Đoạt Mộng

Chương 57 - Tế nhật

/113


Biến cố xảy đến thực sự quá nhanh, Trần Diệp Khải kịp thời phản ứng trước, cầm súng bắn mấy phát liên tiếp về phía đuôi rắn, đuôi rắn lại nhanh chóng biến mất. Chu Thăng quả thực không thể tin được chuyện gì đã xảy ra, lúc ngẩng đầu lên, sân trời nghiêng ngả, có một con quái vật khổng lồ bốc cháy đang giương cánh ra bò lên.

Con quái vật kia cao gần 10 mét, nửa thân trên chính là hình người của Lâm Tầm, nửa thân dưới lại là đuôi rắn của Vũ xà thần, cười như điên nói: "Mày đã sớm chịu sự khống chế của tao rồi, bây giờ còn vọng tưởng đoạt lại bản thân trong mộng cảnh à? Hủy hoại mày, cũng chính là lửa giận của mày——!"

"Thầy Trần..." Dư Hạo gian nan đè lại miệng vết thương.

"Dư Hạo!" Trần Diệp Khải điên cuồng gào lên.

"Tin tưởng... vào chính anh." Dư Hạo run rẩy nói, "Đừng sợ... Em... Em sẽ tự lành thôi..."

Ánh mặt trời không tiếp tục chiếu rọi xuống mộng cảnh như trong dự liệu, sân trời nhanh chóng rơi xuống, ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ thế giới, sấm sét bắn ra giữa trời đất tạo thành một vùng tăm tối. Nhóm quái vật bốc cháy bị lửa của sân trời đẩy xuống phế tích lại nhao nhao giương cánh, bay về phía ba người.

Hàng vạn hàng ngàn con quái vật bốc cháy, giống như ác quỷ được thả ra từ trong địa ngục, bay qua lại trong thế giới Chichen Itza.

Trần Diệp Khải gian nan cầm súng chiến đấu cùng Lâm Tầm, bị đập một chưởng ngã về phía trong phế tích.

"Dư Hạo——"

Trong bóng tối, chỉ có Chu Thăng đau quặn tim gan, bi thương gào to.

Thế giới trong mộng cảnh · Chichen Itza

Lửa lớn che khuất bầu trời, hủy diệt toàn bộ thế giới ý thức, sân trời rơi vỡ. Trần Diệp Khải rống giận nổ súng về phía con quái vật hình rắn to lớn kia, nó lại không sợ chút nào.

"Đã sớm bị thần phục, cần gì làm điều thừa thãi." Âm thanh tà ác của Lâm Tầm vang vọng khắp thế gian.

"Không!" Trên người Trần Diệp Khải chồng chất vết thương, nhưng như trước không muốn từ bỏ, giọng nói cũng run, "Tôi... Sẽ không sợ ông nữa... Sẽ không!"

Mặt trời phảng phất giống như vĩnh viễn không mọc lên, mây đen trên đỉnh đầu vẫn giăng kín như cũ.

"Kết thúc đi!" Âm thanh của Lâm Tầm vang đến toàn bộ mộng cảnh, "Cho dù mày làm cái gì, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được hiện thực đâu——", ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của lão tỏa ra ngọn lửa bóp chặt lấy Trần Diệp Khải.

"Trong thế giới của tôi..." Trần Diệp Khải thở dốc nói, "Ngoại trừ Long Sinh, còn có bạn bè của tôi... có Dư Hạo, có Chu Thăng... Tôi không thể để bọn họ cứ như vậy... ở trong mộng cảnh của tôi..."

Trần Diệp Khải ra sức giãy dụa, gầm to lên, chống lại ma chưởng của Lâm Tầm, một phát súng xuyên qua mắt trái cực lớn của Lâm Tầm. Lâm Tầm rống lên đau đớn, che lại một mắt, hung ác quật ngã Trần Diệp Khải vào trong biển lửa.

"Chu Thăng..." Dư Hạo nằm trong lồng ngực Chu Thăng, nâng cánh tay đầy máu tươi lên, chỉ về phía chân trời, y cảm giác thân thể của mình đang được chữa trị, nhưng sức mạnh xà yêu quá tà ác, nó đang tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể chính mình, cũng giống như chủ nhân nguyên bản của mộng cảnh là Trần Diệp Khải, các lực lượng cũng đang tranh đoạt quyền khống chế thế giới!

"Dư Hạo! Dư Hạo!" Chu Thăng điên cuồng mà gào lên.

"Nhìn xem... xem..." Dư Hạo nói đứt quãng, "Mặt trời... đã... mọc... rồi. Sức mạnh của chủ nhân thế giới, bị che khuất..."

Chu Thăng ngẩng đầu, chỉ thấy tầng mây dày đặc che kín bầu trời, trong mây lóe ra ánh sáng của sấm chớp.

"Mặt trời chỉ là... bị mây... chắn... chắn..."

Chu Thăng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, quỳ một gối trên Cân Đẩu Vân, ôm chặt Dư Hạo.

"Chỉ cần... ánh mặt trời... xuất hiện... tôi liền..."

"Đến đây đi." Trần Diệp Khải trầm giọng nói, dưới bầu trời u tối này, thân ảnh hai người phát ra ánh sáng giống như khi Trần Diệp Khải đoạt lại được Đồ Đằng. Mái tóc ngắn của Chu Thăng như bị kim hỏa [1] thiêu đốt, như mặt trời chói chang chiếu sáng lên vòm trời.

[1] Lửa vàng.

Đôi cánh Dư Hạo rủ xuống trên Cân Đẩu Vân, lông vũ bay tán loạn, tựa như từng mảnh nhỏ của ánh trăng vỡ vụn, trôi vào thế giới tăm tối tuyệt vọng này.

Trong phòng khách sạn.

Hô hấp Trần Diệp Khải ở trong mơ trở nên dồn dập khó nhịn, trên trán chảy mồ hôi, như thể đang rơi vào ác mộng.

Dư Hạo đang ngủ say khẽ phát run, bản thân đã vô thức mà gối đầu lên cánh tay Chu Thăng. Khi này, trong lúc ngủ mơ xoay người, ôm lấy eo Chu Thăng, đồng dạng Chu Thăng cũng nghiêng người tới, đối mặt cùng với Dư Hạo, hai người ôm lấy nhau, Dư Hạo dựa đầu ở vai trước Chu Thăng, hai người gắt gao rúc lại một chỗ.

Thế giới trong mộng cảnh - Chichen Itza.

"Đến đây đi..."

"Đến đây đi."

"Đều, tới, đi——!" Chu Thăng bỗng nhiên nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng thét như sấm sét gầm lên trời cao đen kịt.

Một tia ánh sáng bay về phía không trung, Dư Hạo suy yếu mà mở hai mắt ra, nhìn lên bầu trời, trong mắt y sáng ngời lên, phản chiếu ra hình ảnh tầng mây bị phá vỡ, từng ánh nắng chói lọi đâm qua lỗ thủng của tầng mây mà chiếu xuống.

Mặt trời đã mọc rồi! Nó xuyên qua tầng mây kia, chiếu rọi lên thân thể hai người.

Cơ thể bị thương của Dư Hạo khép lại nhanh chóng, dưới ánh mặt trời, miệng vết thương của y khôi phục càng nhanh!

"Tôi... Ánh mặt trời..." Y nâng tay lên, hướng về phía mặt trời, mà trong một cái chớp mắt, mặt trời chói chang bị mây đen che khuất kia bỗng biến đổi thành hình dáng vòng Kim Ô, đột nhiên phóng ra vô số thiên thạch rực lửa!

Tại nơi ánh mặt trời chiếu rọi xuống, thân thể Dư Hạo khôi phục hoàn toàn!

"Tôi khỏe rồi!" Dư Hạo nói: "Chu Thăng! Tôi đã khỏi rồi!"

Xà Yêu mà Lâm Tầm hóa thân thành rống lên một tiếng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một tay tóm chặt lấy Trần Diệp Khải, tay kia nâng lên, che lại ánh mặt trời chiếu xuống.

Thiên thạch rực cháy gào thét, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù dày đặc, liên tiếp rơi thẳng xuống, mỗi một cục thiên thạch rơi xuống đều biến thành một võ sĩ toàn thân mặc áo giáp, ở trên mặt đất tập hợp thành một đội quân rồi lao vào trong biển lửa, giao chiến cùng với quái vật thối rữa đang bốc cháy kia.

Chu Thăng cúi đầu, nhìn về phía Dư Hạo.

"Tới thôi." Dư Hạo cười nói, thương thế y đã khôi phục như cũ, tung cánh ra, rời khỏi cái ôm của Chu Thăng, cầm hai thanh dao trong tay, hô: "Chiến đấu đi!"

Chu Thăng ngồi dậy, nhìn về phía ánh mặt trời xuyên qua lỗ thủng, một tiếng rồng gầm rung động trời đất, cự long màu đen kia đi theo sau ngàn vạn sao băng, cuối cùng bay xuyên qua vòng Kim Ô! Chu Thăng xoay một vòng, sải bước lên lưng Hắc Long, hét lên: "Lâm Tầm——! ão súc sinh này!"

Lâm Tầm gào rống về phía Dư Hạo, Dư Hạo lao lên trên không trung, đôi tay cầm dao găm vung ra một vòng trăng tròn xinh đẹp, ánh sáng rực rỡ nở rộ, bắn về phía thân rắn của Lâm Tầm. Ngay sau đó, Chu Thăng điều khiển cự long, xuyên qua vòng trăng tròn ấy, hung hăng đâm mạnh vào xà yêu to lớn kia.

Cự long đè xà yêu lại, trong miệng nó phun ra ngọn lửa màu xanh lá cực nóng, Chu Thăng mặc áo giáp bạc, hóa thành Kỵ sĩ rồng, gọi gậy Như Ý ra, nện một gậy xuống đầu rắn!

Hai tay Dư Hạo cầm dao găm, giang rộng đôi cánh ra, dẫn dắt thiên quân vạn mã, phóng tới khu vực trung tâm phế tích!

Tầng mây trên đỉnh đầu bị phá vỡ lần nữa khép lại, thế giới này lần thứ hai hóa thành luyện ngục, bốn phía bùng lửa lên. Toàn thân cự xà yêu phun máu, từng mảng vảy bong ra, nhưng khi ánh mặt trời biến mất, vết thương của nó lại nhanh chóng khép lại tỏng bóng tối.

"Con đỹ này sao đánh mãi không chết thế!" Chu Thăng ở trên lưng rồng nói, "Nghĩ cách nào!"

Dư Hạo lướt qua một cái, né tránh quái vật thối rữa bốc cháy đang bay đến bên người, võ sĩ trên mặt đất phóng mũi tên về hướng bầu trời, liên tiếp bắn rơi quái vật.

"Thầy Trần đâu?!" Dư Hạo hô lên.

"Đi tìm!" Chu Thăng rống, "Nghĩ cách, nhất định có biện pháp nào đấy có thể giết nó!"

Dư Hạo thoáng nhìn thấy Trần Diệp Khải, một thân bị thiêu đốt đến rách tung, đang từ phế tích giãy dụa ra.

"Đừng để ý đến anh!" Trần Diệp Khải hô lên, "Nghĩ cách rời khỏi nơi này đi! Anh dẫn nó rời sang chỗ khác!"

Cách nào có thể giết nó đây?! Dư Hạo không khỏi hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Trung Xuyên Long Sinh trước khi rời khỏi giếng nước.

"Là cái gì?" Dư Hạo kêu về hướng Chu Thăng, "Long Sinh nói, có một thứ có thể đánh bại Lâm Tầm! Đi đâu tìm nó đây? Nhanh lên! Nếu không thế giới sẽ bị hủy sạch mất!"

Chu Thăng lấy gậy Như Ý đánh cự xà yêu về mặt đất, vang lên một tiếng thật lớn, hỏa diễm cùng tro tàn bắn ra bốn phía, trong lúc cấp bách hắn xoay người đáp: "Không cần tìm! Chỉ cần nghĩ tới nó sẽ lập tức xuất hiện!"

"Vậy nó là cái gì?" Dư Hạo nôn nóng nói.

"Là cái gì được!" Chu Thăng nói với Dư Hạo, "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai? Cậu ta nói ở trong tay ai?"

Đột nhiên xà yêu rít gào lao ra từ trong biển lửa, bắt được cự long, Chu Thăng đứng không vững, bị quật bay ra, khi đang rơi giữa không trung thì Dư Hạo lại phi qua, kịp thời đón được hắn.

Dư Hạo kêu: "Long Sinh nói, là thứ Khải Khải cho tôi?!"



Chu Thăng quét ngang gậy Như Ý, một gậy quét bay hàng trăm con quái vật, nói: "Là áo sơ mi à?!"

Dư Hạo: "Không phải! Đã trả lại rồi!"

Trần Diệp Khải đứng ở giữa phế tích nã một phát súng, một cột ánh sáng bắn trúng cánh tay xà yêu, xà yêu giận dữ mà gào thét, toàn thân bắn ra một làn sóng xung kích hỏa diễm, quăng Chu Thăng ngồi trên cự long bay ra, quay người phi tới phía Trần Diệp Khải.

"Bọn em đi..." Trần Diệp Khải xoay người chạy gấp, thật sự muốn dẫn dụ xà yêu đi.

Chu Thăng: "Khải Khải! Anh đừng có vớ vẩn!"

Dư Hạo: "Anh ấy muốn đi đâu?"

"Thác nước!" Chu Thăng nhìn thấy đường chạy của Trần Diệp Khải, liền biết anh nhắm đến thác nước, chỉ có thác nước Iguazu mới có thể ngăn cản được ngọn lửa của xà yêu.

Cự long bay tới, tiếp được Dư Hạo với Chu Thăng, Dư Hạo ôm lấy eo Chu Thăng, hai người cùng lao xuống, bay về phía mặt đất, nơi Trần Diệp Khải đang chạy.

"Không phải cái áo sơ mi đấy thì là cái gì?" Chu Thăng nói, "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nghĩ kỹ! Dư Hạo! Anh ấy có cho cậu nhiều thứ không?"

"Còn có một thứ..."

"Nhất định là đã cho cái gì rồi? Cậu tìm anh ta để lấy thứ gì? Đêm hôm đó!" Chu Thăng nghĩ tới, "Dao! Dao! Dao phẫu thuật!"

Dư hạo bỗng nhiên nhớ đến, hô lên: "Chúng ta tới thôi!"

Trên người Trần Diệp Khải đã bị lửa thiêu cháy, anh chạy tới trước thác nước Iguazu. Chu Thăng cùng Dư Hạo, điều khiển Hắc Long, dẫn dắt thiên quân vạn mã dàn trận, triển khai phòng ngự trước thác nước Iguazu.

"Khải Khải! Đón lấy vũ khí——"

Chu Thăng gằn giọng, hai người ngồi trên cự long. Dư Hạo cũng giơ hai ngón tay, chỉ lên không trung, nhắm hai mắt, nhớ lại đêm hôm đó. Đột nhiên máu trong tay phun ra, tiếp theo thu lại sấm sét đầy trời.

Trần Diệp Khải ở nơi này có thể so như thế giới lúc tận thế, dừng lại trước thác nước Iguazu, ngẩng đầu.

Xà yêu tung cánh, bám riết không buông, bay tới phía sau ba người.

Dư Hạo điều khiển sấm sét vô biên vô tận, chiếu sáng thế giới hắc ám, đột nhiên sấm sét biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, lóe lên ánh bạc, thu lại thành một cây dao giải phẫu màu trắng bạc.

Chu Thăng dùng hai ngón tay cầm lấy dao phẫu thuật, ném về phía đại địa, dao phẫu thuật mang theo sấm sét bị Trần Diệp Khải tiếp được.

"Giết nó." Chu Thăng kéo mũ sắt che mặt lại, tập trung sức lực! Toàn thân bắn ra kim hỏa!

Dư Hạo cùng Chu Thăng tách ra.

Đại thiên sứ trưởng giương cánh, Tướng Quân nâng gậy Như Ý!

Cự long phun ra lửa rồng! Thiên quân vạn mã bắn ra ngàn mũi tên!

Dòng chảy thác nước Iguazu uốn lượn ầm ầm, hàng vạn tấn nước bắn lên phía chân trời.

Tướng Quân mặc khải giáp chặn lại ngọn lửa do xà yêu kia phun tới, ngay sau đó Dư Hạo bay về phía màn nước, tóm lấy tay Trần Diệp Khải, hất lên không trung.

Xà yêu rống giận, bị cự long của Chu Thăng nhấn một cái, lại ăn một gậy Như Ý vào đầu rồi rơi xuống mặt đất.

Cự long vỗ cánh lui về phía sau một khoảng, Tướng Quân nhảy lên giữa không trung, bay tới tóm được lấy tay Trần Diệp Khải. Trần Diệp Khải vươn tay trái ra, giữa năm ngón tay thon dài là cây dao giải phẫu đang xoay tròn cực nhanh. Tướng Quân nhảy qua gậy Như Ý, ở giữa bầu trời tiếp sức cho anh, Trần Diệp Khải giẫm một phát lên thân gậy Như Ý, nhảy rồi nhào về phía xà yêu!

Xà yêu ngẩng đầu gào thét, Trần Diệp Khải phi dao sang tay phải, lưỡi dao bay đi như sao băng, xẹt qua gáy Lâm Tầm, khi dao phi qua, nó sáng chói một vùng đất trời!

Một tiếng hét làm chấn động toàn bộ thế giới mộng cảnh, liệt hỏa trong miệng xà yêu phun ra, hóa thành tro, nổ tung như cơn bão.

"Rầm" một tiếng, toàn bộ màn nước sụp xuống, Dư Hạo bị tưới ướt đẫm cả người, đôi cánh nặng trĩu hạ xuống, cự long xuyên qua dòng nước, tiếp được y.

"Đã chết rồi à?"

"Đã chết rồi." Chu Thăng nhấc mũ giáp lên, thấy rõ một màn cuối cùng kia, lại bồi thêm một câu, "Đã chết rồi, khỏi qua."

Dư Hạo giương mắt, nhìn về phía bầu trời, giống như không còn có bao nhiêu biến hóa, trên mặt đất vẫn là một vùng biển lửa như cũ, quân đội dưới lệnh y, vẫn khẩn trương canh giữ trước thác nước, mỗi người đều giương cung cài tên, cảnh giác địch nhân có thể tùy lúc xuất hiện.

"Anh ấy đâu?" Dư Hạo hỏi.

Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo nhìn, chỉ thấy tất cả quái vật thối rữa đã biến mất, cả áo ngoài của Trần Diệp Khải bị thiêu cháy đến rách bươm, đứng ở trước biển lửa kia.

Chu Thăng giơ tay trái ra được bao bọc bởi giáp sắt trên tay, búng tay một cái, phát ra thanh âm réo rắt, vừa búng tay một phát, tọa kỵ rồng thong thả bay lên, mang hai người lên trên không, nhìn xuống địa ngục thiêu đốt này.

"Đi lên trên tầng mây xem sao?" Dư Hạo hỏi.

"Xuỵt." Chu Thăng đáp, "Cậu nhìn đi."

Dường như Trần Diệp Khải đã trải qua một sự thay đổi kì lạ nào đó, bên ngoài tỏa ra ánh sáng, anh đi vào bên trong vùng đất đang bốc cháy, không e ngại việc dấy lên ngọn lửa trong nội tâm.

Tiếng nước chảy vang không dứt, Dư Hạo nhìn về phía xa xa, chỉ thấy dòng chảy thác nước Iguazu lại dâng cao lên lần nữa, nhưng thoáng chốc nó lại hóa thành dòng nước chảy ôn hòa, nhẹ nhàng văng bọt nước lên không trung.

Tọa kỵ Hắc Long gầm một tiếng, Chu Thăng điều khiển nó bay lên trên một ngọn núi đơn, đây là nơi cao nhất trong mộng cảnh, vừa lúc có thể ngắm nhìn toàn bộ thế giới Chichen Itza.

Dư Hạo nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây chính là địa điểm trùng với chỗ lúc y tiến vào trong mộng cảnh lần đầu, cầu treo nối với đỉnh núi Thiên Thanh!

Trần Diệp Khải biến mất ở giữa biển lửa, mà ngay sau giờ phút này, toàn bộ mộng cảnh bắt đầu biến hóa, một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, cơn gió ôn hòa mang theo hơi thở của sự sống.

Một thân giáp khải của Chu Thăng biến mất, hắn khoác một tay lên vai Dư Hạo, hai người dựa vào bên cạnh Hắc Long, nhìn về phương xa.

Thế gian lúc này là một mảng trắng xóa, dòng nước của thác Iguazu bay về phía chân trời, toàn bộ sấm sét biến mất trong tầng mây, ngay sau đó, trên trời đổ một cơn mưa lớn xuống.

Mưa rả rích rơi xuống rừng nhiệt đới bốc cháy, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, nước mưa xối xả cọ rửa đất đá, hòa tan tro bụi ngấm xuống mặt đất.

Chu Thăng tiện tay đập tay xuống Hắc Long bên cạnh một cái, cự long nâng cánh lên, che đỉnh đầu hai người lại. Mưa rơi rào rào rơi xuống, Dư Hạo chỉ cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn, phát hiện con rồng này đang nhấc cánh lên che mưa cho bọn y, lại tạo thành hình trái tim trên đầu, giống y chang tư thế lúc chụp ảnh.

Chu Thăng: "Cười cái gì mà đần độn thế?"

"Không." Dư Hạo nhìn về phía xa, "Lần đầu cảm thấy trời mưa cũng khá đẹp."

Mưa rơi mãi không dứt, giữa trời đất là một mảng trắng xóa.

Chu Thăng nói: "Trời mưa như này, có chocolate cùng âm nhạc thì gút chóp luôn, tiếc là đã không có chocolate thì thôi, đến âm nhạc cũng không có."

Dư Hạo: "Khụ khụ."

Chu Thăng: "..."

Dư Hạo: "I found a love for ohoh——me."

Chu Thăng: "!!!"

Âm thanh Dư Hạo trong trẻo mà đầy cảm xúc, lúc hát lên, con rồng kia không nhịn được mà nghiêng đầu, liếc mắt nhìn y một cái.

"Darling just dive right in and, I'll follow your lead..."

"Well, I found a boy, handsome and bright."

Cơn mưa dày đặc tinh tế ngấm xuống lòng đất, giống những bi thương sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được vậy, nó vừa dập tắt lửa giận cũng như vừa bồi dưỡng vạn vật. Lại hóa thành dòng nước giữa lòng núi, ngấm sâu vào trong từng tấc đất, hòa thành sông, sông hợp sông, mênh mông cuồn cuộn đổ ra biển.

Thi thể báo thối rữa dưới sự tẩy rửa của nước mưa, tiêu tán thành đất cát, hàng vạn cây cối trên mặt đất bắt đầu sinh trưởng, mầm non xanh biếc đâm chồi nảy lộc.

"Oh, I never knew you were the someone waiting for me, \'Cause we were just kids when we fell in love..."

(Bài "Perfect" của Ed Sheeran)



Dư Hạo đứng giữa màn trời, dưới cơn mưa phùn tán loạn, cười liếc nhìn Chu Thăng một cái, thấp giọng ngân nga hát, thanh âm của y dường như vang ra khắp bầu trời này.

Tạnh mưa rồi.

Một trận gió thổi tới, nhẹ nhàng thôi những đám mây lùi ra, vô số cột sáng như thánh quang giáng từ trên trời xuống, chiếu về phía mặt đất.

Trần Diệp Khải đứng ở trung tâm phế tích, gạch đá từ giữa phế tích dâng lên, hợp lại thành một chỗ.

Mặt trời ló dạng, rẽ mây mù chiếu rọi xuống mặt đất, từng tia nắng dao động, mỗi một nơi mà nó đi qua, vạn vật đều sinh sôi nảy nở tràn trề sức sống.

Mặt trời thắp sáng Chichen Itza, tế đàn Kim Tự Tháp không ngừng nâng Trần Diệp Khải lên cao, gạch đá phủ đầy rêu xanh liên tiếp được lấp đầy, tự động xây lại công trình kỳ tích của nhân loại thời viễn cổ.

"He shares my dreams, I hope that someday I'll share him home..."

Thái dương xuất hiện, ánh mặt trời chiếu rọi khắp đất trời.

Ánh mặt trời cũng chiếu rọi lên người Trần Diệp Khải, một thân quần áo bị thiêu cháy của anh hóa thành bụi phấn bay lên, áo sơ mi trên người cũng biến mất, lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng cánh tay tráng kiện. Thay vào đó là trang phục truyền thống của người Anh- điêng [2] bao trùm lấy cơ thể anh—— Thân trên được buộc bằng hai dải dây màu xanh ngọc, phần thân dưới là một chiếc váy màu đỏ sậm, cùng với quần da và giày bốt.

Chim chóc trong rừng đập cánh, nhẹ nhàng vẩy rơi lông vũ bay về phía trung tâm Chichen Itza. Lông vũ tụ lại trên mái tóc Trần Diệp Khải, từ trên đỉnh đầu hàng trăm chiếc lông vũ tạo thành chiếc mũ của đại tù trưởng.

Trần Diệp Khải ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi xanh thẫm đối diện Chichen Itza, tiếng hát của Dư Hạo vang vọng khắp thế giới này.

"We are still kids, but we\'re so in love, Fighting against all odds, I know we\'ll be alright this time..."

Thái dương xuất hiện, ánh mặt trời chiếu rọi xuống.

Bầu trời trong xanh, bây giờ mây mù đã biến mất hoàn toàn, trên bầu trời xanh ngắt chỉ còn lại những đám mây trắng trôi lững lờ. Bóng mây di chuyển rề rà trên mặt đất, ánh nắng hắt vào trong rừng rậm, lá cây phản chiếu lại ánh sáng lập lòe giống như những vì sao ngoài biển cả. Muông thú trong rừng tái sinh, rộn ràng kêu vang.

Một con khủng long bạo chúa phát ra tiếng động lớn, chạy đến hướng Kim Tự Tháp, lao tới gầm to, sau đó nhảy xuống Kim Tự Tháp.

Mặt trời ló dạng, ánh nắng thắp sáng đất trời, cũng chiếu rọi lên Chu Thăng cùng Dư Hạo. Con rồng kia đột nhiên đứng dậy, đập cánh rồi sải cánh biến mất về phía chân trời.

Dư Hạo cùng Chu Thăng đứng ở giữa ngọn núi đơn, nhìn về phía Chichen Itza xa xa.

Trần Diệp Khải quay về phía ngọn núi, tay trái đan vào tay phải, nhẹ nhàng cài súng và dao giải phẫu vào trước túi vũ khí đeo ở bên eo, hướng về phương xa khẽ cúi người.

Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh Chichen Itza, trên sân trời xây lên một căn nhà gỗ, gia cụ dùng trong nhà cũng bằng gỗ, sàn nhà hiện ra hình ảnh Trần Diệp Khải cùng Long Sinh.

Màn cửa phất lên, ánh nắng len lỏi vào, chiếu sáng trước bàn ăn, bụi phấn từ khăn trải bàn từ từ bay lên, hóa thành hai chiếc nhẫn cưới, ánh sáng lóe lên, Đồ Đằng tựa như hai ngôi sao trong vũ trụ bao la, lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh nhau.

Ánh mặt trời chiếu lên phế tích trên ngọn núi hiu quạnh, cầu treo phát ra tiếng vang, những mảnh gỗ vụn đã bị thiêu hủy từ dưới đáy vách núi dâng lên, khôi phục như cũ, dây thừng lại được nối lại lần nữa. Mà những vụn gạch ngói bên người Dư Hạo và Chu Thăng cũng theo đó mà dâng lên.

Những viên gạch màu trắng xoay tròn vờn quanh hai người, rơi xuống đất, từng tầng từng lớp xếp chồng lên, vươn cao tạo thành đỉnh nhọn. Kính pha lê rực rỡ vỡ vụn cũng tự động khảm lại, gắn lên cửa sổ, bàn ghế tự lắp lại, khôi phục tại chỗ.

Trên ngọn núi đơn này, xuất hiện một giáo đường nhỏ màu trắng, một cơn gió đảo đến, thổi những cánh hoa bay khắp không trung, hoa tươi tụ lại, thảm đỏ được trải rộng ra. Dư Hạo cùng Chu Thăng đứng trước tế đàn, vẻ mặt mờ mịt.

Mặt trời dâng lên, chiếu rọi Chichen Itza, chiếu rọi thế giới đã tái sinh này.

"Thật đẹp." Chu Thăng ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: "Khải Khải là người lãng mạn."

Dư Hạo ngẫm nghĩ, nói: "Tôi nghĩ, nơi này chính là cảng tránh gió của anh ấy."

Hai người lại trầm mặc một lúc.

Chu Thăng nói: "Vừa rồi cậu bị đuôi rắn thọc một cái, suýt thì dọa chết tôi."

Nhất thời Dư Hạo không biết trả lời như thế nào, hai người cứ đứng như vậy trong giáo đường trắng tinh khôi, bốn phía đều là hoa tươi.

"Tôi... xin lỗi." Dư Hạo theo thói quen mà nói, "Tôi lỗ mãng quá rồi." Sau khi khi nói xong câu này, Dư Hạo lại thấy có gì sai sai, tình huống lúc đó, cơ bản là không có biện pháp khác, còn có thể làm như thế nào?

"Thôi." Ngược lại Chu Thăng lại xoắn xuýt, nghĩ nghĩ, nói, "Trở về tôi làm đồ ăn ngon cho cậu, cậu muốn ăn cái gì?"

Dư Hạo: "Cậu viết luôn thực đơn đi."

"Ờ." Chu Thăng nói, "Chỗ kia... cũng không có gì đẹp, đi luôn không?"

"Đi thôi." Dư Hạo nói, "Tôi phải về hiện thực nghỉ ngơi một lát, bây giờ nằm ngủ thôi cũng không thể nghỉ ngơi được, nằm mơ mệt mỏi quá..."

Câu nói này kỳ lạ chọc trúng điểm cười của Chu Thăng, làm hắn cười một hồi lâu, hai người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xán lạn, Chu Thăng nâng tay lên, đang muốn ấn tay trên trán Dư Hạo, đột nhiên lại nói: "Bài vừa nãy cậu hát tên gì? Trở về có thể thu âm cho tôi được không?"

"Đương nhiên được." Dư Hạo đáp.

"Ngủ ngon." Chu Thăng đứng ở trước mặt Dư Hạo, nhìn vào hai mắt y, một tay nhẹ nhàng ấn lên trên trán Dư Hạo.

Khoảnh khắc hai người biến mất, vô vàn bụi sáng bay đến, tụ lại ở giữa giáo đường nhỏ màu trắng, chúng tụ lại hóa thành Trung Xuyên Long Sinh. Cậu đang quay lưng về phía cửa chính, an tĩnh chờ đợi.

Ánh mặt trời đột ngột biến mất, Dư Hạo từ trong lồng ngực Chu Thăng mở hai mắt ra.

Dư Hạo: "..."

Hai người cùng nằm trên một cái giường đơn, đều đang ôm lấy nhau. Dư Hạo gối đầu lên tay Chu Thăng, lại còn vươn một cánh tay ôm lấy cổ hắn, Chu Thăng một tay ôm Dư Hạo, một tay ôm lấy eo y... Môi hai người gần như sắp đụng vào nhau đó! Nháy mắt nhịp tim Dư Hạo nhảy lên 180 [3], cảm giác được hơi nóng từ ngực Chu Thăng dán lên bờ vai chính mình. Đòi mạng hơn chính là, Chu Thăng chỉ mặc một cái áo tắm dài, một chân hắn còn gác lên eo Dư Hạo, phần trong đùi dán vào eo Dư Hạo.

[3] Nhịp tim bình thường của người trưởng thành là 60- 80 nhịp/ phút.

Trần Diệp Khải cũng thức dậy, hai người lập tức im bặt, Chu Thăng kéo kỹ áo tắm xuống, ngồi ở trên giường với Dư Hạo, cùng nhìn Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh nắng liền tiến vào, chiếu lên cả ba người.

Dư Hạo bị mặt trời chiếu đến không mở được mắt, Trần Diệp Khải nheo mắt lại, nghiêng đầu, dường như muốn tránh ánh mặt trời, lại giống như đang tiếp nhận ánh nắng cháy bỏng đó để làm lễ rửa tội cho chính mình.

Chu Thăng chỉ chỉ phòng tắm, ý bảo Dư Hạo mau đi, Dư Hạo nhanh chóng đứng dậy, túm lấy quần dài, đến phòng tắm tắm rửa.

Trần Diệp Khải đứng bên cửa sổ, nhìn về phía nơi xa, tòa khách sạn này ở trên sườn núi, cách nội thành không xa, có thể nhìn thấy vòng đu quay ở phía xa chân trời.

Vòng đu quay này chính là nơi Chu Thăng cùng Dư Hạo đã ngồi khá lâu trước đây, lại chụp cho hắn xem: "Nơi đó thật sự rất đẹp."

"Tôi không mang quần áo, Chu Thăng! Có thể cho tôi mặc đồ của cậu không?" Dư Hạo ở trong phòng tắm nói.

Chu Thăng: "Thế tôi mặc cái gì?"

Dư Hạo: "Thế tôi mặc cái gì? Tôi mặc kệ! Tất cả là do cậu hại!"

Chu Thăng: "Không phải bảo cậu đừng nói nữa à?"

Chu Thăng cầm cái áo tắm dài, lập tức đi vào, đưa áo tắm cho Dư Hạo, cũng không thèm nhìn tới y, nhặt lấy quần áo Dư Hạo ném trên đất, quay lưng về phía bồn tắm mà giặt quần áo cho y. Dư Hạo ngồi trong bồn tắm, nhìn thấy cẳng chân màu cổ đồng của Chu Thăng dưới vạt áo tắm.

"Anh ấy có sao không?" Dư Hạo trùm áo tắm lên, ở bên cạnh móc lỗ tai, hai người đều mặc áo choàng tắm, nhìn chính mình trong gương. Chu Thăng giặt quần áo xong thì đi đánh răng, y kêu "Á" một tiếng, Dư Hạo đang cầm máy sấy giơ lên cao sấy tóc, Chu Thăng thấy vậy liền cầm lấy máy giúp y sấy tóc ở phía sau đầu, nói: "Tóc dài rồi, nên cắt đi."

"Hả?" Dư Hạo không nghe rõ, vẻ mặt ngơ ngác hỏi.

Chu Thăng tắt máy sấy, lớn tiếng nói: "Tôi nói cậu càng ngày càng khó hầu hạ."

Chu Thăng tiếp tục sấy tóc cho y, sấy xong lại bắt đầu sấy áo thun cùng quần cho Dư Hạo, sấy vất vả mãi mới khô, đưa cho Dư hạo rồi bảo y biến đi, cuối cùng tự mình tắm rửa. Hai người mặc xong quần áo, Trần Diệp Khải vẫn còn đứng bên cửa sổ.

"Anh ấy đứng hơn một giờ rồi." Chu Thăng nói, "Có sao không nhỉ?"

Dư Hạo: "Thầy Trần?"

Trần Diệp Khải: "Anh không sao, chỉ là nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ."

Trần Diệp Khải xoay người, nhìn bọn y cười cười, nụ cười kia cực kỳ ấm áp, giống như thời điểm Dư Hạo lần đầu tiên gặp anh, cảm thấy rằng Trần Diệp Khải kia đã trở lại rồi.

Chu Thăng hít sâu một hơi, Trần Diệp Khải trầm ngâm một lát, nói: "Có phải em rất muốn mắng anh không?"

Chu Thăng: "Không, em muốn hỏi anh dưới tầng có buffet không?"

/113

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status