Lúc Mã Ngọc Trân dẫn hai người Tưởng Chí Lâm đến nhà Tống Trường Lâm , hai cha con nhà họ Tống đang ở trong nhà vừa xem ti vi vừa dỗ bọn nhỏ, mẹ chồng nàng dâu hai người thì ở trong bếp làm bánh bao. Tối hôm đó lúc hai vợ chồng già nhà họ Tống đến, bánh bao trong nhà cũng chỉ có hai cái, Trương Xảo Phương thấy cha mẹ chồng đều thích ăn, nên cô lại mua thêm chút thịt bò, muốn làm bánh bao tiếp.
Tống Trường Lâm thấy Mã Ngọc Trân đưa hai người đàn ông lạ mặt đến nhà, tuy rằng anh cũng tò mò hai người này là ai, nhưng anh cũng không ngờ mục đích họ đến để mua bức tranh thêu. Anh nhanh chóng mời người vào nhà, hỏi rõ ràng mới biết hai người này muốn mua bức tranh ‘Mã đáo thành công’ ở công ty của anh? Không ngờ vì bức tranh thêu mà họ tìm đến tận nhà? Tống Trường Lâm có chút buồn cười nói:
“Chào hai anh, bức tranh thêu này của tôi không bán được, đó là hàng không bán.”
Đó là vợ anh tự tay thêu cho công ty nhà mình, nếu anh bán qua tay người khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Tưởng Chí Học thấy Tống Trường Lâm không thèm hỏi giá đã trực tiếp từ chối, nên càng có thêm ấn tượng tốt với anh, anh sợ bạn tốt nói chuyện quá thẳng, khiến người ta mất mặt mũi, anh cười tiếp lời: “Em trai Tống, bạn anh phải chạy đến tận nhà em, có thể thấy rằng anh rất thích bức tranh này, cho nên em cứ yên tâm đi, nếu anh ấy mua được vào tay thì cũng nhất định vô cùng quý trọng bức tranh này, vừa rồi anh cũng nói với cậu nhóc ở công ty em, nếu đây là bức tranh em sưu tầm được thì tất nhiên bọn anh cũng không dám đoạt đồ yêu thích của người khác, nhưng đó là em dâu thêu ra, em bán cho bọn anh thì em dâu cũng có thể thêu được bức tranh khác, cũng không có gì ảnh hưởng cả. Tất nhiên, anh cũng hiểu được rằng thêu bức tranh này rất tốn công sức, cho nên về phương diện phí vất vả thì bạn anh nhất định có thể khiến cho em dâu vừa lòng.”
Tống Trường Lâm cũng hiểu được đối phương thật lòng yêu thích, anh do dự một chút vẫn lắc đầu: “Thật sự xin lỗi hai anh, không phải em không nể mặt hai anh, mà hai vị cũng nhìn ra được, bây giờ trong nhà em có hai đứa nhỏ, mà cha mẹ em cũng mới lên thăm nhà em từ hôm kia, mấy ngày nữa họ cũng phải về nhà, vợ em còn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không có thời gian thêu tranh được, cho nên bức tranh ở công ty kia tôi không muốn bán.” Anh không nói ra miệng chính là anh cảm thấy sau khi bức tranh kia được treo lên thì công việc làm ăn nhà anh cũng tốt hơn nhiều, vốn anh cũng không tin chuyện này, nhưng anh tiếp xúc với nhiều người, cũng hiểu nhiều hơn, anh phát hiện ra người làm chủ càng nhiều công việc thì càng phải chú ý đến điều này, luôn có vài thứ làm cho người chủ tiến lên được, mang đến hai chữ ‘sinh vượng’. Tuy rằng nghĩ như vậy thì có chút mê tín, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện thật hay giả, anh chỉ quan tâm đến nguyên tắc thà tin là có, vậy nên anh cảm thấy không thể bán bức tranh này được.
Người đàn ông béo trắng kia họ Vương, từ sau khi vào nhà thì trong lòng cũng có quyết định, bởi vì điều kiện của nhà họ Tống có chút chênh lệch với trong tưởng tượng của anh, cho nên anh càng tin tưởng với mức giá anh đưa ra thì đối phương sẽ vừa lòng, nhưng bây giờ anh còn chưa kịp ra giá thì đã bị đối phương cản lại, trong lòng anh thấy nóng nảy, nhanh chóng mở miệng nói: “Đừng, chú em à, anh đưa chú năm nghìn, tự em thuê bảo mẫu giúp em trông đứa nhỏ cũng được rồi đúng không?”
Lại nói bức tranh này thêu cũng rất tốt, chú trực tiếp bán cho anh là được, công ty của chú cũng không bị ảnh hưởng gì đúng không? Anh có suy nghĩ này không phải vì trong lòng anh ích kỉ, anh thật sự cảm thấy bức tranh này có khí chất rất khác biệt, nếu đặt trong công ty của anh thì mới hợp, chứ đặt trong công ty nhỏ của đối phương thì hơi phí phạm.
Năm nghìn? Cha Tống mẹ Tống đứng bên cạnh mở to hai mắt, hai vợ chồng họ một năm mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tốc độ của con dâu bọn họ cũng hiểu một chút, hai tháng là kiếm được năm nghìn, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy chứ? Hai người hưng phấn nhìn chằm chằm vào con trai, một lòng chờ con trai gật đầu, không ngờ Tống Trường Lâm vẫn không thay đổi vẻ mặt, vẫn lắc đầu cười:
“Rất xin lỗi hai anh, bức tranh đó tôi không thể bán.” Nếu không phải là Tống Trường Lâm cũng từng đi bán tranh thêu cho Trương Xảo Phương , dù Tống Trường Lâm có mở một công ty chuyển nhà thì cũng bị rung động khi biết một bức tranh nhỏ mà có thể kiếm được 5000 đồng. Vấn đề là anh đã kiếm được nhiều tiền, lqd, với số tiền này anh đã sớm bình tĩnh, cho nên anh từ chối cũng rất dứt khoát, không hề có chút do dự.
Không nói đến chuyện vợ chồng già nhà họ Tống đang gấp thế nào, hai ông bà đang thầm mắng con trai không biết tốt xấu, mà người đàn ông họ Vương đã nhanh chóng nhận lỗi: “Là anh sai rồi, tay nghề tốt như vậy là anh trả giá quá thấp, như vậy đi, 6000 đồng, lục lục đại thuận, chú thuận anh cũng thuận, cái giá này như nào?” Một lần thêm hẳn 1000 đồng, có thể nói là một khoản lớn rồi, nhìn lại hoàn cảnh của đối phương, anh không tin Tống Trường Lâm vẫn không động lòng.
Tống Trường Lâm nghe đối phương nói xong, anh vẫn không thay đổi thái độ, lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, bức tranh thêu kia tôi không bán.” Vợ anh thêu bức tranh này, ở chỗ thím Lưu cũng có thể bán được hơn 3000, nếu bây giờ bán thì số tiền này cũng không bằng lợi nhuận công ty anh kiếm được trong vòng mấy ngày này. Hơn nữa anh suy tính về lâu dài, thì bức tranh này cũng không thể bán được.
6000 đồng? Hai mắt của mẹ Tống đã chuyển thành kí hiệu đồng tiền, bà chỉ cảm thấy đầu con trai bà bị sét đánh rồi, một bức tranh thêu mà kiếm được nhiều như vậy cũng không chịu bán, nó muốn giữ lại để đẻ trứng vàng hay sao? Nhưng đây là công việc làm ăn của con trai, bạn già của bà cũng chưa nói gì, bà cũng chỉ có thể cắn răng nháy mắt với con trai. Cái thằng con phá của này, con mau đồng ý cho mẹ?
6000 đồng mà còn không bán? Tưởng Chí Lâm thật sự cảm thấy ông chủ nhỏ này có chút đặc biệt, vừa nhìn cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình cũng không phải quá khá giả, vậy mà khi thấy số tiền lớn như vậy mà cũng không thấy chút rung động nào, nếu nói là anh muốn giữ lại cất giữ thì nhìn bà lão bên cạnh cũng không cần bày ra tư thế muốn bật dậy mắng con trai kia, nếu nói anh không muốn cất giữ thì người này đúng là có chút đặc biệt riêng, còn không thì cũng là sự kiên cường từ trong xương.
Người đàn ông họ Vương cũng không ngờ anh ta vẫn bị từ chối? 6000 đồng, anh tự nhận thấy đây là mức giá chỉ lãi chứ không lỗ, cho dù bức tranh kia thêu bằng chỉ tốt cũng không thể đắt hơn 5000 đồng được? Ý chí chiến đấu của anh hoàn toàn bị ông chủ này gợi lên, bây giờ đã không còn vấn đề của bức tranh thêu nữa, anh lâu lắm rồi chưa từng bị đả kích như vậy, anh cũng nổi lên tính tình bắt đầu muốn đấu với Tống Trường Lâm. Từ sau khi anh giàu có, đúng là rất ít khi có món đồ anh muốn mua mà không mua được đến tay. Đây cũng không phải đồ cổ gì, anh không tin anh không lấy được đến tay. Anh vừa nghĩ vậy nên nhanh chóng giơ thêm hai ngón tay với Tống Trường Lâm:
“8000 đồng? Chú phát mà anh cũng phát? Chú em à, giá này chắc cũng đủ rồi chứ?”
Tống Trường Lâm cười khổ, lắc đầu nói với người đàn ông họ Vương kia: “Anh à, giá đã đủ từ trước rồi, nhưng vấn đề là tôi không nghĩ đến chuyện bán nó, không có gì liên quan đến tiền bạc hết.” 8000 đồng, anh cũng nghĩ vợ chồng anh đang muốn mua nhà, thật sự anh cũng thấy động lòng, nhưng cũng không hiểu tại sao, từ sau khi treo bức tranh ‘Mã đáo thành công’ này lên tường thì anh không hề có suy nghĩ sẽ tháo nó xuống, chỉ muốn treo ở đó cả đời, để nó theo sự phát triển của công ty, nếu có đổi địa điểm công ty thì nó cũng sẽ đi cùng.
Vừa nghe thấy Tống Trường Lâm vẫn từ chối, không nói đến chuyện người đàn ông họ Vương kia có suy nghĩ như thế nào, mà phải nhắc đến mẹ Tống trước, cuối cùng bà cũng không thể nhịn được, bà xông lên chỉ vào con trai mắng: “8000 đồng mà còn không bán? Con bị ngốc à? Bán, hôm nay mẹ làm chủ, con phải bán cho mẹ.” 8000 đồng đó, tiền này gửi ngân hàng thì hai cháu trai của bà lấy vợ có thể mua được rất nhiều đồ trang sức, đồ dùng trong nhà? Con trai bà đúng là ngu ngốc.
Người đàn ông họ Vương đứng bên cạnh nhanh chóng bày ra vẻ mặt hưng phấn, vừa muốn nói gì thì thấy Tống Trường Lâm ngăn mẹ lại, nói: “Mẹ, không phải con ngốc, lúc trước Xảo Phương luôn muốn công ty phát triển tốt nên dùng cả tấm lòng để thêu bức tranh này, từ khi treo bức tranh này lên công ty làm ăn càng ngày càng tốt, mọi người đều nói bức tranh này mang tài đến, không thể tùy tiện bán được.”
Mẹ Tống thấy con trai nói vậy khiến bà có chút do dự, Tống Trường Lâm cũng tìm hiểu nên mới nói ra cái này, bà cũng rất tin tưởng mà không chút nghi ngờ, nhưng lại nghĩ đến 8000 đồng, trong lòng bà lại muốn đổ mái, ngay cả tiền này không vào tay bà, nhưng của con trai thì bà cũng vui vẻ, bà cắn chặt răng, rồi hạ quyết định: “Bây giờ để Xảo Phương thêu, tốc độ của con dâu tôi rất nhanh, không đến hai tháng là thêu xong.” Tóm lại là nhất định không thể để tiền này chạy mất được.
Những người ở đây đều bị sự mạnh mẽ của mẹ Tống dọa sợ, còn có thể xử lí như vậy hay sao?
Tống Trường Lâm kéo áo mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng nói đến chuyện người ta có chờ được không, mà Xảo Phương cũng không có thời gian.” Nhìn thời gian thêu như thế là muốn mạng của vợ anh đó à?
“Không có chuyện gì, nếu Xảo Phương thêu hoa thì bất cứ giá nào thì mẹ và cha con sẽ ở lại đây hai tháng trông đứa nhỏ giúp hai đứa, chờ khi đến vụ thu hoạch thì cha mẹ về nhà.” Trong nhà chỉ có một động vật sống là Hổ tử thì ông bà đã gửi đến nhà con trai lớn, cho dù hai vợ chồng già bọn họ không về nhà thì phòng ở cũng không chạy được. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tiền.
Tống Trường Lâm bị lời mẹ nói khiến anh có chút động lòng, anh không phải không muốn kiếm tiền, anh cũng luyến tiếc bức tranh thêu đó, nhìn về phía vợ anh đang đứng ở cửa thấy cô gật đầu với anh, anh cười nhìn người đàn ông họ Vương kia nói: “Anh này, bức tranh ở công ty kia thật sự tôi không bán được, nhưng mẹ tôi cũng vừa nói rồi, nếu anh thật sự thích thì chờ thêm hai tháng nữa, vợ tôi có thể thêu cho anh, chất lượng thì anh cứ yên tâm, tuyệt đối không kém hơn bức tranh kia được, với mức giá này của anh, chúng tôi tuyệt đối không làm ẩu được, nhưng thời gian thì cần dài chút, nhưng nếu anh trai không thể đợi được thì cũng đừng nâng giá nữa, chúng tôi cũng nói thật lòng rồi.”
Người đàn ông họ Vương có chút do dự, vừa nói anh nói dỗi nên mới nâng giá lên 8000 đồng, nhưng nói thật, giá này có chút quý, bây giờ Tống Trường Lâm người ta cũng đã xuống lời trải đường, liệu anh còn cần không đây? Nhưng vừa rồi Tống Trường Lâm nhìn ra cửa, anh cũng nhìn ra theo bản năng, vừa nhìn đã thấy Trương Xảo Phương mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trong lòng anh cũng hơi rung động, đừng hiểu lầm, sự rung động của anh không giống với sự rung động của Doãn Hồng Bác, anh chỉ cảm thấy có một người phụ nữ thanh lệ thoát tục như vậy thì mới có thể thêu ra được bức tranh đặc biệt đến vậy? Nếu anh ta chờ thêm mấy năm nữa thì đối phương cũng bị củi gạo dầu muối mài thành người phụ nữ luống tuổi có chồng mất rồi, còn có thể có được bức tranh thêu đẹp đến như vậy hay sao? Nếu cơ hội này vụt qua thì sẽ mãi không trở lại. Nghĩ lại thì sở dĩ Tống Trường Lâm không chịu bàn bức tranh kia cũng là vì cảm thấy bức tranh này mang tài, trong lòng anh càng thêm ngứa. Anh rối rắm khoảng nửa phút, ngẩng đầu lên thấy người vợ cũng đang nhìn anh ta, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ là 8000 đồng thôi mà, anh cũng không phải không có tiền, anh còn đứng đây nghĩ cái cọng lông gì chứ?
“Mua, anh mua, nhưng anh nói trước, anh muốn một bức tranh giống y đúc bức tranh ở công ty chú, em dâu, em có làm được không?” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Trương Xảo Phương đứng một bên, bây giờ đang theo đuổi vấn đề chất lượng sản phẩm, tất nhiên phải hỏi người làm ra sản phẩm này.
Trương Xảo Phương cười gật đầu nói: “Anh Vương xin yên tâm, nếu bức tranh thêu khiến anh không vừa lòng thì có thể lấy bức tranh ở công ty kia đi, tôi hoàn toàn không có ý kiến.” Thật ra sở dĩ Trương Xảo Phương luôn không lên tiếng là vì bức tranh thêu ở công ty cô đã động tay động chân rồi, cô sử dụng một tài trận trong bức tranh, cũng rất tốn linh khí, bây giờ mẹ chồng cô đưa ra phương pháp giải quyết rất hợp lí, có cha mẹ chồng cô giúp trông đứa nhỏ, cô có thể thêu xong bức tranh này, đến tháng bảy lúc mua nhà cô cũng có thể trả xong một phần tiền cho người ta.
Người đàn ông họ Vương cũng rất sảng khoái, nhanh chóng lấy ví tiền, lấy ra 3000 đồng giữ lại làm tiền đặt cọc, địa chỉ nhận hàng thì càng thêm đơn giản, hai ngày nữa công ty họ sẽ chuyển nhà cho Tưởng Chí Lâm, bọn họ cứ giao đến địa chỉ đó là được, đến lúc đó kiểm tra hàng rồi trả nốt tiền.
Mẹ Tống thấy con trai tiễn người ta về, bà cầm tiền trên kháng, trong lòng cũng vui vẻ, rồi lại hơi chột dạ nhìn về phía bạn già đang ngồi trông đứa nhỏ ở bên cạnh, giải thích: “Tôi cũng chỉ muốn giúp mấy đứa nhỏ, ông xem chúng ta cũng không có chuyện gì, công việc trong đất thì vợ chồng Trường Sơn chú ý hơn một chút là được, hai vợ chồng già chúng ta ở đây trông cháu hai tháng, nấu cơm cho vợ chồng con, để Xảo Phương thêu hoa có thể kiếm được 8000 đồng, tiền này cũng thoải mái?” Với số tiền này đủ để người nhà họ phải bận việc nhiều năm.
Cha Tống ngẩng lên nhìn bạn già, hiếm khi không trách mắng, chỉ là dặn dò: “Lần sau gặp chuyện này thì bà nên kéo Trường Lâm ra ngoài nói, con trai cũng lớn như vậy rồi, bà vừa mở miệng đã mắng con ngốc, có phải muốn làm đứa nhỏ mất mặt đúng không? Dù sao con cũng là ông chủ, bà chú ý một chút.” Thật ra trong lòng ông cũng cảm thấy chuyện này bạn già làm không sai, lúc con trai có việc bọn họ là cha mẹ mà không giúp con thì còn ai giúp con được nữa? Nếu bạn già không lên tiếng thì ông cũng nói, dù sao sau này cũng không phải dễ kiếm tiền. Cha Tống cảm thấy bạn già từ khi rời xa đứa con trai không có tiền đồ như Tống Trường Vinh, càng ngày càng hiểu rõ lí lẽ, nhìn những chuyện hai ngày này bà làm, ông cũng thấy vô cùng vừa lòng, không nghĩ tới lúc bọn họ già rồi bà cũng càng sống càng hiểu chuyện. Ông vừa cảm thán trong lòng, vừa vui vẻ hớn hở nói chuyện với cháu trai:
“Ông nội, bà nội ở đây chơi với hai cháu, để cho mẹ cháu kiếm tiền, đến lúc đó để cho Tiểu Tá, Tiểu Hữu lấy vợ nha.”
Tống Trường Lâm vừa vào nhà thì nghe thấy lời cha anh nói, anh cũng hiểu cha anh không có ý kiến gì với việc ở lại đây, trong lòng anh cũng vui vẻ, lập tức cười chen miệng vào nói: “Cha, hai tên nhóc này còn chưa qua sinh nhật một tuổi mà, khoảng cách đến lúc cưới vợ còn xa lắm.”
“Không xa, từ khi cha sinh anh cả của con thì bắt đầu góp tiền cho nó lấy vợ, vất vả nửa đời người mới có thể để ba anh em lấy vợ, ha ha, cháu trai của cha nhất định hạnh phúc hơn ba anh em con, bởi vì không những cháu cha có người cha có thể kiếm tiền mà mẹ chúng cũng có thể kiếm tiền, tương lai nhất định dễ lấy vợ.
Cha Tống nghĩ đến ngày đó trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng nghĩ lại sau này cháu trai ông nhất định sống tốt, ông không nhịn được lại cười trộm, trong mắt ông như vậy là cháu trai ông đã mạnh hơn những người cùng trang lứa rồi, nhà họ Tống bọn họ có thể nói là thật sự có người thừa kế rồi.
Cuối cùng thì mẹ tống cũng ngắm xong 3000 đồng này, bà cười đưa cho con trai nói: “Đây, con cầm cất đi, mẹ thấy hai con cũng không thể chỉ đổ tiền vào công ty được, cũng nên tiết kiệm ít tiền mua cái nhà ở rồi.” trong mắt người già thì có phòng ở mới gọi là nhà, mới gọi là cuộc sống yên ổn. Bây giờ một nhà bốn người vẫn phải sống qua ngày trong căn nhà đi thuê, trong túi có tiền thì cũng không phải chuyện dễ như vậy?
“Mẹ yên tâm đi ạ, bước tiếp theo bọn con cũng chuẩn bị mua phòng ở rồi. ..” Tống Trường Lâm nhận tiền, cũng cười nói ra quyết định của vợ chồng họ.
Trong phòng bếp, Trương Xảo Phương đang kéo Mã Ngọc Trân, để cô cùng gói bánh bao: “Yên tâm đi, bột và nhân bánh đều có nhiều, đến lúc được cũng không cho em đâu, chỉ cần đủ cho đứa nhỏ và thím Lưu là được, hai vợ chồng em thì chị lười để ý.” Mã Ngọc Trân chạy từ xa đến, cô cũng không thể để người ta đi tay không về được, đúng lúc trong nhà chuẩn bị làm bánh bao, tí rồi lấy cho đứa nhỏ mấy cái.
Tống Trường Lâm thấy Mã Ngọc Trân đưa hai người đàn ông lạ mặt đến nhà, tuy rằng anh cũng tò mò hai người này là ai, nhưng anh cũng không ngờ mục đích họ đến để mua bức tranh thêu. Anh nhanh chóng mời người vào nhà, hỏi rõ ràng mới biết hai người này muốn mua bức tranh ‘Mã đáo thành công’ ở công ty của anh? Không ngờ vì bức tranh thêu mà họ tìm đến tận nhà? Tống Trường Lâm có chút buồn cười nói:
“Chào hai anh, bức tranh thêu này của tôi không bán được, đó là hàng không bán.”
Đó là vợ anh tự tay thêu cho công ty nhà mình, nếu anh bán qua tay người khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Tưởng Chí Học thấy Tống Trường Lâm không thèm hỏi giá đã trực tiếp từ chối, nên càng có thêm ấn tượng tốt với anh, anh sợ bạn tốt nói chuyện quá thẳng, khiến người ta mất mặt mũi, anh cười tiếp lời: “Em trai Tống, bạn anh phải chạy đến tận nhà em, có thể thấy rằng anh rất thích bức tranh này, cho nên em cứ yên tâm đi, nếu anh ấy mua được vào tay thì cũng nhất định vô cùng quý trọng bức tranh này, vừa rồi anh cũng nói với cậu nhóc ở công ty em, nếu đây là bức tranh em sưu tầm được thì tất nhiên bọn anh cũng không dám đoạt đồ yêu thích của người khác, nhưng đó là em dâu thêu ra, em bán cho bọn anh thì em dâu cũng có thể thêu được bức tranh khác, cũng không có gì ảnh hưởng cả. Tất nhiên, anh cũng hiểu được rằng thêu bức tranh này rất tốn công sức, cho nên về phương diện phí vất vả thì bạn anh nhất định có thể khiến cho em dâu vừa lòng.”
Tống Trường Lâm cũng hiểu được đối phương thật lòng yêu thích, anh do dự một chút vẫn lắc đầu: “Thật sự xin lỗi hai anh, không phải em không nể mặt hai anh, mà hai vị cũng nhìn ra được, bây giờ trong nhà em có hai đứa nhỏ, mà cha mẹ em cũng mới lên thăm nhà em từ hôm kia, mấy ngày nữa họ cũng phải về nhà, vợ em còn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không có thời gian thêu tranh được, cho nên bức tranh ở công ty kia tôi không muốn bán.” Anh không nói ra miệng chính là anh cảm thấy sau khi bức tranh kia được treo lên thì công việc làm ăn nhà anh cũng tốt hơn nhiều, vốn anh cũng không tin chuyện này, nhưng anh tiếp xúc với nhiều người, cũng hiểu nhiều hơn, anh phát hiện ra người làm chủ càng nhiều công việc thì càng phải chú ý đến điều này, luôn có vài thứ làm cho người chủ tiến lên được, mang đến hai chữ ‘sinh vượng’. Tuy rằng nghĩ như vậy thì có chút mê tín, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện thật hay giả, anh chỉ quan tâm đến nguyên tắc thà tin là có, vậy nên anh cảm thấy không thể bán bức tranh này được.
Người đàn ông béo trắng kia họ Vương, từ sau khi vào nhà thì trong lòng cũng có quyết định, bởi vì điều kiện của nhà họ Tống có chút chênh lệch với trong tưởng tượng của anh, cho nên anh càng tin tưởng với mức giá anh đưa ra thì đối phương sẽ vừa lòng, nhưng bây giờ anh còn chưa kịp ra giá thì đã bị đối phương cản lại, trong lòng anh thấy nóng nảy, nhanh chóng mở miệng nói: “Đừng, chú em à, anh đưa chú năm nghìn, tự em thuê bảo mẫu giúp em trông đứa nhỏ cũng được rồi đúng không?”
Lại nói bức tranh này thêu cũng rất tốt, chú trực tiếp bán cho anh là được, công ty của chú cũng không bị ảnh hưởng gì đúng không? Anh có suy nghĩ này không phải vì trong lòng anh ích kỉ, anh thật sự cảm thấy bức tranh này có khí chất rất khác biệt, nếu đặt trong công ty của anh thì mới hợp, chứ đặt trong công ty nhỏ của đối phương thì hơi phí phạm.
Năm nghìn? Cha Tống mẹ Tống đứng bên cạnh mở to hai mắt, hai vợ chồng họ một năm mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tốc độ của con dâu bọn họ cũng hiểu một chút, hai tháng là kiếm được năm nghìn, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy chứ? Hai người hưng phấn nhìn chằm chằm vào con trai, một lòng chờ con trai gật đầu, không ngờ Tống Trường Lâm vẫn không thay đổi vẻ mặt, vẫn lắc đầu cười:
“Rất xin lỗi hai anh, bức tranh đó tôi không thể bán.” Nếu không phải là Tống Trường Lâm cũng từng đi bán tranh thêu cho Trương Xảo Phương , dù Tống Trường Lâm có mở một công ty chuyển nhà thì cũng bị rung động khi biết một bức tranh nhỏ mà có thể kiếm được 5000 đồng. Vấn đề là anh đã kiếm được nhiều tiền, lqd, với số tiền này anh đã sớm bình tĩnh, cho nên anh từ chối cũng rất dứt khoát, không hề có chút do dự.
Không nói đến chuyện vợ chồng già nhà họ Tống đang gấp thế nào, hai ông bà đang thầm mắng con trai không biết tốt xấu, mà người đàn ông họ Vương đã nhanh chóng nhận lỗi: “Là anh sai rồi, tay nghề tốt như vậy là anh trả giá quá thấp, như vậy đi, 6000 đồng, lục lục đại thuận, chú thuận anh cũng thuận, cái giá này như nào?” Một lần thêm hẳn 1000 đồng, có thể nói là một khoản lớn rồi, nhìn lại hoàn cảnh của đối phương, anh không tin Tống Trường Lâm vẫn không động lòng.
Tống Trường Lâm nghe đối phương nói xong, anh vẫn không thay đổi thái độ, lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, bức tranh thêu kia tôi không bán.” Vợ anh thêu bức tranh này, ở chỗ thím Lưu cũng có thể bán được hơn 3000, nếu bây giờ bán thì số tiền này cũng không bằng lợi nhuận công ty anh kiếm được trong vòng mấy ngày này. Hơn nữa anh suy tính về lâu dài, thì bức tranh này cũng không thể bán được.
6000 đồng? Hai mắt của mẹ Tống đã chuyển thành kí hiệu đồng tiền, bà chỉ cảm thấy đầu con trai bà bị sét đánh rồi, một bức tranh thêu mà kiếm được nhiều như vậy cũng không chịu bán, nó muốn giữ lại để đẻ trứng vàng hay sao? Nhưng đây là công việc làm ăn của con trai, bạn già của bà cũng chưa nói gì, bà cũng chỉ có thể cắn răng nháy mắt với con trai. Cái thằng con phá của này, con mau đồng ý cho mẹ?
6000 đồng mà còn không bán? Tưởng Chí Lâm thật sự cảm thấy ông chủ nhỏ này có chút đặc biệt, vừa nhìn cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình cũng không phải quá khá giả, vậy mà khi thấy số tiền lớn như vậy mà cũng không thấy chút rung động nào, nếu nói là anh muốn giữ lại cất giữ thì nhìn bà lão bên cạnh cũng không cần bày ra tư thế muốn bật dậy mắng con trai kia, nếu nói anh không muốn cất giữ thì người này đúng là có chút đặc biệt riêng, còn không thì cũng là sự kiên cường từ trong xương.
Người đàn ông họ Vương cũng không ngờ anh ta vẫn bị từ chối? 6000 đồng, anh tự nhận thấy đây là mức giá chỉ lãi chứ không lỗ, cho dù bức tranh kia thêu bằng chỉ tốt cũng không thể đắt hơn 5000 đồng được? Ý chí chiến đấu của anh hoàn toàn bị ông chủ này gợi lên, bây giờ đã không còn vấn đề của bức tranh thêu nữa, anh lâu lắm rồi chưa từng bị đả kích như vậy, anh cũng nổi lên tính tình bắt đầu muốn đấu với Tống Trường Lâm. Từ sau khi anh giàu có, đúng là rất ít khi có món đồ anh muốn mua mà không mua được đến tay. Đây cũng không phải đồ cổ gì, anh không tin anh không lấy được đến tay. Anh vừa nghĩ vậy nên nhanh chóng giơ thêm hai ngón tay với Tống Trường Lâm:
“8000 đồng? Chú phát mà anh cũng phát? Chú em à, giá này chắc cũng đủ rồi chứ?”
Tống Trường Lâm cười khổ, lắc đầu nói với người đàn ông họ Vương kia: “Anh à, giá đã đủ từ trước rồi, nhưng vấn đề là tôi không nghĩ đến chuyện bán nó, không có gì liên quan đến tiền bạc hết.” 8000 đồng, anh cũng nghĩ vợ chồng anh đang muốn mua nhà, thật sự anh cũng thấy động lòng, nhưng cũng không hiểu tại sao, từ sau khi treo bức tranh ‘Mã đáo thành công’ này lên tường thì anh không hề có suy nghĩ sẽ tháo nó xuống, chỉ muốn treo ở đó cả đời, để nó theo sự phát triển của công ty, nếu có đổi địa điểm công ty thì nó cũng sẽ đi cùng.
Vừa nghe thấy Tống Trường Lâm vẫn từ chối, không nói đến chuyện người đàn ông họ Vương kia có suy nghĩ như thế nào, mà phải nhắc đến mẹ Tống trước, cuối cùng bà cũng không thể nhịn được, bà xông lên chỉ vào con trai mắng: “8000 đồng mà còn không bán? Con bị ngốc à? Bán, hôm nay mẹ làm chủ, con phải bán cho mẹ.” 8000 đồng đó, tiền này gửi ngân hàng thì hai cháu trai của bà lấy vợ có thể mua được rất nhiều đồ trang sức, đồ dùng trong nhà? Con trai bà đúng là ngu ngốc.
Người đàn ông họ Vương đứng bên cạnh nhanh chóng bày ra vẻ mặt hưng phấn, vừa muốn nói gì thì thấy Tống Trường Lâm ngăn mẹ lại, nói: “Mẹ, không phải con ngốc, lúc trước Xảo Phương luôn muốn công ty phát triển tốt nên dùng cả tấm lòng để thêu bức tranh này, từ khi treo bức tranh này lên công ty làm ăn càng ngày càng tốt, mọi người đều nói bức tranh này mang tài đến, không thể tùy tiện bán được.”
Mẹ Tống thấy con trai nói vậy khiến bà có chút do dự, Tống Trường Lâm cũng tìm hiểu nên mới nói ra cái này, bà cũng rất tin tưởng mà không chút nghi ngờ, nhưng lại nghĩ đến 8000 đồng, trong lòng bà lại muốn đổ mái, ngay cả tiền này không vào tay bà, nhưng của con trai thì bà cũng vui vẻ, bà cắn chặt răng, rồi hạ quyết định: “Bây giờ để Xảo Phương thêu, tốc độ của con dâu tôi rất nhanh, không đến hai tháng là thêu xong.” Tóm lại là nhất định không thể để tiền này chạy mất được.
Những người ở đây đều bị sự mạnh mẽ của mẹ Tống dọa sợ, còn có thể xử lí như vậy hay sao?
Tống Trường Lâm kéo áo mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng nói đến chuyện người ta có chờ được không, mà Xảo Phương cũng không có thời gian.” Nhìn thời gian thêu như thế là muốn mạng của vợ anh đó à?
“Không có chuyện gì, nếu Xảo Phương thêu hoa thì bất cứ giá nào thì mẹ và cha con sẽ ở lại đây hai tháng trông đứa nhỏ giúp hai đứa, chờ khi đến vụ thu hoạch thì cha mẹ về nhà.” Trong nhà chỉ có một động vật sống là Hổ tử thì ông bà đã gửi đến nhà con trai lớn, cho dù hai vợ chồng già bọn họ không về nhà thì phòng ở cũng không chạy được. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tiền.
Tống Trường Lâm bị lời mẹ nói khiến anh có chút động lòng, anh không phải không muốn kiếm tiền, anh cũng luyến tiếc bức tranh thêu đó, nhìn về phía vợ anh đang đứng ở cửa thấy cô gật đầu với anh, anh cười nhìn người đàn ông họ Vương kia nói: “Anh này, bức tranh ở công ty kia thật sự tôi không bán được, nhưng mẹ tôi cũng vừa nói rồi, nếu anh thật sự thích thì chờ thêm hai tháng nữa, vợ tôi có thể thêu cho anh, chất lượng thì anh cứ yên tâm, tuyệt đối không kém hơn bức tranh kia được, với mức giá này của anh, chúng tôi tuyệt đối không làm ẩu được, nhưng thời gian thì cần dài chút, nhưng nếu anh trai không thể đợi được thì cũng đừng nâng giá nữa, chúng tôi cũng nói thật lòng rồi.”
Người đàn ông họ Vương có chút do dự, vừa nói anh nói dỗi nên mới nâng giá lên 8000 đồng, nhưng nói thật, giá này có chút quý, bây giờ Tống Trường Lâm người ta cũng đã xuống lời trải đường, liệu anh còn cần không đây? Nhưng vừa rồi Tống Trường Lâm nhìn ra cửa, anh cũng nhìn ra theo bản năng, vừa nhìn đã thấy Trương Xảo Phương mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trong lòng anh cũng hơi rung động, đừng hiểu lầm, sự rung động của anh không giống với sự rung động của Doãn Hồng Bác, anh chỉ cảm thấy có một người phụ nữ thanh lệ thoát tục như vậy thì mới có thể thêu ra được bức tranh đặc biệt đến vậy? Nếu anh ta chờ thêm mấy năm nữa thì đối phương cũng bị củi gạo dầu muối mài thành người phụ nữ luống tuổi có chồng mất rồi, còn có thể có được bức tranh thêu đẹp đến như vậy hay sao? Nếu cơ hội này vụt qua thì sẽ mãi không trở lại. Nghĩ lại thì sở dĩ Tống Trường Lâm không chịu bàn bức tranh kia cũng là vì cảm thấy bức tranh này mang tài, trong lòng anh càng thêm ngứa. Anh rối rắm khoảng nửa phút, ngẩng đầu lên thấy người vợ cũng đang nhìn anh ta, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ là 8000 đồng thôi mà, anh cũng không phải không có tiền, anh còn đứng đây nghĩ cái cọng lông gì chứ?
“Mua, anh mua, nhưng anh nói trước, anh muốn một bức tranh giống y đúc bức tranh ở công ty chú, em dâu, em có làm được không?” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Trương Xảo Phương đứng một bên, bây giờ đang theo đuổi vấn đề chất lượng sản phẩm, tất nhiên phải hỏi người làm ra sản phẩm này.
Trương Xảo Phương cười gật đầu nói: “Anh Vương xin yên tâm, nếu bức tranh thêu khiến anh không vừa lòng thì có thể lấy bức tranh ở công ty kia đi, tôi hoàn toàn không có ý kiến.” Thật ra sở dĩ Trương Xảo Phương luôn không lên tiếng là vì bức tranh thêu ở công ty cô đã động tay động chân rồi, cô sử dụng một tài trận trong bức tranh, cũng rất tốn linh khí, bây giờ mẹ chồng cô đưa ra phương pháp giải quyết rất hợp lí, có cha mẹ chồng cô giúp trông đứa nhỏ, cô có thể thêu xong bức tranh này, đến tháng bảy lúc mua nhà cô cũng có thể trả xong một phần tiền cho người ta.
Người đàn ông họ Vương cũng rất sảng khoái, nhanh chóng lấy ví tiền, lấy ra 3000 đồng giữ lại làm tiền đặt cọc, địa chỉ nhận hàng thì càng thêm đơn giản, hai ngày nữa công ty họ sẽ chuyển nhà cho Tưởng Chí Lâm, bọn họ cứ giao đến địa chỉ đó là được, đến lúc đó kiểm tra hàng rồi trả nốt tiền.
Mẹ Tống thấy con trai tiễn người ta về, bà cầm tiền trên kháng, trong lòng cũng vui vẻ, rồi lại hơi chột dạ nhìn về phía bạn già đang ngồi trông đứa nhỏ ở bên cạnh, giải thích: “Tôi cũng chỉ muốn giúp mấy đứa nhỏ, ông xem chúng ta cũng không có chuyện gì, công việc trong đất thì vợ chồng Trường Sơn chú ý hơn một chút là được, hai vợ chồng già chúng ta ở đây trông cháu hai tháng, nấu cơm cho vợ chồng con, để Xảo Phương thêu hoa có thể kiếm được 8000 đồng, tiền này cũng thoải mái?” Với số tiền này đủ để người nhà họ phải bận việc nhiều năm.
Cha Tống ngẩng lên nhìn bạn già, hiếm khi không trách mắng, chỉ là dặn dò: “Lần sau gặp chuyện này thì bà nên kéo Trường Lâm ra ngoài nói, con trai cũng lớn như vậy rồi, bà vừa mở miệng đã mắng con ngốc, có phải muốn làm đứa nhỏ mất mặt đúng không? Dù sao con cũng là ông chủ, bà chú ý một chút.” Thật ra trong lòng ông cũng cảm thấy chuyện này bạn già làm không sai, lúc con trai có việc bọn họ là cha mẹ mà không giúp con thì còn ai giúp con được nữa? Nếu bạn già không lên tiếng thì ông cũng nói, dù sao sau này cũng không phải dễ kiếm tiền. Cha Tống cảm thấy bạn già từ khi rời xa đứa con trai không có tiền đồ như Tống Trường Vinh, càng ngày càng hiểu rõ lí lẽ, nhìn những chuyện hai ngày này bà làm, ông cũng thấy vô cùng vừa lòng, không nghĩ tới lúc bọn họ già rồi bà cũng càng sống càng hiểu chuyện. Ông vừa cảm thán trong lòng, vừa vui vẻ hớn hở nói chuyện với cháu trai:
“Ông nội, bà nội ở đây chơi với hai cháu, để cho mẹ cháu kiếm tiền, đến lúc đó để cho Tiểu Tá, Tiểu Hữu lấy vợ nha.”
Tống Trường Lâm vừa vào nhà thì nghe thấy lời cha anh nói, anh cũng hiểu cha anh không có ý kiến gì với việc ở lại đây, trong lòng anh cũng vui vẻ, lập tức cười chen miệng vào nói: “Cha, hai tên nhóc này còn chưa qua sinh nhật một tuổi mà, khoảng cách đến lúc cưới vợ còn xa lắm.”
“Không xa, từ khi cha sinh anh cả của con thì bắt đầu góp tiền cho nó lấy vợ, vất vả nửa đời người mới có thể để ba anh em lấy vợ, ha ha, cháu trai của cha nhất định hạnh phúc hơn ba anh em con, bởi vì không những cháu cha có người cha có thể kiếm tiền mà mẹ chúng cũng có thể kiếm tiền, tương lai nhất định dễ lấy vợ.
Cha Tống nghĩ đến ngày đó trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng nghĩ lại sau này cháu trai ông nhất định sống tốt, ông không nhịn được lại cười trộm, trong mắt ông như vậy là cháu trai ông đã mạnh hơn những người cùng trang lứa rồi, nhà họ Tống bọn họ có thể nói là thật sự có người thừa kế rồi.
Cuối cùng thì mẹ tống cũng ngắm xong 3000 đồng này, bà cười đưa cho con trai nói: “Đây, con cầm cất đi, mẹ thấy hai con cũng không thể chỉ đổ tiền vào công ty được, cũng nên tiết kiệm ít tiền mua cái nhà ở rồi.” trong mắt người già thì có phòng ở mới gọi là nhà, mới gọi là cuộc sống yên ổn. Bây giờ một nhà bốn người vẫn phải sống qua ngày trong căn nhà đi thuê, trong túi có tiền thì cũng không phải chuyện dễ như vậy?
“Mẹ yên tâm đi ạ, bước tiếp theo bọn con cũng chuẩn bị mua phòng ở rồi. ..” Tống Trường Lâm nhận tiền, cũng cười nói ra quyết định của vợ chồng họ.
Trong phòng bếp, Trương Xảo Phương đang kéo Mã Ngọc Trân, để cô cùng gói bánh bao: “Yên tâm đi, bột và nhân bánh đều có nhiều, đến lúc được cũng không cho em đâu, chỉ cần đủ cho đứa nhỏ và thím Lưu là được, hai vợ chồng em thì chị lười để ý.” Mã Ngọc Trân chạy từ xa đến, cô cũng không thể để người ta đi tay không về được, đúng lúc trong nhà chuẩn bị làm bánh bao, tí rồi lấy cho đứa nhỏ mấy cái.
/130
|