Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 57. LÂM TẦM
- -------------------------------------
Mười lăm phút sau, ba người Trần Diệp Khải, Chu Thăng cùng Dư Hạo, ngồi ở đại sảnh vườn hoa khách sạn 5 sao, trước mặt bày một bàn toàn thức ăn.
Dư Hạo: "Nhiều đồ ăn sáng như vậy!"
Chu Thăng: "Một suất phải trả tận 168 đồng đấy, ăn đi, đừng có khách khí, coi như của người phúc ta."
Dư Hạo: "Cậu nhớ kỹ thế."
Trần Diệp Khải chỉ lấy một ly cà phê, cúi đầu yên lặng nhìn điện thoại, Dư Hạo biết anh đang đọc thư của Long Sinh. Cuối cùng, Trần Diệp Khải buông điện thoại, xoa xuống mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy có tinh thần hơn.
"Thật xin lỗi." Trần Diệp Khải nói, "Mang đến cho bọn em phiền toái lớn như vậy, đều là tại anh, quá nguy hiểm rồi."
Chu Thăng thuận miệng nói: "Đôi lúc chính em cũng phán đoán sai, không trách anh được."
Đây là lần phán đoán sai lầm nghiêm trọng nhất cũng như kỳ quái nhất từ trước đến nay của Chu Thăng, hắn cùng Dư Hạo hoàn toàn không thể lường trước được, Lâm Tầm ở trong mộng Trần Diệp Khải lại cường đại như thế, tính từ khi mặt trời trong thế giới ý thức bị che khuất. Cuối cùng suýt chút nữa thôi đã bị Lâm Tầm phản công giết hại, may mà rốt cuộc ba người cũng đồng tâm hiệp lực, vượt qua tầng tầng vòng vây. Nhưng điều này cũng tạo thêm một trường hợp cực kỳ chân thật vì hai người.
"Bây giờ nhớ lại." Chu Thăng hướng Dư Hạo nói, "Những giấc mộng của ba mẹ em, quả thực không thể coi là có vấn đề."
"Đúng rồi!" Dư Hạo lấy lại được tinh thần, cùng so sánh với Chichen Itza của Trần Diệp Khải, hải đăng gì đó của Thi Nê, Vạn Lý Trường Thành, tất cả đều biến thành hình thức dạy học mới.
"Tương lai rối như mớ bòng bong [1]." Trần Diệp Khải nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ nhà ăn, ánh mặt trời hắt đầy lên hoa viên khách sạn, nói, "Nhưng anh đã được sống lại, cho dù vẫn bị nhốt ở bên trong thân xác, anh vẫn cho rằng vũ trụ chính là vua của sự vô tận."
[1] Thiên đầu vạn tự: Một thành ngữ ở Trung Quốc.
Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng nói: "Ngẫm lại thì tiếp theo nên làm cái gì đây? Ông đây giờ không còn tư cách thi đấu xe đạp nữa đâu."
Trần Diệp Khải xốc lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, nói: "Cũng do việc của anh quấn lên người, các em... muốn anh làm cái gì, cứ việc ra yêu cầu đi."
"Không cần anh làm gì cả." Chu Thăng nói, "Trả lời em mấy vấn đề là được, từ ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu quen nhau, anh cũng đã bận bịu giúp đỡ chúng em suốt rồi, đây là điều hiển nhiên thôi, giờ còn khách khí cái giề chứ."
"Anh biết." Khóe miệng Trần Diệp Khải hơi cong lên, xuất thần mà nói, "Thôi, không khách khí nữa."
Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo, ý bảo cậu muốn hỏi cái gì, hỏi trước đi?
Dư Hạo chờ người phục vụ dọn dẹp bàn ăn, uống một ngụm cà phê, ngẫm nghĩ, nói: "Em không có điều gì đặc biệt muốn hỏi, nhưng mà em nghĩ, có một vài lời của Long Sinh, muốn em chuyển đến cho anh."
Lông mày Trần Diệp Khải thoáng giương lên, Chu Thăng nói: "Lời của Long Sinh, tôi nghĩ hai người tự nói riêng với nhau sau đi."
Trần Diệp Khải đột nhiên nói: "Được, nhưng có vài điều, anh muốn giải thích rõ ràng với Dư Hạo."
"Ờ." Chu Thăng thỏa mãn đáp.
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo cảm thấy lời nói giữa hai người có ý tứ sắc bén nào đó, chính y nghe cũng không hiểu. Y ném một cái ánh mắt sang Chu Thăng "Có ý gì?", Chu Thăng lại không nhìn y, ngồi đong đưa cái ghế, ngón tay đặt lên trên bàn ăn, hờ hững gõ gõ, lông mày nhíu chặt.
"Kìa, Chu Thăng, em muốn hỏi cái gì?" Trần Diệp Khải nói.
"Em đang suy nghĩ xem nên thuyết minh về giả thuyết của mình như thế nào." Chu Thăng nói, "Trước đó có rất nhiều thứ đều phải sửa lại, nhưng Khải Khải, anh có còn chuyện khác cần xin lỗi không? Ngoại trừ việc bị Lâm Tầm can thiệp tâm lý ấy."
Dư Hạo: "???"
"Đúng." Trần Diệp Khải gật đầu nói, "Lâm Tầm tiến hành can thiệp tâm lý với anh, xác thực là mức độ ảnh hưởng rất lớn, điều này khiến anh... Làm ra rất nhiều quyết định sai lầm. Nói từ lúc đầu, bao gồm cả những việc chúng ta đã bàn luận qua... Anh nghĩ, có lẽ như vậy các em sẽ rõ ràng hơn một chút, chuyện này... Anh nghĩ lại, khoảng thời gian quyết định về nước kia, thầy Lâm... Lâm Tầm, hôn nhân của ông ta cùng cô Lương, vẫn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề nghiêm trọng."
Ban đầu, trước khi anh qua New York học, Trần Diệp Khải đã quen biết Lâm Tầm thông qua sự giới thiệu của bạn bè ba anh, đại ý là giúp đỡ quan tâm anh một chút. Rất nhanh sau đó, vợ chồng nhà giáo này có hảo cảm với Trần Diệp Khải, dù sao ở lứa hậu bối trẻ tuổi, Trần Diệp Khải thuộc về dạng tương đối ưu tú.
Trần Diệp Khải cũng thông qua Lâm Tầm tiếp xúc với vợ chồng ông ta, dần dần cũng hiểu rõ gia đình bọn họ. Lâm Tầm xuất thân từ một gia đình có hoàn cảnh khá khó khăn trong nước, khi học Đại học thì yêu Lương Kim Mẫn, Lương Kim Mẫn mê mệt vì tài năng hào hoa cùng sự tự tin của ông. Sau khi kết hôn thì bỏ vốn để Lâm Tầm xuất ngoại làm nghiên cứu, bản thân cũng rời khỏi quê hương, họ cùng nhau tới New York sinh sống. Ở trong vòng quan hệ của người Trung, vợ chồng Lâm Tầm vẫn luôn là hình tượng phu thê ân ái hòa thuận.
Nhưng chỉ có Trần Diệp Khải biết, việc ngoại tình ngầm của Lâm Tầm khá nghiêm trọng, cũng từng cùng Lương Kim Mẫn cãi vã túi bụi. Lâm Tầm có ham mê vô cùng kỳ lạ, ông cực kỳ thích phát sinh quan hệ với phụ nữ đã có chồng.
"Lão già ấy quấy rối sinh viên nữ?" Chu Thăng không thể tin nổi nói.
"Không." Trần Diệp Khải nói, "Tình huống còn nghiêm trọng hơn."
Lâm Tầm cực kỳ thông minh, quấy rối sinh viên sẽ bị tố cáo ngay, đối tượng ngoại tình của lão đều trong vòng học thuật, là vợ của những trợ giảng trẻ tuổi, giảng viên, hoặc nghiên cứu sinh. Những thanh niên này vượt qua đại dương, đi đến New York, sau khi ổn định ở nước Mỹ thì xin cục ngoại giao cho phép đoàn tụ với người nhà, đưa vợ từ trong nước qua. Trong lúc xin thẻ xanh hoặc cầm thẻ xanh, Lâm Tầm sẽ tìm cơ hội mà lân lê làm quen, sau khi tìm được đối tượng ngoại tình hợp yêu cầu thì sẽ bắt đầu ngoại tình.
Dư Hạo trợn tròn hết cả mắt lên.
"Chuyện này..." Dư Hạo quả thực không thể tin nổi, nói, "Những cặp vợ chồng khác không động thủ đánh chết ông ấy ạ?"
"Việc đó phải xem thủ đoạn của ông ta." Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói, "Đừng quên là ông ta học cái gì."
Cái việc ngoại tình này vốn dĩ chính là một kẻ nguyện đánh một người nguyện đau [2], Lâm Tầm đã có quan hệ lại có thủ đoạn, tìm kiếm đối tượng còn cực kỳ chuẩn xác, chuyên chọn vợ của mấy gia đình nam học giả không quá sạch sẽ để ra tay, mấy nam học giả này ở Mỹ đều từng chơi gái mại dâm, không thì cũng bị truyền tai tiếng với sinh viên.
[2] 一个愿打一个愿挨: phép nói ẩn dụ về việc cả hai bên đều tự chấp thuận.
Mà Lâm Tầm gần 50 tuổi, vẫn bảo trì hình tượng là người đàn ông nho nhã, lịch thiệp, ông ta nhìn trúng vợ bọn họ, cơ hồ ngắm một cái là chuẩn.
Những người trẻ tuổi đó hoặc là tình cảm của bản thân có vết nhơ, ví dụ như một mình sống ở Mỹ nên bị sinh hoạt bên này quấn chân, hoặc là không dám đắc tội Lâm Tầm... Cuối cùng sau khi bị Lâm Tầm thực hiện hành vi quan hệ ngoài hôn nhân, đối phương cũng không dám để lộ ra. Bởi vì nếu để lộ chuyện ngoại tình trong thời gian xin nhập cảnh, cục di dân sẽ hoài nghi tính chân thật của cuộc hôn nhân này, rất có thể sẽ bỏ lại giấy chứng nhận trong việc phê duyệt thủ tục nhập cư.
Lương Kim Mẫn đối với chuyện này cực kỳ tức giận, qua vài lần bộc phát với Lâm Tầm thì có một lần xung đột vô cùng nghiêm trọng, Trần Diệp Khải lại có mặt vào đúng lúc đó, phát hiện Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn.
Trần Diệp Khải có chút mông lung, dù sao trong gia đình của anh, cha mẹ đều tương kính như tân [3], ngay cả nói chuyện cũng chưa từng to tiếng. Thế nên khi trông thấy cảnh Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn, nó đã để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
[3] Tương kính như tân: đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa vợ chồng là nên tôn trọng lẫn nhau.
Suy nghĩ đầu tiên của anh chính là quyết tâm đi báo án, lại bị Lương Kim Mẫn ngăn cản, sau đó Lương Kim Mẫn nói chuyện cùng anh vô số lần, cầu xin anh đừng báo cảnh sát. Dù sao ở nước Mỹ, bạo hành gia đình chính là việc vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn Lâm Tầm sẽ bị bắt đi. Sau này Lâm Tầm quỳ xuống xin lỗi Lương Kim Mẫn, lại được Lương Kim Mẫn tha thứ.
"Tại sao bà ấy không ly hôn?" Dư Hạo khó hiểu nói.
"Sẽ không ly hôn đâu." Chu Thăng móc hộp thuốc lá ra, châm lấy một điếu.
Trần Diệp Khải nói: "Anh cũng đã hỏi vấn đề giống em rồi, cô Lương từ đầu đến cuối vẫn yêu ông ta."
Chu Thăng cười lạnh một tiếng, Trần Diệp Khải nói: "Cho anh một điếu."
Chu Thăng châm thuốc cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải nói với Dư Hạo: "Anh rất ít khi hút, để anh hút một điếu đi."
Chu Thăng ở dưới sự giám sát của Dư Hạo, hiện tại đã hút ít đi rất nhiều rồi, mỗi ngày chỉ hút có hai, ba điếu thôi.
"Sau một khoảng thời gian rất dài." Trần Diệp Khải nói, "Không còn xảy ra việc gì..."
Mấy năm tiếp theo, Trần Diệp Khải trước sau vẫn chú ý đến tình huống của Lương Kim Mẫn, dường như Lâm Tầm cũng không động tay động chân nữa, nhưng Trần Diệp Khải vẫn hoài nghi Lâm Tầm khi rảnh rỗi sẽ lại tùy tiện cho Lương Kim Mẫn vài cái tát, hoặc là bạo hành bà mà không để lại dấu vết. Khổ nỗi đương sự Lương Kim Mẫn bất kể như thế nào đều không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này, Trần Diệp Khải có lòng cũng không thể giúp nổi.
Lúc đó tâm trạng của Trần Diệp Khải cực kỳ phức tạp, Lâm Tầm đã dìu dắt anh, đối xử với anh như con ruột, lại có một mặt tính cách âm u đen tối...
"Các em không hiểu cái cảm giác này đâu." Trần Diệp Khải nói.
"Em hiểu." Chu Thăng đáp, "Giống như việc ba anh cả ngày đều đánh mẹ anh, nhưng lúc ông ta đối xử với anh, anh lại cảm giác được ông ấy thực sự quan tâm anh."
Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, trừ cái này ra, cá nhân anh còn khá sùng bái ông ấy, ông ta cực kỳ có học vấn, với công việc cũng vô cùng... nghiêm túc. Một học giả có được kiến thức lại còn hết mình vì chuyên môn, thế mà lại vứt bỏ đạo đức, quả thực chính là ác quỷ."
Lâm Tầm dạy cho Trần Diệp Khải quá nhiều, ngoại trừ trên chuyên môn, còn có đạo lý làm người, đời sống. Bao gồm cả tình cảm, bạn bè, xã hội, gia đình... Đó là những điều Trần Diệp Khải chưa từng được học qua ở người cha luật sư của mình. Dù sao trong mắt của vị luật sư này chỉ có quy tắc, xã hội cũng chỉ giống như một cỗ máy khổng lồ vô tình mà thôi.
Mà ở một mặt nhân tính khác của Lâm Tầm, từ đầu đến cuối lại lấp lánh vô cùng, ra yêu cầu theo phía chuyên môn thì Trần Diệp Khải rất vui lòng làm theo, nhưng ở mặt đạo đức lại khiến anh cực kỳ tức giận. May mắn, sau này Trần Diệp Khải không nghe được tin tức Lâm Tầm ngoại tình, mà sau này ổn định một khoảng thời gian, cuối cùng lại bạo phát sự kiện của Long Sinh.
Trong sự việc này, Lâm Tầm vẫn tận tâm tận lực, mặc dù gắng sức khuyên Trần Diệp Khải mà chẳng có kết quả, cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của anh.
"Vào thời điểm đó, anh vô cùng cảm kích thầy Lâm." Trần Diệp Khải nói, "Thậm chí lúc ấy anh còn không phát hiện, trong đó có bất kỳ bất thường nào."
"Sau đó anh tốt nghiệp." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải gật đầu đáp.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, ước chừng Trần Diệp Khải có thời gian khoảng một năm trải qua sinh hoạt mơ mơ hồ hồ, anh thử đi công tác, lấy việc bận rộn để điều trị cho bản thân, nhưng áp lực suýt chút nữa làm anh ngã quỵ. Lương Kim Mẫn thấy vậy thuyết phục anh trở về giúp đỡ cho mình, thế là, Trần Diệp Khải sẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên quay về, chạy bôn ba qua lại giữa công ty và trường đại học.
Trong mấy năm nữa, xung đột giữa Lương Kim Mẫn và Lâm Tầm lại bị đẩy lên, không chỉ có bạo hành, Lâm Tầm còn ngoại tình với vợ của một giảng viên nhỏ. Lần này sự việc ầm ĩ hết lên, Lương Kim Mẫn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quyết định ly hôn với Lâm Tầm, hai người quậy đến long trời lở đất. Đối tượng ngoại tình cũng bắt đầu uy hiếp bọn họ, muốn tuôn việc xấu xa của Lâm Tầm ra, cũng khởi tố ông ta.
Lâm Tầm cầu xin Lương Kim Mẫn tha thứ, sau khi hai người đàm phán, Lương Kim Mẫn hy vọng Lâm Tầm về nước, tạm biệt cái cuộc sống như chìm trong bùn lầy này, đổi hoàn cảnh mới, bắt đầu lại một lần nữa. Vừa lúc mẹ của Lương Kim Mẫn tuổi tác đã cao, bà cũng hy vọng có thể về nước thăm mẹ mình nhiều hơn, làm bạn trước giường bệnh với mẹ, nếu Lâm Tầm không muốn, vậy thì ly hôn đi.
Cuối cùng Lâm Tầm chịu thua, đồng ý từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với vợ.
Hóa ra là như thế này... Dư Hạo cuối cùng cũng hiểu.
Trần Diệp Khải nói: "Cô Lương hỏi anh, có muốn trở về hay không, vừa lúc khu vực Hoa Trung tiến cử kế hoạch đãi ngộ nhân tài, cô ở bên Mỹ có một người bạn, giới thiệu Ninh viện trưởng quen với thầy Lâm. Dĩnh thị lại cách nhà cô Lương rất gần, vừa đúng lúc học sinh cao trung của anh chuyển trường, vào học ở thành phố lân cận một năm nữa. Anh nghĩ thôi cũng được, liền đi làm thủ tục, rồi đến học viện báo danh. Nghĩ thầm vừa mới đến không cần làm việc gì phức tạp quá, nên đành xin tạm cái chức chủ nhiệm, thả lỏng tâm trạng một chút để chuẩn bị kỹ càng chủ đề học lên tiến sĩ cùng thầy Lâm...
"Bảo sao viện trưởng đối xử với anh khách khí như vậy." Chu Thăng nói.
"Bởi vì học viện phải dựa vào loại học thuật Đại Ngưu này của thầy Lâm." Trần Diệp Khải ấn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nói, "Anh là sinh viên mà ông ta tự hào nhất, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Tiết Long tính là cái gì? Phòng giáo dục, đoàn ủy, nói chuyện với một chủ nhiệm như anh cũng phải nhường nhịn thôi."
Dư Hạo dở khóc dở cười, Trần Diệp Khải nói: "Nhưng cái địa vị chó má này của anh quyết định bởi chủ nhân ủa nó, em xem, bây giờ thầy Lâm nhằm vào anh ngay từ đầu, vậy nên viện trưởng tuyệt đối sẽ không bảo vệ anh."
"Tiếp theo là phần cao trào của chuyện xưa nhỉ." Chu Thăng nói.
"Ừ." Trần Diệp Khải nói, "Đại khái các em cũng đoán được hậu quả rồi nhỉ."
Dư Hạo hỏi: "Sau khi về nước ông ấy lại ra ngoài ngoại tình à?"
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Trần Diệp Khải nói, "Đúng vậy."
Trần Diệp Khải tới báo danh trước, sau khi xử lý xong sự việc của Dư Hạo, đến Tết Nguyên Đán Lâm Tầm cùng Lương Kim Mẫn cũng trở về nước, nhưng Lâm Tầm lại bắt đầu giở trò cũ, đối tượng ngoại tình lần này lại chính là vợ của bạn học cao trung của lão ta ở Lân thị. Bọn họ lén hẹn hò hai lần, lần thứ hai đã bị Lương Kim Mẫn phát hiện, vợ chồng hai người lại lần nữa cãi nhau. Tiếp theo, Lâm Tầm bắt đầu ở trong nhà trình diễn tròn vai người chồng bạo lực, trước kia ở Mỹ có rất nhiều chiêu không dám thi triển, nếu dám thì sẽ bị bế đi ngồi tù ngay. Nhưng đánh vợ ở trong nước thì sẽ không có ai quan tâm, cũng chẳng sợ báo án, vì xem như giải quyết chuyện riêng của gia đình, cảnh sát chỉ tới khuyên nhủ xong liền trở về.
Ác khí của Lâm Tầm bị nước Mỹ làm nghẹn gần mười năm, lần này ông ta có thể thỏa thích thay đổi cách đánh đập vợ.
"Sau khi đánh sư mẫu xong." Trần Diệp Khải nói, "Qua một khoảng thời gian, lão ta lại tự tát mình vài cái bạt tai rồi khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống dưới chân sư mẫu xin lỗi..."
Chu Thăng khó có thể tin, nói: "Người này đúng là ác đến cực hạn rồi."
Dư Hạo không lý giải được theo lời Chu Thăng, Trần Diệp Khải lại nói: "Đúng vậy, chắc em cũng cảm nhận được, ông ta chỉ đang diễn kịch, ông ấy quỳ xuống, rơi lệ, khẩn cầu tha thứ, tất cả đều chỉ đang trêu đùa sư mẫu."
Dư Hạo: "..."
Khoảnh khắc này Dư Hạo cảm thấy cuộc sống đảo điên thật sự, Trần Diệp Khải nói: "Theo như những gì anh hiểu về ông ấy, nhất định lúc ấy ông ta đã xem quá trình này như một loại trò chơi, một loại trò chơi mèo vờn chuột. Sư mẫu bị ông ấy thao túng, ông thông qua bản thân mình để diễn kịch, được sư mẫu tha thứ, rồi lại đánh bà ấy, rồi lại van xin bà tha thứ, lại đánh tiếp... tuần hoàn vô hạn. Có lẽ thầy Lâm cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, chỉ có ác quỷ... mới có thể làm như vậy."
Tức khắc, trong lòng Dư Hạo sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Trần Diệp Khải lại nói: "Anh nghĩ hết tất cả biện pháp, chỉ còn duy nhất con đường ly hôn này thôi, anh muốn mang sư mẫu đi giám định thương tật, sư mẫu lại cự tuyệt anh. Đương sự không muốn phối hợp, anh chỉ có thể hận bản thân cái gì cũng không làm được, anh xin Hoàng Đình giúp đỡ, hẹn sư mẫu, nhưng cách một ngày cuối cùng, bà lại thay đổi chủ ý, lặp đi lặp lại... Anh không thể để Lâm Tầm biết mình đã lén hành động, ông ta quá hiểu anh rồi, có khi chỉ nói chuyện vài câu, ông ta cũng có thể đoán ra được anh đang nghĩ cái gì."
"Việc này rất gian nan." Trần Diệp Khải đáp, "Nhưng không lâu sau khi Dư Hạo lên sân khấu, sư mẫu đột nhiên hẹn anh."
"Em á?" Dư Hạo mờ mịt nói.
Trần Diệp Khải gật đầu, lại nói: "Bà ấy nói, bài hát kia do em hát ấy, cũng làm bà nhớ đến Long Sinh đã từng như thế, càng nhớ tới khoảng thời gian ở Mỹ trước đây. Ngày hôm đó bọn anh hàn huyên rất nhiều, không tránh khỏi mà có nhắc tới em đôi chút... Bà ấy không hiểu vì sao cuộc sống của mình lại thành ra như vậy, hết một lần lại một lần tha thứ, rồi lại một lần nữa tổn thương, bà ấy không tin cái gọi là vận mệnh, nhưng cũng chẳng còn dũng khí đi tìm lý do để trả lời cho cuộc sống của bản thân nữa, tóm lại, cuối cùng bà ấy quyết định ly hôn."
Muốn ly hôn, thủ tục vô cùng rườm rà, trừ bỏ việc ly hôn ngoài mặt, Lương Kim Mẫn cũng đã quyết định không thể mặc kệ Lâm Tầm tiếp tục như vậy, trước khi hẹn gặp Trần Diệp Khải, bà sẽ nghĩ cách thu thập chứng cứ ngoại tình của Lâm Tầm từ trước cho tới nay.
Kết quả trong lúc vô ý, thông qua lịch sử định vị trên tài khoản apple của mình, Lương Kim Mẫn phát hiện, vào bốn năm trước, Lâm Tầm đã đến một quán cà phê cách dưới nhà Trần Diệp Khải không xa.
Ngày đó, Lương Kim Mẫn đưa từng cái chứng cớ cho Trần Diệp Khải xem, khi nhắc tới chuyện này, Trần Diệp Khải không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ tới, ba ngày trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp ấy. Sau khi Long Sinh được chẩn đoán bị mắc bệnh trầm cảm, dường như không ra khỏi cửa, bỗng dưng hôm đó lại khác thường ra ngoài một chuyến, trở về còn mang cho Trần Diệp Khải một cái...
"Bánh kem Napoleon." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải bình tĩnh mà nói, "Anh hỏi em ấy đi đâu, gặp ai rồi, em ấy chỉ nói là đi dạo ra công viên phơi nắng. Cô Lương hỏi anh, ngày đó Lâm Tầm đến dưới nhà anh, có phải đến tìm anh hay không? Hay là hẹn với người khác? Thời gian khác có lẽ anh sẽ không nhớ rõ, nhưng ký ức ngày hôm đó lại cực kỳ khắc sâu, Lâm Tầm không ở trong phòng thí nghiệm. Chắc chắn ông ta đã hẹn Long Sinh. Chỉ là sau đó, Long Sinh lại không hề nhắc với anh chuyện này."
[20/08/2021]
CHƯƠNG 57. LÂM TẦM
- -------------------------------------
Mười lăm phút sau, ba người Trần Diệp Khải, Chu Thăng cùng Dư Hạo, ngồi ở đại sảnh vườn hoa khách sạn 5 sao, trước mặt bày một bàn toàn thức ăn.
Dư Hạo: "Nhiều đồ ăn sáng như vậy!"
Chu Thăng: "Một suất phải trả tận 168 đồng đấy, ăn đi, đừng có khách khí, coi như của người phúc ta."
Dư Hạo: "Cậu nhớ kỹ thế."
Trần Diệp Khải chỉ lấy một ly cà phê, cúi đầu yên lặng nhìn điện thoại, Dư Hạo biết anh đang đọc thư của Long Sinh. Cuối cùng, Trần Diệp Khải buông điện thoại, xoa xuống mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy có tinh thần hơn.
"Thật xin lỗi." Trần Diệp Khải nói, "Mang đến cho bọn em phiền toái lớn như vậy, đều là tại anh, quá nguy hiểm rồi."
Chu Thăng thuận miệng nói: "Đôi lúc chính em cũng phán đoán sai, không trách anh được."
Đây là lần phán đoán sai lầm nghiêm trọng nhất cũng như kỳ quái nhất từ trước đến nay của Chu Thăng, hắn cùng Dư Hạo hoàn toàn không thể lường trước được, Lâm Tầm ở trong mộng Trần Diệp Khải lại cường đại như thế, tính từ khi mặt trời trong thế giới ý thức bị che khuất. Cuối cùng suýt chút nữa thôi đã bị Lâm Tầm phản công giết hại, may mà rốt cuộc ba người cũng đồng tâm hiệp lực, vượt qua tầng tầng vòng vây. Nhưng điều này cũng tạo thêm một trường hợp cực kỳ chân thật vì hai người.
"Bây giờ nhớ lại." Chu Thăng hướng Dư Hạo nói, "Những giấc mộng của ba mẹ em, quả thực không thể coi là có vấn đề."
"Đúng rồi!" Dư Hạo lấy lại được tinh thần, cùng so sánh với Chichen Itza của Trần Diệp Khải, hải đăng gì đó của Thi Nê, Vạn Lý Trường Thành, tất cả đều biến thành hình thức dạy học mới.
"Tương lai rối như mớ bòng bong [1]." Trần Diệp Khải nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ nhà ăn, ánh mặt trời hắt đầy lên hoa viên khách sạn, nói, "Nhưng anh đã được sống lại, cho dù vẫn bị nhốt ở bên trong thân xác, anh vẫn cho rằng vũ trụ chính là vua của sự vô tận."
[1] Thiên đầu vạn tự: Một thành ngữ ở Trung Quốc.
Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng nói: "Ngẫm lại thì tiếp theo nên làm cái gì đây? Ông đây giờ không còn tư cách thi đấu xe đạp nữa đâu."
Trần Diệp Khải xốc lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, nói: "Cũng do việc của anh quấn lên người, các em... muốn anh làm cái gì, cứ việc ra yêu cầu đi."
"Không cần anh làm gì cả." Chu Thăng nói, "Trả lời em mấy vấn đề là được, từ ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu quen nhau, anh cũng đã bận bịu giúp đỡ chúng em suốt rồi, đây là điều hiển nhiên thôi, giờ còn khách khí cái giề chứ."
"Anh biết." Khóe miệng Trần Diệp Khải hơi cong lên, xuất thần mà nói, "Thôi, không khách khí nữa."
Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo, ý bảo cậu muốn hỏi cái gì, hỏi trước đi?
Dư Hạo chờ người phục vụ dọn dẹp bàn ăn, uống một ngụm cà phê, ngẫm nghĩ, nói: "Em không có điều gì đặc biệt muốn hỏi, nhưng mà em nghĩ, có một vài lời của Long Sinh, muốn em chuyển đến cho anh."
Lông mày Trần Diệp Khải thoáng giương lên, Chu Thăng nói: "Lời của Long Sinh, tôi nghĩ hai người tự nói riêng với nhau sau đi."
Trần Diệp Khải đột nhiên nói: "Được, nhưng có vài điều, anh muốn giải thích rõ ràng với Dư Hạo."
"Ờ." Chu Thăng thỏa mãn đáp.
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo cảm thấy lời nói giữa hai người có ý tứ sắc bén nào đó, chính y nghe cũng không hiểu. Y ném một cái ánh mắt sang Chu Thăng "Có ý gì?", Chu Thăng lại không nhìn y, ngồi đong đưa cái ghế, ngón tay đặt lên trên bàn ăn, hờ hững gõ gõ, lông mày nhíu chặt.
"Kìa, Chu Thăng, em muốn hỏi cái gì?" Trần Diệp Khải nói.
"Em đang suy nghĩ xem nên thuyết minh về giả thuyết của mình như thế nào." Chu Thăng nói, "Trước đó có rất nhiều thứ đều phải sửa lại, nhưng Khải Khải, anh có còn chuyện khác cần xin lỗi không? Ngoại trừ việc bị Lâm Tầm can thiệp tâm lý ấy."
Dư Hạo: "???"
"Đúng." Trần Diệp Khải gật đầu nói, "Lâm Tầm tiến hành can thiệp tâm lý với anh, xác thực là mức độ ảnh hưởng rất lớn, điều này khiến anh... Làm ra rất nhiều quyết định sai lầm. Nói từ lúc đầu, bao gồm cả những việc chúng ta đã bàn luận qua... Anh nghĩ, có lẽ như vậy các em sẽ rõ ràng hơn một chút, chuyện này... Anh nghĩ lại, khoảng thời gian quyết định về nước kia, thầy Lâm... Lâm Tầm, hôn nhân của ông ta cùng cô Lương, vẫn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề nghiêm trọng."
Ban đầu, trước khi anh qua New York học, Trần Diệp Khải đã quen biết Lâm Tầm thông qua sự giới thiệu của bạn bè ba anh, đại ý là giúp đỡ quan tâm anh một chút. Rất nhanh sau đó, vợ chồng nhà giáo này có hảo cảm với Trần Diệp Khải, dù sao ở lứa hậu bối trẻ tuổi, Trần Diệp Khải thuộc về dạng tương đối ưu tú.
Trần Diệp Khải cũng thông qua Lâm Tầm tiếp xúc với vợ chồng ông ta, dần dần cũng hiểu rõ gia đình bọn họ. Lâm Tầm xuất thân từ một gia đình có hoàn cảnh khá khó khăn trong nước, khi học Đại học thì yêu Lương Kim Mẫn, Lương Kim Mẫn mê mệt vì tài năng hào hoa cùng sự tự tin của ông. Sau khi kết hôn thì bỏ vốn để Lâm Tầm xuất ngoại làm nghiên cứu, bản thân cũng rời khỏi quê hương, họ cùng nhau tới New York sinh sống. Ở trong vòng quan hệ của người Trung, vợ chồng Lâm Tầm vẫn luôn là hình tượng phu thê ân ái hòa thuận.
Nhưng chỉ có Trần Diệp Khải biết, việc ngoại tình ngầm của Lâm Tầm khá nghiêm trọng, cũng từng cùng Lương Kim Mẫn cãi vã túi bụi. Lâm Tầm có ham mê vô cùng kỳ lạ, ông cực kỳ thích phát sinh quan hệ với phụ nữ đã có chồng.
"Lão già ấy quấy rối sinh viên nữ?" Chu Thăng không thể tin nổi nói.
"Không." Trần Diệp Khải nói, "Tình huống còn nghiêm trọng hơn."
Lâm Tầm cực kỳ thông minh, quấy rối sinh viên sẽ bị tố cáo ngay, đối tượng ngoại tình của lão đều trong vòng học thuật, là vợ của những trợ giảng trẻ tuổi, giảng viên, hoặc nghiên cứu sinh. Những thanh niên này vượt qua đại dương, đi đến New York, sau khi ổn định ở nước Mỹ thì xin cục ngoại giao cho phép đoàn tụ với người nhà, đưa vợ từ trong nước qua. Trong lúc xin thẻ xanh hoặc cầm thẻ xanh, Lâm Tầm sẽ tìm cơ hội mà lân lê làm quen, sau khi tìm được đối tượng ngoại tình hợp yêu cầu thì sẽ bắt đầu ngoại tình.
Dư Hạo trợn tròn hết cả mắt lên.
"Chuyện này..." Dư Hạo quả thực không thể tin nổi, nói, "Những cặp vợ chồng khác không động thủ đánh chết ông ấy ạ?"
"Việc đó phải xem thủ đoạn của ông ta." Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói, "Đừng quên là ông ta học cái gì."
Cái việc ngoại tình này vốn dĩ chính là một kẻ nguyện đánh một người nguyện đau [2], Lâm Tầm đã có quan hệ lại có thủ đoạn, tìm kiếm đối tượng còn cực kỳ chuẩn xác, chuyên chọn vợ của mấy gia đình nam học giả không quá sạch sẽ để ra tay, mấy nam học giả này ở Mỹ đều từng chơi gái mại dâm, không thì cũng bị truyền tai tiếng với sinh viên.
[2] 一个愿打一个愿挨: phép nói ẩn dụ về việc cả hai bên đều tự chấp thuận.
Mà Lâm Tầm gần 50 tuổi, vẫn bảo trì hình tượng là người đàn ông nho nhã, lịch thiệp, ông ta nhìn trúng vợ bọn họ, cơ hồ ngắm một cái là chuẩn.
Những người trẻ tuổi đó hoặc là tình cảm của bản thân có vết nhơ, ví dụ như một mình sống ở Mỹ nên bị sinh hoạt bên này quấn chân, hoặc là không dám đắc tội Lâm Tầm... Cuối cùng sau khi bị Lâm Tầm thực hiện hành vi quan hệ ngoài hôn nhân, đối phương cũng không dám để lộ ra. Bởi vì nếu để lộ chuyện ngoại tình trong thời gian xin nhập cảnh, cục di dân sẽ hoài nghi tính chân thật của cuộc hôn nhân này, rất có thể sẽ bỏ lại giấy chứng nhận trong việc phê duyệt thủ tục nhập cư.
Lương Kim Mẫn đối với chuyện này cực kỳ tức giận, qua vài lần bộc phát với Lâm Tầm thì có một lần xung đột vô cùng nghiêm trọng, Trần Diệp Khải lại có mặt vào đúng lúc đó, phát hiện Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn.
Trần Diệp Khải có chút mông lung, dù sao trong gia đình của anh, cha mẹ đều tương kính như tân [3], ngay cả nói chuyện cũng chưa từng to tiếng. Thế nên khi trông thấy cảnh Lâm Tầm bạo hành Lương Kim Mẫn, nó đã để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
[3] Tương kính như tân: đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa vợ chồng là nên tôn trọng lẫn nhau.
Suy nghĩ đầu tiên của anh chính là quyết tâm đi báo án, lại bị Lương Kim Mẫn ngăn cản, sau đó Lương Kim Mẫn nói chuyện cùng anh vô số lần, cầu xin anh đừng báo cảnh sát. Dù sao ở nước Mỹ, bạo hành gia đình chính là việc vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn Lâm Tầm sẽ bị bắt đi. Sau này Lâm Tầm quỳ xuống xin lỗi Lương Kim Mẫn, lại được Lương Kim Mẫn tha thứ.
"Tại sao bà ấy không ly hôn?" Dư Hạo khó hiểu nói.
"Sẽ không ly hôn đâu." Chu Thăng móc hộp thuốc lá ra, châm lấy một điếu.
Trần Diệp Khải nói: "Anh cũng đã hỏi vấn đề giống em rồi, cô Lương từ đầu đến cuối vẫn yêu ông ta."
Chu Thăng cười lạnh một tiếng, Trần Diệp Khải nói: "Cho anh một điếu."
Chu Thăng châm thuốc cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải nói với Dư Hạo: "Anh rất ít khi hút, để anh hút một điếu đi."
Chu Thăng ở dưới sự giám sát của Dư Hạo, hiện tại đã hút ít đi rất nhiều rồi, mỗi ngày chỉ hút có hai, ba điếu thôi.
"Sau một khoảng thời gian rất dài." Trần Diệp Khải nói, "Không còn xảy ra việc gì..."
Mấy năm tiếp theo, Trần Diệp Khải trước sau vẫn chú ý đến tình huống của Lương Kim Mẫn, dường như Lâm Tầm cũng không động tay động chân nữa, nhưng Trần Diệp Khải vẫn hoài nghi Lâm Tầm khi rảnh rỗi sẽ lại tùy tiện cho Lương Kim Mẫn vài cái tát, hoặc là bạo hành bà mà không để lại dấu vết. Khổ nỗi đương sự Lương Kim Mẫn bất kể như thế nào đều không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này, Trần Diệp Khải có lòng cũng không thể giúp nổi.
Lúc đó tâm trạng của Trần Diệp Khải cực kỳ phức tạp, Lâm Tầm đã dìu dắt anh, đối xử với anh như con ruột, lại có một mặt tính cách âm u đen tối...
"Các em không hiểu cái cảm giác này đâu." Trần Diệp Khải nói.
"Em hiểu." Chu Thăng đáp, "Giống như việc ba anh cả ngày đều đánh mẹ anh, nhưng lúc ông ta đối xử với anh, anh lại cảm giác được ông ấy thực sự quan tâm anh."
Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, trừ cái này ra, cá nhân anh còn khá sùng bái ông ấy, ông ta cực kỳ có học vấn, với công việc cũng vô cùng... nghiêm túc. Một học giả có được kiến thức lại còn hết mình vì chuyên môn, thế mà lại vứt bỏ đạo đức, quả thực chính là ác quỷ."
Lâm Tầm dạy cho Trần Diệp Khải quá nhiều, ngoại trừ trên chuyên môn, còn có đạo lý làm người, đời sống. Bao gồm cả tình cảm, bạn bè, xã hội, gia đình... Đó là những điều Trần Diệp Khải chưa từng được học qua ở người cha luật sư của mình. Dù sao trong mắt của vị luật sư này chỉ có quy tắc, xã hội cũng chỉ giống như một cỗ máy khổng lồ vô tình mà thôi.
Mà ở một mặt nhân tính khác của Lâm Tầm, từ đầu đến cuối lại lấp lánh vô cùng, ra yêu cầu theo phía chuyên môn thì Trần Diệp Khải rất vui lòng làm theo, nhưng ở mặt đạo đức lại khiến anh cực kỳ tức giận. May mắn, sau này Trần Diệp Khải không nghe được tin tức Lâm Tầm ngoại tình, mà sau này ổn định một khoảng thời gian, cuối cùng lại bạo phát sự kiện của Long Sinh.
Trong sự việc này, Lâm Tầm vẫn tận tâm tận lực, mặc dù gắng sức khuyên Trần Diệp Khải mà chẳng có kết quả, cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của anh.
"Vào thời điểm đó, anh vô cùng cảm kích thầy Lâm." Trần Diệp Khải nói, "Thậm chí lúc ấy anh còn không phát hiện, trong đó có bất kỳ bất thường nào."
"Sau đó anh tốt nghiệp." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải gật đầu đáp.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, ước chừng Trần Diệp Khải có thời gian khoảng một năm trải qua sinh hoạt mơ mơ hồ hồ, anh thử đi công tác, lấy việc bận rộn để điều trị cho bản thân, nhưng áp lực suýt chút nữa làm anh ngã quỵ. Lương Kim Mẫn thấy vậy thuyết phục anh trở về giúp đỡ cho mình, thế là, Trần Diệp Khải sẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên quay về, chạy bôn ba qua lại giữa công ty và trường đại học.
Trong mấy năm nữa, xung đột giữa Lương Kim Mẫn và Lâm Tầm lại bị đẩy lên, không chỉ có bạo hành, Lâm Tầm còn ngoại tình với vợ của một giảng viên nhỏ. Lần này sự việc ầm ĩ hết lên, Lương Kim Mẫn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quyết định ly hôn với Lâm Tầm, hai người quậy đến long trời lở đất. Đối tượng ngoại tình cũng bắt đầu uy hiếp bọn họ, muốn tuôn việc xấu xa của Lâm Tầm ra, cũng khởi tố ông ta.
Lâm Tầm cầu xin Lương Kim Mẫn tha thứ, sau khi hai người đàm phán, Lương Kim Mẫn hy vọng Lâm Tầm về nước, tạm biệt cái cuộc sống như chìm trong bùn lầy này, đổi hoàn cảnh mới, bắt đầu lại một lần nữa. Vừa lúc mẹ của Lương Kim Mẫn tuổi tác đã cao, bà cũng hy vọng có thể về nước thăm mẹ mình nhiều hơn, làm bạn trước giường bệnh với mẹ, nếu Lâm Tầm không muốn, vậy thì ly hôn đi.
Cuối cùng Lâm Tầm chịu thua, đồng ý từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với vợ.
Hóa ra là như thế này... Dư Hạo cuối cùng cũng hiểu.
Trần Diệp Khải nói: "Cô Lương hỏi anh, có muốn trở về hay không, vừa lúc khu vực Hoa Trung tiến cử kế hoạch đãi ngộ nhân tài, cô ở bên Mỹ có một người bạn, giới thiệu Ninh viện trưởng quen với thầy Lâm. Dĩnh thị lại cách nhà cô Lương rất gần, vừa đúng lúc học sinh cao trung của anh chuyển trường, vào học ở thành phố lân cận một năm nữa. Anh nghĩ thôi cũng được, liền đi làm thủ tục, rồi đến học viện báo danh. Nghĩ thầm vừa mới đến không cần làm việc gì phức tạp quá, nên đành xin tạm cái chức chủ nhiệm, thả lỏng tâm trạng một chút để chuẩn bị kỹ càng chủ đề học lên tiến sĩ cùng thầy Lâm...
"Bảo sao viện trưởng đối xử với anh khách khí như vậy." Chu Thăng nói.
"Bởi vì học viện phải dựa vào loại học thuật Đại Ngưu này của thầy Lâm." Trần Diệp Khải ấn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nói, "Anh là sinh viên mà ông ta tự hào nhất, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Tiết Long tính là cái gì? Phòng giáo dục, đoàn ủy, nói chuyện với một chủ nhiệm như anh cũng phải nhường nhịn thôi."
Dư Hạo dở khóc dở cười, Trần Diệp Khải nói: "Nhưng cái địa vị chó má này của anh quyết định bởi chủ nhân ủa nó, em xem, bây giờ thầy Lâm nhằm vào anh ngay từ đầu, vậy nên viện trưởng tuyệt đối sẽ không bảo vệ anh."
"Tiếp theo là phần cao trào của chuyện xưa nhỉ." Chu Thăng nói.
"Ừ." Trần Diệp Khải nói, "Đại khái các em cũng đoán được hậu quả rồi nhỉ."
Dư Hạo hỏi: "Sau khi về nước ông ấy lại ra ngoài ngoại tình à?"
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Trần Diệp Khải nói, "Đúng vậy."
Trần Diệp Khải tới báo danh trước, sau khi xử lý xong sự việc của Dư Hạo, đến Tết Nguyên Đán Lâm Tầm cùng Lương Kim Mẫn cũng trở về nước, nhưng Lâm Tầm lại bắt đầu giở trò cũ, đối tượng ngoại tình lần này lại chính là vợ của bạn học cao trung của lão ta ở Lân thị. Bọn họ lén hẹn hò hai lần, lần thứ hai đã bị Lương Kim Mẫn phát hiện, vợ chồng hai người lại lần nữa cãi nhau. Tiếp theo, Lâm Tầm bắt đầu ở trong nhà trình diễn tròn vai người chồng bạo lực, trước kia ở Mỹ có rất nhiều chiêu không dám thi triển, nếu dám thì sẽ bị bế đi ngồi tù ngay. Nhưng đánh vợ ở trong nước thì sẽ không có ai quan tâm, cũng chẳng sợ báo án, vì xem như giải quyết chuyện riêng của gia đình, cảnh sát chỉ tới khuyên nhủ xong liền trở về.
Ác khí của Lâm Tầm bị nước Mỹ làm nghẹn gần mười năm, lần này ông ta có thể thỏa thích thay đổi cách đánh đập vợ.
"Sau khi đánh sư mẫu xong." Trần Diệp Khải nói, "Qua một khoảng thời gian, lão ta lại tự tát mình vài cái bạt tai rồi khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống dưới chân sư mẫu xin lỗi..."
Chu Thăng khó có thể tin, nói: "Người này đúng là ác đến cực hạn rồi."
Dư Hạo không lý giải được theo lời Chu Thăng, Trần Diệp Khải lại nói: "Đúng vậy, chắc em cũng cảm nhận được, ông ta chỉ đang diễn kịch, ông ấy quỳ xuống, rơi lệ, khẩn cầu tha thứ, tất cả đều chỉ đang trêu đùa sư mẫu."
Dư Hạo: "..."
Khoảnh khắc này Dư Hạo cảm thấy cuộc sống đảo điên thật sự, Trần Diệp Khải nói: "Theo như những gì anh hiểu về ông ấy, nhất định lúc ấy ông ta đã xem quá trình này như một loại trò chơi, một loại trò chơi mèo vờn chuột. Sư mẫu bị ông ấy thao túng, ông thông qua bản thân mình để diễn kịch, được sư mẫu tha thứ, rồi lại đánh bà ấy, rồi lại van xin bà tha thứ, lại đánh tiếp... tuần hoàn vô hạn. Có lẽ thầy Lâm cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, chỉ có ác quỷ... mới có thể làm như vậy."
Tức khắc, trong lòng Dư Hạo sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Trần Diệp Khải lại nói: "Anh nghĩ hết tất cả biện pháp, chỉ còn duy nhất con đường ly hôn này thôi, anh muốn mang sư mẫu đi giám định thương tật, sư mẫu lại cự tuyệt anh. Đương sự không muốn phối hợp, anh chỉ có thể hận bản thân cái gì cũng không làm được, anh xin Hoàng Đình giúp đỡ, hẹn sư mẫu, nhưng cách một ngày cuối cùng, bà lại thay đổi chủ ý, lặp đi lặp lại... Anh không thể để Lâm Tầm biết mình đã lén hành động, ông ta quá hiểu anh rồi, có khi chỉ nói chuyện vài câu, ông ta cũng có thể đoán ra được anh đang nghĩ cái gì."
"Việc này rất gian nan." Trần Diệp Khải đáp, "Nhưng không lâu sau khi Dư Hạo lên sân khấu, sư mẫu đột nhiên hẹn anh."
"Em á?" Dư Hạo mờ mịt nói.
Trần Diệp Khải gật đầu, lại nói: "Bà ấy nói, bài hát kia do em hát ấy, cũng làm bà nhớ đến Long Sinh đã từng như thế, càng nhớ tới khoảng thời gian ở Mỹ trước đây. Ngày hôm đó bọn anh hàn huyên rất nhiều, không tránh khỏi mà có nhắc tới em đôi chút... Bà ấy không hiểu vì sao cuộc sống của mình lại thành ra như vậy, hết một lần lại một lần tha thứ, rồi lại một lần nữa tổn thương, bà ấy không tin cái gọi là vận mệnh, nhưng cũng chẳng còn dũng khí đi tìm lý do để trả lời cho cuộc sống của bản thân nữa, tóm lại, cuối cùng bà ấy quyết định ly hôn."
Muốn ly hôn, thủ tục vô cùng rườm rà, trừ bỏ việc ly hôn ngoài mặt, Lương Kim Mẫn cũng đã quyết định không thể mặc kệ Lâm Tầm tiếp tục như vậy, trước khi hẹn gặp Trần Diệp Khải, bà sẽ nghĩ cách thu thập chứng cứ ngoại tình của Lâm Tầm từ trước cho tới nay.
Kết quả trong lúc vô ý, thông qua lịch sử định vị trên tài khoản apple của mình, Lương Kim Mẫn phát hiện, vào bốn năm trước, Lâm Tầm đã đến một quán cà phê cách dưới nhà Trần Diệp Khải không xa.
Ngày đó, Lương Kim Mẫn đưa từng cái chứng cớ cho Trần Diệp Khải xem, khi nhắc tới chuyện này, Trần Diệp Khải không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ tới, ba ngày trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp ấy. Sau khi Long Sinh được chẩn đoán bị mắc bệnh trầm cảm, dường như không ra khỏi cửa, bỗng dưng hôm đó lại khác thường ra ngoài một chuyến, trở về còn mang cho Trần Diệp Khải một cái...
"Bánh kem Napoleon." Dư Hạo nói.
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải bình tĩnh mà nói, "Anh hỏi em ấy đi đâu, gặp ai rồi, em ấy chỉ nói là đi dạo ra công viên phơi nắng. Cô Lương hỏi anh, ngày đó Lâm Tầm đến dưới nhà anh, có phải đến tìm anh hay không? Hay là hẹn với người khác? Thời gian khác có lẽ anh sẽ không nhớ rõ, nhưng ký ức ngày hôm đó lại cực kỳ khắc sâu, Lâm Tầm không ở trong phòng thí nghiệm. Chắc chắn ông ta đã hẹn Long Sinh. Chỉ là sau đó, Long Sinh lại không hề nhắc với anh chuyện này."
[20/08/2021]
/113
|