Edit: Voicoi08
Tống Trường Lâm thấy vợ anh đưa Chi Hiếu ra ngoài, anh ôm hai cậu nhóc nhìn về phía chị gái, trên mặt cười hỏi: “Chị, em nghe mẹ nói chị và vợ chồng Trường Vinh tách ra không ở cùng nhau sao? Vừa rồi anh có nghe mẹ anh nói qua mấy câu, trong giọng nói không tránh được có chút oán giận, nhưng anh cũng không hỏi kĩ, vì lúc này anh phải đi lắp dây anten.
Tống Trường Hà nghe thấy em trai hỏi, cô cũng không thèm để ý, cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, không phải Chi Hiếu lên huyện học sao? Hai nhà nấu cơm ăn cùng nhau cũng không tiện, vậy nên mới tách ra.”
Tuy rằng chị gái chỉ nói đơn giản, nhưng Tống Trường Lâm cũng hiểu rõ ràng, không cần phải nói, chị anh không phải người già mồm cãi láo, nhất định là vì vợ Trường Vinh ngại cháu trai ăn nhiều nên mới không đồng ý, vậy nên hai nhà mới tách ra. Tống Trường Lâm nghĩ vậy khiến anh tức giận đến mức lòng bàn tay đều ngứa, Từ Tiểu Mai thế nào thì anh không muốn nói, đó anh coi là người ngoài, nhưng còn Tống Trường Vinh, con mẹ nó, có còn là người hay không? Đây là chị gái ruột của nó, Chi Hiếu là cháu ngoại trai của nó, nếu chị cả ở thành phố A thì anh cam đoan rằng toàn bộ ăn mặc dùng của hai mẹ con chị anh sẽ lo cả. Vậy mà chỉ vì chút cơm mà phải tính rõ ràng như vậy sao? Nó có còn có chút tính người nào không đây?
“Chị, nếu không chị và Chi Hiếu đến chỗ em đi, trong nhà cũng nhiều phòng, chị cũng thấy rồi, hai mẹ con chị thoải mái ở, không phải chỉ là chuyện chuyển trưởng cho Chi Hiếu thôi sao? Chị cứ yên tâm để đó cho em lo.” lqd
Tống Trường Hà cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên chân em trai nói: “Em không cần phải lo lắng cho chị, bây giờ chị sống rất tốt, nếu thật sự không được thì chị đã sớm về nhà, cha mẹ đều ở đây, cũng không phải là không có ai lo cho chị.”
Tống Trường Lâm nghe thế càng thêm khó chịu, nếu không phải vì thẳng khốn không chịu trách nhiệm kia thì sao chị anh lại phải chịu cảnh ngay cả nhà cũng không có? Nhìn nếp nhăn trên hai mắt của chị, anh nói thật lòng: “Chị, cho dù sao này cha mẹ mất đi, chị cũng không cần lo lắng, còn có em mà.” Chi Hiếu mà hiếu thuận thì tốt, nếu không hiếu thuận thì anh cũng không để chị anh không có nhà để về.
Tống Trường Hà nghe em trai nói vậy khiến cô cảm thấy mắt hơi cay cay, suýt chút rơi lệ. Lần trước Trường Lâm gửi thư về cho cô, hỏi cô có muốn tìm một người chồng không? Cô nói rõ ràng với em trai, cô không muốn, năm nay một nhà muốn kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng? Con trai cô bây giờ đang ở trong thời kì tốn tiền, ngay cả em trai cùng mẹ của cô cũng ngại con trai cô ăn nhiều chứ nói gì là người ngoài? Tống Trường Hà hít sâu một hơi, cố quên đi vành mắt cay xè, cười nhìn em trai, rồi trêu ghẹo nói: “Tính tình Xảo Phương rất tốt, em cũng không thể bắt nạt người ta, em cũng không thấy em ấy đối xử với mẹ con chị thế nào? Em ấy phải tiêu bao nhiêu là tiền cho cháu trai em rồi hả? Vậy mà già rồi còn phải nuôi thêm bà cô, chị cũng cảm thấy tủi thân thay cho em dâu đó.”
“Chị mà chuyển đến Xảo Phương còn vui vẻ nữa là, ngay cả mẹ vợ em cũng khen chị chăm chỉ.” Tống Trường Lâm vừa nói, anh nghiêm túc nhìn về phía chị cả: “Chị, em không phải nói khách sáo đâu, chị mang theo một đứa trẻ thực sự khiến em cảm thấy lo lắng.” Lúc ban đầu anh còn nghĩ ít ra có Trường Vinh ở đây, nếu có chuyện lớn chuyện nhỏ cũng có người thân bên cạnh chị, chưa từng nghĩ đến hai vợ chồng nó lại như thế? Anh không ngờ hai vợ chồng nó lại là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy? Dáng vẻ chị anh cũng không kém, nếu thực sự gặp phải tên lưu manh du côn thì phải làm sao bây giờ?
Tống Trường Lâm thấy vợ anh đưa Chi Hiếu ra ngoài, anh ôm hai cậu nhóc nhìn về phía chị gái, trên mặt cười hỏi: “Chị, em nghe mẹ nói chị và vợ chồng Trường Vinh tách ra không ở cùng nhau sao? Vừa rồi anh có nghe mẹ anh nói qua mấy câu, trong giọng nói không tránh được có chút oán giận, nhưng anh cũng không hỏi kĩ, vì lúc này anh phải đi lắp dây anten.
Tống Trường Hà nghe thấy em trai hỏi, cô cũng không thèm để ý, cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, không phải Chi Hiếu lên huyện học sao? Hai nhà nấu cơm ăn cùng nhau cũng không tiện, vậy nên mới tách ra.”
Tuy rằng chị gái chỉ nói đơn giản, nhưng Tống Trường Lâm cũng hiểu rõ ràng, không cần phải nói, chị anh không phải người già mồm cãi láo, nhất định là vì vợ Trường Vinh ngại cháu trai ăn nhiều nên mới không đồng ý, vậy nên hai nhà mới tách ra. Tống Trường Lâm nghĩ vậy khiến anh tức giận đến mức lòng bàn tay đều ngứa, Từ Tiểu Mai thế nào thì anh không muốn nói, đó anh coi là người ngoài, nhưng còn Tống Trường Vinh, con mẹ nó, có còn là người hay không? Đây là chị gái ruột của nó, Chi Hiếu là cháu ngoại trai của nó, nếu chị cả ở thành phố A thì anh cam đoan rằng toàn bộ ăn mặc dùng của hai mẹ con chị anh sẽ lo cả. Vậy mà chỉ vì chút cơm mà phải tính rõ ràng như vậy sao? Nó có còn có chút tính người nào không đây?
“Chị, nếu không chị và Chi Hiếu đến chỗ em đi, trong nhà cũng nhiều phòng, chị cũng thấy rồi, hai mẹ con chị thoải mái ở, không phải chỉ là chuyện chuyển trưởng cho Chi Hiếu thôi sao? Chị cứ yên tâm để đó cho em lo.” lqd
Tống Trường Hà cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên chân em trai nói: “Em không cần phải lo lắng cho chị, bây giờ chị sống rất tốt, nếu thật sự không được thì chị đã sớm về nhà, cha mẹ đều ở đây, cũng không phải là không có ai lo cho chị.”
Tống Trường Lâm nghe thế càng thêm khó chịu, nếu không phải vì thẳng khốn không chịu trách nhiệm kia thì sao chị anh lại phải chịu cảnh ngay cả nhà cũng không có? Nhìn nếp nhăn trên hai mắt của chị, anh nói thật lòng: “Chị, cho dù sao này cha mẹ mất đi, chị cũng không cần lo lắng, còn có em mà.” Chi Hiếu mà hiếu thuận thì tốt, nếu không hiếu thuận thì anh cũng không để chị anh không có nhà để về.
Tống Trường Hà nghe em trai nói vậy khiến cô cảm thấy mắt hơi cay cay, suýt chút rơi lệ. Lần trước Trường Lâm gửi thư về cho cô, hỏi cô có muốn tìm một người chồng không? Cô nói rõ ràng với em trai, cô không muốn, năm nay một nhà muốn kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng? Con trai cô bây giờ đang ở trong thời kì tốn tiền, ngay cả em trai cùng mẹ của cô cũng ngại con trai cô ăn nhiều chứ nói gì là người ngoài? Tống Trường Hà hít sâu một hơi, cố quên đi vành mắt cay xè, cười nhìn em trai, rồi trêu ghẹo nói: “Tính tình Xảo Phương rất tốt, em cũng không thể bắt nạt người ta, em cũng không thấy em ấy đối xử với mẹ con chị thế nào? Em ấy phải tiêu bao nhiêu là tiền cho cháu trai em rồi hả? Vậy mà già rồi còn phải nuôi thêm bà cô, chị cũng cảm thấy tủi thân thay cho em dâu đó.”
“Chị mà chuyển đến Xảo Phương còn vui vẻ nữa là, ngay cả mẹ vợ em cũng khen chị chăm chỉ.” Tống Trường Lâm vừa nói, anh nghiêm túc nhìn về phía chị cả: “Chị, em không phải nói khách sáo đâu, chị mang theo một đứa trẻ thực sự khiến em cảm thấy lo lắng.” Lúc ban đầu anh còn nghĩ ít ra có Trường Vinh ở đây, nếu có chuyện lớn chuyện nhỏ cũng có người thân bên cạnh chị, chưa từng nghĩ đến hai vợ chồng nó lại như thế? Anh không ngờ hai vợ chồng nó lại là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy? Dáng vẻ chị anh cũng không kém, nếu thực sự gặp phải tên lưu manh du côn thì phải làm sao bây giờ?