Chương 78: Chú à, còn giận không? (1)
Hai người đứng cách nhau rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được khí tức trước đây vốn xa lạ giờ dần trở nên quen thuộc với mình.
Cô hơi ngước lên, 'Em lên trước.'
Trả lời cô, là tiếng sập cửa xe của hắn.
'Anh đưa em lên.' Không đợi câu trả lời, Người đàn ông đã nắm tay cô kéo đi về phía cửa chung cư.
'Không cần đâu. Em có thể tự lên được.' Quan Mẫn Mẫn hơi giật mình rồi trấn tĩnh được ngay, cũng may hôm nay Tĩnh Di đưa tiểu Quan tiên sinh đi Hồng Kông chơi, bằng không nếu hai người gặp mặt, cô nhất định sẽ điên mất.
Nhưng cho dù có ở nhà con trai không có ở nhà nhưng lỡ như hắn muốn vào nhà thì làm thế nào? Trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của con trai, cô phải giải thích thế nào đây? Hơn nữa càng có khả năng hắn đòi lưu lại đây một đêm, bằng vào cá tính của người này cô biết, rất có khả năng sẽ là như vậy, đây mới là điều đáng sợ nhất.
'Sợ cái gì? Trong nhà có thứ gì không thể cho người khác biết hay sao?' Sầm Chí Quyền cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của cô đang định rút ra liền dùng sức nắm chặt không buông.
'Đâu có đâu. Dù sao cũng là khuê phòng của con gái, đàn ông không tiện vào.'
Dù sao cũng không giãy tay ra được, cô cũng lười phải phí sức. Để lát nữa sống chết gì cũng không cho hắn vào nhà là được rồi.
'Con gái?' Người đàn ông cười một cách đầy thâm ý, cúi đầu kề sát vào tai cô gái thì thầm. 'Đã sớm không phải là con gái, là phụ nữ.'
Người này...sao lại trở nên lưu manh giống Sầm Chí Tề vậy chứ? Thật đúng là anh em ruột!
Quan Mẫn Mẫn mặt đỏ ửng, ngoảnh sang hướng khác không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Mang một bụng cơn tức, suốt từ ngoài cửa vào đến thang máy cô đều không thèm để ý đến hắn.
***
Sầm Chí Tề tựa vào khung cửa hung hăng rít thuốc, trong lòng thầm mắng Quan Mẫn Mẫn không biết bao nhiêu lần, hắn ở chỗ này chờ cô đã hơn hai giờ, ngay cả cơm tối cũng chưa được ăn còn cô thì giỏi rồi, điện thoại không mang theo, người thì không thấy đâu, thật sự là...
Chắc không phải vẫn còn ở bên cạnh anh hai đấy chứ? Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn nặng nề thở ra một hơi thuốc...
Điểm này không phải hắn không nghĩ ra chỉ có điều hắn không có lá gan đến chỗ của anh hai tìm người, nhưng vì có chuyện không thể không gặp cô bàn nên chỉ đành ở đây ôm cây đợi thỏ.
Nhưng rõ ràng, hôm nay hắn không được may mắn cho lắm. Có trách thì cũng trách cô, nhất định không chịu làm thêm một bộ chìa khóa cho hắn giống như sợ hắn nửa đêm chạy đến làm gì cô không bằng vậy.
Thôi đi, không đợi nữa. Hắn dụi tắt điếu thuốc trên tay, đang định bước về phía thang máy thì cửa thang máy bỗng mở ra...
Hắn nghĩ cũng không nghĩ, buột miệng thốt, 'Quan Mẫn Mẫn, em lêu lổng với ai ở bên ngoài vậy? Bộ không biết đường...' Hai chữ "về nhà" còn chưa kịp nói thì hắn đã nhìn thấy người đàn ông đi cùng cô từ tháng máy bước ra, câu nói lập tức bị hắn cứng rắn nuốt vào bụng.
Bởi vì người cùng cô lêu lổng bên ngoài thì ra thật sự là anh hai hắn, hơn nữa khi anh hai nhìn thấy hắn, ánh mắt và thần thái đó thực sự rất đáng sợ.
Còn Quan Mẫn Mẫn bởi vì nhìn thấy Sầm Chí Tề mà ngạc nhiên đến há hốc miệng, 'Sao anh lại ở đây?'
Sầm Chí Tề lùi lại hai bước, có chút ngượng ngùng nhìn cặp đôi vừa từ thang máy bước ra, 'Anh đến tìm em có chút chuyện. Anh hai, không ngờ lại gặp anh ở đây.'
Cái gì gọi là không ngờ lại gặp hắn ở đây? Sắc mặt Sầm Chí Quyền rất khó coi, thái độ cũng không tốt đến đâu, 'Em tìm cô ấy có chuyện gì?'
'Không có gì. Chỉ là lâu quá không gặp muốn đến thăm thôi.' Sầm Chí Tề cúi đầu, tay sờ sờ mũi.
'Gặp cũng đã gặp rồi, nếu không có chuyện gì thì về đi.' Sầm Chí Quyền không muốn có tranh chấp gì với em trai ở chỗ này, bàn tay đang nắm lấy tay cô đổi thành khoác lên vai, 'Căn hộ nào là của em, mở cửa!'
'Anh về trước đi, được không?' Mở cửa rồi lỡ như hắn muốn cùng cô vào thì làm thế nào? Cô cũng không định cho hắn theo lên đây, là hắn cứng rắn muốn cô lên đây.
Vốn định ở ngoài cửa chào hỏi mấy câu rồi để hắn rời đi nào ngờ Sầm Chí Tề muộn như vậy còn đến tìm cô, lúc này đây Quan tiểu thư sự rất đau đầu.
'Mở cửa.' Vị đại boss nào đó căn bản không để ý đến lời thỉnh cầu của cô, trực tiếp ra lệnh.
Lời thỉnh cầu của cô trong suy nghĩ của hắn hàm ý chính là để hắn rời đi trước còn cô và Sầm Chí Tề đơn độc nói chuyện.
'Anh, anh có lái xe đến không? Em muốn đi nhờ xe anh về.' Sầm Chí Tề đại khái cũng đoán được lý do vì sao Quan Mẫn Mẫn không muốn cho anh hai mình vào nhà, chắc vì sợ anh ấy nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy nên đành cứng rắn nhìn ông anh khó tính của mình, lên tiếng.
'Anh không muốn cho em đi nhờ.' Sầm Chí Quyền không buồn nhìn hắn một cái, 'Chìa khóa đâu đưa cho anh, anh mở cửa.'
'Để em tự mở.' Quan Mẫn Mẫn nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. 'Em tự mở được rồi, anh về trước đi.'
Cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt càng khiến hắn thêm nghi ngờ cô có điều gì đó giấu mình, thậm chí còn nghĩ đến hai người vẫn còn sống chung với nhau. Chỉ cần nghĩ đến điều này, lửa giận trong lòng hắn càng bùng lên dữ dội, giọng điệu không khỏi lạnh hơn mấy phần, 'Bảo em ở thì em mở đi.'
'Không mở.' Nghe giọng điệu nghiêm khắc của hắn, cô có chút ủy khuất, vành mắt nóng lên, 'Dựa vào cái gì chứ?'
Người này sao mà thay đổi nhanh như lật sách vậy? Vừa nãy còn rất tốt giờ lại giống như vừa ăn phải thuốc nổ.
Dựa vào cái gì?? Phụ nữ quả nhiên không thể sủng được.
'Anh là người đàn ông của em, còn không thể vào nhà của em sao?'
'Anh không phải!'
'Quan Mẫn Mẫn, em có gan nói lại lần nữa xem!' Sầm Chí Quyền lần này tức giận thật sự, vẻ giận dữ của hắn khiến Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, không dám cứng miệng nữa.
Có trời mới biết lá gan cô nhỏ đến mức nào.
'Anh hai, đừng như vậy mà. Mẫn Mẫn cô ấy...' Sầm Chí Tề biết Quan Mẫn Mẫn trước giờ đều rất sợ anh hai mình, chính vì sợ cho nên năm đó mới đào hôn, cho dù bây giờ hai người đến với nhau thì chưa chắc cô đã thực sự hiểu được anh ấy, chỉ sợ vừa nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của anh hai thì cô đã sợ đến nhũn người ra rồi.
Sở dĩ hôm nay hắn đến tìm cô cũng là vì muốn biết suy nghĩ thật sự của cô đối với anh hai mình, bằng không lỡ như hôn kỳ định xuống mà vở bi hài kịch năm xưa lần nữa lập lại, đối với hai nhà đều rất khó xử.
Cho nên hắn thực sự không hy vọng anh hai mình dọa Mẫn Mẫn sợ chạy mất.
'Em câm miệng cho anh!' Sầm Chí Quyền quay lại nghiêm giọng quát.
'Anh...' Hắn cũng không muốn nói nhiều nhưng chuyện tình có chút phức tạp, nhất thời khó mà giải thích rõ ràng được.
Sầm Chí Quyền không buồn để ý đến Sầm Chí Tề ở sau lưng mình nữa, quay qua cô gái vẻ mặt có chút bướng bỉnh kia, gằn từng chữ, 'Quan Mẫn Mẫn, em rốt cuộc có mở cửa cho anh vào hay không?'
Cô nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, một giây sau, người đàn ông vốn đang khí thế bức người chợt lùi lại hai bước sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
'Anh...' Sầm Chí Tề đang định đuổi theo nhưng khi nhìn thấy Quan tiểu thư tựa người vào tường lẳng lặng rơi nước mắt thì có chút bất đắc dĩ dừng lại.
Đợi Sầm Chí Quyền rời đi rồi hắn mới tiến đến trước mặt cô, cầm lấy chìa khóa từ tay cô mở cửa, dẫn cô cùng vào.
Về đến không gian quen thuộc, Quan Mẫn Mẫn ngã vào sofa, cầm chiếc gối sít sao ôm vào ngực, vừa nghĩ đến thái độ và giọng điệu hung hãn vừa nãy của người đàn ông thì trong lòng lại nổi lên cảm giác ủy khuất vô cùng.
Sầm Chí Tề cầm một ly nước ấm đặt trước mặt cô, 'Nói chuyện chút đi. Sầm thiếu gia hôm nay tình nguyện làm thùng rác cho cô trút giận.'
'Không có chuyện gì anh chạy đến nhà em làm gì?' Quan Mẫn Mẫn bực bội ném chiếc gối trong lòng về phía hắn, nếu không có hắn, nói không chừng tối nay người kia sẽ không hung dữ với cô như vậy.
'Anh nhìn thấy tin em sắp kết hôn, chẳng lẽ không nên đến quan tâm một chút sao?' Hắn đưa tay đón lấy chiếc gối, 'Ít nhất cũng phải biết chú rể là ai chứ.'
Mấy ngày nay liên tục là những tin động trời, đầu tiên là tin nhà họ Liên và nhà họ Quan kết thông gia, sau đó anh hai hắn trực tiếp ném một quả bom nguyên tử cho giới truyền thông, giờ thì ai cũng muốn biết cô rốt cuộc muốn gả cho ai.
Nhưng chân tướng sự thật hắn biết rõ hơn ai hết, nếu như có một ngày Quan tiểu thư muốn lấy chồng, đối tượng nhất định là anh hai hắn.
/200
|