cười khổ nói, "Anh còn muốn giết ông ta, em nói xem anh có sợ ông ta không?"
Dư Hạo cũng đang suy nghĩ vấn đề này, y lại hỏi: "Ngày hôm đó bọn anh ở bệnh viện, ông ta nói gì thế?"
Trần Diệp Khải mệt mỏi nói: "Cụ thể chi tiết anh không nhớ rõ, nhưng ông ta luôn ngông cuồng, cảm giác giống như trên thế giới này không ai có thể lay động được, niềm tin của ông ta quá mạnh mẽ."
Chu Thăng lẩm bẩm nói: "Em bắt đầu hối hận vì đã nói nhiều như vậy cho anh nghe."
Dư Hạo: "Vậy... muốn đánh bại Lâm Tầm thì phải làm như thế nào?"
Chu Thăng: "Nổ súng vào lão già đấy, hoặc là trực tiếp lao lên đấm, cái gì cũng có thể."
Trần Diệp Khải nói: "Hiện tại anh chỉ muốn giết ông ta, anh không sợ thầy ấy. Nhưng mong bọn em có thể hiểu giúp anh, từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh vẫn luôn đi theo Lâm Tầm, thực tế cho đến bây giờ, tâm tình của anh vẫn rất phức tạp..."
Chu Thăng: "Oh my god, tôi đang cực kì hối hận vì cuộc nói chuyện ngày hôm nay."
Dư Hạo đương nhiên biết ý tứ của Chu Thăng, việc này tương đương với việc một lần nữa ám chỉ tâm lý với Trần Diệp Khải, điều này sẽ dẫn tới việc Lâm Tầm trong mộng của anh trở nên cực kì khó đánh.
Trần Diệp Khải: "Ông ấy đã từng là người mà anh tôn trọng nhất..."
"Thôi! Thôi!" Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời biến sắc nói.
Dư Hạo: "Anh không cần tạo cho mình ám thị tâm lý đâu [1]!"
[1] Ám Thị: Dùng tác động tâm lý làm cho người khác tiếp nhận một cách thụ động những ý nghĩ, ý định của mình.
Chu Thăng: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những ấn tượng của anh về Lâm Tầm, toàn bộ đều phải dừng lại! Để tránh việc tự mình ám thị, khiến cảnh trong mộng phát sinh nhiều thay đổi hơn."
Trần Diệp Khải: "Được."
"Anh sợ ông ta à?" Dư Hạo liên tục xác nhận.
"Anh không sợ." Trần Diệp Khải nói, "Em cảm thấy anh sợ ông ấy ư?"
Dư Hạo nghĩ thầm, có lẽ buổi tối ngày hôm đó Trần Diệp Khải đã có dũng khí phá phủ trầm châu [2], thế nên không có gì phải sợ cả.
[2] Phá phủ trầm châu- đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
"Không sao đâu." Dư Hạo hướng Chu Thăng nói, "Tôi cảm thấy khó nhất vẫn là Long Sinh, người giữ cửa không thể so với Long Sinh, cậu ta vẫn khó đối phó hơn."
Trần Diệp Khải lại lâm vào trầm mặc.
Chu Thăng dùng bông ngoáy hết nước trong tai ra, lại nói với Trần Diệp Khải: "Bây giờ chúng ta đến cùng nhau đi, đoạt lại Đồ Đằng ở trong nội tâm sâu thẳm của anh."
"Đồ Đằng?" Trần Diệp Khải hỏi.
"Tinh thần bên trong thế giới, cội nguồn sức mạnh của anh." Chu Thăng nói, "Từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, anh vì bản thân mà tạo dựng lên nó, cũng vì nó mà giữ vững niềm tin, anh cảm thấy nó sẽ là cái gì?"
"Anh... Anh không biết." Trần Diệp Khải lẩm bẩm nói, "Nếu như có thứ như vậy, anh nghĩ, có lẽ là lý tưởng tương lai mà anh từng mơ mộng đi."
"Cụ thể hóa đi." Chu Thăng giải thích nói, "Giải thích nó bằng cách cụ thể hóa, đồ vật xuất hiện trong mộng, đều có thực thể."
Trần Diệp Khải chìm vào suy tư, cuối cùng, Chu Thăng lại nói: "Không phải gấp, vừa nghĩ vừa tìm xem, chỉ cần nhận định tốt kẻ thù là có thể đối phó được, người giữ cửa Lâm Tầm, cùng nhau cố gắng mà giải quyết đi. Còn Long Sinh..."
Dư Hạo nói: "Hình như tôi cùng cậu ta đã ở phía trước đồ đằng rồi."
"Vậy thì, bình tĩnh đợi đáp án công bố thôi." Chu Thăng nói, "Cậu phụ trách tìm ra đồ đằng, còn phải nhỡ kỹ những gì chúng ta đã bàn đấy."
Dư Hạo nhớ tới lá thư kia, gật gật đầu.
Trần Diệp Khải hiểu rõ, nói: "Được rồi."
"Việc còn lại, chờ anh tỉnh rồi lại nói." Chu Thăng nằm lên giường, Dư Hạo đột nhiên khẩn trương, nghiêng đầu nhìn Chu Thăng.
Chu Thăng: "???"
Dư Hạo và Chu Thăng cùng ngủ trên một chiếc giường đơn, đã thế Chu Thăng còn mặc đúng một cái áo ngủ màu trắng!
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "Làm sao?"
Đây không phải lần đầu tiên Dư Hạo cùng Chu Thăng ngủ trên một chiếc giường, hồi về nhà Chu Thăng ăn Tết, hai người cũng ngủ chung rồi, nhưng Chu Thăng toàn cởi trần mặc quần đùi đi ngủ, chưa bao giờ như thế này.
"Không có gì." Dư Hạo hít sâu, cố hết sức nằm thẳng, để bản thân đừng có làm ra phản ứng kỳ quái nào.
"Ngủ đi." Chu Thăng nói, "Có chuyện gì nói trong mộng, Dư Hạo, cố gắng tự bảo vệ bản thân, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức."
"Ừ." Dư Hạo đã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, nhưng càng mệt mỏi, càng không tự giác mà sinh ra xúc động, chỉ muốn quay người ôm lấy Chu Thăng. Đó là sau khi thần kinh giao cảm bị ức chế [3], thần kinh giao cảm càng làm tăng sự hưng phấn của phản ứng tự nhiên. Y cảm giác được cánh tay của mình đang đến gần ngực Chu Thăng, mà làn da của Chu Thăng trông vừa trơn nhẵn lại còn cực kỳ tinh tế, trên người hắn còn mang theo mùi hương sữa tắm vừa rồi, khiến huyết mạch của y trương phồng lên.
[3] Hệ thần kinh giao cảm là hệ thần kinh thực vật, điều hòa hoạt động của các cơ quan nội tạng, mạch máu, mồ hôi, các hoạt động dinh dưỡng của cơ thể,... Các hoạt động này được thực hiện một cách tự động, không theo ý muốn chủ quan của con người.
Vòng Kim Ô tản ra ánh sáng mãnh liệt, địa điểm Dư Hạo xuất hiện lại là bên trong mộng cảnh của Chu Thăng, cây cầu thông đến vòng Kim Ô.
"Có chuyện gì vậy?" Dư Hạo nói.
"Anh ấy chưa ngủ." Chu Thăng vẫn còn nhiều tinh lực, giải thích cho Dư Hạo, "Chờ lát nữa anh ấy ngủ rồi, chúng ta sẽ bị vòng Kim Ô hút vào."
Dư Hạo tự hỏi tại sao Trần Diệp Khải lại chưa ngủ, cũng có thể do quá kích động nên nhất thời không thể đi vào giấc ngủ. Y thử tung cánh ra, bay lên, nói: "Đúng rồi, ngoại trừ hai chúng ta, những thứ khác có thể đi xuyên qua vòng Kim Ô không?"
"Cái gì cơ?" Chu Thăng không hiểu rõ lắm.
Dư Hạo: "Tướng Quân trong mộng của tôi, con rồng kia trong mộng của cậu, có thể rời khỏi giấc mộng của chúng ta hay không?"
Chu Thăng: "Hả? Những thứ trong mộng của anh ấy không thể sang đây, nhưng đồ vật của chúng ta lại có thể đi vào nhỉ, tôi cũng chưa từng nghĩ đến cái này."
Từ phản ứng của Chu Thăng, Dư Hạo phát hiện bản thân đã đưa ra vấn đề mà Chu Thăng từ trước đến nay chưa nghĩ tới. Nhưng chuyện này cũng không tính là đao to búa lớn gì, lấy trí thông minh của Chu Thăng ra, sớm muộn gì cũng nghĩ ra mà thôi.
Dư Hạo tung cánh bay lượn trên biển mây, tìm kiếm con rồng mà ngày đó Chu Thăng triệu hoán từ trong tầng mây ra, Chu Thăng thì ở lại trên cầu, rơi vào trầm tư. Dư Hạo nhìn xung quanh, binh lính của y thì thôi vậy, giả sử con rồng có thể đến Chichen Izta, như thế thì sẽ tạo được tác dụng không nhỏ.
"Đừng có chạy lung tung!" Chu Thăng lấy lại tinh thần, quát về phía Dư Hạo, Dư Hạo liền bay về.
"Mang theo ấn tượng trong thế giới ý thức của chúng ta đến trong mộng người khác đi." Chu Thăng nói, "Theo suy đoán của tôi chắc là được."
"Nhưng cái này được quyết định bởi ấn tượng của chủ nhân mộng cảnh với chúng ta." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Chu Thăng nói tiếp, "Giống như khiến Thi Nê cảm thấy tôi là Tôn Ngộ Không, còn cậu là Chirst, cái nguyên lý này, thử nghiệm trước trong giấc mộng của tôi xem thế nào."
Chu Thăng đẩy Dư Hạo đến trước vòng Kim Ô, nói: "Về lại trong mộng của cậu đi."
Bên trong vòng Kim Ô bắn ra ánh sáng thông đến mộng Dư Hạo, cửa truyền tống xuất hiện, khi Dư Hạo đi xuyên qua vòng Kim Ô, Chu Thăng còn nói: "Tưởng tượng nơi này có một cây cầu, đi thông xuống mặt đất."
Dư Hạo cố gắng tưởng tượng ra, Chu Thăng vẫn kiên nhẫn chờ, quả nhiên trước mắt Dư Hạo xuất hiện một cây cầu, kéo dài từ trong vòng Kim Ô lên kinh thành đầy nắng, nhưng cầu nối này chỉ xuất hiện được một đoạn ngắn.
Dư Hạo: "Không được."
Sau đó mặc cho y lại tưởng tượng như thế nào, đều không thể kéo chiều dài của nhịp cầu ra, vì thế trên mặt trời trong mộng xuất hiện một đoạn cầu nối ngắn ngủn treo lơ lửng.
"Tưởng tượng." Chu Thăng nói, "Liên hệ cùng với hiện thực, nhịp cầu tượng trưng cho ý nghĩa gì? Cầu thang cũng được."
Dư Hạo đột nhiên nhớ tới những thứ y đọc được trên sách, nhịp cầu cùng cầu thang tượng trưng cho dục vọng không được thỏa mãn, vì thế y liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái. Đoạn tài liệu kia y đọc được trong phần tham khảo của nội dung chính học kỳ sau, Chu Thăng vẫn chưa đọc qua.
Chu Thăng: "Cố lên."
Dư Hạo nhớ đến thế giới hiện thực, lúc này bản thân cùng Chu Thăng chỉ mặc áo tắm dài, đắp chung một cái chăn, nằm ở trên giường.
Mình không phải người có dục vọng quá mạnh... Nhưng mà không sao. Dư Hạo hít sâu, sắc mặt hơi ửng hồng, có khi cách này lại có hiệu quả. Quả nhiên trong đầu y lại mở ra ảo tưởng, tưởng tượng cảnh bản thân xoay người ôm lấy cơ thể Chu Thăng, lại tiến thêm một bước tưởng tượng ra thân thể của Chu Thăng dưới lớp áo giáp, cây cầu kia liền bắt đầu kéo dài, thông đến đại địa.
"Thành công!" Chu Thăng nói: "Làm tốt lắm."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo đột nhiên hiểu hàm nghĩa trong đó, cây cầu này kết nối thế giới tinh thần của y và Chu Thăng, đồng nghĩa ẩn dụ với việc quan hệ hai người bọn họ ở thế giới hiện thực lại tiến thêm một bước, có lẽ cũng có thể lý giải, Dư Hạo hi vọng có thể phát triển thêm một bước quan hệ với Chu Thăng.
Như cây cầu thông đến mặt trời này, dựa theo kết cấu của bậc thang cùng với lý giải của Dư Hạo, nó cực kì không vững chắc mà dưới đáy lại không có điểm tựa, giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
"Làm cho nó ổn định hơn đi." Chu Thăng nói, "Tăng thêm vật liệu."
"Không được, tôi hết sức rồi." Dư Hạo có chút bực bội nói.
Chu Thăng nói: "Phải có niềm tin, tất cả đều có khả năng."
"Tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Dư Hạo dở khóc dở cười, cũng không muốn giải thích cho Chu Thăng, cây cầu kia xuất hiện dựa trên cơ sở tưởng tượng về dục vọng của y đối với Chu Thăng.
Chu Thăng đành phải từ bỏ, nói: "Vậy thử triệu hoán bọn kia thử xem, nhưng đừng có tưởng tượng ra cảnh cây cầu kia sụp đổ đấy."
"Không đâu." Dư Hạo một tay đỡ trán, nói, "Tôi nghĩ tạm thời nó sẽ tồn tại như thế, không sập nổi đâu, trừ khi trong thế giới hiện thực xảy ra chuyện khác, cầu nối tượng trưng cho một loại dục vọng nào đó."
"A? Thế đây là dục vọng gì của cậu?" Chu Thăng lấy lại tinh thần, hoài nghi mà nhìn Dư Hạo.
"Tôi không muốn nói!" Dư Hạo nói, "Đừng hỏi!"
Chu Thăng: "???"
Ngay sau đó, vệ sĩ NPC trong mộng Dư Hạo bắt đầu bước lên cây cầu này, trước khi đi vào vòng Kim Ô, Dư Hạo nói: "Các vị... Tôi có chút việc, muốn nhờ các người."
Nói chuyện với NPC trong mộng của mình cũng khá kỳ quái, giống như bản thân tự đối thoại với chính mình, Chu Thăng nhìn không được, nói: "Cậu khách khí với bản thân như thế làm cái gì? Các anh em! Theo tôi!"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng kéo Dư Hạo, xoay người tiến vào trong vòng Kim Ô.
Huyền phù của Chu Thăng trôi nổi trên biển mây, nâng đỡ lấy không gian vòng Kim Ô, đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người, cùng lúc đó mà cây cầu bắt đầu huyễn hóa, diện tích kéo dài đến hàng trăm hecta, dài đến mức vô tận từ biển mây đến sân trời, ở giữa sân trời vẫn là vòng Kim Ô tỏa ra hỏa quang kim sắc [4].
[4] Ánh sáng màu vàng.
Dư Hạo quay đầu nhìn xung quanh, Chu Thăng ra hiệu cho y nhìn, binh lính NPC thứ nhất tiến vào trong mộng Chu Thăng, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, binh sĩ xếp hàng ra, tập hợp ở quảng trường trên không trung, tập kết thành phương trận.
"Thành công!" Dư Hạo kinh hỉ nói.
Chu Thăng bên trong biển mây huýt sáo một cái, tầng mây chồng chất như ngọn núi bị phá vỡ, hắc long phương Tây vươn đôi cánh bén nhọn, trên cánh vẫn còn mây bay lượn lờ, đột nhiên lao ra! Lúc Dư Hạo gặp lại nó, không khỏi lùi về phía sau nửa bước, Chu Thăng đặt tay lên vai y, trấn an lại.
Lần trước Dư Hạo bay lượn trên không trung, đột nhiên thấy nó nên trở tay không kịp, nhưng cũng không có cảm giác áp bách cường đại như bây giờ. Hiện tại đứng trên quảng trường, Hắc Long lượn quanh quảng trường xoay mấy vòng, lúc lao xuống, tất cả binh lính NPC cùng Dư Hạo đều cùng khẩn trương lên trong nháy mắt, nhao nhao giương cung cài tên, chĩa mũi tên lên bầu trời, nhìn là biết sắp sửa có một cuộc đại chiến.
Chu Thăng: "Cậu đừng sợ nó! Đấy là một bộ phận của tôi."
Dư Hạo khó khăn bình tĩnh lại, mãi cho đến khi đám thị vệ sôi nổi lui về, Hắc Long mới thong thả đáp xuống quảng trường, nghiêng đầu nhìn Dư Hạo chăm chú.
"Rốt cuộc nó là cái gì của cậu?" Dư Hạo nói: "Một đoạn ký ức?"
Dư Hạo nhớ tới con Hắc Long lượn quanh mình trong mộng, nó tượng trưng cho ký ức ở đập chứa nước, như vậy đối với Chu Thăng...
"Nó là thú tính của tôi." Chu Thăng thuận miệng nói, "Có lẽ là hình ảnh cụ thể hóa cho sự xúc động cùng phẫn nộ của tôi, cậu có ánh sáng bảo hộ ở trong mộng của tôi thì sợ cái gì?"
Hắc Long kia vẫn luôn nhìn Dư Hạo, khiến Dư Hạo không được tự nhiên, y thử tránh khỏi ánh mắt của Hắc Long, lại cảm thấy dù ở vị trí nào thì con quái vật khổng lồ nguy hiểm này cũng đều dùng con ngươi vàng óng của nó để quan sát y.
"Bây giờ nghĩ xem, làm thế nào đem chúng nó vào trong mộng Khải Khải được." Chu Thăng không hề quan tâm Hắc Long kia, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hiện ra bên trong vòng Kim Ô.
Dư Hạo quay đầu lại nhìn, trên quảng trường xuất hiện một cái tế đàn thật lớn, chính giữa tế đàn là vòng Kim Ô, bên trong quảng trường, một bên là Hắc Long to lớn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đằng sau là gần hai ngàn hộ vệ mặc áo giáp Trung Quốc cổ đại đang dàn phương trận, giống như đang chờ đợi cử hành một nghi thức thần bí nào đó.
Dư Hạo: "Nhưng chỉ sau khi mặc trời mọc, thông đạo mới có thể thực sự mở ra. Nếu không chúng ta sẽ không tìm thấy thế giới Khải Khải bên trong mặt trời, con đường này tạm thời đang bị phong bế."
Chu Thăng nâng tay lên, quang hỏa vòng Kim Ô bao trùm toàn thân áo giáp của hắn, bày ra kim sắc mỹ lệ huyền ảo, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, nhưng mà thực ra cái này cũng vô dụng thôi? Nếu mặt trời mọc, còn cần viện binh làm gì? Khi ở trong thế giới hắc ám mới cần bọn chúng mà... A, còn có trận chiến nữa." Chu Thăng quay đầu nhìn lại, bản thân giật nảy mình, thiên quân vạn mã ở quảng trường dưới tế đàn, im lặng như tờ, chờ đợi hai người hạ lệnh.
"Hỏi vòng Kim Ô xem, có thể nghĩ biện pháp khác không?" Dư Hạo nói.
"Đang hỏi đây." Chu Thăng nâng tay lên, câu thông với vòng Kim Ô, đáp, "Tôi không hiểu lời của vòng Kim Ô cho lắm, nó nói, phải lập được một cái thông đạo mới..."
Chưa nói xong câu, bỗng nhiên trên vòng Kim Ô xuất hiện cảnh tượng ở Chichen Itza, hai người trở tay không kịp, hô to một tiếng, đồng thời bị hút vào.
"Tên khốn khiếp này bây giờ đã ngủ rồi!"
Cảnh tượng trước mắt Dư Hạo là một đen kịt một màu, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng Chu Thăng phẫn nộ kêu to.
"Không phải em bảo anh ngủ đi à?" Tay chân Trần Diệp Khải có chút luống cuống.
"Thôi thôi." Chu Thăng một tay đỡ trán, không muốn lại giải thích, nói, "Đi nhanh đi."
Hai người lại xuất hiện ở trên cầu trong mộng cảnh như trước khi rời khỏi. Chu Thăng khiêng gậy Như Ý, buồn bực ngán ngẩm dẫn Trần Diệp Khải theo, đi trong thông đạo ở Chichen Itza. Sau khi bọn họ tiến vào mộng cảnh, có đi qua một cái cửa đá, xuyên qua một cây cầu trên vách núi cheo leo, trực tiếp xông lên hàng người đá, tất cả đều không ngoài dự tính, đều bị gậy Như Ý của Chu Thăng quét bay, đánh cho nát nhừ.
"Còn bao xa?" Chu Thăng nhìn xung quanh, nói: "Em nghi là chúng ta đi nhầm đường."
Bộ dáng Chu Thăng vẫn như cũ, trong tay cầm gậy Như Ý, thăm dò địa hình khắp nơi.
"Đây không phải Chichen Itza thật." Trần Diệp Khải nói, "Chỉ là Chichen Itza trong ấn tượng của anh."
"Em hiểu." Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải đi vào một cái vực sâu vạn trượng trước, vách núi đối diện xuất hiện một cái cổng thật lớn, trên cửa lít nha lít nhít, dày đặc chữ tiếng Anh phát sáng, còn có rất nhiều biểu đồ, Chu Thăng ngẩng đầu nhìn lên, Trần Diệp Khải nói: "Đấy là luận văn tốt nghiệp của anh."
"Vắt ngang giữa một cái vực sâu." Chu Thăng nói, "Nó đại diện cho việc anh mãi vẫn chưa tốt nghiệp à?"
Trần Diệp Khải: "Anh nghĩ, cái này tượng trưng cho sự hối hận nhỉ? Hi vọng tốt nghiệp thuận lợi, lại không chú ý tới trước mặt có vực sâu, cứ thế bước lên phía trước một bước, sau đó rơi xuống."
Một khi Trần Diệp Khải nghĩ thông suốt, anh lập tức khôi phục bình tĩnh, bắt đầu phân tích tất cả hàm nghĩa đại biểu trong mộng, tuy rằng việc bản thân tự phân tích chính mình hơi kỳ quái, nhưng Chu Thăng không thể không bội phục Trần Diệp Khải, từ kiến thức chuyên môn mở rộng ra, Trần Diệp Khải biết rất nhiều.
Âm thanh ầm ầm nổ vang, ánh sáng trước mắt Dư Hạo lập lòe, tiếp theo tất cả ánh sáng đều vụt tắt, y lần nữa lại quay trở về trung tâm giếng trời Chichen Itza.
Nhưng Trung Xuyên Long Sinh vốn phải xuất hiện ở đây lại không thấy!
Trong giếng trời chỉ có Dư Hạo, trói buộc trên người y cũng đã biến mất, y vẫn mặc cái áo sơ mi trắng của Long Sinh như cũ. Bốn phía im lặng đến khủng bố, duy chỉ có tượng Vũ Xà Thần hoàng kim đứng lặng ở một góc, yên tĩnh nhìn mình.
"Tướng Quân?" Dư Hạo nhìn quanh.
Khẩu súng kia còn trên mặt đất, Dư Hạo khom người nhặt nó lên, nhét vào trong túi quần, cẩn thận chú ý ngó nhìn xung quanh.
Không có người trả lời, chắc khi bọn y bị truyền tống thì Chu Thăng đã bị tách ra nơi khác, Dư Hạo nhớ rõ Chu Thăng đã nói với y, lần trước khi tách rời, bọn hắn đã rời khỏi thủy đạo, cũng bị đẩy vào một khu vực rộng lớn khác.
Y đi đến cạnh giếng, từ trên miệng giếng nhìn xuống, bên trong tối đen như mực, dường như dưới đáy giếng có thứ gì đang tỏa ra ánh sáng lập lòe ma quái.
Dư Hạo xoay người, thử vươn tay nắm chặt một cái, trong tay y liền xuất hiện cây trượng dài, ấn tượng của Trần Diệp Khải phát huy tác dụng rồi! Y lại thử giương cánh, cánh của y cũng theo đó xuất hiện, tỏa ra ánh sáng trắng bạc.
Bây giờ có thể bay, nhưng đỉnh giếng trời lại giống như một cái cống thoát nước được giăng đầy lưới, nước ở bên ngoài còn chảy xuống lọt qua lưới chảy thẳng xuống, y thử bay lên, nhưng cũng không có cách nào chọc thủng lưới để xuyên ra ngoài.
/113
|