Bạn đã từng nghĩ, một đứa trẻ sẽ làm gì khi bước vô bóng tối trong cuộc
đời, và đây sẽ là cái cách khiến ngta hoảng sợ khi biết đứa trẻ đó vốn dĩ là. ..*
* 3 năm sau *
Tất cả mọi người dừng động tác lại, sau đó cúi chào, Mạc Tử dường như
đã quen với chuyện đó nên không hề nói gì, nhưng tay hắn lại dắt 1 đứa trẻ
đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Phải đứa trẻ đó là Mặc tuyết ( ôi chị
ý quá so kute :V ), nó ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dắt tay nó đi một cách
khó hiểu. Ai cũng vẻ mặt hiếu kì không biết tại sao chủ tử lại đưa 1 nhóc con
vào đây làm gì? Để Mặc Tuyết đứng trên thảm, Mặc Tử ngồi lên chiếc ghế xa
xa đầy kiêu ngạo kia, sau đó trầm giọng nói :
- Từ nay về sau, ta muốn các ngươi khiến nó trở thành sát thủ đứng
đầu trong thiên hạ vượt qua chính bản thân các ngươi và ngay cả ta cũng vậy
Tất cả chấn đông, ' sát thủ đứng đầu thiên hạ' chuyện này là chuyện
không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thực lực của chủ tử, bởi một tay ông
tạo nên bọn họ
- Vân, Nha,Song, Trâm, Anh
- Có thuộc hạ
- Ta giao nó cho các ngươi
Tám con mắt nhìn nhau, Tử Minh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguy
hiểm tựa như con báo đang săn mồi :
- Các ngươi dám kháng lệnh của ta
- dạ không
Tử Minh nhìn Mặc Tuyết, tựa như hiểu ý hắn, Mặc Tuyết gật đầu, Chỉ thấy
Tử Minh tựa tiếu phi tiếu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, bọn họ
tiến lại nhìn đứa trẻ. Nó thật kì là, bọn họ hầu hết luôn tỏa sát khí khi luyện tập
bởi nếu k phải ngươi chết thì ta chết. Rất nhiều người còn chưa đứng vững
nói chi 1 đứa trẻ. Cái nhìn của bọn họ khiến Mặc Tuyết bật cười - tiếng cười lanh
lảnh tựa như suối làm mọi người cảm giác cô nhóc này thật thú vị. Lúc này, bé
im lặng nhìn 5 người mà hắn lựa chọn. Lắc cái đầu qua lại, bé lấy trong tay chiếc
lông vũ màu trắng. Mọi người sững sờ, lông vũ biểu tượng cho sức mạnh và
quyền lực của họ, trong tổ chức Kì Môn này , màu trắng có nghĩa là tương đương
với phó chủ tử của họ. Bé tiến đến đưa cung vũ cho Kì Song lên tiếng :
- Đây là quà ra mắt của muội cho ca ca, ca ca là người mạnh nhất trong
tất cả ở đây, tương đương với việc muội sẽ không chết
Im lặng. Cảm giác này là sợ hãi đến không nói nên lời. Kỳ Song là một trường
hợp đặc biệt trong Ngũ Dạ , hầu hết chưa ai biết Kì Song mạnh đến đâu nhưng
Ngũ Dạ không phải thuộc dạng dễ đùa bởi họ do chính chủ tử truyền đạt tất cả
kĩ năng của mình cho họ. Kỳ Song cũng rất muốn biết tiếp theo bé sẽ làm gì nên
cúi người cầm chiếc lông vũ. Thật ra, Kỳ Song vốn không hứng thú với chức vị
này, chẳng qua lại hiếu kì với cô bé này mà thôi. Bỗng một bàn tay non nớt ôm
lấy cổ hắn :
- Đã nhận quà thì huynh cũng nên đáp lễ đi chứ, nếu không thật là không
phải nha
Hắn nheo mắ lại, đôi mắt lúc này lộ rõ vẻ muốn giết người nhưng đứa trẻ đó
dường như chỉ coi đó như một lời khiêu khích sau đó lại cười rộ lên, ghé sát
đôi môi mình vào tai hắn, Mặc Tuyết nói nhỏ :
- Ca ca muốn giết muội - Lắc cái đầu nhỏ như tự trả lời câu hỏi của mình
- không được đâu, nếu không ca sẽ chết đó . . ..
đời, và đây sẽ là cái cách khiến ngta hoảng sợ khi biết đứa trẻ đó vốn dĩ là. ..*
* 3 năm sau *
Tất cả mọi người dừng động tác lại, sau đó cúi chào, Mạc Tử dường như
đã quen với chuyện đó nên không hề nói gì, nhưng tay hắn lại dắt 1 đứa trẻ
đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Phải đứa trẻ đó là Mặc tuyết ( ôi chị
ý quá so kute :V ), nó ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dắt tay nó đi một cách
khó hiểu. Ai cũng vẻ mặt hiếu kì không biết tại sao chủ tử lại đưa 1 nhóc con
vào đây làm gì? Để Mặc Tuyết đứng trên thảm, Mặc Tử ngồi lên chiếc ghế xa
xa đầy kiêu ngạo kia, sau đó trầm giọng nói :
- Từ nay về sau, ta muốn các ngươi khiến nó trở thành sát thủ đứng
đầu trong thiên hạ vượt qua chính bản thân các ngươi và ngay cả ta cũng vậy
Tất cả chấn đông, ' sát thủ đứng đầu thiên hạ' chuyện này là chuyện
không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thực lực của chủ tử, bởi một tay ông
tạo nên bọn họ
- Vân, Nha,Song, Trâm, Anh
- Có thuộc hạ
- Ta giao nó cho các ngươi
Tám con mắt nhìn nhau, Tử Minh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguy
hiểm tựa như con báo đang săn mồi :
- Các ngươi dám kháng lệnh của ta
- dạ không
Tử Minh nhìn Mặc Tuyết, tựa như hiểu ý hắn, Mặc Tuyết gật đầu, Chỉ thấy
Tử Minh tựa tiếu phi tiếu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, bọn họ
tiến lại nhìn đứa trẻ. Nó thật kì là, bọn họ hầu hết luôn tỏa sát khí khi luyện tập
bởi nếu k phải ngươi chết thì ta chết. Rất nhiều người còn chưa đứng vững
nói chi 1 đứa trẻ. Cái nhìn của bọn họ khiến Mặc Tuyết bật cười - tiếng cười lanh
lảnh tựa như suối làm mọi người cảm giác cô nhóc này thật thú vị. Lúc này, bé
im lặng nhìn 5 người mà hắn lựa chọn. Lắc cái đầu qua lại, bé lấy trong tay chiếc
lông vũ màu trắng. Mọi người sững sờ, lông vũ biểu tượng cho sức mạnh và
quyền lực của họ, trong tổ chức Kì Môn này , màu trắng có nghĩa là tương đương
với phó chủ tử của họ. Bé tiến đến đưa cung vũ cho Kì Song lên tiếng :
- Đây là quà ra mắt của muội cho ca ca, ca ca là người mạnh nhất trong
tất cả ở đây, tương đương với việc muội sẽ không chết
Im lặng. Cảm giác này là sợ hãi đến không nói nên lời. Kỳ Song là một trường
hợp đặc biệt trong Ngũ Dạ , hầu hết chưa ai biết Kì Song mạnh đến đâu nhưng
Ngũ Dạ không phải thuộc dạng dễ đùa bởi họ do chính chủ tử truyền đạt tất cả
kĩ năng của mình cho họ. Kỳ Song cũng rất muốn biết tiếp theo bé sẽ làm gì nên
cúi người cầm chiếc lông vũ. Thật ra, Kỳ Song vốn không hứng thú với chức vị
này, chẳng qua lại hiếu kì với cô bé này mà thôi. Bỗng một bàn tay non nớt ôm
lấy cổ hắn :
- Đã nhận quà thì huynh cũng nên đáp lễ đi chứ, nếu không thật là không
phải nha
Hắn nheo mắ lại, đôi mắt lúc này lộ rõ vẻ muốn giết người nhưng đứa trẻ đó
dường như chỉ coi đó như một lời khiêu khích sau đó lại cười rộ lên, ghé sát
đôi môi mình vào tai hắn, Mặc Tuyết nói nhỏ :
- Ca ca muốn giết muội - Lắc cái đầu nhỏ như tự trả lời câu hỏi của mình
- không được đâu, nếu không ca sẽ chết đó . . ..
/30
|