Bên này mọi người đang ăn vui vẻ, Trương Xảo Trân vừa đi nghiên cứu nhà vệ sinh của công ty, cô cảm thấy thật ý tứ, sao lại có thể đi vệ sinh trong nhà được? Quả thực cái này rất mới với cô, cô đang quan sát thì thấy điện thoại trong phòng vang lên, anh rể cô nhận điện thoại: “Alo, chào bạn, chúng tôi là công ty vì dân chuyển nhà, xin hỏi bạn cần chúng tôi giúp gì sao?”
Đúng đúng, chính là giọng điệu khách sáo tiêu chuẩn như vậy, tại sao mấy người bọn họ khi nghe điện thoại đều là giọng điệu này chứ? Hôm trước cô gọi điện đến tìm anh rể, kết quả là nghe được giọng của một người đàn ông xa lạ, vừa nghe đã huyên thuyên một đống như vậy, khiến cô sợ đến mức không biết phải nói gì. . .
“Được, được, xin hỏi địa chỉ của bạn ở đâu, bạn muốn người bên chúng tôi đến quét dọn vào thời gian nào?”
Quét dọn? Quét dọn cái gì cơ? Mấy người anh rể cũng đi quét dọn cho người ta sao? Cô vừa nghĩ đến dáng vẻ mấy người đàn ông quét dọn phòng ở, trong lòng cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô đi qua đi lại quan sát thêm một lúc, thấy cũng không kém, mà cũng không còn gì muốn nhìn, Trương Xảo Trân đến bên cạnh anh rể nói: “Anh rể, em về nhà trước nha, nếu về muộn quá chị em lại lo lắng.”
“Được, em về đi, đi chậm một chút, bản thân em cũng phải cẩn thận một chút.” Tống Trường Lâm vừa ăn cơm xong còn đang ngồi uống nước, thấy em vợ muốn về anh cũng đứng lên đưa cô ra cửa.
“Vâng, em cũng không phải đứa nhỏ mà, anh cứ yên tâm.” Nói xong cô vẫy tay chào đám người Lưu Hải Sơn: “Anh Hải Sơn, em phải về rồi, chào các anh, hẹn gặp lại sau.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Đám người Dương Kì thấy cô phải đi, vội vàng buông bát đũa muốn đứng dậy tiễn người, kết quả là mọi người chưa kịp đứng dậy thì cô đã đi rồi, lqd, mấy người vừa đứng lên muốn tiễn người ta chỉ có thể buồn bã ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Tống Trường Lâm vẫn luôn chú ý hành động của mấy người, anh thấy em vợ anh chỉ giữ mặt mũi cho mấy người kia một chút nên mới chào đáp lại Mã Minh, còn lại mấy người kia cô cũng không để trong mắt, trong lòng anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không ngờ trong lòng tứ nha lại muốn với cao đến vậy, xem ra thật sự không phải diễn.
Không nói đến chuyện trong lòng mấy người kia đang thất vọng như nào, nói về Trương Xảo Trân, lúc này trong tay cô không còn đồ đạc, những cửa hàng trên đường cô đều muốn vào đi dạo. Trời ạ, cái váy này đẹp quá đi. Ôi, đôi giày này cô từng nhìn thấy trên ti vi, a a a. Cái kẹp tóc kia, cái kẹp tóc kia thật là đẹp, trên mặt còn có hoa. . .
Cô vui vẻ đi dạo cả con đường, có vừa ý cũng chỉ muốn nhỏ máu, tại sao cô lại không có tiền chứ? Nếu có tiền cô muốn mua toàn bộ về nhà. Thực ra trong túi cô vẫn có mấy đồng tiền, đó là tiền Trương Xảo Phương cho cô thuê xe, cô nhóc này mặc dù có chút vô tâm nhưng điểm này vẫn còn tốt, người khác mua cho cô thì dù nhiều cô cũng chê ít, nhưng nếu tiền đó không phải tiền cho cô mua đồ thì cô không thể vụng trộm tiêu, dù sao thì số tiền này không đủ mua quần áo nhưng vẫn có thể ,mua được cái kẹp tóc.
Cô về đến nhà thấy chị ba đang chờ cô về ăn cơm, Trương Xảo Phương thấy em gái bình an về đến nhà mới yên tâm, cô thực sự sợ con nhóc này nổi hứng đi dạo mà quên đường về nhà.
“Sao rồi, công ty anh rể em có dễ tìm không? Từ lúc công ty khai trương đến giờ chị cũng chưa đến đâu.” Trương Xảo Phương vừa dọn bát đũa vừa cười cười nhìn em gái.
“Dễ tìm lắm ạ, địa điểm cũng tốt, xung quanh đều là đường lớn. . .” Trương Xảo Trân cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết sự hưng phấn của bản thân, đến cơm cô cũng không ăn, cứ cầm đôi đũa múa máy để mô tả
Đúng đúng, chính là giọng điệu khách sáo tiêu chuẩn như vậy, tại sao mấy người bọn họ khi nghe điện thoại đều là giọng điệu này chứ? Hôm trước cô gọi điện đến tìm anh rể, kết quả là nghe được giọng của một người đàn ông xa lạ, vừa nghe đã huyên thuyên một đống như vậy, khiến cô sợ đến mức không biết phải nói gì. . .
“Được, được, xin hỏi địa chỉ của bạn ở đâu, bạn muốn người bên chúng tôi đến quét dọn vào thời gian nào?”
Quét dọn? Quét dọn cái gì cơ? Mấy người anh rể cũng đi quét dọn cho người ta sao? Cô vừa nghĩ đến dáng vẻ mấy người đàn ông quét dọn phòng ở, trong lòng cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô đi qua đi lại quan sát thêm một lúc, thấy cũng không kém, mà cũng không còn gì muốn nhìn, Trương Xảo Trân đến bên cạnh anh rể nói: “Anh rể, em về nhà trước nha, nếu về muộn quá chị em lại lo lắng.”
“Được, em về đi, đi chậm một chút, bản thân em cũng phải cẩn thận một chút.” Tống Trường Lâm vừa ăn cơm xong còn đang ngồi uống nước, thấy em vợ muốn về anh cũng đứng lên đưa cô ra cửa.
“Vâng, em cũng không phải đứa nhỏ mà, anh cứ yên tâm.” Nói xong cô vẫy tay chào đám người Lưu Hải Sơn: “Anh Hải Sơn, em phải về rồi, chào các anh, hẹn gặp lại sau.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Đám người Dương Kì thấy cô phải đi, vội vàng buông bát đũa muốn đứng dậy tiễn người, kết quả là mọi người chưa kịp đứng dậy thì cô đã đi rồi, lqd, mấy người vừa đứng lên muốn tiễn người ta chỉ có thể buồn bã ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Tống Trường Lâm vẫn luôn chú ý hành động của mấy người, anh thấy em vợ anh chỉ giữ mặt mũi cho mấy người kia một chút nên mới chào đáp lại Mã Minh, còn lại mấy người kia cô cũng không để trong mắt, trong lòng anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không ngờ trong lòng tứ nha lại muốn với cao đến vậy, xem ra thật sự không phải diễn.
Không nói đến chuyện trong lòng mấy người kia đang thất vọng như nào, nói về Trương Xảo Trân, lúc này trong tay cô không còn đồ đạc, những cửa hàng trên đường cô đều muốn vào đi dạo. Trời ạ, cái váy này đẹp quá đi. Ôi, đôi giày này cô từng nhìn thấy trên ti vi, a a a. Cái kẹp tóc kia, cái kẹp tóc kia thật là đẹp, trên mặt còn có hoa. . .
Cô vui vẻ đi dạo cả con đường, có vừa ý cũng chỉ muốn nhỏ máu, tại sao cô lại không có tiền chứ? Nếu có tiền cô muốn mua toàn bộ về nhà. Thực ra trong túi cô vẫn có mấy đồng tiền, đó là tiền Trương Xảo Phương cho cô thuê xe, cô nhóc này mặc dù có chút vô tâm nhưng điểm này vẫn còn tốt, người khác mua cho cô thì dù nhiều cô cũng chê ít, nhưng nếu tiền đó không phải tiền cho cô mua đồ thì cô không thể vụng trộm tiêu, dù sao thì số tiền này không đủ mua quần áo nhưng vẫn có thể ,mua được cái kẹp tóc.
Cô về đến nhà thấy chị ba đang chờ cô về ăn cơm, Trương Xảo Phương thấy em gái bình an về đến nhà mới yên tâm, cô thực sự sợ con nhóc này nổi hứng đi dạo mà quên đường về nhà.
“Sao rồi, công ty anh rể em có dễ tìm không? Từ lúc công ty khai trương đến giờ chị cũng chưa đến đâu.” Trương Xảo Phương vừa dọn bát đũa vừa cười cười nhìn em gái.
“Dễ tìm lắm ạ, địa điểm cũng tốt, xung quanh đều là đường lớn. . .” Trương Xảo Trân cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết sự hưng phấn của bản thân, đến cơm cô cũng không ăn, cứ cầm đôi đũa múa máy để mô tả
/130
|