Trăm năm trước...
"Tiểu thư, Tướng quân đã xuất gia rồi."
"Chàng... Có lưu lại lời nào cho ta không?" Tân nương xốc lên rèm kiệu hoa, run run hỏi.
"Tướng quân nói, cuộc đời này giết chóc quá nhiều, không thể không xuất gia. Chỉ mong tiểu thư gặp được người như ý, từ nay về sau ân ái một lòng."
Kiệu hoa truyền đến một tràng cười thê lương.
"Mong ta gặp được người như ý, từ nay về sau ân ái một lòng sao? Hahaha..." Tiếng nói vừa dứt, rèm kiệu đã thấm đẫm một ngụm máu tươi.
Nha hoàn sợ hãi vén rèm nhìn xem, chỉ còn thấy tiểu thư nằm đó, khóe miệng uốn lượn máu tươi, hai mắt vẫn còn đang mở.
Tiểu thư nhà họ Lưu, do bệnh tim tái phát, chết ở trong kiệu hoa, chết vào ngày nàng đi xuất giá.
Bảy năm chờ đợi mỏi mòn, chờ qua cả thời thanh xuân tốt đẹp nhất của một người con gái. Từ mười bốn tuổi bắt đầu, bảy năm ròng rã đã trôi qua, lòng ta vẫn không hề thay đổi. Ta đã hứa sẽ chờ chàng kiến công lập nghiệp, ra trận giết địch, thắng trận trở về.
Bảy năm, không phải bảy ngày. Ta ngày ngày đêm đêm thương nhớ chàng, ngồi thêu khăn tay, sửa đồng tâm kết. Nay lại chỉ vì một câu "Cuộc đời này giết chóc quá nhiều", mà hóa thành tro bụi.
Lâm lang, cuộc đời này, chàng đã phụ Sa Hoa thiếp.
Ngày xưa, phụ thân tìm người đến xem bói, đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trầm ngâm phán rằng, tiểu thư mệnh khổ, hôn nhân tan vỡ.
Phụ thân hao hết đầu óc, huynh trưởng hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng mới tìm được một Lâm tướng quân gia cảnh giàu có, làm người chính trực, phụ mẫu đều hiền từ nhân hậu.
Nào ngờ đâu, chưa báo đáp được ân dưỡng dục của song thân, cuộc đời này, thiếp lại vì chàng mà tẫn. Người khác oán thiếp quá cố chấp, nhưng thật ra, chàng cũng đâu khác gì.
Đã trăm năm trôi qua, trăm ngày mùng bảy tháng bảy biến mất, chàng lại chưa bao giờ bước vào Thập Lý Đình, nhấc lên khăn voan cho thiếp thỏa lòng.
Chàng nói trong lòng chàng có Phật, vì sao lại không thể từ bi với thiếp dù chỉ một lần?
"Tiểu thư, Tướng quân đã xuất gia rồi."
"Chàng... Có lưu lại lời nào cho ta không?" Tân nương xốc lên rèm kiệu hoa, run run hỏi.
"Tướng quân nói, cuộc đời này giết chóc quá nhiều, không thể không xuất gia. Chỉ mong tiểu thư gặp được người như ý, từ nay về sau ân ái một lòng."
Kiệu hoa truyền đến một tràng cười thê lương.
"Mong ta gặp được người như ý, từ nay về sau ân ái một lòng sao? Hahaha..." Tiếng nói vừa dứt, rèm kiệu đã thấm đẫm một ngụm máu tươi.
Nha hoàn sợ hãi vén rèm nhìn xem, chỉ còn thấy tiểu thư nằm đó, khóe miệng uốn lượn máu tươi, hai mắt vẫn còn đang mở.
Tiểu thư nhà họ Lưu, do bệnh tim tái phát, chết ở trong kiệu hoa, chết vào ngày nàng đi xuất giá.
Bảy năm chờ đợi mỏi mòn, chờ qua cả thời thanh xuân tốt đẹp nhất của một người con gái. Từ mười bốn tuổi bắt đầu, bảy năm ròng rã đã trôi qua, lòng ta vẫn không hề thay đổi. Ta đã hứa sẽ chờ chàng kiến công lập nghiệp, ra trận giết địch, thắng trận trở về.
Bảy năm, không phải bảy ngày. Ta ngày ngày đêm đêm thương nhớ chàng, ngồi thêu khăn tay, sửa đồng tâm kết. Nay lại chỉ vì một câu "Cuộc đời này giết chóc quá nhiều", mà hóa thành tro bụi.
Lâm lang, cuộc đời này, chàng đã phụ Sa Hoa thiếp.
Ngày xưa, phụ thân tìm người đến xem bói, đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trầm ngâm phán rằng, tiểu thư mệnh khổ, hôn nhân tan vỡ.
Phụ thân hao hết đầu óc, huynh trưởng hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng mới tìm được một Lâm tướng quân gia cảnh giàu có, làm người chính trực, phụ mẫu đều hiền từ nhân hậu.
Nào ngờ đâu, chưa báo đáp được ân dưỡng dục của song thân, cuộc đời này, thiếp lại vì chàng mà tẫn. Người khác oán thiếp quá cố chấp, nhưng thật ra, chàng cũng đâu khác gì.
Đã trăm năm trôi qua, trăm ngày mùng bảy tháng bảy biến mất, chàng lại chưa bao giờ bước vào Thập Lý Đình, nhấc lên khăn voan cho thiếp thỏa lòng.
Chàng nói trong lòng chàng có Phật, vì sao lại không thể từ bi với thiếp dù chỉ một lần?
/6
|