Hao Thiên Khuyển vừa đi ra khỏi ngọc lâu nên vẫn ngơ ngác như cũ, không hiểu là có chuyện gì xảy ra. Nó không nhịn được hết ngó tây lại ngó đông, chỉ thấy rất nhiều cường giả đang nhìn về bên này. Con phá cẩu này há miệng ngáp một cái, thè lưỡi liếm mặt một cách không hề phong độ, sau đó lại nâng chân lên ra sức gãi gãi cổ.
Dương tả sứ khóe mắt run run, chỉ thấy Diệp Húc quả nhiên mang ra một con chó từ trong ngọc lâu. Con chó này chẳng coi ai ra gì hết, chỉ liếc qua đám Thánh chủ một lần, thậm chí còn chưa từng nhìn lão lấy một cái, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
“Chủ công, thằng cháu này là ai thế? Thoạt nhìn như là giận sắp phát điên rồi ấy?” Hao Thiên Khuyển gãi ngứa xong mới đứng dậy, ánh mắt rốt cuộc mới dừng ở trên người Dương tả sứ, hiếu kỳ hỏi.
Dương tả sứ quả thật là tức giận đến phát điên, tay chân run run, lão nhìn về phía Diệp Húc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thiếu Bảo, đây là một con chó…”
“Đúng vậy, Hao Thiên Khuyển đúng là một chú chó, hàng thật giá thật, không thể giả được.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Dương tả sứ, các hạ hãy thi lễ với nó đi.”
Dương tả sứ tức giận quá mà cười, lúc này Hao Thiên Khuyển mới nghe rõ, nó mừng rỡ mặt mày hớn hở, miệng nhếch đến tận mang tai, nó cười ha ha: “Ô chủ công ơi, tên tôn tử này cho ta là Thánh chủ sao? Thế gian này lại có kẻ ngu xuẩn như thế chứ!”
Dương tả sứ rốt cuộc không nhịn được nữa, nổi giận quát một tiếng, giơ tay chụp tới Hao Thiên Khuyển, lão cười giận dữ nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi dám làm nhục ta? Cũng được, ta giết chó của ngươi trước rồi lại giết ngươi!”
Lão hạ một chưởng xuống, bàn tay to lớn che trời, giơ chưởng lên gió mây gầm thét, giam cầm hư không, làm cho người ta không chỗ để trốn, lộ rõ ra sự bá đạo của Nhân Hoàng đỉnh phong.
“Tinh Đấu Đại Ma ấn!”
Trong lòng bàn tay kia xuất hiện một tinh hệ thật lớn, điên cuồng chuyển động, trông như một cái cối xay cực lớn, dường như bất cứ kẻ nào, bất cứ thứ gì rơi vào trong đó đều sẽ bị xoay nát dễ dàng.
Từ lòng bàn tay lão còn truyền đến lực hút rất lớn, làm cho người ta có cảm giác là nó có thể cắn nuốt được vạn vật, thậm chí vu sĩ có tu vi thấp đều cảm thấy không đứng vững được, gần như bị bàn tay lão hút lên, tự động rơi vào trong lòng bàn tay lão rồi bị cắn nát thành cặn bã!
Một chưởng này của Dương tả sứ cũng không phải hoàn toàn nhằm vào Hao Thiên Khuyển mà cũng nhằm tới cả Diệp Húc. Lão làm nhục Diệp Húc không được lại bị Diệp Húc nhục nhã lại, giờ lửa giận công tậm, ra tay một cái là sát chiêu kinh thiên động địa!
Lại càng thêm nhiều Thánh chủ phát hiện ra động tĩnh bên này nên đều tới, đứng nhìn, thấy Dương tả sứ một tay thi triển, muôn hình vạn trạng nên ai nấy cũng đều tán thưởng liên tục.
Một vị Thánh chủ lục địa khác cười nói: “Một thức Tinh Đấu Đại Ma ấn của Dương tả sứ này thật vô song, trong thiên hạ này ngoài Thánh chủ ra thì e là chẳng ai có thể tiếp được thức ấn pháp này!”
Lại có một vị lão thánh chủ cười nói: “Thanh La thánh chủ nói rất đúng. Dương tả sứ chính là cánh tay đắc lực của Tinh Đế, tu vi y đã đạt tới trình độ Nhân Hoàng đỉnh phong, nếu có cấm bảo trong tay nữa thì chính là Thánh chủ! Tuy nhiên dù Dương tả sứ không có cấm bảo trong tay thì tu vi y cũng khá đáng sợ, giao thủ với Thánh chủ thì cũng không rơi xuống thế hạ phong!”
Lão còn chưa dứt lời thì đột nhiên thấy Diệp Húc cầm một chiếc trượng màu xanh gõ xuống, một tiếng ầm vang lên. Một trượng này đập mạnh lên lòng bàn tay Dương tả sứ khiến cho nó nổ vang không ngớt, ầm ầm vỡ tung, tiếp theo một tiếng răng rắc giòn vang truyền đến, bàn tay lão Dương tả sứ lại bị một trượng của Diệp Húc đập nát!
Dương tả sứ kêu đau một tiếng, Diệp Húc lập tức lại giơ một trượng đánh cho lão ta ngã xuống xuống đất, lăn một mạch khiến cho mặt đất Chu Thiên Tinh Cung nổ vang ầm ầm, lăn lộn liên tục vài dặm mới có thể dừng lại được!
Các vị Thánh chủ ở đây làm sao có thể ngờ được cảnh này, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn, không biết nói gì cho tốt.
Hai gậy này của Diệp Húc tuy vô cùng đơn giản, nhưng đúng kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, thể hiện hết sự biến hóa ảo diệu của vu pháp, làm cho người ta không thể ngăn cản!”
“Nếu Dương tả sứ không muốn thi lễ, Diệp mỗ cũng không ép nữa.”
Diệp Húc thu Kiến Mộc thần trượng lại, mỉm cười nói: “Nhưng Dương tả sứ muốn ra tay giết người là không đúng. Diệp mỗ rất tốt tính nên sẽ không giết ngươi, nhưng nếu là vị Thánh chủ khác thì khó nói, có khi lúc này Dương tả sứ đã thành người chết rồi.”
“Ngươi muốn chết!”
Dương tả sứ giận dữ tím mặt, đang định đánh tới Diệp Húc thì sắc mặt chợt xanh mét rồi lại lập tức đỏ lên, chân loạng choạng, gần như không thể đứng vững.
Ở trong cơ thể lão, từng đạo thanh hà bọc lấy mặt trời xung sát tứ phía, chính là trận vân đến từ Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc kia không ngừng tàn phá thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng lão.
Lão vôi điều động tu vi, dựa vào tu vi hùng hậu cực kỳ của Nhân Hoàng đỉnh phong kia trấn áp trận vân của Kiến Mộc thần trượng xuống, trong lòng vừa giận vừa sợ.
Thực lực lão cực kỳ mạnh mẽ, cho dù không có cấm bảo hay cấm bảo bán thành phẩm trong tay thì cũng sẽ không thua chỉ trong một chiêu của Diệp Húc kia. Nhưng mục đích chủ yếu của lão là đánh chết Hao Thiên Khuyển, chứ chưa để ý Diệp Húc lắm. Hơn nữa, hai trượng vừa rồi của Diệp Húc cũng có ý đánh lén, khiến lão trở tay không kịp, bị thương nặng.
Nhưng lão cũng rất giỏi, hai đòn vừa rồi của Diệp Húc có chứa uy năng của cấm bảo bán thành phẩm mà lại không thể đánh nổ được thân thể nguyên thần và thiên địa pháp tướng của lão, có thể thấy được thực lực người này đã mạnh đến trình độ nào!
Lúc này Hao Thiên Khuyển mới phục hồi tinh thần, không nhịn được giận tím mặt, kêu lên: “Thằng nhãi con kia, ngươi dám đánh lén Long đại gia nhà ngươi sao, đến đây, đến đây! Đại gia nhà ngươi cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
Dương tả sứ lửa giận công tâm, cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trận vân của Kiến Mộc thần trượng bị trấn áp kia lại không thể khống chế được, gần như cắn nát thân thể lão, đốt nó thành tro tàn!
Lão giờ ngay cả động một cái cũng không dám, thân thể lão đã kín đầy các vết rạn nứt lớn nhỏ, nếu động một chút thôi thì trận vân của Kiến Mộc thần trượng kia sẽ xé nát thân thể lão rồi đốt nó thành tro tàn. Lão vội tế Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ lên, dung nhập vào trong thân thể, trấn áp trận vân lại.
“Thằng cháu kia! Hay là ngươi không dám đánh nhau với đại gia?”
Hao Thiên Khuyển nhảy lên nhảy xuống, giơ một cái móng đầy lông xù ra, hô ầm lên: “Đại gia cho ngươi một vuốt!”
Sắc mặt Dương tả sứ trở nên xanh mét, chẳng qua nếu lão ra tay thì sẽ bị trận vân của Kiến Mộc thần trượng cắn trả, cho nên không dám nhúc nhích chút nào!
“Long đại gia nhường ngươi hai vuốt đấy, chỉ dùng hai chân sau là đủ đạp chết ngươi rồi!” Con phá cẩu kia lại tiếp tục nhảy nhót, kêu gào.
Sắc mặt Dương tả sứ lúc này đã từ xanh chuyển sang tím, thân hình khẽ run. Lão đường đường là Nhân Hoàng đỉnh phong, đã bao giờ bị nhục nhã như thế?
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi dung túng một con chó đến làm nhục Nhân Hoàng thuộc hạ của Tinh Đế, ngay cả bản tọa cũng không thể đứng nhìn được!”
Các chủ Bổ Thiên các Mục Thanh Sơn phe phẩy cây quạt trong tay, từ từ đi lên trước, vẫn một bộ dáng phong khinh vân đạm đầy phong phạm của cao nhân kia.
Y khẽ nhíu mày nói: “Diệp Thiếu Bảo, Dương tả sứ chính là tả sứ của Chu Thiên Tinh Cung, quyền cao chức trọng, dù là Thánh chủ các đại thánh địa gặp cũng phải gọi ông ta một tiếng sư huynh. Ngươi quá đáng quá rồi, còn không mau làm thịt con chó của ngươi rồi dập đầu nhận lỗi với Dương tả sứ? Dương tả sứ đại nhân có đại lượng tất sẽ không so đo với ngươi…”
“Đồ oắt con!” Diệp Húc còn chưa kịp nói thì Hao Thiên Khuyển đã trợn trắng mắt nhìn Mục Thanh Sơn, la mắng y.
Rắc!
Cây quạt trong tay Mục Thanh Sơn bị y bóp nát, sắc mặt xanh mét, môi run run nói: “Mi nói cái gì…”
“Đại gia nói ngươi là đồ oắt con.” Phá cẩu vênh váo tự đắc nói.
Diệp Húc lại cười nói: “Mục các chủ, ngài thân là chủ thánh địa, đại nhân có đại lượng thì cần gì phải tính toán so đo với một con chó, làm như vậy chẳng phải là rất mất thân phận Thánh chủ của ngài sao?”
“Bản tọa đương nhiên là không chấp nhặt với một con chó!”
Mục Thanh Sơn hít vào một hơi thật sâu, hung hăng trừng Hao Thiên Khuyển một cái rồi trầm giọng nói: “Nhưng Diệp Thiếu Bảo, nơi đây chính là Chu Thiên Tinh Cung, ngươi lại ra tay đánh thương Dương tả sứ ở đây…”
Hao Thiên Khuyển kêu ầm lên cắt ngang lời y: “Không chấp nhặt với đại gia ta? Oắt con, nếu mắt ngươi có thể giết người thì Long đại gia ta đã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi, cũng may ngươi có trừng nữa cũng không giết được đại gia nhà ngươi!”
“Đại gia mày ấy!”
Mục Thanh Sơn nổi giận hét lên một tiếng, y bước ra, tế Bổ Thiên các lên, chỉ thấy một tòa lầu các màu xanh lục cao vút từ trong mây ầm ầm phủ xuống!
Bổ Thiên các xếp hạng bét trong lục phái ma đạo, nhưng thực lực cũng cực kỳ thâm hậu. Cấm pháp của tòa thánh địa ma đạo này thải âm bổ dương thải dương bổ âm, lấy Bổ Thiên các mà trứ danh. Cấm bảo của bọn họ chính là Bổ Thiên các, còn gọi là Hoan Hỉ lâu, trong lâu đầy sự ảo diệu của âm dương thải bổ, thanh lâu vừa mở ra là những hơi thở kiều diễm mờ ám truyền đến, khiến người ta chấn động tâm thần, như rơi vào trong thiên quốc.
“Diệp Thiếu Bảo, những gì ngươi làm ngay cả Thiên Huyền tông ta cũng không nhìn được!”
Lại có một vị Thánh chủ khác đứng ra, tế lên một tòa yến đài, tuyết yến hồng lộc, bay lượn lên xuống, đánh tới Diệp Húc. Gã cười lạnh nói: “Tinh Đế triệu tập thánh chủ thiên hạ để đối kháng với ma đầu Thiên giới, nhưng ngươi lại đến gây loạn, rõ ràng chính là tay sai của tên ma đầu Thiên giới kia, người người tru sát! Ta lại muốn xem rốt cuộc là ai ở sau lưng, cho ngươi chỗ dựa khiến ngươi to gan đến vậy!”
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục bắt nạt đệ tử Chu Thiên Tinh Cung ta, giờ chui đầu vô lưới, xứng đáng nhận lấy cái chết!” Lại có vài tên Nhân Hoàng Chu Thiên Tinh Cung nhân cơ hội ra tay.
Chu Thiên Tinh Đấu, Trụ Quang đại trận đều tuôn ra, cũng là vài vị Nhân Hoàng Chu Thiên Tinh Cung đồng loạt ra tay nhân cơ hội báo thù rửa hận cho Đặng Lâm và Đinh Dần.
Cảnh tượng này thật đồ sộ, khiến cho hư không ngưng tụ ra một cái lồng giam không thể trốn thoát. Hai vị Thánh chủ lại thêm mấy vị Nhân Hoàng cùng ra tay, trận chiến này gần như có thể tru sát được Thánh chủ!
Đây gần như là kết cục phải chết nhưng Diệp Húc lại không hề kinh hoảng, hắn ngẩng đầu cười nói: “Người làm chỗ dựa cho ta còn không đứng ra đi?”
Mục Thanh Sơn cười ha ha, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem kẻ nào dám đứng ra!”
Hoan Hỉ lâu trấn xuống trước tiên, trận văn màu hồng tràn ngập hư không, có uy hiếp trí mạng, dụ dỗ đám người!
Lại đúng lúc này, một cây Phù Tang đột nhiên hoành thân đánh tới, quét lên Hoan Hỉ lâu. Mục Thanh Sơn rên lên một tiếng, yết hầu trào ra một ngụm máu tươi nhưng lại bị y áp chế xuống, y vừa sợ vừa giận, kêu lên: “Phù Tang thần thụ? Khoa Phụ Cảnh Văn!”
Cùng lúc đó, một bàn tay yêu dị trắng như tuyết xuất hiện, mang theo những trận văn cấm chế huyền diệu khó giải đối chiến với cấm bảo yến đài của Thiên Huyền tông, đánh bay nó đi. Thánh chủ Thiên Huyền tông lảo đảo lui ra sau, sắc mặt tái nhợt.
Đám Chu Thiên Tinh Đấu và Trụ Quang đại trận bay tới, mắt thấy sắp chụp Diệp Húc vào trong lồng thì một tòa lô bồng bay tới, thụy khí rủ xuống bảo vệ Diệp Húc bên trong. Lô bồng vạn pháp bất xâm, chắn Chu Thiên Tinh Đấu và Trụ Quang đại trận ở ngoài.
“Cấm bảo của Nguyên Thủy Thánh Tông? Tuần Sư Cổ Tuần thánh chủ! Vị lão thánh chủ này cũng tới, thậm chí còn giúp Diệp Thiếu Bảo!”
Đám người Mục Thanh Sơn hoảng sợ không hiểu gì cả, lại thấy hai vầng mặt trăng dâng lên, vượt qua biển áo hạ xuống Chu Thiên Tinh Cung. Quỳnh Tiêu cung chủ cùng Cảnh Tiêu cung chủ dắt tay cùng đến, nàng cười nói: “Diệp phong chủ, bản cung đã tới muộn, không thể giúp một tay, nhưng làm chỗ dựa cho ngươi cũng không tính là muộn…”
Dương tả sứ khóe mắt run run, chỉ thấy Diệp Húc quả nhiên mang ra một con chó từ trong ngọc lâu. Con chó này chẳng coi ai ra gì hết, chỉ liếc qua đám Thánh chủ một lần, thậm chí còn chưa từng nhìn lão lấy một cái, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
“Chủ công, thằng cháu này là ai thế? Thoạt nhìn như là giận sắp phát điên rồi ấy?” Hao Thiên Khuyển gãi ngứa xong mới đứng dậy, ánh mắt rốt cuộc mới dừng ở trên người Dương tả sứ, hiếu kỳ hỏi.
Dương tả sứ quả thật là tức giận đến phát điên, tay chân run run, lão nhìn về phía Diệp Húc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thiếu Bảo, đây là một con chó…”
“Đúng vậy, Hao Thiên Khuyển đúng là một chú chó, hàng thật giá thật, không thể giả được.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Dương tả sứ, các hạ hãy thi lễ với nó đi.”
Dương tả sứ tức giận quá mà cười, lúc này Hao Thiên Khuyển mới nghe rõ, nó mừng rỡ mặt mày hớn hở, miệng nhếch đến tận mang tai, nó cười ha ha: “Ô chủ công ơi, tên tôn tử này cho ta là Thánh chủ sao? Thế gian này lại có kẻ ngu xuẩn như thế chứ!”
Dương tả sứ rốt cuộc không nhịn được nữa, nổi giận quát một tiếng, giơ tay chụp tới Hao Thiên Khuyển, lão cười giận dữ nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi dám làm nhục ta? Cũng được, ta giết chó của ngươi trước rồi lại giết ngươi!”
Lão hạ một chưởng xuống, bàn tay to lớn che trời, giơ chưởng lên gió mây gầm thét, giam cầm hư không, làm cho người ta không chỗ để trốn, lộ rõ ra sự bá đạo của Nhân Hoàng đỉnh phong.
“Tinh Đấu Đại Ma ấn!”
Trong lòng bàn tay kia xuất hiện một tinh hệ thật lớn, điên cuồng chuyển động, trông như một cái cối xay cực lớn, dường như bất cứ kẻ nào, bất cứ thứ gì rơi vào trong đó đều sẽ bị xoay nát dễ dàng.
Từ lòng bàn tay lão còn truyền đến lực hút rất lớn, làm cho người ta có cảm giác là nó có thể cắn nuốt được vạn vật, thậm chí vu sĩ có tu vi thấp đều cảm thấy không đứng vững được, gần như bị bàn tay lão hút lên, tự động rơi vào trong lòng bàn tay lão rồi bị cắn nát thành cặn bã!
Một chưởng này của Dương tả sứ cũng không phải hoàn toàn nhằm vào Hao Thiên Khuyển mà cũng nhằm tới cả Diệp Húc. Lão làm nhục Diệp Húc không được lại bị Diệp Húc nhục nhã lại, giờ lửa giận công tậm, ra tay một cái là sát chiêu kinh thiên động địa!
Lại càng thêm nhiều Thánh chủ phát hiện ra động tĩnh bên này nên đều tới, đứng nhìn, thấy Dương tả sứ một tay thi triển, muôn hình vạn trạng nên ai nấy cũng đều tán thưởng liên tục.
Một vị Thánh chủ lục địa khác cười nói: “Một thức Tinh Đấu Đại Ma ấn của Dương tả sứ này thật vô song, trong thiên hạ này ngoài Thánh chủ ra thì e là chẳng ai có thể tiếp được thức ấn pháp này!”
Lại có một vị lão thánh chủ cười nói: “Thanh La thánh chủ nói rất đúng. Dương tả sứ chính là cánh tay đắc lực của Tinh Đế, tu vi y đã đạt tới trình độ Nhân Hoàng đỉnh phong, nếu có cấm bảo trong tay nữa thì chính là Thánh chủ! Tuy nhiên dù Dương tả sứ không có cấm bảo trong tay thì tu vi y cũng khá đáng sợ, giao thủ với Thánh chủ thì cũng không rơi xuống thế hạ phong!”
Lão còn chưa dứt lời thì đột nhiên thấy Diệp Húc cầm một chiếc trượng màu xanh gõ xuống, một tiếng ầm vang lên. Một trượng này đập mạnh lên lòng bàn tay Dương tả sứ khiến cho nó nổ vang không ngớt, ầm ầm vỡ tung, tiếp theo một tiếng răng rắc giòn vang truyền đến, bàn tay lão Dương tả sứ lại bị một trượng của Diệp Húc đập nát!
Dương tả sứ kêu đau một tiếng, Diệp Húc lập tức lại giơ một trượng đánh cho lão ta ngã xuống xuống đất, lăn một mạch khiến cho mặt đất Chu Thiên Tinh Cung nổ vang ầm ầm, lăn lộn liên tục vài dặm mới có thể dừng lại được!
Các vị Thánh chủ ở đây làm sao có thể ngờ được cảnh này, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn, không biết nói gì cho tốt.
Hai gậy này của Diệp Húc tuy vô cùng đơn giản, nhưng đúng kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, thể hiện hết sự biến hóa ảo diệu của vu pháp, làm cho người ta không thể ngăn cản!”
“Nếu Dương tả sứ không muốn thi lễ, Diệp mỗ cũng không ép nữa.”
Diệp Húc thu Kiến Mộc thần trượng lại, mỉm cười nói: “Nhưng Dương tả sứ muốn ra tay giết người là không đúng. Diệp mỗ rất tốt tính nên sẽ không giết ngươi, nhưng nếu là vị Thánh chủ khác thì khó nói, có khi lúc này Dương tả sứ đã thành người chết rồi.”
“Ngươi muốn chết!”
Dương tả sứ giận dữ tím mặt, đang định đánh tới Diệp Húc thì sắc mặt chợt xanh mét rồi lại lập tức đỏ lên, chân loạng choạng, gần như không thể đứng vững.
Ở trong cơ thể lão, từng đạo thanh hà bọc lấy mặt trời xung sát tứ phía, chính là trận vân đến từ Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc kia không ngừng tàn phá thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng lão.
Lão vôi điều động tu vi, dựa vào tu vi hùng hậu cực kỳ của Nhân Hoàng đỉnh phong kia trấn áp trận vân của Kiến Mộc thần trượng xuống, trong lòng vừa giận vừa sợ.
Thực lực lão cực kỳ mạnh mẽ, cho dù không có cấm bảo hay cấm bảo bán thành phẩm trong tay thì cũng sẽ không thua chỉ trong một chiêu của Diệp Húc kia. Nhưng mục đích chủ yếu của lão là đánh chết Hao Thiên Khuyển, chứ chưa để ý Diệp Húc lắm. Hơn nữa, hai trượng vừa rồi của Diệp Húc cũng có ý đánh lén, khiến lão trở tay không kịp, bị thương nặng.
Nhưng lão cũng rất giỏi, hai đòn vừa rồi của Diệp Húc có chứa uy năng của cấm bảo bán thành phẩm mà lại không thể đánh nổ được thân thể nguyên thần và thiên địa pháp tướng của lão, có thể thấy được thực lực người này đã mạnh đến trình độ nào!
Lúc này Hao Thiên Khuyển mới phục hồi tinh thần, không nhịn được giận tím mặt, kêu lên: “Thằng nhãi con kia, ngươi dám đánh lén Long đại gia nhà ngươi sao, đến đây, đến đây! Đại gia nhà ngươi cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
Dương tả sứ lửa giận công tâm, cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trận vân của Kiến Mộc thần trượng bị trấn áp kia lại không thể khống chế được, gần như cắn nát thân thể lão, đốt nó thành tro tàn!
Lão giờ ngay cả động một cái cũng không dám, thân thể lão đã kín đầy các vết rạn nứt lớn nhỏ, nếu động một chút thôi thì trận vân của Kiến Mộc thần trượng kia sẽ xé nát thân thể lão rồi đốt nó thành tro tàn. Lão vội tế Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ lên, dung nhập vào trong thân thể, trấn áp trận vân lại.
“Thằng cháu kia! Hay là ngươi không dám đánh nhau với đại gia?”
Hao Thiên Khuyển nhảy lên nhảy xuống, giơ một cái móng đầy lông xù ra, hô ầm lên: “Đại gia cho ngươi một vuốt!”
Sắc mặt Dương tả sứ trở nên xanh mét, chẳng qua nếu lão ra tay thì sẽ bị trận vân của Kiến Mộc thần trượng cắn trả, cho nên không dám nhúc nhích chút nào!
“Long đại gia nhường ngươi hai vuốt đấy, chỉ dùng hai chân sau là đủ đạp chết ngươi rồi!” Con phá cẩu kia lại tiếp tục nhảy nhót, kêu gào.
Sắc mặt Dương tả sứ lúc này đã từ xanh chuyển sang tím, thân hình khẽ run. Lão đường đường là Nhân Hoàng đỉnh phong, đã bao giờ bị nhục nhã như thế?
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi dung túng một con chó đến làm nhục Nhân Hoàng thuộc hạ của Tinh Đế, ngay cả bản tọa cũng không thể đứng nhìn được!”
Các chủ Bổ Thiên các Mục Thanh Sơn phe phẩy cây quạt trong tay, từ từ đi lên trước, vẫn một bộ dáng phong khinh vân đạm đầy phong phạm của cao nhân kia.
Y khẽ nhíu mày nói: “Diệp Thiếu Bảo, Dương tả sứ chính là tả sứ của Chu Thiên Tinh Cung, quyền cao chức trọng, dù là Thánh chủ các đại thánh địa gặp cũng phải gọi ông ta một tiếng sư huynh. Ngươi quá đáng quá rồi, còn không mau làm thịt con chó của ngươi rồi dập đầu nhận lỗi với Dương tả sứ? Dương tả sứ đại nhân có đại lượng tất sẽ không so đo với ngươi…”
“Đồ oắt con!” Diệp Húc còn chưa kịp nói thì Hao Thiên Khuyển đã trợn trắng mắt nhìn Mục Thanh Sơn, la mắng y.
Rắc!
Cây quạt trong tay Mục Thanh Sơn bị y bóp nát, sắc mặt xanh mét, môi run run nói: “Mi nói cái gì…”
“Đại gia nói ngươi là đồ oắt con.” Phá cẩu vênh váo tự đắc nói.
Diệp Húc lại cười nói: “Mục các chủ, ngài thân là chủ thánh địa, đại nhân có đại lượng thì cần gì phải tính toán so đo với một con chó, làm như vậy chẳng phải là rất mất thân phận Thánh chủ của ngài sao?”
“Bản tọa đương nhiên là không chấp nhặt với một con chó!”
Mục Thanh Sơn hít vào một hơi thật sâu, hung hăng trừng Hao Thiên Khuyển một cái rồi trầm giọng nói: “Nhưng Diệp Thiếu Bảo, nơi đây chính là Chu Thiên Tinh Cung, ngươi lại ra tay đánh thương Dương tả sứ ở đây…”
Hao Thiên Khuyển kêu ầm lên cắt ngang lời y: “Không chấp nhặt với đại gia ta? Oắt con, nếu mắt ngươi có thể giết người thì Long đại gia ta đã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi, cũng may ngươi có trừng nữa cũng không giết được đại gia nhà ngươi!”
“Đại gia mày ấy!”
Mục Thanh Sơn nổi giận hét lên một tiếng, y bước ra, tế Bổ Thiên các lên, chỉ thấy một tòa lầu các màu xanh lục cao vút từ trong mây ầm ầm phủ xuống!
Bổ Thiên các xếp hạng bét trong lục phái ma đạo, nhưng thực lực cũng cực kỳ thâm hậu. Cấm pháp của tòa thánh địa ma đạo này thải âm bổ dương thải dương bổ âm, lấy Bổ Thiên các mà trứ danh. Cấm bảo của bọn họ chính là Bổ Thiên các, còn gọi là Hoan Hỉ lâu, trong lâu đầy sự ảo diệu của âm dương thải bổ, thanh lâu vừa mở ra là những hơi thở kiều diễm mờ ám truyền đến, khiến người ta chấn động tâm thần, như rơi vào trong thiên quốc.
“Diệp Thiếu Bảo, những gì ngươi làm ngay cả Thiên Huyền tông ta cũng không nhìn được!”
Lại có một vị Thánh chủ khác đứng ra, tế lên một tòa yến đài, tuyết yến hồng lộc, bay lượn lên xuống, đánh tới Diệp Húc. Gã cười lạnh nói: “Tinh Đế triệu tập thánh chủ thiên hạ để đối kháng với ma đầu Thiên giới, nhưng ngươi lại đến gây loạn, rõ ràng chính là tay sai của tên ma đầu Thiên giới kia, người người tru sát! Ta lại muốn xem rốt cuộc là ai ở sau lưng, cho ngươi chỗ dựa khiến ngươi to gan đến vậy!”
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục bắt nạt đệ tử Chu Thiên Tinh Cung ta, giờ chui đầu vô lưới, xứng đáng nhận lấy cái chết!” Lại có vài tên Nhân Hoàng Chu Thiên Tinh Cung nhân cơ hội ra tay.
Chu Thiên Tinh Đấu, Trụ Quang đại trận đều tuôn ra, cũng là vài vị Nhân Hoàng Chu Thiên Tinh Cung đồng loạt ra tay nhân cơ hội báo thù rửa hận cho Đặng Lâm và Đinh Dần.
Cảnh tượng này thật đồ sộ, khiến cho hư không ngưng tụ ra một cái lồng giam không thể trốn thoát. Hai vị Thánh chủ lại thêm mấy vị Nhân Hoàng cùng ra tay, trận chiến này gần như có thể tru sát được Thánh chủ!
Đây gần như là kết cục phải chết nhưng Diệp Húc lại không hề kinh hoảng, hắn ngẩng đầu cười nói: “Người làm chỗ dựa cho ta còn không đứng ra đi?”
Mục Thanh Sơn cười ha ha, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem kẻ nào dám đứng ra!”
Hoan Hỉ lâu trấn xuống trước tiên, trận văn màu hồng tràn ngập hư không, có uy hiếp trí mạng, dụ dỗ đám người!
Lại đúng lúc này, một cây Phù Tang đột nhiên hoành thân đánh tới, quét lên Hoan Hỉ lâu. Mục Thanh Sơn rên lên một tiếng, yết hầu trào ra một ngụm máu tươi nhưng lại bị y áp chế xuống, y vừa sợ vừa giận, kêu lên: “Phù Tang thần thụ? Khoa Phụ Cảnh Văn!”
Cùng lúc đó, một bàn tay yêu dị trắng như tuyết xuất hiện, mang theo những trận văn cấm chế huyền diệu khó giải đối chiến với cấm bảo yến đài của Thiên Huyền tông, đánh bay nó đi. Thánh chủ Thiên Huyền tông lảo đảo lui ra sau, sắc mặt tái nhợt.
Đám Chu Thiên Tinh Đấu và Trụ Quang đại trận bay tới, mắt thấy sắp chụp Diệp Húc vào trong lồng thì một tòa lô bồng bay tới, thụy khí rủ xuống bảo vệ Diệp Húc bên trong. Lô bồng vạn pháp bất xâm, chắn Chu Thiên Tinh Đấu và Trụ Quang đại trận ở ngoài.
“Cấm bảo của Nguyên Thủy Thánh Tông? Tuần Sư Cổ Tuần thánh chủ! Vị lão thánh chủ này cũng tới, thậm chí còn giúp Diệp Thiếu Bảo!”
Đám người Mục Thanh Sơn hoảng sợ không hiểu gì cả, lại thấy hai vầng mặt trăng dâng lên, vượt qua biển áo hạ xuống Chu Thiên Tinh Cung. Quỳnh Tiêu cung chủ cùng Cảnh Tiêu cung chủ dắt tay cùng đến, nàng cười nói: “Diệp phong chủ, bản cung đã tới muộn, không thể giúp một tay, nhưng làm chỗ dựa cho ngươi cũng không tính là muộn…”
/1054
|