Chương 148: Em nhớ anh! (1)
Lại là một buổi chiều rất đẹp, Quan trợ lý chỉnh lý xong những văn kiện mà các phòng ban cùng những công ty con chuyển giao cho boss xong, đặt nó gọn gàng trên bàn chờ hắn về phê duyệt.
Ngày mai boss mới từ Paris quay về, nếu thấy cô mấy ngày nay nghiêm túc học tập công việc trợ lý nhất định sẽ rất vui!
Mới vừa ngồi xuống ghế của boss cầm điện thoại lên định chụp lại mấy chồng văn kiện cao ngất kia gửi cho hắn thì điện thoại nội bộ vang lên...
'Quan trợ lý, những người mới của phòng thư ký đến báo danh, qua đây mọi người làm quen với nhau một chút.'
Lúc Quan Mẫn Mẫn đến phòng thư ký, bốn cô gái mặc đồng phục của công ty đã làm quen xong với những đồng sự khác trong phòng, chỉ còn đợi mỗi cô.
'Đây là trợ lý riêng của tổng tài, Quan Mẫn Mẫn tiểu thư.' Thư ký trưởng Sầm Giai Di giới thiệu cô với họ.
'Chào mọi người, tôi là Quan Mẫn Mẫn, rất vui sau này được làm việc chung với mọi người.'
Chào hỏi xong, Quan Mẫn Mẫn mới phát hiện trong số bốn cô thư ký thì lại có hai người là người quen, một là thư ký trước đây của cô Trang Lâm còn người kia là Nguyễn Mộng Mộng, cô gái lần trước từng có duyên gặp mặt, còn trao đổi số điện thoại liên lạc với nhau.
Mà lúc hai người nhìn thấy cô, trên mặt cũng không giấu được sự kinh ngạc nhưng theo phép lịch sự cơ bản, cũng không trực tiếp gọi tên cô mà lần lượt tiến đến tự mình giới thiệu.
'Tôi là Lý Tử Mạn, sau này xin chỉ bảo thêm.' Đôi giày cao gót và chiếc váy đồng phục được may khéo léo càng tôn lên thân hình mạn diệu của cô, cô gái có gương mặt xinh đẹp phóng khoáng chăm chú nhìn Quan Mẫn Mẫn.
'Rất vui được biết cô.' Quan Mẫn Mẫn bắt tay với cô xong, thì rút ra.
Trên người cô gái này có một loại sức mạnh gì đó khiến Quan Mẫn Mẫn có một loại ảo giác, rằng cô gái này giống hệt như bà Thích Bội Tư, mẹ của Sầm Chí Quyền, nhưng Thích Bội Tư thể hiện nó ra ngoài không hề che dấu còn cô gái này rõ ràng là kín đáo hơn nhiều.
Tiếp theo là một cô gái mang kính cận, mái tóc được vấn lên một cách rất quy củ nhưng giọng nói lại rất trẻ trung, ngọt ngào – Hà Tư Như.
Cuối cùng đến lượt Trang Lâm và Nguyễn Mộng Mộng, trên mặt hai bên đều không giấu được nụ cười vui vẻ.
'Được rồi, giờ tôi đưa các cô đi làm quen với các phòng ban quan trọng trước.' Sầm Giai Di vỗ vỗ tay, 'Mời đi bên này.'
Nói rồi vượt lên đi trước, bốn cô gái lục tục bước theo sau.
'Trưa cùng nhau ăn cơm.' Quan Mẫn Mẫn nhìn theo hai cô gái đi sau cùng, nhẹ giọng nói.
Nguyễn Mộng Mộng không quay lại, chỉ đưa tay ra phía sau lặng lẽ làm một dấu OK.
***
Buổi trưa, khi bốn đóa hoa của phòng thư ký cùng xuất hiện ở căn tin dành cho nhân viên của Sầm thị thì lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đương nhiên, thu hút ánh mắt của mọi người nhất không ai khác ngoài trợ lý đặc biệt của tổng tài – Quan tiểu thư.
Dù sao tin đồn cũng đã truyền lâu rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên phần lớn mọi người nhìn thấy người thật, ai cũng muốn tỉ mỉ quan sát xem người có thể khiến cho được xem trọng rốt cuộc có mị lực như thế nào.
Kết quả đương nhiên là mọi người đều có chút thất vọng, nhất là trong mắt những nhân viên nam có mặt ở căn tin, Quan trợ lý chẳng qua chỉ là một cô gái trong sáng đáng yêu có chút ngọt ngào vậy thôi! Nhưng những nhân viên nữ thì cảm thấy tốt hơn nhiều, thì ra phu nhân tương lai của boss tướng mạo cũng không khác biệt gì mấy so với họ.
Ngược lại những đóa hoa mới của phòng thư ký, thanh thuần có, lạnh lùng có, nhã nhặn có, không biết tương lai được phái đến làm việc cho phòng ban nào, vị chủ quản nào đây?
Bất chấp ánh mắt tò mò của mọi người, bốn người chọn món xong thì tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, vừa hưởng thụ bữa trưa ngon lành vừa nói chuyện phiếm.
Trang Lâm bởi vì trước đây đã có làm việc với Quan Mẫn Mẫn một thời gian nên xem như khá quen thuộc còn Nguyễn Mộng Mộng thì bởi vì con Xù mà quen biết với cô nên không xa lạ gì còn Hà Tư Như là một cô gái an tĩnh, nhã nhặn, vừa chậm rãi dùng bữa vừa im lặng nghe ba người nói chuyện.
'Con trai chị sau khi về nhà giận cho chó đen nhỏ kia thật lâu.' Quan Mẫn Mẫn ăn xong một miếng sườn chiên thơm phức, tâm trạng cũng tốt cực kỳ, không ngờ là bữa trưa trong nhà ăn của nhân viên lại ngon như vậy, vậy mà vẫn có rất nhiều người ra ngoài ăn.
Đương nhiên, có ngon đến mấy ăn nhiều đại khái chắc cũng ngán.
'Mẫn Mẫn, nó tên là Jackie.' Nguyễn Mộng Mộng mỉm cười nói, 'Vậy con Xù nhà chị có mang chưa?'
'Ừm, mình cũng rất tò mò.' Trang Lâm cảm thấy hai người có thể bằng phương thức này quen nhau quả thực buồn cười cực kỳ, hơn nữa cực hiếm có.
'Nếu như có chó con, có ngại cho tôi một con không?' Đang ăn salad, Hà Tư Như đột nhiên lên tiếng.
'Mẫn Mẫn, em cũng muốn một con, con cái.' Trang Lâm cũng phụ hoa theo, nuôi một con chó làm bạn là một ý tưởng không tồi.
'Mới làm có một lần thôi, làm gì mà hiệu quả vậy?' Quan tiểu thư ngước mặt lên.
Nhưng mà Quan tiểu thư, tiểu Quan tiên sinh nhà cô hình như cũng chỉ một lần là có, hay là tối đó không chỉ có một lần???
'Ý của cô là, còn phải thêm vài lần nữa?' Gương mặt xinh xắn của Nguyễn Mộng Mộng nhuốm một tầng ráng hồng. Tuy rằng chỉ là nói chuyện về chó nhưng dù sao vấn đề này cũng tương đối riêng tư, tuổi còn trẻ như cô không tránh khỏi có chút thẹn thùng, 'Nhưng hình như con trai chị không thích Jackie cho lắm.'
'Sau lần đó, về nhà con Xù nhà chị tinh thần hồi phục tốt lắm, nói không chừng thực sự là có baby rồi.' Quan Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút, cảm giác có lẽ không sai nên nói thêm, 'Ngày mai chị bảo bác sĩ thú y đến khám xem có phải hay không.'
Dù sao chó không giống như người, có thể dùng kỳ kinh để phán đoán xem có bầu hay không. Đương nhiên là phải nhờ người có chuyên môn rồi.
'Ăn nhanh đi.' Trang Lâm tuy rằng không phải cô gái đơn thuần không biết chuyện đời nhưng ở chỗ công cộng thảo luận vấn đề này vẫn cảm thấy có chút không tự tại.
'Vấn đề này rất bình thường mà, các cô xấu hổ cái gì?' Hà Tư Như ngược lại rất bình thản nói.
'Đúng đó, vốn là chuyện rất bình thường mà. Chẳng lẽ các cô đều không có xem những truyện tranh hay tiểu thuyết loại 18+ hay sao?'
Lúc bốn người đang rôm rả bàn tán về đề tài này thì căn tin lần nữa náo động cả lên, bốn người cũng lập tức nhìn về phía đó...
Lại là một nhóm bốn người khác, là thư ký trưởng khó được xuất hiện một lần ở căn tin này cùng với hai người của phòng thư ký và một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng khá là lạ mặt, cô gái này, chắc lại là một người mới của phòng thư ký đúng không?
Thoạt nhìn xinh đẹp và tháo vát hơn ba cô lúc nãy rất nhiều, hơn nữa vừa đến thì đã theo chân thư ký trưởng, xem ra rất được xem trọng.
Nhóm người do Sầm Giai Di dẫn đầu vừa vào thì đi thẳng đến bàn của Quan Mẫn Mẫn, ngoại trừ Quan Mẫn Mẫn vẫn điềm nhiên ăn, ba người còn lại đều hơi có chút khẩn trương, thấy bốn người sắp đến gần thì vội buông đũa xuống đứng dậy, đương nhiên, Quan tiểu thư là ngoại lệ.
'Thư ký Sầm.' Ba người không hẹn mà cùng lên tiếng, người mới đối với cấp trên duy trì lễ phép thì tốt hơn.
'Giai Di, muốn cùng ngồi ăn không?' Quan tiểu thư ăn xong món sườn, cầm ly nước chanh lên uống một hớp rồi mới nói.
'Giờ nghỉ mọi người không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ đến tìm Quan trợ lý thôi.' Sầm Giai Di mỉm cười, quay đầu nhìn lại ba người phía sau, 'Ba người qua bên kia đợi tôi một chút.'
Ba người kia rất nhanh rời đi, nhóm của Trang Lâm cũng lục tục ngồi xuống.
Quan Mẫn Mẫn uống xong ly nước chanh, chuẩn bị tấn công qua dĩa bánh ngọt, Sầm Giai Di nhìn cô, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, cô nàng này ăn nhiều như vậy sao chẳng có tí thịt nào nhỉ?
'Quan trợ lý, đại boss bảo cô lập tức quay về văn phòng.'
Chiếc nĩa trên tay Quan Mẫn Mẫn mới vừa chạm đến chiếc bánh ngọt, nghe Sầm Giai Di nói vậy thì tuột khỏi tay rơi thẳng xuống bàn, thảng thốt đứng lên, 'Em nói gì?'
'Em nói đại boss về rồi, công việc của chị còn chưa làm xong, chờ nghe mắng đi.'
Đáng tiếc là Quan tiểu thư vừa nghe nói tổng tài đại nhân về sớm hơn dự định thì nửa câu sau tự động bỏ qua...
'Vậy chị lên trước nha, mọi người từ từ ăn.' Không còn lòng dạ ăn gì, Quan trợ lý vội vàng vẫy tay với Sầm Giai Di, 'Giai Di, đi trước nha.'
Nói rồi chân đạp trên đôi giày cao gót 5cm của mình chạy khỏi căn tin.
'Mẫn Mẫn với đại boss có quan hệ gì?' Nguyễn Mộng Mộng và Hà Tư Như đều chưa được gặp boss, thấy thái độ khác lạ của cô thì tò mò hỏi.
'Chị ấy hả...' Trang Lâm mím môi cười, '...chính là tổng tài phu nhân của chúng ta.'
Nghe vậy cả hai người đồng thời hóa đá, tổng tài phu nhân?!!
Ý chính là, vừa nãy bọn họ mới cùng tổng tài phu nhân ăn cơm chung? Chẳng trách cô ấy hoàn toàn không sợ thư ký trưởng gì cả!
Còn Lý Tử Mạn chọn món xong trong khi chờ đợi được phục vụ, dùng ánh mắt không đọc ra được cảm xúc đăm đắm nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
'Lý thư ký nhìn gì vậy?' Hai người thư ký lâu năm đối với cô thư ký mới tốt nghiệp ở bên Anh trở về này vẫn rất xem trọng, tuy rằng cô là người mới ở Sầm thị nhưng người ta không chỉ là sinh viên tốt nghiệp với thành tích xuất sắc mà đã có kinh nghiệm công tác một thời gian ở một tập đoàn tài chính ở nước ngoài cho nên không thể so sánh với những người mới khác được.
Mà sở dĩ họ đi cùng thư ký trưởng đén căn tin ăn trưa là vì muốn tận dụng thời gian nghỉ này bồi dưỡng thêm mối quan hệ.
'Quan trợ lý thật là một người đặc biệt.' Lý Tử Mạn nhướng mày nói, mà cô gái kia rõ ràng là không nhận ra cô, chứng tỏ lần đó ở nhà hàng, cô ta không hề chú ý đến cô.
Từ nhỏ đến lớn, đứng giữa đám đông sự tồn tại của cô luôn là tiêu điểm nhưng hôm đó, cái hôm đi cùng xuất hiện với Hứa Yên ở nhà hàng, cả Sầm Chí Quyền lẫn Quan Mẫn Mẫn đều không để ý đến cô.
Hai người thực sự là một đôi nha!
Hai cô thư ký kia chỉ cười cười, không có bất kỳ bình luận gì, lúc này Sầm Giai Di cũng đi đến, bốn người cùng ngồi xuống, bắt đầu nói những chuyện ngoài công việc.
/200
|