Những cây cổ thụ trong khu vực săn bắn cành lá sum xuê rộng lớn, từng tầng lá lẫn trong mây, che khuất bầu trời.
Dưới đất vẫn còn từng mảng tuyết trắng xóa đọng lại từ mùa đông, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tan hết, vó ngựa đạp lên từng đống tuyết mềm mại, lưu lại những dấu chân liên tiếp. Nếu như gặp những đoạn đường núi ướt trơn trượt do tuyết tan, rất có thể sẽ người ngã ngựa đổ, lúc này cuộc thi săn bắn vừa mới được bắt đầu không lâu, nhưng đã có người bị thương phải nâng trở về.
Đoàn Nghiễm đi tới một chỗ yên tĩnh, vừa ngắm được một con mồi, còn chưa kịp ra tay bắn hạ đã bị người khác cướp mất.
Ông hạ cung tên xuống, nhìn về phía người đứng cách đó không xa, sau giây lát cất giọng lạnh nhạt hỏi: Các hạ là?
Không phải ông cố ý chọc giận người đó, mà thật sự ông không nhận ra được người này là ai. Ông không hề có ấn tượng gì đối với gương mặt này, mà chính xác mà nói đối với người ở cả khu vực săn bắn này ông đều không có ấn tượng. Chính là vì để tránh cho loại tình huống xấu hổ này xảy ra, ông mới lựa chọn một tới một nơi hoang vu như thế này, không ngờ lại vẫn đụng mặt người khác .
Người này nay từ đầu đã đi theo phía sau ông, ông đi đâu ông ta liền đi theo, hiện nay đến con mồi ông đã ngắm ông ta cũng muốn tranh cướp, đến tột cùng ông ta có ý đồ gì?
Khuôn mặt Đào Lâm Nguyên hơi biến sắc, âm thanh hết sức kìm nén nói: Qúy nhân như Du quận vương thật sự là hay quên, tại hạ là hộ bộ thị lang Đào Lâm Nguyên.
Về chuyện Đoàn Nghiễm không có khả năng nhớ mặt người khác, chỉ có những người thân cận cùng ông mới biết, ngay cả những người trong phủ Du quận vương cũng không mấy người biết được. Không ai nói cho Đào Lâm Nguyên biết việc này, nên đương nhiên ông cũng không biết Đoàn Nghiễm bị mắc bệnh này, ông còn cho rằng Đoàn Nghiễm cố ý như vậy là muốn làm cho mình xấu hổ.
Đoàn Nghiễm chỉ nhớ được tên, không nhớ được người, nghe vậy không có biểu cảm gì nhếch nhếch môi, nhìn người đang đứng đối diện: Hóa ra là Đào thị lang.
Lúc này, ông đã biết nguyên nhân ông ta cố ý cướp con mồi của ông .
Ông cảm thấy buồn cười liền quay đầu ngựa đi về phía Đào Lâm Nguyên, lúc hai người thoáng qua nhau thì ông nói một lời hai ý nói: Bản vương không hề biết, Đào thị lang có sở thích cướp con mồi yêu thích từ trong tay người khác như vậy đó.
Đào Lâm Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, không hề có ý nhường bước, Du quận vương đã hiểu lầm tại hạ, chỉ là do con mồi này Đào mỗ đã nhìn trúng trước mà thôi.
Nếu thật sự là ông ta đã nhìn trúng trước, vì sao nhất định phải chờ khi ông cài tên thì mới ra tay?
Đoàn Nghiễm khinh thường không muốn tranh cãi cùng Đào Lâm Nguyên, giá một tiếng chạy sang nơi khác, Bất quá chỉ là một con thỏ, Đào thị lang đã thích thì cữ giữ lấy.
Ý tại ngôn ngoại đó là, đó chỉ là con thỏ nên bản vương mới có thể buông tay, đổi thành cái khác chưa chắc đã như vậy .
Ông nghênh ngang rời đi, để lại Đào Lâm Nguyên đứng đó sắc mặt đen sì.
Kế tiếp trên cả đoạn đường săn bắn hai người dường như cố gắng tranh đua, âm thầm phân cao thấp, thi xem ai săn được nhiều động vật hơn. Mới đầu Đoàn Nghiễm cũng không muốn so bì với Đào Lâm Nguyên, tính tình của ông vốn luôn lãnh đạm, tham gia cuộc thi săn bắn lần này cũng chỉ là vì nể mặt Hoàng Thượng. Nhưng sau khi bị Đào Lâm Nguyên cướp đoạt con mồi nhiều lần, tính hiếu thắng của ông liền bị kích thích, nhất định muốn đánh bại đối phương.
Đoàn Nghiễm không nhận ra được khuôn mặt của Đào Lâm Nguyên, nhưng ông nhớ hôm nay Đào Lâm Nguyên mặc quần áo gì, trang phục màu tro của dân tộc Hồ, cưỡi ngựa màu đỏ thẫm. Mỗi khi thấy hai dấu hiệu như thế đập vào mắt, ông liền có thể nhận thấy được một ánh mắt bất thiện, vì thế chỉ có thể tập chung tinh thần, không thể không chống lại.
*
Cho tới hai người đi đến bên dòng suối nhìn thấy một con hươu sao con, bọn họ liền dừng lại cách đó mấy trượng, chăm chú quan sát. Chắc là con hươu sao con này bị lạc mẹ, sau khi uống vài hớp nước liền ngẩng đầu hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, vừa phát ra những âm bất an.
Sau khi Đoàn Nghiễm tính toán được khoảng cách, rút ra một mũi tên từ bao đựng tên sau lưng, lắp lên cung chuẩn bị ngắm chính xác về phía con mồi: Đào thị lang, bản vương muốn con hươu này .
Vừa dứt lời, một mũi tên cắt không khí vút một tiếng rời cung bắn ra, bay một đường thẳng tắp về phía con hươu nhỏ.
Cùng lúc đó Đào Lâm Nguyên cũng bắn một mũi tên, lại không phải hướng tới con hươu nhỏ kia, mà là nhắm đến mũi tên mà Đoàn Nghiễm vừa bắn. Mũi tên của Đào Lâm Nguyên tốc độ tương đối nhanh, lại vô cùng chuẩn xác bắn trúng mũi tên của Đoàn Nghiễm, khi hai mũi tên va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh va chạm kịch liệt, tất cả đều rơi trên mặt đất.
Chú hươu nhỏ đang đứng bên suối bị tiếng động làm cho sợ hãi, chú hươu nhỏ ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi chạy thật nhanh để trốn thoát.
Đoàn Nghiễm như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, Hành động này của Đào thị là có ý gì?
Trong lời nói của Đào Lâm Nguyên như có thâm ý nói, Ra tay cũng lên có chút phúc hậu, Du quận vương nên cạnh tranh công bằng với ta mới là quân tử.
Những nhánh cây vừa đâm trồi non xanh mơn mởn đung đưa trong gió, một mảng xanh mướt dạt dào hoàn toàn đối lập với nền băng tuyết trắng xóa, nhưng cảnh sắc như vậy lại làm tâm trạng của mọi người vui vẻ. Bên dòng suối tuyết đã gần tan hết, thỉnh thoảng có bóng dáng của mấy chú thỏ con thấp thoáng, đứng ở từ xa tò mò nhìn bọn họ một chút, rồi vội vàng chạy mất.
Đoàn Nghiễm cong môi cười, lạnh lùng nói: Trong chuyện săn bắn này làm gì có truyện công bằng, chỉ cần ai nhanh tay nhanh mắt thì con mồi chính là của người đó.
Chính là do ông không có mắt chấp nhận buông tay trước, bây giờ thì oán trách ai?
Đào Lâm Nguyên bị phản bác lại á khẩu không nói được gì được, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Đoàn Nghiễm, ông ta nói như vậy là đã có ý quyết tâm muốn cưới Ân Tuế Tình. Tuy bọn họ đều luôn nói vòng vo, nhưng cả hai đều hiểu rõ họ đang nói chuyện gì, Ân Tuế Tình như là con mồi bọn họ đang tranh đoạt, không chỉ riêng ở khu săn bắn này, cho dù ở bất cứ đâu bọn họ đều không muốn bị đối phương đánh bại.
Đối với Đào Lâm Nguyên mà nói, cũng chỉ khi ở khu vực săn bắn mới này ông mới có thể quang minh chính đại cạnh tranh cùng Đoàn Nghiễm.
Ông bây giờ không có tư cách để gặp Ân Tuế Tình, chứ đừng nói là tranh cướp cùng Du quận vương. Chỉ sợ ông còn chưa bước vào cửa của phủ Sở quốc công, đã bị một đám nam nhân kia đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.
Đào Lâm Nguyên tức giận đấm lên một thân cây, trơ mắt nhìn bóng dáng Đoàn Nghiễm càng ngày càng xa, mà ông chỉ có thể bất lực đứng ở đây.
*
Ở một chỗ khác, Giang Hành cũng đang đi săn bắn.
Bất quá mục đích săn bắn của hắn dễ dàng hơn nhiều so với Đào Lâm Nguyên và Đoàn Nghiễm, hắn cưỡi Cô Hồng đi dạo không có mục đích, bắt gặp thỏ con hay hươu con thì đến mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
Ngược lại Lý Hồng đi phía sau đều kéo cung, chỉ một mũi tên là đã trúng đích trăm phát trăm trúng.
Hắn lắc lắc đầu tiếp tục đi theo phía sau Giang Hành, Tại sao Ngụy vương lại không bắn tên? Tiểu nhân nhìn thấy Du quận vương và Đào thị lang đã bắn được mấy con mồi, ngài không nóng lòng sao?
Giang Hành vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong rừng, lấy một mũi tên từ phía sau lưng lau lau, thoải mái cười, Săn những động vật nhỏ thì làm gì có cảm giác thành công? Muốn săn thì phải săn một con vật lớn.
Ngụy vương đây là đang chuẩn bị...
Hắn nhớ có người nói sâu trong rừng có sài lang hổ báo, hai chân Lý Hồng nhất thời đều mềm nhũn, run rẩy hỏi: Ngụy vương ngài, ngài không phải muốn...
Giang Hành không phát hiện hắn đang sợ hãi, quay đầu thấy hắn càng ngày càng đi chậm lại liền ra lệnh: Nhanh lên, đeo bao đựng tên thay cho bản vương. Nói xong cởi bao đựng tên đang đeo sau lưng đưa cho hắn.
Lý Hồng ôm bao đựng tên vẻ mặt đầy sợ hãi, hắn biết Ngụy vương có năng lực tuyệt đỉnh, nhất định không sợ những mãnh thú hung dữ kia, nhưng mà hắn thì sợ... Đặc biệt càng ngày càng đi sâu vào trong rừng, ánh sáng càng ngày càng thưa thớt, Lý Hồng sợ tới mức hai chân run lập cập, gương mặt đều vặn vẹo nhăn nhó.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, bọn họ đã hoàn toàn cách ly mọi người, chung quanh không một tiếng người, hoang vu u tĩnh, âm trầm đáng sợ.
Tuyết đọng càng ngày càng dầy, vó ngựa đạp trên tuyết phát ra âm thanh lạo xạo, nghe được những ân thanh này trong lòng Lý Hồng lại càng run sợ tim đập thình thịch, theo sát Giang Hành nửa bước không rời, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng gầm to, mạnh mẽ vang dội, Lý Hồng cuống quít kéo cung tiễn, Ngụy vương coi chừng!
Giang Hành mặt không đổi sắc đi ở phía trước, thúc ngựa về phía chỗ phát ra âm thanh.
Âm thanh này, nghe giống như...
Lý Hồng phóng ngựa đuổi kịp, bảo hộ hai bên trái phải của hắn, Nơi này nguy hiểm, kính xin Ngụy vương đề phòng cẩn thận ...
Đáng tiếc những lời này của hắn đã chậm, Giang Hành dừng trước một cây Chương Mộc cao to, tung người xuống ngựa, từ sau thân cây ôm lấy một một chú báo hoa nhỏ, ngạc nhiên nói: Tại sao ngươi lại ở đây?
Hiện giờ Tướng Quân đã trưởng thành hơn, bề ngoài không còn giống một chú mèo nhỏ nữa, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra nó là một chú báo nhỏ.
Lý Hồng hoảng sợ nhìn chú báo nhỏ đang không an phận trong tay Giang Hành, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: Ngụy, Ngụy vương đây là...
Giang Hành vuốt ve cái đầu đầy lông của nó, giải thích đơn giản: Đây là sủng vật của Quảng Linh quận chúa.
Cô nhóc kia gần như thời thời khắc khắc đều mang theo nó, tại sao nó lại có thể chạy đến đây?
Không biết sau khi nàng phát hiện Tướng Quân mất tích, sẽ có phản ứng gì.
Nghe xong, vẻ mặt của Lý Hồng bộc lộ vẻ khó tin. Hắn từng nhìn thấy Quảng Linh quận chúa trong một bữa cung yến, Đào phủ tam tiểu thư, nhìn như là một tiểu thư dịu dàng thùy mị động lòng người, tại sao lại có thể nuôi một sủng vật là một loại dã thú hung dữ như này?
Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, những lời này quả thật không sai.
Lúc đang nói chuyện, bên tay trái bọn họ xuất hiện một đôi mắt xanh sáng rực, quay đầu nhìn lại, chính là một con sói đang chuẩn bị rục rịch. Giang Hành rất nhanh quan sát chung quanh, may mắn là chỉ có một con, chắc là nó đã tách khỏi đàn, một mình cô độc, căn bản không gây chút sợ hãi nào cho hắn.
Giang Hành dứt khoát lên ngựa, đem Tướng Quân đặt trên đầu vai, vẻ mặt bình tĩnh nói: Nếu Quảng Linh quận chúa để cho bản vương huấn luyện ngươi, ngươi phải quan sát thật tốt, bản vương làm cách nào đánh bại nó .
*
Đào Cẩn phát hiện không thấy Tướng Quân đâu, thì đã là hai canh giờ sau .
Giữa trưa nàng mơ màng nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, ngủ một giấc mà một canh giờ đã trôi qua. Lúc thức dậy cũng không thấy kỳ lạ, Tướng Quân hay thích chạy lung tung, nàng cũng không để ý ở trong lòng, nhưng khi nàng muốn tìm nó thì lại phát hiện tìm mãi mà vẫn không thấy nó.
Trong viện ngoài viện đều đã tìm, vẫn không có. Ngọc Minh vẻ mặt nôn nóng, Tướng Quân không thể so với những động vật khác, nếu nó làm người khác bị thương thì không phải là việc nhỏ.
Trước giờ nó vẫn ngoan ngoãn ở Nhiễm Vân cư, nhưng giờ đã lật tung tất cả mọi chỗ trong viện vẫn không thấy bóng dáng nó.
Đào Cẩn cố gắng bình tĩnh lại, đi ra ngoài chính thất, Đã tìm kiếm ở những đâu? Đã có ai hỏi hạ nhân chung quanh, xem có ai nhìn thấy nó không?
Ngọc Minh liền đem những nới vừa rồi đã đi nói qua một lượt, Sơn trang quá lớn, hơn nửa khắc trước đã tìm một lượt. Nô tỳ đã hỏi mấy hạ nhân ở xung quanh, bọn họ đều nói không nhìn thấy...
Vậy thì thật kỳ quái, tại sao có thể tự dưng biến mất như vậy?
Đào Cẩn nhíu nhíu lông mày, Có nghe nói có ai bị thương không?
Ngọc Minh lắc đầu, Không có.
Chỉ cần tiểu gia hỏa kia không cắn người khác bị thương là được, Đào Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị tự mình đi ra ngoài viện tìm kiếm, trước khi trời tối phải tìm được nó.
Mới ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền thấy phía trước có một người vội vã chạy tới.
Hàn Quang dừng lại trước mặt nàng, thở hồng hộc nói: Tiểu, tiểu thư... Vừa rồi ở bên kia có người nhìn thấy Tướng Quân, nô tỳ đã đi tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy...
Nàng vừa thở một vừa tay chỉ một cái, chính là phía Tây Nam.
Đào Cẩn cầm váy đi về phía bên đó, đầu óc hết sức bình tĩnh hỏi: Thấy khi nào?
Hàn Quang nghĩ một chút rồi đáp: Một canh giờ trước.
Đã lâu như vậy, nói như vậy chắc chắn Tướng Quân đã sớm không còn ở đó... Tuy rằng Đào Cẩn hiểu rõ, nhưng nàng vẫn mang hi bọng đi về phía bên kia.
Người ở viện phía Tây Nam không nhiều, nơi đây rất nhiều hòn giả sơn lầu các cũng lớn. Nam nhân đều đã ra bên ngoài săn bắn, cho nên Đào Cẩn không lo lắng sẽ trạm mặt ai, chân bước nhanh như bay, đi về phía Hàn Quang vừa nói đến.
Ngươi nói ở đâu nhìn thấy Tướng Quân? Đào Cẩn vừa đi vừa hỏi.
Hàn Quang đi phía trước dẫn đường, đi qua con đường mòn quanh co giải đầy đá cuội, phía trước liền thấy một tòa lầu các, ở bên cạnh là núi giả, quang cảnh chung quanh lịch sự tao nhã. Nàng ta nói là ở trong này... Nhưng nô tỳ đã đi tìm một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được. Nói xong chỉ chỉ lầu các phía dưới Lang Vũ, vẻ mặt khó xử.
Phía cuối Lang Vũ nối tiếp một cái khác sân, hiện giờ đã trống không, nào có bóng dáng của Tướng Quân?
Đào Cẩn nhìn bốn phía một vòng, quả thật không thấy. Nàng buồn rầu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tòa lầu các phía xa xa. Nàng nhìn không chủ đích, thế nhưng phát hiện bên trên có một người, mặc cẩm bào màu trắng, đang mỉm cười nhìn nàng.
Người này thanh tú tuấn dật, nụ cười ấm áp như như gió mùa xuân, nhìn về phía xa, hắn đang đứng ở trên cao, nàng đứng ở dưới, không biết đã bị hắn quan sát bao lâu rồi.
Đào Cẩn suy nghĩ một lúc cũng không nhớ mình quen biết người này, biết nơi này không thích hợp ở lâu, liền thu hồi ánh mắt quay người muốn đi.
Người đứng trên lầu liền lên tiếng gọi nàng lại: Có phải tiểu thư đang tìm một con Báo nhỏ? Hắn dùng cây quạt chỉ một phương hướng, Tại hạ đứng ở đây đã lâu, đúng lúc nhìn thấy nó di về phía Tây, xem ra nó đã sớm đi ra khỏi trang viên.
Đào Cẩn ngẩn ra, dừng bước hỏi: Cho hỏi nó đi khỏi phủ khi nào?
Đối phương đáp: Đã một canh giờ.
Tên tiểu tử này thật là không khiến người khác bớt lo được mà, hôm qua gọi nó trở về nó liền không vừa lòng, không ngờ hôm nay thừa dịp nàng không chú ý liền vụng trộm chạy ra ngoài chơi. Tùng Hương sơn lớn như vậy, bảo nàng đi đâu tìm nó?
Huống chi bên ngoài đang tại tổ chức cuộc thi săn bắn, vạn nhất có người coi nó thành con mồi thì làm thế nào?
Đào Cẩn càng nghĩ càng thấy lo lắng, gần như không dám dừng lại một chút nào, lập tức sai người đi ra ngoài tìm nó.
Trước khi đi nàng ngẩng đầu lên, quy củ cảm ơn với người đang đứng trên lầu: Đa tạ công tử đã chỉ điểm.
Chỉ là tiện tay cứu giúp, Đào tiểu thư làm sao lại phải cảm ơn? Đối phương cười hỏi.
Ánh mắt Đào Cẩn lộ ra vẻ nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi hắn tại sao lại biết nàng, hắn đã đáp: Nếu như muốn cảm ơn, thì Lục mỗ mới phải cảm ơn Đào tiểu thư mới đúng. Nếu không phải đêm đó có tiểu thư xả thân cứu giúp, chắc hiện nay Lục mỗ đã sớm quy thiên rồi, làm sao có cơ hội được đến đây nữa?
Đào Cẩn hết sức ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy rõ hắn không phải đang ngồi trên ghế đá, mà là đang ngồi trên xe lăn.
Dưới đất vẫn còn từng mảng tuyết trắng xóa đọng lại từ mùa đông, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tan hết, vó ngựa đạp lên từng đống tuyết mềm mại, lưu lại những dấu chân liên tiếp. Nếu như gặp những đoạn đường núi ướt trơn trượt do tuyết tan, rất có thể sẽ người ngã ngựa đổ, lúc này cuộc thi săn bắn vừa mới được bắt đầu không lâu, nhưng đã có người bị thương phải nâng trở về.
Đoàn Nghiễm đi tới một chỗ yên tĩnh, vừa ngắm được một con mồi, còn chưa kịp ra tay bắn hạ đã bị người khác cướp mất.
Ông hạ cung tên xuống, nhìn về phía người đứng cách đó không xa, sau giây lát cất giọng lạnh nhạt hỏi: Các hạ là?
Không phải ông cố ý chọc giận người đó, mà thật sự ông không nhận ra được người này là ai. Ông không hề có ấn tượng gì đối với gương mặt này, mà chính xác mà nói đối với người ở cả khu vực săn bắn này ông đều không có ấn tượng. Chính là vì để tránh cho loại tình huống xấu hổ này xảy ra, ông mới lựa chọn một tới một nơi hoang vu như thế này, không ngờ lại vẫn đụng mặt người khác .
Người này nay từ đầu đã đi theo phía sau ông, ông đi đâu ông ta liền đi theo, hiện nay đến con mồi ông đã ngắm ông ta cũng muốn tranh cướp, đến tột cùng ông ta có ý đồ gì?
Khuôn mặt Đào Lâm Nguyên hơi biến sắc, âm thanh hết sức kìm nén nói: Qúy nhân như Du quận vương thật sự là hay quên, tại hạ là hộ bộ thị lang Đào Lâm Nguyên.
Về chuyện Đoàn Nghiễm không có khả năng nhớ mặt người khác, chỉ có những người thân cận cùng ông mới biết, ngay cả những người trong phủ Du quận vương cũng không mấy người biết được. Không ai nói cho Đào Lâm Nguyên biết việc này, nên đương nhiên ông cũng không biết Đoàn Nghiễm bị mắc bệnh này, ông còn cho rằng Đoàn Nghiễm cố ý như vậy là muốn làm cho mình xấu hổ.
Đoàn Nghiễm chỉ nhớ được tên, không nhớ được người, nghe vậy không có biểu cảm gì nhếch nhếch môi, nhìn người đang đứng đối diện: Hóa ra là Đào thị lang.
Lúc này, ông đã biết nguyên nhân ông ta cố ý cướp con mồi của ông .
Ông cảm thấy buồn cười liền quay đầu ngựa đi về phía Đào Lâm Nguyên, lúc hai người thoáng qua nhau thì ông nói một lời hai ý nói: Bản vương không hề biết, Đào thị lang có sở thích cướp con mồi yêu thích từ trong tay người khác như vậy đó.
Đào Lâm Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, không hề có ý nhường bước, Du quận vương đã hiểu lầm tại hạ, chỉ là do con mồi này Đào mỗ đã nhìn trúng trước mà thôi.
Nếu thật sự là ông ta đã nhìn trúng trước, vì sao nhất định phải chờ khi ông cài tên thì mới ra tay?
Đoàn Nghiễm khinh thường không muốn tranh cãi cùng Đào Lâm Nguyên, giá một tiếng chạy sang nơi khác, Bất quá chỉ là một con thỏ, Đào thị lang đã thích thì cữ giữ lấy.
Ý tại ngôn ngoại đó là, đó chỉ là con thỏ nên bản vương mới có thể buông tay, đổi thành cái khác chưa chắc đã như vậy .
Ông nghênh ngang rời đi, để lại Đào Lâm Nguyên đứng đó sắc mặt đen sì.
Kế tiếp trên cả đoạn đường săn bắn hai người dường như cố gắng tranh đua, âm thầm phân cao thấp, thi xem ai săn được nhiều động vật hơn. Mới đầu Đoàn Nghiễm cũng không muốn so bì với Đào Lâm Nguyên, tính tình của ông vốn luôn lãnh đạm, tham gia cuộc thi săn bắn lần này cũng chỉ là vì nể mặt Hoàng Thượng. Nhưng sau khi bị Đào Lâm Nguyên cướp đoạt con mồi nhiều lần, tính hiếu thắng của ông liền bị kích thích, nhất định muốn đánh bại đối phương.
Đoàn Nghiễm không nhận ra được khuôn mặt của Đào Lâm Nguyên, nhưng ông nhớ hôm nay Đào Lâm Nguyên mặc quần áo gì, trang phục màu tro của dân tộc Hồ, cưỡi ngựa màu đỏ thẫm. Mỗi khi thấy hai dấu hiệu như thế đập vào mắt, ông liền có thể nhận thấy được một ánh mắt bất thiện, vì thế chỉ có thể tập chung tinh thần, không thể không chống lại.
*
Cho tới hai người đi đến bên dòng suối nhìn thấy một con hươu sao con, bọn họ liền dừng lại cách đó mấy trượng, chăm chú quan sát. Chắc là con hươu sao con này bị lạc mẹ, sau khi uống vài hớp nước liền ngẩng đầu hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, vừa phát ra những âm bất an.
Sau khi Đoàn Nghiễm tính toán được khoảng cách, rút ra một mũi tên từ bao đựng tên sau lưng, lắp lên cung chuẩn bị ngắm chính xác về phía con mồi: Đào thị lang, bản vương muốn con hươu này .
Vừa dứt lời, một mũi tên cắt không khí vút một tiếng rời cung bắn ra, bay một đường thẳng tắp về phía con hươu nhỏ.
Cùng lúc đó Đào Lâm Nguyên cũng bắn một mũi tên, lại không phải hướng tới con hươu nhỏ kia, mà là nhắm đến mũi tên mà Đoàn Nghiễm vừa bắn. Mũi tên của Đào Lâm Nguyên tốc độ tương đối nhanh, lại vô cùng chuẩn xác bắn trúng mũi tên của Đoàn Nghiễm, khi hai mũi tên va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh va chạm kịch liệt, tất cả đều rơi trên mặt đất.
Chú hươu nhỏ đang đứng bên suối bị tiếng động làm cho sợ hãi, chú hươu nhỏ ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi chạy thật nhanh để trốn thoát.
Đoàn Nghiễm như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, Hành động này của Đào thị là có ý gì?
Trong lời nói của Đào Lâm Nguyên như có thâm ý nói, Ra tay cũng lên có chút phúc hậu, Du quận vương nên cạnh tranh công bằng với ta mới là quân tử.
Những nhánh cây vừa đâm trồi non xanh mơn mởn đung đưa trong gió, một mảng xanh mướt dạt dào hoàn toàn đối lập với nền băng tuyết trắng xóa, nhưng cảnh sắc như vậy lại làm tâm trạng của mọi người vui vẻ. Bên dòng suối tuyết đã gần tan hết, thỉnh thoảng có bóng dáng của mấy chú thỏ con thấp thoáng, đứng ở từ xa tò mò nhìn bọn họ một chút, rồi vội vàng chạy mất.
Đoàn Nghiễm cong môi cười, lạnh lùng nói: Trong chuyện săn bắn này làm gì có truyện công bằng, chỉ cần ai nhanh tay nhanh mắt thì con mồi chính là của người đó.
Chính là do ông không có mắt chấp nhận buông tay trước, bây giờ thì oán trách ai?
Đào Lâm Nguyên bị phản bác lại á khẩu không nói được gì được, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Đoàn Nghiễm, ông ta nói như vậy là đã có ý quyết tâm muốn cưới Ân Tuế Tình. Tuy bọn họ đều luôn nói vòng vo, nhưng cả hai đều hiểu rõ họ đang nói chuyện gì, Ân Tuế Tình như là con mồi bọn họ đang tranh đoạt, không chỉ riêng ở khu săn bắn này, cho dù ở bất cứ đâu bọn họ đều không muốn bị đối phương đánh bại.
Đối với Đào Lâm Nguyên mà nói, cũng chỉ khi ở khu vực săn bắn mới này ông mới có thể quang minh chính đại cạnh tranh cùng Đoàn Nghiễm.
Ông bây giờ không có tư cách để gặp Ân Tuế Tình, chứ đừng nói là tranh cướp cùng Du quận vương. Chỉ sợ ông còn chưa bước vào cửa của phủ Sở quốc công, đã bị một đám nam nhân kia đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.
Đào Lâm Nguyên tức giận đấm lên một thân cây, trơ mắt nhìn bóng dáng Đoàn Nghiễm càng ngày càng xa, mà ông chỉ có thể bất lực đứng ở đây.
*
Ở một chỗ khác, Giang Hành cũng đang đi săn bắn.
Bất quá mục đích săn bắn của hắn dễ dàng hơn nhiều so với Đào Lâm Nguyên và Đoàn Nghiễm, hắn cưỡi Cô Hồng đi dạo không có mục đích, bắt gặp thỏ con hay hươu con thì đến mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
Ngược lại Lý Hồng đi phía sau đều kéo cung, chỉ một mũi tên là đã trúng đích trăm phát trăm trúng.
Hắn lắc lắc đầu tiếp tục đi theo phía sau Giang Hành, Tại sao Ngụy vương lại không bắn tên? Tiểu nhân nhìn thấy Du quận vương và Đào thị lang đã bắn được mấy con mồi, ngài không nóng lòng sao?
Giang Hành vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong rừng, lấy một mũi tên từ phía sau lưng lau lau, thoải mái cười, Săn những động vật nhỏ thì làm gì có cảm giác thành công? Muốn săn thì phải săn một con vật lớn.
Ngụy vương đây là đang chuẩn bị...
Hắn nhớ có người nói sâu trong rừng có sài lang hổ báo, hai chân Lý Hồng nhất thời đều mềm nhũn, run rẩy hỏi: Ngụy vương ngài, ngài không phải muốn...
Giang Hành không phát hiện hắn đang sợ hãi, quay đầu thấy hắn càng ngày càng đi chậm lại liền ra lệnh: Nhanh lên, đeo bao đựng tên thay cho bản vương. Nói xong cởi bao đựng tên đang đeo sau lưng đưa cho hắn.
Lý Hồng ôm bao đựng tên vẻ mặt đầy sợ hãi, hắn biết Ngụy vương có năng lực tuyệt đỉnh, nhất định không sợ những mãnh thú hung dữ kia, nhưng mà hắn thì sợ... Đặc biệt càng ngày càng đi sâu vào trong rừng, ánh sáng càng ngày càng thưa thớt, Lý Hồng sợ tới mức hai chân run lập cập, gương mặt đều vặn vẹo nhăn nhó.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, bọn họ đã hoàn toàn cách ly mọi người, chung quanh không một tiếng người, hoang vu u tĩnh, âm trầm đáng sợ.
Tuyết đọng càng ngày càng dầy, vó ngựa đạp trên tuyết phát ra âm thanh lạo xạo, nghe được những ân thanh này trong lòng Lý Hồng lại càng run sợ tim đập thình thịch, theo sát Giang Hành nửa bước không rời, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng gầm to, mạnh mẽ vang dội, Lý Hồng cuống quít kéo cung tiễn, Ngụy vương coi chừng!
Giang Hành mặt không đổi sắc đi ở phía trước, thúc ngựa về phía chỗ phát ra âm thanh.
Âm thanh này, nghe giống như...
Lý Hồng phóng ngựa đuổi kịp, bảo hộ hai bên trái phải của hắn, Nơi này nguy hiểm, kính xin Ngụy vương đề phòng cẩn thận ...
Đáng tiếc những lời này của hắn đã chậm, Giang Hành dừng trước một cây Chương Mộc cao to, tung người xuống ngựa, từ sau thân cây ôm lấy một một chú báo hoa nhỏ, ngạc nhiên nói: Tại sao ngươi lại ở đây?
Hiện giờ Tướng Quân đã trưởng thành hơn, bề ngoài không còn giống một chú mèo nhỏ nữa, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra nó là một chú báo nhỏ.
Lý Hồng hoảng sợ nhìn chú báo nhỏ đang không an phận trong tay Giang Hành, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: Ngụy, Ngụy vương đây là...
Giang Hành vuốt ve cái đầu đầy lông của nó, giải thích đơn giản: Đây là sủng vật của Quảng Linh quận chúa.
Cô nhóc kia gần như thời thời khắc khắc đều mang theo nó, tại sao nó lại có thể chạy đến đây?
Không biết sau khi nàng phát hiện Tướng Quân mất tích, sẽ có phản ứng gì.
Nghe xong, vẻ mặt của Lý Hồng bộc lộ vẻ khó tin. Hắn từng nhìn thấy Quảng Linh quận chúa trong một bữa cung yến, Đào phủ tam tiểu thư, nhìn như là một tiểu thư dịu dàng thùy mị động lòng người, tại sao lại có thể nuôi một sủng vật là một loại dã thú hung dữ như này?
Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, những lời này quả thật không sai.
Lúc đang nói chuyện, bên tay trái bọn họ xuất hiện một đôi mắt xanh sáng rực, quay đầu nhìn lại, chính là một con sói đang chuẩn bị rục rịch. Giang Hành rất nhanh quan sát chung quanh, may mắn là chỉ có một con, chắc là nó đã tách khỏi đàn, một mình cô độc, căn bản không gây chút sợ hãi nào cho hắn.
Giang Hành dứt khoát lên ngựa, đem Tướng Quân đặt trên đầu vai, vẻ mặt bình tĩnh nói: Nếu Quảng Linh quận chúa để cho bản vương huấn luyện ngươi, ngươi phải quan sát thật tốt, bản vương làm cách nào đánh bại nó .
*
Đào Cẩn phát hiện không thấy Tướng Quân đâu, thì đã là hai canh giờ sau .
Giữa trưa nàng mơ màng nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, ngủ một giấc mà một canh giờ đã trôi qua. Lúc thức dậy cũng không thấy kỳ lạ, Tướng Quân hay thích chạy lung tung, nàng cũng không để ý ở trong lòng, nhưng khi nàng muốn tìm nó thì lại phát hiện tìm mãi mà vẫn không thấy nó.
Trong viện ngoài viện đều đã tìm, vẫn không có. Ngọc Minh vẻ mặt nôn nóng, Tướng Quân không thể so với những động vật khác, nếu nó làm người khác bị thương thì không phải là việc nhỏ.
Trước giờ nó vẫn ngoan ngoãn ở Nhiễm Vân cư, nhưng giờ đã lật tung tất cả mọi chỗ trong viện vẫn không thấy bóng dáng nó.
Đào Cẩn cố gắng bình tĩnh lại, đi ra ngoài chính thất, Đã tìm kiếm ở những đâu? Đã có ai hỏi hạ nhân chung quanh, xem có ai nhìn thấy nó không?
Ngọc Minh liền đem những nới vừa rồi đã đi nói qua một lượt, Sơn trang quá lớn, hơn nửa khắc trước đã tìm một lượt. Nô tỳ đã hỏi mấy hạ nhân ở xung quanh, bọn họ đều nói không nhìn thấy...
Vậy thì thật kỳ quái, tại sao có thể tự dưng biến mất như vậy?
Đào Cẩn nhíu nhíu lông mày, Có nghe nói có ai bị thương không?
Ngọc Minh lắc đầu, Không có.
Chỉ cần tiểu gia hỏa kia không cắn người khác bị thương là được, Đào Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị tự mình đi ra ngoài viện tìm kiếm, trước khi trời tối phải tìm được nó.
Mới ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền thấy phía trước có một người vội vã chạy tới.
Hàn Quang dừng lại trước mặt nàng, thở hồng hộc nói: Tiểu, tiểu thư... Vừa rồi ở bên kia có người nhìn thấy Tướng Quân, nô tỳ đã đi tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy...
Nàng vừa thở một vừa tay chỉ một cái, chính là phía Tây Nam.
Đào Cẩn cầm váy đi về phía bên đó, đầu óc hết sức bình tĩnh hỏi: Thấy khi nào?
Hàn Quang nghĩ một chút rồi đáp: Một canh giờ trước.
Đã lâu như vậy, nói như vậy chắc chắn Tướng Quân đã sớm không còn ở đó... Tuy rằng Đào Cẩn hiểu rõ, nhưng nàng vẫn mang hi bọng đi về phía bên kia.
Người ở viện phía Tây Nam không nhiều, nơi đây rất nhiều hòn giả sơn lầu các cũng lớn. Nam nhân đều đã ra bên ngoài săn bắn, cho nên Đào Cẩn không lo lắng sẽ trạm mặt ai, chân bước nhanh như bay, đi về phía Hàn Quang vừa nói đến.
Ngươi nói ở đâu nhìn thấy Tướng Quân? Đào Cẩn vừa đi vừa hỏi.
Hàn Quang đi phía trước dẫn đường, đi qua con đường mòn quanh co giải đầy đá cuội, phía trước liền thấy một tòa lầu các, ở bên cạnh là núi giả, quang cảnh chung quanh lịch sự tao nhã. Nàng ta nói là ở trong này... Nhưng nô tỳ đã đi tìm một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được. Nói xong chỉ chỉ lầu các phía dưới Lang Vũ, vẻ mặt khó xử.
Phía cuối Lang Vũ nối tiếp một cái khác sân, hiện giờ đã trống không, nào có bóng dáng của Tướng Quân?
Đào Cẩn nhìn bốn phía một vòng, quả thật không thấy. Nàng buồn rầu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tòa lầu các phía xa xa. Nàng nhìn không chủ đích, thế nhưng phát hiện bên trên có một người, mặc cẩm bào màu trắng, đang mỉm cười nhìn nàng.
Người này thanh tú tuấn dật, nụ cười ấm áp như như gió mùa xuân, nhìn về phía xa, hắn đang đứng ở trên cao, nàng đứng ở dưới, không biết đã bị hắn quan sát bao lâu rồi.
Đào Cẩn suy nghĩ một lúc cũng không nhớ mình quen biết người này, biết nơi này không thích hợp ở lâu, liền thu hồi ánh mắt quay người muốn đi.
Người đứng trên lầu liền lên tiếng gọi nàng lại: Có phải tiểu thư đang tìm một con Báo nhỏ? Hắn dùng cây quạt chỉ một phương hướng, Tại hạ đứng ở đây đã lâu, đúng lúc nhìn thấy nó di về phía Tây, xem ra nó đã sớm đi ra khỏi trang viên.
Đào Cẩn ngẩn ra, dừng bước hỏi: Cho hỏi nó đi khỏi phủ khi nào?
Đối phương đáp: Đã một canh giờ.
Tên tiểu tử này thật là không khiến người khác bớt lo được mà, hôm qua gọi nó trở về nó liền không vừa lòng, không ngờ hôm nay thừa dịp nàng không chú ý liền vụng trộm chạy ra ngoài chơi. Tùng Hương sơn lớn như vậy, bảo nàng đi đâu tìm nó?
Huống chi bên ngoài đang tại tổ chức cuộc thi săn bắn, vạn nhất có người coi nó thành con mồi thì làm thế nào?
Đào Cẩn càng nghĩ càng thấy lo lắng, gần như không dám dừng lại một chút nào, lập tức sai người đi ra ngoài tìm nó.
Trước khi đi nàng ngẩng đầu lên, quy củ cảm ơn với người đang đứng trên lầu: Đa tạ công tử đã chỉ điểm.
Chỉ là tiện tay cứu giúp, Đào tiểu thư làm sao lại phải cảm ơn? Đối phương cười hỏi.
Ánh mắt Đào Cẩn lộ ra vẻ nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi hắn tại sao lại biết nàng, hắn đã đáp: Nếu như muốn cảm ơn, thì Lục mỗ mới phải cảm ơn Đào tiểu thư mới đúng. Nếu không phải đêm đó có tiểu thư xả thân cứu giúp, chắc hiện nay Lục mỗ đã sớm quy thiên rồi, làm sao có cơ hội được đến đây nữa?
Đào Cẩn hết sức ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy rõ hắn không phải đang ngồi trên ghế đá, mà là đang ngồi trên xe lăn.
/174
|