Ngày hôm đó, Thu Mai đến nhà của Tử Kỳ, vì ba mẹ Thu Mai và ba mẹ của Tử Kỳ là bạn lâu năm, nên trước kia khi còn là người yêu của Tử Kỳ, Thu Mai cũng thường xuyên đến nhà Tử Kỳ. Đối với ba mẹ Tử Kỳ thì Thu Mai vẫn là một cô bé xinh xắn đáng yêu nên khi thấy nàng xuất hiện, Lý phu nhân vẫn ân cần, nồng nhiệt chào đón. Hai người ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Một lúc sau thì Tử Kỳ trở về, thấy trong phòng khách có người trò chuyện nhất thời cảm thấy tò mò. Nhưng sau khi tiến vào phòng khách thì thái độ hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt chỉ hiện lên sự tức giận. Thấy con trai đã về, Lý phu nhân liền đứng dậy gọi Tử Kỳ ngồi vào ghế. Nhưng Tử Kỳ không ngồi, chỉ đứng một bên nhìn Thu Mai xem ả có thái độ gì. Cảm thấy Tử Kỳ nhìn mình với thái độ không vui, nhưng Thu Mai vẫn giả bộ vui vẻ đứng lên chào.
-“ Lâu lắm không gặp nh, anh vẫn khỏe chứ” – Thu Mai nói rồi mỉm cười.
Tử Kỳ thấy Thu Mai mỉm cười thì càng tức giận thêm chán ghét, nhưng vì đây là ở nhà mình và có mẹ ở đây nên không có nói lên.
-“Tôi rất khỏe và vui vẻ, nhờ sự “quan tâm” ân cần của cô trước kia. Hôm nay cô đến đây làm gì?”
Nghe thấy Tử Kỳ nói như vậy, Thu Mai cảm thấy rất xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền phục hồi dáng vẻ thục nữ. –“ Bởi vì lâu em không sang thăm hai bác và anh, cho nên hôm nay em ghé sang chơi, và em có một số chuyện muốn nói với anh, anh có thời gian không? Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
-“Cám ơn, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói với nhau nữa, và tôi cũng không có thời gian rảnh để tiếp chuyện với cô, nếu cô đã đến thăm mẹ tôi xong rồi thì xin mời về cho, nơi này không hoan nghênh cô.” –Tử Kỳ bắt đầu tức giận khi thấy con người kia vẫn có thể giả bộ ngây thơ trước mặt hắn sau khi đã làm biết bao nhiêu việc khiến hắn tổn thương nghiêm trọng.
Lý phu nhân nghe thấy Tử Kỳ có ý định đuổi Thu Mai thì liền lên tiếng –“ Tử Kỳ, tại sao con có thể nói với Thu Mai như vậy, dù sao hai con cũng là bạn tốt của nhau mà”.
-“Bạn tốt sao? Mẹ hãy hỏi cô ta xem cô ta đã làm bạn tốt với con như thế nào đi, sau đó thì mời cô ta đi về cho. Con không muốn cô ta xuất hiện trong nhà của mình”.
-“ Anh Tử Kỳ, chúng ta có sự hiểu lầm, anh có thể cho em cơ hội giải thích được không?” –Thu Mai cảm thấy tình hình không ổn liền chạy đến bên cạnh Tử Kỳ và nắm lấy tay Tử Kỳ.
Hành động này của Thu Mai đã khiêu khích sự nhẫn nại cuối cùng của Tử Kỳ -“ Cô buông tay ra cho tôi, cô chạm vào người tôi làm cho tôi thấy thật sự ghê tởm, giữa chúng ta không hề có sự hiểu lầm nào hết, cô cút khỏi nhà tôi ngay lập tức, sau này đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa”- Tử Kỳ vung tay thoát khỏi Thu Mai, sau đó liền đi thẳng lên lầu, không quan tâm tới người con gái dối trá đó nữa.
Sự nổi giận này làm cho Thu Mai và Lý phu nhân giật mình hoảng sợ, cả hai người đều chưa bao giờ nhìn thấy Tử Kỳ xúc động như vậy. Thu Mai không biết làm gì, đứng yên một chỗ lẳng lặng khóc. Lý phu nhân thấy Thu Mai khóc thì liền đi tới an ủi –“ Con à, Tử Kỳ nhất thời tức giận thôi, để khi nào nó bình tĩnh thì con hãy nói chuyện với nó, bác tin nó sẽ hiểu cho con thôi”-Lý phu nhân không biết giữa hai đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn tin tưởng rằng Thu Mai là một cô bé ngoan. Trong khi đó, Thu Mai đang âm thầm vui mừng vì mình vẫn lấy được lòng tin của “mẹ chồng tương lai”, và tiếp tục giả ngây thơ.
-“Con không sao đâu bác, để khi khác con tới nhà chơi và nói chuyện với anh ấy sau, bây giờ con phải về”
Thu mai nói xong liền chạy ra khỏi nhà Tử Kỳ, ra tới cửa thì khuôn mặt khóc đẫm nước mắt liền thay bằng vẻ mặt nham hiểm, tính toán xấu xa.
Lý phu nhân thở dài nghĩ tụi trẻ bây giờ thật là khác xưa. Trước kia hai đứa suốt ngày quấn quýt lấy nhau, vậy mà bây giờ thay đổi không thèm nhìn mặt nhau.
Tử Kỳ sau khi lên lầu mặt vẫn tức giận, liền thay ngay chiếc áo đang mặc, cảm thấy cô ta cầm vào như có một bệnh truyền nhiễm cần loại bỏ ngay, rất ghê tởm. Hừ, cô ta đóng kịch thật giỏi. trước kia vì thấy Tử Kỳ hiền lành, chỉ biết học và yêu mình cô ta thì cô ta cảm thấy nhàm chán, liền chạy theo một tên đại ca của trường suốt ngày đào hoa và chỉ biết đánh nhau, chẳng lẽ nay thấy hắn cũng là đại ca, lạnh lùng kiêu ngạo được nhiều con gái thích thì liền sinh cảm giác ghen tị, mất mát nên muốn đến đòi lại? Thật nực cười, cô ta nghĩ mình là ai mà Lý Tử Kỳ này phải yêu lại tới lần thứ hai? Nghĩ đến đây càng làm cho Tử Kỳ thêm chán ghét Thu Mai, nhưng ngay sau đó Tử Kỳ liền nhớ đến Hàn Dương, nàng chân thật, thiện lương làm cho hắn có cảm giác tin tưởng tuyệt đối, vì thế tâm trạng cũng thoải mái hơn, ngay bây giờ hắn rất nhớ nàng, mặc dù hai người vừa mới chia tay không lâu. Nghĩ đến đây Tử Kỳ liền rút điện thoại ra nhấn dãy số quen thuộc, nghe thấy đầu dây bên kia có người nghe máy, Tử Kỳ liền nở một nụ cười.
-“Anh có chuyện gì mà gọi điện vậy? Chúng ta mới chia tay không lâu mà” –Hàn Dương hỏi.
-“ Anh rất nhớ em” –Tử Kỳ liền nói –“Nên anh gọi điện để được nghe giọng nói của em.
Nghe thấy Tử Kỳ nói nhớ mình, khuôn mặt xinh xắn của Hàn Dương bỗng chốc đỏ lên –“ Anh nói dối, không thể nào vừa mới chia xa chưa đầy một giờ đồng hồ mà đã nhớ được”. Mặc dù nói vậy nhưng Hàn Dương cảm thấy rất là hạnh phúc, khuôn mặt cười rất tươi.
-“Thật, anh rất nhớ em, ngay từ khi em vào nhà anh đã cảm thấy nhớ em rồi”
Cảm thấy Tử Kỳ có chút khác lạ, Hàn Dương không còn cười được nữa, mà là bồn chồn lo lắng –“Tử Kỳ, anh có chuyện gì phải không?”
Đột nhiên nghe Hàn Dương nói như vậy, Tử Kỳ có chút bối rối –“ Không có chuyện gì , chỉ là nhớ em nên gọi thôi, ngủ ngon nhé. Mai gặp lại”. Nói xong Tử Kỳ liền tắt máy, không dám nói thêm vì sợ Hàn Dương tra hỏi.
Nhưng Tử Kỳ đâu biết rằng hành động cúp máy đột ngột này lại càng làm cho Hàn Dương cảm thấy bất an. Nàng chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Tử Kỳ, vì thế quyết định ngày mai phải làm rõ ràng. Tuy quen nhau chưa được bao lâu nhưng nàng cũng đã khá rõ ràng về tính cách của Tử Kỳ, Tử Kỳ nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra hắn chỉ lấy sự lạnh lùng để che đi vết thương tâm hồn và tính tình ngây thơ mà thôi. Và mỗi khi có chuyện gì đó muốn che dấu không muốn nói cho mọi người thì Tử Kỳ lại nói chuyện rất ấp úng, thường lảng tránh đi chỗ khác.
Sáng hôm sau gặp Tử Kỳ, thấy hắn vẫn làm ra vẻ như mọi khi, nhưng Hàn Dương vẫn nhìn thấy trong đáy mắt hắn có sự mệt mỏi.
-“Anh thật không có chuyện gì chứ?”- Hàn Dương cẩn thận quan sát Tử Kỳ.
Nhận thấy Hàn Dương có điểm nghi ngờ, đáy mắt Tử Kỳ có điểm thoáng bối rối, sau đó liền phục hồi lại như ban đầu, mỉm cười đáp –“ Không có chuyện gì, chỉ là hôm qua mất ngủ nên hôm nay hơi mệt thôi”.
-“ Thật là như vậy?”
-“Thật”
Thấy Tử Kỳ không muốn nói, Hàn Dương cũng không dám hỏi nhiều nữa, lặng lẽ cùng Tử Kỳ đi học.
-“ Lâu lắm không gặp nh, anh vẫn khỏe chứ” – Thu Mai nói rồi mỉm cười.
Tử Kỳ thấy Thu Mai mỉm cười thì càng tức giận thêm chán ghét, nhưng vì đây là ở nhà mình và có mẹ ở đây nên không có nói lên.
-“Tôi rất khỏe và vui vẻ, nhờ sự “quan tâm” ân cần của cô trước kia. Hôm nay cô đến đây làm gì?”
Nghe thấy Tử Kỳ nói như vậy, Thu Mai cảm thấy rất xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền phục hồi dáng vẻ thục nữ. –“ Bởi vì lâu em không sang thăm hai bác và anh, cho nên hôm nay em ghé sang chơi, và em có một số chuyện muốn nói với anh, anh có thời gian không? Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
-“Cám ơn, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói với nhau nữa, và tôi cũng không có thời gian rảnh để tiếp chuyện với cô, nếu cô đã đến thăm mẹ tôi xong rồi thì xin mời về cho, nơi này không hoan nghênh cô.” –Tử Kỳ bắt đầu tức giận khi thấy con người kia vẫn có thể giả bộ ngây thơ trước mặt hắn sau khi đã làm biết bao nhiêu việc khiến hắn tổn thương nghiêm trọng.
Lý phu nhân nghe thấy Tử Kỳ có ý định đuổi Thu Mai thì liền lên tiếng –“ Tử Kỳ, tại sao con có thể nói với Thu Mai như vậy, dù sao hai con cũng là bạn tốt của nhau mà”.
-“Bạn tốt sao? Mẹ hãy hỏi cô ta xem cô ta đã làm bạn tốt với con như thế nào đi, sau đó thì mời cô ta đi về cho. Con không muốn cô ta xuất hiện trong nhà của mình”.
-“ Anh Tử Kỳ, chúng ta có sự hiểu lầm, anh có thể cho em cơ hội giải thích được không?” –Thu Mai cảm thấy tình hình không ổn liền chạy đến bên cạnh Tử Kỳ và nắm lấy tay Tử Kỳ.
Hành động này của Thu Mai đã khiêu khích sự nhẫn nại cuối cùng của Tử Kỳ -“ Cô buông tay ra cho tôi, cô chạm vào người tôi làm cho tôi thấy thật sự ghê tởm, giữa chúng ta không hề có sự hiểu lầm nào hết, cô cút khỏi nhà tôi ngay lập tức, sau này đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa”- Tử Kỳ vung tay thoát khỏi Thu Mai, sau đó liền đi thẳng lên lầu, không quan tâm tới người con gái dối trá đó nữa.
Sự nổi giận này làm cho Thu Mai và Lý phu nhân giật mình hoảng sợ, cả hai người đều chưa bao giờ nhìn thấy Tử Kỳ xúc động như vậy. Thu Mai không biết làm gì, đứng yên một chỗ lẳng lặng khóc. Lý phu nhân thấy Thu Mai khóc thì liền đi tới an ủi –“ Con à, Tử Kỳ nhất thời tức giận thôi, để khi nào nó bình tĩnh thì con hãy nói chuyện với nó, bác tin nó sẽ hiểu cho con thôi”-Lý phu nhân không biết giữa hai đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn tin tưởng rằng Thu Mai là một cô bé ngoan. Trong khi đó, Thu Mai đang âm thầm vui mừng vì mình vẫn lấy được lòng tin của “mẹ chồng tương lai”, và tiếp tục giả ngây thơ.
-“Con không sao đâu bác, để khi khác con tới nhà chơi và nói chuyện với anh ấy sau, bây giờ con phải về”
Thu mai nói xong liền chạy ra khỏi nhà Tử Kỳ, ra tới cửa thì khuôn mặt khóc đẫm nước mắt liền thay bằng vẻ mặt nham hiểm, tính toán xấu xa.
Lý phu nhân thở dài nghĩ tụi trẻ bây giờ thật là khác xưa. Trước kia hai đứa suốt ngày quấn quýt lấy nhau, vậy mà bây giờ thay đổi không thèm nhìn mặt nhau.
Tử Kỳ sau khi lên lầu mặt vẫn tức giận, liền thay ngay chiếc áo đang mặc, cảm thấy cô ta cầm vào như có một bệnh truyền nhiễm cần loại bỏ ngay, rất ghê tởm. Hừ, cô ta đóng kịch thật giỏi. trước kia vì thấy Tử Kỳ hiền lành, chỉ biết học và yêu mình cô ta thì cô ta cảm thấy nhàm chán, liền chạy theo một tên đại ca của trường suốt ngày đào hoa và chỉ biết đánh nhau, chẳng lẽ nay thấy hắn cũng là đại ca, lạnh lùng kiêu ngạo được nhiều con gái thích thì liền sinh cảm giác ghen tị, mất mát nên muốn đến đòi lại? Thật nực cười, cô ta nghĩ mình là ai mà Lý Tử Kỳ này phải yêu lại tới lần thứ hai? Nghĩ đến đây càng làm cho Tử Kỳ thêm chán ghét Thu Mai, nhưng ngay sau đó Tử Kỳ liền nhớ đến Hàn Dương, nàng chân thật, thiện lương làm cho hắn có cảm giác tin tưởng tuyệt đối, vì thế tâm trạng cũng thoải mái hơn, ngay bây giờ hắn rất nhớ nàng, mặc dù hai người vừa mới chia tay không lâu. Nghĩ đến đây Tử Kỳ liền rút điện thoại ra nhấn dãy số quen thuộc, nghe thấy đầu dây bên kia có người nghe máy, Tử Kỳ liền nở một nụ cười.
-“Anh có chuyện gì mà gọi điện vậy? Chúng ta mới chia tay không lâu mà” –Hàn Dương hỏi.
-“ Anh rất nhớ em” –Tử Kỳ liền nói –“Nên anh gọi điện để được nghe giọng nói của em.
Nghe thấy Tử Kỳ nói nhớ mình, khuôn mặt xinh xắn của Hàn Dương bỗng chốc đỏ lên –“ Anh nói dối, không thể nào vừa mới chia xa chưa đầy một giờ đồng hồ mà đã nhớ được”. Mặc dù nói vậy nhưng Hàn Dương cảm thấy rất là hạnh phúc, khuôn mặt cười rất tươi.
-“Thật, anh rất nhớ em, ngay từ khi em vào nhà anh đã cảm thấy nhớ em rồi”
Cảm thấy Tử Kỳ có chút khác lạ, Hàn Dương không còn cười được nữa, mà là bồn chồn lo lắng –“Tử Kỳ, anh có chuyện gì phải không?”
Đột nhiên nghe Hàn Dương nói như vậy, Tử Kỳ có chút bối rối –“ Không có chuyện gì , chỉ là nhớ em nên gọi thôi, ngủ ngon nhé. Mai gặp lại”. Nói xong Tử Kỳ liền tắt máy, không dám nói thêm vì sợ Hàn Dương tra hỏi.
Nhưng Tử Kỳ đâu biết rằng hành động cúp máy đột ngột này lại càng làm cho Hàn Dương cảm thấy bất an. Nàng chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Tử Kỳ, vì thế quyết định ngày mai phải làm rõ ràng. Tuy quen nhau chưa được bao lâu nhưng nàng cũng đã khá rõ ràng về tính cách của Tử Kỳ, Tử Kỳ nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra hắn chỉ lấy sự lạnh lùng để che đi vết thương tâm hồn và tính tình ngây thơ mà thôi. Và mỗi khi có chuyện gì đó muốn che dấu không muốn nói cho mọi người thì Tử Kỳ lại nói chuyện rất ấp úng, thường lảng tránh đi chỗ khác.
Sáng hôm sau gặp Tử Kỳ, thấy hắn vẫn làm ra vẻ như mọi khi, nhưng Hàn Dương vẫn nhìn thấy trong đáy mắt hắn có sự mệt mỏi.
-“Anh thật không có chuyện gì chứ?”- Hàn Dương cẩn thận quan sát Tử Kỳ.
Nhận thấy Hàn Dương có điểm nghi ngờ, đáy mắt Tử Kỳ có điểm thoáng bối rối, sau đó liền phục hồi lại như ban đầu, mỉm cười đáp –“ Không có chuyện gì, chỉ là hôm qua mất ngủ nên hôm nay hơi mệt thôi”.
-“ Thật là như vậy?”
-“Thật”
Thấy Tử Kỳ không muốn nói, Hàn Dương cũng không dám hỏi nhiều nữa, lặng lẽ cùng Tử Kỳ đi học.
/40
|