'Hơn một tháng trước.' Hứa Kinh Niên thành thực đáp.
'Có dự tính gì?' Hơn một tháng đúng là chưa lâu nhưng bất kể lâu hay mau, chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ cách giải quyết mới quan trọng.
'Nếu như tổng tài không phản đối, tôi sẽ cưới cô ấy trong thời gian sớm nhất.'
Gia trưởng đã hỏi như vậy rồi, hắn đương nhiên đưa ra sự lựa chọn tốt nhất, dù nghiêm khắc mà nói, Sầm Chí Quyền cũng không phải gia trưởng của cô.
'Nếu như tôi phản đối?' Sầm Chí Quyền quay lại, sâu xa hỏi một câu, 'Thì anh sẽ không cưới sao?'
Hứa Kinh Niên làm việc ở Sầm thị đã hơn 10 năm, trong công việc biểu hiện rất tốt, những chuyện qua tay anh ta trước giờ chưa từng có sai lầm nào.
Từ một kế toán từng bước ngồi lên vị trí phó tổng bộ phận tài vụ, điều này trong tập đoàn lớn như Sầm thị cũng coi như thăng tiến đúng mực, không có quá nhiều đột biến.
Bối cảnh, gia thế của Hứa Kinh Niên cũng đơn giản, ba mẹ sớm đã di dân ra nước ngoài, anh trai sớm đã kết hôn, cũng sinh sống ở nước ngoài.
Một mình anh ta ở Singapore làm việc, bình thường cũng không có sở thích nào không tốt chứ đừng nói có tin đồn lăng nhăng nào, chức vụ cũng thuộc hàng quản lý cấp cao, tuổi không phải lớn lắm, người đàn ông có điều kiện như vậy ở trước mặt những cô gái khác, tuyệt đối là anh chàng độc thân đáng giá nhưng những điều kiện này ở trước mặt người nhà họ Sầm thì chẳng có ưu thế gì đáng nói.
Nhưng tình cảm là chuyện của hai người.
Nhà họ Sầm cũng không cần tìm chỗ dựa mà bán hôn nhân của con cháu mình để củng cố địa vị của gia tộc, chỉ riêng đời của hắn, những đứa cháu trai thôi cũng đủ ở trên thương trường tạo nên một vùng trời mới.
Cho nên, cho dù Hứa Kinh Niên nếu sánh đôi với Sầm Giai Di, tuy có chút không bằng nhưng chỉ cần hai người có lòng ở bên nhau, tuyệt đối không thành vấn đề.
Mà hắn cũng tin, Hứa Kinh Niên không giống như Ôn Nhã Húc, bị tình thân trói buộc tương lai của chính mình.
Hứa Kinh Niên quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn, lúc nghe câu này thì cực kỳ trấn tĩnh mỉm cười, 'Tôi biết muốn cưới Giai Di nhất định sẽ không thuận lợi lắm nhưng bất kể mọi người phản đối thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định cưới cô ấy làm vợ.'
Sầm Chí Quyền cần, chính là câu nói này của hắn!
Hắn gật đầu, 'Được, tôi ủng hộ anh. Cưới vợ cưới liền tay, ngày mai mời Hứa phó tổng đích thân đến nhà họ Sầm một chuyến cầu hôn.'
Ba mẹ của Giai Di đã sắp xếp cho cô đi coi mắt rồi, nếu chần chừ nữa sẽ không tốt.
Cho bọn họ một chiêu trở tay không kịp, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Hứa Kinh Niên không ngờ Sầm Chí Quyền chấp nhận dễ dàng như vậy, hắn có chút không dám tin nhưng vẫn đồng ý ngay, 'Ba mẹ tôi còn ở nước ngoài, có phải nên chờ họ về rồi đến thăm hỏi thì hay hơn không?'
Làm vậy mới có thành ý chứ? Nhưng ba mẹ hắn đều đang ở Mỹ, cho dù có lập tức ra sân bay thì ngày mai e rằng cũng không đến kịp.
'Một mình anh đi gặp gia trưởng trước đi. Được sự chấp thuận của họ rồi, ba mẹ hai bên gặp nhau cũng không muộn.'
Bên phía ông nội, chỉ cần hắn lên tiếng bày tỏ lập trường của mình, chắc ông sẽ không phản đối, còn về phía chú ba, ít nhiều cũng sẽ nể mặt hắn.
Đương nhiên, lần này đi gặp chắc cũng không suôn sẻ cho lắm cho nên, ba mẹ anh ta đến nhà họ Sầm sau thì tốt hơn.
Nếu như Sầm Chí Quyền đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không phản bác.
'Được, ngày mai tôi đích thân đến thăm hỏi Sầm lão tổng tài.'
Lúc Hứa Kinh Niên vào Sầm thị, Sầm lão thái gia còn chưa về hưu cho nên vẫn quen miệng gọi ông là Sầm lão tổng tài.'
'Ngài mai thì không cần gọi Sầm lão tổng tài nữa.' Sầm Chí Quyền cười nhắc nhỏ.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này anh ta cũng theo Giai Di gọi mình là "anh" thì có chút...
Điều Sầm Chí Quyền nghĩ tới, Hứa Kinh Niên cũng nghĩ tới.
Phải gọi một người tuổi nhỏ hơn mình lại còn là boss của mình là "anh", đối với hắn mà nói cũng có chút...
... không được tự nhiên.
Nhưng bất kể thế nào, đây là sự thật không thể thay đổi cho nên họ phải tập thích ứng dần với thân phận của đối phương.
Mà lúc này, còn đang ở trong phòng nghỉ đùa giỡn, thư ký trưởng hoàn toàn không biết mình đã bị ông anh họ yêu quý bán đi.
Hơn nữa, ngày mai còn sắp xếp hắn đi gặp phụ huynh, trực tiếp bàn chuyện kết hôn.
'Tôi biết rồi.' Hứa Kinh Niên đáp.
Tiếp theo đó, hắn lại hỏi về sở thích của các trưởng bối trong nhà, sáng sớm ngày mai phải chuẩn bị, buổi chiều đến nhà họ Sầm.
'Người nhà tôi đều rất cởi mở, yên tâm đi.'
Cuối cùng, Sầm Chí Quyền vỗ vai hắn sau đó gọi tiểu trư nhà mình ra, về nhà.
Lúc Sầm Giai Di ăn mặc chỉnh tề bước ra, Hứa Kinh Niên đang ngồi ở sofa, không làm gì, chỉ chuyên tâm đợi cô.
Thấy người đẹp trong chiếc váy màu tím nhạt bước ra, hắn tâm tình cực tốt đứng lên, còn thân thiết vuốt mái tóc mới vừa sấy khô của cô, 'Giỡn nãy giờ rồi, có đói bụng không?'
Sầm Giai Di nghi hoặc nhìn người đàn ông thái độ đột nhiên chuyển biến 100% kia, anh ta uống lộn thuốc sao? Hay là vừa nãy bị anh hai đánh đến ngu người rồi?
Nhưng trên mặt anh ta không hề có dấu tích bị người ta đánh, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận, nếu đánh nhau, Hứa Kinh Niên tuyệt đối không phải đối thủ của anh hai.
'Nhìn gì vậy?' Hứa Kinh Niên thấy ánh mắt cô không ngừng quan sát mình lại không nói gì thì hỏi.
'Xem đầu óc anh có chỗ nào không bình thường.' Thư ký trưởng rất không khách sáo nói.
Lúc này Hứa Kinh Niên tốt tính không so đo với cô, còn chủ động nắm tay cô trong tay mình, 'Còn nhìn nữa lát ra ngoài không còn gì ăn đâu.'
'Này, anh nắm tay em như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?'
Tuy hai người đã có quan hệ thân mật nhưng lại không chính thức kết giao, như vậy nắm tay ra đường cảm giác là lạ thế nào ấy.
Sầm Giai Di định rút tay ra nhưng hắn nắm càng thêm dùng sức nên chỉ đành mặc hắn kéo mình ra khỏi văn phòng.
Hai người đến một nhà hàng gần đó ăn món Tây rồi Hứa Kinh Niên đưa cô về.
Sầm Giai Di không chịu lên xe, 'Không cần đâu, em tự lái xe.'
Sao cô cứ cảm thấy tối nay hắn có gì đó là lạ, không chỉ nắm tay cô suốt trên đường đi ăn, lúc ăn cũng rất tỉ mỉ chu đáo hầu hạ cô, giờ còn muốn đưa cô về nhà?
Là trời sắp có bão hay là...
'Có phải anh muốn theo đuổi em không?'
Cô nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một khả năng này.
Nhưng cô nào có dễ theo đuổi như vậy! Tùy tiện nắm tay, ăn cơm, đưa về nhà là được sao?
Ngay cả một bông hoa còn chưa tặng chứ đừng nói quà cáp gì đó, vậy thì còn lâu.
Chỉ tiếc là thư ký trưởng suy nghĩ quá nhiều rồi!
'Anh không phải muốn theo đuổi em, anh là muốn cưới em.'
Hứa Kinh Niên đứng bên cạnh chiếc xe đã mở cửa mỉm cười nhìn cô, nụ cười đó, rất nhạt nhưng rất dịu dàng.
Sầm Giai Di đã không nói được lời nào nữa, cuối cùng để mặc hắn đẩy mình lên xe sau đó đưa về căn hộ của cô, đích thân tiễn cô đến cửa nhà, trước khi cô vào còn tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi mới rời đi.
Tuy rất muốn ở lại nhưng vẫn chưa chính thức được trưởng bối chấp nhận, vẫn không tốt lắm, cứ để cô ngủ ngon một đêm đi.
Hắn cũng không dám đảm bảo nếu ở lại liệu chỉ có ngủ thôi không.
Sầm Giai Di mãi đến khi hắn rời đi chừng 10 phút mới coi như tỉnh hồn lại, khi ý thức được những lời hắn nói lúc nãy, cô lập tức lấy điện thoại ra...
Cô phải hỏi cho rõ ràng ý hắn là sao?
Chắc không phải anh hai ép hắn phải chịu trách nhiệm gì đó chứ?
Nói đùa sao? Cô lúc nào thì bắt anh ta phải chịu trách nhiệm chứ?
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Hứa Kinh Niên vừa mới rời đi, hắn vừa lái xe vừa dùng tai nghe bluetooth nói chuyện với cô...
'Sao còn chưa ngủ?'
'Hứa Kinh Niên, vừa nãy anh nói câu đó là có ý gì?'
'Vừa nãy anh nói rất nhiều câu, em muốn hỏi câu nào.' Rõ ràng là biết cô muốn hỏi gì nhưng lúc này lại muốn trêu cô một chút.
Nghĩ tới chuyện rất nhanh có thể cùng cô nên vợ nên chồng, tâm tình thật sự tốt đến không thể tốt hơn.
'Đừng vòng vo với em, vừa nãy anh nói muốn cưới em, là ý gì?'
'Cưới em tức là muốn kết hôn với em, chuyện rõ ràng như vậy chẳng lẽ em còn không hiểu?'
'Em đồng ý lấy anh từ lúc nào?' Sầm Giai Di cảm thấy mình sắp điên rồi, chân trần không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
Vừa nãy sao cô thất thần lâu vậy chứ? Chuyện quan trọng như vậy mà không ngay trước mặt anh ta hỏi cho rõ ràng, quả thực là...
'Ngày mai anh sẽ đích thân đến nhà họ Sầm tìm lão gia tử cầu hôn, anh đã báo với ba mẹ rồi, ba mẹ sẽ sớm từ Mỹ về đây giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ. Cũng khuya lắm rồi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, em đi ngủ sớm đi!'
Chiếc điện thoại trên tay Sầm Giai Di trực tiếp rơi xuống đất.
Cô cho rằng có lẽ anh ta bị anh hai ép phải chịu trách nhiệm hay gì đó, không ngờ chuyện đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô...
Cái tên Hứa Kinh Niên đáng chết này vừa nói gì?
Ngày mai đi gặp ông nội? Còn muốn ba mẹ hắn về nước chuẩn bị hôn lễ?
Tư duy của Sầm đại tiểu thư nhất thời đình chỉ.
'Có dự tính gì?' Hơn một tháng đúng là chưa lâu nhưng bất kể lâu hay mau, chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ cách giải quyết mới quan trọng.
'Nếu như tổng tài không phản đối, tôi sẽ cưới cô ấy trong thời gian sớm nhất.'
Gia trưởng đã hỏi như vậy rồi, hắn đương nhiên đưa ra sự lựa chọn tốt nhất, dù nghiêm khắc mà nói, Sầm Chí Quyền cũng không phải gia trưởng của cô.
'Nếu như tôi phản đối?' Sầm Chí Quyền quay lại, sâu xa hỏi một câu, 'Thì anh sẽ không cưới sao?'
Hứa Kinh Niên làm việc ở Sầm thị đã hơn 10 năm, trong công việc biểu hiện rất tốt, những chuyện qua tay anh ta trước giờ chưa từng có sai lầm nào.
Từ một kế toán từng bước ngồi lên vị trí phó tổng bộ phận tài vụ, điều này trong tập đoàn lớn như Sầm thị cũng coi như thăng tiến đúng mực, không có quá nhiều đột biến.
Bối cảnh, gia thế của Hứa Kinh Niên cũng đơn giản, ba mẹ sớm đã di dân ra nước ngoài, anh trai sớm đã kết hôn, cũng sinh sống ở nước ngoài.
Một mình anh ta ở Singapore làm việc, bình thường cũng không có sở thích nào không tốt chứ đừng nói có tin đồn lăng nhăng nào, chức vụ cũng thuộc hàng quản lý cấp cao, tuổi không phải lớn lắm, người đàn ông có điều kiện như vậy ở trước mặt những cô gái khác, tuyệt đối là anh chàng độc thân đáng giá nhưng những điều kiện này ở trước mặt người nhà họ Sầm thì chẳng có ưu thế gì đáng nói.
Nhưng tình cảm là chuyện của hai người.
Nhà họ Sầm cũng không cần tìm chỗ dựa mà bán hôn nhân của con cháu mình để củng cố địa vị của gia tộc, chỉ riêng đời của hắn, những đứa cháu trai thôi cũng đủ ở trên thương trường tạo nên một vùng trời mới.
Cho nên, cho dù Hứa Kinh Niên nếu sánh đôi với Sầm Giai Di, tuy có chút không bằng nhưng chỉ cần hai người có lòng ở bên nhau, tuyệt đối không thành vấn đề.
Mà hắn cũng tin, Hứa Kinh Niên không giống như Ôn Nhã Húc, bị tình thân trói buộc tương lai của chính mình.
Hứa Kinh Niên quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn, lúc nghe câu này thì cực kỳ trấn tĩnh mỉm cười, 'Tôi biết muốn cưới Giai Di nhất định sẽ không thuận lợi lắm nhưng bất kể mọi người phản đối thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định cưới cô ấy làm vợ.'
Sầm Chí Quyền cần, chính là câu nói này của hắn!
Hắn gật đầu, 'Được, tôi ủng hộ anh. Cưới vợ cưới liền tay, ngày mai mời Hứa phó tổng đích thân đến nhà họ Sầm một chuyến cầu hôn.'
Ba mẹ của Giai Di đã sắp xếp cho cô đi coi mắt rồi, nếu chần chừ nữa sẽ không tốt.
Cho bọn họ một chiêu trở tay không kịp, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Hứa Kinh Niên không ngờ Sầm Chí Quyền chấp nhận dễ dàng như vậy, hắn có chút không dám tin nhưng vẫn đồng ý ngay, 'Ba mẹ tôi còn ở nước ngoài, có phải nên chờ họ về rồi đến thăm hỏi thì hay hơn không?'
Làm vậy mới có thành ý chứ? Nhưng ba mẹ hắn đều đang ở Mỹ, cho dù có lập tức ra sân bay thì ngày mai e rằng cũng không đến kịp.
'Một mình anh đi gặp gia trưởng trước đi. Được sự chấp thuận của họ rồi, ba mẹ hai bên gặp nhau cũng không muộn.'
Bên phía ông nội, chỉ cần hắn lên tiếng bày tỏ lập trường của mình, chắc ông sẽ không phản đối, còn về phía chú ba, ít nhiều cũng sẽ nể mặt hắn.
Đương nhiên, lần này đi gặp chắc cũng không suôn sẻ cho lắm cho nên, ba mẹ anh ta đến nhà họ Sầm sau thì tốt hơn.
Nếu như Sầm Chí Quyền đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không phản bác.
'Được, ngày mai tôi đích thân đến thăm hỏi Sầm lão tổng tài.'
Lúc Hứa Kinh Niên vào Sầm thị, Sầm lão thái gia còn chưa về hưu cho nên vẫn quen miệng gọi ông là Sầm lão tổng tài.'
'Ngài mai thì không cần gọi Sầm lão tổng tài nữa.' Sầm Chí Quyền cười nhắc nhỏ.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này anh ta cũng theo Giai Di gọi mình là "anh" thì có chút...
Điều Sầm Chí Quyền nghĩ tới, Hứa Kinh Niên cũng nghĩ tới.
Phải gọi một người tuổi nhỏ hơn mình lại còn là boss của mình là "anh", đối với hắn mà nói cũng có chút...
... không được tự nhiên.
Nhưng bất kể thế nào, đây là sự thật không thể thay đổi cho nên họ phải tập thích ứng dần với thân phận của đối phương.
Mà lúc này, còn đang ở trong phòng nghỉ đùa giỡn, thư ký trưởng hoàn toàn không biết mình đã bị ông anh họ yêu quý bán đi.
Hơn nữa, ngày mai còn sắp xếp hắn đi gặp phụ huynh, trực tiếp bàn chuyện kết hôn.
'Tôi biết rồi.' Hứa Kinh Niên đáp.
Tiếp theo đó, hắn lại hỏi về sở thích của các trưởng bối trong nhà, sáng sớm ngày mai phải chuẩn bị, buổi chiều đến nhà họ Sầm.
'Người nhà tôi đều rất cởi mở, yên tâm đi.'
Cuối cùng, Sầm Chí Quyền vỗ vai hắn sau đó gọi tiểu trư nhà mình ra, về nhà.
Lúc Sầm Giai Di ăn mặc chỉnh tề bước ra, Hứa Kinh Niên đang ngồi ở sofa, không làm gì, chỉ chuyên tâm đợi cô.
Thấy người đẹp trong chiếc váy màu tím nhạt bước ra, hắn tâm tình cực tốt đứng lên, còn thân thiết vuốt mái tóc mới vừa sấy khô của cô, 'Giỡn nãy giờ rồi, có đói bụng không?'
Sầm Giai Di nghi hoặc nhìn người đàn ông thái độ đột nhiên chuyển biến 100% kia, anh ta uống lộn thuốc sao? Hay là vừa nãy bị anh hai đánh đến ngu người rồi?
Nhưng trên mặt anh ta không hề có dấu tích bị người ta đánh, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận, nếu đánh nhau, Hứa Kinh Niên tuyệt đối không phải đối thủ của anh hai.
'Nhìn gì vậy?' Hứa Kinh Niên thấy ánh mắt cô không ngừng quan sát mình lại không nói gì thì hỏi.
'Xem đầu óc anh có chỗ nào không bình thường.' Thư ký trưởng rất không khách sáo nói.
Lúc này Hứa Kinh Niên tốt tính không so đo với cô, còn chủ động nắm tay cô trong tay mình, 'Còn nhìn nữa lát ra ngoài không còn gì ăn đâu.'
'Này, anh nắm tay em như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?'
Tuy hai người đã có quan hệ thân mật nhưng lại không chính thức kết giao, như vậy nắm tay ra đường cảm giác là lạ thế nào ấy.
Sầm Giai Di định rút tay ra nhưng hắn nắm càng thêm dùng sức nên chỉ đành mặc hắn kéo mình ra khỏi văn phòng.
Hai người đến một nhà hàng gần đó ăn món Tây rồi Hứa Kinh Niên đưa cô về.
Sầm Giai Di không chịu lên xe, 'Không cần đâu, em tự lái xe.'
Sao cô cứ cảm thấy tối nay hắn có gì đó là lạ, không chỉ nắm tay cô suốt trên đường đi ăn, lúc ăn cũng rất tỉ mỉ chu đáo hầu hạ cô, giờ còn muốn đưa cô về nhà?
Là trời sắp có bão hay là...
'Có phải anh muốn theo đuổi em không?'
Cô nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một khả năng này.
Nhưng cô nào có dễ theo đuổi như vậy! Tùy tiện nắm tay, ăn cơm, đưa về nhà là được sao?
Ngay cả một bông hoa còn chưa tặng chứ đừng nói quà cáp gì đó, vậy thì còn lâu.
Chỉ tiếc là thư ký trưởng suy nghĩ quá nhiều rồi!
'Anh không phải muốn theo đuổi em, anh là muốn cưới em.'
Hứa Kinh Niên đứng bên cạnh chiếc xe đã mở cửa mỉm cười nhìn cô, nụ cười đó, rất nhạt nhưng rất dịu dàng.
Sầm Giai Di đã không nói được lời nào nữa, cuối cùng để mặc hắn đẩy mình lên xe sau đó đưa về căn hộ của cô, đích thân tiễn cô đến cửa nhà, trước khi cô vào còn tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi mới rời đi.
Tuy rất muốn ở lại nhưng vẫn chưa chính thức được trưởng bối chấp nhận, vẫn không tốt lắm, cứ để cô ngủ ngon một đêm đi.
Hắn cũng không dám đảm bảo nếu ở lại liệu chỉ có ngủ thôi không.
Sầm Giai Di mãi đến khi hắn rời đi chừng 10 phút mới coi như tỉnh hồn lại, khi ý thức được những lời hắn nói lúc nãy, cô lập tức lấy điện thoại ra...
Cô phải hỏi cho rõ ràng ý hắn là sao?
Chắc không phải anh hai ép hắn phải chịu trách nhiệm gì đó chứ?
Nói đùa sao? Cô lúc nào thì bắt anh ta phải chịu trách nhiệm chứ?
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Hứa Kinh Niên vừa mới rời đi, hắn vừa lái xe vừa dùng tai nghe bluetooth nói chuyện với cô...
'Sao còn chưa ngủ?'
'Hứa Kinh Niên, vừa nãy anh nói câu đó là có ý gì?'
'Vừa nãy anh nói rất nhiều câu, em muốn hỏi câu nào.' Rõ ràng là biết cô muốn hỏi gì nhưng lúc này lại muốn trêu cô một chút.
Nghĩ tới chuyện rất nhanh có thể cùng cô nên vợ nên chồng, tâm tình thật sự tốt đến không thể tốt hơn.
'Đừng vòng vo với em, vừa nãy anh nói muốn cưới em, là ý gì?'
'Cưới em tức là muốn kết hôn với em, chuyện rõ ràng như vậy chẳng lẽ em còn không hiểu?'
'Em đồng ý lấy anh từ lúc nào?' Sầm Giai Di cảm thấy mình sắp điên rồi, chân trần không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
Vừa nãy sao cô thất thần lâu vậy chứ? Chuyện quan trọng như vậy mà không ngay trước mặt anh ta hỏi cho rõ ràng, quả thực là...
'Ngày mai anh sẽ đích thân đến nhà họ Sầm tìm lão gia tử cầu hôn, anh đã báo với ba mẹ rồi, ba mẹ sẽ sớm từ Mỹ về đây giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ. Cũng khuya lắm rồi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, em đi ngủ sớm đi!'
Chiếc điện thoại trên tay Sầm Giai Di trực tiếp rơi xuống đất.
Cô cho rằng có lẽ anh ta bị anh hai ép phải chịu trách nhiệm hay gì đó, không ngờ chuyện đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô...
Cái tên Hứa Kinh Niên đáng chết này vừa nói gì?
Ngày mai đi gặp ông nội? Còn muốn ba mẹ hắn về nước chuẩn bị hôn lễ?
Tư duy của Sầm đại tiểu thư nhất thời đình chỉ.
/516
|