Edit: Voicoi08
Đám người Tống Trường Lâm cũng mới từ công trường về, mấy tên nhóc vừa dừng xe lập tức xông vào nhà cướp đoạt nước để rửa mặt. Vừa rồi anh Tống có nói một lát nữa em vợ anh ấy sẽ tới đưa cơm, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, không dọn dẹp sạch sẽ một chút, mặt xám mày tro thì ai thèm coi trọng mình chứ?
Mất thằng nhóc đều vừa rửa mặt vừa oán trách, anh Tống sao lại không nói trước việc này chứ? Đáng ra chuyện tốt này anh phải nói từ hôm qua chứ, như vậy bọn họ mới có thể chuẩn bị quần áo đẹp, lúc trở về cũng có cái mà thay.
Tống Trường Lâm nào có nghĩ được nhiều như vậy? Anh có thể giúp bọn hắn nghĩ biện pháp gặp mặt đã là không kém rồi, làm gì có chuyện sẽ báo trước chứ? Cũng không phải anh đi gặp vợ, anh gấp gáp làm gì? Hơn nữa bây giờ anh cũng không quá coi trọng việc xem mắt này, dù sao mặc kệ là ai thì khoảng cách giữa hai nhà cũng quá xa.
Chậu nước bên kia đều bị chiếm rồi, Tống Trường Lâm cũng không nóng vội, anh nhìn về hướng của một lát, thấy em vợ anh đang cầm theo hai cái túi đi về phía này.
“Xảo Trân, em tới đúng lúc thật đấy, bọn anh cũng vừa về đến đây.” Tống Trường Lâm nhận túi đồ trong tay đối phương, anh cười cười nhường em vợ đi vào trong. “Em mau vào nhà đi, hôm nay mặt trời to, nóng muốn hỏng rồi đúng không?” Anh có thói quen nếu ở ngoài sẽ gọi tên em vợ, chỉ khi nói chuyện với vợ hoặc mẹ vợ mới gọi em vợ là tứ nha, anh cảm thấy cái nhũ danh này để người khác nghe được cũng không tốt lắm, huống chi là một đống mấy thằng nhóc chưa kết hôn, cảm giác quá thân thiết rồi.
“Ha ha, anh rể, không nóng, em đi chỗ bóng mát, không bao xa.” Quả thật cô cảm thấy không xa, mấy tòa nhà cao tầng này cô nhìn đều thấy mới mẻ, cô cảm giác còn chưa nhìn đủ thì đã đến nơi rồi.
Trong phòng, bốn người cũng vừa rửa xong mặt, đang soi gương chỉnh trang lại cái đầu húi cua của bản thân thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của anh Tống và một cô gái bên ngoài?
Trời ạ, người ta đến rồi? Lưu Chí Học, Phạm Đông và Dương Kì không chỉ được cái đầu óc nhanh, mà chân tay họ cũng nhanh,lqd, một trái một phải nhanh chóng chạy ra ngoài, gần như đồng thời rời khỏi cái gương.
Kết quả là chờ khi Tống Trường Lâm dẫn Trương Xảo Trân vào liền thấy Mã Minh đứng ngốc trước gương đùa nghịch mái tóc húi của của bản thân.
“Các cậu rửa xong rồi đúng không? Lại đây ăn cơm đi, xem chị dâu các cậu nấu món gì cho các cậu ăn ngon đây?” Tống Trường Lâm vẫn biết tính vợ anh, đã nói nấu cơm thì nhất định sẽ không keo kiệt, cho nên anh vô cùng yên tâm bắt đầu gọi người.
“Ha ha, chị dâu nấu thức ăn món nào cũng ngón, anh Tống, đây là em gái của chị dâu ạ? Thật sự cảm ơn em đã vất vả mang cơm từ xa đến cho bọn anh.” Lưu Chí Học nhìn thấy Trương Xảo Trân mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên mặt hiện lên nụ cười cảm ơn. Không cần Tống Trường Lâm giới thiệu, chính cậu ta đã chạy đến sủa bậy rồi.
Phạm Đông và Dương Kì đều âm thầm lườm anh, sau đó lại cười cười nhìn Tống Trường Lâm, hi vọng anh giúp đỡ trong phần giới thiệu.
“Ha ha, anh rể, người kia là ai thế anh? Sao một người đàn ông mà thích soi gương thế ạ?” Hơn nữa người đàn ông này chỉ có một kiểu tóc húi cua? Anh cũng đã soi gương một lúc lâu rồi, chẳng lẽ soi nhiều thì sẽ thay đổi được kiểu tóc của mình sao? Trương Xảo Trân cũng không cảm kích với việc Lưu Chí Học quá để ý bản thân, cô chỉ cảm thấy anh rể cô là ông chủ, những người công nhân này tất nhiên sẽ kém cô một bậc, cho nên cô không tự giác mà thể hiện mình tài chí hơn người, cô không thèm để ý đến những người này, cũng không thèm trả lời câu nói của Lưu Chí Học, mà cô chỉ nhìn về phía trong góc kia, Mã Minh đang đứng đỏ mặt ở đó.
Lưu Chí Học bị coi thường khiến trong lòng anh có chút không thoải mái, cũng không phải là khó chịu, chỉ là không ngờ anh sẽ bị cô gái này trực tiếp coi thường? Đây là không thèm để ý đến anh sao?
Anh nhìn vẻ mặt của đối phương, sau đó âm thầm giữ chặt trái tim đang rung động của bản thân, thật ra lúc Trương Xảo Trân vừa đến, bản thân anh cũng cảm nhận được có chút lớn lớn nhỏ nhỏ thất vọng rồi, dù sao Trương Xảo Phương không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, khí chất tốt, đến lượt Trương Xảo Trân cho dù đã trang điểm cũng chỉ được gọi là nhan sắc phổ thông mà thôi, cũng không kém các cô gái khác trong thành phố, nhưng hoàn toàn không có được sự khóe léo như Trương Xảo Phương khiến người khác vừa nhìn đã bị cuốn hút.
Bây giờ đối phương cũng không thèm để ý đến anh, anh trực tiếp dập tắt ảo tưởng trong lòng, vợ anh Tống khi gặp bọn họ cũng không có
/130
|