Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 78 - Gia Pháp

/174


Thanh Tư bị đẩy ngã, kinh ngạc nhìn người ở trước mặt: “Quận, Quận chúa…”

Nàng được Hà Ngọc Chiếu phân phó, cố ý tới đây vào lúc này. Lúc này chủ nhân trong phủ đều tham gia cung yến, không có người chú ý tới hành động của nha hoàn, nhưng nàng như thế nào đều không tưởng được, Đào Cẩn lại trở về trước thời gian…

Phía sau là Bạch Nhụy và Ngọc Minh cùng một đám nha hoàn đi tới, vây xung quanh Đào Cẩn, kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt: “Tiểu thư, có chuyện gì…”

Tiểu thư gấp gáp trở về như vậy là vì Thanh Tư sao?

Các nàng liếc mắt thoáng nhìn qua miếng điểm tâm nhỏ ở dưới đất, lại nhìn Thanh Tư, ánh mắt không khỏi có chút kỳ quái: “Thanh Tư, ngươi định làm gì vậy?”

Tướng Quân nhảy vài bước đã đến bên chân Đào Cẩn, nhìn Thanh Tư kêu to vài tiếng hung ác. Nó không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nó cũng cực kỳ bảo vệ chủ nhân, chỉ cần là người gây bất lợi đối với Đào Cẩn, nó đều không bỏ qua.

Vậy nên Tướng Quân mới nhào tới bên chân Thanh Tư, nhe hàm răng sắc bén, cắn xé giày thêu cùng gấu váy nàng ta.

Thanh Tư bị doạ đến nổi hồn xiêu phách lạc, ngồi phịch trên mặt đất không ngừng giãy dụa, “Ngươi… ngươi, đừng cắn ta… Cứu mạng…” Tuy nhiên nàng ta càng cử động, Tướng Quân càng cắn càng mạnh, cuối cùng Tướng Quân tức giận, trực tiếp cắn ở trên cổ chân nàng ta, ra tay không hề lưu tình.

Chỉ nghe Thanh Tư hét lên một tiếng, đến bước đường cùng bèn nhấc chân liền muốn đá đầu Tướng Quân.

Ngọc Minh lanh tay lẹ mắt, hất một cước đó của nàng ta, mắt khác nháy mắt ý bảo Sương Nguyệt và Thu Không túm chặt hai tay nàng ta: “Tới đây giúp một tay đi.”

Các nàng tuy rằng không rõ tình huống thế nào, nhưng chỉ cần tiểu thư làm, thì chuyện đều đúng, bọn họ chỉ cần hỗ trợ là được.

Tướng Quân lần đầu tiên ở trước mặt Đào Cẩn bộc lộ ra thú tính hung dữ, nó cắn cẳng chân Thanh Tư sống chết không chịu buông ra, cắn cho đến khi nàng ta bong da tróc thịt, chảy máu ra ngoài, mới buông răng nanh ra, nhìn về phía nàng ta, kêu một tiếng vang dội, bao hàm uy hiếp. Khi nhìn thấy cẳng chân Thanh Tư, máu cũng đã thấm ướt chân váy, dường như cắn gần đứt một miếng thịt, nhìn rất thê thảm.

Thanh Tư mặt mày trắng bệch, đau không nói nên lời, trên trán liên tiếp toát ra tầng tầng mồ hôi, “Quận chúa, cứu mạng… Nô tỳ oan uổng…”

Đào Cẩn tiến lên nửa bước, nghiêng người nhìn xuống nàng ta: “Oan uổng? Ta cũng chưa nói gì, sao ngươi biết ta xử oan ngươi?”

Thanh Tư nghẹn ngòa, thiếu chút nữa không thở nổi. Đôi môi nàng ta run rẩy, nói: “Nô tỳ, nô tỳ phụng chỉ của Nghi Dương công chúa… Đến thăm Tướng Quân một lúc…”

“Vậy sao?” Đào Cẩn cúi người, sờ sờ đầu Tướng Quân, thấy miệng nó toàn máu, nhíu mày ghét bỏ, “Ta hôm nay cùng Nghi Dương công chúa tham gia cung yến, tại sao lại không nghe người đề cập tới chuyện này? Hơn nữa, chẳng lẽ điểm tâm này cũng là Nghi Dương công chúa bảo người đem tới sao?”

Điểm tâm này đương nhiên không phải là ý của Nghi Dương công chúa, mà là chủ ý của Hà Ngọc Chiếu.

Nàng ta chính là lấy Nghi Dương công chúa để ngụy trang, chính là để hại Tướng Quân. Nàng ta cho rằng để Thanh Tư đi thì sau này không ai biết tới? Phủ đệ lớn như vậy, người ra vào Trọng Linh viện, tổng cộng có mấy người, muốn điều tra quả thật quá dễ dàng.

Thanh Tư nói không ra lời, ngập ngừng giây lát: “Dạ… Chính là Nghi Dương công chúa bảo nô tỳ đến thăm Tướng Quân, điểm, điểm tâm này là mua ở trên đường…”

Nàng ta hạ quyết tâm, chính là liều chết không chịu nhận.

Dù sao chỉ là một miếng điểm tâm, nàng ta nghĩ rằng cho dù Đào Cẩn gây khó dễ thế nào, cũng không thể bảo nàng ta ăn miếng bánh được? Hơn nữa, Đào Cẩn làm thế nào mà biết bên trong có độc được chứ?

Nhưng nàng ta thực xem nhẹ Đào Cẩn, Đào Cẩn chính là đang có ý này, “Tướng Quân của ta không thích ăn bánh, không bằng ngươi thay nó nếm thử hương vị xem thế nào?”

Cả người Thanh Tư nhất thời run rẩy, bất chấp vết thương đau đớn trên đùi, ra sức lắc đầu: “Không, không cần… Nô tỳ không thích ăn bánh…”

Khi nói chuyện đụng đến vết thương ở chân, nàng ta đau đến mức cả khuôn mặt co giật.

Đào Cẩn cũng không muốn dây dưa nhiều với nàng ta, bảo Thu Không cầm lấy bao giấy dầu đang đựng miếng bánh, áp giải Thanh Tư đến phía trước Trọng Linh viện.

*

Trong viện, Thanh Tư bị trói hai tay quỳ trên mặt đất, đứng ở trước mặt Thanh Tư, “Đây là đồ vừa lấy từ trong bao giấy ra, ngươi ăn đi.”

Mới đầu Thanh Tư còn một chút hi vọng, nghĩ là Đào Cẩn không phát hiện điểm tâm có độc, lúc này chỉ còn lại tuyệt vọng, nàng ta không biết làm thế nào Đào Cẩn lại phát hiện, chỉ biết lần này khó tránh khỏi, “Tiểu thư tha mạng… Nô tỳ, nô tỳ là bất đắc dĩ…”

Nàng ta làm sao có thể ăn được chứ?

Người ngoài thì không biết, nhưng nàng ta rất rõ ràng, điểm tâm này có tẩm ô đầu, Chỉ cần ăn một miếng là có thể mất mạng, nàng ta nếu ăn, thì ngay cả sân này cũng không đi ra được.

Đào Cẩn vừa rửa sạch răng nanh cho Tướng Quân, nghe câu đó bèn quay đầu, tò mò nhướn lông mày: “Bất đắc dĩ sao? Vậy ngươi nói xem, ngươi vì sao lại bất đắc dĩ vậy? Là ai sai ngươi làm việc này?”

Thanh Tư khóc rất thê thảm, lại có vết thương trên chân, hơn nữa bị Đào Cẩn bức bách, làm cho nàng ta giống như đang ở trong tù¸đau khổ tuyệt vọng. Lúc này đây còn quản cái gì trung thành hay không nữa chứ, giữ mạng mới là chuyện quan trọng: “Là tiểu thư nhà nô tỳ… Là tiểu thư muốn nô tỳ làm vậy…”

Đào Cẩn liếc nhìn nàng ta, ánh sáng trong mắt tối dần, chỉ còn lại nét trong trẻo nhưng lạnh lùng.

*

Sau khi Nghi Dương công chúa và Định Lăng hầu hồi phủ, lại nghe được một tin tức động trời.

“Công chúa, Hầu gia, thiếp thân nha hoàn của Nhị tiểu thư là Thanh Tư trúng độc, hiện đang nằm ở dãy nhà phía sau.” Người canh cửa Hầu phủ bẩm báo.

Nghi Dương công chúa khiếp sợ không thôi, bà vẫn luôn có cách quản lý hậu viện, đâu vào đấy, vẫn luôn bình yên, sao lại có người trúng độc được? Huống hồ đây là nha hoàn bên người Hà Ngọc Chiếu, “Sao lại vậy, vì sao trúng độc? Đã mời đại phu tới khám hay chưa? Mau đưa ta tới đó.”

Hà Ngọc Chiếu cũng theo bọn họ trở về, nghe như vậy cũng hoảng hốt, vội vàng đi theo.

Trong lòng nàng ta dần dần thấy bất an, Thanh Tư thế nào lại trúng độc được? Không phải đi Đào phủ sao, cho dù trúng độc thì cũng phải là con báo kia mới đúng…

Đoàn người đi tới dãy nhà phía sau, đại phu cũng đã khám qua, đang lúc thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời đi.

Nghi Dương công chúa tiến lên hỏi: “Đại phu, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Đại phu nói: “Độc Ô Đầu, may mà liều lượng ít, vừa kịp đưa tới, miễn cưỡng có thể cứu về một mạng. Hiện nay độc trong bụng cô nương này đã bị ói sạch, mỗi ngày ba lần dùng theo đơn thuốc lão phu kê, mấy ngày nữa lão phu lại tới xem tình trạng thế nào.”

Nghi Dương công chúa theo bản năng nhìn về phía giường nhỏ.

Sắc mặt Thanh Tư trắng bệch, co lại thành một đống, bị độc tính hành hạ đến mặt mũi vặn vẹo. Nàng ta thấy Nghi Dương công chúa đến đây, vội nâng tay hướng về phía công chúa gọi: “Công chúa…”

Nghi Dương công chúa chau mày: “Nói cho bản cung biết, là ai hại ngươi?”

Tròng mắt Thanh Tư chuyển chuyển, nhìn về Hà Ngọc Chiếu đang ở phía sau, nhớ tới uy hiếp của Đào Cẩn, nhắm mắt lại nói: “Tiểu thư bảo nô tỳ đem điểm tâm… Trên đường nô tỳ có ăn trộm một miếng…”

Hà Ngọc Chiếu đột nhiên cứng đờ, không thể tin nổi trợn mắt nhìn nàng ta.

*

Đến giờ Hợi, Đào Cẩn đang chuẩn bị đi ngủ.

Thu Không đang giúp nàng chải đầu, nhớ tới tình cảnh lúc sáng, bèn hỏi: “Tiểu thư, người vì sao khẳng định Thanh Tư chắc chắn nói y theo lời dặn của người vậy…”

Đào Cẩn hai tay chống cằm, nhìn gương mặt mềm mại xinh đẹp trong gương, miệng cong lên: “Trong lòng nàng ta, người nhà là tất cả, vì để giữ được tính mạng của người thân, thì chuyện gì nàng ta cũng nguyện ý.”

Thanh Tư hàng năm đi theo bên người Hà Ngọc Chiếu, nói trắng ra là không biết làm bao nhiêu chuyện ác thay nàng ta, tuy nhiên Thanh Tư có một diểm yếu, chính là trong nhà còn có mẫu thân cùng đệ đệ. Chỉ cần dùng điều này để uy hiếp, thì không lo nàng ta không nghe lời.

Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Điểm tâm trong hộp cũng đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Thu Không gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi.”

Chỉ còn chờ người Định Lăng hầu phủ đến nữa thôi.

Đúng như dự đoán, một khắc sau, ngay trong đêm Nghi Dương công chúa liền tới Đào phủ. Đào Tùng Nhiên biết chuyện, vội vàng ăn mặc chỉnh tề đến chính đường nghênh đón, Nghi Dương công chúa không cùng ông hàn huyên, sốt ruột hỏi: “Khiếu Khiếu đâu? Con bé thế nào?”

Đào Tùng Nhiên không hiểu chuyện gì, “Khiếu Khiếu lúc này chắc hẳn còn chưa ngủ…”

“Quấy rầy Đào Thượng thư rồi, bản cung muốn đến gặp Khiếu Khiếu.” Nghi Dương công chúa lời ít ý nhiều, liền có người dẫn đường ở phía trước, bà ngay lập tức đi tới Trọng Linh viện.

Cả đường không dám nán lại, đi nhanh đi chậm thế nào cuối cùng cũng tới Trọng Linh viện. Nha hoàn trong viện thấy thế có chút kinh ngạc, có người chưa gặp qua Nghi Dương công chúa, lại bị khí thế sắc bén của bà trấn áp, lúc vào phòng thông báo, thì mới phát hiện đối phương dĩ nhiên cũng đã đi vào trong phòng luôn rồi.

Cả đời này Nghi Dương công chúa cũng chưa có lúc nào lo lắng như vậy, khi bà tới thì thấy Đào Cẩn ngồi ở trên giường, đang muốn lấy điểm tâm trên bàn ăn, vội vàng tiến lên: “Khiếu Khiếu!”

Giọng nói có vẻ khủng hoảng.

Đào Cẩn còn không kịp phản ứng, thì bị bà hất tay vất điểm tâm, món bánh đổ cả ra trên giường nhỏ.

Đào Cẩn hoang mang chớp chớp hai mắt, kinh ngạc còn có vài phần tò mò, “Công chúa, người… Sao người lại ở phòng của con vậy?”

Nghi Dương công chúa thấy nàng không có việc gì, cuối cùng thở dài một hơi, nắm lấy tay nàng thật chặt, cảm thán nói: “Tốt quá, tốt quá…”

May mà con không có việc gì, may mà tới kịp lúc.

Đào Cẩn ‘Dạ’ một tiếng, “Tốt quá gì ạ?”

Nghi Dương công chúa buông nàng ra, nhìn nàng từ phía trước ra đằng sau một lần, lại nhìn điểm tâm trên bàn, biến sắc, “Cái này… Có phải hôm nay Hà Ngọc Chiếu sai người đưa tới phải không?”

Đào Cẩn đáp lời: “Vâng, con còn chưa kịp ăn nữa.” Nói xong lại nhìn về phía bà lần nữa, vẫn thấy nghi hoặc, “Công chúa, trễ như vậy người sao còn tới đây? Có phải có chuyện gì quan trọng hay không?”

Nghi Dương công chúa không mở miệng được, sai người thu thập điểm tâm ở trên bàn, nói dối với nàng: “Điểm tâm trong phủ làm hôm nay không được tốt lắm, vài nha hoàn ăn xong lại đau bụng, ta nghe nói Hà Ngọc Chiếu cũng có đem một ít cho con, nên tới đây xem sao. Thân thể con không tốt, tốt nhất là đừng ăn, ta cho người lấy về, ngày khác lại đưa tới món khác ngon hơn cho con nhé.”

Ánh mắt Đào Cẩn hiện vẻ hiểu biết, ánh mắt nhìn về phía Nghi Dương công chúa đầy tín nhiệm, “Công chúa còn vì thế mà đi một chuyến, để cho nha hoàn đi là được rồi mà. Trời đã tối, người như vậy thì trong lòng Khiếu Khiếu làm sao vui vẻ được đây?”

Nghi Dương công chúa sờ sờ đầu nàng, “Chuyện này thì có là gì chứ? Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi.”

Mặt khác, nếu Đào Cẩn thật sự xảy ra chuyện gì, Hà Ngọc Chiếu nhất định không thể toàn thân trở ra. Về phương diện khác, bà thật sự thích đứa nhỏ Đào Cẩn này, không nỡ để nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì bà cũng không biết nói với Ân Tuế Tình ra sao nữa.

Hiện nay thấy nàng không sao, thật là vui mừng.

Nghi Dương công chúa thả lỏng trong lòng, ở lại nói mấy câu với Đào Cẩn, thấy trời thật sự không còn sớm, trong chốc lát bèn rời đi.

*

Chính đường Định Lăng hầu phủ.

Nghi Dương công chúa vô cùng tức giận, trách mắng Hà Ngọc Chiếu: “Quỳ xuống!”

Hà Ngọc Chiếu quật cường không cử động, nhưng Nghi Dương công chúa đang nổi nóng, há lại để nàng chống đối như vậy?! Đưa mắt nhìn hai ma ma hai bên, hai bà tiến lên trấn áp nàng quỳ xuống.

Hà Ngọc Chiếu ngã mạnh xuống đất, nổi giận lại tủi thân gọi một tiếng: “Mẫu thân!”

Nhưng lúc này vô luận nàng ta nói gì, chỉ sợ đều không thể dập tắt hết lửa giận trong lòng Nghi Dương công chúa. Định Lăng hầu an vị một bên, nghe Nghi Dương công chúa nói hành vi của Hà Ngọc Chiếu, bây giờ cũng chỉ hiện lên gương mặt đứng đắn, không có biểu tình gì.

Hà Ngọc Chiếu lúc này mới thấy sợ, co người lại: “Phụ thân, mẫu thân… Hai người làm sao vậy?”

Nàng ta định giả ngu, nhưng Nghi Dương công chúa cũng không cho nàng ta cơ hội, tức giận vô cùng, ngay cả lời nói cũng nặng nề hơn: “Con làm ra chuyện gì tốt, chính con còn không rõ sao? Con tặng cho Cẩn nhi điểm tâm, món đó có tẩm gì, chính con còn không biết rõ ràng hay sao?”

Hà Ngọc Chiếu lại cúi người, nàng đương nhiên biết bên trong có gì, nhưng nàng bảo Thanh Tư đưa cho Tướng Quân ăn điểm tâm có độc, không hề đưa cho Đào Cẩn…

Suy nghĩ một lát, Hà Ngọc Chiếu hơi lo lắng nói: “Mẫu thân nói oan con, điểm tâm này là trong phủ làm, liên quan gì đến con chứ? Thanh Tư trúng độc, lại quy ngay cho con làm sao?”

Vừa nói xong, đại nha hoàn ở bên cạnh Nghi Dương công chúa tiến vào, hành lễ với hai người trong phòng rồi mới nói: “Bẩm Công chúa, bẩm Hầu gia, điểm tâm này không có chứa độc, chỉ có một đĩa bánh gạo có tẩm Ô đầu, đủ khả năng khiến người khác mất mạng.”

Đúng là bánh gạo Thanh Tư đưa cho Tướng Quân ăn, sau khi lấy lên, đều cho vào hộp mà Hà Ngọc Chiếu đưa tới.

Hà ngọc chiếu cứng đờ, giãy dụa muốn đứng lên: “Cái đó không phải tặng cho nàng ấy!”

Nghi Dương công chúa liếc nhìn nàng: “Vậy thì cho ai?”

Hà Ngọc Chiếu cắn môi dưới, không chịu nói ra.

Lúc đầu Nghi Dương công chúa cũng không hoài nghi đến Hà Ngọc Chiếu, dù sao nàng cùng Đào Cẩn quan hệ xưa nay rất tốt, không có lý do gì lại hại con bé. Song thiết yến tối nay, Ngọc Chiếu hết lần này tới lần khác, lại chọn ngay lúc này đưa điểm tâm đến Đào phủ, rất khó để không khiến người khác hoài nghi. Nghi Dương công chúa hỏi nha hoàn trong viện Hà Ngọc Chiếu, biết được hôm trước nàng cho người đi mua cỏ Ô đầu, chút mong đợi kia trong lòng hoàn toàn biến mất, Hà Ngọc Chiếu quả thật muốn làm hại Đào Cẩn.

Hà Ngọc Chiếu đẩy mama hai bên ra, không còn gì để mất nên nói ra: “Con bảo nàng ta đưa cho Tướng Quân ăn, ai biết Đào Cẩn lại ăn chứ. Bánh có tẩm độc, đúng vậy đấy, con chính là muốn hại Tướng Quân, không phải Đào Cẩn.”

Thấy nàng thừa nhận, Nghi Dương công chúa nắm chèn trà trong tay, tức giận đến mức run run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đi hại chết một con thú để làm gì chứ?”

Hà Ngọc Chiếu cười cười: “Nó không nghe lời, hung ác tàn bạo, nhiều lần thiếu chút nữa đả thương con. Mẫu thân, ngay cả việc con muốn mạng nó cũng không được sao?”

Con báo này là của Nghi Dương công chúa tặng, Hà Ngọc Chiếu nói vậy, không thể nghi ngờ là đánh vào thể diện của bà.

Nghi Dương công chúa giận đến mức không biết nên nói gì mới phải, nhắm mắt, lại mở mắt ra, lúc này kiên định nói: “Mấy hôm trước là bắn người bị thương, giờ lại hại một con báo, đầu óc con có phải chỉ muốn nghĩ cách hại người hay không?”

Hà Ngọc Chiếu ngoan cố không chịu thay đổi: “Bọn họ đáng bị như vậy.”

Định Lăng hầu không nói lời nào, giờ nổi giận, đứng lên quá mắng: “Con làm phản đấy hả!”

Ông nói: “Người đâu, tiến hành gia pháp!”

Định Lăng hầu luôn là người có tính tình tốt, nhưng lần này thật sự đã bị Hà Ngọc Chiếu chọc giận, không biết mình lại nuôi một khuê nữ thành như vậy. Hôm nay nếu không dạy dỗ nàng một chút, không chừng ngày sau sẽ làm ra những chuyện thương thiên hại lý!

Hà Ngọc Chiếu đảo mắt, hiển nhiên không ngờ lại như vậy, nàng ta cho rằng phụ thân mẫu thân cùng lắm là dạy dỗ mình một trận, đâu ngờ lại dùng đến gia pháp.

“Phụ thân…”

Không lâu sau, hạ nhân đưa gậy tới, ở nhà chính chuẩn bị xong ghế dài, chỉ chờ Định Lăng hầu phân phó.

Hà Ngọc Chiếu da thịt mềm mại, làm sao chịu được loại trừng phạt này, nàng ta vội vàng hướng Nghi Dương công chúa cầu tình: “Mẫu thân, mẹ nói với phụ thân đi… Phụ thân muốn đánh con đó, mẫu thân mau cứu con đi…”

Nghi Dương công chúa buông chén trà, ngữ khí kiên quyết trước nay chưa từng có: “Lần này còn nặng hơn đợt săn bắn, phải cho con chịu giáo huấn, nếu không sau này con lại xem nhẹ mạng người.”

Câu này không hề có ý tứ khuyên can.

Định Lăng hầu phân phó nói: “Hai mươi gậy, một gậy nào cũng không được thiếu!”

Vài nô bộc đem Hà Ngọc Chiếu ấn xuống trên ghế dài, “Tiểu thư, đắc tội.”

Hà Ngọc Chiếu đâu chịu ngoan ngoãn khuất phục, chạy tới nắm lấy quần áo Nghi Dương công chúa: “Mẫu thân… Con biết sai rồi, đừng đánh con…”

Nghi Dương công chúa nhắm mắt lại: “Đánh đi.”

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một tay bà dạy dỗ nữ nhi, giờ lại thành người hại mạng người khác, cố tình làm bậy, dạy mãi không sửa. Bà thật vô cùng thất vọng, lại tự trách chính mình. Hà Ngọc Chiếu trở thành như vậy, một nửa là do bà, nếu không phải bà nuông chiều, thì sẽ không như vậy rồi.

Lúc nào nên dạy dỗ, tuyệt đối không thể mềm lòng.

Từ chính đường truyền ra tiếng gậy đánh xuống, Hà Ngọc Chiếu ban đầu còn giãy dụa, dần dần không còn thanh âm.

Hai mươi gậy đánh xong, trán nàng ta đầy mồ hôi, trượt dài xuống dưới.

“Đưa tiểu thư về phòng đi.” Nghi Dương công chúa ra lệnh nói.

Nha hoàn Hà Ngọc Chiếu bước lên phía trước, đỡ lấy nàng ta, Hà Ngọc Chiếu đứng không vững, thân mình vô lực dựa lên người nha hoàn. Nàng ta cắn chặt răng, vẫn như cũ không hề có ý ăn năn: “Mẫu thân, phụ thân, hai người thật độc ác…”

Nghi Dương công chúa đứng lên, cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Sớm hay muộn con cũng sẽ biết, chúng ta đối với con là vì muốn tốt cho con mà thôi.”

Bà xem xét một chút, lại nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, Nhị tiểu tư đều phải ở trong Đinh Huệ viện, không được bước ra khỏi cửa một bước. Bản cung sẽ tìm ma ma dạy lễ nghi cho tiểu thư, cho đến ngày tiểu thư xuất giá. Nếu có người không tuân, nghiêm trị không tha.”

Nói xong, bà đi ra khỏi chính đường.

/174

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status