Edit: Voicoi08
Một ngày thoải mái như vậy cũng nhanh chóng qua, hơn bốn giờ ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng lái xe về nhà, kết quả là vừa đỗ xe còn chưa kịp vào nhà thì đã bị Tống Trường Hà chặn đường ôm đứa nhỏ đi, hóa ra là cha Tống nhớ cháu nội, cả ngày nay đều nóng lòng chờ họ về.
“Ai ôi, cháu trai ông về rồi à? Hôm nay ở nhà bà ngoại có ngoan không vậy? Có khóc không? Có nhớ ông nội không?” Thấy cha Tống nhìn cháu trai với gương mặt hiền lành, vui vẻ, đừng nói Tống Trường Lâm mà cả Tống Trường Hà cũng cảm thấy quái dị, đây thật sự là cha chị sao?
“Cháu ngoan lắm ạ, em gái con ở nhà con mấy tháng, cho nên hai nhóc cũng quen dì nhỏ, cũng không thấy lạ mắt.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang ngây ngốc đứng bên cạnh, cô cười giúp con giải thích. Thật ra cô cảm thấy con trai ở nhà bà ngoại ngoan hơn ở nhà nội, cho dù cô và Trường Lâm không ở bên cạnh cũng không khóc nháo, chẳng lẽ là do đối với cha mẹ cô quen thuộc hơn sao?
“Đều là do ông nội sai, mùa đông cũng không đi thăm hai cháu, chờ mua hè sang năm xong vụ mùa, ông nội sẽ đi thăm hai cục cưng bảo bối nha...” Cha Tống đối với cháu trai luôn là biết sai sẽ sửa, thái độ ân cần khiến cho người ta nổi da gà.
Hai đứa nhỏ thấy cha mẹ đứng ở bên cạnh, cho nên tâm trạng chúng cũng thoải mái, ngồi xếp bằng ở một bên, cắn bàn tay nhìn ông lão trước mặt. Nhìn nhìn nhìn, Tiểu Hữu tò mò phát hiện, ông có chùm râu lộn xộn, nhóc kinh ngạc đến mức không thèm ăn nắm tay nữa, căn cứ theo tinh thần làm rõ mà to gan vươn bàn tay nhỏ ra, một phát nắm được.
Tống Trường Lâm đang ngồi cảm thấy buồn nôn, vừa thấy con trai nắm râu của cha anh, anh vội bước lên giải cứu: “Tiểu Hữu buông tay ra, sao con lại nắm râu ông nội thế được? Mau buông tay.” Anh nắm lấy bàn tay mập mạp của con trai, cứu chùm râu của cha anh ra khỏi bàn tay kia.
Tiểu Hữu cũng không có phản ứng gì, cha không cho nhóm nắm thì nhóc không nắm nữa, nhóc tiếp tục ăn nắm tay.
Cha Tống vừa thấy cháu trai không chạm vào, đập bốp một cái lên mu bàn tay của Tống Trường Lâm: “Vất vả lắm cháu trai mới chịu chạm vào ông nội, con không muốn thấy mấy ông cháu thân thiết có đúng không?”
Ách? “Con không phải...” Muốn cứu chùm râu của cha sao? Tống Trường Lâm bị đánh tỏ vẻ vô cùng oan uổng, vừa đỉnh giải thích đã bị cha anh gạt ra.
“Con không cái gì mà không? Cha thấy rõ ràng là như vậy, con mau tránh qua một bên, cháu trai đồng ý nắm râu của ông nội, ông nội cũng thấy thoải mái, con đừng có đứng ở chỗ này cho vướng tay vướng chân.” Cha Tống khó chịu đánh con trai một cái, sau đó quay đầu nhìn cháu trai cười nói: “Tiểu Hữu đến đây nào, tiếp tục nắm đi cháu, thoải mái nắm râu của ông nội.”
Tiểu Hữu mở to hai mắt, không hề lay động, cũng không nhìn ông nội mà chỉ tiếp tục ăn nắm tay, nhóc là bé ngoan, chuyện cha không đồng ý thì nhóc sẽ không làm.
Cha Tống thấy cháu trai không cầm thì có chút nóng nảy, tiến lại gần, cầm tay nhỏ của cháu trai đặt lên mặt ông: “Cháu nội ngoan, tiếp tục sờ...”
Một ngày thoải mái như vậy cũng nhanh chóng qua, hơn bốn giờ ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng lái xe về nhà, kết quả là vừa đỗ xe còn chưa kịp vào nhà thì đã bị Tống Trường Hà chặn đường ôm đứa nhỏ đi, hóa ra là cha Tống nhớ cháu nội, cả ngày nay đều nóng lòng chờ họ về.
“Ai ôi, cháu trai ông về rồi à? Hôm nay ở nhà bà ngoại có ngoan không vậy? Có khóc không? Có nhớ ông nội không?” Thấy cha Tống nhìn cháu trai với gương mặt hiền lành, vui vẻ, đừng nói Tống Trường Lâm mà cả Tống Trường Hà cũng cảm thấy quái dị, đây thật sự là cha chị sao?
“Cháu ngoan lắm ạ, em gái con ở nhà con mấy tháng, cho nên hai nhóc cũng quen dì nhỏ, cũng không thấy lạ mắt.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang ngây ngốc đứng bên cạnh, cô cười giúp con giải thích. Thật ra cô cảm thấy con trai ở nhà bà ngoại ngoan hơn ở nhà nội, cho dù cô và Trường Lâm không ở bên cạnh cũng không khóc nháo, chẳng lẽ là do đối với cha mẹ cô quen thuộc hơn sao?
“Đều là do ông nội sai, mùa đông cũng không đi thăm hai cháu, chờ mua hè sang năm xong vụ mùa, ông nội sẽ đi thăm hai cục cưng bảo bối nha...” Cha Tống đối với cháu trai luôn là biết sai sẽ sửa, thái độ ân cần khiến cho người ta nổi da gà.
Hai đứa nhỏ thấy cha mẹ đứng ở bên cạnh, cho nên tâm trạng chúng cũng thoải mái, ngồi xếp bằng ở một bên, cắn bàn tay nhìn ông lão trước mặt. Nhìn nhìn nhìn, Tiểu Hữu tò mò phát hiện, ông có chùm râu lộn xộn, nhóc kinh ngạc đến mức không thèm ăn nắm tay nữa, căn cứ theo tinh thần làm rõ mà to gan vươn bàn tay nhỏ ra, một phát nắm được.
Tống Trường Lâm đang ngồi cảm thấy buồn nôn, vừa thấy con trai nắm râu của cha anh, anh vội bước lên giải cứu: “Tiểu Hữu buông tay ra, sao con lại nắm râu ông nội thế được? Mau buông tay.” Anh nắm lấy bàn tay mập mạp của con trai, cứu chùm râu của cha anh ra khỏi bàn tay kia.
Tiểu Hữu cũng không có phản ứng gì, cha không cho nhóm nắm thì nhóc không nắm nữa, nhóc tiếp tục ăn nắm tay.
Cha Tống vừa thấy cháu trai không chạm vào, đập bốp một cái lên mu bàn tay của Tống Trường Lâm: “Vất vả lắm cháu trai mới chịu chạm vào ông nội, con không muốn thấy mấy ông cháu thân thiết có đúng không?”
Ách? “Con không phải...” Muốn cứu chùm râu của cha sao? Tống Trường Lâm bị đánh tỏ vẻ vô cùng oan uổng, vừa đỉnh giải thích đã bị cha anh gạt ra.
“Con không cái gì mà không? Cha thấy rõ ràng là như vậy, con mau tránh qua một bên, cháu trai đồng ý nắm râu của ông nội, ông nội cũng thấy thoải mái, con đừng có đứng ở chỗ này cho vướng tay vướng chân.” Cha Tống khó chịu đánh con trai một cái, sau đó quay đầu nhìn cháu trai cười nói: “Tiểu Hữu đến đây nào, tiếp tục nắm đi cháu, thoải mái nắm râu của ông nội.”
Tiểu Hữu mở to hai mắt, không hề lay động, cũng không nhìn ông nội mà chỉ tiếp tục ăn nắm tay, nhóc là bé ngoan, chuyện cha không đồng ý thì nhóc sẽ không làm.
Cha Tống thấy cháu trai không cầm thì có chút nóng nảy, tiến lại gần, cầm tay nhỏ của cháu trai đặt lên mặt ông: “Cháu nội ngoan, tiếp tục sờ...”