Ra tới sân trường, Hàn Dương quay lại nhìn Tử Kỳ một cách kì lạ -“ Anh thay đổi thật nhiều”.
Nghe thấy Hàn Dương nói vậy, Tử Kỳ cũng không khó chịu thậm chí còn cười –“Tại sao không thay đổi được khi đã yêu em chứ, vì em anh cũng có thể thay đổi để em yêu anh”.
-“Nhưng tôi cảm thấy không quen, và anh nhìn đi, toàn trường bây giờ nhìn chúng ta như những con khỉ trong vườn bách thú , tôi không thể chịu nổi những ánh mắt này. Anh cũng biết tôi hóa trang như thế này là để tránh phiền toái, vậy mà bây giờ mục đích của tôi đã không còn thực hiện được nữa.”
-“Anh đảm bảo sẽ không ai làm khó dễ em”- Tử Kỳ tự tin.
-“Cho dù không có anh cũng không ai có thể làm khó dễ tôi, đơn giản tôi chỉ muốn mình không phải là nhân vật trung tâm của mọi tin đồn”
-“Điều đó bây giờ không thể được nữa, em cũng đã chấp nhận làm người yêu của anh thì cũng phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với mọi việc, anh tin người thừa kế tương lai của tập đoàn Hàn thị lớn nhất nhì châu Á không phải là người dễ bị ngã. Em hãy xem đây như là một lần tập huấn để đối phó với mọi việc đi ”
Câu nói này của Tử Kỳ đã làm cho Hàn Dương cảm thấy tâm trạng có chút chấn động, thật tâm nàng không hề muốn làm cái gì là người thừa kế, nàng chỉ muốn làm một người bình thường, dùng chính sức lực của mình để tạo nên sự nghiệp cho riêng mình chứ không phải thừa hưởng của ba mẹ. Nhưng mặc dù nàng suy nghĩ như vậy,thì hoàn cảnh của nàng cũng không được như ý muốn, từ nhỏ tới lớn nàng luôn được ba mình bao bọc che chở, chưa phải gặp chuyện gì quá khó xử, cũng chưa gặp bất kì nguy hiểm nào, vì thế so với sự kiện lần này đã làm cho nàng có chút bối rối.
-“Anh nói đúng, tôi phải dần thích ứng với chuyện này”- Hàn Dương ảo não khuất phục.
-“Rất tốt, dẹp bỏ mọi chuyện sang một bên, chúng ta ăn cơm thôi, em thích ăn bò bít tết đúng không? Ăn đi” – Tử Kỳ vừa nói vừa mở hộp cơm ra gắp một miếng thịt bò cho Hàn Dương.
Hàn Dương vẫn chưa thể quen với thái độ này của Tử Kỳ, nhưng cũng không có ghét bỏ, vì vậy mở miệng tiếp nhận đồ của Tử Kỳ. Khi nhìn thấy Tử Kỳ cười với mình bằng một nụ cười rất hạnh phúc trong lòng của nàng cũng có một cái gì đó dao động, như một cỗ nước ấm chảy qua, cảm giác như hiện tại cũng không phải là tệ.
Hàn Dương dần quen với việc mình là bạn gái của Tử Kỳ, nàng không còn để ý tới những ánh mắt nhìn mình nữa. Càng ngày nàng càng cảm thấy Tử Kỳ đối với mình là thật lòng, mặc dù đối với người khác Tử Kỳ vẫn rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hàn Dương là hắn lại cười tươi đi đến bên nàng. Hàng ngày vẫn đến nhà đưa nàng đi học, cuối tuần là thời gian hẹn hò của hai người. Từ lúc có Hàn Dương, Tử Kỳ không còn thường xuyên đi chơi với Triệu Phong, làm cho hắn cảm thấy rất tức giận còn nói Tử Kỳ là trọng sắc khinh bạn. nhưng Tử Kỳ không quan tâm đến hắn, làm cho Triệu Phong tức giận đến nỗi bỏ đi. Hiện tại bây giờ đối với Tử Kỳ mà nói, cuộc sống chỉ có Hàn Dương. Tử Kỳ luôn xem việc buồn vui của Hàn Dương chính là buồn vui của mình, vì thế hắn hết sức bảo vệ nàng, tránh cho nàng gặp phải phiền toái từ những cô gái khác, cho nên từ lúc hai người chính thức công khai đến giờ cũng không có ai dám đến làm phiền Hàn Dương.
Phần về Hàn Dương, nàng cảm thấy quãng thời gian này thật mới mẻ và hạnh phúc. Hai từ “hạnh phúc” này hoàn toàn không giống với hạnh phúc trước kia của nàng. Nàng thường xuyên nghĩ đến Tử Kỳ hơn, thỉnh thoảng nghĩ tới Tử Kỳ làm nàng vui vẻ bất giác ngồi cười một mình. Cái nhìn đối với Tử Kỳ cũng dần dần khác đi, nàng cảm thấy hắn có điểm đáng yêu, có thể tin tưởng, chứ không phải chỉ là lạnh lùng, đáng ghét như ban đầu.
Cuộc sống hạnh phúc của hai người cứ thế trôi qua, Hàn Dương bây giờ có thể khẳng định rằng nàng đã yêu Tử Kỳ, và nàng cũng khẳng định chắc chắn Tử Kỳ yêu mình. Vì thế tuy rằng chưa hết thời hạn yêu thử ba tháng, nhưng nàng đã nói cho Tử Kỳ rằng sẽ chính thức trở thành bạn gái thật sự của hắn. Đối với tin này Tử Kỳ cảm thấy cực kì vui vẻ, bởi vì đây là mong muốn của Tử Kỳ bấy lâu nay. Tử Kỳ thấy ông trời đã ưu ái hắn, đã ban cho hắn một thiên sứ là Hàn Dương để giúp hắn tin tưởng và yêu thêm một lần nữa, vì thế hắn âm thầm quyết định và thề rằng đời này chỉ yêu một mình Hàn Dương, quyết không để nàng chịu một sự ủy khuất nào.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi mối quan hệ của Hàn Dương và Tử Kỳ đang trên thiên đường hạnh phúc thì Thu Mai xuất hiện. Sau một năm chia tay với Tử Kỳ, đây là lần đầu tiên Thu Mai lộ diện. Thu Mai bằng tuổi Hàn Dương, bề ngoài cũng là một mỹ nữ động lòng người, cô nàng trước kia học ở học viện Thần Lục, nhưng không hiểu vì lý do gì đột nhiên chuyển sang trường của Hàn Dương và Tử Kỳ học, lại còn chuyển vào đúng lớp của Hàn Dương. Hôm đầu tiên Thu Mai xuất hiện đã làm cho lớp của Hàn Dương náo động. Con trai thì tranh nhau làm quen, Thu Mai cũng không có thái độ chán ghét ai, đối với ai cũng nở nụ cười làm quen. Nếu không phải là đã biết được bản chất thật của Thu Mai thì Hàn Dương cũng sẽ cho rằng Thu Mai là một cô gái rất khả ái, tiếc rằng đằng sau nụ cười xinh đẹp kia là một lòng dạ điêu ngoa tham lam.
Tới giờ ra chơi, Hàn Dương vẫn như thường lệ là ngồi tại chỗ của mình chuẩn bị cho môn tiếp theo thì Thu Mai đến làm quen.
-“Chào bạn, Mình là Thu Mai, chúng ta có thể làm bạn được không?”- Thu Mai vừa nói vừa nở một nụ cười quyến rũ.
Nhìn thấy nụ cười giả tạo của Thu Mai làm cho Hàn Dương sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng cũng không nói ra –“Mình là Hàn Dương, chào bạn”.
-“Mình biết, bạn là người yêu của Tử Kỳ phải không? Mình là “bạn cũ” của Tử Kỳ”.
“Bạn cũ”? Nghe hai từ này thật là nực cười. Nếu không phải vì cô ta thì Tử Kỳ của nàng đã không trở nên lạnh lùng như hiện tại, lại càng không phải biết đánh nhau như bây giờ.
-“Mình cần học bài, bạn có thể tránh ra chỗ khác không?” –Hàn Dương nhàn nhạt lên tiếng, nàng cảm thấy không thể nói chuyện với loại người dối trá này thêm một chút nào nữa.
Nghe thấy Hàn Dương nói như vậy, Thu Mai cảm thấy lúng túng, sau đó rời đi, không làm phiền Hàn Dương nữa.
Lúc tan trường, Hàn Dương nói cho Tử Kỳ biết sự hiện diện của Thu Mai, đúng như dự đoán của nàng, sau khi nghe xong vẻ mặt của Tử Kỳ lập tức trầm xuống. Tử Kỳ nói chuyện về Thu Mai đã không còn liên quan tới hắn, về sau nàng không cần phải kể lại cho hắn nghe.
Thấy biểu hiện của Tử Kỳ như vậy, Hàn Dương cũng không nói thêm gì nữa, nàng tin tưởng vào tình yêu của hai người, mặc dù hai người yêu nhau chưa được bao lâu. Hai người lại tiếp tục có những khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau mà không biết rằng phía sau đang có một cơn bão âm thầm nổi lên nhằm chia cắt hai người.
Thu Mai lặng lẽ đứng từ xa nhìn hai người có những khoảng hạnh phúc, trong lòng nổi lên ghen tị, Tử Kỳ là của cô, không ai có thể cướp đi, cho dù nàng đã từng vứt bỏ thì cũng không ai có quyền lấy đi, Tử Kỳ mãi mãi là của nàng. Nếu nàng không có được thì không ai có được, không ăn được thì nàng sẽ đạp đổ. Vì vậy nàng bắt đầu tìm kế hạch tiếp cận Tử Kỳ, nàng tin tưởng rằng Tử Kỳ vẫn còn tình cảm với nàng, chỉ cần nàng quay lại thì Tử Kỳ cũng sẽ quay lại.
Nghe thấy Hàn Dương nói vậy, Tử Kỳ cũng không khó chịu thậm chí còn cười –“Tại sao không thay đổi được khi đã yêu em chứ, vì em anh cũng có thể thay đổi để em yêu anh”.
-“Nhưng tôi cảm thấy không quen, và anh nhìn đi, toàn trường bây giờ nhìn chúng ta như những con khỉ trong vườn bách thú , tôi không thể chịu nổi những ánh mắt này. Anh cũng biết tôi hóa trang như thế này là để tránh phiền toái, vậy mà bây giờ mục đích của tôi đã không còn thực hiện được nữa.”
-“Anh đảm bảo sẽ không ai làm khó dễ em”- Tử Kỳ tự tin.
-“Cho dù không có anh cũng không ai có thể làm khó dễ tôi, đơn giản tôi chỉ muốn mình không phải là nhân vật trung tâm của mọi tin đồn”
-“Điều đó bây giờ không thể được nữa, em cũng đã chấp nhận làm người yêu của anh thì cũng phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với mọi việc, anh tin người thừa kế tương lai của tập đoàn Hàn thị lớn nhất nhì châu Á không phải là người dễ bị ngã. Em hãy xem đây như là một lần tập huấn để đối phó với mọi việc đi ”
Câu nói này của Tử Kỳ đã làm cho Hàn Dương cảm thấy tâm trạng có chút chấn động, thật tâm nàng không hề muốn làm cái gì là người thừa kế, nàng chỉ muốn làm một người bình thường, dùng chính sức lực của mình để tạo nên sự nghiệp cho riêng mình chứ không phải thừa hưởng của ba mẹ. Nhưng mặc dù nàng suy nghĩ như vậy,thì hoàn cảnh của nàng cũng không được như ý muốn, từ nhỏ tới lớn nàng luôn được ba mình bao bọc che chở, chưa phải gặp chuyện gì quá khó xử, cũng chưa gặp bất kì nguy hiểm nào, vì thế so với sự kiện lần này đã làm cho nàng có chút bối rối.
-“Anh nói đúng, tôi phải dần thích ứng với chuyện này”- Hàn Dương ảo não khuất phục.
-“Rất tốt, dẹp bỏ mọi chuyện sang một bên, chúng ta ăn cơm thôi, em thích ăn bò bít tết đúng không? Ăn đi” – Tử Kỳ vừa nói vừa mở hộp cơm ra gắp một miếng thịt bò cho Hàn Dương.
Hàn Dương vẫn chưa thể quen với thái độ này của Tử Kỳ, nhưng cũng không có ghét bỏ, vì vậy mở miệng tiếp nhận đồ của Tử Kỳ. Khi nhìn thấy Tử Kỳ cười với mình bằng một nụ cười rất hạnh phúc trong lòng của nàng cũng có một cái gì đó dao động, như một cỗ nước ấm chảy qua, cảm giác như hiện tại cũng không phải là tệ.
Hàn Dương dần quen với việc mình là bạn gái của Tử Kỳ, nàng không còn để ý tới những ánh mắt nhìn mình nữa. Càng ngày nàng càng cảm thấy Tử Kỳ đối với mình là thật lòng, mặc dù đối với người khác Tử Kỳ vẫn rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hàn Dương là hắn lại cười tươi đi đến bên nàng. Hàng ngày vẫn đến nhà đưa nàng đi học, cuối tuần là thời gian hẹn hò của hai người. Từ lúc có Hàn Dương, Tử Kỳ không còn thường xuyên đi chơi với Triệu Phong, làm cho hắn cảm thấy rất tức giận còn nói Tử Kỳ là trọng sắc khinh bạn. nhưng Tử Kỳ không quan tâm đến hắn, làm cho Triệu Phong tức giận đến nỗi bỏ đi. Hiện tại bây giờ đối với Tử Kỳ mà nói, cuộc sống chỉ có Hàn Dương. Tử Kỳ luôn xem việc buồn vui của Hàn Dương chính là buồn vui của mình, vì thế hắn hết sức bảo vệ nàng, tránh cho nàng gặp phải phiền toái từ những cô gái khác, cho nên từ lúc hai người chính thức công khai đến giờ cũng không có ai dám đến làm phiền Hàn Dương.
Phần về Hàn Dương, nàng cảm thấy quãng thời gian này thật mới mẻ và hạnh phúc. Hai từ “hạnh phúc” này hoàn toàn không giống với hạnh phúc trước kia của nàng. Nàng thường xuyên nghĩ đến Tử Kỳ hơn, thỉnh thoảng nghĩ tới Tử Kỳ làm nàng vui vẻ bất giác ngồi cười một mình. Cái nhìn đối với Tử Kỳ cũng dần dần khác đi, nàng cảm thấy hắn có điểm đáng yêu, có thể tin tưởng, chứ không phải chỉ là lạnh lùng, đáng ghét như ban đầu.
Cuộc sống hạnh phúc của hai người cứ thế trôi qua, Hàn Dương bây giờ có thể khẳng định rằng nàng đã yêu Tử Kỳ, và nàng cũng khẳng định chắc chắn Tử Kỳ yêu mình. Vì thế tuy rằng chưa hết thời hạn yêu thử ba tháng, nhưng nàng đã nói cho Tử Kỳ rằng sẽ chính thức trở thành bạn gái thật sự của hắn. Đối với tin này Tử Kỳ cảm thấy cực kì vui vẻ, bởi vì đây là mong muốn của Tử Kỳ bấy lâu nay. Tử Kỳ thấy ông trời đã ưu ái hắn, đã ban cho hắn một thiên sứ là Hàn Dương để giúp hắn tin tưởng và yêu thêm một lần nữa, vì thế hắn âm thầm quyết định và thề rằng đời này chỉ yêu một mình Hàn Dương, quyết không để nàng chịu một sự ủy khuất nào.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi mối quan hệ của Hàn Dương và Tử Kỳ đang trên thiên đường hạnh phúc thì Thu Mai xuất hiện. Sau một năm chia tay với Tử Kỳ, đây là lần đầu tiên Thu Mai lộ diện. Thu Mai bằng tuổi Hàn Dương, bề ngoài cũng là một mỹ nữ động lòng người, cô nàng trước kia học ở học viện Thần Lục, nhưng không hiểu vì lý do gì đột nhiên chuyển sang trường của Hàn Dương và Tử Kỳ học, lại còn chuyển vào đúng lớp của Hàn Dương. Hôm đầu tiên Thu Mai xuất hiện đã làm cho lớp của Hàn Dương náo động. Con trai thì tranh nhau làm quen, Thu Mai cũng không có thái độ chán ghét ai, đối với ai cũng nở nụ cười làm quen. Nếu không phải là đã biết được bản chất thật của Thu Mai thì Hàn Dương cũng sẽ cho rằng Thu Mai là một cô gái rất khả ái, tiếc rằng đằng sau nụ cười xinh đẹp kia là một lòng dạ điêu ngoa tham lam.
Tới giờ ra chơi, Hàn Dương vẫn như thường lệ là ngồi tại chỗ của mình chuẩn bị cho môn tiếp theo thì Thu Mai đến làm quen.
-“Chào bạn, Mình là Thu Mai, chúng ta có thể làm bạn được không?”- Thu Mai vừa nói vừa nở một nụ cười quyến rũ.
Nhìn thấy nụ cười giả tạo của Thu Mai làm cho Hàn Dương sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng cũng không nói ra –“Mình là Hàn Dương, chào bạn”.
-“Mình biết, bạn là người yêu của Tử Kỳ phải không? Mình là “bạn cũ” của Tử Kỳ”.
“Bạn cũ”? Nghe hai từ này thật là nực cười. Nếu không phải vì cô ta thì Tử Kỳ của nàng đã không trở nên lạnh lùng như hiện tại, lại càng không phải biết đánh nhau như bây giờ.
-“Mình cần học bài, bạn có thể tránh ra chỗ khác không?” –Hàn Dương nhàn nhạt lên tiếng, nàng cảm thấy không thể nói chuyện với loại người dối trá này thêm một chút nào nữa.
Nghe thấy Hàn Dương nói như vậy, Thu Mai cảm thấy lúng túng, sau đó rời đi, không làm phiền Hàn Dương nữa.
Lúc tan trường, Hàn Dương nói cho Tử Kỳ biết sự hiện diện của Thu Mai, đúng như dự đoán của nàng, sau khi nghe xong vẻ mặt của Tử Kỳ lập tức trầm xuống. Tử Kỳ nói chuyện về Thu Mai đã không còn liên quan tới hắn, về sau nàng không cần phải kể lại cho hắn nghe.
Thấy biểu hiện của Tử Kỳ như vậy, Hàn Dương cũng không nói thêm gì nữa, nàng tin tưởng vào tình yêu của hai người, mặc dù hai người yêu nhau chưa được bao lâu. Hai người lại tiếp tục có những khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau mà không biết rằng phía sau đang có một cơn bão âm thầm nổi lên nhằm chia cắt hai người.
Thu Mai lặng lẽ đứng từ xa nhìn hai người có những khoảng hạnh phúc, trong lòng nổi lên ghen tị, Tử Kỳ là của cô, không ai có thể cướp đi, cho dù nàng đã từng vứt bỏ thì cũng không ai có quyền lấy đi, Tử Kỳ mãi mãi là của nàng. Nếu nàng không có được thì không ai có được, không ăn được thì nàng sẽ đạp đổ. Vì vậy nàng bắt đầu tìm kế hạch tiếp cận Tử Kỳ, nàng tin tưởng rằng Tử Kỳ vẫn còn tình cảm với nàng, chỉ cần nàng quay lại thì Tử Kỳ cũng sẽ quay lại.
/40
|