Hoa điền hoa mai năm cánh ở mi tâm cùng với hàng mày cong nhỏ tôn thêm nét tinh xảo. Thật sự là:
Nhất điểm hồng hạ mị
Tuyết dung nhật Đông Phương
Chi tiếu khuynh thành
(Dịch nghĩa: Một áng mây hồng trên đóa hoa
Tuyết trắng làn da ai nõn nà
Ánh dương vừa mới lên khỏi núi
Tiếng cười vang khẽ, gió ngừng xuôi)
(* Cám ơn chị Hằng Lê đã giúp dịch đoạn thơ này TTvTT)
Toàn bộ người trong viện, chỉ có dáng vẻ của nàng vẫn rõ ràng như thế, Đoàn Nghiễm có thể nhìn rõ thấy mặt, lúm đồng tiền của nàng hay môi, mũi…… Nàng cũng không nghe theo lời hắn, vẫn tiếp tục dán hoa điền.
Thật ra đây không phải là ý của Ân Tuế Tình, là Đào Cẩn mỗi ngày tự tay giúp nàng.
Nếu Du quận vương đã ở trong sơn trang, không rõ khi nào ông ta sẽ gặp mặt mẫu thân, đương nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn mọi chuyện. Sự thật chứng minh là suy nghĩ của Đào Cẩn quả nhiên đúng, đây không phải là không báo trước mà đến sao, nếu không có hoa mai kia, khẳng định ông ấy không nhận ra mẫu thân rồi.
Ân Tuế Tình thu lại tầm mắt, thi lễ với hắn, không hề nhìn đến, ngược lại nhìn Đào Cẩn nói: “Khiếu Khiếu, nơi này không thích hợp chơi đùa huyên náo, trước hết con ôm Tướng Quân trở về phòng đi.”
Mặc dù đều là người trong nhà, nhưng rốt cuộc vẫn còn hai người không thuộc nhà của mình, Ân Tuế Tình không định để con gái mình lộ diện trước mặt người ngoài, vì vậy để cho nàng đi về trước. Đào Cẩn thức thời ‘Dạ’ một tiếng, tiến lên ôm lấy Tướng Quân rồi trở về, lúc quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Đoàn thế tử, nàng nghiêng đầu mỉm cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, đáng yêu vô cùng.
Đoàn Thuần không có đáp lại, nhìn theo bóng nàng đi tới ngã rẽ ở hành lang, xoay người biến mất ở chỗ rẽ.
Nơi này quả thật không phải là chỗ nữ quyến có thể lưu lại, vài vị tức phụ lần lượt từ biệt, Ân Tuế Tình cũng đi đến bên người lão Thái công Ân Như, “Phụ thân, con trước hết…”
Lời còn chưa dứt thì từ phía sau tường có một người hầu tiến tới, cúi đầu với Ân Như nói: “Bẩm Quốc công, Đào Thị lang ở ngoại viện cầu kiến.”
Lời nói Ân Tuế Tình lập tức dừng lại, lông mày nhíu nhẹ dường như không thể thấy.
Nghe rõ người tới là ai, Ân Như nhất thời tức giận đến nỗi vuốt râu trừng mắt, không hoan nghênh chút nào, hỏi: “Hắn tới làm gì?”
Người hầu kia liếc mắt nhìn Du Quận vương một cái, tiến sát đến bên tai Ân Như nói nhỏ vài câu.
Ân Như phất phất tay, vẫn câu nói kia: “Không thấy, bảo hắn biến đi. Đừng để ta lấy gậy đánh hắn.”
Người hầu vâng lời, đi xuống, đi được không bao lâu thì quay lại, phía sau đi theo có hai người khác, mang theo một con nai to lớn. Con nai kia bị thương ở chân sau, bị buộc chặt bốn chân nên không thể động đậy, bọn họ để nó ở trong viện, nói: “Đây là Đào thị lang cho người đưa tới, thỉnh Quốc công vui lòng nhận cho.”
Xin vui lòng nhận cho sao? Ông một chút cũng không thấy hiếm lạ.
Ân Như sai người đem con nai kia đưa trở về, ông không cần tên tiểu tử hồ đồ kia ra vẻ tốt đẹp, người hầu lại đáp: “Đào Thị lang đã trở về rồi ạ.”
Ân Như thở phì phò: “Vậy thì trả về viện của hắn đi!”
Đây là có ý gì chứ? Du Quận vương vừa đem tới đầu một con sói, hắn lại đưa tới một con nai?
Trước kia cũng không thấy hắn tặng lễ này nọ ân cần vậy, giờ hòa ly với Tuế Tuế, không lẽ đã biết sai rồi sao?
Dĩ nhiên Ân Như còn nhiều chuyện không biết, như Đào Lâm Nguyên cùng Đoàn Nghiễm âm thầm phân cao thấp ở khu vực săn bắn phía trên. Khu vực sắn bắn phía dưới, hắn càng không thể rơi xuống thế hạ phong.
Đào Lâm Nguyên không biết rằng hiện tại dù ông có lấy lòng thế nào thì trong mắt người ở phủ Quốc công chỉ đều có hai chữ - Ghen tị.
Vô cùng ghen tị.
Ân Tuế Tình liếc mắt nhìn con nai kia một lát, nói tiếp lời vừa rồi: “Phụ thân, con về phòng trước.”
Ân Như khoát tay, để bà không cần để ý tới mấy chuyện bực mình này, nói: “Con về đi.”
Vừa dứt lời liền sai người hầu đem con nai còn nguyên kia đưa về, cũng dặn nếu Đào Lâm Nguyên không nhận, thì ném trước mặt viện của hắn, dù sao cũng không được đem về lại Nhiễm Vân cư.
Sai xử xong người hầu, ông nhìn về phía Đoàn Nghiễm, mỉm cười nói: “Khiến Du Quận vương chê cười rồi.”
Đoàn Nghiễm tỏ vẻ không để ở trong lòng, cùng Ân Như nói vài câu, sau đó cùng Đoàn Thuần rời khỏi Nhiễm Vân cư. Hắn dừng lại trước cửa trong chốc lát, quay đầu nhìn thoáng qua đình viện, lúc này mới rời đi.
*
Lần này chuyện Đào Lâm Nguyên đưa tặng một con nai, rất nhanh truyền đến Nhiễm Vân cư.
Thời điểm Bạch Nhụy nói với Đào Cẩn, nàng đang vân vê mấy tua rua trên áo khoác, hồi lâu sau mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Nhụy liền nói: “Sau đó lão Quốc công sai người đem con nai đó đưa trở về, nghe nói lão Quốc công khá tức giận, thiếu chút nữa còn lên cơn đau tim nữa.”
Nếu thật sự khiến ông ngoại tức giận mà phát bệnh, thì có thể tội của phụ thân lại tăng thêm một bậc rồi. Đào Cẩn cũng toát mồ hôi giùm phụ thân mình, cũng không đoán ra đến tột cùng ông ấy có tâm tư gì, ông ấy muốn đền bù cho mẫu thân hay muốn hợp lại với mẫu thân đây?
Ông ấy nhận rõ tình cảm với mẫu thân rồi sao?
Đào Cẩn trở mình, nhớ tới sinh nhật ngày đó, phụ thân ở bên cửa bộ dáng chờ đợi, cả người đều bám đầy bông tuyết, bóng dáng khi xoay người rời đi, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy trong lòng đầy chua xót.
Nếu ông ấy có thể toàn tâm toàn ý đối xử với mẫu thân, nếu ông ấy có thể…
Chỉ cần nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lúc mẫu thân sắp chết. Nàng không dám nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao hiện tại mẫu thân tự có chủ ý của mình, chuyện đại sự của bà không cần nàng phải bận tâm.
*
Cuộc thi săn bắn diễn ra suốt 3 ngày, rốt cuộc đến chạng vạng ngày thứ 3 cũng có kết quả.
Bởi vì Hoàng thượng tự mình chọn ra tam giáp của trận đấu, người đứng đầu có thể tùy ý xin Hoàng thượng một điều, chỉ cần không trái với quốc pháp, thì Hoàng thượng đều sẽ đáp ứng. Còn nhị giáp và tam giáp cũng có thưởng, nhưng không giống nhau.
Người săn được nhiều con mồi nhất theo thứ tự là Du Quận vương phủ, Đào phủ, Định Lăng hầu phủ cùng Bình Dương vương phủ, trong đó Du Quận vương Đào Nghiễm và Đào Thị lang Đào Lâm Nguyên là hai người dẫn đầu. Cung nhân tiến lên đến, đem số lượng con mồi của hai người tới bẩm báo cho Hoàng thượng, thì Du Quận vương bắt được nhiều hơn Đào Lâm Nguyên hai con thỏ, một con nai và hai đầu sói.
Hoàng thượng gật đầu, nhớ tới gì đó liền hỏi: “Ngụy vương và Tuệ vương đâu?”
“Tuệ vương thân thể không khỏe, hôm qua và hôm nay đều nghỉ ngơi ở trong sơn trang.” Cung nhân dừng một chút, nói đến Ngụy vương: “Ngụy vương chỉ săn những con mồi lớn, như sói chẳng hạn, có được 6 đầu.”
Theo số lượng thì quả thật không bằng những người khác.
Hoàng thượng nhìn về phía dưới, Giang Hành đứng ở trong đám người có chiều cao nổi bật, dường như hắn đối với cuộc thi săn bắn này không hề để ý đến kết quả, không chút nào để ý nói chuyện cùng với võ quan bên cạnh.
Hoàng thượng đã nghĩ xong tên tam giáp, sai cung nhân tuyên đọc.
“Minh Huy năm thứ mười ba, tam giáp cuộc thi săn bắn là Bình Dương vương phủ Bình Dương vương thế tử Ngô Đường Xuân, Đào phủ Đào Thị lang Đào Lâm Nguyên, Du Quận vương phủ Du Quận vương Đoàn Nghiễm!” Cung nhân dừng một chút, tuyên đọc Ngô Xuân Đường cùng Đào Lâm Nguyên lần lượt là tam giáp và nhị giáp, lại tiếp tục nói: “Người đứng nhất giáp là Du Quận vương Đoàn Nghiễm!”
Vừa tuyên xong cả ba người lập tức tiến lên tạ ơn, những người có quan hệ cũng đều chúc mừng.
Hoàng thượng hỏi Đoàn Nghiễm: “Du Quận vương muốn gì?”
Đoàn Nghiễm nghĩ nghĩ bèn nói: “Thần hy vọng vào ngày đại hỉ, Hoàng thượng có thể đích thân giá lâm, đó là phúc phần của thần.”
“Ồ? Ngươi sắp thành thân sao?” Hoàng thượng kinh ngạc, chưa từng nghe hắn nhắc tới chuyện này.
Đoàn Nghiễm trả lời: “Thần muốn cưới Lục tiểu thư Sở Quốc công phủ, hiện đang chuẩn bị.”
Lời này vừa nói ra, khắp nơi ồn ào, chỉ có Đào Lâm Nguyên bên kia là đen mặt.
Hoàng thượng cười nói: “Tốt lắm, Du Quận vương đây là song hỉ lâm môn rồi. Điều kiện này của khanh Trẫm chắc chắn sẽ đáp ứng, đến lúc đó cứ đưa thiệp vào cung, Trẫm nhất định cùng Hoàng hậu tới đó.”
Đoàn Nghiễm cung kính tạ ơn: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Có thể mời Hoàng thượng tới tham gia hôn lễ, đây là chuyện bao nhiêu người hâm mộ, Du Quận vương thế nhưng lại dùng một điều kiện để đổi lấy. Điều này làm cho những người trước đó không lâu ngầm chê cười Sở Quốc công phủ, giờ đều nhìn với cặp mặt khác xưa, xem ra Lục tiểu thư phủ Sở Quốc công rất có phúc phận, hòa ly với Đào thị lang, còn có một Du Quận vương hàng đầu ở phía sau.
Kế tiếp là ban thưởng hai người còn lại, bất luận có vàng bạc châu báu thế nào, so sánh cùng với Đoàn Nghiễm không khó tránh khỏi ít hơn đôi chút.
Sau khi cuộc so tài kết thúc, Hoàng thượng rời đi, chúng đại thần rối rít tản ra, ai về phủ nấy.
Đào Lâm Nguyên tài nghệ không bằng người, không nói thêm gì, sai người hầu đem đồ ban thưởng trở về, hắn đi ở phía sau.
Đi ngang qua người Đoàn Nghiễm, nói một câu cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Chúc mừng Du Quận vương.”
Đoàn Nghiễm dựa theo thanh âm biết rõ người nói là ai, lập tức đáp lại Đào Lâm Nguyên: “Đa tạ Đào Thị lang.”
Thật ra kết quả cuộc săn bắn này như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ban thưởng của Hoàng thượng. Có thể tùy ý đưa ra yêu cầu với Hoàng thượng, là phần thưởng hấp dẫn cỡ nào, Đào Lâm Nguyên đã sớm nghĩ đến điều kiện gì, đáng tiếc điều kiện này chung quy không có duyên với hắn rồi.
Đào Lâm Nguyên nở nụ cười chua xót, một mực so sánh cùng với Đoàn Nghiễm, hắn mới biết bản thân mình là người tồi tệ thế nào.
Đào Lâm Nguyên vốn nghĩ rằng Đoàn Nghiễm sẽ dùng điều kiện để đổi lấy tước vị vẻ vang, không ngờ tới hắn lại nói ra một yêu cầu đơn giản như vậy, nhưng lại cho Ân Tuế Tình, thậm chí toàn bộ Sở Quốc công phủ cũng đủ mặt mũi.
Từ này về sau, sẽ không bao giờ có người nói tới chuyện nàng từng hòa ly, bởi vì nàng sẽ gả cho người nam nhân kia, người biết trân trọng nàng hơn. Những gì Đào Lâm Nguyên hắn không thể cho nàng thì Đoàn Nghiễm đều đã cho đầy đủ.
Đào Lâm Nguyên càng đi càng chậm, cuối cùng hai tay nắm chặt thành quyền, cực kỳ không cam lòng.
*
“Du Quận vương thật sự nói như vậy sao?”
Đào Cẩn ở trong phòng Ân Tuế Tình, kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
Bạch Thuật cũng là nghe người ta nói lại, nào dám đứng trước mặt Ân Tuế Tình nói chuyện huyên thuyên chứ, lúc này mới đỏ mặt nói: “Tiểu thư nếu không tin có thể hỏi lại người khác, nô tỳ chỉ nghe được như vậy.”
Đào Cẩn kéo tay Ân Tuế Tình, “Nhất định là thật rồi, mẫu thân à, mẹ nói xem có đúng hay không?”
Ân Tuế Tình bình tĩnh tiếp tục thêu hoa, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên, “Mẫu thân không biết.”
Đào Cẩn ‘Ôi’ một tiếng, đoạt châm tuyến trong tay bà bỏ qua một bên, nâng mặt bà lên nghiêm túc nói: “Đây chính là chuyện người khác hâm mộ mà không có được đó, sao mẫu thân không có một chút phản ứng gì vậy?”
Thật không biết lớn nhỏ, Ân Tuế Tình bắt tay nàng, lại không nói chuyện.
Nói không xúc động là giả, có thể có một người vì bà lo lắng đến mức này, quả thật thập phần khó được.
Bà đối với Du Quận vương không phải không có hảo cảm, nhưng mới buông xuống một đoạn tình cảm, hiện tại trong lòng không chứa nổi thêm một người trơ tráo không biết xấu hổ nào nữa. Hiện nay ý niệm duy nhất trong đầu bà chính là nhìn Đào Tĩnh và Đào Cẩn bình an khỏe mạnh mà lớn lên, bà mới yên tâm được.
Đào Cẩn thấy mẫu thân không nói tiếng nào, mở to hai mắt liên tiếp gọi: “Mẫu thân à? Mẫu thân? Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?”
Ân Tuế Tình thấy Đào Cẩn như vậy thật không có biện pháp, thở dài nói: “Đang nghĩ xem khi nào có thể đem con gả ra ngoài, lúc đó mẫu thân sẽ được thanh tịnh rồi.”
Đào Cẩn thấy mẫu thân tức giận nói vậy, cố ý cười hì hì hỏi: “Mẫu thân muốn gả con đi, vậy mẹ có nghĩ đến sẽ gả con cho ai không?”
“Không biết e thẹn gì cả.” Ân Tuế Tình quở mắng nhéo nhéo mũi nàng.
Tiểu cô nương nâng hai gò má, yêu kiều vô hạn, ai nhìn vào cũng vui vẻ.
Hai mẹ con ở trong phòng tâm sự, không lâu sau Kim Hà tiến vào nói: “Phu nhân, tiểu thư, đại thiếu gia tới.”
Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên ở lại Quảng Quế viện bên kia, mấy ngày qua không có thời gian để đến đây, ngày hôm nay cuộc thi săn bắn kết thúc, lúc này mới rảnh rỗi tới đây xem một chút.
Ân Tuế Tình gọi hắn đến trước mặt, so với Đào Cẩn cùng đứng ở nơi đó: “Vài ngày không gặp, Tĩnh nhi lại cao thêm rồi.”
Đào Cẩn chu môi oán giận: “Sao mẫu thân lại so sánh con với ca ca chứ? Con cũng cao mà!”
So sánh với kiếp trước, nàng quả thật có điểm biến hóa. Chỉ là cho dù có cao lên, người vẫn có vẻ nhanh nhẹn khéo léo như trước, lại có gương mặt non nớt yếu đuối, tuyệt không giống với những cô nương đến tuổi cập kê.
Hai mẹ con mấy ngày không thấy, tự nhiên có nhiều chuyện để nói. Đào Tĩnh bồi chuyện với Ân Tuế Tình gần nửa canh giờ, lúc này mới đứng lên nói: “Hà Giác cùng Ảnh Ngọc ở phía sau sơn trang đang nướng nai, bảo con kêu Khiếu Khiếu cùng Vân nương và Nhàn nương qua đó, mẫu thân nếu không có ý kiến gì, con dẫn Khiếu Khiếu đi.”
Hai nhà xưa nay có mối quan hệ tốt, Ân Tuế Tình tự nhiên cũng sẽ không nói gì, chỉ dặn dò: “Con phải chăm sóc mấy muội muội, trước khi trời tối phải trở về.”
Đào Tĩnh gật đầu: “Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho Khiếu Khiếu.”
Đào Cẩn ở trong sơn trang buồn 3 ngày nay, đối với chuyện lần này vui mừng cực kỳ, nhưng nghĩ đến Hà Ảnh Ngọc cũng ở đó, hăng hái nhất thời giảm hơn phân nửa.
“Đại ca à, trừ Hà gia huynh muội thì còn có ai nữa vậy?”
Đào Tĩnh đợi nàng ở phía trước, nói mấy tên, Đào Cẩn lại chỉ biết mỗi Lục Diêu.
Đào Vân và Đào Nhàn ở ngoài Nhiễm Vân cư đứng chờ chực, thấy bọn họ đi ra ngoài, tiến lên hai bước chào đón.
Vẻ mặt Đào Vân cũng không có gì, bình tĩnh gọi một tiếng ‘Tỷ tỷ’. Trái lại Đào Nhàn lúm đồng tiền rực rỡ, a dua nịnh hót nói: “Tỷ tỷ đại ca cuối cùng cũng ra rồi, chúng ta đi nhanh nào.”
Đào Nhàn là nữ nhi tam thúc Đào Lâm Bạc, cùng tuổi với Đào Cẩn, nhưng Đào Cẩn không thích nàng ta chút nào, cũng lười phản ứng với nàng ta. Đào Cẩn cũng cố ý ngầm xuyên tạc ý tứ nàng ta, gọi nàng là ‘Ghen tỵ’, người cũng như tên, Đào Nhàn thật sự không làm người ta thích được.
Nàng ta giống y như mẫu thân mình, đều là loại người nịnh nọt người có quyền thế, hơn nữa da mặt dày vô cùng, thuộc kiểu người đuổi thế nào cũng không đi.
Đối với lời của nàng ta, Đào Cẩn chỉ đáp một tiếng, liền kéo Đào Vân đi về phía trước.
Đào Nhàn vẫy khăn tay, chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao lại không để ý muội?”
Đào Cẩn nghiêng đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Bởi vì tên muội đấy.”
Đào Nhàn không hiểu ý tứ câu nói này, một đường ở đuổi theo Đào Cẩn đi về phía sau sơn trang.
Nhất điểm hồng hạ mị
Tuyết dung nhật Đông Phương
Chi tiếu khuynh thành
(Dịch nghĩa: Một áng mây hồng trên đóa hoa
Tuyết trắng làn da ai nõn nà
Ánh dương vừa mới lên khỏi núi
Tiếng cười vang khẽ, gió ngừng xuôi)
(* Cám ơn chị Hằng Lê đã giúp dịch đoạn thơ này TTvTT)
Toàn bộ người trong viện, chỉ có dáng vẻ của nàng vẫn rõ ràng như thế, Đoàn Nghiễm có thể nhìn rõ thấy mặt, lúm đồng tiền của nàng hay môi, mũi…… Nàng cũng không nghe theo lời hắn, vẫn tiếp tục dán hoa điền.
Thật ra đây không phải là ý của Ân Tuế Tình, là Đào Cẩn mỗi ngày tự tay giúp nàng.
Nếu Du quận vương đã ở trong sơn trang, không rõ khi nào ông ta sẽ gặp mặt mẫu thân, đương nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn mọi chuyện. Sự thật chứng minh là suy nghĩ của Đào Cẩn quả nhiên đúng, đây không phải là không báo trước mà đến sao, nếu không có hoa mai kia, khẳng định ông ấy không nhận ra mẫu thân rồi.
Ân Tuế Tình thu lại tầm mắt, thi lễ với hắn, không hề nhìn đến, ngược lại nhìn Đào Cẩn nói: “Khiếu Khiếu, nơi này không thích hợp chơi đùa huyên náo, trước hết con ôm Tướng Quân trở về phòng đi.”
Mặc dù đều là người trong nhà, nhưng rốt cuộc vẫn còn hai người không thuộc nhà của mình, Ân Tuế Tình không định để con gái mình lộ diện trước mặt người ngoài, vì vậy để cho nàng đi về trước. Đào Cẩn thức thời ‘Dạ’ một tiếng, tiến lên ôm lấy Tướng Quân rồi trở về, lúc quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Đoàn thế tử, nàng nghiêng đầu mỉm cười, hai lúm đồng tiền lộ ra, đáng yêu vô cùng.
Đoàn Thuần không có đáp lại, nhìn theo bóng nàng đi tới ngã rẽ ở hành lang, xoay người biến mất ở chỗ rẽ.
Nơi này quả thật không phải là chỗ nữ quyến có thể lưu lại, vài vị tức phụ lần lượt từ biệt, Ân Tuế Tình cũng đi đến bên người lão Thái công Ân Như, “Phụ thân, con trước hết…”
Lời còn chưa dứt thì từ phía sau tường có một người hầu tiến tới, cúi đầu với Ân Như nói: “Bẩm Quốc công, Đào Thị lang ở ngoại viện cầu kiến.”
Lời nói Ân Tuế Tình lập tức dừng lại, lông mày nhíu nhẹ dường như không thể thấy.
Nghe rõ người tới là ai, Ân Như nhất thời tức giận đến nỗi vuốt râu trừng mắt, không hoan nghênh chút nào, hỏi: “Hắn tới làm gì?”
Người hầu kia liếc mắt nhìn Du Quận vương một cái, tiến sát đến bên tai Ân Như nói nhỏ vài câu.
Ân Như phất phất tay, vẫn câu nói kia: “Không thấy, bảo hắn biến đi. Đừng để ta lấy gậy đánh hắn.”
Người hầu vâng lời, đi xuống, đi được không bao lâu thì quay lại, phía sau đi theo có hai người khác, mang theo một con nai to lớn. Con nai kia bị thương ở chân sau, bị buộc chặt bốn chân nên không thể động đậy, bọn họ để nó ở trong viện, nói: “Đây là Đào thị lang cho người đưa tới, thỉnh Quốc công vui lòng nhận cho.”
Xin vui lòng nhận cho sao? Ông một chút cũng không thấy hiếm lạ.
Ân Như sai người đem con nai kia đưa trở về, ông không cần tên tiểu tử hồ đồ kia ra vẻ tốt đẹp, người hầu lại đáp: “Đào Thị lang đã trở về rồi ạ.”
Ân Như thở phì phò: “Vậy thì trả về viện của hắn đi!”
Đây là có ý gì chứ? Du Quận vương vừa đem tới đầu một con sói, hắn lại đưa tới một con nai?
Trước kia cũng không thấy hắn tặng lễ này nọ ân cần vậy, giờ hòa ly với Tuế Tuế, không lẽ đã biết sai rồi sao?
Dĩ nhiên Ân Như còn nhiều chuyện không biết, như Đào Lâm Nguyên cùng Đoàn Nghiễm âm thầm phân cao thấp ở khu vực săn bắn phía trên. Khu vực sắn bắn phía dưới, hắn càng không thể rơi xuống thế hạ phong.
Đào Lâm Nguyên không biết rằng hiện tại dù ông có lấy lòng thế nào thì trong mắt người ở phủ Quốc công chỉ đều có hai chữ - Ghen tị.
Vô cùng ghen tị.
Ân Tuế Tình liếc mắt nhìn con nai kia một lát, nói tiếp lời vừa rồi: “Phụ thân, con về phòng trước.”
Ân Như khoát tay, để bà không cần để ý tới mấy chuyện bực mình này, nói: “Con về đi.”
Vừa dứt lời liền sai người hầu đem con nai còn nguyên kia đưa về, cũng dặn nếu Đào Lâm Nguyên không nhận, thì ném trước mặt viện của hắn, dù sao cũng không được đem về lại Nhiễm Vân cư.
Sai xử xong người hầu, ông nhìn về phía Đoàn Nghiễm, mỉm cười nói: “Khiến Du Quận vương chê cười rồi.”
Đoàn Nghiễm tỏ vẻ không để ở trong lòng, cùng Ân Như nói vài câu, sau đó cùng Đoàn Thuần rời khỏi Nhiễm Vân cư. Hắn dừng lại trước cửa trong chốc lát, quay đầu nhìn thoáng qua đình viện, lúc này mới rời đi.
*
Lần này chuyện Đào Lâm Nguyên đưa tặng một con nai, rất nhanh truyền đến Nhiễm Vân cư.
Thời điểm Bạch Nhụy nói với Đào Cẩn, nàng đang vân vê mấy tua rua trên áo khoác, hồi lâu sau mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Nhụy liền nói: “Sau đó lão Quốc công sai người đem con nai đó đưa trở về, nghe nói lão Quốc công khá tức giận, thiếu chút nữa còn lên cơn đau tim nữa.”
Nếu thật sự khiến ông ngoại tức giận mà phát bệnh, thì có thể tội của phụ thân lại tăng thêm một bậc rồi. Đào Cẩn cũng toát mồ hôi giùm phụ thân mình, cũng không đoán ra đến tột cùng ông ấy có tâm tư gì, ông ấy muốn đền bù cho mẫu thân hay muốn hợp lại với mẫu thân đây?
Ông ấy nhận rõ tình cảm với mẫu thân rồi sao?
Đào Cẩn trở mình, nhớ tới sinh nhật ngày đó, phụ thân ở bên cửa bộ dáng chờ đợi, cả người đều bám đầy bông tuyết, bóng dáng khi xoay người rời đi, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy trong lòng đầy chua xót.
Nếu ông ấy có thể toàn tâm toàn ý đối xử với mẫu thân, nếu ông ấy có thể…
Chỉ cần nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lúc mẫu thân sắp chết. Nàng không dám nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao hiện tại mẫu thân tự có chủ ý của mình, chuyện đại sự của bà không cần nàng phải bận tâm.
*
Cuộc thi săn bắn diễn ra suốt 3 ngày, rốt cuộc đến chạng vạng ngày thứ 3 cũng có kết quả.
Bởi vì Hoàng thượng tự mình chọn ra tam giáp của trận đấu, người đứng đầu có thể tùy ý xin Hoàng thượng một điều, chỉ cần không trái với quốc pháp, thì Hoàng thượng đều sẽ đáp ứng. Còn nhị giáp và tam giáp cũng có thưởng, nhưng không giống nhau.
Người săn được nhiều con mồi nhất theo thứ tự là Du Quận vương phủ, Đào phủ, Định Lăng hầu phủ cùng Bình Dương vương phủ, trong đó Du Quận vương Đào Nghiễm và Đào Thị lang Đào Lâm Nguyên là hai người dẫn đầu. Cung nhân tiến lên đến, đem số lượng con mồi của hai người tới bẩm báo cho Hoàng thượng, thì Du Quận vương bắt được nhiều hơn Đào Lâm Nguyên hai con thỏ, một con nai và hai đầu sói.
Hoàng thượng gật đầu, nhớ tới gì đó liền hỏi: “Ngụy vương và Tuệ vương đâu?”
“Tuệ vương thân thể không khỏe, hôm qua và hôm nay đều nghỉ ngơi ở trong sơn trang.” Cung nhân dừng một chút, nói đến Ngụy vương: “Ngụy vương chỉ săn những con mồi lớn, như sói chẳng hạn, có được 6 đầu.”
Theo số lượng thì quả thật không bằng những người khác.
Hoàng thượng nhìn về phía dưới, Giang Hành đứng ở trong đám người có chiều cao nổi bật, dường như hắn đối với cuộc thi săn bắn này không hề để ý đến kết quả, không chút nào để ý nói chuyện cùng với võ quan bên cạnh.
Hoàng thượng đã nghĩ xong tên tam giáp, sai cung nhân tuyên đọc.
“Minh Huy năm thứ mười ba, tam giáp cuộc thi săn bắn là Bình Dương vương phủ Bình Dương vương thế tử Ngô Đường Xuân, Đào phủ Đào Thị lang Đào Lâm Nguyên, Du Quận vương phủ Du Quận vương Đoàn Nghiễm!” Cung nhân dừng một chút, tuyên đọc Ngô Xuân Đường cùng Đào Lâm Nguyên lần lượt là tam giáp và nhị giáp, lại tiếp tục nói: “Người đứng nhất giáp là Du Quận vương Đoàn Nghiễm!”
Vừa tuyên xong cả ba người lập tức tiến lên tạ ơn, những người có quan hệ cũng đều chúc mừng.
Hoàng thượng hỏi Đoàn Nghiễm: “Du Quận vương muốn gì?”
Đoàn Nghiễm nghĩ nghĩ bèn nói: “Thần hy vọng vào ngày đại hỉ, Hoàng thượng có thể đích thân giá lâm, đó là phúc phần của thần.”
“Ồ? Ngươi sắp thành thân sao?” Hoàng thượng kinh ngạc, chưa từng nghe hắn nhắc tới chuyện này.
Đoàn Nghiễm trả lời: “Thần muốn cưới Lục tiểu thư Sở Quốc công phủ, hiện đang chuẩn bị.”
Lời này vừa nói ra, khắp nơi ồn ào, chỉ có Đào Lâm Nguyên bên kia là đen mặt.
Hoàng thượng cười nói: “Tốt lắm, Du Quận vương đây là song hỉ lâm môn rồi. Điều kiện này của khanh Trẫm chắc chắn sẽ đáp ứng, đến lúc đó cứ đưa thiệp vào cung, Trẫm nhất định cùng Hoàng hậu tới đó.”
Đoàn Nghiễm cung kính tạ ơn: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Có thể mời Hoàng thượng tới tham gia hôn lễ, đây là chuyện bao nhiêu người hâm mộ, Du Quận vương thế nhưng lại dùng một điều kiện để đổi lấy. Điều này làm cho những người trước đó không lâu ngầm chê cười Sở Quốc công phủ, giờ đều nhìn với cặp mặt khác xưa, xem ra Lục tiểu thư phủ Sở Quốc công rất có phúc phận, hòa ly với Đào thị lang, còn có một Du Quận vương hàng đầu ở phía sau.
Kế tiếp là ban thưởng hai người còn lại, bất luận có vàng bạc châu báu thế nào, so sánh cùng với Đoàn Nghiễm không khó tránh khỏi ít hơn đôi chút.
Sau khi cuộc so tài kết thúc, Hoàng thượng rời đi, chúng đại thần rối rít tản ra, ai về phủ nấy.
Đào Lâm Nguyên tài nghệ không bằng người, không nói thêm gì, sai người hầu đem đồ ban thưởng trở về, hắn đi ở phía sau.
Đi ngang qua người Đoàn Nghiễm, nói một câu cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Chúc mừng Du Quận vương.”
Đoàn Nghiễm dựa theo thanh âm biết rõ người nói là ai, lập tức đáp lại Đào Lâm Nguyên: “Đa tạ Đào Thị lang.”
Thật ra kết quả cuộc săn bắn này như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ban thưởng của Hoàng thượng. Có thể tùy ý đưa ra yêu cầu với Hoàng thượng, là phần thưởng hấp dẫn cỡ nào, Đào Lâm Nguyên đã sớm nghĩ đến điều kiện gì, đáng tiếc điều kiện này chung quy không có duyên với hắn rồi.
Đào Lâm Nguyên nở nụ cười chua xót, một mực so sánh cùng với Đoàn Nghiễm, hắn mới biết bản thân mình là người tồi tệ thế nào.
Đào Lâm Nguyên vốn nghĩ rằng Đoàn Nghiễm sẽ dùng điều kiện để đổi lấy tước vị vẻ vang, không ngờ tới hắn lại nói ra một yêu cầu đơn giản như vậy, nhưng lại cho Ân Tuế Tình, thậm chí toàn bộ Sở Quốc công phủ cũng đủ mặt mũi.
Từ này về sau, sẽ không bao giờ có người nói tới chuyện nàng từng hòa ly, bởi vì nàng sẽ gả cho người nam nhân kia, người biết trân trọng nàng hơn. Những gì Đào Lâm Nguyên hắn không thể cho nàng thì Đoàn Nghiễm đều đã cho đầy đủ.
Đào Lâm Nguyên càng đi càng chậm, cuối cùng hai tay nắm chặt thành quyền, cực kỳ không cam lòng.
*
“Du Quận vương thật sự nói như vậy sao?”
Đào Cẩn ở trong phòng Ân Tuế Tình, kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
Bạch Thuật cũng là nghe người ta nói lại, nào dám đứng trước mặt Ân Tuế Tình nói chuyện huyên thuyên chứ, lúc này mới đỏ mặt nói: “Tiểu thư nếu không tin có thể hỏi lại người khác, nô tỳ chỉ nghe được như vậy.”
Đào Cẩn kéo tay Ân Tuế Tình, “Nhất định là thật rồi, mẫu thân à, mẹ nói xem có đúng hay không?”
Ân Tuế Tình bình tĩnh tiếp tục thêu hoa, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên, “Mẫu thân không biết.”
Đào Cẩn ‘Ôi’ một tiếng, đoạt châm tuyến trong tay bà bỏ qua một bên, nâng mặt bà lên nghiêm túc nói: “Đây chính là chuyện người khác hâm mộ mà không có được đó, sao mẫu thân không có một chút phản ứng gì vậy?”
Thật không biết lớn nhỏ, Ân Tuế Tình bắt tay nàng, lại không nói chuyện.
Nói không xúc động là giả, có thể có một người vì bà lo lắng đến mức này, quả thật thập phần khó được.
Bà đối với Du Quận vương không phải không có hảo cảm, nhưng mới buông xuống một đoạn tình cảm, hiện tại trong lòng không chứa nổi thêm một người trơ tráo không biết xấu hổ nào nữa. Hiện nay ý niệm duy nhất trong đầu bà chính là nhìn Đào Tĩnh và Đào Cẩn bình an khỏe mạnh mà lớn lên, bà mới yên tâm được.
Đào Cẩn thấy mẫu thân không nói tiếng nào, mở to hai mắt liên tiếp gọi: “Mẫu thân à? Mẫu thân? Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?”
Ân Tuế Tình thấy Đào Cẩn như vậy thật không có biện pháp, thở dài nói: “Đang nghĩ xem khi nào có thể đem con gả ra ngoài, lúc đó mẫu thân sẽ được thanh tịnh rồi.”
Đào Cẩn thấy mẫu thân tức giận nói vậy, cố ý cười hì hì hỏi: “Mẫu thân muốn gả con đi, vậy mẹ có nghĩ đến sẽ gả con cho ai không?”
“Không biết e thẹn gì cả.” Ân Tuế Tình quở mắng nhéo nhéo mũi nàng.
Tiểu cô nương nâng hai gò má, yêu kiều vô hạn, ai nhìn vào cũng vui vẻ.
Hai mẹ con ở trong phòng tâm sự, không lâu sau Kim Hà tiến vào nói: “Phu nhân, tiểu thư, đại thiếu gia tới.”
Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên ở lại Quảng Quế viện bên kia, mấy ngày qua không có thời gian để đến đây, ngày hôm nay cuộc thi săn bắn kết thúc, lúc này mới rảnh rỗi tới đây xem một chút.
Ân Tuế Tình gọi hắn đến trước mặt, so với Đào Cẩn cùng đứng ở nơi đó: “Vài ngày không gặp, Tĩnh nhi lại cao thêm rồi.”
Đào Cẩn chu môi oán giận: “Sao mẫu thân lại so sánh con với ca ca chứ? Con cũng cao mà!”
So sánh với kiếp trước, nàng quả thật có điểm biến hóa. Chỉ là cho dù có cao lên, người vẫn có vẻ nhanh nhẹn khéo léo như trước, lại có gương mặt non nớt yếu đuối, tuyệt không giống với những cô nương đến tuổi cập kê.
Hai mẹ con mấy ngày không thấy, tự nhiên có nhiều chuyện để nói. Đào Tĩnh bồi chuyện với Ân Tuế Tình gần nửa canh giờ, lúc này mới đứng lên nói: “Hà Giác cùng Ảnh Ngọc ở phía sau sơn trang đang nướng nai, bảo con kêu Khiếu Khiếu cùng Vân nương và Nhàn nương qua đó, mẫu thân nếu không có ý kiến gì, con dẫn Khiếu Khiếu đi.”
Hai nhà xưa nay có mối quan hệ tốt, Ân Tuế Tình tự nhiên cũng sẽ không nói gì, chỉ dặn dò: “Con phải chăm sóc mấy muội muội, trước khi trời tối phải trở về.”
Đào Tĩnh gật đầu: “Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho Khiếu Khiếu.”
Đào Cẩn ở trong sơn trang buồn 3 ngày nay, đối với chuyện lần này vui mừng cực kỳ, nhưng nghĩ đến Hà Ảnh Ngọc cũng ở đó, hăng hái nhất thời giảm hơn phân nửa.
“Đại ca à, trừ Hà gia huynh muội thì còn có ai nữa vậy?”
Đào Tĩnh đợi nàng ở phía trước, nói mấy tên, Đào Cẩn lại chỉ biết mỗi Lục Diêu.
Đào Vân và Đào Nhàn ở ngoài Nhiễm Vân cư đứng chờ chực, thấy bọn họ đi ra ngoài, tiến lên hai bước chào đón.
Vẻ mặt Đào Vân cũng không có gì, bình tĩnh gọi một tiếng ‘Tỷ tỷ’. Trái lại Đào Nhàn lúm đồng tiền rực rỡ, a dua nịnh hót nói: “Tỷ tỷ đại ca cuối cùng cũng ra rồi, chúng ta đi nhanh nào.”
Đào Nhàn là nữ nhi tam thúc Đào Lâm Bạc, cùng tuổi với Đào Cẩn, nhưng Đào Cẩn không thích nàng ta chút nào, cũng lười phản ứng với nàng ta. Đào Cẩn cũng cố ý ngầm xuyên tạc ý tứ nàng ta, gọi nàng là ‘Ghen tỵ’, người cũng như tên, Đào Nhàn thật sự không làm người ta thích được.
Nàng ta giống y như mẫu thân mình, đều là loại người nịnh nọt người có quyền thế, hơn nữa da mặt dày vô cùng, thuộc kiểu người đuổi thế nào cũng không đi.
Đối với lời của nàng ta, Đào Cẩn chỉ đáp một tiếng, liền kéo Đào Vân đi về phía trước.
Đào Nhàn vẫy khăn tay, chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao lại không để ý muội?”
Đào Cẩn nghiêng đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Bởi vì tên muội đấy.”
Đào Nhàn không hiểu ý tứ câu nói này, một đường ở đuổi theo Đào Cẩn đi về phía sau sơn trang.
/174
|