Hiên Viên Vô Khuyết ánh mắt nhìn Diệp Húc, tiếng đàn thong thả, như thoáng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Họ Diệp tên Tần, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, một quyền có thể đánh bại một trưởng giả Hạ gia, cao thủ trẻ tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không phải là hạng người vô dang. Mà họ Diệp thì càng ít, theo ta được biết, chỉ có một người như vậy…”
Ánh mắt của đám người Trang Cổ Đạo, Lý Tông Sơn lay động, đồng thời cũng ôm tâm hoài nghi với Diệp Húc. Người trẻ tuổi có được thực lực dũng mãnh như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất có khả năng chính là Diệp Húc.
“Diệp Tần huynh, xin hỏi ngươi tiên hương ở đâu?” Cơ Xương Canh đi trước làm khó dễ, chất vấn hỏi.
“Trang mỗ cũng muốn biết, Diệp Tần huynh sư thừa nơi nào, là cao thủ trẻ tuổi do thánh địa nào bồi dưỡng ra?” Trang Cổ Đạo ánh mắt sáng như đuốc, nhìn lên trên người Diệp Húc, thanh âm phạn xương vang lên trong đại phạm âm lôi tự phía sau đầu hắn, một tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Khí thế của hắn liên tiếp tăng vọt, chỉ cần Diệp Húc vẻ mặt hơi chút lộ ra thần sắc không đúng, hắn sẽ lập tức ra tay.
“Hoặc là nói, ngươi chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!” Hạ Đông Dương ánh mắt chợt lóe thần quang, cười lạnh nói.
Một quyền của Diệp Húc đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, một cường giả tam thần cảnh Hợp Thể kỳ, chấn động là rất lớn. Nếu là cường giả tam tướng cảnh ra tay, một chiêu đánh chết cường giả Hợp thể kỳ thì mới bình thường.
Mấu chốt nhất chính là, Diệp Húc dùng tên giả là Diệp Tần quá vô danh rồi, lúc này lại đột nhiên quật khởi, không thể không khiến cho người khác hoài nghi. Tất cả mọi người đoán hắn là nhân vật thành danh đã lâu, dùng thân phận Diệp Tần để che dấu thân mình.
Hơn nữa, Diệp Húc một quyền đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, sử dụng chỉ là một chiêu vu pháp quyền ấn đơn giản nhất, thậm chí ngay cả vu bảo cũng không vận dụng, khiến cho người ta không thể đo lường được thực lực chân chính của hắn.
Nhân vật như vậy, không thể không khiến cho người khác cảnh giác.
Diệp Húc trong lòng cảnh giác, nếu thân phận của hắn bại lộ chỉ sợ không biết bao nhiêu cao thủ sẽ ra tay với hắn. Thậm chí ngay cả lão quái vật tam bất diệt cảnh chỉ sợ cũng ra tay.
“Chư vị đồng đạo, có phải là hoài nghi thân phận của ta?”
Phía sau Diệp Húc hiện lên di la thiên địa tháp chín tầng, như cười như không nói: “Diệp Thiếu Bảo là người trong ma đạo, mà ta là chính đạo mười phần, hay là chư vị không biết trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng của ta?”
“Vị Diệp Tần huynh này thực lực mạnh mẽ, nhưng còn không phải là Diệp Thiếu Bảo! Chư vị, chỉ sợ các vị sẽ phải thất vọng rồi, Diệp Thiếu Bảo hiện giờ đang bị ân sư ta trách phạt, phạt hắn diện bích suy nghĩ một năm, hiện giờ còn đang hối cải ở bên dưới vách vô vọng thiên bích.”
Đặng Nguyên Giác nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người lên mình, mỉm cười nói: “Nếu không, căn bản không tới phiên chư vị ra tay. Đặng mỗ liền quân pháp bất vị thân, tự tay giết chết hắn.”
“Diệp Thiếu Bảo ở Hoàng Tuyền Ma Tông diện bích suy nghĩ sao?”
Đám người Trang Cổ Đạo đều thu hồi ánh mắt trên người Diệp Húc, vừa rồi bọn họ hoài nghi “Diệp Tần” là Diệp Húc, lúc này đều đã đánh mất nghi ngờ trong lòng.
“Tuy nhiên, Diệp Tần huynh thực lực quả thực kinh người, không ngờ một quyền đánh bạo cường giả Hạ gia, loại thực lực này thiên hạ ít có.”
Lý Tông Sơn ánh mắt nhìn Diệp Húc cười nói: “Tiên tháp chín tầng chỉ có người có thân thể ngũ hành mới có thể đạt được. Diệp Tần huynh, hay ngươi là thân thể ngũ hành?”
Phía sau Diệp Húc xuất hiện di la thiên địa tháp, làm cho người ta nghĩ tới trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng. Cho dù ở đây có nhiều cường giả thế hệ trước nhưng cũng không thể nhận ra cái khác nhau giữa di la thiên địa tháp và trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng.
“Người này là thân thể ngũ hành, đạt được truyền thừa bên trong trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng, thực lực tu vi lại cao thâm như vậy, không hề kém các kỳ tài các thánh địa! Diệp Tần này nhất định là một cao thủ trẻ tuổi do thánh địa chính đạo bí mật bồi dưỡng ra.”
“Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Thái Thượng Đạo Tông? Thái Thượng Đạo Tông từ trước tới nay đều bất hiển sơn bất lộ thủy, sâu không lường được, những đệ tử trong môn phái này không nhiều lắm, nhưng mỗi một vị đệ tử đi ra, tu vi đều vượt xa thường nhân, kinh diễm một thời.”
“Hắn cũng có khả năng là cường giả trẻ tuổi của nguyên thủy thánh tông. Nguyên thủy thánh tông nội tình sâu xa, cũng có đủ tài lực có thể bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất như vậy. Hạ Ngân Xuyên bị hắn một kích đánh bạo, chết không oan.”
Diệp Húc có thể cảm giác được có không ít hơn mười cỗ sát khí đang tập trung vào mình. Trong đó ngoại trừ sát khí của Hạ gia, còn có những cao thủ trẻ tuổi các thánh địa khác nữa.
Hắn bày ra thực lực đúng là tạo thành uy hiếp cho rất nhiều người. Thậm chí ngay cả trên người Hiên Viên Vô Khuyết hắn cũng cảm thấy một cỗ sát khí như có như không. Tuy nhiên Hiên Viên Vô Khuyết che dấu rất tốt, không dễ dàng cảm thấy được.
Hạ Đông Dương đột nhiên đứng dậy, hướng tới Diệp Húc mà đi, chiến ý hừng hực, gằn từng chữ: “Đương kim trên đời này, không ai có thể hạ nhục Trung Châu Hạ gia ta! Mặc kệ ngươi tới từ thánh địa nào đi nữa, đắc tội Hạ gia ta, hôm nay chắc chắn chết không thể ngờ!”
Đương!
Khí thế của hắn hoàn toàn phát ra, tóc bay múa, khí thế hình thành một đại đỉnh cao tới vài dặm ở phía sau đầu. Trong đỉnh còn có lục địa có sông có núi, đè ép về phía Diệp Húc.
Quanh thân Diệp Húc quần áo không gió tự bay, khí thế của Hạ Đông Dương mạnh mẽ khiến cho khí cơ của hắn cảm ứng. Hắn gần như không kìm nổi mà buông ra toàn bộ khí thế của mình.
“Thực lực của Hạ Đông Dương không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, không đề xuất toàn lực mà nói, chỉ sợ ta cũng không có nhiều phần thắng!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, áp chế xao động trong lòng, nếu hoàn toàn buông ra khí thế của mình, hắn tất bị lộ diện mạo thật ra trước mắt mọi người, lâm vào vây công ngay.
Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị những người này oanh kích tới chết. Mục đích của hắn chỉ vì hoàn thiện cửu đỉnh, cũng không phải một sống hai chết với những người này.
Lại vào lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Hạ huynh, ngươi hướng ta khiêu chiến, vì sao lại động thủ với người khác? Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta bắt đầu quyết chiến đi!”
Ầm!
Khí thế của hắn đột nhiên phát ra, sau người hình thành ra một con chúc long dài chừng hơn mười dặm, long thân quấn quanh, cái đầu thật lớn ngó ra phía trước, long nhãn khép kín, dường như đang ngủ say.
Chúc long này mở cái mồm thật to của mình ra, trong miệng ngậm nến, mà Hiên Viên Vô Khuyết đã hoàn toàn đứng bên trong ngọn lửa nến rồi, áo trắng phiêu phiêu, giống như một vị bích nhân.
Cảnh tượng này vô cùng mỹ lệ, văn chương khó có thể hình dung. Hiên Viên Vô Khuyết giống như thần linh trong lửa, làm cho người ta cảm thấy rung động không gì sánh nổi.
Phong thái của hắn, không người nào có thể kịp.
Khí thế của hắn mạnh mẽ, Diệp Húc chỉ gặp qua được trên cường cường giả tam tướng cảnh. Việc này nói rõ thực lực của Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ đã đạt tới độ cao mà người thường không thể nào vươn tới được, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, tranh phong được với cường giả tam tướng cảnh.
Hơn một năm trước Hiên Viên Vô Khuyết một kiếm chặt đứt đầu một thánh, nếu như không phải thiên bằng đại thánh ra tay cứu giúp thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà hiện nay, thực lực của hắn lại có tinh tiến, cao thâm mạc trắc hơn nhiều.
Thiên bằng đại thánh trong mắt tinh quang chợt bắn ra, nhìn thẳng vào Hiên Viên Vô Khuyết bên trong hỏa diễm, từ từ phun ra một ngụm trọc khí. Vài vị yêu tông yêu thánh trầm giọng nói: “Sau này gặp được Hiên Viên Vô Khuyết các ngươi phải nhượng bộ lui binh!”
Đám người nguyên ưng yêu thánh sắc mặt kịch biến, thiên bằng đại thánh vừa nói ra, bọn họ đã ý thức được, bản thân mình đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Khuyết nữa rồi. Chỉ sợ cuộc đời này là thế, vĩnh viễn không có khả năng so được với Hiên Viên Vô Khuyết.
“Hiên Viên gia rốt cuộc cũng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài, không biết có thể kéo dài được số mệnh của thiên đế thế gia không…” Một lão già chính đạo lẩm bẩm nói.
Hiên Viên Vô Khuyết áo trắng như nước, một bước tới Hoành Đoạn sơn mạch: “Hạ Đông Dương, ta ở trong Hoành Đoạn sơn mạch chờ ngươi.”
“Diệp Tần, đợi khi ta giết Hiên Viên Vô Khuyết xong sẽ tới giết ngươi!”
Hạ Đông Dương hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc nhìn Diệp Húc một cái, lập tức lấy cửu đỉnh trấn thần châu thúc dục thiên sơn thanh điện đồ. Khí thế của hắn càng mạnh mẽ hơn so với Hiên Viên Vô Khuyết, bước thẳng tới Hoành Đoạn sơn mạch.
Hai người bọn họ, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi này thực lực đủ cho rất nhiều cường giả thế hệ trước phải xấu hổ!
Mọi người đều tiến tới Hoành Đoạn sơn mạch, không nghĩ tới bỏ qua một trận chiến của hai đại cao thủ trẻ tuổi đương thời.
Diệp Húc rời khỏi quan tinh đài, cùng đám người Tôn Trọng Thư bay về phía hoành đoạn sơn mạch, dò hỏi: “Trọng Thư huynh, Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương có ân oán gì?”
“Hai người bọn họ không ân không oán, tuy nhiên sau khi Hạ Đông Dương đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, tin tưởng tăng cao, khiêu chiến với Hiên Viên Vô Khuyết. Hiên Viên Vô Khuyết cũng cực kỳ tự tin với thực lực của mình, đương nhiên không thể trốn tránh không chiến được.”
Tôn Trọng Thư và Diệp Húc sóng vai mà đi, nói: “Hạ Đông Dương ở hơn nửa năm trước từng tiến vào Khải Hoàng cổ mộ, đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, lại lấy được một kiện trọng bảo do Khải Hoàng luyện chế! Ta phỏng chừng, thực lực của hắn chỉ sợ so với trước càng khủng bố hơn nhiều. Trong lớp trẻ tuổi đương thời, có thể làm đối thủ của hắn, thật sự ít ỏi không có mấy. Lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ gặp phải kình địch.”
Hắn chậm rãi cười nói: “Tuy nhiên thắng bại còn khó nói, Hiên Viên gia dù sao cũng là thiên đế thế gia, nội tình so với Trung Châu Hạ gia còn thâm hậu hơn nhiều. Hiên Viên Vô Khuyết dám ứng chiến, hơn phân nửa cũng có quân bài chưa lật của mình.”
Diệp Húc gật đầu xưng phải, thiên đế thế gia dù sao nội tình cũng rất thâm hậu. Hiên Viên Vô Khuyết thân là người thừa kế của gia chủ, trên người không có vài món trọng bảo là không thể.
Rầm
Thiên sơn thanh điện đồ của Hạ Đông Dương triển khai, chỉ thấy đám núi nguy nga dài ngàn dặm ầm ầm đánh xuống. Trong hoành đoạn sơn mạch đột nhiên xuất hiện ra từng tòa núi lớn.
Hắn công kích đầu tiên, tế khởi thiên sơn thanh điện đồ, làm cho Hiên Viên Vô Khuyết bị đánh vào trong trận đồ.
Đương! Đương! Đương!
Thanh đồng đại điện bên trong thiên sơn thanh điện đồ ầm ầm chấn vang, chỉ thấy trăm núi ngàn sông trong trận đồ bị phá nát, hóa thành hỗn độn hư vô!
Đây là uy lực của thiên sơn thanh điện đồ, làm cho hết thảy sông núi cùng kẻ thù bị chấn vỡ tất cả. Mà chủ nhân trận đồ tâm niệm vừa động, trận đồ lại có thể khôi phục lại như cũ.
Xuy!
Đột nhiên kiếm khí trắng như tuyết hiện lên như kinh hồng, đâm phá thiên sơn thanh điện đồ, kiếm khí chỉ thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Hiên Viên Vô Khuyết phá trận đồ mà ra, kiếm khí huy hoàng, quét ngang hết thảy, Hạ Đông Dương đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện chín đại đỉnh, hợp làm một, buông xuống từng đạo sáng mờ, bao lại quanh thân.
Hiên Viên Vô Khuyết kiếm khí cắt tới, xuy xuy từng tiếng mở ra đạo sáng mờ, rốt cuộc kiệt sức, dừng ở trước người hắn ba thước.
“Hiên Viên Kiếm!”
Hiên Viên Vô Khuyết trầm giọng quát lớn, đột nhiên triệu tập ảo ảnh của Hiên Viên Kiếm. Ảo ảnh cùng dung với kiếm khí trong tay, xuy một tiếng mở ra từng đạo ánh sáng mờ, đâm thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Rầm!
Một ảo ảnh đại đỉnh oanh phá hư không, dung nhập vào đại đỉnh trên đỉnh đầu Hạ Đông Dương. Cũng là Hạ Đông Dương triệu tập cấm bảo cửu đỉnh Hạ gia, tới tăng cường phòng ngự cho mình.
Chỉ thấy kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết đâm tới, dừng lại phía trước mi tâm của Hạ Đông Dương, thủy chung vẫn không thể đâm phá được đạo sáng mờ do đại đỉnh buông xuống.
“Hiên Viên Vô Khuyết, ta triệu tập ảo ảnh cửu đỉnh dung nhập vào trong đỉnh của ta. Ngươi căn bản là không thể phá được phòng ngự của ta! Hôm nay, ngươi nhất định bại!”
Hạ Đông Dương cười ha hả, đại đỉnh trên đỉnh đầu ầm ầm chấn động. Kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết ầm ầm chấn nát, đại đỉnh nghiền áp mà qua thẳng tới Hiên Viên Vô Khuyết. Hư không bị nghiền ép sụp đổ ầm ầm.
Ánh mắt Diệp Húc chớp động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người này. Đây là một hồi ác chiến của hai người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời, với hắn mà nói, rất có khả năng là đại địch.
Những người khác cũng là như vậy, nhìn về phía hai người Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương không chớp mắt. Tất cả nghiền ngẫm xem nếu là mình thì phải ứng đối như thế nào.
Ông!
Diệp Húc tâm niệm hơi động, chân nguyên tự động hóa thành một ánh mắt thật lớn, lơ lửng bốn phương tám hướng. Mượn ánh mắt do vu pháp hình thành mà quan sát những chiêu thức của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, mọi động tĩnh trong trận chiến đều không thể gạt được ánh mắt của hắn.
Đột nhiên một đại đỉnh vô thanh vô thức từ phía sau hắn đánh tới. Hô một tiếng chộp Diệp Húc vào bên trong đỉnh.
Ánh mắt của đám người Trang Cổ Đạo, Lý Tông Sơn lay động, đồng thời cũng ôm tâm hoài nghi với Diệp Húc. Người trẻ tuổi có được thực lực dũng mãnh như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất có khả năng chính là Diệp Húc.
“Diệp Tần huynh, xin hỏi ngươi tiên hương ở đâu?” Cơ Xương Canh đi trước làm khó dễ, chất vấn hỏi.
“Trang mỗ cũng muốn biết, Diệp Tần huynh sư thừa nơi nào, là cao thủ trẻ tuổi do thánh địa nào bồi dưỡng ra?” Trang Cổ Đạo ánh mắt sáng như đuốc, nhìn lên trên người Diệp Húc, thanh âm phạn xương vang lên trong đại phạm âm lôi tự phía sau đầu hắn, một tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Khí thế của hắn liên tiếp tăng vọt, chỉ cần Diệp Húc vẻ mặt hơi chút lộ ra thần sắc không đúng, hắn sẽ lập tức ra tay.
“Hoặc là nói, ngươi chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!” Hạ Đông Dương ánh mắt chợt lóe thần quang, cười lạnh nói.
Một quyền của Diệp Húc đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, một cường giả tam thần cảnh Hợp Thể kỳ, chấn động là rất lớn. Nếu là cường giả tam tướng cảnh ra tay, một chiêu đánh chết cường giả Hợp thể kỳ thì mới bình thường.
Mấu chốt nhất chính là, Diệp Húc dùng tên giả là Diệp Tần quá vô danh rồi, lúc này lại đột nhiên quật khởi, không thể không khiến cho người khác hoài nghi. Tất cả mọi người đoán hắn là nhân vật thành danh đã lâu, dùng thân phận Diệp Tần để che dấu thân mình.
Hơn nữa, Diệp Húc một quyền đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, sử dụng chỉ là một chiêu vu pháp quyền ấn đơn giản nhất, thậm chí ngay cả vu bảo cũng không vận dụng, khiến cho người ta không thể đo lường được thực lực chân chính của hắn.
Nhân vật như vậy, không thể không khiến cho người khác cảnh giác.
Diệp Húc trong lòng cảnh giác, nếu thân phận của hắn bại lộ chỉ sợ không biết bao nhiêu cao thủ sẽ ra tay với hắn. Thậm chí ngay cả lão quái vật tam bất diệt cảnh chỉ sợ cũng ra tay.
“Chư vị đồng đạo, có phải là hoài nghi thân phận của ta?”
Phía sau Diệp Húc hiện lên di la thiên địa tháp chín tầng, như cười như không nói: “Diệp Thiếu Bảo là người trong ma đạo, mà ta là chính đạo mười phần, hay là chư vị không biết trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng của ta?”
“Vị Diệp Tần huynh này thực lực mạnh mẽ, nhưng còn không phải là Diệp Thiếu Bảo! Chư vị, chỉ sợ các vị sẽ phải thất vọng rồi, Diệp Thiếu Bảo hiện giờ đang bị ân sư ta trách phạt, phạt hắn diện bích suy nghĩ một năm, hiện giờ còn đang hối cải ở bên dưới vách vô vọng thiên bích.”
Đặng Nguyên Giác nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người lên mình, mỉm cười nói: “Nếu không, căn bản không tới phiên chư vị ra tay. Đặng mỗ liền quân pháp bất vị thân, tự tay giết chết hắn.”
“Diệp Thiếu Bảo ở Hoàng Tuyền Ma Tông diện bích suy nghĩ sao?”
Đám người Trang Cổ Đạo đều thu hồi ánh mắt trên người Diệp Húc, vừa rồi bọn họ hoài nghi “Diệp Tần” là Diệp Húc, lúc này đều đã đánh mất nghi ngờ trong lòng.
“Tuy nhiên, Diệp Tần huynh thực lực quả thực kinh người, không ngờ một quyền đánh bạo cường giả Hạ gia, loại thực lực này thiên hạ ít có.”
Lý Tông Sơn ánh mắt nhìn Diệp Húc cười nói: “Tiên tháp chín tầng chỉ có người có thân thể ngũ hành mới có thể đạt được. Diệp Tần huynh, hay ngươi là thân thể ngũ hành?”
Phía sau Diệp Húc xuất hiện di la thiên địa tháp, làm cho người ta nghĩ tới trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng. Cho dù ở đây có nhiều cường giả thế hệ trước nhưng cũng không thể nhận ra cái khác nhau giữa di la thiên địa tháp và trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng.
“Người này là thân thể ngũ hành, đạt được truyền thừa bên trong trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng, thực lực tu vi lại cao thâm như vậy, không hề kém các kỳ tài các thánh địa! Diệp Tần này nhất định là một cao thủ trẻ tuổi do thánh địa chính đạo bí mật bồi dưỡng ra.”
“Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Thái Thượng Đạo Tông? Thái Thượng Đạo Tông từ trước tới nay đều bất hiển sơn bất lộ thủy, sâu không lường được, những đệ tử trong môn phái này không nhiều lắm, nhưng mỗi một vị đệ tử đi ra, tu vi đều vượt xa thường nhân, kinh diễm một thời.”
“Hắn cũng có khả năng là cường giả trẻ tuổi của nguyên thủy thánh tông. Nguyên thủy thánh tông nội tình sâu xa, cũng có đủ tài lực có thể bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất như vậy. Hạ Ngân Xuyên bị hắn một kích đánh bạo, chết không oan.”
Diệp Húc có thể cảm giác được có không ít hơn mười cỗ sát khí đang tập trung vào mình. Trong đó ngoại trừ sát khí của Hạ gia, còn có những cao thủ trẻ tuổi các thánh địa khác nữa.
Hắn bày ra thực lực đúng là tạo thành uy hiếp cho rất nhiều người. Thậm chí ngay cả trên người Hiên Viên Vô Khuyết hắn cũng cảm thấy một cỗ sát khí như có như không. Tuy nhiên Hiên Viên Vô Khuyết che dấu rất tốt, không dễ dàng cảm thấy được.
Hạ Đông Dương đột nhiên đứng dậy, hướng tới Diệp Húc mà đi, chiến ý hừng hực, gằn từng chữ: “Đương kim trên đời này, không ai có thể hạ nhục Trung Châu Hạ gia ta! Mặc kệ ngươi tới từ thánh địa nào đi nữa, đắc tội Hạ gia ta, hôm nay chắc chắn chết không thể ngờ!”
Đương!
Khí thế của hắn hoàn toàn phát ra, tóc bay múa, khí thế hình thành một đại đỉnh cao tới vài dặm ở phía sau đầu. Trong đỉnh còn có lục địa có sông có núi, đè ép về phía Diệp Húc.
Quanh thân Diệp Húc quần áo không gió tự bay, khí thế của Hạ Đông Dương mạnh mẽ khiến cho khí cơ của hắn cảm ứng. Hắn gần như không kìm nổi mà buông ra toàn bộ khí thế của mình.
“Thực lực của Hạ Đông Dương không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, không đề xuất toàn lực mà nói, chỉ sợ ta cũng không có nhiều phần thắng!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, áp chế xao động trong lòng, nếu hoàn toàn buông ra khí thế của mình, hắn tất bị lộ diện mạo thật ra trước mắt mọi người, lâm vào vây công ngay.
Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị những người này oanh kích tới chết. Mục đích của hắn chỉ vì hoàn thiện cửu đỉnh, cũng không phải một sống hai chết với những người này.
Lại vào lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Hạ huynh, ngươi hướng ta khiêu chiến, vì sao lại động thủ với người khác? Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta bắt đầu quyết chiến đi!”
Ầm!
Khí thế của hắn đột nhiên phát ra, sau người hình thành ra một con chúc long dài chừng hơn mười dặm, long thân quấn quanh, cái đầu thật lớn ngó ra phía trước, long nhãn khép kín, dường như đang ngủ say.
Chúc long này mở cái mồm thật to của mình ra, trong miệng ngậm nến, mà Hiên Viên Vô Khuyết đã hoàn toàn đứng bên trong ngọn lửa nến rồi, áo trắng phiêu phiêu, giống như một vị bích nhân.
Cảnh tượng này vô cùng mỹ lệ, văn chương khó có thể hình dung. Hiên Viên Vô Khuyết giống như thần linh trong lửa, làm cho người ta cảm thấy rung động không gì sánh nổi.
Phong thái của hắn, không người nào có thể kịp.
Khí thế của hắn mạnh mẽ, Diệp Húc chỉ gặp qua được trên cường cường giả tam tướng cảnh. Việc này nói rõ thực lực của Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ đã đạt tới độ cao mà người thường không thể nào vươn tới được, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, tranh phong được với cường giả tam tướng cảnh.
Hơn một năm trước Hiên Viên Vô Khuyết một kiếm chặt đứt đầu một thánh, nếu như không phải thiên bằng đại thánh ra tay cứu giúp thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà hiện nay, thực lực của hắn lại có tinh tiến, cao thâm mạc trắc hơn nhiều.
Thiên bằng đại thánh trong mắt tinh quang chợt bắn ra, nhìn thẳng vào Hiên Viên Vô Khuyết bên trong hỏa diễm, từ từ phun ra một ngụm trọc khí. Vài vị yêu tông yêu thánh trầm giọng nói: “Sau này gặp được Hiên Viên Vô Khuyết các ngươi phải nhượng bộ lui binh!”
Đám người nguyên ưng yêu thánh sắc mặt kịch biến, thiên bằng đại thánh vừa nói ra, bọn họ đã ý thức được, bản thân mình đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Khuyết nữa rồi. Chỉ sợ cuộc đời này là thế, vĩnh viễn không có khả năng so được với Hiên Viên Vô Khuyết.
“Hiên Viên gia rốt cuộc cũng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài, không biết có thể kéo dài được số mệnh của thiên đế thế gia không…” Một lão già chính đạo lẩm bẩm nói.
Hiên Viên Vô Khuyết áo trắng như nước, một bước tới Hoành Đoạn sơn mạch: “Hạ Đông Dương, ta ở trong Hoành Đoạn sơn mạch chờ ngươi.”
“Diệp Tần, đợi khi ta giết Hiên Viên Vô Khuyết xong sẽ tới giết ngươi!”
Hạ Đông Dương hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc nhìn Diệp Húc một cái, lập tức lấy cửu đỉnh trấn thần châu thúc dục thiên sơn thanh điện đồ. Khí thế của hắn càng mạnh mẽ hơn so với Hiên Viên Vô Khuyết, bước thẳng tới Hoành Đoạn sơn mạch.
Hai người bọn họ, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi này thực lực đủ cho rất nhiều cường giả thế hệ trước phải xấu hổ!
Mọi người đều tiến tới Hoành Đoạn sơn mạch, không nghĩ tới bỏ qua một trận chiến của hai đại cao thủ trẻ tuổi đương thời.
Diệp Húc rời khỏi quan tinh đài, cùng đám người Tôn Trọng Thư bay về phía hoành đoạn sơn mạch, dò hỏi: “Trọng Thư huynh, Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương có ân oán gì?”
“Hai người bọn họ không ân không oán, tuy nhiên sau khi Hạ Đông Dương đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, tin tưởng tăng cao, khiêu chiến với Hiên Viên Vô Khuyết. Hiên Viên Vô Khuyết cũng cực kỳ tự tin với thực lực của mình, đương nhiên không thể trốn tránh không chiến được.”
Tôn Trọng Thư và Diệp Húc sóng vai mà đi, nói: “Hạ Đông Dương ở hơn nửa năm trước từng tiến vào Khải Hoàng cổ mộ, đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, lại lấy được một kiện trọng bảo do Khải Hoàng luyện chế! Ta phỏng chừng, thực lực của hắn chỉ sợ so với trước càng khủng bố hơn nhiều. Trong lớp trẻ tuổi đương thời, có thể làm đối thủ của hắn, thật sự ít ỏi không có mấy. Lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ gặp phải kình địch.”
Hắn chậm rãi cười nói: “Tuy nhiên thắng bại còn khó nói, Hiên Viên gia dù sao cũng là thiên đế thế gia, nội tình so với Trung Châu Hạ gia còn thâm hậu hơn nhiều. Hiên Viên Vô Khuyết dám ứng chiến, hơn phân nửa cũng có quân bài chưa lật của mình.”
Diệp Húc gật đầu xưng phải, thiên đế thế gia dù sao nội tình cũng rất thâm hậu. Hiên Viên Vô Khuyết thân là người thừa kế của gia chủ, trên người không có vài món trọng bảo là không thể.
Rầm
Thiên sơn thanh điện đồ của Hạ Đông Dương triển khai, chỉ thấy đám núi nguy nga dài ngàn dặm ầm ầm đánh xuống. Trong hoành đoạn sơn mạch đột nhiên xuất hiện ra từng tòa núi lớn.
Hắn công kích đầu tiên, tế khởi thiên sơn thanh điện đồ, làm cho Hiên Viên Vô Khuyết bị đánh vào trong trận đồ.
Đương! Đương! Đương!
Thanh đồng đại điện bên trong thiên sơn thanh điện đồ ầm ầm chấn vang, chỉ thấy trăm núi ngàn sông trong trận đồ bị phá nát, hóa thành hỗn độn hư vô!
Đây là uy lực của thiên sơn thanh điện đồ, làm cho hết thảy sông núi cùng kẻ thù bị chấn vỡ tất cả. Mà chủ nhân trận đồ tâm niệm vừa động, trận đồ lại có thể khôi phục lại như cũ.
Xuy!
Đột nhiên kiếm khí trắng như tuyết hiện lên như kinh hồng, đâm phá thiên sơn thanh điện đồ, kiếm khí chỉ thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Hiên Viên Vô Khuyết phá trận đồ mà ra, kiếm khí huy hoàng, quét ngang hết thảy, Hạ Đông Dương đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện chín đại đỉnh, hợp làm một, buông xuống từng đạo sáng mờ, bao lại quanh thân.
Hiên Viên Vô Khuyết kiếm khí cắt tới, xuy xuy từng tiếng mở ra đạo sáng mờ, rốt cuộc kiệt sức, dừng ở trước người hắn ba thước.
“Hiên Viên Kiếm!”
Hiên Viên Vô Khuyết trầm giọng quát lớn, đột nhiên triệu tập ảo ảnh của Hiên Viên Kiếm. Ảo ảnh cùng dung với kiếm khí trong tay, xuy một tiếng mở ra từng đạo ánh sáng mờ, đâm thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Rầm!
Một ảo ảnh đại đỉnh oanh phá hư không, dung nhập vào đại đỉnh trên đỉnh đầu Hạ Đông Dương. Cũng là Hạ Đông Dương triệu tập cấm bảo cửu đỉnh Hạ gia, tới tăng cường phòng ngự cho mình.
Chỉ thấy kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết đâm tới, dừng lại phía trước mi tâm của Hạ Đông Dương, thủy chung vẫn không thể đâm phá được đạo sáng mờ do đại đỉnh buông xuống.
“Hiên Viên Vô Khuyết, ta triệu tập ảo ảnh cửu đỉnh dung nhập vào trong đỉnh của ta. Ngươi căn bản là không thể phá được phòng ngự của ta! Hôm nay, ngươi nhất định bại!”
Hạ Đông Dương cười ha hả, đại đỉnh trên đỉnh đầu ầm ầm chấn động. Kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết ầm ầm chấn nát, đại đỉnh nghiền áp mà qua thẳng tới Hiên Viên Vô Khuyết. Hư không bị nghiền ép sụp đổ ầm ầm.
Ánh mắt Diệp Húc chớp động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người này. Đây là một hồi ác chiến của hai người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời, với hắn mà nói, rất có khả năng là đại địch.
Những người khác cũng là như vậy, nhìn về phía hai người Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương không chớp mắt. Tất cả nghiền ngẫm xem nếu là mình thì phải ứng đối như thế nào.
Ông!
Diệp Húc tâm niệm hơi động, chân nguyên tự động hóa thành một ánh mắt thật lớn, lơ lửng bốn phương tám hướng. Mượn ánh mắt do vu pháp hình thành mà quan sát những chiêu thức của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, mọi động tĩnh trong trận chiến đều không thể gạt được ánh mắt của hắn.
Đột nhiên một đại đỉnh vô thanh vô thức từ phía sau hắn đánh tới. Hô một tiếng chộp Diệp Húc vào bên trong đỉnh.
/1054
|