Chị, có phải rất kinh ngạc không?' Giang Viễn Hàng cười híp mắt khoác vai chị mình.
'Là kinh hãi thì đúng hơn.' Giang Tâm Đóa đánh mạnh lên vai em trai.
'Mặc kệ là kinh ngạc hay kinh hãi, tóm lại là phải vì buổi gặp mặt hôm nay của chúng ta mà chúc mừng mới được.' Ngụy Nhất Minh nâng hai chai rượu thượng hạng mà mình mang tới lên.
'Anh Nhất Minh, đưa em.' Giang Viễn Hàng đón lấy sau đó đẩy Giang Tâm Đóa về phía Ngụy Nhất Minh, 'Chị, cơm còn chưa dọn ra, chị với anh Nhất Minh phụ trách.'
'Vậy tối nay để anh làm bếp trưởng cho.' Ngụy Nhất Minh vừa nói vửa cởi áo vest để xuống sofa, cả đồng hồ cũng cởi ra, đồng thời xắn tay áo lên.
'Anh Nhất Minh, anh biết làm bếp sao?' Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi.
Họ quen nhau bao nhiêu năm nhưng cô chưa từng thấy hắn làm bếp mà. Giờ còn dám ở trước mặt cô nghênh ngang đòi làm bếp trưởng?
'Ở nước ngoài bấy nhiêu năm, muốn không biết cũng khó.' Người Hoa một khi đến nước ngoài, đa số đều không quen với thức ăn của phương Tây, đến cuối cùng, vẫn quay về với những món truyền thống.
'Ồ, vậy được, anh xuống bếp, em phụ anh.' Có người làm thay thì còn gì vui bằng.
Hai người đã lâu không gặp nên vừa vui vẻ nói chuyện vừa bận bịu trong bếp.
Giang Viễn Hàng sau khi ướp lạnh hai chai rượu trở ra, nhìn thấy bóng hai người trong bếp thì không khỏi mỉm cười, càng nhìn càng thấy hai người họ là một đôi mới xứng.
Người có thể nắm tay chị đi đến cuối đường mới là người thích hợp với chị nhất, mà cậu tin, anh Nhất Minh chính là người đó.
Cậu không biết chị mình đến Luân Đôn để làm gì nhưng cậu không hy vọng chị và Phạm Trọng Nam lại nhấc lên quan hệ, họ thực sự không thích hợp.
Nếu như chị với anh Nhất Minh có thể nối lại duyên xưa thì tốt quá rồi.
Tài nấu bếp của Ngụy Nhất Minh quả thực là hơn Giang Tâm Đóa một bực, dưới sự hợp tác của hai người, mấy món ăn thơm ngon rất nhanh đã làm xong, chỉ còn nồi canh bắp hầm sườn non của cô vẫn còn chưa xong nữa mà thôi.
Sau khi bày biện món ăn lên bàn, hai người vừa ngồi ở bếp chờ nồi canh vừa nói chuyện phiếm.
'Mấy năm nay ở Melbourne có tốt không?' Ngụy Nhất Minh nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Tuy rằng cô và Phạm Trọng Nam đã li hôn năm năm nhưng chuyện năm đó ở San Francisco khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, không cách nào giải thích được.
Rất muốn tìm một cơ hội tận mặt hỏi cô cho rõ ràng, tiếc là vẫn luôn không biết cô ở nơi nào.
Những năm qua hắn liều mạng làm việc, rốt cuộc cũng có được thành tích và địa vị như ngày hôm nay, mà may mắn cho hắn là, mấy tháng trước trong một lần tình cờ vào mạng lại gặp được Giang Viễn Hàng.
Nhưng ba tháng trước tổng công ty ở New York chỉ định hắn phụ trách công việc ở Anh, nên hắn quyết định đợi sau khi công việc ổn định rồi mới đi tìm cô.
Nào ngờ cô lại đến Luân Đôn vào lúc này! Có trời mới biết, khi hắn nghe Tiểu Hàng nói cô đến, thì trong lòng vui sướng và phấn khích đến mức nào.
'Cũng tốt lắm. Anh thì sao? Sao lại đến Luân Đôn?' Cuộc sống của cô mấy năm qua mặc kệ là tốt hay không tốt, dù sao thì cũng đã đi qua rồi, cô không muốn nhắc lại nó với bất kỳ ai.
'Công việc cần.'
'Anh giờ cũng đi đây đi đó suốt sao?' Giang Tâm Đóa ngoảnh sang nhìn hắn, 'Là anh dạy hư Tiểu Hàng, dạy nó chơi cổ phiếu?'
'Anh nào có dạy hư ai?' Ngụy Nhất Minh lập tức kêu oan, 'Tiểu Hàng đối với phương diện này rất có tài, an chỉ chỉ qua vài lần là cậu ấy đã quen tay rồi.'
'Nhưng nó vẫn còn là học sinh...' Cô không hy vọng em trai sớm bước vào trò chơi tiền bạc, tuổi còn nhỏ, khả năng tự chế còn kém, nếu gặp được chút trắc trở, không chừng sẽ là bóng ma ám ảnh cả đời.
Nếu như cô biết con trai mình mới năm tuổi đã bị người cha "vô lương tâm" ép phải xem những báo cáo tài chính thì chắc sẽ tức điên lên mất!
'Yên tâm đi, Tiểu Hàng đã lớn rồi, tự biết kìm chế bản thân, sẽ không có chuyện gì.' Ngụy Nhất Minh cười trấn an cô.
'Cho dù lớn thì cũng chỉ 18 tuổi thôi.'
'Lúc em 18 tuổi không phải đã tự kiếm tiền rồi sao?' Ngụy Nhất Minh nhắc lại chuyện cô năm ấy đi làm thêm làm ví dụ.
Không nói còn tốt, vừa nhắc đến Giang Tâm Đóa đã thở dài một tiếng, 'Anh Nhất Minh, em với Tiểu Hàng không giống.'
Lúc đó cô chỉ muốn tự lập, không muốn dựa vào nhà họ Giang.
Nhưng Tiểu Hàng thì không giống vậy, tuy rằng cô kiếm không được nhiều tiền nhưng cũng đủ lo cho việc học của em trai, không cần hắn phải rất vất vả. Thực ra, Giang Tâm Đóa đau lòng nhất chính là tai nạn xe cộ nghiêm trọng năm xưa khiến em trai thật vất vả mới đứng lên, đi lại được, cô không muốn em mình quá cực nhọc.
'Có gì khác đâu chứ? Em là một cô gái mà còn có thể tự lập, Tiểu Hàng là đàn ông, đương nhiên không muốn cả đời đều dựa vào em, có phải không? Yên tâm đi, có anh ở đây, đảm bảo sẽ không khiến cậu ấy quá trầm mê, OK?'
'Anh nói đó nha, nếu như Tiểu Hàng có sai sót gì, em tìm anh hỏi tội.'
'Được, anh chịu trách nhiệm. Vậy được rồi chứ?'
'Tạm được.'
Lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Tâm Đóa đặt nơi sofa đổ chuông, cô còn không kịp cởi tạp dề đã vội chạy ra, nghĩ chắc là Bối Bối gọi cho mình.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, trên môi Ngụy Nhất Minh lộ ra một ý cười thật ôn nhu.
Giang Tâm Đóa đoán không sai, điện thoại là con gái gọi đến, con bé làm nũng nói muốn ở lại nhà Phạm Uyển Viện một đêm nữa, đảm bảo ngày mai nhất định sẽ về nhà. Nghe giọng nói mềm mại đáng yêu kia, Giang Tâm Đóa ngay cả một câu cự tuyệt cũng không nói nên lời chỉ đành chìu theo.
Bởi vì không cần đi đón Bối Bối nên ba người ăn cơm tối xong lại pha một bình trà ngon, ngồi nói chuyện phiếm đến 10 giờ Giang Tâm Đóa mới nói phải quay về khách sạn.
Bởi vì phòng trọ của em trai chỉ có một gian phòng ngủ và một phòng sách, mà cô thì không muốn ngủ sofa nên đành phải quay về.
Mà nhiệm vụ đưa cô về đương nhiên rơi vào tay Ngụy Nhất Minh.
Hai người lên xe vẫn còn rôm rả nói chuyện suốt trên đường về, rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa khách sạn nơi cô trọ lại.
Ngụy Nhất Minh tắt máy nhưng không lập tức xuống xe, nương theo ánh đèn đường mờ mờ, hắn quay sang nhìn Giang Tâm Đóa, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mà Giang Tâm Đóa thì cũng bối rối không biết có nên hỏi về chuyện kia không, những bức ảnh và đoạn video năm năm trước...
Vừa nãy có Giang Viễn Hàng nên họ không hẹn mà cùng không nhắc tới, trên đường về bởi vì câu chuyện vui vẻ còn dang dở nên hai người không nỡ kết thúc.
Nhưng, gút mắc trong lòng cuối cùng cũng phải nói ra...
Cuối cùng, là Ngụy Nhất Minh lên tiếng trước...
'Đóa Đóa, trong khách sạn ở San Francisco năm đó, những lời em nói, là thật sao?'
Cô nói, hắn phải chờ cô, nhưng sau đó cô liền mất tăm mất tích mà những lời đó, lại khiến hắn thực sự một mực chờ tới bây giờ.
Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn Ngụy Nhất Minh, nỗi nghi ngờ khiến lòng cô không ngừng dậy sóng...
Nếu theo như lời anh Nhất Minh, vậy năm đó thực sự có một cô gái giống hệt cô, thậm chí cũng bụng to vượt mặt như cô đến phòng của anh Nhất Minh, nói những lời khiến người ta hiểu lầm kia sao?
Sao có thể như vậy được? Người đó rốt cuộc là ai chứ?
'Đóa Đóa...' Ngụy Nhất Minh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của cô, giọng thật dịu dàng, 'Mặc kệ những năm qua em đã trải qua những chuyện gì, nhưng bởi vì những lời năm đó, anh vẫn luôn chờ em...'
Giang Tâm Đóa thực sự ngây ngẩn cả người nhưng khi Ngụy Nhất Minh dịu dàng vuốt mặt cô, cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi ngoảnh sang hướng khác một cách ngượng ngập, 'Anh Nhất Minh, anh có thể đem chuyện năm đó kể lại cho em nghe một lần không?'
Năm năm trước vô duyên vô cớ bị Phạm Trọng Nam gán cho cái tội không chung thủy vẫn là nỗi đau canh cánh trong lòng Giang Tâm Đóa.
Mà hôm nay rốt cuộc có cơ hội biện minh cho mình rồi, nhưng hình như...đã không còn ý nghĩa gì!
'Anh Nhất Minh...' Nghe Ngụy Nhất Minh kể lại một lượt những chuyện xảy ra hôm đó, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, 'Anh có chắc, người đó thực sự là em không?'
Hắn không phải rất chắc chắn, năm đó sau khi cô vội vã rời khỏi phòng, hắn vẫn luôn nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không bình thường, mà hôm nay nghe cô nói vậy thì hắn càng rõ ràng, người năm đó, có lẽ thực sự không phải là cô bởi vì đó không phải là cá tính và cách hành xử của Đóa Đóa mà hắn biết.
Nhưng, không phải Đóa Đóa thì là ai? Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy?
Thấy Ngụy Nhất Minh thoáng chau mày, Giang Tâm Đóa chợt hơi hiểu ra, 'Anh Nhất Minh, anh cũng biết em không có chị em song sinh gì, mà trên đời này ngoại trừ chị em song sinh ra, làm sao có thể có hai người bề ngoài giống nhau như đúc được chứ?'
'Sau đó cô gái kia có xuất hiện nữa không?' Ngụy Nhất Minh không biết mình sau khi xác định Giang Tâm Đóa năm đó không phải là Đóa Đóa thì nên vui hay nên buồn nữa.
Hắn không hy vọng bởi vì chuyện đó mà cô bị hiểu lầm, bị tổn thương, cũng giống như chuyện ảnh chụp lần đầu tiên bị người khác hãm hại đó vậy, người khó xử luôn là phụ nữ. Mà đáng buồn cho hắn là, câu nói bảo hắn đợi cô đó, lại không phải là Đóa Đóa thực sự nói.
Giang Tâm Đóa lắc đầu, 'Em chỉ không hiểu là ai lại hận em như vậy, không tiếc đem bản thân sửa thành giống hệt em, khiến em phải mang nỗi oan ức kia...'
'Em và Phạm Trọng Nam li hôn, có phải bởi vì anh ta hiểu lầm chuyện đó không?'
'Bọn em li hôn không liên quan trực tiếp đến chuyện đó. Là vì không hợp nhau thôi.' Có đau thì cũng đã qua, thực sự không cần nhắc đến nữa, 'Anh Nhất Minh, em xuống xe nha, bye.'
'Đóa Đóa...' Ngụy Nhất Minh kéo cô lại.
'Gì vậy?'
'Nếu như hai người đã li hôn, vậy chúng ta...' Lần đầu tiên muốn bày tỏ với một cô gái, Ngụy Nhất Minh không tránh khỏi ngượng ngập cho dù người kia là Đóa Đóa mà hắn đã quen biết mười mấy năm cũng vậy.
'Là kinh hãi thì đúng hơn.' Giang Tâm Đóa đánh mạnh lên vai em trai.
'Mặc kệ là kinh ngạc hay kinh hãi, tóm lại là phải vì buổi gặp mặt hôm nay của chúng ta mà chúc mừng mới được.' Ngụy Nhất Minh nâng hai chai rượu thượng hạng mà mình mang tới lên.
'Anh Nhất Minh, đưa em.' Giang Viễn Hàng đón lấy sau đó đẩy Giang Tâm Đóa về phía Ngụy Nhất Minh, 'Chị, cơm còn chưa dọn ra, chị với anh Nhất Minh phụ trách.'
'Vậy tối nay để anh làm bếp trưởng cho.' Ngụy Nhất Minh vừa nói vửa cởi áo vest để xuống sofa, cả đồng hồ cũng cởi ra, đồng thời xắn tay áo lên.
'Anh Nhất Minh, anh biết làm bếp sao?' Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi.
Họ quen nhau bao nhiêu năm nhưng cô chưa từng thấy hắn làm bếp mà. Giờ còn dám ở trước mặt cô nghênh ngang đòi làm bếp trưởng?
'Ở nước ngoài bấy nhiêu năm, muốn không biết cũng khó.' Người Hoa một khi đến nước ngoài, đa số đều không quen với thức ăn của phương Tây, đến cuối cùng, vẫn quay về với những món truyền thống.
'Ồ, vậy được, anh xuống bếp, em phụ anh.' Có người làm thay thì còn gì vui bằng.
Hai người đã lâu không gặp nên vừa vui vẻ nói chuyện vừa bận bịu trong bếp.
Giang Viễn Hàng sau khi ướp lạnh hai chai rượu trở ra, nhìn thấy bóng hai người trong bếp thì không khỏi mỉm cười, càng nhìn càng thấy hai người họ là một đôi mới xứng.
Người có thể nắm tay chị đi đến cuối đường mới là người thích hợp với chị nhất, mà cậu tin, anh Nhất Minh chính là người đó.
Cậu không biết chị mình đến Luân Đôn để làm gì nhưng cậu không hy vọng chị và Phạm Trọng Nam lại nhấc lên quan hệ, họ thực sự không thích hợp.
Nếu như chị với anh Nhất Minh có thể nối lại duyên xưa thì tốt quá rồi.
Tài nấu bếp của Ngụy Nhất Minh quả thực là hơn Giang Tâm Đóa một bực, dưới sự hợp tác của hai người, mấy món ăn thơm ngon rất nhanh đã làm xong, chỉ còn nồi canh bắp hầm sườn non của cô vẫn còn chưa xong nữa mà thôi.
Sau khi bày biện món ăn lên bàn, hai người vừa ngồi ở bếp chờ nồi canh vừa nói chuyện phiếm.
'Mấy năm nay ở Melbourne có tốt không?' Ngụy Nhất Minh nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Tuy rằng cô và Phạm Trọng Nam đã li hôn năm năm nhưng chuyện năm đó ở San Francisco khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, không cách nào giải thích được.
Rất muốn tìm một cơ hội tận mặt hỏi cô cho rõ ràng, tiếc là vẫn luôn không biết cô ở nơi nào.
Những năm qua hắn liều mạng làm việc, rốt cuộc cũng có được thành tích và địa vị như ngày hôm nay, mà may mắn cho hắn là, mấy tháng trước trong một lần tình cờ vào mạng lại gặp được Giang Viễn Hàng.
Nhưng ba tháng trước tổng công ty ở New York chỉ định hắn phụ trách công việc ở Anh, nên hắn quyết định đợi sau khi công việc ổn định rồi mới đi tìm cô.
Nào ngờ cô lại đến Luân Đôn vào lúc này! Có trời mới biết, khi hắn nghe Tiểu Hàng nói cô đến, thì trong lòng vui sướng và phấn khích đến mức nào.
'Cũng tốt lắm. Anh thì sao? Sao lại đến Luân Đôn?' Cuộc sống của cô mấy năm qua mặc kệ là tốt hay không tốt, dù sao thì cũng đã đi qua rồi, cô không muốn nhắc lại nó với bất kỳ ai.
'Công việc cần.'
'Anh giờ cũng đi đây đi đó suốt sao?' Giang Tâm Đóa ngoảnh sang nhìn hắn, 'Là anh dạy hư Tiểu Hàng, dạy nó chơi cổ phiếu?'
'Anh nào có dạy hư ai?' Ngụy Nhất Minh lập tức kêu oan, 'Tiểu Hàng đối với phương diện này rất có tài, an chỉ chỉ qua vài lần là cậu ấy đã quen tay rồi.'
'Nhưng nó vẫn còn là học sinh...' Cô không hy vọng em trai sớm bước vào trò chơi tiền bạc, tuổi còn nhỏ, khả năng tự chế còn kém, nếu gặp được chút trắc trở, không chừng sẽ là bóng ma ám ảnh cả đời.
Nếu như cô biết con trai mình mới năm tuổi đã bị người cha "vô lương tâm" ép phải xem những báo cáo tài chính thì chắc sẽ tức điên lên mất!
'Yên tâm đi, Tiểu Hàng đã lớn rồi, tự biết kìm chế bản thân, sẽ không có chuyện gì.' Ngụy Nhất Minh cười trấn an cô.
'Cho dù lớn thì cũng chỉ 18 tuổi thôi.'
'Lúc em 18 tuổi không phải đã tự kiếm tiền rồi sao?' Ngụy Nhất Minh nhắc lại chuyện cô năm ấy đi làm thêm làm ví dụ.
Không nói còn tốt, vừa nhắc đến Giang Tâm Đóa đã thở dài một tiếng, 'Anh Nhất Minh, em với Tiểu Hàng không giống.'
Lúc đó cô chỉ muốn tự lập, không muốn dựa vào nhà họ Giang.
Nhưng Tiểu Hàng thì không giống vậy, tuy rằng cô kiếm không được nhiều tiền nhưng cũng đủ lo cho việc học của em trai, không cần hắn phải rất vất vả. Thực ra, Giang Tâm Đóa đau lòng nhất chính là tai nạn xe cộ nghiêm trọng năm xưa khiến em trai thật vất vả mới đứng lên, đi lại được, cô không muốn em mình quá cực nhọc.
'Có gì khác đâu chứ? Em là một cô gái mà còn có thể tự lập, Tiểu Hàng là đàn ông, đương nhiên không muốn cả đời đều dựa vào em, có phải không? Yên tâm đi, có anh ở đây, đảm bảo sẽ không khiến cậu ấy quá trầm mê, OK?'
'Anh nói đó nha, nếu như Tiểu Hàng có sai sót gì, em tìm anh hỏi tội.'
'Được, anh chịu trách nhiệm. Vậy được rồi chứ?'
'Tạm được.'
Lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Tâm Đóa đặt nơi sofa đổ chuông, cô còn không kịp cởi tạp dề đã vội chạy ra, nghĩ chắc là Bối Bối gọi cho mình.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, trên môi Ngụy Nhất Minh lộ ra một ý cười thật ôn nhu.
Giang Tâm Đóa đoán không sai, điện thoại là con gái gọi đến, con bé làm nũng nói muốn ở lại nhà Phạm Uyển Viện một đêm nữa, đảm bảo ngày mai nhất định sẽ về nhà. Nghe giọng nói mềm mại đáng yêu kia, Giang Tâm Đóa ngay cả một câu cự tuyệt cũng không nói nên lời chỉ đành chìu theo.
Bởi vì không cần đi đón Bối Bối nên ba người ăn cơm tối xong lại pha một bình trà ngon, ngồi nói chuyện phiếm đến 10 giờ Giang Tâm Đóa mới nói phải quay về khách sạn.
Bởi vì phòng trọ của em trai chỉ có một gian phòng ngủ và một phòng sách, mà cô thì không muốn ngủ sofa nên đành phải quay về.
Mà nhiệm vụ đưa cô về đương nhiên rơi vào tay Ngụy Nhất Minh.
Hai người lên xe vẫn còn rôm rả nói chuyện suốt trên đường về, rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa khách sạn nơi cô trọ lại.
Ngụy Nhất Minh tắt máy nhưng không lập tức xuống xe, nương theo ánh đèn đường mờ mờ, hắn quay sang nhìn Giang Tâm Đóa, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mà Giang Tâm Đóa thì cũng bối rối không biết có nên hỏi về chuyện kia không, những bức ảnh và đoạn video năm năm trước...
Vừa nãy có Giang Viễn Hàng nên họ không hẹn mà cùng không nhắc tới, trên đường về bởi vì câu chuyện vui vẻ còn dang dở nên hai người không nỡ kết thúc.
Nhưng, gút mắc trong lòng cuối cùng cũng phải nói ra...
Cuối cùng, là Ngụy Nhất Minh lên tiếng trước...
'Đóa Đóa, trong khách sạn ở San Francisco năm đó, những lời em nói, là thật sao?'
Cô nói, hắn phải chờ cô, nhưng sau đó cô liền mất tăm mất tích mà những lời đó, lại khiến hắn thực sự một mực chờ tới bây giờ.
Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn Ngụy Nhất Minh, nỗi nghi ngờ khiến lòng cô không ngừng dậy sóng...
Nếu theo như lời anh Nhất Minh, vậy năm đó thực sự có một cô gái giống hệt cô, thậm chí cũng bụng to vượt mặt như cô đến phòng của anh Nhất Minh, nói những lời khiến người ta hiểu lầm kia sao?
Sao có thể như vậy được? Người đó rốt cuộc là ai chứ?
'Đóa Đóa...' Ngụy Nhất Minh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của cô, giọng thật dịu dàng, 'Mặc kệ những năm qua em đã trải qua những chuyện gì, nhưng bởi vì những lời năm đó, anh vẫn luôn chờ em...'
Giang Tâm Đóa thực sự ngây ngẩn cả người nhưng khi Ngụy Nhất Minh dịu dàng vuốt mặt cô, cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi ngoảnh sang hướng khác một cách ngượng ngập, 'Anh Nhất Minh, anh có thể đem chuyện năm đó kể lại cho em nghe một lần không?'
Năm năm trước vô duyên vô cớ bị Phạm Trọng Nam gán cho cái tội không chung thủy vẫn là nỗi đau canh cánh trong lòng Giang Tâm Đóa.
Mà hôm nay rốt cuộc có cơ hội biện minh cho mình rồi, nhưng hình như...đã không còn ý nghĩa gì!
'Anh Nhất Minh...' Nghe Ngụy Nhất Minh kể lại một lượt những chuyện xảy ra hôm đó, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, 'Anh có chắc, người đó thực sự là em không?'
Hắn không phải rất chắc chắn, năm đó sau khi cô vội vã rời khỏi phòng, hắn vẫn luôn nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không bình thường, mà hôm nay nghe cô nói vậy thì hắn càng rõ ràng, người năm đó, có lẽ thực sự không phải là cô bởi vì đó không phải là cá tính và cách hành xử của Đóa Đóa mà hắn biết.
Nhưng, không phải Đóa Đóa thì là ai? Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy?
Thấy Ngụy Nhất Minh thoáng chau mày, Giang Tâm Đóa chợt hơi hiểu ra, 'Anh Nhất Minh, anh cũng biết em không có chị em song sinh gì, mà trên đời này ngoại trừ chị em song sinh ra, làm sao có thể có hai người bề ngoài giống nhau như đúc được chứ?'
'Sau đó cô gái kia có xuất hiện nữa không?' Ngụy Nhất Minh không biết mình sau khi xác định Giang Tâm Đóa năm đó không phải là Đóa Đóa thì nên vui hay nên buồn nữa.
Hắn không hy vọng bởi vì chuyện đó mà cô bị hiểu lầm, bị tổn thương, cũng giống như chuyện ảnh chụp lần đầu tiên bị người khác hãm hại đó vậy, người khó xử luôn là phụ nữ. Mà đáng buồn cho hắn là, câu nói bảo hắn đợi cô đó, lại không phải là Đóa Đóa thực sự nói.
Giang Tâm Đóa lắc đầu, 'Em chỉ không hiểu là ai lại hận em như vậy, không tiếc đem bản thân sửa thành giống hệt em, khiến em phải mang nỗi oan ức kia...'
'Em và Phạm Trọng Nam li hôn, có phải bởi vì anh ta hiểu lầm chuyện đó không?'
'Bọn em li hôn không liên quan trực tiếp đến chuyện đó. Là vì không hợp nhau thôi.' Có đau thì cũng đã qua, thực sự không cần nhắc đến nữa, 'Anh Nhất Minh, em xuống xe nha, bye.'
'Đóa Đóa...' Ngụy Nhất Minh kéo cô lại.
'Gì vậy?'
'Nếu như hai người đã li hôn, vậy chúng ta...' Lần đầu tiên muốn bày tỏ với một cô gái, Ngụy Nhất Minh không tránh khỏi ngượng ngập cho dù người kia là Đóa Đóa mà hắn đã quen biết mười mấy năm cũng vậy.
/410
|