Luân Đôn
Ngày hôm sau, Giang Tâm Đoá bất chấp lời mời hết lần này đến lần khác của Phạm Uyển Viện, lấy cớ muốn đi thăm em trai, định đưa con gái đi nhưng Phạm Uyển Viện lại cứ muốn lưu Bối Bối ở chơi thêm một ngày nữa, nói là buổi tối sẽ đích thân đưa con bé đến chỗ cô, là đảm bảo sẽ không đưa con bé đi gặp bất cứ ai, mà "bất cứ ai" đó đương nhiên bao gồm cả Phạm Trọng Nam.
Mà Bối Bối thì đặc biệt thích vườn hoa hồng của Phạm Uyển Viện nên không ngừng làm nũng đòi mẹ cho ở chơi thêm một ngày, bất đắc dĩ cô đành phải đồng ý.
Rời khỏi đó cô một mình về lại khách sạn, thầm cảm thấy may mắn không gặp lại Lạc Tư bằng không nhất định sẽ cảm thấy rất ngại.
Bởi vì Giang Viễn Hàng đang đi học nên cô chỉ đành đợi đến khi em trai tan học mới có thể đến tìm.
Nhưng khi mới vừa về đến khách sạn thì cô lại nhận được điện thoại của Phạm Trọng Nam.
Người này...gọi điện thoại cho cô làm gì chứ?
Giang Tâm Đoá không có ý định đón nghe. Cô ngồi trên giường nhìn chiếc điện thoại bị ném trên đó đang đổ chuông không ngừng. Nếu cô không nghe, chẳng lẽ hắn dám chạy đến khách sạn tìm cô sao?
Nhưng khi điện thoại đổ chuông đến lần thứ ba thì cô bắt đầu hoang mang giống như tiếng chuông mang theo một sự uy hiếp nào đó.
Run rẩy với lấy điện thoại đưa nó đến bên tai, ấn phím đón nghe nhưng Giang Tâm Đoá không nói tiếng nào.
'Đoá Đoá?' Phạm Trọng Nam hỏi lại, có chút không xác định.
Hắn sợ không phải cô mà là con gái nghe điện thoại.
'Có chuyện gì không?' Giang Tâm Đoá dè dặt hỏi.
'Em đang ở đâu?' Nghe tiếng cô Phạm Trọng Nam thở ra nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nếu như là Bối Bối, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý nên nói chuyện với con bé thế nào.
'Em không cần báo cáo với anh!'
Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, 'Nghe nói tối qua em đến nhà Sara?'
Xem ra hành tung của cô khi ở Luân Đôn giấu hắn không được. Nhưng nếu như đã biết thì cần gì phải hỏi lại cô chứ? Giang Tâm Đoá không nói gì.
'Lúc nào em rảnh?' Nếu cô đã không muốn nói vậy thì hắn chủ động một chút.
Cô có rảnh hay không chắc cũng không liên quan gì đến hắn mới phải chứ? Đối với câu hỏi này cô vẫn lựa chọn im lặng.
'Đoá Đoá, nói chuyện với anh!' Phạm Trọng Nam day day huyệt thái dương. Hắn muốn đưa con trai đến gặp cô, dù sao cũng phải hẹn trước thời gian và địa điểm chứ. Tuy rằng hắn không dám tưởng tượng tình cảnh đó sẽ như thế nào nhưng chuyện mà hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Cô đã đưa con gái đến Luân Đôn, hắn không muốn để hai người đi về như vậy.
'Nói cái gì? Giang Tâm Đóa rốt cuộc lên tiếng.
'Khi nào thì em rảnh?' Hắn trước giờ luôn không thích lặp lại cùng một câu nói nhưng đối với cô, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói lại một lần.
'Có chuyện gì?'
'Khó được một lần em đưa con gái đến Luân Đôn, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?'
'Không cần đâu.'
'Nếu em không thích ra ngoài, chúng ta ăn ở nhà cũng được.'
Về nhà nào chứ? Tại sao hắn có thể nói được một cách tự nhiên như thế?
'Em nghĩ chúng ta không cần thiết phải gặp mặt, ăn cơm làm gì. Anh đã nói là sẽ không ép em làm bất cứ việc gì kia mà.'
'Anh không phải đang hỏi ý em đó sao. Anh biết hôm nay em định đi gặp em trai vậy anh hẹn em ngày mai, ngày mai anh đến đón hai mẹ con em có được không?'
Hắn như vậy mà là hỏi ý kiến cô đó sao? Rõ ràng là đặt cô vào thế đã rồi.
'Ngày mai em cũng không rảnh.'
'Vậy lúc nào em rảnh? Anh có thể đợi em.'
'Ngày mốt em trở về Melbourne rồi, cho nên rất tiếc, em không có thời gian.'
'Đoá Đoá...' Giọng hắn chợt trở nên nghiêm lạnh nhưng rồi như sợ dọa đến cô nên lại trở lại nhu hòa hơn, 'Anh thật sự có chuyện rất quan trọng cần nói với em, em nhất định phải đến!'
'Rốt cuộc là chuyện gì?' Cuối cùng cô vẫn có chút mềm lòng.
'Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết.'
'Em muốn biết ngay bây giờ!' Cô không chịu thỏa hiệp, chỉ sợ hắn lại nghĩ ra trò gì lừa mình.
'Anh...' Phạm Trọng Nam trầm tư giây lát, '... Muốn đưa một người đến gặp em.'
'Ai?' Người nào mà quan trọng đến nỗi cô không gặp không được như vậy?
Phạm Trọng Nam hắng giọng, 'Anh đảm bảo, không gặp người đó em nhất định sẽ hối hận cả đời.'
Nghe hắn nói như vậy, tim Giang Tâm Đoá như thắt lại, dường như cô cũng cảm nhận được, không gặp được người đó, cô sẽ hối hận cả đời.
'Được, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.' Cô nhận lời.
***
Bảo em trai đến khách sạn nơi cô ở để gặp mặt sau đó hai người ngồi taxi đi mua thức ăn rồi trở lại phòng trọ của Giang Viễn Hàng để nấu cơm.
Giang Viễn Hàng chỉ mới đến Luân Đôn chưa được hai tháng nhưng Giang Tâm Đóa cảm thấy em trai mình dường như đã trưởng thành hơn nhiều.
Nhất là câu mà cậu nói trước khi vào phòng sách, 'Chị, chị nấu cơm đi, em còn có chuyện phải làm, không có việc gì đừng gọi em.'
Bộ dạng đó, rát giống như ông chủ lớn của một công ty nào đó.
'Thật là...' Cô bất đắc dĩ nhấc túi thức ăn đi vào bếp, đem từng món lấy ra, phân loại xong rồi lưu loát xếp vào tủ lạnh.
Vốn chỉ có hai người ăn cơm, cô định tùy tiện nấu mấy món đơn giản là được nhưng em trai nói tối nay còn có một người bạn tốt đến ăn cơm, bảo cô làm nhiều một chút. Hỏi hắn xem là ai muốn đến thì hắn chỉ cười một cách bí ẩn, không chịu trả lời.
Cũng may là mấy năm qua ở Melbourne dưới sự bảo ban của mẹ, cô đã tiến bộ không ít, những món ăn dù không ngon như nhà hàng nhưng ít ra không làm khó được cô.
Vì người bạn mà Tiểu Hàng mời đến cô đành cố gắng hết sức vậy, hy vọng là người bạn đó không chê bai tài nghệ của cô.
Nấu cơm xong, canh thì vẫn dùng lửa nhỏ để ninh, sau khi chuẩn bị hết các nguyên liệu cần thiết thì cũng đã hơn một tiếng sau. Giang Tâm Đóa chống tay lên eo, mệt mỏi đi ra khỏi phòng bếp, lúc này mới phát hiện em trai vẫn chưa ra khỏi phòng sách.
Mới có tí tuổi đầu, bận bịu cái gì chứ?
Giang Tâm Đóa cởi tạp dề xuống đi về phía phòng sách định gọi em trai, cửa phòng chỉ khép hờ nên đứng ở ngoài cô vẫn nghe được tiếng bàn phím gõ lách cách và tiếng nói chuyện khe khẽ.
Tiểu Hàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai?
Giang Tâm Đóa đẩy nhẹ cửa nhìn vào trong, đập vào mắt là bóng dáng em trai, trên bàn là ba chiếc laptop đều đang mở, trên màn hình là những con số biểu thị tình trạng giao dịch của ba thị trường chứng khoán lớn, Luân Đôn, New York và Tokyo.
Tiểu Hàng đang chơi cổ phiếu? Đây là chuyện mà em trai cô nói là "đang bận làm" đó sao?
'Chị, sao vậy?' Khi Giang Viễn Hàng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, ngước lên nhìn thì thấy Giang Tâm Đóa đang đứng trước cửa phòng ngẩn người.
Nghe tiếng gọi, Giang Tâm Đóa mới hoàn hồn lại, cô sải bước vào phòng, nhìn ba chiếc laptop mà chau mày, 'Sao em lại biết chơi cổ phiếu? Cẩn thận coi chừng tán gia bại sản.'
Nhà họ Giang của cô không phải là một tấm gương đó sao? Thị trường cổ phiếu chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, thế cục không ổn thì chỉ cần một giây, tâm huyết cả đời cũng sẽ trôi sông đổ biển.
Tuy họ cũng chẳng có gia sản gì đáng nói, nhưng làm người, thiết thực một chút vẫn hay hơn.
'Chị, em cũng không phải có rất nhiều tiền để thua, chỉ chơi thử xem thế nào tohoi mà.' Giang Viễn Hàng nói vẻ không quan tâm.
'Chơi thử thôi mà cần đến ba chiếc laptop? Tiểu Hàng, em còn đang đi học, đừng lãng phí tinh lực vào những chuyện này.' Cô ngồi xuống đối diện, định đưa tay tắt mấy chiếc laptop của em trai.
'Đừng tắt.' Giang Viễn Hàng vội ngăn cô lại.
'Còn nói là chơi thôi. Rõ ràng là đã nghiện rồi.' Giang Tâm Đóa trừng hắn, 'Em đã đổ bao nhiêu tiền vào đó rồi? Chắc không phải lừa mọi người nói đến Luân Đôn học nhưng thực ra là lấy tiền đi chơi cổ phiếu đấy chứ? Tiểu Hàng, sao em lại có thể...' Giang Tâm Đóa càng nói càng sợ.
'Chị, chị suy nghĩ nhiều quá rồi.' Giang Viễn Hàng đứng dậy khoác vai chị mình, 'Em là người sẽ làm ra mấy chuyện đó sao? Em chỉ tranh thủ ngoài giờ học lấy chút tiền tiêu vặt đầu tư thử xem sao mà thôi. Tiền vốn em sớm đã thu hồi lại rồi, giờ tiền chơi cổ phiếu đều là tiền em tự kiếm được. Em thề, không nói dối nửa câu.'
Giang Tâm Đóa nhìn vẻ nghiêm túc của em trai, bán tín bán nghi hỏi, 'Trước đây lúc ở nhà sao không nghe em nói có hứng thú với cổ phiếu? Sao mới tới Luân Đôn chưa được hai tháng mà đã thay đổi rồi?'
'Chị, em có cao nhân chỉ lối, chị không cần lo.'
'Cao nhân nào?' Sao cô không biết em trai từ lúc nào thì quen được cao thủ trong giới tài chính hỗn độn này?
'Vị cao nhân đó, chính là người khách quý hôm nay em mời đến đây ăn cơm.' Lời Giang Viễn Hàng vừa dứt thì chuông cửa cũng đồng thời vang lên.
'Có phải vị cao nhân đó đến không?' Giang Tâm Đóa liếc em trai.
'Chắc chắn là phải. Chúng ta ra đi.' Giang Viễn Hàng kéo tay chị gái hớn hở đi ra ngoài đón khách.
Khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi vào, Giang Tâm Đóa thật sự ngạc nhiên đến nói không nên lời.
Ngẩn người nhìn hắn đi đến trước mặt cô, đưa tay huơ huơ trước mắt, 'Sao vậy? Mới mấy năm không gặp mà đã quên mất anh rồi?'
Ngụy Nhất Minh cười cười nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Giang Tâm Đóa.
'Anh Nhất Minh, sao lại là anh?'
Thế giới này, quả thực là quá nhỏ.
'Là anh không được sao?' Gương mặt tuấn dật nho nhã của Ngụy Nhất Minh trải qua thời gian tôi luyện, lúc này đã trở nên chín chắn hơn nhiều.
Nhưng khi đối mặt với Giang Tâm Đóa, ý cười ôn nhu trong mắt vẫn không hề thay đổi, điều này khiến cô rốt cuộc nhận ra, người đàn ông trước mắt, vẫn là anh Nhất Minh mà cô quen thuộc.
Ngày hôm sau, Giang Tâm Đoá bất chấp lời mời hết lần này đến lần khác của Phạm Uyển Viện, lấy cớ muốn đi thăm em trai, định đưa con gái đi nhưng Phạm Uyển Viện lại cứ muốn lưu Bối Bối ở chơi thêm một ngày nữa, nói là buổi tối sẽ đích thân đưa con bé đến chỗ cô, là đảm bảo sẽ không đưa con bé đi gặp bất cứ ai, mà "bất cứ ai" đó đương nhiên bao gồm cả Phạm Trọng Nam.
Mà Bối Bối thì đặc biệt thích vườn hoa hồng của Phạm Uyển Viện nên không ngừng làm nũng đòi mẹ cho ở chơi thêm một ngày, bất đắc dĩ cô đành phải đồng ý.
Rời khỏi đó cô một mình về lại khách sạn, thầm cảm thấy may mắn không gặp lại Lạc Tư bằng không nhất định sẽ cảm thấy rất ngại.
Bởi vì Giang Viễn Hàng đang đi học nên cô chỉ đành đợi đến khi em trai tan học mới có thể đến tìm.
Nhưng khi mới vừa về đến khách sạn thì cô lại nhận được điện thoại của Phạm Trọng Nam.
Người này...gọi điện thoại cho cô làm gì chứ?
Giang Tâm Đoá không có ý định đón nghe. Cô ngồi trên giường nhìn chiếc điện thoại bị ném trên đó đang đổ chuông không ngừng. Nếu cô không nghe, chẳng lẽ hắn dám chạy đến khách sạn tìm cô sao?
Nhưng khi điện thoại đổ chuông đến lần thứ ba thì cô bắt đầu hoang mang giống như tiếng chuông mang theo một sự uy hiếp nào đó.
Run rẩy với lấy điện thoại đưa nó đến bên tai, ấn phím đón nghe nhưng Giang Tâm Đoá không nói tiếng nào.
'Đoá Đoá?' Phạm Trọng Nam hỏi lại, có chút không xác định.
Hắn sợ không phải cô mà là con gái nghe điện thoại.
'Có chuyện gì không?' Giang Tâm Đoá dè dặt hỏi.
'Em đang ở đâu?' Nghe tiếng cô Phạm Trọng Nam thở ra nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nếu như là Bối Bối, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý nên nói chuyện với con bé thế nào.
'Em không cần báo cáo với anh!'
Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, 'Nghe nói tối qua em đến nhà Sara?'
Xem ra hành tung của cô khi ở Luân Đôn giấu hắn không được. Nhưng nếu như đã biết thì cần gì phải hỏi lại cô chứ? Giang Tâm Đoá không nói gì.
'Lúc nào em rảnh?' Nếu cô đã không muốn nói vậy thì hắn chủ động một chút.
Cô có rảnh hay không chắc cũng không liên quan gì đến hắn mới phải chứ? Đối với câu hỏi này cô vẫn lựa chọn im lặng.
'Đoá Đoá, nói chuyện với anh!' Phạm Trọng Nam day day huyệt thái dương. Hắn muốn đưa con trai đến gặp cô, dù sao cũng phải hẹn trước thời gian và địa điểm chứ. Tuy rằng hắn không dám tưởng tượng tình cảnh đó sẽ như thế nào nhưng chuyện mà hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Cô đã đưa con gái đến Luân Đôn, hắn không muốn để hai người đi về như vậy.
'Nói cái gì? Giang Tâm Đóa rốt cuộc lên tiếng.
'Khi nào thì em rảnh?' Hắn trước giờ luôn không thích lặp lại cùng một câu nói nhưng đối với cô, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói lại một lần.
'Có chuyện gì?'
'Khó được một lần em đưa con gái đến Luân Đôn, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?'
'Không cần đâu.'
'Nếu em không thích ra ngoài, chúng ta ăn ở nhà cũng được.'
Về nhà nào chứ? Tại sao hắn có thể nói được một cách tự nhiên như thế?
'Em nghĩ chúng ta không cần thiết phải gặp mặt, ăn cơm làm gì. Anh đã nói là sẽ không ép em làm bất cứ việc gì kia mà.'
'Anh không phải đang hỏi ý em đó sao. Anh biết hôm nay em định đi gặp em trai vậy anh hẹn em ngày mai, ngày mai anh đến đón hai mẹ con em có được không?'
Hắn như vậy mà là hỏi ý kiến cô đó sao? Rõ ràng là đặt cô vào thế đã rồi.
'Ngày mai em cũng không rảnh.'
'Vậy lúc nào em rảnh? Anh có thể đợi em.'
'Ngày mốt em trở về Melbourne rồi, cho nên rất tiếc, em không có thời gian.'
'Đoá Đoá...' Giọng hắn chợt trở nên nghiêm lạnh nhưng rồi như sợ dọa đến cô nên lại trở lại nhu hòa hơn, 'Anh thật sự có chuyện rất quan trọng cần nói với em, em nhất định phải đến!'
'Rốt cuộc là chuyện gì?' Cuối cùng cô vẫn có chút mềm lòng.
'Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết.'
'Em muốn biết ngay bây giờ!' Cô không chịu thỏa hiệp, chỉ sợ hắn lại nghĩ ra trò gì lừa mình.
'Anh...' Phạm Trọng Nam trầm tư giây lát, '... Muốn đưa một người đến gặp em.'
'Ai?' Người nào mà quan trọng đến nỗi cô không gặp không được như vậy?
Phạm Trọng Nam hắng giọng, 'Anh đảm bảo, không gặp người đó em nhất định sẽ hối hận cả đời.'
Nghe hắn nói như vậy, tim Giang Tâm Đoá như thắt lại, dường như cô cũng cảm nhận được, không gặp được người đó, cô sẽ hối hận cả đời.
'Được, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.' Cô nhận lời.
***
Bảo em trai đến khách sạn nơi cô ở để gặp mặt sau đó hai người ngồi taxi đi mua thức ăn rồi trở lại phòng trọ của Giang Viễn Hàng để nấu cơm.
Giang Viễn Hàng chỉ mới đến Luân Đôn chưa được hai tháng nhưng Giang Tâm Đóa cảm thấy em trai mình dường như đã trưởng thành hơn nhiều.
Nhất là câu mà cậu nói trước khi vào phòng sách, 'Chị, chị nấu cơm đi, em còn có chuyện phải làm, không có việc gì đừng gọi em.'
Bộ dạng đó, rát giống như ông chủ lớn của một công ty nào đó.
'Thật là...' Cô bất đắc dĩ nhấc túi thức ăn đi vào bếp, đem từng món lấy ra, phân loại xong rồi lưu loát xếp vào tủ lạnh.
Vốn chỉ có hai người ăn cơm, cô định tùy tiện nấu mấy món đơn giản là được nhưng em trai nói tối nay còn có một người bạn tốt đến ăn cơm, bảo cô làm nhiều một chút. Hỏi hắn xem là ai muốn đến thì hắn chỉ cười một cách bí ẩn, không chịu trả lời.
Cũng may là mấy năm qua ở Melbourne dưới sự bảo ban của mẹ, cô đã tiến bộ không ít, những món ăn dù không ngon như nhà hàng nhưng ít ra không làm khó được cô.
Vì người bạn mà Tiểu Hàng mời đến cô đành cố gắng hết sức vậy, hy vọng là người bạn đó không chê bai tài nghệ của cô.
Nấu cơm xong, canh thì vẫn dùng lửa nhỏ để ninh, sau khi chuẩn bị hết các nguyên liệu cần thiết thì cũng đã hơn một tiếng sau. Giang Tâm Đóa chống tay lên eo, mệt mỏi đi ra khỏi phòng bếp, lúc này mới phát hiện em trai vẫn chưa ra khỏi phòng sách.
Mới có tí tuổi đầu, bận bịu cái gì chứ?
Giang Tâm Đóa cởi tạp dề xuống đi về phía phòng sách định gọi em trai, cửa phòng chỉ khép hờ nên đứng ở ngoài cô vẫn nghe được tiếng bàn phím gõ lách cách và tiếng nói chuyện khe khẽ.
Tiểu Hàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai?
Giang Tâm Đóa đẩy nhẹ cửa nhìn vào trong, đập vào mắt là bóng dáng em trai, trên bàn là ba chiếc laptop đều đang mở, trên màn hình là những con số biểu thị tình trạng giao dịch của ba thị trường chứng khoán lớn, Luân Đôn, New York và Tokyo.
Tiểu Hàng đang chơi cổ phiếu? Đây là chuyện mà em trai cô nói là "đang bận làm" đó sao?
'Chị, sao vậy?' Khi Giang Viễn Hàng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, ngước lên nhìn thì thấy Giang Tâm Đóa đang đứng trước cửa phòng ngẩn người.
Nghe tiếng gọi, Giang Tâm Đóa mới hoàn hồn lại, cô sải bước vào phòng, nhìn ba chiếc laptop mà chau mày, 'Sao em lại biết chơi cổ phiếu? Cẩn thận coi chừng tán gia bại sản.'
Nhà họ Giang của cô không phải là một tấm gương đó sao? Thị trường cổ phiếu chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, thế cục không ổn thì chỉ cần một giây, tâm huyết cả đời cũng sẽ trôi sông đổ biển.
Tuy họ cũng chẳng có gia sản gì đáng nói, nhưng làm người, thiết thực một chút vẫn hay hơn.
'Chị, em cũng không phải có rất nhiều tiền để thua, chỉ chơi thử xem thế nào tohoi mà.' Giang Viễn Hàng nói vẻ không quan tâm.
'Chơi thử thôi mà cần đến ba chiếc laptop? Tiểu Hàng, em còn đang đi học, đừng lãng phí tinh lực vào những chuyện này.' Cô ngồi xuống đối diện, định đưa tay tắt mấy chiếc laptop của em trai.
'Đừng tắt.' Giang Viễn Hàng vội ngăn cô lại.
'Còn nói là chơi thôi. Rõ ràng là đã nghiện rồi.' Giang Tâm Đóa trừng hắn, 'Em đã đổ bao nhiêu tiền vào đó rồi? Chắc không phải lừa mọi người nói đến Luân Đôn học nhưng thực ra là lấy tiền đi chơi cổ phiếu đấy chứ? Tiểu Hàng, sao em lại có thể...' Giang Tâm Đóa càng nói càng sợ.
'Chị, chị suy nghĩ nhiều quá rồi.' Giang Viễn Hàng đứng dậy khoác vai chị mình, 'Em là người sẽ làm ra mấy chuyện đó sao? Em chỉ tranh thủ ngoài giờ học lấy chút tiền tiêu vặt đầu tư thử xem sao mà thôi. Tiền vốn em sớm đã thu hồi lại rồi, giờ tiền chơi cổ phiếu đều là tiền em tự kiếm được. Em thề, không nói dối nửa câu.'
Giang Tâm Đóa nhìn vẻ nghiêm túc của em trai, bán tín bán nghi hỏi, 'Trước đây lúc ở nhà sao không nghe em nói có hứng thú với cổ phiếu? Sao mới tới Luân Đôn chưa được hai tháng mà đã thay đổi rồi?'
'Chị, em có cao nhân chỉ lối, chị không cần lo.'
'Cao nhân nào?' Sao cô không biết em trai từ lúc nào thì quen được cao thủ trong giới tài chính hỗn độn này?
'Vị cao nhân đó, chính là người khách quý hôm nay em mời đến đây ăn cơm.' Lời Giang Viễn Hàng vừa dứt thì chuông cửa cũng đồng thời vang lên.
'Có phải vị cao nhân đó đến không?' Giang Tâm Đóa liếc em trai.
'Chắc chắn là phải. Chúng ta ra đi.' Giang Viễn Hàng kéo tay chị gái hớn hở đi ra ngoài đón khách.
Khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi vào, Giang Tâm Đóa thật sự ngạc nhiên đến nói không nên lời.
Ngẩn người nhìn hắn đi đến trước mặt cô, đưa tay huơ huơ trước mắt, 'Sao vậy? Mới mấy năm không gặp mà đã quên mất anh rồi?'
Ngụy Nhất Minh cười cười nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Giang Tâm Đóa.
'Anh Nhất Minh, sao lại là anh?'
Thế giới này, quả thực là quá nhỏ.
'Là anh không được sao?' Gương mặt tuấn dật nho nhã của Ngụy Nhất Minh trải qua thời gian tôi luyện, lúc này đã trở nên chín chắn hơn nhiều.
Nhưng khi đối mặt với Giang Tâm Đóa, ý cười ôn nhu trong mắt vẫn không hề thay đổi, điều này khiến cô rốt cuộc nhận ra, người đàn ông trước mắt, vẫn là anh Nhất Minh mà cô quen thuộc.
/410
|