Không biết đó là câu chuyện từ khi nào, có người nói, nó xảy ra vào thời nhà Đường.
Chờ đợi mòn mỏi bảy năm, cuối cùng, người trong lòng của thiếu nữ cũng thắng trận trở về.
Hoa ngô đồng nở rộ đầy sân, mẫu thân nói, đó là một dấu hiệu tốt, rộn ràng chuẩn bị y phục tân nương, kết dây đồng tâm cho con gái. Thiếu nữ xấu hổ cười duyên, thẹn thùng đỏ mặt.
Phủ nhà họ Lạc giăng đèn kết hoa, đón chào tân khách.
Dưới tấm khăn voan đỏ thẫm, tân nương thẹn thùng không yên, bối rối niết qua niết lại chiếc khăn tay, chỉ sợ lang quân sẽ không vừa ý. Bà mối thấy vậy mỉm cười trêu ghẹo, "Đừng lo, đừng xấu hổ."
Sao lại không lo lắng cho được, chờ chàng đã bảy năm, chỉ hận không thể bái đường ngay lập tức.
Chợt nhớ đến trước đây, nàng đã từng đỏ mặt nói rằng, không phải chàng, ta quyết cả đời không gả!
Kiệu hoa khởi hành, tiếng pháo giòn tan. Bà mối vừa đi vừa nói chuyện, "Thiếu phu nhân, Thập Lý Đình đã ở phía trước rồi."
Tân nương gật đầu đã biết, mỉm cười chờ mong.
Vui vẻ muốn nhấc rèm lên, lại bị bà mối phất tay ngăn lại, "Đừng vội, lát nữa tướng quân sẽ đến đây."
Tân nương da mặt mỏng, thẹn thùng thu tay lại, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, tiếp tục chờ lang quân trở về.
Chờ đợi, chờ đợi, lại chờ đợi thêm lát nữa. Sắc trời đã bắt đầu tối mất rồi.
Bà mối sốt ruột thúc giục, "Tướng quân sắp tới đây chưa?"
Tân nương muốn nhấc khăn voan lên, lại bị nha hoàn ngăn cản, "Tiểu thư, đừng vội."
Gió lạnh nổi lên, trời mưa tầm tã, cảnh vật dần trở nên tối đen. Kiệu phu nâng kiệu vào Thập Lý Đình.
Lạc gia cho người tới hỏi, nữ nhi đã được vào Lâm phủ chưa, nếu chưa, sẽ lập tức cho người tới đón về. Sa Hoa mỉm cười từ chối, "Ta đã ra khỏi cửa của Lạc phủ rồi, chỉ đợi tướng quân tới đón. Bảy năm còn chưa ngại, huống chi là một ngày?"
Chờ đợi một hồi, lại chờ thêm một hồi nữa, trời đã trở khuya, ánh trăng nhô lên cao, lúc này có một người cưỡi ngựa phi đến. Người đó quỳ xuống trước mặt Sa Hoa, chắp tay bẩm báo, "Tướng quân đã xuất gia rồi, tiểu thư hãy trở về đi."
Mưa sa, gió giật, sấm chớp nổi lên.
Kiệu hoa không chút động tĩnh.
Người tới lại tiếp tục bẩm báo, "Lâm gia thực có lỗi với tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đang trên đường tới Lạc gia để tạ tội."
Kiệu hoa hơi hơi động, rèm kiệu bị nhấc lên, "Ngươi lặp lại lần nữa."
"Tiểu thư, tướng quân đã xuất gia rồi."
Ầm vang một tiếng, sấm sét nổi lên, sắc mặt bà mối bỗng trở nên tái nhợt, kinh hãi nhìn tân nương ngã vào trong kiệu.
Linh đường ở Lạc phủ hiển hiện đau thương, tiểu thư, cuối cùng cũng trở về nhà.
Ngày đưa tang, tiền giấy phi đầy trời. Tiếng kèn nổi lên như lòng người ai oán. Đi được nửa đường, bỗng có một vị hòa thượng áo trắng chắp tay, thở dài khấn niệm, "A di đà Phật"
Là ai? Người đó là ai vậy?
Đại huynh của Sa Hoa ánh mắt hồng hồng, hung hăng nắm lấy cổ áo của hòa thượng, gào thét, "Tên khốn! Trả lại muội muội cho ta!"
Hòa thượng rơi lệ, chỉ nói một câu, "A di đà Phật".
Trăm năm trôi qua, phù sinh như mộng. Không còn người tương tư nữa, mà vẫn lại tương tư.
Người của Lạc gia đều có một chấp niệm, vì chấp niệm đó, họ có thể cam tâm tình nguyện hóa thân thành thứ vũ khí lợi hại nhất thế gian.
Bên trong Thập Lý Đình, lụa hồng vẫn dập dờn bay lượn, có tiếng khóc như chuông bạc của thiếu nữ vang lên.
"Hàng năm ở nơi này, không thấy chàng ta sẽ không trở về âm phủ."
Mùng bảy tháng bảy, quỷ môn mở ra, tân nương chờ người trong mộng đến nhấc lên khăn voan của mình.
Một năm lại một năm, thiếp đã chấp nhất như thế, chàng cần gì phải tuyệt tình đến mức này?
Phu quân a, vì sao chàng vẫn không đến Thập Lý Đình, xốc lên khăn voan của thiếp nhìn xem?
"Phựt" một tiếng, chuỗi Phật châu đứt đoạn trên đầu ngón tay, hỗn loạn rơi xuống, chói mắt cực kì.
Giật mình nhớ tới năm đó xuất giá, hoa ngô đồng đỏ rực trước sân, mẫu thân nói, chuẩn bị y phục tân nương, kết dây đồng tâm cho con gái.
"Ha ha ha..." Đầu ngón tay thu lại, hạt châu nháy mắt tiêu tan, màu đỏ hóa thành mây khói.
Mùng bảy tháng bảy hàng năm, sầu càng thêm sầu.
Không muốn rời đi, không muốn...
Chàng đứng bên ngoài Thập Lý Đình, niệm kinh muốn phổ độ hóa kiếp cho ta, cần gì phải như vậy?
Quỷ thừa thãi nhất là thứ gì? Tất nhiên, chính là thời gian.
Chờ đợi mòn mỏi bảy năm, cuối cùng, người trong lòng của thiếu nữ cũng thắng trận trở về.
Hoa ngô đồng nở rộ đầy sân, mẫu thân nói, đó là một dấu hiệu tốt, rộn ràng chuẩn bị y phục tân nương, kết dây đồng tâm cho con gái. Thiếu nữ xấu hổ cười duyên, thẹn thùng đỏ mặt.
Phủ nhà họ Lạc giăng đèn kết hoa, đón chào tân khách.
Dưới tấm khăn voan đỏ thẫm, tân nương thẹn thùng không yên, bối rối niết qua niết lại chiếc khăn tay, chỉ sợ lang quân sẽ không vừa ý. Bà mối thấy vậy mỉm cười trêu ghẹo, "Đừng lo, đừng xấu hổ."
Sao lại không lo lắng cho được, chờ chàng đã bảy năm, chỉ hận không thể bái đường ngay lập tức.
Chợt nhớ đến trước đây, nàng đã từng đỏ mặt nói rằng, không phải chàng, ta quyết cả đời không gả!
Kiệu hoa khởi hành, tiếng pháo giòn tan. Bà mối vừa đi vừa nói chuyện, "Thiếu phu nhân, Thập Lý Đình đã ở phía trước rồi."
Tân nương gật đầu đã biết, mỉm cười chờ mong.
Vui vẻ muốn nhấc rèm lên, lại bị bà mối phất tay ngăn lại, "Đừng vội, lát nữa tướng quân sẽ đến đây."
Tân nương da mặt mỏng, thẹn thùng thu tay lại, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, tiếp tục chờ lang quân trở về.
Chờ đợi, chờ đợi, lại chờ đợi thêm lát nữa. Sắc trời đã bắt đầu tối mất rồi.
Bà mối sốt ruột thúc giục, "Tướng quân sắp tới đây chưa?"
Tân nương muốn nhấc khăn voan lên, lại bị nha hoàn ngăn cản, "Tiểu thư, đừng vội."
Gió lạnh nổi lên, trời mưa tầm tã, cảnh vật dần trở nên tối đen. Kiệu phu nâng kiệu vào Thập Lý Đình.
Lạc gia cho người tới hỏi, nữ nhi đã được vào Lâm phủ chưa, nếu chưa, sẽ lập tức cho người tới đón về. Sa Hoa mỉm cười từ chối, "Ta đã ra khỏi cửa của Lạc phủ rồi, chỉ đợi tướng quân tới đón. Bảy năm còn chưa ngại, huống chi là một ngày?"
Chờ đợi một hồi, lại chờ thêm một hồi nữa, trời đã trở khuya, ánh trăng nhô lên cao, lúc này có một người cưỡi ngựa phi đến. Người đó quỳ xuống trước mặt Sa Hoa, chắp tay bẩm báo, "Tướng quân đã xuất gia rồi, tiểu thư hãy trở về đi."
Mưa sa, gió giật, sấm chớp nổi lên.
Kiệu hoa không chút động tĩnh.
Người tới lại tiếp tục bẩm báo, "Lâm gia thực có lỗi với tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đang trên đường tới Lạc gia để tạ tội."
Kiệu hoa hơi hơi động, rèm kiệu bị nhấc lên, "Ngươi lặp lại lần nữa."
"Tiểu thư, tướng quân đã xuất gia rồi."
Ầm vang một tiếng, sấm sét nổi lên, sắc mặt bà mối bỗng trở nên tái nhợt, kinh hãi nhìn tân nương ngã vào trong kiệu.
Linh đường ở Lạc phủ hiển hiện đau thương, tiểu thư, cuối cùng cũng trở về nhà.
Ngày đưa tang, tiền giấy phi đầy trời. Tiếng kèn nổi lên như lòng người ai oán. Đi được nửa đường, bỗng có một vị hòa thượng áo trắng chắp tay, thở dài khấn niệm, "A di đà Phật"
Là ai? Người đó là ai vậy?
Đại huynh của Sa Hoa ánh mắt hồng hồng, hung hăng nắm lấy cổ áo của hòa thượng, gào thét, "Tên khốn! Trả lại muội muội cho ta!"
Hòa thượng rơi lệ, chỉ nói một câu, "A di đà Phật".
Trăm năm trôi qua, phù sinh như mộng. Không còn người tương tư nữa, mà vẫn lại tương tư.
Người của Lạc gia đều có một chấp niệm, vì chấp niệm đó, họ có thể cam tâm tình nguyện hóa thân thành thứ vũ khí lợi hại nhất thế gian.
Bên trong Thập Lý Đình, lụa hồng vẫn dập dờn bay lượn, có tiếng khóc như chuông bạc của thiếu nữ vang lên.
"Hàng năm ở nơi này, không thấy chàng ta sẽ không trở về âm phủ."
Mùng bảy tháng bảy, quỷ môn mở ra, tân nương chờ người trong mộng đến nhấc lên khăn voan của mình.
Một năm lại một năm, thiếp đã chấp nhất như thế, chàng cần gì phải tuyệt tình đến mức này?
Phu quân a, vì sao chàng vẫn không đến Thập Lý Đình, xốc lên khăn voan của thiếp nhìn xem?
"Phựt" một tiếng, chuỗi Phật châu đứt đoạn trên đầu ngón tay, hỗn loạn rơi xuống, chói mắt cực kì.
Giật mình nhớ tới năm đó xuất giá, hoa ngô đồng đỏ rực trước sân, mẫu thân nói, chuẩn bị y phục tân nương, kết dây đồng tâm cho con gái.
"Ha ha ha..." Đầu ngón tay thu lại, hạt châu nháy mắt tiêu tan, màu đỏ hóa thành mây khói.
Mùng bảy tháng bảy hàng năm, sầu càng thêm sầu.
Không muốn rời đi, không muốn...
Chàng đứng bên ngoài Thập Lý Đình, niệm kinh muốn phổ độ hóa kiếp cho ta, cần gì phải như vậy?
Quỷ thừa thãi nhất là thứ gì? Tất nhiên, chính là thời gian.
/6
|