Chương 77: Thật sự không liên quan? Vậy sụ mặt xuống là có ý gì?
Xe từ lúc chạy ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng đến giờ, Sầm Chí Quyền vẫn không nói một lời, Quan Mẫn Mẫn vẻ mặt thâm trầm của hắn, không dám nói một câu, sợ nói sai lại chọc giận hắn.
Thực ra tâm trạng của hắn cô có thể hiểu. Mỗi lần ở bên ngoài tình cờ gặp ba của mình, bên cạnh ông đều có những người phụ nữ khác nhau, thân là con trai, cho dù quan hệ giữa hắn với mẹ không tốt đến mấy thì cũng sẽ để ý thôi.
Đổi lại là cô, nếu như tận mắt chứng kiến ba cô lén lút cùng một người phụ nữ khác thân mật như vậy ở nơi công cộng, cô nhất định cũng rất tức giận mặc dù sớm đã biết, người đàn ông có tiền có quyền nào mà lại không lăng nhăng chứ?
Phụ nữ đối với họ mà nói cũng giống như một món đồ vật, thích thì không tiếc tiền mua về, chơi chán thì lại ném đi, dù sao cũng sẽ có thứ càng tươi mới hơn chủ động đưa lên.
Ba cô ngày xưa chắc cũng có khác gì đâu, nhưng có lẽ về sau chơi mệt rồi, hơn nữa gặp được mẹ cô cũng hợp tính với ông nên tính tình mới coi như thu liễm lại đôi chút.
Còn Sầm Húc Sâm người đàn ông này tuy rằng tuổi đã lớn nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi, lại có tiền có quyền, chẳng trách có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi một lòng bám theo.
Bất kể là vì danh hay vì lợi, cái xã hội này vốn thực tế như vậy.
Xe lướt trong màn đêm, ngoặt vào một con đường khác, nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài cửa sổ, Quan Mẫn Mẫn quay sang nhìn người đàn ông nhỏ giọng nói, 'Em muốn quay về chỗ của em.'
Tiểu Quan tiên sinh nhà cô mấy ngày nay không biết có gây ra họa gì không nữa, muốn gọi điện thoại cho con trai nhưng lại không thể gọi trước mặt hắn, hơn nữa cứ luôn ở chỗ của hắn cũng không tốt lắm.
'Không muốn ở cùng anh sao?' Sầm Chí Quyền nặng nề thở ra một hơi. Với những hành vi của cha mình, cho dù hắn có bất mãn hơn nữa, không nên để lộ những cảm xúc không nên có trước mặt cô, thật không dễ dàng gì cô mới không sợ hắn như trước đây, nghĩ vậy nên giọng điệu của hắn hòa hoãn hơn nhiều.
'Vẫn là về nhà em tốt hơn.' Quan Mẫn Mẫn kiên trì với ý mình.
'Được, đưa em về.' Lần này Sầm Chí Quyền không có ý kiến gì khác, ở ngã rẽ tiếp theo, xoay vô lăng đổi hướng.
Thấy hắn có vẻ như không còn tức giận nữa, cô cũng không khẩn trương như lúc nãy, cẩn thận nhìn sang người đàn ông đang lái xe...
Gương mặt cương nghị của hắn dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ như phủ thêm một màu sắc thần bí.
Tiếp xúc nhiều mới nhận ra, người đàn ông này thật ra không giống như vẻ ngoài, nếu nói theo cách của cô, bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt điềm nhiên nhưng nội tâm thực ra là một phong cách hoàn toàn khác. Nhất là sau khi cùng cô có quan hệ thân mật, thật sự không khác gì sói đói, lời nào cũng có thể nói ra được, so với những câu đối thoại và cô đọc trong truyện manga thì chỉ có hơn chứ không kém.
Vừa nghĩ tới những điều nhi đồng không nên biết kia, gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi nóng lên.
Người đàn ông giống như cũng cảm nhận được có người đang lén nhìn mình, quay sang vừa vặn bắt gặp đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình...
'Nhìn lén anh làm gì? Không nỡ? Hay là anh quay xe lại?'
'Không cần.' Giọng nói của Quan tiểu thư mang theo chút hờn dỗi, nói gì mà khó nghe vậy chứ? Cô nào có nhìn lén đâu?
'Ngày mai anh phải ra nước ngoài một chuyến.' Hắn nhàn nhạt dặn dò.
Tuy rằng không muốn ra nước ngoài vào lúc này nhưng hành trình đã được sắp xếp từ trước, hắn cũng không có cách nào.
Chắc rằng giữa cô và Liên Chính Tắc cũng không thể gây ra phiền toái gì nhưng có những lời nên nói thì nhất định phải nói.
'Mấy ngày anh không có ở đây, không cho phép đi ra ngoài bất kỳ người đàn ông nào, nghe rõ không?'
Mới một giây trước bởi vì nghe được hắn nói ra nước ngoài công tác nên tâm tình thoải mái nhẹ nhàng một chút thì một giây sau bởi vì câu nói kia mà suy sụp trở lại. Cô cũng không phải con thú cưng mà hắn nuôi, có cần quản rộng như thế không?
'Đi với ba em cũng không được sao?' Cô bất mãn phản bác.
'Nếu như em muốn đương nhiên có thể.' Hai cha con gặp nhau, thực ra hắn không có lập trường cũng như lý do gì để ngăn cản. Tuy rằng trong lòng rất không muốn cô quay trở về nhà họ Quan bởi vì không chừng Quan Thiệu Hiên sẽ tìm đủ mọi cách giam lỏng cô, bắt cô làm theo ý mình.
'Có thể hỏi anh một vấn đề sao?' Thấy tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, lá gan của Quan Mẫn Mẫn cũng lớn hơn mấy phần.
'Hỏi đi.' Khó được một lần cô chủ động nói chuyện với hắn, đương nhiên hỏi gì đáp nấy.
'Cái kia...' Quan Mẫn Mẫn có chút do dự, 'Em hỏi, không cho phép anh nổi giận.'
'Không giận.'
Cô nuốt nuốt nước bọt, trí tò mò đã vượt lên tất cả, 'Tần tiểu thư là bạn gái trước của anh?'
Bàn tay đang nắm vô lăng vô thức siết chặt, hắn trầm mặc một chút mà một chút trầm mặc này khiến cho trái tim nhỏ của cô vọt lên đến cổ họng.
Chắc sẽ không tức giận đấy chứ? Thông thường bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thích nói về bạn gái cũ, huống gì cô bạn gái cũ này bây giờ lại là...của ba mình.
Cô hối hận rồi, cô không nên tò mò như vậy. Tưởng rằng tâm tình hắn tốt thì sẽ không so đo, nhưng không nói câu nào không có nghĩa là không tức giận.
Nghĩ tới bộ dạng đáng sợ của hắn lúc tức giận, cô run giọng, 'Anh... anh đã nói là sẽ không tức giận, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.'
Nghe giọng nói đầy sợ hãi của cô, Sầm Chí Quyền thở dài một tiếng ngoảnh mặt nhìn sang, 'Không phải anh tức giận, chỉ là chuyện giữa anh với cô ấy rất khó nói. Là ai nói cho em biết?'
Đúng là hắn không có tức giận, chỉ cảm thấy buồn bực một chút, những chuyện cũ rích này ai lại đem ra nói cho cô biết? Mà nội tình trong đó cô đã biết được bao nhiêu?
Những người biết chuyện này trước giờ chưa có ai dám nhắc đến trước mặt hắn, thực ra nguyên nhân khiến hắn thấy phản cảm với chuyện này không phải là vì bị một cô gái phản bội mà là...
'Tĩnh Di...' Suy nghĩ một hồi cuối cùng cô vẫn không dám dấu.
Trong lòng thì âm thầm niệm một trăm câu xin lỗi với Sầm Tĩnh Di. Tĩnh Di quan tâm chăm sóc cô như vậy mà cô lại bán đứng bạn ấy quả thật không có nghĩa khí chút nào.
Sầm Tĩnh Di sao? Được lắm, cái cô em gái ăn cây táo rào cây sung này, để xem khi hắn tóm được thì sẽ trừng phạt thế nào. Đừng tưởng hắn không dám đụng đến cô em gái này, những chuyện nên nói không nên nói, qua miệng của Tĩnh Di nhất định đã biến tướng hết.
Mà lúc này, đang ở trong phòng của một khách sạn ở Hồng Kông hào hứng chơi điện tử với Quan Cảnh Duệ, Sầm Tĩnh Di đột nhiên cảm thấy mũi ngứa không chịu nổi hắt hơi mấy cái liền mới dễ chịu đôi chút.
'Oa, ai mắng mình vậy?' Chịu hết nổi, Sầm đại tiểu thư đành buông điều khiển từ xa xuống đứng lên rút mấy tấm khăn giấy chùi mũi, vừa chùi vừa ai oán nói.
'Anh sẽ không giận Tĩnh Di đấy chứ?' Quan Mẫn Mẫn chăm chú nhìn sườn mặt của người đàn ông, 'Bọn em chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi.'
'Em rất để ý sao?'
Lúc xe rẽ vào một khúc ngoặt, câu hỏi bất thình lình của Sầm tiên sinh khiến cho Quan Mẫn Mẫn ngây ngẩn cả người, không biết ý hắn là sao.
'Để ý cái gì?' Dù sao cũng đã bắt đầu, hắn cũng không phải tức giận thật sự, chắc cô cũng không cần phải sợ.
'Để ý chuyện của Tần Khiết.'
Ý hắn muốn hỏi cô có ghen hay không sao?
Ghen cái gì chứ? Tuy rằng quan hệ với cô và hắn đã sớm vượt qua mức bình thường, nhưng có đến mức phải ghen không? Nhất là đối với cô bạn gái trước đã chia tay lâu như vậy.
Nhưng nói thật lòng, cả gương mặt và vóc dáng của cô gái kia đều không chê vào đâu được, không biết năm đó hắn với cô ấy có...cái kia không...
Vốn là không để ý nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông này có lẽ cũng đã từng mồ hôi rơi như mưa triền miên với cô gái kia, trong lòng cô như bị thứ gì đó chặn lại rất khó chịu.
'Liên quan gì đến em!' Cô ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ bộ dạng rõ ràng là không muốn nói tiếp.
'Thật sự không liên quan sao? Vậy sụ mặt xuống như vậy là có ý gì?'
Sầm Chí Quyền liếc nhanh về phía cô gái vẻ mặt không vui kia, khóe môi nhẹ câu lên một đường cong, thì ra cũng không phải hoàn toàn không để ý.
Xem như là một dấu hiệu tốt!
Xe dừng lại dưới lầu chung cư nơi cô ở, hắn đích thân xuống xe mở cửa cho cô.
Người đàn ông bên cạnh xe, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên người hắn, kéo cái bóng thật dài thật dài.
Quan Mẫn Mẫn xuống xe, chậm rãi đi đến đứng đối diện với hắn, hôm nay chỉ mang giày đế bằng, nhìn cô thật nhỏ nhắn so với vóc dáng cao lớn của người đàn ông.
/200
|