“Nhất định là cao tầng Chu Thiên Tinh Cung đã nhận thấy không đúng nên mới thúc giục hai món cấm bảo này! Di La Thiên Địa Tháp của ta đã hấp thu năng lượng khủng bố như thế mà uy lực của hai món cấm bảo này vẫn kinh khủng như vậy!”
Diệp Húc lòng còn sợ hãi, ở trong ba cung, Thái Dương Thần Cung lâu đời nhất, tiếp đó là Hàn Nguyệt Cung, về phần Chu Thiên Tinh Cung thì thành lập đến nay mới mười mấy vạn năm.
Nhưng thực lực nó lại hơn hẳn Hàn Nguyệt Cung, gần với Thái Dương Thần Cung.
Thánh bảo mà Thái Dương Thần Cung có được chính là đạo thống mà Hạo Thiên Đại Đế để lại khi ông trở thành Thánh Hoàng, bối cảnh sâu xa, không thánh địa ma đạo nào có thể sánh bằng, chỉ có Thanh Đế kia mới có thể sánh ngang với Thái Dương Thần Cung.
Hàn Nguyệt Cung chính là thánh địa do Nga Hoàng xây dựng lên, tuy thực lực cực kỳ khổng lồ nhưng thánh hoàng chi bảo mà Nga Hoàng luyện ra kia lại không ở trong Hàn Nguyệt Cung mà bị phong ấn trong một không gian kỳ lạ, tuy không hề ít cấm bảo nhưng vẫn thua kém Chu Thiên Tinh Cung một bậc.
Chỉ có thánh địa non trẻ Chu Thiên Tinh Cung này tinh thần tràn trề, nhất là những năm gần đây có vị Tinh Đế tài trí mưu lược kiệt xuất nên lại càng thịnh vượng, tản ra lực sinh mệnh không gì so sánh được.
Không chỉ như vậy, còn có truyền thuyết về vị tổ sư sáng lập ra Chu Thiên Tinh Cung đã tu luyện tới Vu Hoàng và bước vào Thiên giới, trở thành cự đầu trên Thiên giới kia, đến nay vẫn còn tại nhân thế.
Chu Thiên Tinh Cung có một vị lão tổ tông ở Thiên giới như vậy mà không muốn hưng thịnh thì cũng khó.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, mười mấy vạn năm cực kỳ dài lâu, gần như với một hoàng triều thống nhất, chỉ có Thần Vương mới có thể có thọ mệnh dài lâu như thế, cho dù là Thánh Hoàng hay Vu Tổ thì cũng sẽ thân tử đạo tiêu.
“Hấp thu nhiều tinh lực tinh sa ngân hà như vậy đã là nhổ răng cọp rồi, không thể được đằng chân lân đằng đầu nữa. Không biết có người chú ý tới hành động của ta hay không?”
Diệp Húc ngoảnh đầu nhìn lại hai tòa đại trận kia, có phần không cam lòng, nếu có thể cho Di La Thiên Địa Tháp cắn nuốt hết hai tòa đại trận này thì không biết sẽ khiến cho Di La Thiên Địa Tháp trưởng thành đến trình độ khủng bố nào?
Nhưng trải qua lần này, Chu Thiên Tinh Cung nhất định sẽ bảo vệ thêm hai tòa đại trận này, không cho hắn đắc thủ nữa.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy chúng đến cho Di La Thiên Địa Tháp của ta ăn sạch!”
Diệp Húc bước tới tòa Chu Thiên Tinh Cung ở trung tâm đại lục này, đột nhiên thấy một đám bóng người bay ra khỏi Chu Thiên Tinh Cung, phi thẳng đến chỗ sâu trong đại trận.
Những người này cực kỳ mạnh mẽ, những hơi thở Nhân Hoàng che trời phủ đất, uy áp vô cùng. Bọn họ cùng bay về phía chỗ mười vị tinh quân liên thủ thống kích kia.
Trong đó một lão Nhân Hoàng lạnh lùng nói: “Tra! Lập tức tra cho ta! Xem rốt cuộc tên Thánh chủ nào to gan dám khiêu khích Chu Thiên Tinh Cung ta, trộm lấy linh khí, suýt nữa làm hỏng cấm bảo của tinh cung ta!”
Lão Nhân Hoàng đó đằng đằng sát khí.
Lần này Chu Thiên Tinh Cung triệu tập Thánh chủ trong thiên hạ cử hành đại hội, các cao nhân đương thời đều tụ tập tại đây, lúc này chỉ sợ Vu Hoàng có tới cũng không phải là đối thủ của những người này!
Lại thêm hai tòa đại trận tổ hợp có uy năng gần với Thánh bảo, bởi vậy Chu Thiên Tinh Cung khá tự phụ, không hề phái người canh gác trong hai tòa đại trận này, cứ cho là không ai có thể phá hỏng được hai món cấm bảo này.
Khôn ngờ lúc này chủ các thánh đại chưa hoàn toàn đi vào mà Chu Thiên Tinh Cung đã ăn thiệt ngầm, nếu không phải phát hiện kịp thời thì e là hai tòa đại trận này đã bị người phá hủy.
“Đám thánh chủ này có cả hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục hay dã tâm bừng bừng, nhất định là không phục Tinh Cung ta nên mới bày ra chuyện này để khiến Tinh Cung ta mất mặt.”
Một lão già cười lạnh nói: “Người như thế chỉ sợ cũng không phải là ít, chi bằng bắt một kẻ tới giết gà dọa khỉ, tiêu diệt tên thánh chủ dám cả gan làm loạn này, như vậy đại kế thống nhất tất cả các thánh địa của Tinh Đế mới có thể thuận lợi thi triển.”
“Đúng vậy! Tên thánh chủ vừa rồi kia tuy ẩn giấu thân hình, nhưng nếu tổn hại hai món cấm bảo của Tinh Cung ta thì tất phải dùng cấm bảo của mình mới có thể làm được. Chỉ cần xem xét trận vân do cấm bảo để lại khi giao thủ ở nơi đây là có thể biết rốt cuộc là ai gây ra!”
Vài vị Nhân Hoàng này có tu vi rất mạnh, nhanh chóng liền sưu tầm một lần nơi đây nhưng lại không phát hiện ra bất cứ trận vân cấm bảo nào, ngoài dấu vết của mười vị tinh quân ra tay đánh đến kia thì chẳng còn dấu vết nào khác, điều này khiến bọn họ nhíu mày liên tục.
“Chẳng lẽ là Vu Hoàng ra tay? Nếu không thì sao có thể không để lại bất cứ dấu vết nào?” Một vị Nhân Hoàng run run nói, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hay là đã có Vu Hoang chui vào Chu Thiên Tinh Cung ta định phá hỏng đại kế của Tinh Đế?”
“Việc này không thể qua loa, lập tức báo với Tinh Đế để ngài quyết định!”
Lúc này Diệp Húc đã đến trung tâm đại lục kia, trước mặt là một mảnh biển rộng, Chu Thiên Tinh Cung lơ lửng trên biển kia. Đại lục trong hai tòa đại trận này có tinh lực cực kỳ nồng đậm, thậm chí trầm tích thành nước, tinh lực thực hóa thành dòng suối, con sông, thậm chí tụ hội thành biển cả.
Hắn còn nhìn thấy trong biển rộng vô cùng vô tận kia đứng sừng sững hàng ngàn tòa linh sơn, có các đệ tử Chu Thiên Tinh Cung sinh sống và tu luyện trong đó. Nhưng tiến vào tu luyện ở nơi đó thì hẳn là cao tầng của Chu Thiên Tinh Cung.
“Mười mấy vạn năm tích lũy kia thật đúng là không nhỏ, nếu đám tinh lực này đều bị Di La Thiên Địa Tháp của ta hấp thu hết, có khi lại tăng thêm một tầng nữa cũng nên!”
Diệp Húc tán thưởng liên tục, đang định vượt biển thì lại thấy mấy vị cao thủ Nhân Hoàng kia vội vã chạy về, trong lòng vừa động: “Hay là bọn họ phát hiện ra dấu vết gì để lại?”
“Không thể nào! Di La Thiên Địa Tháp của ta cắn nuốt đi năng lượng trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận xong cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, không thể bị người phát giác…”
Mấy vị Nhân Hoàng như không nhìn thấy hắn mà bay thẳng vào Chu Thiên Tinh Cung, khiến cho Diệp Húc thoáng yên tâm.
“Người tới hãy dừng lại!”
Diệp Húc vượt biển, một bước đi được ngàn dặm, mấy hơi thở đã đi tới Chu Thiên Tinh Cung. Hắn chỉ cảm thấy từng luồng hơi thở hùng mạnh truyền đến, có hơn mấy trăm, hiển nhiên là Thánh chủ đến từ các nơi trên thế giới đã đến không ít.
Vài tên cao thủ Tinh Cung đột nhiên xuất hiện, cung kính nói: “Xin hỏi tiền bối là vị Thánh chủ của thánh điện nào… Ngươi, ngươi là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?”
Mấy người kia nhận ra Diệp Húc, sắc mặt lập tức kịch biến như gặp phải kẻ địch lớn: “Ngươi lại còn dám đến Chu Thiên Tinh Cung ta, chẳng lẽ không biết chữ chết viết như nào sao?”
Diệp Húc mỉm cười: “Chu Thiên Tinh Cung quảng mời quần hùng thiên hạ, Diệp Húc hiện giờ đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông tham dự đại hội, chẳng lẽ Chu Thiên Tinh Cung không chào đón Diệp mỗ sao?”
Sắc mặt vài tên cao thủ Tinh Cung kia âm tình bất định, Diệp Húc từng liên tục bắt nạt để tử Chu Thiên Tinh Cung, thậm chí cả hai đứa con trai của Tinh Đế đều ăn thiệt lớn trong tay hắn, Thạch Tinh Vân thì bị hắn nát ngọc lâu, khiến cho cả tinh cung ai cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đó không lâu hai vị Thái Thượng trưởng lão Đặng Lâm và Đinh Dần trở về từ Thiên Yêu cung, sắc mặt trắng bệch, người bị thương nặng, nghe nói là cũng lọt vào độc thủ của hắn, khiến cho toàn tinh cung đều chấn động!
Làm cho bọn họ tuyệt không ngờ là hắn đã to gan như vậy mà còn dám một mình nghênh ngang tới Tinh Cung này!
Mấy người liếc nhau, không biết nên xử lý thế nào, ngăn Diệp Húc lại thì bọn họ không có tu vi thực lực đó, nhưng để Diệp Húc đi vào chỉ sợ cao tầng sẽ bất mãn với hành vi buông tha cho kẻ thù.
Đang lúc không biết làm sao thì một tiếng nói vang lên: “Diệp Thiếu Bảo nếu đã đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông, các ngươi ngăn hắn ở đây thì còn ra thể thống gì nữa?”
Diệp Húc nhìn theo tiếng thì thấy một lão già trong mấy vị Nhân Hoàng ban nãy kia đột nhiên trở lại, sắc mặt đầy hận thù, không vui nói: “Tinh Cung ta đã dám mời Hoàng Tuyền Ma Tông thì sẽ không quản kẻ tới là ai. Cho dù là một con chó cũng phải đối đãi giống như Thánh chủ! Các ngươi còn không mau lui ra?”
Mấy tên cao thủ này rùng mình một cái, vội đáp: “Cẩn tuân Dương tả dạy bảo! Diệp phong chủ, mời!”
Bộ mặt Dương tả sứ kia đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm, lão quay đầu nhìn về phía Diệp Húc rồi đột nhiên thi lễ, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi xưa nay thích gây rối, nhưng Tinh Cung ta không phải bình thường, cho dù là rồng tới Tinh Cung ta cũng phải nằm úp sấp như một con giun. Ngươi, ở trong mắt lão phu chỉ là một con giun, ngoan ngoãn ở đó cho lão phu, nếu dám gây chuyện thị phi thì lão phu cũng không ngại nghiền chết một con giun nho nhỏ!”
Tu vi lão chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, hiển nhiên chính là một vị bá chủ quyền cao chức trọng ở trong Chu Thiên Tinh Cung.
Lão ngạo nghễ nói: “Lão phu thi lễ với ngươi là kính ngươi đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông, nếu không với những gì ngươi đã làm mà rơi vào tay lão phu thì ta đã sớm xử tử ngươi rồi!”
Lúc này đã có vài vị Thánh chủ đến từ các thánh địa lớn chú ý tới động tĩnh ngoài cửa cung, đều đứng dậy xem. Những người này mặt mang ý cười, cũng không nhúng tay vào, hiển nhiên là muốn xem trò vui.
“Không ngờ Hoàng Tuyền Ma Tông lại phái Diệp Thiếu Bảo tới. Dương tả sứ làm nhục hắn như thế, tên lòng lang dạ sói này chưa chắc đã có thể nhịn được!” Các chủ Bổ Thiên các Mục Thanh Sơn cười ha ha nói, trông thật phong lưu phóng khoáng.
“Gần đây thanh danh Diệp Thiếu Bảo khá cao, lần trước còn có thể trốn thoát khỏi tay quốc chủ Đại Đường, thật sự rất được. Nhưng y muốn giao thủ với Dương tả sứ này thì còn kém một bậc. Lần này Dương tả sứ ra oai phủ đầu với y khiến y xấu mặt, phỏng chừng tên tiểu tử này sẽ không bỏ qua.”
Lão thánh chủ Vu Đạo tông cười ha ha: “Nếu y cùng Dương tả sứ động thủ là tự mang nhục vào thân, thậm chí có khi còn bị Dương tả sứ đánh chết tại chỗ!”
Diệp Húc khẽ nhíu mày nhưng vẫn cười hỏi lại: “Hả? Vừa rồi Dương tả sứ nói ‘Cho dù là một con chó cũng phải đối đãi giống như Thánh chủ’, không biết lời này có thật không?”
Dương tả sứ cười to, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Húc, khí thế như ngồi sao áp tới hắn, lão lộ ra ý cười tàn nhẫn: “Không sai! Có một số kẻ ở trong mắt lão phu chỉ là một con chó, nhưng chó mà đại diện cho thánh địa thì lão phu đương nhiên phải lễ kính ba phần…”
“Như vậy, ngươi thi lễ với chó của ta đi!”
Diệp Húc tế ngọc lâu lên rồi thả Hao Thiên Khuyển ra, cười tủm tỉm nói: “Khiếu Thiên này, có một vị Nhân Hoàng đỉnh phong thi lễ với ngươi đó, còn không mau mang ra tư thế của Thánh chủ?”
Diệp Húc lòng còn sợ hãi, ở trong ba cung, Thái Dương Thần Cung lâu đời nhất, tiếp đó là Hàn Nguyệt Cung, về phần Chu Thiên Tinh Cung thì thành lập đến nay mới mười mấy vạn năm.
Nhưng thực lực nó lại hơn hẳn Hàn Nguyệt Cung, gần với Thái Dương Thần Cung.
Thánh bảo mà Thái Dương Thần Cung có được chính là đạo thống mà Hạo Thiên Đại Đế để lại khi ông trở thành Thánh Hoàng, bối cảnh sâu xa, không thánh địa ma đạo nào có thể sánh bằng, chỉ có Thanh Đế kia mới có thể sánh ngang với Thái Dương Thần Cung.
Hàn Nguyệt Cung chính là thánh địa do Nga Hoàng xây dựng lên, tuy thực lực cực kỳ khổng lồ nhưng thánh hoàng chi bảo mà Nga Hoàng luyện ra kia lại không ở trong Hàn Nguyệt Cung mà bị phong ấn trong một không gian kỳ lạ, tuy không hề ít cấm bảo nhưng vẫn thua kém Chu Thiên Tinh Cung một bậc.
Chỉ có thánh địa non trẻ Chu Thiên Tinh Cung này tinh thần tràn trề, nhất là những năm gần đây có vị Tinh Đế tài trí mưu lược kiệt xuất nên lại càng thịnh vượng, tản ra lực sinh mệnh không gì so sánh được.
Không chỉ như vậy, còn có truyền thuyết về vị tổ sư sáng lập ra Chu Thiên Tinh Cung đã tu luyện tới Vu Hoàng và bước vào Thiên giới, trở thành cự đầu trên Thiên giới kia, đến nay vẫn còn tại nhân thế.
Chu Thiên Tinh Cung có một vị lão tổ tông ở Thiên giới như vậy mà không muốn hưng thịnh thì cũng khó.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, mười mấy vạn năm cực kỳ dài lâu, gần như với một hoàng triều thống nhất, chỉ có Thần Vương mới có thể có thọ mệnh dài lâu như thế, cho dù là Thánh Hoàng hay Vu Tổ thì cũng sẽ thân tử đạo tiêu.
“Hấp thu nhiều tinh lực tinh sa ngân hà như vậy đã là nhổ răng cọp rồi, không thể được đằng chân lân đằng đầu nữa. Không biết có người chú ý tới hành động của ta hay không?”
Diệp Húc ngoảnh đầu nhìn lại hai tòa đại trận kia, có phần không cam lòng, nếu có thể cho Di La Thiên Địa Tháp cắn nuốt hết hai tòa đại trận này thì không biết sẽ khiến cho Di La Thiên Địa Tháp trưởng thành đến trình độ khủng bố nào?
Nhưng trải qua lần này, Chu Thiên Tinh Cung nhất định sẽ bảo vệ thêm hai tòa đại trận này, không cho hắn đắc thủ nữa.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy chúng đến cho Di La Thiên Địa Tháp của ta ăn sạch!”
Diệp Húc bước tới tòa Chu Thiên Tinh Cung ở trung tâm đại lục này, đột nhiên thấy một đám bóng người bay ra khỏi Chu Thiên Tinh Cung, phi thẳng đến chỗ sâu trong đại trận.
Những người này cực kỳ mạnh mẽ, những hơi thở Nhân Hoàng che trời phủ đất, uy áp vô cùng. Bọn họ cùng bay về phía chỗ mười vị tinh quân liên thủ thống kích kia.
Trong đó một lão Nhân Hoàng lạnh lùng nói: “Tra! Lập tức tra cho ta! Xem rốt cuộc tên Thánh chủ nào to gan dám khiêu khích Chu Thiên Tinh Cung ta, trộm lấy linh khí, suýt nữa làm hỏng cấm bảo của tinh cung ta!”
Lão Nhân Hoàng đó đằng đằng sát khí.
Lần này Chu Thiên Tinh Cung triệu tập Thánh chủ trong thiên hạ cử hành đại hội, các cao nhân đương thời đều tụ tập tại đây, lúc này chỉ sợ Vu Hoàng có tới cũng không phải là đối thủ của những người này!
Lại thêm hai tòa đại trận tổ hợp có uy năng gần với Thánh bảo, bởi vậy Chu Thiên Tinh Cung khá tự phụ, không hề phái người canh gác trong hai tòa đại trận này, cứ cho là không ai có thể phá hỏng được hai món cấm bảo này.
Khôn ngờ lúc này chủ các thánh đại chưa hoàn toàn đi vào mà Chu Thiên Tinh Cung đã ăn thiệt ngầm, nếu không phải phát hiện kịp thời thì e là hai tòa đại trận này đã bị người phá hủy.
“Đám thánh chủ này có cả hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục hay dã tâm bừng bừng, nhất định là không phục Tinh Cung ta nên mới bày ra chuyện này để khiến Tinh Cung ta mất mặt.”
Một lão già cười lạnh nói: “Người như thế chỉ sợ cũng không phải là ít, chi bằng bắt một kẻ tới giết gà dọa khỉ, tiêu diệt tên thánh chủ dám cả gan làm loạn này, như vậy đại kế thống nhất tất cả các thánh địa của Tinh Đế mới có thể thuận lợi thi triển.”
“Đúng vậy! Tên thánh chủ vừa rồi kia tuy ẩn giấu thân hình, nhưng nếu tổn hại hai món cấm bảo của Tinh Cung ta thì tất phải dùng cấm bảo của mình mới có thể làm được. Chỉ cần xem xét trận vân do cấm bảo để lại khi giao thủ ở nơi đây là có thể biết rốt cuộc là ai gây ra!”
Vài vị Nhân Hoàng này có tu vi rất mạnh, nhanh chóng liền sưu tầm một lần nơi đây nhưng lại không phát hiện ra bất cứ trận vân cấm bảo nào, ngoài dấu vết của mười vị tinh quân ra tay đánh đến kia thì chẳng còn dấu vết nào khác, điều này khiến bọn họ nhíu mày liên tục.
“Chẳng lẽ là Vu Hoàng ra tay? Nếu không thì sao có thể không để lại bất cứ dấu vết nào?” Một vị Nhân Hoàng run run nói, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hay là đã có Vu Hoang chui vào Chu Thiên Tinh Cung ta định phá hỏng đại kế của Tinh Đế?”
“Việc này không thể qua loa, lập tức báo với Tinh Đế để ngài quyết định!”
Lúc này Diệp Húc đã đến trung tâm đại lục kia, trước mặt là một mảnh biển rộng, Chu Thiên Tinh Cung lơ lửng trên biển kia. Đại lục trong hai tòa đại trận này có tinh lực cực kỳ nồng đậm, thậm chí trầm tích thành nước, tinh lực thực hóa thành dòng suối, con sông, thậm chí tụ hội thành biển cả.
Hắn còn nhìn thấy trong biển rộng vô cùng vô tận kia đứng sừng sững hàng ngàn tòa linh sơn, có các đệ tử Chu Thiên Tinh Cung sinh sống và tu luyện trong đó. Nhưng tiến vào tu luyện ở nơi đó thì hẳn là cao tầng của Chu Thiên Tinh Cung.
“Mười mấy vạn năm tích lũy kia thật đúng là không nhỏ, nếu đám tinh lực này đều bị Di La Thiên Địa Tháp của ta hấp thu hết, có khi lại tăng thêm một tầng nữa cũng nên!”
Diệp Húc tán thưởng liên tục, đang định vượt biển thì lại thấy mấy vị cao thủ Nhân Hoàng kia vội vã chạy về, trong lòng vừa động: “Hay là bọn họ phát hiện ra dấu vết gì để lại?”
“Không thể nào! Di La Thiên Địa Tháp của ta cắn nuốt đi năng lượng trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận xong cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, không thể bị người phát giác…”
Mấy vị Nhân Hoàng như không nhìn thấy hắn mà bay thẳng vào Chu Thiên Tinh Cung, khiến cho Diệp Húc thoáng yên tâm.
“Người tới hãy dừng lại!”
Diệp Húc vượt biển, một bước đi được ngàn dặm, mấy hơi thở đã đi tới Chu Thiên Tinh Cung. Hắn chỉ cảm thấy từng luồng hơi thở hùng mạnh truyền đến, có hơn mấy trăm, hiển nhiên là Thánh chủ đến từ các nơi trên thế giới đã đến không ít.
Vài tên cao thủ Tinh Cung đột nhiên xuất hiện, cung kính nói: “Xin hỏi tiền bối là vị Thánh chủ của thánh điện nào… Ngươi, ngươi là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?”
Mấy người kia nhận ra Diệp Húc, sắc mặt lập tức kịch biến như gặp phải kẻ địch lớn: “Ngươi lại còn dám đến Chu Thiên Tinh Cung ta, chẳng lẽ không biết chữ chết viết như nào sao?”
Diệp Húc mỉm cười: “Chu Thiên Tinh Cung quảng mời quần hùng thiên hạ, Diệp Húc hiện giờ đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông tham dự đại hội, chẳng lẽ Chu Thiên Tinh Cung không chào đón Diệp mỗ sao?”
Sắc mặt vài tên cao thủ Tinh Cung kia âm tình bất định, Diệp Húc từng liên tục bắt nạt để tử Chu Thiên Tinh Cung, thậm chí cả hai đứa con trai của Tinh Đế đều ăn thiệt lớn trong tay hắn, Thạch Tinh Vân thì bị hắn nát ngọc lâu, khiến cho cả tinh cung ai cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đó không lâu hai vị Thái Thượng trưởng lão Đặng Lâm và Đinh Dần trở về từ Thiên Yêu cung, sắc mặt trắng bệch, người bị thương nặng, nghe nói là cũng lọt vào độc thủ của hắn, khiến cho toàn tinh cung đều chấn động!
Làm cho bọn họ tuyệt không ngờ là hắn đã to gan như vậy mà còn dám một mình nghênh ngang tới Tinh Cung này!
Mấy người liếc nhau, không biết nên xử lý thế nào, ngăn Diệp Húc lại thì bọn họ không có tu vi thực lực đó, nhưng để Diệp Húc đi vào chỉ sợ cao tầng sẽ bất mãn với hành vi buông tha cho kẻ thù.
Đang lúc không biết làm sao thì một tiếng nói vang lên: “Diệp Thiếu Bảo nếu đã đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông, các ngươi ngăn hắn ở đây thì còn ra thể thống gì nữa?”
Diệp Húc nhìn theo tiếng thì thấy một lão già trong mấy vị Nhân Hoàng ban nãy kia đột nhiên trở lại, sắc mặt đầy hận thù, không vui nói: “Tinh Cung ta đã dám mời Hoàng Tuyền Ma Tông thì sẽ không quản kẻ tới là ai. Cho dù là một con chó cũng phải đối đãi giống như Thánh chủ! Các ngươi còn không mau lui ra?”
Mấy tên cao thủ này rùng mình một cái, vội đáp: “Cẩn tuân Dương tả dạy bảo! Diệp phong chủ, mời!”
Bộ mặt Dương tả sứ kia đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm, lão quay đầu nhìn về phía Diệp Húc rồi đột nhiên thi lễ, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi xưa nay thích gây rối, nhưng Tinh Cung ta không phải bình thường, cho dù là rồng tới Tinh Cung ta cũng phải nằm úp sấp như một con giun. Ngươi, ở trong mắt lão phu chỉ là một con giun, ngoan ngoãn ở đó cho lão phu, nếu dám gây chuyện thị phi thì lão phu cũng không ngại nghiền chết một con giun nho nhỏ!”
Tu vi lão chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, hiển nhiên chính là một vị bá chủ quyền cao chức trọng ở trong Chu Thiên Tinh Cung.
Lão ngạo nghễ nói: “Lão phu thi lễ với ngươi là kính ngươi đại diện cho Hoàng Tuyền Ma Tông, nếu không với những gì ngươi đã làm mà rơi vào tay lão phu thì ta đã sớm xử tử ngươi rồi!”
Lúc này đã có vài vị Thánh chủ đến từ các thánh địa lớn chú ý tới động tĩnh ngoài cửa cung, đều đứng dậy xem. Những người này mặt mang ý cười, cũng không nhúng tay vào, hiển nhiên là muốn xem trò vui.
“Không ngờ Hoàng Tuyền Ma Tông lại phái Diệp Thiếu Bảo tới. Dương tả sứ làm nhục hắn như thế, tên lòng lang dạ sói này chưa chắc đã có thể nhịn được!” Các chủ Bổ Thiên các Mục Thanh Sơn cười ha ha nói, trông thật phong lưu phóng khoáng.
“Gần đây thanh danh Diệp Thiếu Bảo khá cao, lần trước còn có thể trốn thoát khỏi tay quốc chủ Đại Đường, thật sự rất được. Nhưng y muốn giao thủ với Dương tả sứ này thì còn kém một bậc. Lần này Dương tả sứ ra oai phủ đầu với y khiến y xấu mặt, phỏng chừng tên tiểu tử này sẽ không bỏ qua.”
Lão thánh chủ Vu Đạo tông cười ha ha: “Nếu y cùng Dương tả sứ động thủ là tự mang nhục vào thân, thậm chí có khi còn bị Dương tả sứ đánh chết tại chỗ!”
Diệp Húc khẽ nhíu mày nhưng vẫn cười hỏi lại: “Hả? Vừa rồi Dương tả sứ nói ‘Cho dù là một con chó cũng phải đối đãi giống như Thánh chủ’, không biết lời này có thật không?”
Dương tả sứ cười to, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Húc, khí thế như ngồi sao áp tới hắn, lão lộ ra ý cười tàn nhẫn: “Không sai! Có một số kẻ ở trong mắt lão phu chỉ là một con chó, nhưng chó mà đại diện cho thánh địa thì lão phu đương nhiên phải lễ kính ba phần…”
“Như vậy, ngươi thi lễ với chó của ta đi!”
Diệp Húc tế ngọc lâu lên rồi thả Hao Thiên Khuyển ra, cười tủm tỉm nói: “Khiếu Thiên này, có một vị Nhân Hoàng đỉnh phong thi lễ với ngươi đó, còn không mau mang ra tư thế của Thánh chủ?”
/1054
|