Ngay tại thời điểm bọn họ hết sức nghi hoặc chuẩn bị dò hỏi, thì đám dân chúng bị ngăn lại này, đột nhiên sắc mặt biến thành dữ tợn hét lớn một tiếng: "Sát! " liền theo đó từ trong lòng rút ra chủy thủ tấn công binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ở trước mặt.
Đám binh sĩ này hoàn toàn không có đề phòng, gần như chỉ trong nháy mắt liền bị giết chết. Có thể nói vòng cảnh giới hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh, cứ như vậy ngã nhào xuống đất mà không hiểu vì sao mình chết. Hay là nói vòng đầu cảnh giới chỉ trong nháy mắt biến mất.
Đám người Khang Tư vừa nhìn thấy số tráng đinh hành động, không khỏi giật mình kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện tráng đinh cùng một lúc giơ cao chủy thủ tấn công đó không phải chỉ chừng một ngàn người như phỏng đoán lúc trước, mà ước chừng tới năm sáu ngàn người.
Nhìn đám người đông nghịt trước mắt giơ cao chủy thủ phóng vọt tới, thì biết số lượng tráng đinh này chỉ có hơn chứ không có ít!
"Chết tiệt! Không ngờ địch nhân tiến vào đại doanh nhiều như vậy, không có đồ quỷ bên trong trợ giúp thì tuyệt đối làm không được.
Tương Văn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nói.
Khang Tư hiển nhiên cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ: "Năm sáu ngàn địch nhân đã có thể coi như là quân địch, quân địch tới hai liên đội công khai tiến vào đại doanh đối phương. Rõ ràng loại chuyện vây công thủ lĩnh đối phương ngay tại hang ổ đối phương này chỉ khi nào một bên nảy sinh triệu chứng tan vỡ mới có thể xuất hiện. "
"Nhưng hiện tại trái ngược lại là bên thắng lợi bị lọt vào trường hợp này, quả thật là chuyện rất kỳ lạ. "
"Đầu tiên sự việc dân chúng chúc mừng này là do ai phát động, thực không tin không có người tổ chức mà dân chúng lại lũ lượt kéo tới, tụ tập nhiều người như vậy chạy đến đại doanh để chúc mừng. Tiếp nữa tinh binh hai tỉnh phòng vệ đại doanh bị ai xúi giục yêu cầu thỉnh cầu đi vào đại doanh chúc mừng, tin rằng nếu không có người giựt giây, dân chúng cũng không có hứng thú tiến vào doanh trại quân đội. "
"Kẻ xúi giục này hiểu biết rất rõ về mình, bởi vì hắn biết rõ mình sẽ đồng ý cho dân chúng vào đại doanh chúc mừng, biết rõ chỉ cần nhận được yêu cầu mình sẽ mở rộng cửa đại doanh, càng biết rõ mình sẽ đi ra gặp mặt dân chúng, đây là một địch nhân rất quen thuộc với mình. "
Khang Tư vừa đi vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên chợt nghĩ tới điều gì, đang định hạ đạt mệnh lệnh cho Tương Văn, tuy nhiên đột nhiên bên tai truyền đến một tràng tiếng kinh hô, hơn nữa Tương Văn cả kinh vội vàng rống to:
- Mau bảo vệ! Mau đưa chủ thượng vào trong công sự!
Khang Tư quay đầu lại nhìn, phát hiện nội vệ bên người cùng mật vệ đã đối chiến cùng mấy ngàn người kia.
Kỳ lạ là, hầu như mỗi một địch nhân đều dũng mãnh không sợ chết như nhau, tay đứt, chân rời, bụng bị chém lòi ruột ra ngoài cũng không thể làm cho bọn chúng ngừng công kích.
Thế nhưng bọn chúng cũng không phải là ác ma, chẳng những máu chảy ra màu đỏ, hơn nữa sẽ bởi vì vết thương đau đớn ảnh hưởng tới động tác, đồng thời phát ra tiếng gào thét thê thảm. Chỉ có điều vẫn như cũ bộ mặt dữ tợn công kích nội vệ và mật vệ.
Càng thêm khó tin là, nhìn động tác của đám địch nhân rõ ràng là cùng cấp với binh sĩ bình thường, vậy mà dưới toàn lực công kích của nội vệ và mật vệ vẫn có thể chống đỡ được một hai chiêu.
Đừng coi thường một chiêu hai chiêu này, dưới tình huống nhân số đông hơn, thế mà nội vệ cùng mật vệ cấp bậc không cao lập tức bị sóng người cuốn tới diệt gọn.
Tuy rằng nội vệ mật vệ dũng mãnh đến không còn như con người, nhưng bọn họ đúng thật là nhân loại bình thường. Đặc biệt là mật vệ, ở dưới tình huống không có tiến vào trạng thái ẩn thân ở trong khoảng sân không rộng lớn này, nội vệ hay mật vệ vẫn có thể bị địch quân giết chết.
Nhìn thấy nội vệ mật vệ bị đám địch nhân năng lực ngang nhau, hơn nữa dựa vào ưu thế nhân số mà còn bị rơi rụng nhiều như vậy, Khang Tư phẫn nộ dừng chân lại quát lớn:
- Đi cái gì? Địch quân không phải chỉ có hai liên đội thôi sao? Giết sạch bọn chúng đi!
Nói xong quay đầu lách mình ra khỏi vòng bảo vệ của đám người Tương Văn, đề đao phóng về phía đám địch nhân điên cuồng kia.
Đám người Tương Văn vừa nghe Khang Tư quát lên, còn chưa kịp có phản ứng, đã nhìn thấy Khang Tư phóng vọt về phía địch nhân rồi, cả đám cơ hồ bị dọa đến hồn vía lên mây.
Lúc này mà kéo Khang Tư lui về là không có khả năng, Tương Văn chỉ có thể hét lớn một tiếng phóng theo Khang Tư về phía quân địch.
Nội vệ và mật vệ bình thường cần phải hơn hai chiêu mới có thể chém rụng một tên địch nhân điên cuồng không thiết sống đó, thế mà Khang Tư, Tương Văn, và các cao thủ mật vệ hạng nhất đó, thì vẫn duy trì vinh quang của cao thủ! Một khi đụng mặt hoàn toàn không có bất kỳ một địch nhân nào có thể ngăn cản được một chiêu.
Đám người Khang Tư tham gia công kích, chỉ trong nháy mắt khiến cho trên mặt đất hiện ra biển máu cùng mảnh vụn phần còn lại của chân tay bị chém cụt, năm sáu ngàn quân địch tạo thành trận hình dày đặc, cũng trong nháy mắt bị mở ra một khoảng trống.
Nội vệ cùng mật vệ đã lọt vào trong biển người nhìn thấy chủ thượng lại tự mình rút đao tấn công giết địch tiến về phía bên mình, tất cả đều vừa cảm động, vừa kích động, vừa phẫn nộ, không cần phải nói bọn họ hoàn toàn bùng phát toàn lực, lập tức ở giữa vòng quân địch tạo thành một khoảng trống.
Khang Tư dẫn đầu một đường chém giết chẳng những ổn định lại tình thế. Tinh binh hai tỉnh vốn bởi vì thấy nội vệ và mật vệ phải bảo vệ Khang Tư mà chỉ lo lui vào công sự, khiến cho kinh hoàng lo sợ. Lúc này thấy tình hình biến chuyển tuy rằng đám tinh binh đó không có nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nhưng cũng theo đó tự phát bao vây công kích vào địch quân.
Tuy rằng vì thủ trưởng không có phát ra mệnh lệnh khiến trong lòng binh sĩ có phần thấp thỏm lo âu, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình là phòng thủ đại doanh, hiện tại thủ lĩnh đại doanh đích thân công kích quân địch, mình có công kích địch nhân cũng chỉ làm đúng chứ không có sai.
Càng quan trọng là... Xem bọn người kia đứt tay đoạn chân mà vẫn như cũ sát khí ngút trời, thì biết bọn chúng không phải là người bình thường, thậm chí rất có thể là ác ma! Cho nên có tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn là chuyện danh chính ngôn thuận.
Nếu như các sĩ quan cấp trên không biết vì mưu tính gì đó dám xử phạt mình, vậy thì vừa lúc mình lập tức đầu nhập vào điện hạ Khang Tư. Dựa vào công lao bán mạng của mình hiện tại, mà ở Liên minh thống nhất không cho mình làm một sĩ quan nho nhỏ thì thật sự là trời không có mắt! Cho nên loại chuyện một lần hành động thu được nhiều chỗ tốt như thế, sao có thể không làm chứ?
Có điều là đám tinh binh của hai tỉnh hưng phấn dị thường định kiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa chạm mặt chiến đấu với địch nhân lập tức chấn động cả kinh.
Bởi vì nhóm tinh binh hai tỉnh đầu tiên, gần như vừa đâm trúng địch binh, liền bị địch binh phản kích giết chết ngay, hơn nữa đám địch binh bị kích trúng căn bản không thèm để ý tới vết thương, vẫn hung tợn phóng vọt tới, lập tức đánh giết cho tinh binh hai tỉnh phải hô cha gọi mẹ.
Tinh binh hai tỉnh thống khổ dị thường, nhưng bọn họ cũng không có tan vỡ chay đi. Bất kể nói thế nào bọn họ cũng xuất thân là binh sĩ tinh nhuệ, có niềm kiêu hãnh của tinh nhuệ.
Hơn nữa nhân số bên mình đông hơn, sao có thể chỉ vì quân địch hơi mạnh một chút liền bỏ chạy đi được? Cho nên tuy rằng bọn họ bị tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn cắn răng công kích vào quân địch.
Tuy nhiên may mắn là nhận được tin tức binh lực tinh binh của hai tỉnh đã lần lượt kéo tới trợ trận, lúc này đám tinh binh mới tăng cao sĩ khí chiếm lại ưu thế.
Bốn năm nghìn địch binh tuy rằng dũng mãnh, tuy rằng hung hãn không sợ chết, nhưng ở đại doanh Liên minh thống nhất lúc này, không nói nội vệ mật vệ bên trong hộ vệ Khang Tư có bao nhiêu, ít nhất tinh binh hai tỉnh cũng có tới ba bốn vạn quân. Hơn nữa đối diện đại doanh là hoàng cung, hộ vệ của hoàng cung không có hai vạn cũng có một vạn tám, sau khi nhận được tin tức khẳng định cũng sẽ tiến đến tiếp viện.
Có thể nói kết quả cuối cùng của quân địch chỉ có chiến đấu đến chết.
Sự tình phát triển coi như bình thường, đầu tiên là nội vệ mật vệ trong công sự lao tới hộ vệ Khang Tư, hơn một vạn nội vệ lập tức bao vây chia cắt binh địch.
Tuy rằng tinh binh hai tỉnh tất cả đều xông tới nhưng không có cách nào giết địch bởi vì nội vệ như có như không cảnh giác và ngăn chặn lại, tinh binh hai tỉnh bọn họ cũng biết ở dưới tình huống địch ta khó phân như vậy, tốt hơn là không nên nhiều chuyện, cho nên hoặc là vây bên ngoài trợ uy, hoặc là bắt đầu tản ra khắp đại doanh lùng bắt dân chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy rằng địch binh bị nội vệ cùng mật vệ kết hợp chém chết càng ngày càng ít, Khang Tư cũng càng ngày càng nhẹ nhõm, Thế nhưng loại tâm tình thoải mái này không có kéo dài bao lâu, khi Tương Văn báo lên kết quả khám nghiệm tử thi, Khang Tư lập tức chán nản, tiêu tan nhuệ khí đi nhiều.
Nguyên nhân không là gì khác, đám ác ma này sử dụng binh khí thống nhất, hơn nữa quần áo bên ngoài tuy rằng là bên này sản xuất, nhưng quần áo lót bên trong ác ma chính là được dệt tại năm tỉnh Đông Nam.
Cái này không có khả năng nhận sai, bởi vì nghề dệt ở năm tỉnh Đông Nam đúng là do Khang Tư tự mình ra lệnh thành lập, sản phẩm mình cho dệt ra, nhìn tận mắt, sờ tận tay sao có thể không cảm nhận ra được.
Đám địch binh này vừa là xuất thân ở năm tỉnh Đông Nam vừa là xuất thân quân thảo nguyên, hai cái thế lực cách xa nhau vạn dặm như thế không ngờ lại phối hợp với nhau cùng một lúc phát động hành động ám sát, nếu nói bọn họ không có liên quan với nhau, thì thật là đầu óc có vấn đề rồi! Bởi vì sự tình này hoàn toàn không có khả năng trùng hợp đến như vậy.
Hơn nữa theo lý kẻ chế tạo ác ma căn bản không thèm để ý bị người ta biết thân phận của mình bởi vì thân phận của bọn chúng căn bản là không có gì đáng nói. Cho nên tuy rằng không dám khẳng định đám ác ma này là do Áo Kha Nhĩ phái tới, nhưng có thể xác định ác ma này là phát xuất từ năm tỉnh Đông Nam.
Ngẫm lại đặc tính của binh sĩ thủ hạ dưới tay Áo Kha Nhĩ và binh thảo nguyên giống nhau, nếu nói Áo Kha Nhĩ không có liên quan với kẻ chế tạo ác ma vậy thì cũng không có khả năng xuất hiện chuyện này.
Rất có thể là kẻ chế tạo ác ma vì theo ý Áo Kha Nhĩ muốn giải quyết Khang Tư để khỏi gây phiền toái cho hắn. Đương nhiên, cũng có thể Áo Kha Nhĩ không muốn vị đại ca kết bái Khang Tư này sống an nhàn trên đời.
"Từ khi long quyền phong cuốn mang đi rồi, ai nấy đều nghĩ rằng mình đã chết, Áo Kha Nhĩ có tự mình lên đường đi tìm kiếm cũng là chuyện rất thường tình. Nếu nói chính mình trở về đế quốc, Áo Kha Nhĩ làm như không có nghe được tin tức, bản thân mình cũng có thể không thèm để ý, bởi vì Áo Kha Nhĩ đã độc lập, đã tự nắm quyền bính trong tay không muốn thần phục người khác nữa, cũng là chuyện trong lẽ phải bình thường. "
"Nhưng nếu Áo Kha Nhĩ phái người đến ám sát mình, vậy thì không dễ dàng có thể xem là chuyện đơn giản nữa rồi. "
Khang Tư không phải quan tâm tới chuyện Áo Kha Nhĩ phản bội, mà ở trong lòng Khang Tư mối quan hệ huynh đệ trên dưới không phải như mọi người: Áo Kha Nhĩ dù có tự lập làm vua, thân là huynh đệ hắn chỉ biết chúc mừng mà sẽ không chèn ép, tuy rằng Áo Kha Nhĩ cướp đi cơ nghiệp năm tỉnh Đông Nam của mình, nhưng hắn cũng không phải không thể dễ dàng tha thứ.
Thế nhưng phái người đi ám sát mình, điều đó chứng tỏ sớm đã không còn tình nghĩa huynh đệ, điiều ấy ngược lại là nguyên nhân khiến Khang Tư buồn khổ chán nản.
Vốn Khang Tư còn tự giễu chính mình quả thật thất bại không biết cách hiểu người, nhưng không nghĩ tới đám địch binh này không ngờ lại có quân thảo nguyên, mà cũng từ đó Khang Tư mới nghĩ tới đặc tính tác chiến của quân thảo nguyên.
Đám binh sĩ này hoàn toàn không có đề phòng, gần như chỉ trong nháy mắt liền bị giết chết. Có thể nói vòng cảnh giới hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh, cứ như vậy ngã nhào xuống đất mà không hiểu vì sao mình chết. Hay là nói vòng đầu cảnh giới chỉ trong nháy mắt biến mất.
Đám người Khang Tư vừa nhìn thấy số tráng đinh hành động, không khỏi giật mình kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện tráng đinh cùng một lúc giơ cao chủy thủ tấn công đó không phải chỉ chừng một ngàn người như phỏng đoán lúc trước, mà ước chừng tới năm sáu ngàn người.
Nhìn đám người đông nghịt trước mắt giơ cao chủy thủ phóng vọt tới, thì biết số lượng tráng đinh này chỉ có hơn chứ không có ít!
"Chết tiệt! Không ngờ địch nhân tiến vào đại doanh nhiều như vậy, không có đồ quỷ bên trong trợ giúp thì tuyệt đối làm không được.
Tương Văn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nói.
Khang Tư hiển nhiên cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ: "Năm sáu ngàn địch nhân đã có thể coi như là quân địch, quân địch tới hai liên đội công khai tiến vào đại doanh đối phương. Rõ ràng loại chuyện vây công thủ lĩnh đối phương ngay tại hang ổ đối phương này chỉ khi nào một bên nảy sinh triệu chứng tan vỡ mới có thể xuất hiện. "
"Nhưng hiện tại trái ngược lại là bên thắng lợi bị lọt vào trường hợp này, quả thật là chuyện rất kỳ lạ. "
"Đầu tiên sự việc dân chúng chúc mừng này là do ai phát động, thực không tin không có người tổ chức mà dân chúng lại lũ lượt kéo tới, tụ tập nhiều người như vậy chạy đến đại doanh để chúc mừng. Tiếp nữa tinh binh hai tỉnh phòng vệ đại doanh bị ai xúi giục yêu cầu thỉnh cầu đi vào đại doanh chúc mừng, tin rằng nếu không có người giựt giây, dân chúng cũng không có hứng thú tiến vào doanh trại quân đội. "
"Kẻ xúi giục này hiểu biết rất rõ về mình, bởi vì hắn biết rõ mình sẽ đồng ý cho dân chúng vào đại doanh chúc mừng, biết rõ chỉ cần nhận được yêu cầu mình sẽ mở rộng cửa đại doanh, càng biết rõ mình sẽ đi ra gặp mặt dân chúng, đây là một địch nhân rất quen thuộc với mình. "
Khang Tư vừa đi vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên chợt nghĩ tới điều gì, đang định hạ đạt mệnh lệnh cho Tương Văn, tuy nhiên đột nhiên bên tai truyền đến một tràng tiếng kinh hô, hơn nữa Tương Văn cả kinh vội vàng rống to:
- Mau bảo vệ! Mau đưa chủ thượng vào trong công sự!
Khang Tư quay đầu lại nhìn, phát hiện nội vệ bên người cùng mật vệ đã đối chiến cùng mấy ngàn người kia.
Kỳ lạ là, hầu như mỗi một địch nhân đều dũng mãnh không sợ chết như nhau, tay đứt, chân rời, bụng bị chém lòi ruột ra ngoài cũng không thể làm cho bọn chúng ngừng công kích.
Thế nhưng bọn chúng cũng không phải là ác ma, chẳng những máu chảy ra màu đỏ, hơn nữa sẽ bởi vì vết thương đau đớn ảnh hưởng tới động tác, đồng thời phát ra tiếng gào thét thê thảm. Chỉ có điều vẫn như cũ bộ mặt dữ tợn công kích nội vệ và mật vệ.
Càng thêm khó tin là, nhìn động tác của đám địch nhân rõ ràng là cùng cấp với binh sĩ bình thường, vậy mà dưới toàn lực công kích của nội vệ và mật vệ vẫn có thể chống đỡ được một hai chiêu.
Đừng coi thường một chiêu hai chiêu này, dưới tình huống nhân số đông hơn, thế mà nội vệ cùng mật vệ cấp bậc không cao lập tức bị sóng người cuốn tới diệt gọn.
Tuy rằng nội vệ mật vệ dũng mãnh đến không còn như con người, nhưng bọn họ đúng thật là nhân loại bình thường. Đặc biệt là mật vệ, ở dưới tình huống không có tiến vào trạng thái ẩn thân ở trong khoảng sân không rộng lớn này, nội vệ hay mật vệ vẫn có thể bị địch quân giết chết.
Nhìn thấy nội vệ mật vệ bị đám địch nhân năng lực ngang nhau, hơn nữa dựa vào ưu thế nhân số mà còn bị rơi rụng nhiều như vậy, Khang Tư phẫn nộ dừng chân lại quát lớn:
- Đi cái gì? Địch quân không phải chỉ có hai liên đội thôi sao? Giết sạch bọn chúng đi!
Nói xong quay đầu lách mình ra khỏi vòng bảo vệ của đám người Tương Văn, đề đao phóng về phía đám địch nhân điên cuồng kia.
Đám người Tương Văn vừa nghe Khang Tư quát lên, còn chưa kịp có phản ứng, đã nhìn thấy Khang Tư phóng vọt về phía địch nhân rồi, cả đám cơ hồ bị dọa đến hồn vía lên mây.
Lúc này mà kéo Khang Tư lui về là không có khả năng, Tương Văn chỉ có thể hét lớn một tiếng phóng theo Khang Tư về phía quân địch.
Nội vệ và mật vệ bình thường cần phải hơn hai chiêu mới có thể chém rụng một tên địch nhân điên cuồng không thiết sống đó, thế mà Khang Tư, Tương Văn, và các cao thủ mật vệ hạng nhất đó, thì vẫn duy trì vinh quang của cao thủ! Một khi đụng mặt hoàn toàn không có bất kỳ một địch nhân nào có thể ngăn cản được một chiêu.
Đám người Khang Tư tham gia công kích, chỉ trong nháy mắt khiến cho trên mặt đất hiện ra biển máu cùng mảnh vụn phần còn lại của chân tay bị chém cụt, năm sáu ngàn quân địch tạo thành trận hình dày đặc, cũng trong nháy mắt bị mở ra một khoảng trống.
Nội vệ cùng mật vệ đã lọt vào trong biển người nhìn thấy chủ thượng lại tự mình rút đao tấn công giết địch tiến về phía bên mình, tất cả đều vừa cảm động, vừa kích động, vừa phẫn nộ, không cần phải nói bọn họ hoàn toàn bùng phát toàn lực, lập tức ở giữa vòng quân địch tạo thành một khoảng trống.
Khang Tư dẫn đầu một đường chém giết chẳng những ổn định lại tình thế. Tinh binh hai tỉnh vốn bởi vì thấy nội vệ và mật vệ phải bảo vệ Khang Tư mà chỉ lo lui vào công sự, khiến cho kinh hoàng lo sợ. Lúc này thấy tình hình biến chuyển tuy rằng đám tinh binh đó không có nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nhưng cũng theo đó tự phát bao vây công kích vào địch quân.
Tuy rằng vì thủ trưởng không có phát ra mệnh lệnh khiến trong lòng binh sĩ có phần thấp thỏm lo âu, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình là phòng thủ đại doanh, hiện tại thủ lĩnh đại doanh đích thân công kích quân địch, mình có công kích địch nhân cũng chỉ làm đúng chứ không có sai.
Càng quan trọng là... Xem bọn người kia đứt tay đoạn chân mà vẫn như cũ sát khí ngút trời, thì biết bọn chúng không phải là người bình thường, thậm chí rất có thể là ác ma! Cho nên có tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn là chuyện danh chính ngôn thuận.
Nếu như các sĩ quan cấp trên không biết vì mưu tính gì đó dám xử phạt mình, vậy thì vừa lúc mình lập tức đầu nhập vào điện hạ Khang Tư. Dựa vào công lao bán mạng của mình hiện tại, mà ở Liên minh thống nhất không cho mình làm một sĩ quan nho nhỏ thì thật sự là trời không có mắt! Cho nên loại chuyện một lần hành động thu được nhiều chỗ tốt như thế, sao có thể không làm chứ?
Có điều là đám tinh binh của hai tỉnh hưng phấn dị thường định kiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa chạm mặt chiến đấu với địch nhân lập tức chấn động cả kinh.
Bởi vì nhóm tinh binh hai tỉnh đầu tiên, gần như vừa đâm trúng địch binh, liền bị địch binh phản kích giết chết ngay, hơn nữa đám địch binh bị kích trúng căn bản không thèm để ý tới vết thương, vẫn hung tợn phóng vọt tới, lập tức đánh giết cho tinh binh hai tỉnh phải hô cha gọi mẹ.
Tinh binh hai tỉnh thống khổ dị thường, nhưng bọn họ cũng không có tan vỡ chay đi. Bất kể nói thế nào bọn họ cũng xuất thân là binh sĩ tinh nhuệ, có niềm kiêu hãnh của tinh nhuệ.
Hơn nữa nhân số bên mình đông hơn, sao có thể chỉ vì quân địch hơi mạnh một chút liền bỏ chạy đi được? Cho nên tuy rằng bọn họ bị tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn cắn răng công kích vào quân địch.
Tuy nhiên may mắn là nhận được tin tức binh lực tinh binh của hai tỉnh đã lần lượt kéo tới trợ trận, lúc này đám tinh binh mới tăng cao sĩ khí chiếm lại ưu thế.
Bốn năm nghìn địch binh tuy rằng dũng mãnh, tuy rằng hung hãn không sợ chết, nhưng ở đại doanh Liên minh thống nhất lúc này, không nói nội vệ mật vệ bên trong hộ vệ Khang Tư có bao nhiêu, ít nhất tinh binh hai tỉnh cũng có tới ba bốn vạn quân. Hơn nữa đối diện đại doanh là hoàng cung, hộ vệ của hoàng cung không có hai vạn cũng có một vạn tám, sau khi nhận được tin tức khẳng định cũng sẽ tiến đến tiếp viện.
Có thể nói kết quả cuối cùng của quân địch chỉ có chiến đấu đến chết.
Sự tình phát triển coi như bình thường, đầu tiên là nội vệ mật vệ trong công sự lao tới hộ vệ Khang Tư, hơn một vạn nội vệ lập tức bao vây chia cắt binh địch.
Tuy rằng tinh binh hai tỉnh tất cả đều xông tới nhưng không có cách nào giết địch bởi vì nội vệ như có như không cảnh giác và ngăn chặn lại, tinh binh hai tỉnh bọn họ cũng biết ở dưới tình huống địch ta khó phân như vậy, tốt hơn là không nên nhiều chuyện, cho nên hoặc là vây bên ngoài trợ uy, hoặc là bắt đầu tản ra khắp đại doanh lùng bắt dân chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy rằng địch binh bị nội vệ cùng mật vệ kết hợp chém chết càng ngày càng ít, Khang Tư cũng càng ngày càng nhẹ nhõm, Thế nhưng loại tâm tình thoải mái này không có kéo dài bao lâu, khi Tương Văn báo lên kết quả khám nghiệm tử thi, Khang Tư lập tức chán nản, tiêu tan nhuệ khí đi nhiều.
Nguyên nhân không là gì khác, đám ác ma này sử dụng binh khí thống nhất, hơn nữa quần áo bên ngoài tuy rằng là bên này sản xuất, nhưng quần áo lót bên trong ác ma chính là được dệt tại năm tỉnh Đông Nam.
Cái này không có khả năng nhận sai, bởi vì nghề dệt ở năm tỉnh Đông Nam đúng là do Khang Tư tự mình ra lệnh thành lập, sản phẩm mình cho dệt ra, nhìn tận mắt, sờ tận tay sao có thể không cảm nhận ra được.
Đám địch binh này vừa là xuất thân ở năm tỉnh Đông Nam vừa là xuất thân quân thảo nguyên, hai cái thế lực cách xa nhau vạn dặm như thế không ngờ lại phối hợp với nhau cùng một lúc phát động hành động ám sát, nếu nói bọn họ không có liên quan với nhau, thì thật là đầu óc có vấn đề rồi! Bởi vì sự tình này hoàn toàn không có khả năng trùng hợp đến như vậy.
Hơn nữa theo lý kẻ chế tạo ác ma căn bản không thèm để ý bị người ta biết thân phận của mình bởi vì thân phận của bọn chúng căn bản là không có gì đáng nói. Cho nên tuy rằng không dám khẳng định đám ác ma này là do Áo Kha Nhĩ phái tới, nhưng có thể xác định ác ma này là phát xuất từ năm tỉnh Đông Nam.
Ngẫm lại đặc tính của binh sĩ thủ hạ dưới tay Áo Kha Nhĩ và binh thảo nguyên giống nhau, nếu nói Áo Kha Nhĩ không có liên quan với kẻ chế tạo ác ma vậy thì cũng không có khả năng xuất hiện chuyện này.
Rất có thể là kẻ chế tạo ác ma vì theo ý Áo Kha Nhĩ muốn giải quyết Khang Tư để khỏi gây phiền toái cho hắn. Đương nhiên, cũng có thể Áo Kha Nhĩ không muốn vị đại ca kết bái Khang Tư này sống an nhàn trên đời.
"Từ khi long quyền phong cuốn mang đi rồi, ai nấy đều nghĩ rằng mình đã chết, Áo Kha Nhĩ có tự mình lên đường đi tìm kiếm cũng là chuyện rất thường tình. Nếu nói chính mình trở về đế quốc, Áo Kha Nhĩ làm như không có nghe được tin tức, bản thân mình cũng có thể không thèm để ý, bởi vì Áo Kha Nhĩ đã độc lập, đã tự nắm quyền bính trong tay không muốn thần phục người khác nữa, cũng là chuyện trong lẽ phải bình thường. "
"Nhưng nếu Áo Kha Nhĩ phái người đến ám sát mình, vậy thì không dễ dàng có thể xem là chuyện đơn giản nữa rồi. "
Khang Tư không phải quan tâm tới chuyện Áo Kha Nhĩ phản bội, mà ở trong lòng Khang Tư mối quan hệ huynh đệ trên dưới không phải như mọi người: Áo Kha Nhĩ dù có tự lập làm vua, thân là huynh đệ hắn chỉ biết chúc mừng mà sẽ không chèn ép, tuy rằng Áo Kha Nhĩ cướp đi cơ nghiệp năm tỉnh Đông Nam của mình, nhưng hắn cũng không phải không thể dễ dàng tha thứ.
Thế nhưng phái người đi ám sát mình, điều đó chứng tỏ sớm đã không còn tình nghĩa huynh đệ, điiều ấy ngược lại là nguyên nhân khiến Khang Tư buồn khổ chán nản.
Vốn Khang Tư còn tự giễu chính mình quả thật thất bại không biết cách hiểu người, nhưng không nghĩ tới đám địch binh này không ngờ lại có quân thảo nguyên, mà cũng từ đó Khang Tư mới nghĩ tới đặc tính tác chiến của quân thảo nguyên.
/353
|