"Sư phụ, chúng ta phải tìm ai vậy?" Tiểu hòa thượng cung kính hỏi.
Lão hòa thượng khoanh tay, "Tìm đại đồ đệ của ta."
"Đại sư huynh? Nhưng sư phụ chưa từng thu đồ đệ nào khác ngoài con cơ mà?" Tiểu hòa thượng khó hiểu.
Lão hòa thượng nắn vuốt chòm râu bạc trắng, "Đó đã là chuyện của trăm năm trước rồi."
Lão hòa thượng chậm rãi nói xong, "Ngày xưa, chiến sự liên miên, dân chúng chịu khổ, oan hồn nổi lên bốn phía. Vi sư ở trước Thập Lý Đình mười dặm, gặp được tướng quân..."
Hắn cưỡi ngựa phi nhanh, trước ngực còn treo một bông hoa lớn màu đỏ, nét mặt lộ rõ vui mừng. Đuôi lông mày tuy rằng sắc bén, nhưng đáy mắt lại hiển hiện ôn nhu. Đôi mắt sáng ngời, dáng người cao to, nhanh nhẹn uy mãnh. Người xuất chúng như vậy, mặc cho ai vừa nhìn đều thấy là một vị công tử sắp sửa thành hôn, làm sao có thể nghĩ đến đó là Lâm tướng quân đánh đâu thắng đó?
Lúc ấy vi sư còn chưa tu hành được bao lâu, lại đã có thể nhìn ra oan hồn nổi lên bốn phía, đủ thấy sát nghiệp của người kia nặng nề đến mức nào.
Đứng cản ngựa của tướng quân lại, "A di đà Phật ".
Tướng quân nhíu mày, thờ ơ bỏ qua, tiến lên phía trước, kèn trống tiếp tục vui mừng.
Vi sư bất đắc dĩ, gõ ra một tiếng mõ, tướng quân cả người rùng mình.
Bốn phía tiểu quỷ hiện lên, thê thảm đến cực điểm, khói đen lượn lờ, tay chân đứt gãy, bám lấy vạt áo của chàng. Lại nhìn đoàn kèn trống xung quanh, ai nấy sắc mặt tím tái, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, ấn đường biến thành màu đen.
Sợ hãi, tướng quân xuống ngựa, chắp tay trước mặt vi sư, "Xin được chỉ giáo."
Vi sư ôn tồn nói, "Bảy năm, tướng quân đã tự nhấn mình vào địa ngục trần gian, oán khí đầy người, nhất định sẽ ảnh hưởng đến những người chí thân bên cạnh."
"Tướng quân cả đời không thể đón dâu, nếu không sẽ hại đến thê tử, cả đời không được đoàn tụ cùng phụ mẫu, nếu không, sẽ đại hạn cho gia đình."
"Ta chỉ có vài lời như thế, a di đà Phật", tiếng gõ mõ lại vang lên.
Thùng thùng thùng... Thùng thùng thùng...
Sắc mặt Lâm Trường khẽ biến, nhớ tới người trong lòng, đau đớn không thôi.
Lòng ta chưa đổi, lòng nàng cũng chưa đổi, cớ gì, lại có một ngày này?
Trầm ngâm thật lâu sau, Lâm Trường mới lên tiếng, "Đợi ta nói rõ ràng cho nàng hiểu rồi sẽ đi cùng ngươi."
Vi sư lắc đầu, việc nhỏ còn không buông, việc lớn sẽ chẳng thành.
Kèn trống lại nổi lên, Lâm Trường thẫn thờ lên ngựa, thầm gọi, Sa Hoa, Sa Hoa...
"Tướng quân, chỉ đi mười dặm nữa là sẽ đến Thập Lý Đình, có thể nhìn thấy tân nương rồi!" Nói xong, tất cả mọi người đều cười vang.
Bàn tay Lâm Trường nắm dây cương lại cứng ngắc một mảnh.
Mưa rơi...
Nét mặt chàng bỗng trở nên lạnh lẽo, con ngựa chấn kinh chồm lên, mọi người nhốn nháo sợ hãi.
"Tướng quân."
Lâm Trường vung roi xuống, con ngựa lập tức đứng im, chàng quay đầu ý bảo mọi người không sao, lại thấy ai nấy sắc mặt tím tái, ấn đường biến thành màu đen, xung quanh tiểu quỷ bắt đầu bò dậy.
Trong mưa, chúng nó gào thét, kêu to, hô hào muốn được đền mạng.
Hai tay chàng trở nên lạnh lẽo, quay đầu về phía trước, lại thấy thân ngựa đã bị tiểu quỷ bám đầy.
"Mệnh, tất cả đều là số mệnh."
Sấm chớp nổi lên, Lâm Trường ngửa mặt thét dài.
"Sa Hoa... Sa Hoa..."
Xuống ngựa, chàng cởi bỏ hỉ phục, mọi người kinh ngạc, không hiểu hỏi, "Tướng quân, vì sao ngài lại làm vậy?"
Lâm Trường thê thảm cười, "Trời muốn ta như thế." Lập tức, tóc dài tản ra, chàng quỳ xuống cúi lạy ba lần về phía Thập Lý Đình.
"Sa Hoa, cuộc đời này ta đã phụ nàng."
Mọi người khó hiểu, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Lâm Trường trợn mắt quát to, "Không ai được tới gần." Sau đó, chàng lại quay đầu, cúi lạy ba lượt về phía Lâm phủ, "Nhi tử bất hiếu, kiếp sau sẽ báo đền."
Thùng thùng thùng... Tiếng mõ vang lên.
Lão hòa thượng xuất hiện ở phía sau, mọi người muốn đuổi, tướng quân không cho.
"Thỉnh sư phụ thu nạp ta làm đồ đệ."
"Thiện tai, thiện tai..."
...
"A di đà Phật", lão hòa thượng nhớ lại xong, chợt thấy vẻ mặt trầm tư của tiểu hòa thượng.
"Sư phụ, vậy tân nương tử kia sau lại thế nào?"
"Nàng ở Thập Lý Đình, không thể siêu thoát." Lão hòa thượng thở dài, "Nam nữ si tình trên đời nhiều lắm..."
"Cố chấp là đáng sợ nhất, có khi sâu không thấy đáy, có khi lại vừa xem đã hiểu ngay."
"Sư phụ, vậy chúng ta đi tìm đại sư huynh là để huynh ấy phổ độ hóa kiếp cho tân nương tử sao?" Tiểu hòa thượng hỏi.
"Cũng không phải." Lão hòa thượng hiền lành nở nụ cười, "Đại sư huynh của ngươi chắc gì đã ít chấp niệm hơn vị tân nương tử ấy."
"Trăm năm trước vi sư muốn giúp hắn thành Phật, hóa giải tai kiếp, không biết rằng lại tạo thành một vòng ân oán mới. Đây cũng là chấp niệm của vi sư a..."
"A? Sư phụ là Phật, như thế nào lại có chấp niệm được?" Tiểu hòa thượng khó hiểu.
"A di đà Phật..." Lão hòa thượng mỉm cười, "Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma."
"Vi sư chỉ muốn cho sư huynh của ngươi nhìn thẳng vào khúc mắc của chính mình. Bởi hắn là nguyên nhân, nếu nguyên nhân không hiểu, làm sao người khác có thể buông được?
Lão hòa thượng lắc đầu, "Có lẽ, sư huynh của ngươi vĩnh viễn không thể thành Phật được."
Trong lòng không có Phật, làm sao có thể luyện thành?
Tâm trí của tướng quân, trăm năm trước, đã sớm dừng ở Thập Lý Đình rồi.
Lão hòa thượng khoanh tay, "Tìm đại đồ đệ của ta."
"Đại sư huynh? Nhưng sư phụ chưa từng thu đồ đệ nào khác ngoài con cơ mà?" Tiểu hòa thượng khó hiểu.
Lão hòa thượng nắn vuốt chòm râu bạc trắng, "Đó đã là chuyện của trăm năm trước rồi."
Lão hòa thượng chậm rãi nói xong, "Ngày xưa, chiến sự liên miên, dân chúng chịu khổ, oan hồn nổi lên bốn phía. Vi sư ở trước Thập Lý Đình mười dặm, gặp được tướng quân..."
Hắn cưỡi ngựa phi nhanh, trước ngực còn treo một bông hoa lớn màu đỏ, nét mặt lộ rõ vui mừng. Đuôi lông mày tuy rằng sắc bén, nhưng đáy mắt lại hiển hiện ôn nhu. Đôi mắt sáng ngời, dáng người cao to, nhanh nhẹn uy mãnh. Người xuất chúng như vậy, mặc cho ai vừa nhìn đều thấy là một vị công tử sắp sửa thành hôn, làm sao có thể nghĩ đến đó là Lâm tướng quân đánh đâu thắng đó?
Lúc ấy vi sư còn chưa tu hành được bao lâu, lại đã có thể nhìn ra oan hồn nổi lên bốn phía, đủ thấy sát nghiệp của người kia nặng nề đến mức nào.
Đứng cản ngựa của tướng quân lại, "A di đà Phật ".
Tướng quân nhíu mày, thờ ơ bỏ qua, tiến lên phía trước, kèn trống tiếp tục vui mừng.
Vi sư bất đắc dĩ, gõ ra một tiếng mõ, tướng quân cả người rùng mình.
Bốn phía tiểu quỷ hiện lên, thê thảm đến cực điểm, khói đen lượn lờ, tay chân đứt gãy, bám lấy vạt áo của chàng. Lại nhìn đoàn kèn trống xung quanh, ai nấy sắc mặt tím tái, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, ấn đường biến thành màu đen.
Sợ hãi, tướng quân xuống ngựa, chắp tay trước mặt vi sư, "Xin được chỉ giáo."
Vi sư ôn tồn nói, "Bảy năm, tướng quân đã tự nhấn mình vào địa ngục trần gian, oán khí đầy người, nhất định sẽ ảnh hưởng đến những người chí thân bên cạnh."
"Tướng quân cả đời không thể đón dâu, nếu không sẽ hại đến thê tử, cả đời không được đoàn tụ cùng phụ mẫu, nếu không, sẽ đại hạn cho gia đình."
"Ta chỉ có vài lời như thế, a di đà Phật", tiếng gõ mõ lại vang lên.
Thùng thùng thùng... Thùng thùng thùng...
Sắc mặt Lâm Trường khẽ biến, nhớ tới người trong lòng, đau đớn không thôi.
Lòng ta chưa đổi, lòng nàng cũng chưa đổi, cớ gì, lại có một ngày này?
Trầm ngâm thật lâu sau, Lâm Trường mới lên tiếng, "Đợi ta nói rõ ràng cho nàng hiểu rồi sẽ đi cùng ngươi."
Vi sư lắc đầu, việc nhỏ còn không buông, việc lớn sẽ chẳng thành.
Kèn trống lại nổi lên, Lâm Trường thẫn thờ lên ngựa, thầm gọi, Sa Hoa, Sa Hoa...
"Tướng quân, chỉ đi mười dặm nữa là sẽ đến Thập Lý Đình, có thể nhìn thấy tân nương rồi!" Nói xong, tất cả mọi người đều cười vang.
Bàn tay Lâm Trường nắm dây cương lại cứng ngắc một mảnh.
Mưa rơi...
Nét mặt chàng bỗng trở nên lạnh lẽo, con ngựa chấn kinh chồm lên, mọi người nhốn nháo sợ hãi.
"Tướng quân."
Lâm Trường vung roi xuống, con ngựa lập tức đứng im, chàng quay đầu ý bảo mọi người không sao, lại thấy ai nấy sắc mặt tím tái, ấn đường biến thành màu đen, xung quanh tiểu quỷ bắt đầu bò dậy.
Trong mưa, chúng nó gào thét, kêu to, hô hào muốn được đền mạng.
Hai tay chàng trở nên lạnh lẽo, quay đầu về phía trước, lại thấy thân ngựa đã bị tiểu quỷ bám đầy.
"Mệnh, tất cả đều là số mệnh."
Sấm chớp nổi lên, Lâm Trường ngửa mặt thét dài.
"Sa Hoa... Sa Hoa..."
Xuống ngựa, chàng cởi bỏ hỉ phục, mọi người kinh ngạc, không hiểu hỏi, "Tướng quân, vì sao ngài lại làm vậy?"
Lâm Trường thê thảm cười, "Trời muốn ta như thế." Lập tức, tóc dài tản ra, chàng quỳ xuống cúi lạy ba lần về phía Thập Lý Đình.
"Sa Hoa, cuộc đời này ta đã phụ nàng."
Mọi người khó hiểu, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Lâm Trường trợn mắt quát to, "Không ai được tới gần." Sau đó, chàng lại quay đầu, cúi lạy ba lượt về phía Lâm phủ, "Nhi tử bất hiếu, kiếp sau sẽ báo đền."
Thùng thùng thùng... Tiếng mõ vang lên.
Lão hòa thượng xuất hiện ở phía sau, mọi người muốn đuổi, tướng quân không cho.
"Thỉnh sư phụ thu nạp ta làm đồ đệ."
"Thiện tai, thiện tai..."
...
"A di đà Phật", lão hòa thượng nhớ lại xong, chợt thấy vẻ mặt trầm tư của tiểu hòa thượng.
"Sư phụ, vậy tân nương tử kia sau lại thế nào?"
"Nàng ở Thập Lý Đình, không thể siêu thoát." Lão hòa thượng thở dài, "Nam nữ si tình trên đời nhiều lắm..."
"Cố chấp là đáng sợ nhất, có khi sâu không thấy đáy, có khi lại vừa xem đã hiểu ngay."
"Sư phụ, vậy chúng ta đi tìm đại sư huynh là để huynh ấy phổ độ hóa kiếp cho tân nương tử sao?" Tiểu hòa thượng hỏi.
"Cũng không phải." Lão hòa thượng hiền lành nở nụ cười, "Đại sư huynh của ngươi chắc gì đã ít chấp niệm hơn vị tân nương tử ấy."
"Trăm năm trước vi sư muốn giúp hắn thành Phật, hóa giải tai kiếp, không biết rằng lại tạo thành một vòng ân oán mới. Đây cũng là chấp niệm của vi sư a..."
"A? Sư phụ là Phật, như thế nào lại có chấp niệm được?" Tiểu hòa thượng khó hiểu.
"A di đà Phật..." Lão hòa thượng mỉm cười, "Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma."
"Vi sư chỉ muốn cho sư huynh của ngươi nhìn thẳng vào khúc mắc của chính mình. Bởi hắn là nguyên nhân, nếu nguyên nhân không hiểu, làm sao người khác có thể buông được?
Lão hòa thượng lắc đầu, "Có lẽ, sư huynh của ngươi vĩnh viễn không thể thành Phật được."
Trong lòng không có Phật, làm sao có thể luyện thành?
Tâm trí của tướng quân, trăm năm trước, đã sớm dừng ở Thập Lý Đình rồi.
/6
|