Hóa ra hắn chính là công bộ lang trung Lục Diêu.
Hôm đó tại sơn trang ở hồ Minh Thu hắn đã phát sinh tranh chấp cùng Giang Cát, bị đánh bị thương ở đầu dẫn đến hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa vì vậy mà mất mạng. Đào Cẩn đã cứu hắn, nhưng chưa từng gặp mặt hắn.
Ngước cổ nói chuyện thật sự rất vất vả, Đào Cẩn lui về sau vài bước, Lục công tử cũng nói là tiện tay cứu giúp, đừng nói gì tới xả thân cứu giúp. Huống chi lúc ấy tính mạng Lục công tử nguy kịch, nếu ta đã có biện pháp cứu chữa, thì không thể thấy chết mà không cứu.
Nếu đã biết thân phận của hắn, như vậy việc hắn xuất hiện ở đây là có nguyên do, do hắn đi đứng không tiện, không thể đến khu vực săn bắn, chỉ có thể ở lại trong sơn trang đợi mọi người trở về.
Lục Diêu cười cười, vẫn hết sức kiên trì: Đào tiểu thư thật là khiêm tốn, có lẽ đối với tiểu thư mà nói đó chỉ là tiện tay cứu giúp, nhưng đối với Lục mỗ mà nói đó lại là ân cứu mạng, vĩnh viễn không dám quên.
Đào Cẩn đã không muốn tranh cãi cùng hắn, nếu hắn đã cố tình muốn nhớ kỹ phần ân tình này, vậy nàng cũng sẽ không ngăn cản hắn. Dù sao đối với Đào Cẩn mà nói, như thế này cũng không thiệt thòi gì.
Lục công tử khách khí rồi .
Nếu còn không đi, không chừng Tướng Quân sẽ bị người ta coi như con mồi mà bắn hạ rồi. Nàng không còn tâm tư hàn huyên cùng hắn, chưa nói được hai câu đã vội vã rời đi.
Lục Diêu nhìn thấy nàng nôn nóng như vậy liền quan tâm nói: Hình như Đào tiểu thư còn có việc gấp, Lục mỗ không quấy rầy nữa.
Đào Cẩn gần như không do dự chút nào cáo từ, kéo Hàn Quang và mấy nha hoàn khác cùng trở lại Nhiễm Vân cư. Trải qua lần giáo huấn trước, nàng đã hứa sẽ không tùy tiện đi ra sơn trang nữa, việc cấp bách trước mắt là tìm Ân Tuế Tình nghĩ kế, thương lượng bây giờ nên làm như thế nào.
Ân Tuế Tình đang thêu một chiếc khăn tay Tú Hoa, nghe nàng kể lại sự tình liền buông châm tuyến rổ đan xuống, cau mày hỏi: Con chắc chắn là nó đã chạy ra ngoài sơn trang?
Đào Cẩn tin tưởng Lục Diêu sẽ không lừa mình, liền khẳng định gật đầu, Có người đã nhìn thấy nó, con đường kia chính là thông với cửa hông của sơn trang, con mới để cho Ngọc Minh đi xem xét, cánh cửa kia đã mở một khe nhỏ, vừa khéo Tướng Quân có thể ra vào thông qua đó.
Như thế thì trăm phần trăm là nó đã chạy ra ngoài .
Ân Tuế Tình chấn an nàng, Nương thấy Tướng Quân rất thông minh, nhất định nó sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nói xong gọi hạ nhân trong viện tới, ngay cả người bên cạnh lão thái Công Ân Như cũng gọi tới, trái phải đều gọi tới, trước hết cứ gọi đến dùng trước. Bạch Thuật gọi mọi người đến một chỗ rồi đếm đếm, tổng cộng có 45 người, nhưng có tầm hai mươi người biết cưỡi ngựa.
Bạch Thuật đến trước mặt nàng bẩm báo, nàng hỏi: Số ngựa trong phủ mang đến còn dư mấy con?
Chỉ còn sáu con.
Nàng suy nghĩ một chút, Từ hai mươi người biết cưỡi ngựa kia lấy ra sáu người cưỡi ngựa tốt nhất, bốn người chia ra mỗi người đi một phía Đông Nam Tây Bắ, hai người khác thì đi vào trong rừng tìm kiếm. Không nên kinh động những người khác trong khu vực săn bắn, nếu như có người hỏi tới, thì cứ nói sủng vật của quốc công phủ đi lạc, nhưng không cần lan truyền tin tức đi khắp nơi.
Bạch Thuật được phân phó, đi ra ngoài thuật lại không sót một chữ, để cho những người tự nhận là cưỡi ngựa giỏi tự đứng ra.
Đào Cẩn ở trong phòng, nghe rõ những lời sắp xếp của Ân Tuế Tình, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định tiến lên: Mẫu thân, con cũng muốn đi...
Chưa nói hết câu, Ân Tuế Tình không nể tình một chút nào nói: Không được.
Đừng nói bây giờ không tìm thấy Tướng Quân, nếu như trời có sụp xuống, dường như cho dù sảy ra bất cứ chuyện gì thì Ân Tuế Tình cũng sẽ không để cho nàng chạm một ngón tay vào yên ngựa. Không phải bà nhẫn tâm, mà một bà chỉ có một khuê nữ, đương nhiên làm sao đành lòng nhìn nàng tổn hại. Loại hoạt động cưỡi ngựa này, nàng vẫn nên sớm chết tâm đi.
Đào Cẩn biết bà sẽ không đồng ý, ngay từ lúc đầu đã không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hơi thất vọng một chút liền khôi phục lại tinh thần, Được rồi.
Bên ngoài đã lựa chọn xong sáu hạ nhân cưỡi ngựa tốt đã chuẩn bị tốt để lên đường, Bạch Thuật liền dẫn đến cửa sơn trang. Bởi vì là việc của Sở quốc công phủ phân phó, cho nên lính canh cổng không ngăn cản, dễ dàng cho qua .
*
Đào Cẩn đứng ngồi không yên đợi 2, 3 canh giờ, mấy người phái đi không hề có tin tức gì, nàng ngã vào trên sạp mĩ nhân, sai Hàn Quang đi ra ngoài nghe ngóng tin tức: Ngươi đi xem bọn họ đã trở lại chưa?
Hàn Quang đã chạy liên tục hơn mười lần, thật sự không đi được nữa, Tiểu thư, nếu như bọn họ trở lại đương nhiên sẽ có người bẩm báo lại.
Nhưng bây giờ đã sắp tới hoàng hôn !
Đào Cẩn liếc mắt từ trên tháp ngồi dậy, quay đầu nhìn Ân Tuế Tình đang ngồi một bên im lặng thêu Tú Hoa, thì thầm hỏi: Mẫu thân, người nói có khả năng sẽ không tìm được Tướng Quân nữa hay không?
Ân Tuế Tình nghiêm túc suy nghĩ một lúc, không giấu giếm nàng: Có khả năng sẽ như vậy.
...
Đào Cẩn dường như muốn khóc, nàng không dễ dàng gì mới đem Tướng Quân nuôi dưỡng được tới lớn như vậy, một lòng muốn tránh cho vận mệnh nó bị người ta độc chết, không ngờ được trên đường lại xảy ra chuyện không may này, để nó đi lạc mất.
Làm sao có thể như vậy, cho dù phải lật tung cả tòa núi lên nàng cũng muốn tìm nó trở về!
Sau khi quyết định xong, Đào Cẩn hùng hổ chạy ra cửa phòng, không để ý đến câu hỏi của Ân Tuế Tình, nàng vừa đi vừa nói: Con muốn đi vào trong núi.
Ân Tuế Tình thấy nàng nói những câu kích động như vậy, liền để cho nha hoàn ngăn lại nàng.
Không đợi mấy người đi đến trước mặt, bản thân Đào Cẩn đã dừng lại trước. Vì nhìn thấy ông ngoại và mấy cữu cữu đã từ bãi săn bắn trở về, người hầu phía sau bọn họ đang vác mấy con mồi, xem ra thu hoạch rất phong phú. Đặc biệt nhóm cữu cữu vẻ mặt ý đắc ý còn tranh nhau khoe khoang chính mình săn được những động vật lớn nhỏ nào.
Đi giữa nhóm người, chính là người từ hôm qua đến giờ Đào Cẩn mới thấy Giang Hành.
Trọng điểm không phải trên người Giang Hành, mà là con thú quen thuộc đang nằm sấp trên vai hắn. Kia không phải là...
Tướng Quân!
*
Đào Cẩn mừng rỡ, trong lúc nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa, không để ý có người ngoài ở đây mừng rỡ chạy tới trước mặt bọn họ. Năm huynh đệ của Ân gia cho rằng Khiếu Khiếu chạy tới đón tiếp bọn họ, không ngờ được nàng lại dừng lại trước mặt Giang Hành.
Đào Cẩn trù trừ bất an giang hai tay ra, nhón chân lên nhìn về phía bả vai hắn, nhỏ giọng dụ dỗ: Tướng Quân, xuống đây...
Tướng Quân sớm đã mệt mỏi, dựa vào vai Giang Hành thiu thiu ngủ. Lúc này nghe được giọng nói của Đào Cẩn con ngươi đang lười biếng mở ra, nhìn chăm chú nhìn nàng trong chốc lát rồi mạnh mẽ phi thẳng vào trong lòng nàng.
Đào Cẩn nín khóc mỉm cười, rốt cuộc đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng, nghiêng đầu cọ nó mấy lần: Ngươi chạy đi đâu vậy?
Sau khi dứt lời cuối cùng cũng nhớ tới Giang Hành, ít nhiều nhờ hắn Tướng Quân mới có thể bình an vô sự, nàng cười cảm kích hắn, Không biết Ngụy vương cữu cữu gặp Tướng Quân ơ đâu? Cám ơn ngài đã mang nó về, nhất định nó đã gây không ít phiền toái cho ngài.
Hai lúm đồng tiền mềm mại của nàng nở rộ, ánh mắt chân thành, nàng là thật sự cảm kích hắn.
Không thêm bao nhiêu phiền toái, chỉ là dọc theo đường đi không yên tĩnh. Từ lúc Giang Hành mang theo nó săn được một con sói, tiểu tử này tâm trạng quá hưng phấn, nó không hề sợ hãi con sói hung hãn một chút nào, bộ dáng kia giống như cho dù có mười con sói đến nó cũng không sợ. Sau đó nó sống chết không chịu quay trở về, Lý Hồng sợ đến nỗi sắp hỏng mất, thiếu chút nữa đã bỏ nó lại trong núi trở về một mình.
Cuối cùng vẫn là Giang Hành khắc chế được, đem nó đặt trên vai mang về sơn trang.
Ngay trước mặt mọi người, hắn không tiện nói nhiều cùng nàng, vì thế lời ít ý nhiều nói: Không có phiền toái gì, lần sau ngươi phải trông nó cẩn thận, đừng để cho nó tiếp tục chạy lung tung.
Đào Cẩn liên tục gật đầu, nàng cho rằng hắn muốn đi vào cùng với ông ngoại, không ngờ hắn đem Tướng Quân giao lại cho nàng sau, rồi quay người rời đi.
Ngụy vương cữu cữu không cùng đi vào sao? Nàng tò mò hỏi.
Không. Giang Hành nói nhưng vẫn không dừng lại, sau khi cáo biêt Ân Như và huynh đệ Ân Trấn Thanh, liền giải thích với nàng nói: Bản vương đến đây, mục đích chỉ là đem Tướng Quân trả lại cho ngươi.
Ngôn Cật cùng Lý Hồng cùng nhau rời đi.
*
Ông ngoại cùng cữu cữu tụ tập lại ở trong viện kiểm kê con mồi, cả ngày hôm nay mọi người chỉ săn được mười hai con thỏ hoang, ba con hươu sao cùng bốn con chim trĩ. So với những quý phủ khác đã tốt hơn nhiều, Ân Như coi như vừa lòng, để cho mấy huynh đệ về phòng nghỉ ngơi tạm một đêm, ngày mai lại tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Đào Cẩn cùng Ân Tuế Tình cùng vài vị mợ đến dưới giàn hoa uống trà tâm sự, thấy vị mấy nam nhân kia từ chính hướng đi đến đây, một đám lấy lụa khăn che mũi ghét bỏ nói: Toàn thân đều hôi rình, còn không mau trở về tắm rửa.
Lão tứ Ân Trấn Bái cố ý đi đến bên cạnh Trần thị, giơ tay áo lên trước mũi bà: Chỗ nào hôi, tại sao ta không ngửi thấy?
Trần thị thấy ông không đứng đắn, hai mắt lặng lẽ liếc mắt ai oán ông.
Đáng tiếc điều này căn bản không làm Ân Trấn Bái sợ, mấy huynh đệ khác đều đã chuẩn bị đi trở về phòng tắm, chỉ riêng ông còn đứng ỳ ở đây không chịu đi: Khiếu Khiếu?
Đào Cẩn đang đứng ở một bên đang cằn nhằn Tướng Quân, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, nghi ngờ dạ một tiếng.
Trần thị thực sự không nhịn được, đẩy hắn đi trở về, Chàng mau trở về phòng cho thiếp.
Tuổi lớn rồi, đã không còn là thanh niên trẻ tuổi, vậy mà còn đối sử như vậy ở đây cho ai xem.
Vài vị chị em dâu còn lại đều buồn cười đến không nhịn được, cười nhìn hai vợ chồng ông đang cãi nhau ầm ĩ. Hai người vừa đi không xa, liền có hạ nhân đi vào truyền lời cho Ân Như, âm thanh rõ ràng truyền tới: Quốc công lão gia, Du quận vương đến bái phỏng, đang ở ngoài viện cầu kiến.
Sở quốc công vội buông mọi việc trong tay, sai hạ nhân dẫn đường mời ông vào: Mau mau, mời vào. Du quận vương tự mình đến bái phỏng, lão phu đương nhiên phải gặp.
Vừa mới dứt lời, thân ảnh của Đoàn Nghiễm liền xuất hiện. Ông đã thay bộ quần áo người Hồ bằng một bộ cẩm bào màu đen hoa văn Chức Kim, vừa đơn giản mà không mất khí chất cao quý. Ngoại trừ ông ra, còn có Du quận vương thế tử Đoàn Thuần. Đoàn Thuần cũng vừa trở về từ khu vực săn bắn, nhìn một lượt trong sân tìm tòi một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dưới giàn hoa tử đằng.
Nhiễm Vân cư náo nhiệt hơn nhiều, sau khi mấy vị lão gia của Ân gia biết được Du quận vương đến, vội vàng bỏ qua cả tắm rửa, chỉ thay đổi quần áo liền ra đón tiếp.
Trong viện có rất nhiều người đang đứng, khuôn mặt Đoàn Nghiễm vẫn lạnh lùng không đổi, nói thẳng vào chủ đề: Bản vương may mắn săn được một con sói, không dám độc hưởng, nên đặc biệt đưa đến cho Sở quốc công.
Nói xong làm cho người đưa con sói trình lên, đặt ở trong viện. Cái đầu con sói nhìn không nhỏ, chết rồi mà dáng vẻ vẫn hung ác dữ tợn, hàm răng nanh trắng hếu vẫn đang nhe ra, vô cùng đáng sợ.
Ân Như thụ sủng nhược kinh, không dám nhận nên khoát tay: Đây là do Du quận vương săn được, làm sao lão phu có thể cướp công lao của ngài, ưỡn ngực ở trước mặt Hoàng thượng tranh công?
Đoàn Nghiễm vẫn không thấy có phản ứng gì, nở một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, Không sao, ngài và bản vương thân thiết như vậy sao phải phân biệt rõ ràng như vậy làm gì.
*
Bên kia Tướng Quân ngửi được mùi máu tươi, nhất thời trở nên mẫn cảm hơn đứng lên, con ngươi nheo lại, nhìn về hướng con sói đang nằm trong sân.
Đến khi Đào Cẩn muốn ngăn cản nó thì đã không còn kịp, nó đã tung người chạy về phía đó một cách rất nhanh.
Đào Cẩn chỉ kịp chạy theo hai bước: Này...
Cũng may Tướng Quân không có làm ra cử động bất thường gì, nó chỉ đi vòng quanh hai vòng quanh con sói kia, tò mò hít hít ngửi ngửi mùi vị trên người nó, rồi quay đầu tiếp tục trở lại bên người Đào Cẩn.
Lần này ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người nàng, Đào Cẩn không được tự nhiên cắn căn môi dưới, đành phải tùy cơ ứng biến, quay về phía Đoàn Nghiễm cùng Đoàn Thuần hành lễ, Bái kiến Du quận vương, Đoàn thế tử.
Đoàn Nghiễm ra hiệu cho nàng không cần đa lễ, ánh mắt lại lướt qua nàng, nhìn về phía Tuế Tình đang ngồi phía sau.
Hôm đó tại sơn trang ở hồ Minh Thu hắn đã phát sinh tranh chấp cùng Giang Cát, bị đánh bị thương ở đầu dẫn đến hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa vì vậy mà mất mạng. Đào Cẩn đã cứu hắn, nhưng chưa từng gặp mặt hắn.
Ngước cổ nói chuyện thật sự rất vất vả, Đào Cẩn lui về sau vài bước, Lục công tử cũng nói là tiện tay cứu giúp, đừng nói gì tới xả thân cứu giúp. Huống chi lúc ấy tính mạng Lục công tử nguy kịch, nếu ta đã có biện pháp cứu chữa, thì không thể thấy chết mà không cứu.
Nếu đã biết thân phận của hắn, như vậy việc hắn xuất hiện ở đây là có nguyên do, do hắn đi đứng không tiện, không thể đến khu vực săn bắn, chỉ có thể ở lại trong sơn trang đợi mọi người trở về.
Lục Diêu cười cười, vẫn hết sức kiên trì: Đào tiểu thư thật là khiêm tốn, có lẽ đối với tiểu thư mà nói đó chỉ là tiện tay cứu giúp, nhưng đối với Lục mỗ mà nói đó lại là ân cứu mạng, vĩnh viễn không dám quên.
Đào Cẩn đã không muốn tranh cãi cùng hắn, nếu hắn đã cố tình muốn nhớ kỹ phần ân tình này, vậy nàng cũng sẽ không ngăn cản hắn. Dù sao đối với Đào Cẩn mà nói, như thế này cũng không thiệt thòi gì.
Lục công tử khách khí rồi .
Nếu còn không đi, không chừng Tướng Quân sẽ bị người ta coi như con mồi mà bắn hạ rồi. Nàng không còn tâm tư hàn huyên cùng hắn, chưa nói được hai câu đã vội vã rời đi.
Lục Diêu nhìn thấy nàng nôn nóng như vậy liền quan tâm nói: Hình như Đào tiểu thư còn có việc gấp, Lục mỗ không quấy rầy nữa.
Đào Cẩn gần như không do dự chút nào cáo từ, kéo Hàn Quang và mấy nha hoàn khác cùng trở lại Nhiễm Vân cư. Trải qua lần giáo huấn trước, nàng đã hứa sẽ không tùy tiện đi ra sơn trang nữa, việc cấp bách trước mắt là tìm Ân Tuế Tình nghĩ kế, thương lượng bây giờ nên làm như thế nào.
Ân Tuế Tình đang thêu một chiếc khăn tay Tú Hoa, nghe nàng kể lại sự tình liền buông châm tuyến rổ đan xuống, cau mày hỏi: Con chắc chắn là nó đã chạy ra ngoài sơn trang?
Đào Cẩn tin tưởng Lục Diêu sẽ không lừa mình, liền khẳng định gật đầu, Có người đã nhìn thấy nó, con đường kia chính là thông với cửa hông của sơn trang, con mới để cho Ngọc Minh đi xem xét, cánh cửa kia đã mở một khe nhỏ, vừa khéo Tướng Quân có thể ra vào thông qua đó.
Như thế thì trăm phần trăm là nó đã chạy ra ngoài .
Ân Tuế Tình chấn an nàng, Nương thấy Tướng Quân rất thông minh, nhất định nó sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nói xong gọi hạ nhân trong viện tới, ngay cả người bên cạnh lão thái Công Ân Như cũng gọi tới, trái phải đều gọi tới, trước hết cứ gọi đến dùng trước. Bạch Thuật gọi mọi người đến một chỗ rồi đếm đếm, tổng cộng có 45 người, nhưng có tầm hai mươi người biết cưỡi ngựa.
Bạch Thuật đến trước mặt nàng bẩm báo, nàng hỏi: Số ngựa trong phủ mang đến còn dư mấy con?
Chỉ còn sáu con.
Nàng suy nghĩ một chút, Từ hai mươi người biết cưỡi ngựa kia lấy ra sáu người cưỡi ngựa tốt nhất, bốn người chia ra mỗi người đi một phía Đông Nam Tây Bắ, hai người khác thì đi vào trong rừng tìm kiếm. Không nên kinh động những người khác trong khu vực săn bắn, nếu như có người hỏi tới, thì cứ nói sủng vật của quốc công phủ đi lạc, nhưng không cần lan truyền tin tức đi khắp nơi.
Bạch Thuật được phân phó, đi ra ngoài thuật lại không sót một chữ, để cho những người tự nhận là cưỡi ngựa giỏi tự đứng ra.
Đào Cẩn ở trong phòng, nghe rõ những lời sắp xếp của Ân Tuế Tình, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định tiến lên: Mẫu thân, con cũng muốn đi...
Chưa nói hết câu, Ân Tuế Tình không nể tình một chút nào nói: Không được.
Đừng nói bây giờ không tìm thấy Tướng Quân, nếu như trời có sụp xuống, dường như cho dù sảy ra bất cứ chuyện gì thì Ân Tuế Tình cũng sẽ không để cho nàng chạm một ngón tay vào yên ngựa. Không phải bà nhẫn tâm, mà một bà chỉ có một khuê nữ, đương nhiên làm sao đành lòng nhìn nàng tổn hại. Loại hoạt động cưỡi ngựa này, nàng vẫn nên sớm chết tâm đi.
Đào Cẩn biết bà sẽ không đồng ý, ngay từ lúc đầu đã không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hơi thất vọng một chút liền khôi phục lại tinh thần, Được rồi.
Bên ngoài đã lựa chọn xong sáu hạ nhân cưỡi ngựa tốt đã chuẩn bị tốt để lên đường, Bạch Thuật liền dẫn đến cửa sơn trang. Bởi vì là việc của Sở quốc công phủ phân phó, cho nên lính canh cổng không ngăn cản, dễ dàng cho qua .
*
Đào Cẩn đứng ngồi không yên đợi 2, 3 canh giờ, mấy người phái đi không hề có tin tức gì, nàng ngã vào trên sạp mĩ nhân, sai Hàn Quang đi ra ngoài nghe ngóng tin tức: Ngươi đi xem bọn họ đã trở lại chưa?
Hàn Quang đã chạy liên tục hơn mười lần, thật sự không đi được nữa, Tiểu thư, nếu như bọn họ trở lại đương nhiên sẽ có người bẩm báo lại.
Nhưng bây giờ đã sắp tới hoàng hôn !
Đào Cẩn liếc mắt từ trên tháp ngồi dậy, quay đầu nhìn Ân Tuế Tình đang ngồi một bên im lặng thêu Tú Hoa, thì thầm hỏi: Mẫu thân, người nói có khả năng sẽ không tìm được Tướng Quân nữa hay không?
Ân Tuế Tình nghiêm túc suy nghĩ một lúc, không giấu giếm nàng: Có khả năng sẽ như vậy.
...
Đào Cẩn dường như muốn khóc, nàng không dễ dàng gì mới đem Tướng Quân nuôi dưỡng được tới lớn như vậy, một lòng muốn tránh cho vận mệnh nó bị người ta độc chết, không ngờ được trên đường lại xảy ra chuyện không may này, để nó đi lạc mất.
Làm sao có thể như vậy, cho dù phải lật tung cả tòa núi lên nàng cũng muốn tìm nó trở về!
Sau khi quyết định xong, Đào Cẩn hùng hổ chạy ra cửa phòng, không để ý đến câu hỏi của Ân Tuế Tình, nàng vừa đi vừa nói: Con muốn đi vào trong núi.
Ân Tuế Tình thấy nàng nói những câu kích động như vậy, liền để cho nha hoàn ngăn lại nàng.
Không đợi mấy người đi đến trước mặt, bản thân Đào Cẩn đã dừng lại trước. Vì nhìn thấy ông ngoại và mấy cữu cữu đã từ bãi săn bắn trở về, người hầu phía sau bọn họ đang vác mấy con mồi, xem ra thu hoạch rất phong phú. Đặc biệt nhóm cữu cữu vẻ mặt ý đắc ý còn tranh nhau khoe khoang chính mình săn được những động vật lớn nhỏ nào.
Đi giữa nhóm người, chính là người từ hôm qua đến giờ Đào Cẩn mới thấy Giang Hành.
Trọng điểm không phải trên người Giang Hành, mà là con thú quen thuộc đang nằm sấp trên vai hắn. Kia không phải là...
Tướng Quân!
*
Đào Cẩn mừng rỡ, trong lúc nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa, không để ý có người ngoài ở đây mừng rỡ chạy tới trước mặt bọn họ. Năm huynh đệ của Ân gia cho rằng Khiếu Khiếu chạy tới đón tiếp bọn họ, không ngờ được nàng lại dừng lại trước mặt Giang Hành.
Đào Cẩn trù trừ bất an giang hai tay ra, nhón chân lên nhìn về phía bả vai hắn, nhỏ giọng dụ dỗ: Tướng Quân, xuống đây...
Tướng Quân sớm đã mệt mỏi, dựa vào vai Giang Hành thiu thiu ngủ. Lúc này nghe được giọng nói của Đào Cẩn con ngươi đang lười biếng mở ra, nhìn chăm chú nhìn nàng trong chốc lát rồi mạnh mẽ phi thẳng vào trong lòng nàng.
Đào Cẩn nín khóc mỉm cười, rốt cuộc đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng, nghiêng đầu cọ nó mấy lần: Ngươi chạy đi đâu vậy?
Sau khi dứt lời cuối cùng cũng nhớ tới Giang Hành, ít nhiều nhờ hắn Tướng Quân mới có thể bình an vô sự, nàng cười cảm kích hắn, Không biết Ngụy vương cữu cữu gặp Tướng Quân ơ đâu? Cám ơn ngài đã mang nó về, nhất định nó đã gây không ít phiền toái cho ngài.
Hai lúm đồng tiền mềm mại của nàng nở rộ, ánh mắt chân thành, nàng là thật sự cảm kích hắn.
Không thêm bao nhiêu phiền toái, chỉ là dọc theo đường đi không yên tĩnh. Từ lúc Giang Hành mang theo nó săn được một con sói, tiểu tử này tâm trạng quá hưng phấn, nó không hề sợ hãi con sói hung hãn một chút nào, bộ dáng kia giống như cho dù có mười con sói đến nó cũng không sợ. Sau đó nó sống chết không chịu quay trở về, Lý Hồng sợ đến nỗi sắp hỏng mất, thiếu chút nữa đã bỏ nó lại trong núi trở về một mình.
Cuối cùng vẫn là Giang Hành khắc chế được, đem nó đặt trên vai mang về sơn trang.
Ngay trước mặt mọi người, hắn không tiện nói nhiều cùng nàng, vì thế lời ít ý nhiều nói: Không có phiền toái gì, lần sau ngươi phải trông nó cẩn thận, đừng để cho nó tiếp tục chạy lung tung.
Đào Cẩn liên tục gật đầu, nàng cho rằng hắn muốn đi vào cùng với ông ngoại, không ngờ hắn đem Tướng Quân giao lại cho nàng sau, rồi quay người rời đi.
Ngụy vương cữu cữu không cùng đi vào sao? Nàng tò mò hỏi.
Không. Giang Hành nói nhưng vẫn không dừng lại, sau khi cáo biêt Ân Như và huynh đệ Ân Trấn Thanh, liền giải thích với nàng nói: Bản vương đến đây, mục đích chỉ là đem Tướng Quân trả lại cho ngươi.
Ngôn Cật cùng Lý Hồng cùng nhau rời đi.
*
Ông ngoại cùng cữu cữu tụ tập lại ở trong viện kiểm kê con mồi, cả ngày hôm nay mọi người chỉ săn được mười hai con thỏ hoang, ba con hươu sao cùng bốn con chim trĩ. So với những quý phủ khác đã tốt hơn nhiều, Ân Như coi như vừa lòng, để cho mấy huynh đệ về phòng nghỉ ngơi tạm một đêm, ngày mai lại tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Đào Cẩn cùng Ân Tuế Tình cùng vài vị mợ đến dưới giàn hoa uống trà tâm sự, thấy vị mấy nam nhân kia từ chính hướng đi đến đây, một đám lấy lụa khăn che mũi ghét bỏ nói: Toàn thân đều hôi rình, còn không mau trở về tắm rửa.
Lão tứ Ân Trấn Bái cố ý đi đến bên cạnh Trần thị, giơ tay áo lên trước mũi bà: Chỗ nào hôi, tại sao ta không ngửi thấy?
Trần thị thấy ông không đứng đắn, hai mắt lặng lẽ liếc mắt ai oán ông.
Đáng tiếc điều này căn bản không làm Ân Trấn Bái sợ, mấy huynh đệ khác đều đã chuẩn bị đi trở về phòng tắm, chỉ riêng ông còn đứng ỳ ở đây không chịu đi: Khiếu Khiếu?
Đào Cẩn đang đứng ở một bên đang cằn nhằn Tướng Quân, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, nghi ngờ dạ một tiếng.
Trần thị thực sự không nhịn được, đẩy hắn đi trở về, Chàng mau trở về phòng cho thiếp.
Tuổi lớn rồi, đã không còn là thanh niên trẻ tuổi, vậy mà còn đối sử như vậy ở đây cho ai xem.
Vài vị chị em dâu còn lại đều buồn cười đến không nhịn được, cười nhìn hai vợ chồng ông đang cãi nhau ầm ĩ. Hai người vừa đi không xa, liền có hạ nhân đi vào truyền lời cho Ân Như, âm thanh rõ ràng truyền tới: Quốc công lão gia, Du quận vương đến bái phỏng, đang ở ngoài viện cầu kiến.
Sở quốc công vội buông mọi việc trong tay, sai hạ nhân dẫn đường mời ông vào: Mau mau, mời vào. Du quận vương tự mình đến bái phỏng, lão phu đương nhiên phải gặp.
Vừa mới dứt lời, thân ảnh của Đoàn Nghiễm liền xuất hiện. Ông đã thay bộ quần áo người Hồ bằng một bộ cẩm bào màu đen hoa văn Chức Kim, vừa đơn giản mà không mất khí chất cao quý. Ngoại trừ ông ra, còn có Du quận vương thế tử Đoàn Thuần. Đoàn Thuần cũng vừa trở về từ khu vực săn bắn, nhìn một lượt trong sân tìm tòi một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dưới giàn hoa tử đằng.
Nhiễm Vân cư náo nhiệt hơn nhiều, sau khi mấy vị lão gia của Ân gia biết được Du quận vương đến, vội vàng bỏ qua cả tắm rửa, chỉ thay đổi quần áo liền ra đón tiếp.
Trong viện có rất nhiều người đang đứng, khuôn mặt Đoàn Nghiễm vẫn lạnh lùng không đổi, nói thẳng vào chủ đề: Bản vương may mắn săn được một con sói, không dám độc hưởng, nên đặc biệt đưa đến cho Sở quốc công.
Nói xong làm cho người đưa con sói trình lên, đặt ở trong viện. Cái đầu con sói nhìn không nhỏ, chết rồi mà dáng vẻ vẫn hung ác dữ tợn, hàm răng nanh trắng hếu vẫn đang nhe ra, vô cùng đáng sợ.
Ân Như thụ sủng nhược kinh, không dám nhận nên khoát tay: Đây là do Du quận vương săn được, làm sao lão phu có thể cướp công lao của ngài, ưỡn ngực ở trước mặt Hoàng thượng tranh công?
Đoàn Nghiễm vẫn không thấy có phản ứng gì, nở một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, Không sao, ngài và bản vương thân thiết như vậy sao phải phân biệt rõ ràng như vậy làm gì.
*
Bên kia Tướng Quân ngửi được mùi máu tươi, nhất thời trở nên mẫn cảm hơn đứng lên, con ngươi nheo lại, nhìn về hướng con sói đang nằm trong sân.
Đến khi Đào Cẩn muốn ngăn cản nó thì đã không còn kịp, nó đã tung người chạy về phía đó một cách rất nhanh.
Đào Cẩn chỉ kịp chạy theo hai bước: Này...
Cũng may Tướng Quân không có làm ra cử động bất thường gì, nó chỉ đi vòng quanh hai vòng quanh con sói kia, tò mò hít hít ngửi ngửi mùi vị trên người nó, rồi quay đầu tiếp tục trở lại bên người Đào Cẩn.
Lần này ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người nàng, Đào Cẩn không được tự nhiên cắn căn môi dưới, đành phải tùy cơ ứng biến, quay về phía Đoàn Nghiễm cùng Đoàn Thuần hành lễ, Bái kiến Du quận vương, Đoàn thế tử.
Đoàn Nghiễm ra hiệu cho nàng không cần đa lễ, ánh mắt lại lướt qua nàng, nhìn về phía Tuế Tình đang ngồi phía sau.
/174
|