'Sầm Giai Di, em ở...'
Quan tiểu thư hớn hở đẩy cửa phòng nghỉ, trên tay là chiếc điện thoại đã để chế độ chụp hình nhưng khi nhìn thấy cô gái trên người không một mảnh vải từ phòng tắm bước ra thì giật mình đến nỗi điện thoại trực tiếp rơi xuống đất...
Huhuhu...
Cô muốn bắt gian nhưng tình cảnh này cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!
Cô đối với thân thể đàn ông tương đối có hứng thú nhưng không muốn nhìn phụ nữ đâu!
Khoảng cách gần nhất mà cô nhìn chính là lúc Tĩnh Di mặc bikini thôi! Tuy rằng bikini cũng không có bao nhiêu vải nhưng ít ra vẫn có!
Cho nên, một màn này của thư ký trưởng khiến cô nhất thời không tiêu hóa nổi, vội vàng nhắm tịt mắt lại, 'Sao em cứ thế chạy ra ngoài dọa người ta vậy?'
Sầm Giai Di cũng bị Quan Mẫn Mẫn dọa giật mình, thật lâu mới bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực, 'Giờ là ai dọa ai đây, Quan tiểu thư? Sao chị lại chạy đến đây?'
Cô vừa nói vừa đi đến bên giường, cầm khăn tắm lên quấn người lại.
Chắc là Hứa Kinh Niên lên đó giúp cô lấy quần áo bị người ta bắt quả tang rồi!
Không biết lúc đó anh ta làm sao đối mặt Quan tiểu thư nhỉ?
Vừa nghĩ tới tình cảnh đó, thư ký trưởng đã muốn cười.
'Em mặc quần áo xong chưa vậy?' Quan Mẫn Mẫn khom lưng nhặt lại điện thoại, vẫn không dám nhìn nhiều.
'Trên người em có gì mà chị không có sao?' Sầm Giai Di đi qua, trên người thoang thoảng mùi chanh của sữa tắm.
'Nhưng chị không muốn nhìn của em!' Quan tiểu thư len lén hé một mắt, thấy cô đã quấn khăn tắm, cuối cùng mở to mắt, cười cười, 'Người giữ bí mật tốt nhất của nhà họ Sầm ngoài em ra thì chẳng còn ai. Âm thầm lặng lẽ trói Hứa phó tổng lại, ghê thật! Bắt đầu từ lúc nào vậy?'
Sầm Giai Di nhìn vẻ bà tám của bà chị dâu, cực kỳ tốt bụng cung cấp tin tức, 'Mới bắt đầu.'
'Xài được không?' Quan tiểu thư lại hỏi.
'Chị thấy sao?' Sầm đại tiểu thư cô sinh ra đã là mạng phú quý, ăn mặc xài đều là tốt nhất, đàn ông cũng không ngoại lệ.
'Chị hở...' Quan tiểu thư sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ, '...Hứa phó tổng tuy tuổi hơi lớn một chút nhưng nghe nói đàn ông tuổi này ở phương diện nào đó rất được. Nhìn vẻ mặt xuân quang phơi phới của em thì biết, chắc là xài được lắm rồi.'
'Nhìn bộ dạng háo sắc của chị kìa, chắc anh hai em cũng không tệ chứ?'
'Ờ, boss nhà chị nếu so với Hứa phó tổng, vóc dáng tốt hơn một chút, thể lực càng khỏi nói, đương nhiên xài được rồi.' Nói về năng lực của boss ở phương diện này, Quan tiểu thư không hề keo kiệt khen ngợi.
'Dẹp chị đi, chị chán sống rồi phải không?' Thư ký trưởng bắt đầu không vui rồi! Cô nói Hứa Kinh Niên già thì được nhưng không cho phép người khác đem anh ta ra so sánh.
Cho dù anh cô đúng là trẻ hơn anh ta cũng không được! Mà cũng chỉ vài tuổi thôi mà.
'Người ta nói sự thật thôi mà, thẹn quá hóa giận sao? Chẳng lẽ Hứa phó tổng thật sự không thỏa mãn được em?' Quan tiểu thư thấy thư ký trưởng bực lên, lại thêm dầu vào lửa.
'Quan Mẫn Mẫn, xem em xử chị thế nào!' Lần này thư ký trưởng đưa móng vuốt ra.
'Ê, em ăn hiếp chị, chị đi nói với anh em.'
'Có bản lãnh chị cứ nói, em không sợ.'
Hai cô gái giống như hai đứa trẻ quần nhau trong phòng nghỉ, tiếng cười tiếng nói khiến Hứa Kinh Niên đã thu dọn xong cũng không đành bước vào quấy rầy.
Hắn tựa vào bàn làm việc, châm cho mình một điếu thuốc...
Bên tai là tiếng cười của hai cô gái, trước mắt là khói thuốc mờ ảo, trong đầu xuất hiện lại là...
Rất nhiều rất nhiều năm trước, trước cổng một trường nữ trung học dành cho quý tộc, từng nhóm thiếu nữ trong bộ đồng phục bước ra, tiếng cười của họ, cũng giống như tiếng cười hôm nay hắn nghe.
Hôm đó hắn ngồi dưới một tán cây đối diện cổng trường thật lâu, mãi đến khi tất cả học sinh tan hết vẫn chưa rời đi. Bất ngờ một cơn mưa lớn ập đến khiến người không có chuẩn bị sẵn như hắn rất nhanh đã ướt sũng.
Nhưng hắn lại không hề có ý rời đinh mà cứ để mặc cơn mưa như trút nước xuống người mình.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa rốt cuộc ngừng lại, mặt trời lại chiếu sáng.
Hắn khẽ động đậy hai chân định đứng lên, không ngờ bởi ngồi quá lâu, hai chân tê dại mất một lúc vẫn chưa đứng lên được, lại bởi vì cơn mưa lớn vừa rồi ngấm lạnh mà không ngừng hắt hơi.
'Ô, lúc trưa tan học mình thấy người kia ngồi ở đó, giờ vẫn còn ngồi?'
Từ một quán trà sữa cách đó không xa, mấy cô gái mặc đồng phục bước ra, vừa nhìn đã biết là học sinh của trường trung học kia bởi chiếc phù hiệu lấp lánh trên ngực họ, trong mắt hắn càng lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Họ đang nói về hắn sao? Hắn tùy ý lau đi nước mưa trên mặt, chỉnh lại những sợi tóc rũ trên trán để lộ ra gương mặt tuấn tú khiến mấy cô gái không khỏi kêu lên.
'A, anh chàng kia đẹp trai ghê!'
'Anh ta học trường của mình sao?'
'Hình như không phải, không có đồng phục.'
'Có phải đang học trung học không?'
'Đại tiểu thư, cô đoán thử xem...'
Mấy cô gái chụm đầu vào nhau xôn xao bàn tán, mà hắn thì mặc kệ hành động ấu trĩ của mấy cô nàng mới nhìn chắc chỉ vừa vào trung học cơ sở kia.
Khi hắn lần thứ hai thử đứng lên thì một cô gái nhỏ trong số đó chạy đến, khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã dúi vào tay hắn một chiếc khăn tay, giọng giòn tan, 'Ngấm mưa dễ bị cảm lắm, mau về thay đồ đi. Bọn họ nói từ lúc tan học đến giờ anh vẫn luôn ngồi ở đây, miếng bánh này cũng cho anh luôn nè. Bye bye.'
Cô gái nói một tràng dài rồi bất kể hắn có nhận hay không, dúi luôn miếng bánh vào tay hắn sau đó chạy về phía các bạn...
Hôm đó mặt trời rất chói mắt, trước mắt hắn là làn váy chập chờn tung bay theo gió, bắp chân trắng nõn dưới lớp váy học sinh, còn có miếng bánh mà bấy nhiêu năm qua, hắn vẫn chưa từng quên hương vị của nó...
Thực ra, thứ mà hắn quên không được là sự ấm áp đó! Khi hắn vừa trải qua sự thất bại tàn khốc đầu tiên trong đời, sự ấm áp đó đã vực hắn dậy.
Cô gái đó tóc dài đến vai, gương mặt xinh đẹp, xinh đẹp giống như một cô búp bê Barbie trong tủ kính. Chỉ có điều, chuyện đã qua quá nhiều năm, gương mặt cô trong trí nhớ của hắn cũng đã trở nên mơ hồ.
Cô gái đó giờ chắc đã trưởng thành rồi, có lẽ đã kết hôn sinh con, đi theo quỹ tích đã định sẵn của đời mình.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cô bởi vì đó chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc lướt qua trong đời mà thôi.
Cuộc đời dài như vậy, giữa người với người luôn có những lần gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy, tách nhau ra thì vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.
Mà điều hắn có thể làm, chỉ là âm thầm chúc phúc cho cô vĩnh viễn giữ được phần vui vẻ, thiện lương đó.
Nhưng tối nay, khi lần nữa nghe được tiếng cười quen thuộc rồi lại xa lạ đó, chuyện năm đó không hiểu sao lại hiện ra hết sức rõ ràng trong đầu...
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa thức tỉnh hắn, hắn liếc nhanh về phía phòng nghỉ, dụi tắt thuốc rồi ra mở cửa.
Người lúc này đến gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai.
'Họ đâu?'
Hắn mới mở cửa thì Sầm Chí Quyền đã hỏi luôn.
'Còn ở bên trong...' Suy nghĩ một chút, hắn nói thêm, 'Đùa nhau.'
Đùa nhau? Trán đại boss giật giật.
Nói tiểu trư nhà hắn thích đùa thì thôi đi, Sầm Giai Di từ lúc nào cũng gia nhập hàng ngũ thích đùa này rồi?
Nhưng cho dù hắn không tin, tiếng cười đùa bên trong truyền ra đã chứng minh đó là sự thật.
Hắn không khỏi nhìn sang Hứa Kinh Niên thêm một lần, anh chàng này cũng định nuôi một cô con gái hay sao?
Nhưng nếu tính ra, anh ta và Sầm Giai Di chênh nhau 12 tuổi, so với hắn và Mẫn Mẫn còn cách biệt nhiều hơn.
Cặp đôi này, mới thật giống hai cha con.
Hứa Kinh Niên bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn hắn giọng, 'Tổng tài, có muốn vào uống một li cà phê?'
Chiến trường hỗn loạn đã được thu dọn sạch sẽ, mời boss vào uống cà phê tuyệt đối ok.
'Không cần, chúng ta qua bên kia nói chuyện.' Sầm Chí Quyền không muốn đi vào mà xoay người đi về phía đầu kia của hành lang.
Hứa Kinh Niên biết boss muốn nói gì, cũng không định giấu diếm vì thế bước theo sau.
Sầm Chí Quyền trước giờ không phải là người không nói lý lẽ, nhất là rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng của các em, hơn nữa anh ta là người có quyền phát ngôn với các trưởng bối nhất, nếu như anh ta đồng ý cho hắn và Giai Di đến với nhau, vậy có nghĩa là cơ hội thành công đã hơn 50% rồi.
Điểm này Hứa Kinh Niên rất rõ ràng, cũng quyết định tối nay phải dùng sự chân thành nhất của mình cảm động Sầm Chí Quyền, để anh ta đứng về phía mình.
'Anh với Giai Di bắt đầu từ lúc nào?' Sầm Chí Quyền quay lưng về phía hắn, nhìn cảnh đêm muôn màu bên ngoài hỏi, hắn trước giờ không nói vòng vo, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy hình ảnh gì không phù hợp nhưng hắn biết, giữa hai người không có khả năng chỉ đơn thuần yêu đương.
Trong số các em gái, Sầm Giai Di luôn khiến người ta yên tâm nhất thế nhưng người khiến người ta yên tâm nhất đó, không biết từ lúc nào lại cặp kè với phó tổng của phòng tài vụ, chắc cô nàng còn chưa biết, tối nay ba cô gọi tìm cô là vì muốn giới thiệu đối tượng cho.
Giờ thì tốt rồi, tiền trảm hậu tấu, tìm trước cho mình một người.
Chiêu này thật không tệ chút nào!
Quan tiểu thư hớn hở đẩy cửa phòng nghỉ, trên tay là chiếc điện thoại đã để chế độ chụp hình nhưng khi nhìn thấy cô gái trên người không một mảnh vải từ phòng tắm bước ra thì giật mình đến nỗi điện thoại trực tiếp rơi xuống đất...
Huhuhu...
Cô muốn bắt gian nhưng tình cảnh này cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!
Cô đối với thân thể đàn ông tương đối có hứng thú nhưng không muốn nhìn phụ nữ đâu!
Khoảng cách gần nhất mà cô nhìn chính là lúc Tĩnh Di mặc bikini thôi! Tuy rằng bikini cũng không có bao nhiêu vải nhưng ít ra vẫn có!
Cho nên, một màn này của thư ký trưởng khiến cô nhất thời không tiêu hóa nổi, vội vàng nhắm tịt mắt lại, 'Sao em cứ thế chạy ra ngoài dọa người ta vậy?'
Sầm Giai Di cũng bị Quan Mẫn Mẫn dọa giật mình, thật lâu mới bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực, 'Giờ là ai dọa ai đây, Quan tiểu thư? Sao chị lại chạy đến đây?'
Cô vừa nói vừa đi đến bên giường, cầm khăn tắm lên quấn người lại.
Chắc là Hứa Kinh Niên lên đó giúp cô lấy quần áo bị người ta bắt quả tang rồi!
Không biết lúc đó anh ta làm sao đối mặt Quan tiểu thư nhỉ?
Vừa nghĩ tới tình cảnh đó, thư ký trưởng đã muốn cười.
'Em mặc quần áo xong chưa vậy?' Quan Mẫn Mẫn khom lưng nhặt lại điện thoại, vẫn không dám nhìn nhiều.
'Trên người em có gì mà chị không có sao?' Sầm Giai Di đi qua, trên người thoang thoảng mùi chanh của sữa tắm.
'Nhưng chị không muốn nhìn của em!' Quan tiểu thư len lén hé một mắt, thấy cô đã quấn khăn tắm, cuối cùng mở to mắt, cười cười, 'Người giữ bí mật tốt nhất của nhà họ Sầm ngoài em ra thì chẳng còn ai. Âm thầm lặng lẽ trói Hứa phó tổng lại, ghê thật! Bắt đầu từ lúc nào vậy?'
Sầm Giai Di nhìn vẻ bà tám của bà chị dâu, cực kỳ tốt bụng cung cấp tin tức, 'Mới bắt đầu.'
'Xài được không?' Quan tiểu thư lại hỏi.
'Chị thấy sao?' Sầm đại tiểu thư cô sinh ra đã là mạng phú quý, ăn mặc xài đều là tốt nhất, đàn ông cũng không ngoại lệ.
'Chị hở...' Quan tiểu thư sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ, '...Hứa phó tổng tuy tuổi hơi lớn một chút nhưng nghe nói đàn ông tuổi này ở phương diện nào đó rất được. Nhìn vẻ mặt xuân quang phơi phới của em thì biết, chắc là xài được lắm rồi.'
'Nhìn bộ dạng háo sắc của chị kìa, chắc anh hai em cũng không tệ chứ?'
'Ờ, boss nhà chị nếu so với Hứa phó tổng, vóc dáng tốt hơn một chút, thể lực càng khỏi nói, đương nhiên xài được rồi.' Nói về năng lực của boss ở phương diện này, Quan tiểu thư không hề keo kiệt khen ngợi.
'Dẹp chị đi, chị chán sống rồi phải không?' Thư ký trưởng bắt đầu không vui rồi! Cô nói Hứa Kinh Niên già thì được nhưng không cho phép người khác đem anh ta ra so sánh.
Cho dù anh cô đúng là trẻ hơn anh ta cũng không được! Mà cũng chỉ vài tuổi thôi mà.
'Người ta nói sự thật thôi mà, thẹn quá hóa giận sao? Chẳng lẽ Hứa phó tổng thật sự không thỏa mãn được em?' Quan tiểu thư thấy thư ký trưởng bực lên, lại thêm dầu vào lửa.
'Quan Mẫn Mẫn, xem em xử chị thế nào!' Lần này thư ký trưởng đưa móng vuốt ra.
'Ê, em ăn hiếp chị, chị đi nói với anh em.'
'Có bản lãnh chị cứ nói, em không sợ.'
Hai cô gái giống như hai đứa trẻ quần nhau trong phòng nghỉ, tiếng cười tiếng nói khiến Hứa Kinh Niên đã thu dọn xong cũng không đành bước vào quấy rầy.
Hắn tựa vào bàn làm việc, châm cho mình một điếu thuốc...
Bên tai là tiếng cười của hai cô gái, trước mắt là khói thuốc mờ ảo, trong đầu xuất hiện lại là...
Rất nhiều rất nhiều năm trước, trước cổng một trường nữ trung học dành cho quý tộc, từng nhóm thiếu nữ trong bộ đồng phục bước ra, tiếng cười của họ, cũng giống như tiếng cười hôm nay hắn nghe.
Hôm đó hắn ngồi dưới một tán cây đối diện cổng trường thật lâu, mãi đến khi tất cả học sinh tan hết vẫn chưa rời đi. Bất ngờ một cơn mưa lớn ập đến khiến người không có chuẩn bị sẵn như hắn rất nhanh đã ướt sũng.
Nhưng hắn lại không hề có ý rời đinh mà cứ để mặc cơn mưa như trút nước xuống người mình.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa rốt cuộc ngừng lại, mặt trời lại chiếu sáng.
Hắn khẽ động đậy hai chân định đứng lên, không ngờ bởi ngồi quá lâu, hai chân tê dại mất một lúc vẫn chưa đứng lên được, lại bởi vì cơn mưa lớn vừa rồi ngấm lạnh mà không ngừng hắt hơi.
'Ô, lúc trưa tan học mình thấy người kia ngồi ở đó, giờ vẫn còn ngồi?'
Từ một quán trà sữa cách đó không xa, mấy cô gái mặc đồng phục bước ra, vừa nhìn đã biết là học sinh của trường trung học kia bởi chiếc phù hiệu lấp lánh trên ngực họ, trong mắt hắn càng lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Họ đang nói về hắn sao? Hắn tùy ý lau đi nước mưa trên mặt, chỉnh lại những sợi tóc rũ trên trán để lộ ra gương mặt tuấn tú khiến mấy cô gái không khỏi kêu lên.
'A, anh chàng kia đẹp trai ghê!'
'Anh ta học trường của mình sao?'
'Hình như không phải, không có đồng phục.'
'Có phải đang học trung học không?'
'Đại tiểu thư, cô đoán thử xem...'
Mấy cô gái chụm đầu vào nhau xôn xao bàn tán, mà hắn thì mặc kệ hành động ấu trĩ của mấy cô nàng mới nhìn chắc chỉ vừa vào trung học cơ sở kia.
Khi hắn lần thứ hai thử đứng lên thì một cô gái nhỏ trong số đó chạy đến, khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã dúi vào tay hắn một chiếc khăn tay, giọng giòn tan, 'Ngấm mưa dễ bị cảm lắm, mau về thay đồ đi. Bọn họ nói từ lúc tan học đến giờ anh vẫn luôn ngồi ở đây, miếng bánh này cũng cho anh luôn nè. Bye bye.'
Cô gái nói một tràng dài rồi bất kể hắn có nhận hay không, dúi luôn miếng bánh vào tay hắn sau đó chạy về phía các bạn...
Hôm đó mặt trời rất chói mắt, trước mắt hắn là làn váy chập chờn tung bay theo gió, bắp chân trắng nõn dưới lớp váy học sinh, còn có miếng bánh mà bấy nhiêu năm qua, hắn vẫn chưa từng quên hương vị của nó...
Thực ra, thứ mà hắn quên không được là sự ấm áp đó! Khi hắn vừa trải qua sự thất bại tàn khốc đầu tiên trong đời, sự ấm áp đó đã vực hắn dậy.
Cô gái đó tóc dài đến vai, gương mặt xinh đẹp, xinh đẹp giống như một cô búp bê Barbie trong tủ kính. Chỉ có điều, chuyện đã qua quá nhiều năm, gương mặt cô trong trí nhớ của hắn cũng đã trở nên mơ hồ.
Cô gái đó giờ chắc đã trưởng thành rồi, có lẽ đã kết hôn sinh con, đi theo quỹ tích đã định sẵn của đời mình.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cô bởi vì đó chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc lướt qua trong đời mà thôi.
Cuộc đời dài như vậy, giữa người với người luôn có những lần gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy, tách nhau ra thì vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.
Mà điều hắn có thể làm, chỉ là âm thầm chúc phúc cho cô vĩnh viễn giữ được phần vui vẻ, thiện lương đó.
Nhưng tối nay, khi lần nữa nghe được tiếng cười quen thuộc rồi lại xa lạ đó, chuyện năm đó không hiểu sao lại hiện ra hết sức rõ ràng trong đầu...
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa thức tỉnh hắn, hắn liếc nhanh về phía phòng nghỉ, dụi tắt thuốc rồi ra mở cửa.
Người lúc này đến gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai.
'Họ đâu?'
Hắn mới mở cửa thì Sầm Chí Quyền đã hỏi luôn.
'Còn ở bên trong...' Suy nghĩ một chút, hắn nói thêm, 'Đùa nhau.'
Đùa nhau? Trán đại boss giật giật.
Nói tiểu trư nhà hắn thích đùa thì thôi đi, Sầm Giai Di từ lúc nào cũng gia nhập hàng ngũ thích đùa này rồi?
Nhưng cho dù hắn không tin, tiếng cười đùa bên trong truyền ra đã chứng minh đó là sự thật.
Hắn không khỏi nhìn sang Hứa Kinh Niên thêm một lần, anh chàng này cũng định nuôi một cô con gái hay sao?
Nhưng nếu tính ra, anh ta và Sầm Giai Di chênh nhau 12 tuổi, so với hắn và Mẫn Mẫn còn cách biệt nhiều hơn.
Cặp đôi này, mới thật giống hai cha con.
Hứa Kinh Niên bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn hắn giọng, 'Tổng tài, có muốn vào uống một li cà phê?'
Chiến trường hỗn loạn đã được thu dọn sạch sẽ, mời boss vào uống cà phê tuyệt đối ok.
'Không cần, chúng ta qua bên kia nói chuyện.' Sầm Chí Quyền không muốn đi vào mà xoay người đi về phía đầu kia của hành lang.
Hứa Kinh Niên biết boss muốn nói gì, cũng không định giấu diếm vì thế bước theo sau.
Sầm Chí Quyền trước giờ không phải là người không nói lý lẽ, nhất là rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng của các em, hơn nữa anh ta là người có quyền phát ngôn với các trưởng bối nhất, nếu như anh ta đồng ý cho hắn và Giai Di đến với nhau, vậy có nghĩa là cơ hội thành công đã hơn 50% rồi.
Điểm này Hứa Kinh Niên rất rõ ràng, cũng quyết định tối nay phải dùng sự chân thành nhất của mình cảm động Sầm Chí Quyền, để anh ta đứng về phía mình.
'Anh với Giai Di bắt đầu từ lúc nào?' Sầm Chí Quyền quay lưng về phía hắn, nhìn cảnh đêm muôn màu bên ngoài hỏi, hắn trước giờ không nói vòng vo, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy hình ảnh gì không phù hợp nhưng hắn biết, giữa hai người không có khả năng chỉ đơn thuần yêu đương.
Trong số các em gái, Sầm Giai Di luôn khiến người ta yên tâm nhất thế nhưng người khiến người ta yên tâm nhất đó, không biết từ lúc nào lại cặp kè với phó tổng của phòng tài vụ, chắc cô nàng còn chưa biết, tối nay ba cô gọi tìm cô là vì muốn giới thiệu đối tượng cho.
Giờ thì tốt rồi, tiền trảm hậu tấu, tìm trước cho mình một người.
Chiêu này thật không tệ chút nào!
/516
|