Tiếng mấy chục thanh kim loại va vào nhau vang lên. Mấy chục gã mật vệ bởi vì đang phóng tới thân mình đang lơ lửng, bị sức va chạm cực mạnh này bắn ngược về phía sau.
Nói cách khác, vừa đối chiêu một cái, mật vệ chẳng những không có nháy mắt chém rơi đầu ác ma, ngược lại bị ác ma chém một đao bay đi. Tuy nhiên mật vệ bay ngược lại sau khi rơi xuống đất rất nhanh lại phóng tới, lập tức "đinh đinh đang đang" đao của mật vệ cùng ác ma đụng nhau chan chát.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Khang Tư, Tương Văn, nội vệ, cùng với bốn mật vệ đột nhiên hiện ra bên cạnh Khang Tư, lại sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Khang Tư biết rất rõ năng lực của mật vệ hộ vệ bên người mình, cấp thấp nhất cũng đều là mật vệ bậc hai, cấp cao nhất càng không cần phải nói, như hiện giờ chợt hiện ra bốn mật vệ đều là mật vệ cấp đặc biệt, cũng chính là cùng cấp bậc với Giáp Nhất Giáp Nhị.
Mà vừa rồi phóng ra ngoài đánh giết, tất cả đều là mật vệ bậc một, dựa theo chiến tích trước đây, số mật vệ bậc một này có thể trong thời gian ngắn chặt rơi đầu mười tên ác ma da dày, nhưng hiện tại lại đánh thành ngang tay với bọn thích khách.
Điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ sức chiến đấu của bọn thích khách ác ma đó đã đạt tới cấp bậc cao hơn mật vệ bậc một.
Nghe ra dường như không có gì giỏi lắm, nhưng nghĩ lại hệ thống mật vệ của Khang Tư có hơn một vạn mật vệ, mật vệ bổ sung thay thế chuyển từ trong mấy vạn nội vệ đó cũng chỉ có không đến hai trăm mật vệ nhất đẳng, thì đủ biết bồi dưỡng ra mật vệ nhất đẳng là khó khăn cỡ nào.
Nhưng vũ lực của đối phương cường hãn như vậy lại chỉ là ác ma, ai mà biết đối phương có thể đào tạo ra bao nhiêu ác ma như vậy chứ! Nếu ác ma loại này có thể tạo ra cuồn cuộn không ngừng, vậy thật sự là một sự kiện khiến người ta nghĩ tới đều ớn lạnh cả tim gan.
- Động tác quá linh hoạt! Nếu không thấy cổ và trái tim bọn chúng đều bị đâm thủng qua, dứt khoát không thể tin chúng là ác ma. Không nghĩ tới ác ma cũng có thể linh hoạt đến mức độ này. Thật là "đồ quỷ" khiến người ta lo lắng mà.
Tương Văn sắc mặt ngưng trọng nói.
- Không cần kỳ lạ, cứ nhìn năng lực của Giáp Linh thì biết.
Trên mặt Khang Tư cũng không còn vẻ tươi cười.
Tuy nhiên Khang Tư cũng không khẩn trương bao nhiêu, bởi vì hắn vẫn có thể thấy rõ quỹ tích động tác của đám ác ma này, nên còn có lòng tin giải quyết được bọn chúng.
- Chủ thượng! Ác ma loại này hẳn là không thể chế tạo ra số lượng nhiều chứ?
Tương Văn có phần lo lắng hỏi.
Tuy rằng đám ác ma này khó đối phó, nhưng cũng không có nghĩa mật vệ đặc biệt không thể xử lý được bọn chúng, cứ xem đám ác ma này cùng mật vệ bậc một đánh bất phân thắng bại, thì biết còn kém xa so với mật vệ cấp đặc biệt. Cho nên điều Tương Văn lo lắng chính là loại ác ma này có thể chế tạo ra số lượng nhiều hay không, nếu có thể thì đúng là phiền toái lớn rồi.
Khang Tư thở dài:
- Không có khả năng chế tạo số lượng nhiều! Ngươi không phát hiện đám ác ma này đều có chiêu số của người biết võ thuật sao? Có thể khẳng định đám ác ma này khi còn sống là người luyện võ rất cao siêu, đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ có thể nhanh nhẹn và dũng mãnh như vậy. Dù sao người thường là không có thể có kỹ năng được như thế. Quả thật đáng tiếc. Kẻ chế tạo ác ma này thật sự là thực lực hùng mạnh! Không ngờ ngay cả võ giả như vậy cũng có thể bắt làm ác ma. Nhìn xem mặt mũi đám ác ma phỏng chừng đều còn thời kì trai tráng bị biến thành ác ma, quả thật rất đáng tiếc!
Tương Văn nghe nói vậy lập tức thở ra nhẹ nhõm, nếu cần phải có xuất thân người luyện võ mới có thể biến thành ác ma, như vậy không còn lo lắng kẻ chế tạo ác ma chế tạo ác ma với số lượng nhiều. Người luyện võ đặc biệt hùng mạnh như vậy thật ra số lượng rất ít ỏi.
Nghĩ tới đây Tương Văn xin chỉ thị của Khang Tư:
- Chủ thượng! Để mật vệ cấp đặc biệt ra tay đi? Chúng ta đã biết thực lực của đám ác ma này, vậy phải nhanh một chút giải quyết bọn chúng để tránh khiến cho dân chúng hoảng loạn.
Khang Tư nhìn lại thấy dân chúng bị binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh cách ly ra, rõ ràng trông thấy nơi đây đánh nhau thật náo nhiệt nhưng không những không rời đi ngược lại càng lúc càng chen lấn tới gần, hắn không khỏi buồn rầu gật gật đầu.
Xem ra mình lựa chọn mở rộng cửa doanh trại cho dân chúng vào có hơi khinh suất. Đám dân chúng này thật đúng là rất thích xem náo nhiệt, theo lý phát hiện tình trạng thế này không phải bỏ chạy tứ tán ra bên ngoài sao? Như thế nào ngược lại chen lấn nhau xúm lại đây?
Nghĩ vậy, Khang Tư đột nhiên cả kinh: Đúng vậy! Cho dù dân chúng có thích xem náo nhiệt đến mấy đi nữa, cũng không có thích đến nỗi nhân vật quyền quý bị ám sát còn dám tới gần. Cho dù không sợ bị ngộ thương, hẳn cũng phải sợ hãi sẽ bị nhân vật quyền quý giận chó đánh mèo bắt bọn họ lại nghiêm hình tra tấn mới đúng chứ?
Hiện tượng bình thường phải là vừa nhìn thấy xuất hiện chuyện ám sát, thì lập tức bỏ chạy tứ tán mạnh ai về nhà nấy mới đúng! Cho dù kẻ ngu ngốc đi nữa cũng sẽ không phấn khích bừng bừng ở lại tại chỗ quan sát thế này.
Khang Tư đưa tay nắm chuôi đao, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, lập tức phát hiện binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh bởi vì dân chúng vây xem đều là già trẻ của hai tỉnh, hơn nữa cấp trên cũng không có truyền tới mệnh lệnh gì, vì thế bọn họ chỉ có thể vừa quát mắng đám dân chúng vây xem, vừa vì dân chúng chen lấn mà không tự chủ được dần dần thụt lui vào bên trong.
Bọn họ lùi bước làm cho vòng cảnh giới vốn phạm vi một trăm thước đã bị chen lấn lui vào trong không đủ năm mươi thước. Đây là do vì trong vòng có mấy chục người đang đối chiến, bằng không tin rằng càng thêm đông nghẹt.
Nhìn thấy Khang Tư biến sắc, rút ra binh khí, Tương Văn thật rất kinh hãi, nghĩ đến Khang Tư ngứa tay muốn đích thân nhảy vào vòng chiến, tuy nhiên hắn còn chưa kịp khuyên can đã bị lời nói của Khang Tư dọa cho hoảng sợ:
- Dân chúng vây xem có điểm không thích hợp! Tốc chiến tốc thắng đi!
Tương Văn vừa phất tay ra hiệu cho bốn mật vệ cao cấp đi giết chết mấy chục tên ác ma kia, vừa nhìn lướt qua dân chúng vây xem, vừa nhìn thấy hiện tình hắn cảm giác thật không bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đầu tiên, dân chúng bị binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ngăn chặn bên ngoài vòng không ngờ toàn bộ đều là nam đinh. Mặc dù có người trẻ người già, nhưng già nhất cũng chỉ năm mươi tuổi, trẻ nhất chỉ mười hai tuổi. Trước đó không lâu còn nhìn thấy phụ nữ và trẻ em sớm đã không biết bị chen lấn đi đâu hết sạch.
Nhìn thấy vậy, Tương Văn không khỏi kinh hãi nhảy dựng lên, bởi vì do mở rộng cửa đại doanh, dân chúng tiến vào đại doanh ít nhất có tới bốn năm vạn người, cho nên mức độ theo dõi và bảo hộ chỉ có thể đặt ở nhân vật trọng yếu và trên đoạn đường trọng yếu, hoàn toàn không có khả năng ẩn núp trong dân chúng để kiểm tra rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật cố tình tới quấy rối.
Mà nam đinh vây quanh ở ngoài vòng cảnh giới ít nhất có bốn năm ngàn người, ai biết trong số này này có bao nhiêu người là thích khách địch nhân phái ra đây.
Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi cẩn thận quan sát thần sắc đám tráng đinh. Thế nhưng vừa nhìn kỹ lại, Tương Văn không tự chủ được toát mồ hôi lạnh đầy mình.
Bởi vì hắn phát hiện tất cả tráng đinh đập vào mắt hắn, bất luận là năm mươi tuổi hay là thiếu niên mười hai tuổi, tuy rằng trên mặt lộ ra một bộ thần sắc khẩn trương tò mò, nhưng ánh mắt của bọn chúng không ngờ toàn bộ đều là một vẻ lạnh tanh như nhau.
Trời ạ! Những người phía trước mình có thể nhìn thấy mặt không có một ngàn cũng có tám trăm, không ngờ toàn bộ bọn họ đều chung một bộ dáng bề ngoài hết sức chuyên chú nhìn vào trận chiến, nhưng ánh mắt toàn bộ đều là vẻ lạnh tanh. Đây chẳng phải là nói những người này toàn bộ đều là địch nhân sao? Địch nhân này cũng quá biết cách nhẫn nại đây?
Bọn họ làm thế nào biết đại doanh sẽ mở rộng cửa chứ?
Phải biết rằng đây chính là Khang Tư sau khi nhận được hộ vệ xin chỉ thị mới tạm thời quyết định, hơn nữa bọn họ làm thế nào kịp thời phái ra nhiều người như vậy? Làm thế nào có thể không một tiếng động ẩn núp đi vào nơi này? Phải biết rằng đây cũng không phải là một hay hai người, mà là ước chừng hơn mấy ngàn người đấy! Chẳng lẽ mình bố trí mật vệ ở biên cảnh đều là mắt mù tai điếc cả sao? Nhiều người như vậy chẳng khác nào quân mã ào tới công kích đâu còn là ám sát chứ!
Tuy rằng Tương Văn tin tưởng có mật vệ cùng nội vệ bảo hộ, dù là hai ngàn người ào tới cũng không làm tổn thương đến một sợi lông tơ của Khang Tư. Thế nhưng Tương Văn không muốn mạo hiểm, lập tức thét lên một tiếng, che trước người Khang Tư thối lui vào trong trung tâm đại doanh.
Tuy rằng tổng bộ này là đại doanh tạm thời, nhưng trung tâm đại doanh vẫn được xây dựng rất nghiêm mật, tương đương như một tòa thành loại nhỏ, ngăn cản một liên đội tinh nhuệ công kích cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, đây là Tổng bộ của Liên minh thống nhất, dù cho mấy vạn binh tinh nhuệ hai tỉnh phái tới kia đều là phản nghịch đi nữa, trong tay Khang Tư vẫn còn có trên một vạn nội vệ.
Hơn một vạn nội vệ này ngay cả tàn sát tiêu diệt tỉnh Thiểm Nam cũng không phải là việc khó, cho nên hiện tại trước tiên phải để cho chủ thượng ở vào thế bất bại, sau đó chờ nội vệ triển khai tàn sát là được rồi.
Tương Văn gào thét, làm nhân viên trong hệ thống Khang Tư đều chấn động, bởi vì đây là ám hiệu chủ thượng bị quân địch vây khốn. Tuy rằng không hiểu vì sao ở trong đại doanh nhà mình như thế nào lại bị quân địch vây khốn, nhưng vẫn lập tức triển khai hành động.
Nội vệ quanh thân lập tức rút binh khí nhằm về phía binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh trong vòng cảnh giới, mà bên người Khang Tư lại xuất hiện thêm mấy trăm tên mật vệ, cứ như vậy nhốt Khang Tư trong biển người từ từ thối lui vào trung tâm thành lũy.
Mà mấy chục mật vệ nhất đẳng đang chiến đấu cùng ác ma, vốn nhìn thấy bốn mật vệ cấp đặc biệt ra tay, vừa tức giận vừa buồn bực mặt đỏ bừng, nhưng ra tay tấn công chính là thủ trưởng của mình nên không dám kháng nghị, chỉ đành chuyển công làm thủ quấn lấy ác ma chờ bốn thủ trưởng ra tay.
Thế nhưng sau khi tiếng gào thét của Tương Văn vang lên, bọn họ lập tức nóng ruột quýnh lên, chủ công gặp nguy hiểm mà mình lại còn dây dưa ở chỗ này, quả thật là mất mặt! Thế là lập tức liền chuẩn bị không cần mạng sống quyết tiêu diệt đối thủ của mình.
Tuy nhiên hành động của bọn họ bị bốn mật vệ cấp đặc biệt biết trước liền chặn lại, hiện tại đúng là thời điểm cần người, sao có thể để số mật vệ bậc một này bị ác ma làm tổn thương được?
Bốn mật vệ cấp đặc biệt tiếp nhận mỗi người một đối thủ xong nhắc nhở:
- Đi giúp những người khác đi! Tranh thủ thời gian!
Mật vệ bậc một bị giành mất đối thủ lập tức cắn răng đánh về phía tên ác ma bên cạnh, hai người liên thủ dễ dàng giải quyết tên ác ma đó.
Mật vệ cấp đặc biệt ra tay quả thật bất phàm, không phí bao nhiêu thời gian đã chém rơi đầu ác ma, mà mật vệ có giúp đỡ, liền có ưu thế hơn ác ma, tuy nhiên cũng mất chút công phu mới chém rụng đầu ác ma xuống đất. Tuy nhiên, theo giúp đỡ càng ngày càng nhiều ác ma bị giải quyết tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Mấy chục phút sau, mấy chục tên thích khách ác ma toàn bộ đầu lìa khỏi cổ ngã xuống. Mà nhóm mật vệ cũng không có dừng lại, rất nhanh lui về hộ vệ bên người Khang Tư cùng rút vào trung tâm thành lũy.
Binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ở vòng cảnh giới vì mật vệ cường hãn mà khiếp sợ, đồng thời cũng vì hành vi của đám nội vệ đó đột nhiên rút đao nhắm ngay vào mình, sau đó khẩn trương bảo vệ Khang Tư, tất cả đều cảm thấy giật mình kinh hãi và không hiểu vì sao.
Nói cách khác, vừa đối chiêu một cái, mật vệ chẳng những không có nháy mắt chém rơi đầu ác ma, ngược lại bị ác ma chém một đao bay đi. Tuy nhiên mật vệ bay ngược lại sau khi rơi xuống đất rất nhanh lại phóng tới, lập tức "đinh đinh đang đang" đao của mật vệ cùng ác ma đụng nhau chan chát.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Khang Tư, Tương Văn, nội vệ, cùng với bốn mật vệ đột nhiên hiện ra bên cạnh Khang Tư, lại sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Khang Tư biết rất rõ năng lực của mật vệ hộ vệ bên người mình, cấp thấp nhất cũng đều là mật vệ bậc hai, cấp cao nhất càng không cần phải nói, như hiện giờ chợt hiện ra bốn mật vệ đều là mật vệ cấp đặc biệt, cũng chính là cùng cấp bậc với Giáp Nhất Giáp Nhị.
Mà vừa rồi phóng ra ngoài đánh giết, tất cả đều là mật vệ bậc một, dựa theo chiến tích trước đây, số mật vệ bậc một này có thể trong thời gian ngắn chặt rơi đầu mười tên ác ma da dày, nhưng hiện tại lại đánh thành ngang tay với bọn thích khách.
Điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ sức chiến đấu của bọn thích khách ác ma đó đã đạt tới cấp bậc cao hơn mật vệ bậc một.
Nghe ra dường như không có gì giỏi lắm, nhưng nghĩ lại hệ thống mật vệ của Khang Tư có hơn một vạn mật vệ, mật vệ bổ sung thay thế chuyển từ trong mấy vạn nội vệ đó cũng chỉ có không đến hai trăm mật vệ nhất đẳng, thì đủ biết bồi dưỡng ra mật vệ nhất đẳng là khó khăn cỡ nào.
Nhưng vũ lực của đối phương cường hãn như vậy lại chỉ là ác ma, ai mà biết đối phương có thể đào tạo ra bao nhiêu ác ma như vậy chứ! Nếu ác ma loại này có thể tạo ra cuồn cuộn không ngừng, vậy thật sự là một sự kiện khiến người ta nghĩ tới đều ớn lạnh cả tim gan.
- Động tác quá linh hoạt! Nếu không thấy cổ và trái tim bọn chúng đều bị đâm thủng qua, dứt khoát không thể tin chúng là ác ma. Không nghĩ tới ác ma cũng có thể linh hoạt đến mức độ này. Thật là "đồ quỷ" khiến người ta lo lắng mà.
Tương Văn sắc mặt ngưng trọng nói.
- Không cần kỳ lạ, cứ nhìn năng lực của Giáp Linh thì biết.
Trên mặt Khang Tư cũng không còn vẻ tươi cười.
Tuy nhiên Khang Tư cũng không khẩn trương bao nhiêu, bởi vì hắn vẫn có thể thấy rõ quỹ tích động tác của đám ác ma này, nên còn có lòng tin giải quyết được bọn chúng.
- Chủ thượng! Ác ma loại này hẳn là không thể chế tạo ra số lượng nhiều chứ?
Tương Văn có phần lo lắng hỏi.
Tuy rằng đám ác ma này khó đối phó, nhưng cũng không có nghĩa mật vệ đặc biệt không thể xử lý được bọn chúng, cứ xem đám ác ma này cùng mật vệ bậc một đánh bất phân thắng bại, thì biết còn kém xa so với mật vệ cấp đặc biệt. Cho nên điều Tương Văn lo lắng chính là loại ác ma này có thể chế tạo ra số lượng nhiều hay không, nếu có thể thì đúng là phiền toái lớn rồi.
Khang Tư thở dài:
- Không có khả năng chế tạo số lượng nhiều! Ngươi không phát hiện đám ác ma này đều có chiêu số của người biết võ thuật sao? Có thể khẳng định đám ác ma này khi còn sống là người luyện võ rất cao siêu, đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ có thể nhanh nhẹn và dũng mãnh như vậy. Dù sao người thường là không có thể có kỹ năng được như thế. Quả thật đáng tiếc. Kẻ chế tạo ác ma này thật sự là thực lực hùng mạnh! Không ngờ ngay cả võ giả như vậy cũng có thể bắt làm ác ma. Nhìn xem mặt mũi đám ác ma phỏng chừng đều còn thời kì trai tráng bị biến thành ác ma, quả thật rất đáng tiếc!
Tương Văn nghe nói vậy lập tức thở ra nhẹ nhõm, nếu cần phải có xuất thân người luyện võ mới có thể biến thành ác ma, như vậy không còn lo lắng kẻ chế tạo ác ma chế tạo ác ma với số lượng nhiều. Người luyện võ đặc biệt hùng mạnh như vậy thật ra số lượng rất ít ỏi.
Nghĩ tới đây Tương Văn xin chỉ thị của Khang Tư:
- Chủ thượng! Để mật vệ cấp đặc biệt ra tay đi? Chúng ta đã biết thực lực của đám ác ma này, vậy phải nhanh một chút giải quyết bọn chúng để tránh khiến cho dân chúng hoảng loạn.
Khang Tư nhìn lại thấy dân chúng bị binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh cách ly ra, rõ ràng trông thấy nơi đây đánh nhau thật náo nhiệt nhưng không những không rời đi ngược lại càng lúc càng chen lấn tới gần, hắn không khỏi buồn rầu gật gật đầu.
Xem ra mình lựa chọn mở rộng cửa doanh trại cho dân chúng vào có hơi khinh suất. Đám dân chúng này thật đúng là rất thích xem náo nhiệt, theo lý phát hiện tình trạng thế này không phải bỏ chạy tứ tán ra bên ngoài sao? Như thế nào ngược lại chen lấn nhau xúm lại đây?
Nghĩ vậy, Khang Tư đột nhiên cả kinh: Đúng vậy! Cho dù dân chúng có thích xem náo nhiệt đến mấy đi nữa, cũng không có thích đến nỗi nhân vật quyền quý bị ám sát còn dám tới gần. Cho dù không sợ bị ngộ thương, hẳn cũng phải sợ hãi sẽ bị nhân vật quyền quý giận chó đánh mèo bắt bọn họ lại nghiêm hình tra tấn mới đúng chứ?
Hiện tượng bình thường phải là vừa nhìn thấy xuất hiện chuyện ám sát, thì lập tức bỏ chạy tứ tán mạnh ai về nhà nấy mới đúng! Cho dù kẻ ngu ngốc đi nữa cũng sẽ không phấn khích bừng bừng ở lại tại chỗ quan sát thế này.
Khang Tư đưa tay nắm chuôi đao, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, lập tức phát hiện binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh bởi vì dân chúng vây xem đều là già trẻ của hai tỉnh, hơn nữa cấp trên cũng không có truyền tới mệnh lệnh gì, vì thế bọn họ chỉ có thể vừa quát mắng đám dân chúng vây xem, vừa vì dân chúng chen lấn mà không tự chủ được dần dần thụt lui vào bên trong.
Bọn họ lùi bước làm cho vòng cảnh giới vốn phạm vi một trăm thước đã bị chen lấn lui vào trong không đủ năm mươi thước. Đây là do vì trong vòng có mấy chục người đang đối chiến, bằng không tin rằng càng thêm đông nghẹt.
Nhìn thấy Khang Tư biến sắc, rút ra binh khí, Tương Văn thật rất kinh hãi, nghĩ đến Khang Tư ngứa tay muốn đích thân nhảy vào vòng chiến, tuy nhiên hắn còn chưa kịp khuyên can đã bị lời nói của Khang Tư dọa cho hoảng sợ:
- Dân chúng vây xem có điểm không thích hợp! Tốc chiến tốc thắng đi!
Tương Văn vừa phất tay ra hiệu cho bốn mật vệ cao cấp đi giết chết mấy chục tên ác ma kia, vừa nhìn lướt qua dân chúng vây xem, vừa nhìn thấy hiện tình hắn cảm giác thật không bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đầu tiên, dân chúng bị binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ngăn chặn bên ngoài vòng không ngờ toàn bộ đều là nam đinh. Mặc dù có người trẻ người già, nhưng già nhất cũng chỉ năm mươi tuổi, trẻ nhất chỉ mười hai tuổi. Trước đó không lâu còn nhìn thấy phụ nữ và trẻ em sớm đã không biết bị chen lấn đi đâu hết sạch.
Nhìn thấy vậy, Tương Văn không khỏi kinh hãi nhảy dựng lên, bởi vì do mở rộng cửa đại doanh, dân chúng tiến vào đại doanh ít nhất có tới bốn năm vạn người, cho nên mức độ theo dõi và bảo hộ chỉ có thể đặt ở nhân vật trọng yếu và trên đoạn đường trọng yếu, hoàn toàn không có khả năng ẩn núp trong dân chúng để kiểm tra rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật cố tình tới quấy rối.
Mà nam đinh vây quanh ở ngoài vòng cảnh giới ít nhất có bốn năm ngàn người, ai biết trong số này này có bao nhiêu người là thích khách địch nhân phái ra đây.
Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi cẩn thận quan sát thần sắc đám tráng đinh. Thế nhưng vừa nhìn kỹ lại, Tương Văn không tự chủ được toát mồ hôi lạnh đầy mình.
Bởi vì hắn phát hiện tất cả tráng đinh đập vào mắt hắn, bất luận là năm mươi tuổi hay là thiếu niên mười hai tuổi, tuy rằng trên mặt lộ ra một bộ thần sắc khẩn trương tò mò, nhưng ánh mắt của bọn chúng không ngờ toàn bộ đều là một vẻ lạnh tanh như nhau.
Trời ạ! Những người phía trước mình có thể nhìn thấy mặt không có một ngàn cũng có tám trăm, không ngờ toàn bộ bọn họ đều chung một bộ dáng bề ngoài hết sức chuyên chú nhìn vào trận chiến, nhưng ánh mắt toàn bộ đều là vẻ lạnh tanh. Đây chẳng phải là nói những người này toàn bộ đều là địch nhân sao? Địch nhân này cũng quá biết cách nhẫn nại đây?
Bọn họ làm thế nào biết đại doanh sẽ mở rộng cửa chứ?
Phải biết rằng đây chính là Khang Tư sau khi nhận được hộ vệ xin chỉ thị mới tạm thời quyết định, hơn nữa bọn họ làm thế nào kịp thời phái ra nhiều người như vậy? Làm thế nào có thể không một tiếng động ẩn núp đi vào nơi này? Phải biết rằng đây cũng không phải là một hay hai người, mà là ước chừng hơn mấy ngàn người đấy! Chẳng lẽ mình bố trí mật vệ ở biên cảnh đều là mắt mù tai điếc cả sao? Nhiều người như vậy chẳng khác nào quân mã ào tới công kích đâu còn là ám sát chứ!
Tuy rằng Tương Văn tin tưởng có mật vệ cùng nội vệ bảo hộ, dù là hai ngàn người ào tới cũng không làm tổn thương đến một sợi lông tơ của Khang Tư. Thế nhưng Tương Văn không muốn mạo hiểm, lập tức thét lên một tiếng, che trước người Khang Tư thối lui vào trong trung tâm đại doanh.
Tuy rằng tổng bộ này là đại doanh tạm thời, nhưng trung tâm đại doanh vẫn được xây dựng rất nghiêm mật, tương đương như một tòa thành loại nhỏ, ngăn cản một liên đội tinh nhuệ công kích cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, đây là Tổng bộ của Liên minh thống nhất, dù cho mấy vạn binh tinh nhuệ hai tỉnh phái tới kia đều là phản nghịch đi nữa, trong tay Khang Tư vẫn còn có trên một vạn nội vệ.
Hơn một vạn nội vệ này ngay cả tàn sát tiêu diệt tỉnh Thiểm Nam cũng không phải là việc khó, cho nên hiện tại trước tiên phải để cho chủ thượng ở vào thế bất bại, sau đó chờ nội vệ triển khai tàn sát là được rồi.
Tương Văn gào thét, làm nhân viên trong hệ thống Khang Tư đều chấn động, bởi vì đây là ám hiệu chủ thượng bị quân địch vây khốn. Tuy rằng không hiểu vì sao ở trong đại doanh nhà mình như thế nào lại bị quân địch vây khốn, nhưng vẫn lập tức triển khai hành động.
Nội vệ quanh thân lập tức rút binh khí nhằm về phía binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh trong vòng cảnh giới, mà bên người Khang Tư lại xuất hiện thêm mấy trăm tên mật vệ, cứ như vậy nhốt Khang Tư trong biển người từ từ thối lui vào trung tâm thành lũy.
Mà mấy chục mật vệ nhất đẳng đang chiến đấu cùng ác ma, vốn nhìn thấy bốn mật vệ cấp đặc biệt ra tay, vừa tức giận vừa buồn bực mặt đỏ bừng, nhưng ra tay tấn công chính là thủ trưởng của mình nên không dám kháng nghị, chỉ đành chuyển công làm thủ quấn lấy ác ma chờ bốn thủ trưởng ra tay.
Thế nhưng sau khi tiếng gào thét của Tương Văn vang lên, bọn họ lập tức nóng ruột quýnh lên, chủ công gặp nguy hiểm mà mình lại còn dây dưa ở chỗ này, quả thật là mất mặt! Thế là lập tức liền chuẩn bị không cần mạng sống quyết tiêu diệt đối thủ của mình.
Tuy nhiên hành động của bọn họ bị bốn mật vệ cấp đặc biệt biết trước liền chặn lại, hiện tại đúng là thời điểm cần người, sao có thể để số mật vệ bậc một này bị ác ma làm tổn thương được?
Bốn mật vệ cấp đặc biệt tiếp nhận mỗi người một đối thủ xong nhắc nhở:
- Đi giúp những người khác đi! Tranh thủ thời gian!
Mật vệ bậc một bị giành mất đối thủ lập tức cắn răng đánh về phía tên ác ma bên cạnh, hai người liên thủ dễ dàng giải quyết tên ác ma đó.
Mật vệ cấp đặc biệt ra tay quả thật bất phàm, không phí bao nhiêu thời gian đã chém rơi đầu ác ma, mà mật vệ có giúp đỡ, liền có ưu thế hơn ác ma, tuy nhiên cũng mất chút công phu mới chém rụng đầu ác ma xuống đất. Tuy nhiên, theo giúp đỡ càng ngày càng nhiều ác ma bị giải quyết tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Mấy chục phút sau, mấy chục tên thích khách ác ma toàn bộ đầu lìa khỏi cổ ngã xuống. Mà nhóm mật vệ cũng không có dừng lại, rất nhanh lui về hộ vệ bên người Khang Tư cùng rút vào trung tâm thành lũy.
Binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ở vòng cảnh giới vì mật vệ cường hãn mà khiếp sợ, đồng thời cũng vì hành vi của đám nội vệ đó đột nhiên rút đao nhắm ngay vào mình, sau đó khẩn trương bảo vệ Khang Tư, tất cả đều cảm thấy giật mình kinh hãi và không hiểu vì sao.
/353
|