Hơn ba giờ chiều, Tống Trường Lâm là ông chủ lại ngang nhiên trốn việc, để lại Lưu Chí Học và Hoàng Lệ Na ở công ty trông coi, cũng không biết là vì thằng nhóc này canh chừng tốt, hay là như thế nào, nhưng trong vòng ba ngày cậu ta đã canh được 2 lần ở cùng với Vương Lệ Na rồi, muốn nói về chuyện này mà không có gì thì cả công ty cũng không ai muốn tin.
Ngay lúc Lưu Chí Học quấn lấy Hoàn Lệ Na nói nhảm thì từ cửa công ty có hai người tiến vào, hai người này ăn mặc rất khí thế, khiến cho người ta có cảm giác hai người này không phải ông chủ thì cũng là lãnh đạo, dù sao thì cũng không giống những người phổ thông như bọn họ. Cũng không biết hai người này đến làm gì, Lưu Chí Học vội vàng cười đón: “Chào hai vị, xin hỏi hai vị đến có chuyện gì sao?” Cũng không trách được việc cậu ta kinh ngạc như vậy, giai cấp lãnh đạo như họ thì không cần thiết phải tự mình đi thuê người đến dọn đồ, nếu cần thì họ chỉ cần ra lệnh một cái thì sẽ có không biết bao nhiêu người đến hỗ trợ, còn cần đến công ty chuyển nhà như bọn họ sao?
Trong hai người có một đàn ông trung niên cười nói với Lưu Chí Học: “Chuyện là như vậy, nhà của tôi ở huyện S, vì bị điều động công tác nên đến thành phố làm, cho nên muốn đem đồ chuyển đến, chúng tôi đến đây để hỏi một chút, không biết là công ty mình có thể giúp vận chuyện đồ ở tỉnh ngoài không?” Hóa ra người này không phải không tìm thấy đường mà do không muốn đánh động đến mọi người thôi, chuyển nhà cũng cần phải đến hai chuyến xe, nếu nhờ người thì cũng không biết phải nhận bao nhiêu lễ của người ta, cho nên, anh ta muốn điệu thấp một chút.
Vừa nghe đến công việc vận chuyện, Lưu Chí Học cười càng thêm thân thiết, vội vàng mời hai người họ ngồi, sau đó để Hoàng Lệ Na đến rót nước, sau đó mới lấy giấy bút ra nói với người đàn ông kia: “Anh ở huyện S phải không? Không thành vấn đề, mời anh điền thông tin, trong nhà có những đồ gì, để chúng tôi còn sắp xếp xe, lúc sắp xếp trong lòng cũng có cái ước lượng, tránh việc không đủ chỗ, hoặc lộn đồ linh tinh.” lqd
Người đàn ông trung niên có thái độ rất tốt, rất phối hợp công việc trong mọi tình huống, hai người cũng hẹn xong ngày chuyển, lúc nào thì đến tìm bọn họ. Thấy hai người bàn bạc xong, người đàn ông béo vẫn luôn ngồi bên cạnh nóng lòng chỉ vào bức ‘Mã đáo thành công’ trên tường, nhìn Lưu Hải Sơn hỏi: “Người anh em à? Bức tranh thêu này của các anh là mua ở đâu vậy?” Người này vừa tiến vào đã chú ý đến bức tranh này rồi, bây giờ cũng sắp nửa giờ đồng hồ mà còn chưa xem đủ.
“Cái này sao?” Lưu Hải Sơn cười tự hào: “Là bà chủ của chúng tôi tự tay thêu đó, tay nghề rất tốt đúng không?” Những người đến nơi này đều là sẽ hỏi về bức Mã đáo thành công này, nhưng dù có trả lời nhiều người như vậy thì anh vẫn cảm thấy vô cùng tự hào.
“Tự mình thêu sao?” Người đàn ông béo trắng đó vừa nghe xong mở to mắt ra nhìn, một lần nữa nhìn lại bức tranh thêu, không ngừng gật đầu nói: “Không tệ, thật sự không tệ, tôi là người đi từ Bắc và Nam, đây là lần đầu tiên thấy một bức tuấn mã chạy khí thế như vậy, người anh em, ông chủ của các cậu có ở đây không? Bức tranh này anh ấy có bán không? Tôi muốn mua?” Người này cũng không thèm hỏi giá đã bảo muốn mua, rõ ràng là không thèm quan tâm xem bức tranh này cần bao nhiêu tiền, trong túi này này cũng không ít tiền đâu.
“A?” nụ cười trên mặt Lưu Chí Học cứng đờ, giật giật khóe miệng nói: “Anh trai à? Cái này chỗ chúng ta là hàng không bán.” Lại nói bọn họ là công ty chuyển nhà, cũng không phải chỗ bán bức tranh thêu mà.
“Ha ha, người anh em à, mặc kệ là chuyện gì, nó đều có cái hạn, anh cũng nói đây là đồ bà chủ các anh tự tay thêu, vậy thì bán cho tôi thì sau này bà chủ của các anh tự thêu thêm một bức không phải được rồi sao? Chuyện gì cũng không bị ảnh hưởng mà? Tôi cũng thật sự thích bức tranh này, nó vào tay tôi thì cũng không uổng phí, túm lại là không có gì là không tốt ở đây cả.” Người đàn ông béo trắng kia vì bức tranh thêu mà cũng không cần giữ hình tượng, kéo tay Lưu Chí Học mở miệng một tiếng người anh em, ngậm miệng cũng là một tiếng người anh em, thoải mái nói chuyện, nói đến một nghìn rồi lại một vạn, cũng chỉ là vì muốn mua
Ngay lúc Lưu Chí Học quấn lấy Hoàn Lệ Na nói nhảm thì từ cửa công ty có hai người tiến vào, hai người này ăn mặc rất khí thế, khiến cho người ta có cảm giác hai người này không phải ông chủ thì cũng là lãnh đạo, dù sao thì cũng không giống những người phổ thông như bọn họ. Cũng không biết hai người này đến làm gì, Lưu Chí Học vội vàng cười đón: “Chào hai vị, xin hỏi hai vị đến có chuyện gì sao?” Cũng không trách được việc cậu ta kinh ngạc như vậy, giai cấp lãnh đạo như họ thì không cần thiết phải tự mình đi thuê người đến dọn đồ, nếu cần thì họ chỉ cần ra lệnh một cái thì sẽ có không biết bao nhiêu người đến hỗ trợ, còn cần đến công ty chuyển nhà như bọn họ sao?
Trong hai người có một đàn ông trung niên cười nói với Lưu Chí Học: “Chuyện là như vậy, nhà của tôi ở huyện S, vì bị điều động công tác nên đến thành phố làm, cho nên muốn đem đồ chuyển đến, chúng tôi đến đây để hỏi một chút, không biết là công ty mình có thể giúp vận chuyện đồ ở tỉnh ngoài không?” Hóa ra người này không phải không tìm thấy đường mà do không muốn đánh động đến mọi người thôi, chuyển nhà cũng cần phải đến hai chuyến xe, nếu nhờ người thì cũng không biết phải nhận bao nhiêu lễ của người ta, cho nên, anh ta muốn điệu thấp một chút.
Vừa nghe đến công việc vận chuyện, Lưu Chí Học cười càng thêm thân thiết, vội vàng mời hai người họ ngồi, sau đó để Hoàng Lệ Na đến rót nước, sau đó mới lấy giấy bút ra nói với người đàn ông kia: “Anh ở huyện S phải không? Không thành vấn đề, mời anh điền thông tin, trong nhà có những đồ gì, để chúng tôi còn sắp xếp xe, lúc sắp xếp trong lòng cũng có cái ước lượng, tránh việc không đủ chỗ, hoặc lộn đồ linh tinh.” lqd
Người đàn ông trung niên có thái độ rất tốt, rất phối hợp công việc trong mọi tình huống, hai người cũng hẹn xong ngày chuyển, lúc nào thì đến tìm bọn họ. Thấy hai người bàn bạc xong, người đàn ông béo vẫn luôn ngồi bên cạnh nóng lòng chỉ vào bức ‘Mã đáo thành công’ trên tường, nhìn Lưu Hải Sơn hỏi: “Người anh em à? Bức tranh thêu này của các anh là mua ở đâu vậy?” Người này vừa tiến vào đã chú ý đến bức tranh này rồi, bây giờ cũng sắp nửa giờ đồng hồ mà còn chưa xem đủ.
“Cái này sao?” Lưu Hải Sơn cười tự hào: “Là bà chủ của chúng tôi tự tay thêu đó, tay nghề rất tốt đúng không?” Những người đến nơi này đều là sẽ hỏi về bức Mã đáo thành công này, nhưng dù có trả lời nhiều người như vậy thì anh vẫn cảm thấy vô cùng tự hào.
“Tự mình thêu sao?” Người đàn ông béo trắng đó vừa nghe xong mở to mắt ra nhìn, một lần nữa nhìn lại bức tranh thêu, không ngừng gật đầu nói: “Không tệ, thật sự không tệ, tôi là người đi từ Bắc và Nam, đây là lần đầu tiên thấy một bức tuấn mã chạy khí thế như vậy, người anh em, ông chủ của các cậu có ở đây không? Bức tranh này anh ấy có bán không? Tôi muốn mua?” Người này cũng không thèm hỏi giá đã bảo muốn mua, rõ ràng là không thèm quan tâm xem bức tranh này cần bao nhiêu tiền, trong túi này này cũng không ít tiền đâu.
“A?” nụ cười trên mặt Lưu Chí Học cứng đờ, giật giật khóe miệng nói: “Anh trai à? Cái này chỗ chúng ta là hàng không bán.” Lại nói bọn họ là công ty chuyển nhà, cũng không phải chỗ bán bức tranh thêu mà.
“Ha ha, người anh em à, mặc kệ là chuyện gì, nó đều có cái hạn, anh cũng nói đây là đồ bà chủ các anh tự tay thêu, vậy thì bán cho tôi thì sau này bà chủ của các anh tự thêu thêm một bức không phải được rồi sao? Chuyện gì cũng không bị ảnh hưởng mà? Tôi cũng thật sự thích bức tranh này, nó vào tay tôi thì cũng không uổng phí, túm lại là không có gì là không tốt ở đây cả.” Người đàn ông béo trắng kia vì bức tranh thêu mà cũng không cần giữ hình tượng, kéo tay Lưu Chí Học mở miệng một tiếng người anh em, ngậm miệng cũng là một tiếng người anh em, thoải mái nói chuyện, nói đến một nghìn rồi lại một vạn, cũng chỉ là vì muốn mua
/130
|