20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*
- Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe)
Bà đỡ vui mừng hét lên :
- Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư
Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm
rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn
hoa quả trên chiếc bàn :
- Vừa hay. . . . đúng ý của ta
Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một
ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng
ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng
- Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu
Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về
phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé.
- Con tôi đâu
Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử
Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :
- cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng
qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . .
Đôi mắt Phượng Lâm hơi giao động, sau đó lại bình tĩnh trở lại :
- Được, cứ như vậy đi
Nghe xong câu trả lời vừa ý, Tử Minh đứng dậy bước ra khỏi cửa. Như chợt
nhớ cái gì đó, hắn lại nói tiếp :
- Nếu bất cứ ai biết nó sống. . . .
- Tôi biết rồi
Ý cười trên khuôn mặt càng hiện rõ, hắn bước ra khỏi căn phòng. Chỉ còn lại
Phượng Lâm với nụ cười thỏa mãn trên môi. . . .
- Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe)
Bà đỡ vui mừng hét lên :
- Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư
Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm
rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn
hoa quả trên chiếc bàn :
- Vừa hay. . . . đúng ý của ta
Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một
ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng
ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng
- Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu
Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về
phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé.
- Con tôi đâu
Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử
Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :
- cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng
qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . .
Đôi mắt Phượng Lâm hơi giao động, sau đó lại bình tĩnh trở lại :
- Được, cứ như vậy đi
Nghe xong câu trả lời vừa ý, Tử Minh đứng dậy bước ra khỏi cửa. Như chợt
nhớ cái gì đó, hắn lại nói tiếp :
- Nếu bất cứ ai biết nó sống. . . .
- Tôi biết rồi
Ý cười trên khuôn mặt càng hiện rõ, hắn bước ra khỏi căn phòng. Chỉ còn lại
Phượng Lâm với nụ cười thỏa mãn trên môi. . . .
/30
|