Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 77 - Mưu Hại

/174




Chỉ còn mấy ngày nữa đã đến tết Nguyên Tiêu, năm sau Đào Tĩnh mới đến Tôn phủ hạ sính lễ, bởi năm nay Tôn Khải Yên mới mười bốn tuổi, chưa làm lễ cập kê, nên liền định ngày Trung Thu năm sau.

Hắn cùng Đào Lâm Nguyên biết được tin Đào Cẩn muốn đi Tùng Châu, đêm đó công việc liền bắt đầu lu bù hết lên.

Không chỉ phải chuẩn bị xe ngựa để nàng đi đường, còn phải chuẩn bị chi phí ăn mặc dọc theo đường đi, nha hoàn tôi tớ, mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Đào Cẩn thấy thế, nửa bất đắc dĩ nửa cảm động: Bây giờ còn cách ngày con đi còn mấy ngày nữa, Phụ thân cùng ca ca lại vội vã đuổi con đi như vậy sao? Thậm chí ngay cả nửa khắc cũng không muốn chờ sao.

Nàng là nói đùa, Đào Lâm Nguyên lại cho rằng nàng đang hiểu lầm, vội vàng giải thích: Tại sao Khiếu Khiếu lại nghĩ như vậy? Chúng ta không phải là do sợ con đi đường không được đầy đủ sao, định sắp xếp thật tốt cho con. Nơi đó cách kinh thành thiên sơn vạn thủy, tất nhiên là không thể chuẩn bị qua loa được. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cùng ca ca con làm sao nỡ để con đi đến nơi xa như vậy?

Đào Tĩnh ở trong sân chọn lựa hạ nhân đi theo, Đào Lâm Nguyên ở lại trong phòng kiểm kê dụng cụ thiết yếu cần thiết trên đường, bọn họ đứng trong viện, trước mặt Đào Tĩnh có mấy người hầu đang đứng.

Tính toán cẩn thận, hình như thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa. Năm ngày sau là đến Tết Nguyên Tiêu, ngay ngày hôm sau nàng đã lên đường rời thành Trường An.

Đào Cẩn không muốn khiến bọn họ lo lắng, chỉ có thể lấy Giang Hành ra làm bia đỡ: Phụ thân đừng lo lắng, ở Tùng Châu còn có Ngụy vương cữu cữu, nếu có chuyện gì xảy ra con còn có thể đến gặp ngày ấy để xin giúp đỡ, sẽ không có vấn đề lớn gì đâu.

Đào Lâm Nguyên vẫn là không yên lòng: Chung quy Ngụy vương vẫn là một nam nhân...

Nếu như Ngụy vương đã thành thân, thì bất cứ việc gì Đào Cẩn có thể tìm vương phi thương lượng. Nhưng bây giờ hắn vẫn độc thân, có nhiều điều bất tiện, như những việc tư mật của cô nương gia thì làm sao có thể nói với hắn được?

Đúng lúc Hứa quản sự tiến lên hỏi nên bố trí mấy chiếc xe ngựa đi đường, đề tài này liền tạm dừng, Đào Lâm Nguyên bắt đầu bắt tay an bài.

Đến lúc tất cả mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong, đã là bốn ngày sau.

Do Đào Cẩn nhiều lần ngăn cản, nên xe ngựa mới từ mười chiếc ban đầu đổi thành năm chiếc. Một chiếc để Đào Cẩn ngồi đi đường, một chiếc là cho nha hoàn đi theo ngồi, còn lại ba chiếc để chở vật phẩm tùy thân của nàng. Người hầu cũng giảm bớt, chỉ mang theo mười hai người, để tránh rêu rao quá mức làm cho người khác để ý, không bằng đến Tùng Châu lại mua thêm hạ nhân.

*

Hôm nay là ngày Giang Hành rời kinh, do Hoàng Thượng đích thân tiễn ra tận cửa thành, toàn bộ đội quân trùng trùng điệp điệp xuất phát từ cổng thành, khí thế hừng hực, vạn người đều đổ xô ra đường. Đội quân kèn trống liên tục tấu những khúc ca chiến thắng hào hùng, Đào Cẩn ngồi ở nhà mà vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Nàng không thể ra khỏi phủ, liền đứng trên lầu nhìn về hướng cửa thành, Bên ngoài hiện giờ chắc có rất nhiều người?

Trên lầu gió rất lớn, Bạch Nhụy lo lắng nàng bị cảm lạnh, liền khoác cho nàng một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa, Nghe nói người ngựa tấp nập, uy danh của Ngụy vương nhất định rất cao, mọi người đều chen chúc để mong nhìn thấy ngài một lần.

Đào Cẩn bị nàng nói đùa, nàng thường xuyên nhìn thấy mặt Giang Hành, cũng không cảm thấy có gì khác biệt .

Đang nghĩ, thì Ngọc Minh cầm một phong thư đến, Tiểu thư, Ngụy vương vừa sai người đưa thư đến, người xem đi.

Giang Hành? Đào Cẩn có chút kinh ngạc.

Ngọc Minh thưa vâng, tỏ vẻ nàng không nghe lầm.

Giang Hành truyền tin gì cho nàng? Hắn có việc gì cần nói với nàng?

Một bên đắn đo, một bên mở phong thư ra, Đào Cẩn lấy ra tờ giấy viết thư nhìn một lần. Hóa ra hắn viết dọc theo đường đi sẽ trải qua trạm dịch, chờ sau khi nàng đi đến, hắn sẽ sai người đi qua đón nàng, cùng nhau đi đến Tùng Châu.

Đào Cẩn đem thư cất vào trong tay áo, đối với việc này có chút cảm động.

Kiếp trước nàng rất sợ hắn, đại bộ phận là bị Hà Ngọc Chiếu ảnh hưởng, cảm thấy người này thậy nghiêm túc uy nghiêm, rất khó tiếp cận. Hiện giờ xem ra, mọi việc không hoàn toàn như vậy, ít nhất hắn đối với nàng rất quan tâm chăm sóc.

Đào Cẩn cong môi cười, nói với Bạch Nhụy Ngọc Minh: Nơi này gió lớn, chúng ta nên trở về.

*

Hôm Tết Nguyên Tiêu, trong cung thiết yến khoản đãi các vị đại thần, Đào Lâm Nguyên lại được mời đến trước.

Đào Cẩn cũng muốn đi, nhưng mấy hôm trước nàng phát bệnh, Nghi Dương công chúa đã cho người đến thăm hỏi. Lúc này nàng muốn đi Tùng Châu, nói gì thì nói cũng phải nói cho bà biết một tiếng, nếu không thì quá không có người tình rồi. Lại nói Ân Tuế Tình cũng sẽ nhập cung, nàng cũng muốn nhìn thấy mẫu thân nhiều hơn một chút, thuận tiện dặn dò Tôn Khải Yên một chút.

Sau khi nhập cung, xe ngựa dừng tại ngoài điện Chiêu Dương, Đào Cẩn dẫn lên ghế Hoàng Mộc xuống xe ngựa, nâng váy đi vào trong điện.

Nàng đến sớm một canh giờ so với những người khác, Trang hoàng hậu chưa đến, nghe cung nữ nói bà đang ở thiên điện nghỉ ngơi.

Mang đến xem một chút. Đào Cẩn nói với cung nữ kia.

Bình thường không phải ai cũng có thể tùy ý đi gặp mặt Hoàng Hậu, nhưng những người hầu hạ bên cạnh Trang hoàng hậu đều biết, vị Quảng Linh quận chúa này rất được Hoàng Hậu yêu thích, hoàn toàn khác với những người khác. Cung nữ cân nhắc một phen, liền đi đằng trước dẫn đường cho nàng: Mời Quận chúa đi theo nô tỳ.

Vòng qua một con đường được trang trí bằng mười hai chiếc bình được điêu khắc bằng gỗ tử đàn, đi thêm một chút, cung nữ liền mời nàng đứng ở bên ngoài chờ, nhấc lên bức rèm Phỉ Thúy đi vào thông báo, không bao lâu đã đi ra, Hoàng Hậu nương nương mời quận chúa đi vào.

Đào Cẩn đi theo phía sau nàng đi vào, liền thấy trên nhuyễn tháp La nhân có một vị mỹ nhân đang nằm, hai hồng hào có một đôi núm đồng tiền, đầu đội mũ phượng, phong thái tôn quý ung dung. Bà đang nằm nghiêng trên tháp nghỉ ngơi, nghe thấy Đào Cẩn đến, thoáng chống người dậy vui vẻ nói: Khiếu Khiếu sao lại tới sớm như vậy? Bây giờ còn một canh giờ nữa mới tới cung yến, bản cung còn đang muốn nghỉ ngơi một lát.

Đào Cẩn tiến lên hai bước, Có phải con đã quấy rầy nương nương nghỉ ngơi? Tất cả là tại con, con chỉ muốn đến trò chuyện cùng người, để giải nỗi nhớ thương người.

Nàng mới nói vài câu đã có thể khiến cho Trang hoàng hậu cao hứng.

Trang hoàng hậu cho nàng ngồi vào trên tháp, vỗ đầu nàng cười nói: Trong lòng ngươi nhớ tới bản cung, bản cung nên cao hứng mới phải. Đúng lúc trong lòng bản cung có chút phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện.

Đào Cẩn quay đầu đi, cười hỏi: Nương nương có gì phiền muộn? Gần đây thời tiết đang ấm lên, xuân về hoa nở, là thời điểm vạn vật sinh xôi nảy nở, đáng nhẽ phải kiến tâm tình người thư sướng mới đúng.

Con có chỗ không biết. Trang hoàng hậu than thở một tiếng, nói chuyện cũng chậm hơn rất nhiều, Hôm qua Ngụy vương đã trở về Tùng Châu, không biết đến biết lúc nào mới có thể trở về, hắn đi một cái là không có thời hạn trở về, bản cung muốn gặp hắn cũng không được.

Đại khái là trong lòng buồn rầu, nên cũng mặc kệ Đào Cẩn vẫn là một tiểu cô nương chưa thành thân, Trang hoàng hậu đều đem toàn bộ mọi việc nói với nàng, Con thấy đấy hắn cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, mà đối với hôn sự của bản thân một chút cũng không để bụng. Lần này trở về Hoàng Thượng cùng bản cung vốn định tìm một mối hôn sự cho hắn, nhưng hắn cố tình không để ý đến, nay lại đi rồi, không biết đến thời điểm nào mới thành thân đây.

Dứt lời, lại thở dài một tiếng.

Đào Cẩn co rút khóe miệng, việc này phải an ủi người thế nào đây. Nàng nhớ rõ đời trước Giang Hành chỉ cưới một vị trắc phi, mà tận ba năm mới cưới, thế nên Trang hoàng hậu sao có thể không bận tâm cho được?

Nếu đề tài đã chuyển tới trên người Giang Hành, Đào Cẩn liền biết thời biết thế đem việc của mình nói ra, Đúng lúc ngày mai con cũng muốn đi Tùng Châu, như vậy con có thể thay nương nương để ý, nếu là có vị tiểu thư nào thích hợp, liền viết thư nói cho người, người xem như vậy có được không?

Nghe vậy, Trang hoàng hậu ngồi thẳng người, Vì sao con muốn đi Tùng Châu?

Đào Cẩn nhẹ nhàng nói, Nương nương quên rồi, thân thể con không tốt, con muốn đi Tùng Châu tĩnh dưỡng một thời gian.

Trang hoàng hậu không biết nàng bị mắc bệnh tim, chỉ biết từ nhỏ thân thể nàng không tốt, sau khi biết được nàng muốn đi Tùng Châu, phản ứng đầu tiên lại là: Sau khi con đến Tùng Châu, có việc gì cứ việc đến tìm Ngụy vương cữu cữu của con, bản cung sẽ để hắn chăm sóc thật tốt cho con . Nếu là như hắn không tình nguyện, ngươi cứ việc lấy danh nghĩa của bản cung.

Đào Cẩn buồn cười không nhịn được, nói tiếng cám ơn đối với Trang hoàng hậu, Nương nương yên tâm, mẫu thân đã nhờ Ngụy vương cữu cữu rồi, cữu cữu sẽ giúp con .

Vậy thì tốt rồi. Trang hoàng hậu cũng cười, chợt nhớ tới những lời nàng mới vừa nói, Những điều con vừa mới nói ... Khiếu Khiếu, bản cung biết việc này không được thỏa đáng, nhưng con xem như giúp bản cung một chuyện. Nếu như hắn Tùng Châu có bất kỳ tình huống gì, coi trọng tiểu thư nhà ai, ngươi liền viết thư báo cho bản cung biết có được không?

Đào Cẩn sảng khoái gật gật đầu, Được ạ.

Tâm sự của Trang hoàng hậu cuối cùng cũng được giải quyết một nửa, đối với Đào Cẩn càng xem càng yêu thích, hai người ngồi hàn huyên một lúc bất tri bất giác liền nói một canh giờ.

Đến tận lúc cung nữ tiến lên thông bẩm, các nàng mới nhớ ra đã đến giờ mở cung yến.

*

Quan viên triều đình ở trong Lân Đức điện uống rượu mua vui, nữ quyến liền ở Thái Dịch trì thiết yến.

Đào Cẩn đi theo Trang hoàng hậu đi tới Thái Dịch trì thì nơi đó đã có rất nhiều mệnh phụ phu nhân và các vị tiểu thư, khi các nàng đến, mọi người đều cúi người hành lễ với Hoàng Hậu, rất nhiều ánh mắt đều nhìn Đào Cẩn.

Sau khi Ân Tuế Tình thấy nàng, vì có chút không vui mà nhăn đôi mi thanh tú, Khiếu Khiếu, lại đây.

Không sao. Trang hoàng hậu thay Đào Cẩn nói, ngữ khí nhu hòa, mặt mang ý cười, Khiếu Khiếu sáng sớm đã tới, bồi bản cung hàn huyên một lúc, khiến cho tâm tình bản cung nhẹ nhõm hơn nhiều. Khiếu Khiếu không làm gì sai, lục tiểu thư cũng đừng trách cứ nàng.

Ân Tuế Tình nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng một bên, Nha đầu kia bị thần thiếp chiều hư ... Chỉ cần không quấy rầy Hoàng Hậu nương nương là đã tốt rồi.

Trang hoàng hậu mang theo nàng đi về hướng thượng vị, Không quấy rầy, không hề quấy rầy, bản cung còn rất cao hứng.

Khi nói chuyện, để cho nàng ngồi vào bên tay phải, trong mắt đều là yêu thích.

Đào Cẩn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Ân Tuế Tình cùng Lưu thị đang ngồi phía dưới, nhìn các bà chớp chớp mắt một cách tinh quái. Nụ cười trên mặt vẫn chưa thu lại, liền phát hiện có một tầm mắt phức tạp đang hướng về phía nàng.

Đào Cẩn men theo nhìn lại, chính là ánh mắt của Hà Ngọc Chiếu.

Hà Ngọc Chiếu quay đầu đi chỗ khác, không nhìn nàng nữa.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Đào Cẩn vẫn thấy được sự ghen ghét như xưa trong mắt của nàng ta, giống hệt như kiếp trước. Đào Cẩn nhíu nhíu mi, không thể không cảnh giác với nàng.

*

Sau cung yến Trang hoàng hậu đề nghị đi hồ Thái Dịch ngắm cảnh, trên cây ven hồ đều được buộc một sợi bông có treo đố chữ, nếu có ai đoán đúng, có thể được Hoàng Hậu nương nương khen ngợi.

Đào Cẩn cùng Tôn Khải Yên cùng đi phía sau Ân Tuế Tình cùng Nghi Dương công chúa, dọc theo đường đi luôn có chút cảm giác không yên, đối những chữ kia cũng không có hứng thú.

Tôn Khải Yên nhận thấy được sự khác thường của nàng, chỉ về phía cây ngô đồng phía trước hỏi: Khiếu Khiếu có muốn đi đoán đố đèn không? Đã có mấy tiểu thư đều đã đi qua, muội đang nghĩ gì vậy?

Vết thương bị trúng tên của nàng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, đã có thể xuống giường đi lại.

Đào Cẩn ngắm nhìn bốn phía một vòng, Không... Muội không đi. Dứt lời đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Bạch Nhụy Ngọc Minh, Tướng Quân đâu rồi?

Bạch Nhụy vẻ mặt khó hiểu, Tiểu thư chẳng lẽ hồ đồ rồi? Hôm nay người không mang Tướng Quân theo đến.

Đúng, nàng sợ Tướng Quân lại giống như lần trước vậy, leo lên leo xuống, lúc này cho dù nói như thế nào cũng không mang nó đi cùng. Nhưng mà lúc này, nàng lại bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an, một số hình ảnh trong đầu chợt lóe lên, nàng nhớ tới kiếp trước lúc Tướng Quân chết, chặn lại nói: Ngươi nhanh đi chuẩn bị ngựa xe, ta muốn hồi phủ!

Bạch Nhụy kinh ngạc: Tiểu thư...

Tôn Khải Yên cũng bị hành động của nàng làm cho dừng lại, có ý khuyên nàng: Cung yến chưa tan, làm sao muội có thể nói đi thì đi như thế được? Có phải Tướng Quân đã xảy ra chuyện?

Nếu nàng còn không đi, chỉ sợ Tướng Quân sẽ thật sự đã xảy ra chuyện.

Đào Cẩn khẽ cắn môi, không giải thích cùng các nàng, bước hai ba bước đi lên trước tới bên cạnh Trang hoàng hậu.

Trang hoàng hậu đang ở đình giữa hồ ngắm cảnh, thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng liền hỏi, Khiếu Khiếu làm sao vậy?

Nương nương, thân thể con có chút không thích hợp, con định nói cùng ngài một tiếng, rồi xin phép hồi phủ trước.

Trên mặt nàng tràn ngập nét lo âu, rất xứng với một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thật giống như thân thể thực sự không thoải mái. Trang hoàng hậu định không giữ nàng lại, liền cho phép, Hay là để bản cung thỉnh thái y bắt mạch cho con xem một chút? Nói chung đường hồi phủ cũng dài.

Đào Cẩn lắc đầu cự tuyệt, Đa tạ ý tốt của nương nương, con chỉ cần trở về nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.

Trang hoàng hậu gọi hai cũng nữ đến đưa nàng ra cửa cung. Bởi sự việc khẩn cấp, Đào Cẩn ngay cả Ân Tuế Tình cũng không kịp nói gì, trên đường liên tục thúc giục xa phu chạy mau chút, lại nhanh chút, hận không thể lập tức bay trở về Đào phủ.

Xe ngựa một đường chạy nhanh như bay, cuối cùng sau một khắc đồng hồ đã về tới cửa Đào phủ.

Đào Cẩn chưa đợi nha hoàn đến đỡ, đã nhấc váy liền nhảy xuống xe ngựa, thật nhanh chạy về phía nội viện.

Nàng tùy tay giữ một hạ nhân lại hỏi: Đêm nay có những người nào đến phủ?

Người hạ nhân bị bộ dáng nóng nảy của nàng dọa sợ, lui về sau nửa bước rồi mới lấy lại bình tĩnh nói: Thưa tiểu thư, vừa lúc nãy nha hoàn của Định Lăng Hầu phủ tới, nói là có gì đó muốn tặng cho tiểu thư, nên tiểu nhân liền để cho nàng đi vào.

Đào Cẩn buồn bực, hung hăng quát hắn một phen, Ai cho ngươi tùy tiện để cho nàng đi vào!

Nói xong mặc kệ phản ứng của hắn, cuống quít đi về phía Trọng Linh viện, mặc kệ Bạch Nhụy Ngọc Minh đuổi theo phía sau hô gọi, chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước.

Cuối cùng lúc đi tới cửa Trọng Linh viện, Đào Cẩn đến hơi thở cũng không suyễn, liền trực tiếp đi về phía trong viện.

Trong viện chỉ có nha hoàn của nàng, không thấy nha hoàn trong miệng người hạ nhân kia. Các nàng nhìn thấy Đào Cẩn về sớm như vậy trở đều cảm thấy lạ, Đào Cẩn lại không có thời gian giải thích cùng các nàng, chỉ hỏi: Tướng Quân đâu rồi? Vừa rồi không phải nghe nói có người đến sao?

Thu Không bước lên một bước, Là nha hoàn bên cạnh Ngọc Chiếu tiểu thư Thanh Tư tới đưa cho tiểu thư mấy thứ điểm tâm, nàng ta muốn tự mình để vào trong phòng. Nàng nói phụng mệnh Nghi Dương công chúa, muốn đi ra phía sau nhìn Tướng Quân, Hàn Quang liền dẫn nàng đi.

Tướng Quân càng ngày càng lớn, để tránh cho nó đả thương người, gần đây nàng vẫn để cho nó ở tại trong tiểu viện phía đông Trọng Linh viện, bình thường luôn có nha hoàn chuyên chăm sóc.

Đào Cẩn liền đi về tiểu viện phía đông, một đường chạy nhanh đến mức thở hồng hộc, một đám nha hoàn đi phía sau nhìn thấy vậy tim gan đều sợ run.

Tiểu thư, người chạy chậm chút... Chú ý thân thể của người... Bạch Nhụy sốt ruột đến mức dậm chân, không có biện pháp ngăn cản chỉ có thể chạy theo sau.

Cho đến tận tiểu viện phía đông Đào Cẩn, đẩy ra cửa ở hàng rào, liền nhìn thấy ở một góc việc có một nha hoàn mặc quần áo màu xanh đang ngồi xổm trên mặt đất chính là nha hoàn thiếp thân của Hà Ngọc Chiếu Thanh Tư. Hàn Quang đang bị nàng xúi đi, chỉ thấy nàng đang đứng các Tướng Quân vài bước, đang lấy từ trong lòng ra một gói được bao bằng giấy dầu, bên trong bao có một khối thịt tươi, nàng cẩn thận ném tới trước mặt Tướng Quân: Nhanh ăn đi...

Đào Cẩn xông lên trước, không nói hai lời đem miếng thịt đá thật xa, đưa tay đẩy ngã Thanh Tư ra đất, tức giận ngập trời: Ngươi thật to gan!

/174

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status