Chương 147: Nếu vậy, hãy để chúng ta cùng điên đi!
'Thẩm thiếu, Viện Viện, Tề thiếu đến rồi, mọi người nói chuyện với nhau trước đi, tôi đi tiếp đãi những người khác.' Phó Minh Trạch nói rồi vội vội vàng vàng rời đi.
'Thẩm thiếu, có ngại tôi làm phiền không?' Sầm Chí Tề vốn không muốn quấy rầy hai người đang nói chuyện vui vẻ kia nhưng đã bị Phó Minh Trạch kéo tới rồi cho nên vẫn phải lên tiếng.
'Chí Tề, từ lúc nào thì khách sáo vậy rồi? Ngồi xuống cùng uống một li đi.' Thẩm Anh Hoa ngược lại rất nhiệt tình.
'Có ngại tôi ngồi đây không?' Câu này hắn hỏi Thẩm Anh Hoa nhưng ánh mắt lại đăm đắm nhìn về phía Quan Viện Viện.
Quan Viện Viện vốn định phản đối nhưng Thẩm Anh Hoa là chủ của bữa tiệc đã nhanh miệng đồng ý.
'Tề thiếu muốn ngồi đâu thì cứ ngồi, tôi đâu phải chủ bữa tiệc, không có ý định tiếp đãi ai.' Giọng điệu Quan Viện Viện rất cao ngạo, nghe ra được tâm tình không phải rất thoải mái.
Nhìn thấy hắn, tâm trạng thoải mái mới là lạ.
Thấy bầu không khí giữa hai người hình như không đúng, Thẩm Anh Hoa liền tích cực thay đổi đề tài, dù sao bữa tiệc tối nay cũng là để tẩy trần cho hắn, hắn là chủ tiệc nhưng rõ ràng, hai vị khách này hoàn toàn không nể mặt người chủ này chút nào.
Bất kể hắn nói gì hai người đều đồng dạng trầm mặc không nói không ừ khiến cho Thẩm Anh Hoa cực kỳ khó xử, cũng may hắn là chủ tiệc, về sau có mấy người bạn nữa mới đến cho nên hắn trực tiếp bỏ lại hai người chuồn đi tiếp đãi người khác. Dù sao cũng là người quen rồi, chắc không để ý nhiều như vậy đâu.
Thẩm Anh Hoa đi rồi, góc phòng chỉ còn lại hai người.
Quan Viện Viện không có hứng thú uống rượu với hắn, nhấc túi xách lên định đi thì một chiếc chân dài đã duỗi ra, ngáng đường cô lại.
'Chó ngoan không chắn đường. Tránh ra!' Quan Viện Viện bực dọc nói.
'Cho nên, chắn đường thì không phải chó ngoan rồi.' Sầm Chí Tề vẻ mặt cợt nhả đứng lên, lần này dùng cả thân thể cao to của mình chắn đường cô, 'Trước giờ anh đều không nói anh là người tốt.'
Tề thiếu gia, tốc độ chuyển từ thú sang người của anh cũng thật là mau nha!
'Lăn ngay.' Quan Viện Viện không có tâm tình cãi cọ với hắn, huống gì ở đây đông người như vậy.
'Lớn như vậy rồi nhưng anh còn chưa biết lăn là thế nào. Hay là em dạy anh?'
'Tề thiếu gia, anh còn không biết lăn sao? Hay để tôi tìm mấy cô em nóng bỏng qua dạy cho anh biết thế nào là lăn?' Giọng bỡn cợt của Phó Minh Trạch truyền vào tai hắn.
Vừa nãy Thẩm Anh Hoa qua nói với hắn hai người hình như có gì đó rất kỳ cục, bảo hắn qua điều tiết một chút không ngờ kỳ cục đâu không thấy, chỉ thấy Tề thiếu gia cản đường Quan tiểu thư, còn nói chưa biết lăn gì đấy.
Thật sự cười chết người.
Tề thiếu gia hắn từ 15 tuổi bắt đầu có bạn gái, bên người chưa từng thiếu bóng dáng của các cô em nóng bỏng, còn không biết lăn thế nào sao?
Quan Viện Viện cũng không phải không biết hắn là người thế nào! Lúc này đây giả vờ ngây thơ hình như không hợp cho lắm.
Sầm Chí Tề ngoảnh sang bên cạnh tức giận lườm Phó Minh Trạch một cái, cái tên đáng chết này, không thể qua đây trễ một chút sao?
Hắn thật không dễ dàng gì mới có cơ hội nói chuyện riêng với cô mấy câu.
Nhiều năm như vậy rồi, dễ lắm sao?
Mà Quan Viện Viện lại nhân lúc hắn ngoảnh sang hướng khác ấy, khéo léo lách mình qua khoảng trống đi mất.
Thấy cô đi rồi, Sầm Chí Tề lập tức đẩy Phó Minh Trạch chắn ở trước mặt mình ra đuổi theo.
Khoảnh khắc mà Quan Viện Viện ấn nhút thang máy, cô rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng một giây sau, một bàn tay rám nắng đột nhiên vươn ra, chặn lại cánh cửa đang khép lại sau đó một thân hình cao lớn lách vào.
Quan Viện Viện không còn gì để nói nhìn người đàn ông mặt dày nào đó một cái sau đó lập tức xoay sang hướng khác mặc kệ hắn.
'Anh đưa em về.' Sầm Chí Tề cũng không bám sát cô, chỉ giữ một khoảng cách an toàn chừng nửa mét, cúi xuống cẩn thận quan sát cô gái trước mặt.
Trong thang máy ánh đèn rất dịu mắt khiến làn da cô càng thêm sáng, bóng loáng như ngọc, dáng vẻ cao ngạo không nhiễm chút bụi trần giống như một tiên nữ đi lạc xuống phàm trần, đẹp đến người ta không dời mắt đi được.
Cho dù không nhìn hắn, Quan Viện Viện cũng biết hắn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng rực như đuốc ấy giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Cực lực nhịn xuống cảm giác xung động muốn cúi xuống tháo chiếc giày cao gót trên chân gõ vào đầu hắn, một lần lại một lần nhịn xuống cơn giận đang thiêu đốt, cô không buồn trả lời, chỉ đăm đắm nhìn vào bảng số đang nhảy của thang máy.
Nhanh lên! Rất nhanh thôi là đã có thể thoát ra được không khí ngột ngạt đến khó thở này rồi!
Thái độ băng giá hoàn toàn không để ý đến hắn khiến vị Tề thiếu gia trước giờ chưa từng bị phái nữ đối xử như vậy trong lòng buồn bực cực điểm vì vậy tiếp tục phát huy trình độ da mặt dày của mình, tiến đến thêm một bước, 'Này, Quan Viện Viện, chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, nói một hai câu với anh chắc cũng không quá đáng chứ?'
Nửa câu cũng không muốn nói với anh! Sóng mắt cô thoáng xao động nhưng chỉ có khóe môi hơi nhếch lên kia tố cáo cảm xúc thật của mình.
'Phụ nữ đừng cắn môi như vậy, đàn ông sẽ đau lòng lắm.' Ngón tay đưa ra áp lên vết cắn trên môi cô, còn cố tình xoa nhẹ nó...
Nếu như cô đã không chịu mềm cũng không chịu cứng, chi bằng trực tiếp giở trò lưu manh, thuận tiện ăn chút đậu hũ cũng không tệ.
Quả nhiên...
Quan Viện Viện không chút lưu tình rũ tay hắn ra, cơn giận bùng lên trong đôi mắt đẹp, 'Sầm Chí Tề, tôi cảnh cáo anh, không được động tay động chân với tôi.'
'Anh chỉ đau lòng dùm em thôi mà.'
Hắn vẫn nói bằng giọng ngả ngớn.
'Để tình thương của anh cho những cô gái khác đi, tin rằng có rất nhiều cô tranh giành nhau để có được.'
'Chuyện đó là đương nhiên. Bao nhiêu cô gái muốn anh đau lòng mà có được đâu!' Về điểm này, Tề thiếu gia cực kỳ có lòng tin.
Thông thường chỉ có chuyện các cô gái lấy lòng hắn, nào đến lượt hắn đi lấy lòng họ chứ? Ngoại trừ cô gái trước mặt đây, hắn dùng cách nào dường như cũng không đúng, cô luôn thấy chướng mắt với hắn.
Bộ dạng đắc ý của Tề thiếu gia khiến Quan Viện Viện rốt cuộc nhịn không được mắng một câu, 'Tự kỷ đến điên rồi.'
'Tự kỷ?'
'Tưởng rằng mình có thể bẩy được cả trái đất.'
'Ờ, bẩy được cả trái đất thì hơi khó.' Sầm Chí Tề đột nhiên áp sát, ép cô đụng vào tường của thang máy, hai cánh tay rám nắng chặn hai bên sườn cô khiến cô tiến thoái đều khó mới chậm rãi ghé sát bên tai cô thì thầm, 'Nhưng bẩy em thì thừa sức.'
Quan Viện Viện trước giờ đều biết người đàn ông này lưu manh nhưng mãi đến bây giờ mới sâu sắc hiểu được, tất cả lưu manh trên thế giới này cộng lại cũng không bằng một đầu ngón tay của hắn!
Không chỉ miệng lưỡi lưu manh mà động tác lại càng hạ lưu...
Lúc hắn nói xong câu này, còn cố tình dán sát vào người cô hơn, 'Có muốn thử xem anh có bẩy được em lên không?'
Không đợi hắn nói hết cô đã gập chân, định đá cho hắn một cước nhưng không ngờ không biết có phải vì vị Tề thiếu gia này ghẹo gái nhiều quá rồi không, ngay cả động tác tiếp theo của đối phương là gì cũng đoán ra được mà nhanh nhẹn tránh đi.
Lúc này, cửa thang máy vừa khéo mở ra, cô ném lại một câu: 'Đồ điên' rồi bước thẳng ra ngoài mà tên lưu manh nào đó, đương nhiên vẫn theo sát sau lưng cô.
Chỉ có điều, lúc cô ngước lên nhìn mới phát hiện thang máy không phải dừng ở bãi đỗ xe ngầm mà là một hành lang xa lạ.
Quan Viện Viện giật nảy mình, rồi như nghĩ ra điều gì, vội xoay người trừng tên vô lại đang đứng dựa cửa thang máy nào đó.
'Sầm Chí Tề, rốt cuộc anh muốn gì?'
Vừa nãy lo đấu võ mồm với hắn nên không để ý, chắc chắn là bị tên lưu manh này ấn sang tầng khác rồi...
Quan Viện Viện cảm thấy tất cả lý trí của mình sắp bị người này làm cho thiêu trụi hết rồi.
'Em nói xem anh muốn làm gì?' Sầm Chí Tề đột nhiên áp sát cô, ỷ vào chiều cao và sức vóc lần nữa ép cô vào góc tường, 'Viện Viện, nói thật lòng, mấy năm nay có nhớ đến anh không?'
'Anh điên rồi!' Quan Viện Viện cắn răng, hai tay chống lên ngực hắn cố giữ khoảng cách nhưng lòng bàn tay vẫn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ và nhiệt độ của hắn.
'Đúng, anh điên rồi!'
Hắn cúi đầu, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp chặn lấy môi cô...
Điên rồi, tất cả đều điên rồi!
Vậy cứ để chúng ta cùng điên luôn cũng tốt!
Quan Viện Viện không biết bằng cách nào mình lại bị tên khốn kia lôi vào phòng, chỉ khi một tia lý trí cuối cùng quay trở lại thì đã thấy mình bị hắn áp ở trên giường...
Đây đúng là một cuộc chiến không hề cân sức nhưng không hề kém phần kịch liệt, sự chinh phục của người đàn ông, sự không cam lòng của cô gái, đến cuối cùng, không biết là ai chinh phục ai, ai thỏa mãn ai.
Đương nhiên, vẫn có người bị ăn một cái tát!
'Thể lực không tệ nha!'
Trên người quấn thêm một chiếc khăn lông, Sầm Chí Tề sờ bên mặt mới vừa bị đánh, nhàn nhạt nói.
Quan Viện Viện sầm mặt bước xuống giường, trấn tĩnh nhặt lại những món đồ tán loạn trên sàn, mặc vào từng chiếc một, sau khi sửa sang lại chỉnh tề, lập tức xoay người rời đi.
Mãi đến khi cánh cửa phòng kia đóng lại, Sầm Chí Tề mới ném chiếc khăn trên người xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước rào rạt vang lên khắp căn phòng tắm nhưng bên tai hắn dường như chỉ có tiếng nói ủy khuất gần như không thể nghe được của cô lúc nãy...
Cô thật sự là cô gái quật cường nhất mà hắn từng gặp, trong cuộc hoan ái kịch liệt kia, đến cuối cùng, cô đã không còn sức nhưng vẫn bướng bỉnh cắn răng không chịu nhận thua, không chịu mở miệng xin tha...
Nhưng lúc nhỏ Quan Viện Viện lại không phải như vậy, rốt cuộc thì từ lúc nào, từ bao giờ cô đã trở nên khác biệt với cô gái có nụ cười ngọt ngào mà hắn từng quen biết vậy?
Nửa tiếng sau bước ra, cầm lấy bao thuốc trên tủ đầu giường ra hút, mãi đến khi cả gói thuốc hút hết hắn mới đứng dậy rời đi.
/200
|